Nhìn bóng lưng rời đi của đệ tử này, viên ngoại há to miệng, cuối cùng nói ra một câu.

"Tiên sư đúng là bận thật."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Nghe vậy, mọi người sau lưng hùa theo gật đầu liên tục, chẳng phải chính là vậy sao, từ đầu đến cuối cũng chỉ kéo dài trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nói thật, viên ngoại sống nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế.

Những đệ tử tông môn gặp được trước kia, cho dù là tông môn nhỏ, ai ai cũng đều kiêu ngạo không chịu nổi.

Mời người ta đến hàng yêu, ngươi còn phải hầu hạ người ta thật tốt.

Nào giống như đệ tử của Đạo Nhất tông, nói là đến hàng yêu thì đúng là đến hàng yêu, thậm chí ngay cả trà cũng không uống lấy một ngụm.

Không hổ là đệ tử của đại tông môn.

Từ tận đáy lòng cảm thán một tiếng, chỉ là viên ngoại không biết, sở dĩ tên đệ tử này vội vàng trở về như vậy, là bởi vì vội vàng ăn bữa sáng.

So với thức ăn trong phòng bếp, uống trà rởm này của ngươi có cái gì ngon.

Dưới bóng đêm giục ngựa chạy băng băng, thẳng hướng về phía Đạo Nhất tông.

Mà trong đêm này, cũng không hiếm thấy cảnh tượng như vậy, hơn nữa nhìn quần áo trên người bọn họ, tất cả đều là đệ tử của Thần Kiếm Phong.

Ban ngày nhận ba nhiệm vụ, ban đêm không ngủ mà hoàn thành, hơn nữa còn không hề nghỉ ngơi đi thẳng về tông môn, chỉ bởi vì ăn một bữa sáng.

Khi sắc trời dần sáng, chuồng ngựa của Đạo Nhất tông mơ hồ vang lên những tiếng vó ngựa.

Chấp Sự đang tu luyện bỗng nhiên giật mình, nghi ngờ ra khỏi sân.

"Mới sáng sớm, ai vậy nhỉ?"

Vừa dứt lời, chỉ thấy bốn phương tám hướng xuất hiện khói bụi mù mịt, ngay sau đó trông thấy mấy ngàn tên đệ tử Thần Kiếm Phong cưỡi yêu mã lao nhanh về phía chuồng ngựa.

"Đệt."

Quả thật giống như đối mặt với sự tấn công của thiên quân vạn mã, sắc mặt Chấp Sự lập tức thay đổi, động tác cũng không hề chậm trễ, nghiêng người né ra, lúc này mới tránh được mọi người.

"Chấp Sự, ngựa ở nơi này, ngươi mau ghi sổ, ta còn có việc."

"Ta cũng vậy, làm phiền Chấp Sự."

"Cả ta nữa."

Sau đó không đợi hắn ta lên tiếng nói chuyện, các đệ tử đã nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ném lại một câu nói rồi vội vàng xoay người rời đi.

Tốc độ kia, trông có vẻ còn nhanh hơn cưỡi ngựa vừa rồi.

Từ đầu đến cuối chưa tới mười hơi thở, mấy ngàn tên đệ tử Thần Kiếm Phong đã biến mất khỏi nơi này, chỉ còn một mình Chấp Sự trợn mắt ngoác miệng và một đàn yêu mã đầu đầy hỏi chấm.

Những yêu mã này có chút linh trí, nhưng mà không cao, cho nên chúng nó không nghĩ thông được vấn đề quá mức phức tạp.



Chỉ biết là lần này ra ngoài, hầu hết thời gian chỉ chạy và chạy, trừ chạy ra thì chúng nó chẳng làm gì cả.

Còn có một số đệ tử độc ác hơn chút, thậm chí ngay cả nước cũng không cho những yêu mã này uống một ngụm, khiến cho lúc này có một số yêu mã đều xuất hiện triệu chứng mất nước.

"Súc sinh."

Kiểm tra những yêu mã này, rất nhanh đã đưa ra kết luận, bởi vì phi nước đại trong thời gian dài dẫn đến mệt nhọc quá độ, cộng thêm không được uống nước và ăn cơm, cho nên mệt lả.

Chấp Sự tức giận mắng chửi, hắn ta phụ trách chuồng ngựa nhiều năm, chưa bao giờ thấy đệ tử như vậy, mẹ nó ngươi cho ngựa uống một ngụm nước thì chết sao?

Nhìn yêu mã như sắp sùi bọt mép, Chấp Sự đau lòng không thôi.

Nhưng đệ tử Thần Kiếm Phong lại không hề hay biết những chuyện này, bọn họ cấp tốc chạy về Thần Kiếm Phong, ngay cả chỗ ở cũng không về, mà lao thẳng đến phòng bếp.

"Hổn hển."

"Chạy cả một ngày, mệt chết ta rồi, không ăn đồ ăn do Trường Thanh sư đệ làm là không khỏe lên được."

Không có gì bất ngờ, các đệ tử từ bên ngoài trở về và các đệ tử ở trong Thần Kiếm Phong gặp nhau ở chỗ khúc cua.

Trong khoảnh khắc hai bên gặp mặt, những đệ tử Thần Kiếm Phong còn chưa kịp ra ngoài làm nhiệm vụ lập tức nở cười rực rỡ, có người la lớn.

"Ra tay, bọn họ mệt mỏi một ngày, ưu thế nằm ở trong tay chúng ta."

"Lên!"

"Xông lên!"

Trong lúc nhất thời, hai bên trực tiếp xông vào đánh nhau, binh đánh binh, tướng đánh tướng, đệ tử tạp dịch đánh đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn đánh đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn đánh đệ tử nội môn.

Sau một cuộc chém giết thảm thiết, bữa sáng mới ra lò.

Bữa sáng hôm nay chính là mì vằn thắn chua cay, đúng lúc có tác dụng khôi phục thể lực.

Mà đây cũng là Diệp Trường Thanh cố ý làm ra, biết rõ có không ít đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên mới đặc biệt lựa chọn món ăn sáng này.

"Ngon quá, ngon quá."

"Ăn ngon thì đừng nói chuyện, có biết ăn không nói chuyện ngủ không nói chuyện không? Nước miếng của ngươi phun hết lên mặt ta rồi."

Một bữa ăn như gió cuốn mây tan, chỉ là hôm nay hơi kỳ lạ, sau khi ăn sáng xong, vậy mà các đệ tử lại không hề nghỉ ngơi.

Trước đây, cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người đều tán dóc trong nhà ăn tập thể một lát rồi mới rời đi, thế nhưng hôm nay, sau khi ăn xong, hầu hết các đệ tử đều lập tức rời đi.

Mà mục đích của bọn họ, tất nhiên chính là Nhiệm Vụ Đường ở chủ phong.

Đầu tiên trả nhiệm vụ ngày hôm qua, sau đó nhận thêm nhiệm vụ mới.

Trời vừa tờ mờ sáng, Chấp Sự của Nhiệm Vụ Đường vừa mới thay ca, đang nói về chuyện của Thần Kiếm Phong.

"Hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không, trái lại rất nề nếp, mỗi người chỉ nhận ba nhiệm vụ."



"Vậy là tốt rồi."

Còn chưa nói hết lời đã có một đám đệ tử của Thần Kiếm Phong ào ào đi vào, thấy vậy, các Chấp Sự nheo mắt, không hiểu hỏi.

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Trả nhiệm vụ đó."

Mấy nghìn đệ tử của Thần Kiếm Phong thi nhau bàn giao nhiệm vụ đã hoàn thành.

Nhìn những nhiệm vụ này, các Chấp Sự hơi choáng váng.

Nếu như nhớ không nhầm, nhiệm vụ những người này trả hiện tại là nhiệm vụ mới nhận ngày hôm qua thì phải?

Hơn nữa, gần như mỗi người đều nhận ba nhiệm vụ, nói cách khác, một ngày bọn họ hoàn thành ba nhiệm vụ? Nói chính xác hơn thì còn chưa tới một ngày.

Toàn bộ quá trình ghi chép đều trong trạng thái choáng váng, sau đó các đệ tử lại lựa chọn nhiệm vụ mới, vẫn là mỗi người ba cái.

Sau khi đăng ký ở chỗ Chấp Sự xong, lại ùn ùn kéo nhau ra khỏi Nhiệm Vụ Đường, toàn bộ quá trình chưa đến nửa canh giờ.

"Chuyện này. . . chuyện này. . . chuyện này. . ."

"Có cần nói chuyện này cho Đường Chủ không?"

"Nói thế nào? Mỗi người bọn họ nhận ba nhiệm vụ, cũng không vi phạm quy định, tố cáo gì giờ?"

"Đúng vậy, cùng lắm cũng chỉ là hiệu suất có chút nhanh."

Nhìn trận pháp màn hình lại trống đi hơn nửa, các Chấp Sự đều thở dài bất đắc dĩ, đúng lúc này có đệ tử của các phong khác đến.

Giờ này đã coi như rất sớm rồi, nhưng khi bọn họ đi vào Nhiệm Vụ Đường, nhìn thấy trận pháp màn hình, bước chân bỗng chốc khựng lại.

"Sao ít nhiệm vụ vậy?"

"Không phải là người của Thần Kiếm Phong lại đến rồi chứ?"

"Không thể nào, sớm vậy đã đến rồi sao?"

Sau đó hỏi thăm mới phát hiện đúng là đệ tử của Thần Kiếm Phong đến rồi, mấy người đều cạn lời, vẫn may các Chấp Sự đã lập tức bổ sung nhiệm vụ, lúc này mới coi như ổn định.

Mà chuồng ngựa dưới chân núi, Chấp Sự còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã lại nghênh đón đệ tử của Thần Kiếm Phong.

Trong đó còn trông thấy không ít khuôn mặt cũ, Chấp Sự nghi ngờ nói.

"Không phải các ngươi mới về tông môn à? Sao lại muốn ra ngoài rồi?"

"Gần đây hơi nhiều nhiệm vụ, làm phiền Chấp Sự nhanh chóng đăng ký."

"Kỳ lạ, không phải một tháng tông môn mới có một lần nhiệm vụ bắt buộc à, vì sao những đệ tử này. . ."

Từ lúc nào mà đệ tử của Đạo Nhất tông lại bận rộn như vậy, về tông môn chưa tới một canh giờ mà lại sắp đi ra ngoài nữa rồi, đúng là kỳ lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương