Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
-
Chương 1: Mì Thịt Bò Kho
Nước Đại Yến an ổn nay đã được sáu mươi chín năm. Mùa đông năm nay lại xảy ra một sự kiện gây chấn động, Thượng Thư Lại Bộ bị điều tra, vì tội cùng người ngoài kết bè kết cánh, tham ăn hối lộ. Sau từ trong nhà của Thương Thư Lại Bộ tìm ra hòm đựng kim ngân tài bảo tội danh xem như đã chứng thực. Từ một quan trạng nguyên mặt mày rực rỡ, tiền đồ xán lạn, chỉ trong một đêm bị tống vào ngục giam.
Không chờ đến mùa xuân, Hoàng Thượng đã hạ chiếu chỉ, nói là quan trạng nguyên vô đức vô năng, phạm vào tội như vậy thì không thể tha thứ, lệnh ban cho chén rượu độc, tiễn người lên đường.
Hành trình ngày ấy, trên trời tuyết rơi giống như lông ngỗng trắng xoá, quan trạng nguyên bị mời ra khỏi lao ngục, rượu độc được bưng lên, là "Nữ nhi hồng" mà quan trạng nguyên yêu thích nhất.
Quan trạng nguyên cầm chén rượu lên, ngửi một cái, sau đó nheo mắt lại nói
"Ân sư nói tính tình này của ta không thích hợp làm quan, xem ra quả thực như vậy, chỉ là lần này gian thần tác quái. Hoàng đế lại ngu ngốc, Yến Quốc cũng có ngày diệt vọng"
Quan chấp hành đứng một bên nghe thấy liền bừng bừng lửa giận, đang muốn phát hoả, lại thấy Quan trạng nguyên ngửa đầu một cái đem chén rượu độc cạn sạch, máu tươi chảy bên khoé miệng, chết ngay tại chỗ.
Trước khi chết, quan trạng nguyên nhìn lên bầu trời, từng bông tuyết trắng giống những bông hoa rơi xuống, khẽ nở nụ cười, miệng lầm bầm câu gì đó mà người bên ngoài không nghe rõ.
"Kiếp này trạng nguyên làm được rồi, kiếp sau liền làm đầu bếp đi."
Đây là ý niệm Lâm Thục Ý nói sau cùng.
Đương nhiên tỉnh lại lần nữa hay không, cũng không thể xác định.
Nhưng quả thực Lâm Thục Ý tỉnh lại lần nữa, ở tại một nơi mà cậu hoàn toàn không quen thuộc. Chỉ biết người nơi này gọi nơi đây là Thiên Triều.
Thân thể tựa hồ vẫn là thân thể của cậu,nhưng bộ dạng lại không giống nhau lắm, tóc dài đến eo đã không còn,nay đã biến thành tóc ngắn, thân thể cũng nhỏ đi không ít, nhìn vào chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Nhưng có thể sống lại thật sự quá vui vẻ.
Tỉnh lại trong căn nhà không có người khác, chỉ có một mình cậu, nhà nhỏ trông rách rưới chật hẹp vừa nhìn biết là người không có tiền.
Ở nơi đây có rất nhiều đồ vật lạ, tỉ như hộp đồ vật vuông vuông kia, nhấn một cái sẽ ra hình các nhân vật khác nhau gọi là máy phát truyền hình, tỉ như đồ vật tròn tròn kia buổi tối có thể phát sáng gọi là bóng đèn điện, tỉ như cái kia khi ngồi xuống rất mềm mại còn hơn cả giường gọi là ghế sô pha, vân... vân.. Những thứ này đều học được từ trong quyển sách dày ở trên tủ sách, mà cũng thật may mắn cậu xem hiểu được chữ của nơi này, mặc dù có chữ không giống nhưng phần lớn đều không có gì khác nhiều.
Đã đến rồi thì nên ở lại, không có việc gì so với việc cậu sống lại khiến người ta kinh ngạc hơn. Rõ ràng cậu đã chết rồi, loại cảm giác kia mỗi lần nhớ lại khiến cậu trở nên lạnh lẽo đến tận tâm can, cậu không bao giờ muốn lĩnh hội thêm một lần nữa.
Đi tới nơi này đã nhiều ngày, ngoại trừ chính cậu ra thì vẫn chưa từng nhìn thấy người nào khác. Lúc đi ra ngoài nhìn thấy đồ vật mang theo người đi lại không ít, nơi này đem nó gọi là xe, tốc độ quá nhanh, thời điểm lần thứ nhất nhìn thấy dọa cậu nhảy một cái.
Trong nhà ngoại trừ ti vi cùng ghế sô pha thì chẳng có cái gì đáng giá.
Lâm Thục Ý lúc không có chuyện gì làm thì xem ti vi, thuận tiện để cậu hiểu rõ hơn thế giới này. Sau đó đợi đến lúc cậu rốt cục có đại khái nhận thức về thế giới này, thời điểm đó thời gian đã trôi qua được một tháng.
Quốc gia này gọi là Thiên triều, thành phố này gọi là S thị, quốc gia này có rất nhiều người, dân số so với Đại Yến quốc nhiều hơn rất nhiều.
Cậu quyết định phải ở chỗ này tiếp tục sống. Không sai, chính là phải tiếp tục sống!
Một tháng này vừa đến,cậu đều ăn thức ăn trồng ở sau sân vườn có cải xanh, cà chua, còn có đậu đũa dưa chuột.
Trong cuộc đời cậu việc thích làm nhất là nấu ăn, cho nên những rau củ này cậu đều nhận ra. Gạo trong phòng bếp cũng có, bất quá tựa hồ không nhiều lắm, nồi cơm điện cậu vất vả lắm mới có thể dùng, còn có bếp ga lần đầu tiên dùng suýt nữa thì cậu đem tất cả đốt hết.
Một tháng trôi qua, cậu cuối cùng là có điểm tiến bộ, tối thiểu việc ăn cơm và sinh hoạt không thành vấn đề.
Trong sân thức ăn có đủ ăn mấy ngày, bất quá gạo không đủ đây chính là vấn đề lớn, phải biết với thế giới này kiến thức của cậu chỉ có nửa vời, mặc dù biết từ nơi nào có thể mua được gạo nhưng tiền để mua gạo mới là vấn đề lớn nhất.
Tuy rằng Lâm Thục Ý đến bây giờ đều còn chưa rõ tại sao một tờ giấy cũng có thể được gọi là tiền, tựa hồ tại nơi này tờ giấy kia so với bạc ở chỗ cậu đáng giá nhiều lắm, cho nên trọng điểm là làm sao để có được những tờ tiền giấy kia.
Sau đó Lâm Thục Ý liền ra ngoài.
Kỳ thực lúc này mới có thể xem như là lần thứ nhất cậu chân chính ra khỏi nhà, trước kia không tính, hơn nữa chỉ đi ra ngoài một chút liền bị còi xe vang rền doạ trở lại nhà. Nếu là có thể trở lại Yến Quốc, kể chuyện này cho Tống Nham nghe, Tống Nham nhất định sẽ cho là cậu bị hồ đồ.
Nhưng là cậu chết rồi, làm sao mà trở về được đây.
Không sầu não hai phút, Lâm Thục Ý lại đụng phải người đầu tiên cậu gặp trên thế giới này là một ông lão.
Ông lão đang khom người nhấc theo một thùng nước to cật lực đem ra ngoài.
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định tiến lên giúp ông lão một chút, dù sao đây là người đầu tiên cậu gặp phải,đối với cậu mà nói việc này mang ý nghĩa trọng đại, huống chi người này cần sự giúp đỡ.
"Để cháu giúp ông"
Lâm Thục Ý nhanh tay tiếp nhận thùng đựng nước trong tay ông lão, ông lão nhìn cậu cười nheo mắt lại thoạt nhìn đặc biệt hoà hợp.
"Cậu nhóc, cám ơn cậu, cậu sống ở gần đây sao? Ông làm sao chưa từng thấy cậu?"
Lâm Thục Ý chỉ chỉ phòng nhỏ của mình cách đó không xa
"Cháu ở chỗ kia."
Ông lão hé mắt nhìn theo tựa hồ cũng không thấy rõ
"Há, ông vẫn cho là nhà kia không ai sống ở đấy chứ, vậy là cậu mới vừa từ bên ngoài đi học trở về đúng không?"
Lâm Thục Ý không biết nói thế nào, liền lung tung gật gật đầu.
"Cậu nhóc trưởng thành thực tốt, ánh mắt cũng không tồi, bộ dạng rất được người ta yêu thích."
Ông lão nhìn cậu rồi tự nói, sau đó vỗ vỗ vai Lâm Thục Ý
"Liền để nơi này đi, ông đến tưới nước cho rau, cậu nhóc còn có việc đi, có việc thì đi giải quyết trước đi."
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,cậu kỳ thực cũng không có chuyện gì, mà nếu coi như là cậu bận việc thì cậu cũng không biết đi đâu, bận việc gì.
"Không có chuyện gì, thì cùng ông tưới nước cho rau đi, làm xong ông mời cháu ăn"
Nói tới ăn Lâm Thục Ý mới hé mắt, sau đó nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nói.
"Được ạ!"
Vườn này tuy không lớn, nhưng rau củ cũng không ít, một mảng nho nhỏ cải xanh phân rất rõ ràng, màu đỏ là cà chua, màu tím là quả cà, màu vàng là ớt ngọt, thoạt nhìn mọc rất tươi tốt.
Ông lão cầm cái muỗng, múc từng muỗng từng muỗng trong thùng nước tưới cho ớt ngọt. Lâm Thục Ý ở bên cũng học theo bộ dạng của ông.
Cậu tuy rằng biết làm cơm, nhưng xưa nay không trồng trọt, việc này ngược lại là lần đầu tiên.
Một thùng nước cũng nhanh chóng mà thấy đáy, Lâm Thục Ý liền hỗ trợ mang ra vài thùng mới đem rau còn lại đều tưới xong, mồ hôi cũng theo từng giọt rơi xuống.
"Mệt lắm phải không, ông chưa từng thấy cậu nhóc nào tích cực như vậy, đi ông mời cháu ăn."
Thùng nước liền để tại trong vườn, sau đó ông lão khóa cửa lại, mang theo Lâm Thục Ý theo một con đường khác đi đến, cuối cùng dừng tại cửa của một quán cơm nhỏ.
"Tiệm cơm Tây Tần"
Mấy chữ trên biển kia viết như vậy.
"Đây là tiệm cơm của ông, ông không làm cái gì khác bất quá mặt này làm thật tốt. Không phải ông khoác lác, ở đây mấy chục nhà, chưa từng có ai không đến đây ăn cơm."
Ông lão cười híp mắt mở cửa, sau đó bảo Lâm Thục Ý tùy tiện tìm chỗ ngồi, liền đi ra sau rửa tay rồi lại đi đến.
"Cậu nhóc có ăn cay không?"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
"Vậy thì ăn mì thịt bò kho đi,món kia không cay."
Lâm Thục Ý âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhớ lại trong ti vi có lần không ngừng truyền phát tin quảng cáo.
"Khang sư phụ mì thịt bò kho thêm thịt thêm trứng không hề tăng giá, chính là vị này"
Cậu kỳ thực vẫn luôn rất muốn ăn, ông lão làm chính là món này sao?
Qua đại khái mười mấy phút, bát mì bốc khói nghi ngút được bưng lên trước mặt cậu.
Chỉ là... Làm sao cùng quảng cáo lại không giống nhau?
Lâm Thục Ý vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn vào trong bát
"Ăn đi, bảo đảm ăn ngon."
Nước súp trong trẻo, đưa đũa gắp lên cọng rau cải dầu xanh tươi, cùng một muỗng thịt bò kho nhuyễn, mặt trên vẩy lên mấy cọng hành hoa cùng màu nước tương kết nối với nhau, nhìn thôi cũng làm người ta muốn ăn thêm nhiềunữa. Lâm Thục Ý nhìn hồi lâu, sau đó liền nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng mới cầm đũa lên ăn.
Hương vị thịt bò tươi mới, vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, Lâm Thục Ý ăn đến đôi mắt cũng đều nheo lại.
Cuối cùng ăn hết mì không nói còn đem nước dùng uống sạch sành sanh, mặc dù nước thoạt nhìn trong trẻo nhưng lại đậm đà hương vị.
"Yêu thích không, nếu yêu thích cậu nhóc thường đến, ông sẽ làm cho cháu ăn."
Ông lão cười đến híp cả mắt, nếp nhăn trên mặt đều tụ chung một chỗ, thoạt nhìn làm cho Lâm Thục Ý nhớ lại vị ân sư của mình.
"Ông nấu ăn cho cháu, sau này cháu cũng làm cho ông ăn."
Ông lão sững sờ, rồi cười ha hả.
"Hay hay! ông nấu cho cháu ăn, cháu lại nấu cho ông ăn."
Ông lão bề ngoài cười thì cười, nhưng trong lòng ông lại không có chút nào tin tưởng, cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi còn có thể nấu ăn, ông có đứa cháu trai hơn hai mươi tuổi rồi ngoại trừ mì thì cái gì cũng không biết làm"
Nói tới cháu trai, thằng bé thực sự là đã lâu không đến rồi.
Hết chương 1
Không chờ đến mùa xuân, Hoàng Thượng đã hạ chiếu chỉ, nói là quan trạng nguyên vô đức vô năng, phạm vào tội như vậy thì không thể tha thứ, lệnh ban cho chén rượu độc, tiễn người lên đường.
Hành trình ngày ấy, trên trời tuyết rơi giống như lông ngỗng trắng xoá, quan trạng nguyên bị mời ra khỏi lao ngục, rượu độc được bưng lên, là "Nữ nhi hồng" mà quan trạng nguyên yêu thích nhất.
Quan trạng nguyên cầm chén rượu lên, ngửi một cái, sau đó nheo mắt lại nói
"Ân sư nói tính tình này của ta không thích hợp làm quan, xem ra quả thực như vậy, chỉ là lần này gian thần tác quái. Hoàng đế lại ngu ngốc, Yến Quốc cũng có ngày diệt vọng"
Quan chấp hành đứng một bên nghe thấy liền bừng bừng lửa giận, đang muốn phát hoả, lại thấy Quan trạng nguyên ngửa đầu một cái đem chén rượu độc cạn sạch, máu tươi chảy bên khoé miệng, chết ngay tại chỗ.
Trước khi chết, quan trạng nguyên nhìn lên bầu trời, từng bông tuyết trắng giống những bông hoa rơi xuống, khẽ nở nụ cười, miệng lầm bầm câu gì đó mà người bên ngoài không nghe rõ.
"Kiếp này trạng nguyên làm được rồi, kiếp sau liền làm đầu bếp đi."
Đây là ý niệm Lâm Thục Ý nói sau cùng.
Đương nhiên tỉnh lại lần nữa hay không, cũng không thể xác định.
Nhưng quả thực Lâm Thục Ý tỉnh lại lần nữa, ở tại một nơi mà cậu hoàn toàn không quen thuộc. Chỉ biết người nơi này gọi nơi đây là Thiên Triều.
Thân thể tựa hồ vẫn là thân thể của cậu,nhưng bộ dạng lại không giống nhau lắm, tóc dài đến eo đã không còn,nay đã biến thành tóc ngắn, thân thể cũng nhỏ đi không ít, nhìn vào chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Nhưng có thể sống lại thật sự quá vui vẻ.
Tỉnh lại trong căn nhà không có người khác, chỉ có một mình cậu, nhà nhỏ trông rách rưới chật hẹp vừa nhìn biết là người không có tiền.
Ở nơi đây có rất nhiều đồ vật lạ, tỉ như hộp đồ vật vuông vuông kia, nhấn một cái sẽ ra hình các nhân vật khác nhau gọi là máy phát truyền hình, tỉ như đồ vật tròn tròn kia buổi tối có thể phát sáng gọi là bóng đèn điện, tỉ như cái kia khi ngồi xuống rất mềm mại còn hơn cả giường gọi là ghế sô pha, vân... vân.. Những thứ này đều học được từ trong quyển sách dày ở trên tủ sách, mà cũng thật may mắn cậu xem hiểu được chữ của nơi này, mặc dù có chữ không giống nhưng phần lớn đều không có gì khác nhiều.
Đã đến rồi thì nên ở lại, không có việc gì so với việc cậu sống lại khiến người ta kinh ngạc hơn. Rõ ràng cậu đã chết rồi, loại cảm giác kia mỗi lần nhớ lại khiến cậu trở nên lạnh lẽo đến tận tâm can, cậu không bao giờ muốn lĩnh hội thêm một lần nữa.
Đi tới nơi này đã nhiều ngày, ngoại trừ chính cậu ra thì vẫn chưa từng nhìn thấy người nào khác. Lúc đi ra ngoài nhìn thấy đồ vật mang theo người đi lại không ít, nơi này đem nó gọi là xe, tốc độ quá nhanh, thời điểm lần thứ nhất nhìn thấy dọa cậu nhảy một cái.
Trong nhà ngoại trừ ti vi cùng ghế sô pha thì chẳng có cái gì đáng giá.
Lâm Thục Ý lúc không có chuyện gì làm thì xem ti vi, thuận tiện để cậu hiểu rõ hơn thế giới này. Sau đó đợi đến lúc cậu rốt cục có đại khái nhận thức về thế giới này, thời điểm đó thời gian đã trôi qua được một tháng.
Quốc gia này gọi là Thiên triều, thành phố này gọi là S thị, quốc gia này có rất nhiều người, dân số so với Đại Yến quốc nhiều hơn rất nhiều.
Cậu quyết định phải ở chỗ này tiếp tục sống. Không sai, chính là phải tiếp tục sống!
Một tháng này vừa đến,cậu đều ăn thức ăn trồng ở sau sân vườn có cải xanh, cà chua, còn có đậu đũa dưa chuột.
Trong cuộc đời cậu việc thích làm nhất là nấu ăn, cho nên những rau củ này cậu đều nhận ra. Gạo trong phòng bếp cũng có, bất quá tựa hồ không nhiều lắm, nồi cơm điện cậu vất vả lắm mới có thể dùng, còn có bếp ga lần đầu tiên dùng suýt nữa thì cậu đem tất cả đốt hết.
Một tháng trôi qua, cậu cuối cùng là có điểm tiến bộ, tối thiểu việc ăn cơm và sinh hoạt không thành vấn đề.
Trong sân thức ăn có đủ ăn mấy ngày, bất quá gạo không đủ đây chính là vấn đề lớn, phải biết với thế giới này kiến thức của cậu chỉ có nửa vời, mặc dù biết từ nơi nào có thể mua được gạo nhưng tiền để mua gạo mới là vấn đề lớn nhất.
Tuy rằng Lâm Thục Ý đến bây giờ đều còn chưa rõ tại sao một tờ giấy cũng có thể được gọi là tiền, tựa hồ tại nơi này tờ giấy kia so với bạc ở chỗ cậu đáng giá nhiều lắm, cho nên trọng điểm là làm sao để có được những tờ tiền giấy kia.
Sau đó Lâm Thục Ý liền ra ngoài.
Kỳ thực lúc này mới có thể xem như là lần thứ nhất cậu chân chính ra khỏi nhà, trước kia không tính, hơn nữa chỉ đi ra ngoài một chút liền bị còi xe vang rền doạ trở lại nhà. Nếu là có thể trở lại Yến Quốc, kể chuyện này cho Tống Nham nghe, Tống Nham nhất định sẽ cho là cậu bị hồ đồ.
Nhưng là cậu chết rồi, làm sao mà trở về được đây.
Không sầu não hai phút, Lâm Thục Ý lại đụng phải người đầu tiên cậu gặp trên thế giới này là một ông lão.
Ông lão đang khom người nhấc theo một thùng nước to cật lực đem ra ngoài.
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định tiến lên giúp ông lão một chút, dù sao đây là người đầu tiên cậu gặp phải,đối với cậu mà nói việc này mang ý nghĩa trọng đại, huống chi người này cần sự giúp đỡ.
"Để cháu giúp ông"
Lâm Thục Ý nhanh tay tiếp nhận thùng đựng nước trong tay ông lão, ông lão nhìn cậu cười nheo mắt lại thoạt nhìn đặc biệt hoà hợp.
"Cậu nhóc, cám ơn cậu, cậu sống ở gần đây sao? Ông làm sao chưa từng thấy cậu?"
Lâm Thục Ý chỉ chỉ phòng nhỏ của mình cách đó không xa
"Cháu ở chỗ kia."
Ông lão hé mắt nhìn theo tựa hồ cũng không thấy rõ
"Há, ông vẫn cho là nhà kia không ai sống ở đấy chứ, vậy là cậu mới vừa từ bên ngoài đi học trở về đúng không?"
Lâm Thục Ý không biết nói thế nào, liền lung tung gật gật đầu.
"Cậu nhóc trưởng thành thực tốt, ánh mắt cũng không tồi, bộ dạng rất được người ta yêu thích."
Ông lão nhìn cậu rồi tự nói, sau đó vỗ vỗ vai Lâm Thục Ý
"Liền để nơi này đi, ông đến tưới nước cho rau, cậu nhóc còn có việc đi, có việc thì đi giải quyết trước đi."
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,cậu kỳ thực cũng không có chuyện gì, mà nếu coi như là cậu bận việc thì cậu cũng không biết đi đâu, bận việc gì.
"Không có chuyện gì, thì cùng ông tưới nước cho rau đi, làm xong ông mời cháu ăn"
Nói tới ăn Lâm Thục Ý mới hé mắt, sau đó nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nói.
"Được ạ!"
Vườn này tuy không lớn, nhưng rau củ cũng không ít, một mảng nho nhỏ cải xanh phân rất rõ ràng, màu đỏ là cà chua, màu tím là quả cà, màu vàng là ớt ngọt, thoạt nhìn mọc rất tươi tốt.
Ông lão cầm cái muỗng, múc từng muỗng từng muỗng trong thùng nước tưới cho ớt ngọt. Lâm Thục Ý ở bên cũng học theo bộ dạng của ông.
Cậu tuy rằng biết làm cơm, nhưng xưa nay không trồng trọt, việc này ngược lại là lần đầu tiên.
Một thùng nước cũng nhanh chóng mà thấy đáy, Lâm Thục Ý liền hỗ trợ mang ra vài thùng mới đem rau còn lại đều tưới xong, mồ hôi cũng theo từng giọt rơi xuống.
"Mệt lắm phải không, ông chưa từng thấy cậu nhóc nào tích cực như vậy, đi ông mời cháu ăn."
Thùng nước liền để tại trong vườn, sau đó ông lão khóa cửa lại, mang theo Lâm Thục Ý theo một con đường khác đi đến, cuối cùng dừng tại cửa của một quán cơm nhỏ.
"Tiệm cơm Tây Tần"
Mấy chữ trên biển kia viết như vậy.
"Đây là tiệm cơm của ông, ông không làm cái gì khác bất quá mặt này làm thật tốt. Không phải ông khoác lác, ở đây mấy chục nhà, chưa từng có ai không đến đây ăn cơm."
Ông lão cười híp mắt mở cửa, sau đó bảo Lâm Thục Ý tùy tiện tìm chỗ ngồi, liền đi ra sau rửa tay rồi lại đi đến.
"Cậu nhóc có ăn cay không?"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
"Vậy thì ăn mì thịt bò kho đi,món kia không cay."
Lâm Thục Ý âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhớ lại trong ti vi có lần không ngừng truyền phát tin quảng cáo.
"Khang sư phụ mì thịt bò kho thêm thịt thêm trứng không hề tăng giá, chính là vị này"
Cậu kỳ thực vẫn luôn rất muốn ăn, ông lão làm chính là món này sao?
Qua đại khái mười mấy phút, bát mì bốc khói nghi ngút được bưng lên trước mặt cậu.
Chỉ là... Làm sao cùng quảng cáo lại không giống nhau?
Lâm Thục Ý vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn vào trong bát
"Ăn đi, bảo đảm ăn ngon."
Nước súp trong trẻo, đưa đũa gắp lên cọng rau cải dầu xanh tươi, cùng một muỗng thịt bò kho nhuyễn, mặt trên vẩy lên mấy cọng hành hoa cùng màu nước tương kết nối với nhau, nhìn thôi cũng làm người ta muốn ăn thêm nhiềunữa. Lâm Thục Ý nhìn hồi lâu, sau đó liền nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng mới cầm đũa lên ăn.
Hương vị thịt bò tươi mới, vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, Lâm Thục Ý ăn đến đôi mắt cũng đều nheo lại.
Cuối cùng ăn hết mì không nói còn đem nước dùng uống sạch sành sanh, mặc dù nước thoạt nhìn trong trẻo nhưng lại đậm đà hương vị.
"Yêu thích không, nếu yêu thích cậu nhóc thường đến, ông sẽ làm cho cháu ăn."
Ông lão cười đến híp cả mắt, nếp nhăn trên mặt đều tụ chung một chỗ, thoạt nhìn làm cho Lâm Thục Ý nhớ lại vị ân sư của mình.
"Ông nấu ăn cho cháu, sau này cháu cũng làm cho ông ăn."
Ông lão sững sờ, rồi cười ha hả.
"Hay hay! ông nấu cho cháu ăn, cháu lại nấu cho ông ăn."
Ông lão bề ngoài cười thì cười, nhưng trong lòng ông lại không có chút nào tin tưởng, cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi còn có thể nấu ăn, ông có đứa cháu trai hơn hai mươi tuổi rồi ngoại trừ mì thì cái gì cũng không biết làm"
Nói tới cháu trai, thằng bé thực sự là đã lâu không đến rồi.
Hết chương 1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook