Ta Làm Cẩm Lý Ở Trò Chơi Sinh Tồn
-
Chương 18: Hàng Hải Cuồng Hoan 18
Editor: Trâm Rừng
Rống!!!
Bác sĩ Tống ngẩng đầu lên, gò má vốn thanh tú tuấn dật đã bị zombie hung hăng cắn qua, lộ ra dây thần kinh biến đen vô cùng dữ tợn. Khối lớn thịt má dính chặt vào bên cạnh cằm của hắn, dịch mủ chảy xuống phần thịt thối rữa.
Con mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm vào vị trí của cô, các cơ hai bên mũi run lên bần bật.
Nó phát hiện ra mình!
Những con zombie còn lại cũng nhìn vị trí của cô, bị bảy tám con zombie chằm chằm, Phù An An sợ. Tranh thủ thời gian rất nhanh rời khỏi nơi đây, hướng phía trước bò đi.
Ngoại trừ zombie, Phù An An tìm thấy một người sống trong một căn phòng cách phòng điều trị chỉ có một bức tường.
Chuẩn xác mà nói hẳn là người chỉ còn lại một hơi thở, nửa chết nửa sống.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, Phù An An nhớ rõ cô ấy, cô ấy là chất nữ của thuyền trưởng, hình như tên là Tôn Thải Ngôn.
Trong phòng nồng đậm mùi nước hoa, trên mặt đất là các loại giấy gói thức ăn, trên bàn còn có thiệt nhiều chai nước khoáng rỗng. Nhìn ra được người này chuẩn bị rất nhiều thứ, bất quá không có chuẩn bị được đầy đủ bằng cô.
" Uy, cô ổn chứ? " Phù An An mở ra miệng thông gió, nhỏ giọng hỏi.
Tôn Thải Ngôn đã đói bụng đến không đứng lên nổi, nhưng trông thấy Phù An An lại giống như thấy được hy vọng.
" Có nước ư? "
" Có. " Phù An An giả vờ lấy một chai nước từ trong ba lô của mình ra rồi ném vào trong tay cô ấy.
" Cảm ơn, cảm ơn cô! " Tôn Thải Ngôn ôm lấy bình nước suối khoáng, mãnh liệt uống, hai ba lần liền đem một chai nước khoáng toàn bộ uống xong, " Còn nữa không? "
" Tôi cũng không còn nhiều. " Phù An An lắc đầu, biết rõ đạo lý của cải không thể lộ ra ngoài.
Tôn Thải Ngôn liếm bờ môi, trên mặt tốt xấu đã có chút thần thái, " Tôi nhớ được cô là chất nữ của Phù đại thúc, tên gọi Phù An An đúng không? "
" Ừ. "
Phù An An gật đầu.
Trên cửa truyền đến âm thanh va chạm, hiển nhiên cuộc nói chuyện của các cô đã hấp dẫn zombie bên ngoài.
Tôn Thải Ngôn thần sắc biến đổi, " An An, cô chuẩn bị đi sao? Có thể mang tôi lên không? "
Phù An An không nói gì, trong lòng có một phen cân nhắc.
" Van cầu cô, nếu như để một mình tôi ở lại chỗ này, tôi hoặc là bị chết đói hoặc là sẽ bị những quái vật ngoài kia ăn tươi! " Tôn Thải Ngôn tuyệt vọng khẩn cầu, chỉ thiếu điều chưa hướng Phù An An quỳ xuống.
Phù An An mắt nhìn phía ngoài cửa, nghiêng đầu hướng cô ấy bảo, " Đi lên. "
Từ một người biến thành hai người, Phù An An bò ở phía trước, Tôn Thải Ngôn theo thật sát ở phía sau. Đại khái mười phút sau, cô tìm được thang máy đi lên, ngay tại vị trí chếch phía dưới.
Cửa thang máy đóng chặt lại, chung quanh chỉ có ba bốn con zombie đang lảng vảng.
Có cơ hội!
Phù An An hít sâu một hơi, quay người nhìn về phía Tôn Thải Ngôn, " Cùng cô thương lượng chuyện này. "
" Cái gì? "
Phù An An chỉ phía dưới, " Hai chúng ta phân công, một người phụ trách dẫn dắt zombie phía dưới rời đi, một người xuống dưới mở thang máy. Cô chọn làm cái gì? "
" Tôi, tôi......" Tôn Thải Ngôn tựa hồ không nghĩ tới Phù An An sẽ nói với cô ta cái này, " An An, tôi sợ hãi. "
" Những thứ phía dưới kia ai mà không sợ? Cô phải chọn một cái. "
Không có cuộc thảo luận nào về việc này. " Vậy thì tôi, tôi sẽ mở thang máy. " Tôn Thải Ngôn xoắn xuýt sau một lát, lựa chọn cái sau.
" Được, tôi đây đi hấp dẫn zombie. Đợi lát nữa tôi sẽ đem tất cả zombie dẫn tới buồng nhỏ trên thuyền phía trước, cô thừa cơ xuống dưới đem cửa thang máy mở ra. " Phù An An nhanh chóng ngồi xuống quyết định.
" Ừ, tốt. " Tôn Thải Ngôn khẩn trương gật đầu.
" Mặt khác, không cho phép đóng cửa thang trước khi tôi còn chưa có trở lại." Ánh mắt Phù An An lạnh như băng liếc nhìn Tôn Thải Ngôn, cảnh cáo nói, " Nếu như cô dám đi trước, chờ đấy, tôi sẽ dùng dao phay chém chết cô. "
Rống!!!
Bác sĩ Tống ngẩng đầu lên, gò má vốn thanh tú tuấn dật đã bị zombie hung hăng cắn qua, lộ ra dây thần kinh biến đen vô cùng dữ tợn. Khối lớn thịt má dính chặt vào bên cạnh cằm của hắn, dịch mủ chảy xuống phần thịt thối rữa.
Con mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm vào vị trí của cô, các cơ hai bên mũi run lên bần bật.
Nó phát hiện ra mình!
Những con zombie còn lại cũng nhìn vị trí của cô, bị bảy tám con zombie chằm chằm, Phù An An sợ. Tranh thủ thời gian rất nhanh rời khỏi nơi đây, hướng phía trước bò đi.
Ngoại trừ zombie, Phù An An tìm thấy một người sống trong một căn phòng cách phòng điều trị chỉ có một bức tường.
Chuẩn xác mà nói hẳn là người chỉ còn lại một hơi thở, nửa chết nửa sống.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, Phù An An nhớ rõ cô ấy, cô ấy là chất nữ của thuyền trưởng, hình như tên là Tôn Thải Ngôn.
Trong phòng nồng đậm mùi nước hoa, trên mặt đất là các loại giấy gói thức ăn, trên bàn còn có thiệt nhiều chai nước khoáng rỗng. Nhìn ra được người này chuẩn bị rất nhiều thứ, bất quá không có chuẩn bị được đầy đủ bằng cô.
" Uy, cô ổn chứ? " Phù An An mở ra miệng thông gió, nhỏ giọng hỏi.
Tôn Thải Ngôn đã đói bụng đến không đứng lên nổi, nhưng trông thấy Phù An An lại giống như thấy được hy vọng.
" Có nước ư? "
" Có. " Phù An An giả vờ lấy một chai nước từ trong ba lô của mình ra rồi ném vào trong tay cô ấy.
" Cảm ơn, cảm ơn cô! " Tôn Thải Ngôn ôm lấy bình nước suối khoáng, mãnh liệt uống, hai ba lần liền đem một chai nước khoáng toàn bộ uống xong, " Còn nữa không? "
" Tôi cũng không còn nhiều. " Phù An An lắc đầu, biết rõ đạo lý của cải không thể lộ ra ngoài.
Tôn Thải Ngôn liếm bờ môi, trên mặt tốt xấu đã có chút thần thái, " Tôi nhớ được cô là chất nữ của Phù đại thúc, tên gọi Phù An An đúng không? "
" Ừ. "
Phù An An gật đầu.
Trên cửa truyền đến âm thanh va chạm, hiển nhiên cuộc nói chuyện của các cô đã hấp dẫn zombie bên ngoài.
Tôn Thải Ngôn thần sắc biến đổi, " An An, cô chuẩn bị đi sao? Có thể mang tôi lên không? "
Phù An An không nói gì, trong lòng có một phen cân nhắc.
" Van cầu cô, nếu như để một mình tôi ở lại chỗ này, tôi hoặc là bị chết đói hoặc là sẽ bị những quái vật ngoài kia ăn tươi! " Tôn Thải Ngôn tuyệt vọng khẩn cầu, chỉ thiếu điều chưa hướng Phù An An quỳ xuống.
Phù An An mắt nhìn phía ngoài cửa, nghiêng đầu hướng cô ấy bảo, " Đi lên. "
Từ một người biến thành hai người, Phù An An bò ở phía trước, Tôn Thải Ngôn theo thật sát ở phía sau. Đại khái mười phút sau, cô tìm được thang máy đi lên, ngay tại vị trí chếch phía dưới.
Cửa thang máy đóng chặt lại, chung quanh chỉ có ba bốn con zombie đang lảng vảng.
Có cơ hội!
Phù An An hít sâu một hơi, quay người nhìn về phía Tôn Thải Ngôn, " Cùng cô thương lượng chuyện này. "
" Cái gì? "
Phù An An chỉ phía dưới, " Hai chúng ta phân công, một người phụ trách dẫn dắt zombie phía dưới rời đi, một người xuống dưới mở thang máy. Cô chọn làm cái gì? "
" Tôi, tôi......" Tôn Thải Ngôn tựa hồ không nghĩ tới Phù An An sẽ nói với cô ta cái này, " An An, tôi sợ hãi. "
" Những thứ phía dưới kia ai mà không sợ? Cô phải chọn một cái. "
Không có cuộc thảo luận nào về việc này. " Vậy thì tôi, tôi sẽ mở thang máy. " Tôn Thải Ngôn xoắn xuýt sau một lát, lựa chọn cái sau.
" Được, tôi đây đi hấp dẫn zombie. Đợi lát nữa tôi sẽ đem tất cả zombie dẫn tới buồng nhỏ trên thuyền phía trước, cô thừa cơ xuống dưới đem cửa thang máy mở ra. " Phù An An nhanh chóng ngồi xuống quyết định.
" Ừ, tốt. " Tôn Thải Ngôn khẩn trương gật đầu.
" Mặt khác, không cho phép đóng cửa thang trước khi tôi còn chưa có trở lại." Ánh mắt Phù An An lạnh như băng liếc nhìn Tôn Thải Ngôn, cảnh cáo nói, " Nếu như cô dám đi trước, chờ đấy, tôi sẽ dùng dao phay chém chết cô. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook