Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
-
Chương 59: Sư Đệ, Xem Như Ta Cầu Xin Đệ!
Các đệ tử của Thần Kiếm Phong nhận nhiệm vụ một cách điên cuồng như vậy, điều này hoàn toàn chọc giận các đệ tử của các phong khác, không ít người trong số họ đã cùng đến Chấp Pháp Đường để khiếu nại.
Cùng lúc đó, nhiệt huyết ra ngoài tu luyện của các đệ tử bên trong Thần Kiếm Phong càng ngày càng sôi sục.
Hầu như ở đâu cũng có thể thấy các đệ tử kêu gào ra ngoài tu luyện đi học hỏi Kim Mẫn sư tỷ.
Kêu gọi là thế nhưng số lượng đệ tử đến ăn cơm không thấy giảm đi bao nhiêu, người vẫn đông nghìn nghịt.
Lúc đầu Diệp Trường Thanh còn buồn bực, không phải mọi người kêu gào muốn đi ra ngoài tu luyện sao, cuối cùng vì sao lại không đi nữa?
Cho đến khi Diệp Trường Thanh vô tình nghe được một cuộc trò chuyện như vậy từ một số đệ tử.
"Sư huynh, mấy ngày trước không phải huynh nói với Trần sư huynh muốn ra ngoài tu luyện sao? Ngày hôm qua Trần sư huynh đã đi rồi, sao giờ huynh vẫn chưa đi?"
"Ta chưa từng nghĩ mình sẽ đi."
"A, vậy là huynh lừa Trần sư huynh?"
"Ngươi tưởng rằng tu luyện giữa sự sống và cái chết, trải qua nỗi kinh hoàng lớn để tiến bộ một cách nhanh chóng như Kim Mẫn sư tỷ là một việc đơn giản hay sao? Nếu ngươi bất cẩn dù chỉ một chút thôi thì kết quả rất có thể là ngươi sẽ bị mất cả mạng, đến lúc đó đừng nói ăn cơm, thậm chí ăn phân ngươi cũng không có mà ăn."
Thần Kiếm Phong nhiều đệ tử như vậy, tất nhiên không phải ai cũng có quyết tâm và dũng khí như thế.
Dù sao loại tu luyện như Kim Mẫn, nói trắng ra là khiêu vũ trên lưỡi dao, thật sự quá mạo hiểm, cho nên nói tóm lại, số lượng đệ tử thực sự ra ngoài tu luyện cũng không nhiều.
Sau khi nghe những lời này, những đệ tử khác trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp.
"Nhưng sư huynh, nếu như huynh chưa từng nghĩ ra ngoài tu luyện, vì sao huynh còn ủng hộ, cổ vũ Trần sư huynh?"
"Các ngươi thật ngu xuẩn, đối thủ như Trần sư huynh đương nhiên càng ít càng tốt, hắn không đi thì ta làm sao có cơm ăn? Các ngươi không cảm thấy mấy ngày nay áp lực giảm đi rất nhiều sao?"
Lời này vừa nói ra, các đệ tử khác liên tục gật đầu, cảnh tượng như vậy trong cuộc trò chuyện giữa các đệ tử cũng không hiếm thấy.
Đối với những đệ tử quyết chí ra ngoài tu luyện, các huynh đệ chủ yếu là ủng hộ, khuyến khích, dụ dỗ, thậm chí không tiếc tặng đan dược, bùa chú và những vật dụng hộ mạng khác.
Thậm chí còn dụ dỗ lừa lọc bọn họ ra ngoài tu luyện, lúc đầu Diệp Trường Thanh còn cho rằng đây là quan hệ thâm tình, họ lo lắng đối phương ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Nhưng bây giờ có vẻ như những tên chết tiệt này thực sự bẩn thỉu.
Để có một miếng ăn, mọi thủ đoạn đều được họ sử dụng.
Đương nhiên, họ cũng rất quan tâm đối phương, nếu không họ cũng không dâng tặng những vật phẩm như đan dược, bùa chú.
Hơn nữa, Hồng Tôn cũng đã có một số phản hồi về việc này, đối với những đệ tử muốn ra ngoài tu luyện như Kim Mẫn, Hồng Tôn sẽ tặng cho họ một một món quà đó là tấm Truyền tống trận pháp bàn.
Đây là tấm Truyền tống trận pháp có thể mang đi khắp nơi, nó được thiết lập liên lạc trước với chủ trận pháp, một khi gặp nguy hiểm, chỉ cần kích hoạt nó, là đệ tử có thể thông qua trận pháp bàn chuyển đến vị trí của chủ trận pháp.
Về chủ trận pháp, đương nhiên là đại trận dịch chuyển tức thời của Đạo Nhất tông.
Có thể nói đây là một vật cứu mạng cực kỳ quý giá, giá cả cũng không thấp, Hồng Tôn tự bỏ tiền mình ra mua, nghe nói hắn đích thân đến Vạn Trận Phong vì mục đích này, không biết sau khi nói chuyện với Phong chủ Vạn Trận Phong thế nào mà đã mua được những tấm Truyền tống trận pháp bàn này.
Nhưng ngay cả với thứ này, cũng không có gì đảm bảo an toàn 100%, dù sao nếu gặp phải ma vương, khả năng chưa kịp thi triển trận pháp bàn đã mất mạng rồi, cho nên cũng không còn cách nào khác.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hồng Tôn đã cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của những đệ tử ra ngoài tu luyện ở Thần Kiếm Phong.
Biết được ý nghĩ thật sự trong lòng của những đồ đệ này, sau khi Diệp Trường Thanh ăn cơm xong nằm trên ghế tựa, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ vì chuyện ăn cơm như vậy mà đám đệ tử này giở đủ ba mươi sáu kế, thủ đoạn lần sau còn bẩn hơn lần trước.
Hắn lắc đầu, ngừng suy nghĩ về những vấn đề này rồi mở bảng giao diện ra.
[ Ký chủ: Diệp Trường Thanh ]
[ Thân phận: Đệ tử tạp dịch Đạo Nhất Tông ]
[ Tu vi: Xung Mạch Cảnh tiểu thành (8930/100000) ]
[ Công pháp: Minh Tâm Quyết, viên mãn (10000/10000) ]
[ Thuật pháp: Ảnh Đao, viên mãn (10000/10000) ]
[ Thất Tinh Bộ, viên mãn (10000/10000) ]
[ Linh Bích, đại thành (18635/30000) ]
[ Danh vọng: Thanh danh dần lộ ]
[ Thiên phú: Trung phẩm thượng giai (306/70000) ]
[ Căn cốt: Trung phẩm thượng giai (11446/70000) ]
[ Ngộ Tính: Thượng phẩm trung giai (89997/100000) ]
Tu vi lại đột phá một tiểu cảnh giới, đạt đến Xung Mạch Cảnh tiểu thành, thiên phú cũng đột phá đến trung phẩm thượng giai, đây có thể xem như khá tiến bộ.
"Tính toán thời gian cũng đã đến lúc nhận nhiệm vụ tháng này."
Hắn khẽ lẩm bẩm, tháng trước quá phấn khích nên quên mất nhận nhiệm vụ, nhưng lần này hắn đặc biệt chú ý hơn.
Ngủ một giấc trưa thật thoải mái, sau khi tỉnh dậy hắn duỗi eo một cái, rồi mới bắt đầu luyện công buổi chiều.
Cùng lúc đó, trong động phủ của Hồng Tôn trên Thần Kiếm Phong, Hồng Tôn, Thanh Thạch, còn có chủ tọa nhị trưởng lão Chấp Pháp Đường, ba người ngồi đối diện nhau.
Nhìn Hồng Tôn, chủ tọa nhị trưởng lão gầm lên một cách giận dữ và bất bình.
"Sư đệ, rốt cuộc đệ muốn đến Thần Kiếm Phong để làm cái gì? Đệ có biết mới ba ngày ngắn ngủi ta đã nhận bao nhiêu cáo trạng không?
Hầu như đệ tử của Phong nào cũng có.
Xem như sư huynh cầu xin đệ, đệ có thể an ổn ở Thần Kiếm Phong một đoạn thời gian hay không? Nếu không Chấp Pháp Đường này của sư huynh sắp biến thành chợ rau rồi."
Thạch Tùng thực sự sắp phát điên rồi, năm xưa tuy Chấp Pháp Đường không đến nỗi là nơi vắng vẻ nhất trên chủ phong, nhưng tuyệt đối là nơi mà tất cả đệ tử muốn xa lánh nhất.
Dù sao mọi người đều biết rằng nếu dây vào Chấp Pháp Đường thì chắc chắn không có gì tốt đẹp cả.
Nhưng gần đây, Chấp Pháp Đường của hắn ta gần như đuổi kịp Nhiệm Vụ đường và Đan Dược Đường.
Người đến người đi không ngớt mỗi ngày, hầu như từ sáng sớm tinh mơ đã có đệ tử đến Chấp Pháp Đường khiếu kiện.
Và người bị khiếu kiện khỏi phải hỏi cũng biết là Thần Kiếm Phong.
Chấp Pháp Đường vốn đã ít người, nên chỉ sau một thời gian ngắn, mọi người từ trên xuống dưới ở Chấp Pháp Đường gần như phát điên.
Bởi vì dựa theo quy định của Đạo Nhất tông, mỗi một đệ tử đến Chấp Pháp Đường khởi kiện đều cần phải đăng ký tỉ mỉ, ghi lại toàn bộ sự việc.
Vậy nên mới khổ, ngày nào cũng ngồi trên bàn viết cáo trạng, cả thời gian tu luyện cũng không có, thậm chí đến tối mịt còn phải tăng ca.
Chuyện khiếu kiện hoàn toàn không thể giải quyết hết, việc hôm trước chưa xong, hôm sau lại có người mới đến khởi kiện.
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại đến mức một số Chấp Sự không thể chịu đựng được nữa đành đề xuất yêu cầu với Thạch Tùng xin chuyển đi chỗ khác.
"Đường chủ, xin cho ta rời khỏi Chấp Pháp Đường, ta thật sự chịu không nổi."
"Đường chủ, ta vừa phạm sai lầm, vừa rồi ta tự ý ra tay với Lý sư huynh, ta biết tội không thể tha thứ, xin đường chủ trách phạt."
"Ta cũng vậy, ta cũng đã ra tay, xin đường chủ trách phạt."
Thậm chí, để có thể thành công chuyển khỏi Chấp Pháp Đường, một số Chấp Sự còn cố ý phạm ít lỗi lầm nhỏ, mục đích chính là để bị đuổi khỏi Chấp Pháp Đường.
Điều này quả thật là chưa từng có trong lịch sử của Đạo Nhất tông.
Mọi người đều biết, Chấp Pháp Đường luôn là nơi có rất nhiều người muốn tiến vào, là nơi chịu trách nhiệm xử lý hình phạt, đừng nói là địa vị ở đó cao thế nào, đến đãi ngộ cũng cực kỳ tốt.
Nhưng bây giờ, những người dưới trướng của Thạch Tùng, ai nấy đều né tránh như gặp phải hổ, tất cả những điều này đều là vì Hồng Tôn.
Nói một hồi, Thạch Tùng không thể kìm nén nỗi bất bình trong lòng được nữa, hai mắt hắn ta đỏ hoe.
Cùng lúc đó, nhiệt huyết ra ngoài tu luyện của các đệ tử bên trong Thần Kiếm Phong càng ngày càng sôi sục.
Hầu như ở đâu cũng có thể thấy các đệ tử kêu gào ra ngoài tu luyện đi học hỏi Kim Mẫn sư tỷ.
Kêu gọi là thế nhưng số lượng đệ tử đến ăn cơm không thấy giảm đi bao nhiêu, người vẫn đông nghìn nghịt.
Lúc đầu Diệp Trường Thanh còn buồn bực, không phải mọi người kêu gào muốn đi ra ngoài tu luyện sao, cuối cùng vì sao lại không đi nữa?
Cho đến khi Diệp Trường Thanh vô tình nghe được một cuộc trò chuyện như vậy từ một số đệ tử.
"Sư huynh, mấy ngày trước không phải huynh nói với Trần sư huynh muốn ra ngoài tu luyện sao? Ngày hôm qua Trần sư huynh đã đi rồi, sao giờ huynh vẫn chưa đi?"
"Ta chưa từng nghĩ mình sẽ đi."
"A, vậy là huynh lừa Trần sư huynh?"
"Ngươi tưởng rằng tu luyện giữa sự sống và cái chết, trải qua nỗi kinh hoàng lớn để tiến bộ một cách nhanh chóng như Kim Mẫn sư tỷ là một việc đơn giản hay sao? Nếu ngươi bất cẩn dù chỉ một chút thôi thì kết quả rất có thể là ngươi sẽ bị mất cả mạng, đến lúc đó đừng nói ăn cơm, thậm chí ăn phân ngươi cũng không có mà ăn."
Thần Kiếm Phong nhiều đệ tử như vậy, tất nhiên không phải ai cũng có quyết tâm và dũng khí như thế.
Dù sao loại tu luyện như Kim Mẫn, nói trắng ra là khiêu vũ trên lưỡi dao, thật sự quá mạo hiểm, cho nên nói tóm lại, số lượng đệ tử thực sự ra ngoài tu luyện cũng không nhiều.
Sau khi nghe những lời này, những đệ tử khác trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp.
"Nhưng sư huynh, nếu như huynh chưa từng nghĩ ra ngoài tu luyện, vì sao huynh còn ủng hộ, cổ vũ Trần sư huynh?"
"Các ngươi thật ngu xuẩn, đối thủ như Trần sư huynh đương nhiên càng ít càng tốt, hắn không đi thì ta làm sao có cơm ăn? Các ngươi không cảm thấy mấy ngày nay áp lực giảm đi rất nhiều sao?"
Lời này vừa nói ra, các đệ tử khác liên tục gật đầu, cảnh tượng như vậy trong cuộc trò chuyện giữa các đệ tử cũng không hiếm thấy.
Đối với những đệ tử quyết chí ra ngoài tu luyện, các huynh đệ chủ yếu là ủng hộ, khuyến khích, dụ dỗ, thậm chí không tiếc tặng đan dược, bùa chú và những vật dụng hộ mạng khác.
Thậm chí còn dụ dỗ lừa lọc bọn họ ra ngoài tu luyện, lúc đầu Diệp Trường Thanh còn cho rằng đây là quan hệ thâm tình, họ lo lắng đối phương ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Nhưng bây giờ có vẻ như những tên chết tiệt này thực sự bẩn thỉu.
Để có một miếng ăn, mọi thủ đoạn đều được họ sử dụng.
Đương nhiên, họ cũng rất quan tâm đối phương, nếu không họ cũng không dâng tặng những vật phẩm như đan dược, bùa chú.
Hơn nữa, Hồng Tôn cũng đã có một số phản hồi về việc này, đối với những đệ tử muốn ra ngoài tu luyện như Kim Mẫn, Hồng Tôn sẽ tặng cho họ một một món quà đó là tấm Truyền tống trận pháp bàn.
Đây là tấm Truyền tống trận pháp có thể mang đi khắp nơi, nó được thiết lập liên lạc trước với chủ trận pháp, một khi gặp nguy hiểm, chỉ cần kích hoạt nó, là đệ tử có thể thông qua trận pháp bàn chuyển đến vị trí của chủ trận pháp.
Về chủ trận pháp, đương nhiên là đại trận dịch chuyển tức thời của Đạo Nhất tông.
Có thể nói đây là một vật cứu mạng cực kỳ quý giá, giá cả cũng không thấp, Hồng Tôn tự bỏ tiền mình ra mua, nghe nói hắn đích thân đến Vạn Trận Phong vì mục đích này, không biết sau khi nói chuyện với Phong chủ Vạn Trận Phong thế nào mà đã mua được những tấm Truyền tống trận pháp bàn này.
Nhưng ngay cả với thứ này, cũng không có gì đảm bảo an toàn 100%, dù sao nếu gặp phải ma vương, khả năng chưa kịp thi triển trận pháp bàn đã mất mạng rồi, cho nên cũng không còn cách nào khác.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hồng Tôn đã cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của những đệ tử ra ngoài tu luyện ở Thần Kiếm Phong.
Biết được ý nghĩ thật sự trong lòng của những đồ đệ này, sau khi Diệp Trường Thanh ăn cơm xong nằm trên ghế tựa, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ vì chuyện ăn cơm như vậy mà đám đệ tử này giở đủ ba mươi sáu kế, thủ đoạn lần sau còn bẩn hơn lần trước.
Hắn lắc đầu, ngừng suy nghĩ về những vấn đề này rồi mở bảng giao diện ra.
[ Ký chủ: Diệp Trường Thanh ]
[ Thân phận: Đệ tử tạp dịch Đạo Nhất Tông ]
[ Tu vi: Xung Mạch Cảnh tiểu thành (8930/100000) ]
[ Công pháp: Minh Tâm Quyết, viên mãn (10000/10000) ]
[ Thuật pháp: Ảnh Đao, viên mãn (10000/10000) ]
[ Thất Tinh Bộ, viên mãn (10000/10000) ]
[ Linh Bích, đại thành (18635/30000) ]
[ Danh vọng: Thanh danh dần lộ ]
[ Thiên phú: Trung phẩm thượng giai (306/70000) ]
[ Căn cốt: Trung phẩm thượng giai (11446/70000) ]
[ Ngộ Tính: Thượng phẩm trung giai (89997/100000) ]
Tu vi lại đột phá một tiểu cảnh giới, đạt đến Xung Mạch Cảnh tiểu thành, thiên phú cũng đột phá đến trung phẩm thượng giai, đây có thể xem như khá tiến bộ.
"Tính toán thời gian cũng đã đến lúc nhận nhiệm vụ tháng này."
Hắn khẽ lẩm bẩm, tháng trước quá phấn khích nên quên mất nhận nhiệm vụ, nhưng lần này hắn đặc biệt chú ý hơn.
Ngủ một giấc trưa thật thoải mái, sau khi tỉnh dậy hắn duỗi eo một cái, rồi mới bắt đầu luyện công buổi chiều.
Cùng lúc đó, trong động phủ của Hồng Tôn trên Thần Kiếm Phong, Hồng Tôn, Thanh Thạch, còn có chủ tọa nhị trưởng lão Chấp Pháp Đường, ba người ngồi đối diện nhau.
Nhìn Hồng Tôn, chủ tọa nhị trưởng lão gầm lên một cách giận dữ và bất bình.
"Sư đệ, rốt cuộc đệ muốn đến Thần Kiếm Phong để làm cái gì? Đệ có biết mới ba ngày ngắn ngủi ta đã nhận bao nhiêu cáo trạng không?
Hầu như đệ tử của Phong nào cũng có.
Xem như sư huynh cầu xin đệ, đệ có thể an ổn ở Thần Kiếm Phong một đoạn thời gian hay không? Nếu không Chấp Pháp Đường này của sư huynh sắp biến thành chợ rau rồi."
Thạch Tùng thực sự sắp phát điên rồi, năm xưa tuy Chấp Pháp Đường không đến nỗi là nơi vắng vẻ nhất trên chủ phong, nhưng tuyệt đối là nơi mà tất cả đệ tử muốn xa lánh nhất.
Dù sao mọi người đều biết rằng nếu dây vào Chấp Pháp Đường thì chắc chắn không có gì tốt đẹp cả.
Nhưng gần đây, Chấp Pháp Đường của hắn ta gần như đuổi kịp Nhiệm Vụ đường và Đan Dược Đường.
Người đến người đi không ngớt mỗi ngày, hầu như từ sáng sớm tinh mơ đã có đệ tử đến Chấp Pháp Đường khiếu kiện.
Và người bị khiếu kiện khỏi phải hỏi cũng biết là Thần Kiếm Phong.
Chấp Pháp Đường vốn đã ít người, nên chỉ sau một thời gian ngắn, mọi người từ trên xuống dưới ở Chấp Pháp Đường gần như phát điên.
Bởi vì dựa theo quy định của Đạo Nhất tông, mỗi một đệ tử đến Chấp Pháp Đường khởi kiện đều cần phải đăng ký tỉ mỉ, ghi lại toàn bộ sự việc.
Vậy nên mới khổ, ngày nào cũng ngồi trên bàn viết cáo trạng, cả thời gian tu luyện cũng không có, thậm chí đến tối mịt còn phải tăng ca.
Chuyện khiếu kiện hoàn toàn không thể giải quyết hết, việc hôm trước chưa xong, hôm sau lại có người mới đến khởi kiện.
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại đến mức một số Chấp Sự không thể chịu đựng được nữa đành đề xuất yêu cầu với Thạch Tùng xin chuyển đi chỗ khác.
"Đường chủ, xin cho ta rời khỏi Chấp Pháp Đường, ta thật sự chịu không nổi."
"Đường chủ, ta vừa phạm sai lầm, vừa rồi ta tự ý ra tay với Lý sư huynh, ta biết tội không thể tha thứ, xin đường chủ trách phạt."
"Ta cũng vậy, ta cũng đã ra tay, xin đường chủ trách phạt."
Thậm chí, để có thể thành công chuyển khỏi Chấp Pháp Đường, một số Chấp Sự còn cố ý phạm ít lỗi lầm nhỏ, mục đích chính là để bị đuổi khỏi Chấp Pháp Đường.
Điều này quả thật là chưa từng có trong lịch sử của Đạo Nhất tông.
Mọi người đều biết, Chấp Pháp Đường luôn là nơi có rất nhiều người muốn tiến vào, là nơi chịu trách nhiệm xử lý hình phạt, đừng nói là địa vị ở đó cao thế nào, đến đãi ngộ cũng cực kỳ tốt.
Nhưng bây giờ, những người dưới trướng của Thạch Tùng, ai nấy đều né tránh như gặp phải hổ, tất cả những điều này đều là vì Hồng Tôn.
Nói một hồi, Thạch Tùng không thể kìm nén nỗi bất bình trong lòng được nữa, hai mắt hắn ta đỏ hoe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook