Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
-
Chương 54: Di Nguyện Duy Nhất
Hồng Tôn vừa trở lại đỉnh núi, trực tiếp trở về động phủ, cũng mặc kệ Thanh Thạch.
Thanh Thạch đi theo phía sau thấy thế, cười lắc đầu.
"Tuổi đã cao, đúng là không chơi nổi nữa."
Lập tức cũng không để ý tới, trực tiếp xoay người trở về chỗ ở của mình, từ nay về sau chỉ sợ Đạo Nhất tông này chính là gốc rễ của hắn.
Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, có một ngày mình lại đi gia nhập tông môn, cam nguyện bị trói buộc.
Nhưng nghĩ lại, tay nghề của tiểu tử Trường Thanh kia thật ngon a, cũng không thiệt thòi.
Tâm tình không tệ trở lại động phủ, thấy sư tôn trở về, lúc này Tiểu Vương Dao tiến lên hỏi.
"Sư tôn, sau này chúng ta thật sự ở lại Thần Kiếm phong sao?"
"Ừm, về sau chúng ta sẽ ở lại Thần Kiếm phong."
"À."
Ngây thơ gật gật đầu, lơ đãng nhìn thấy vết dầu mỡ trên râu sư tôn, Tiểu Vương Dao nghi hoặc nói.
"Vừa rồi sư tôn đi ăn cơm sao?"
Trong ấn tượng, tựa hồ sư tôn của mình đã sớm ích cốc rồi, tuy rằng có đôi khi sẽ ăn một ít thịt yêu thú cùng linh quả, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên, lúc rảnh rỗi không có việc gì mới ăn một chút.
Ăn đến mức râu ria dính đầy vết dầu mỡ như thế này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mắt thấy bị phát hiện, Thanh Thạch cũng không có giấu diếm, hon nữa vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đồ nhi, lời nói tiếp theo của vi sư, ngươi nhất định phải cẩn thận nghe."
Thấy sư tôn như thế, Tiểu Vương Dao cũng đứng thẳng người, gật đầu nói.
"Ừm."
"Chân núi Thần Kiếm Phong này có một phòng bếp, mỗi ngày ba bữa cơm, về sau mỗi khi đến giờ cơm ngươi đều phải đến phòng này ăn cơm, có điều Thần Kiếm Phong này có quy củ, đệ tử cấp bậc khác nhau cần cướp đoạt vị trí theo cấp bậc tương ứng, chỉ có đoạt được vị trí mới có cơm ăn.
Ngươi bây giờ cũng là đệ tử thân truyền của Thần Kiếm Phong, đến lúc đó cần tranh đoạt với những đệ tử thân truyền khác, cùng với một đám Chấp Sự và trưởng lão."
Nhớ kỹ, đến lúc đó ra tay tuyệt đối không thể lưu tình, chỉ cần không tổn thương tính mạng, căn cơ người khác, nhất định phải toàn lực ứng phó.
Cam đoan mỗi một bữa đều có thể cướp được vị trí, nếu không ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
Nghe được lời nói không đầu không đuôi, Vương Dao sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau mới có chút không dám tin mà hỏi lại.
"Sư tôn, ngươi bảo ta đi cướp cơm sao?"
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, sư tôn thế mà lại bảo mình đi cướp cơm, mà đối với việc này, Thanh Thạch còn nặng nề gật đầu nói.
"Ừm, nhớ kỹ lời vi sư vừa nói."
Trong lúc nhất thời Vương Dao không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của sư tôn, một chén cơm thì có cái gì đáng để cướp?
Nàng đã sớm ích cốc, cho dù không ăn cũng không sao cả, cần gì phải đi cướp chứ? Hơn nữa nghe được ý của sư tôn, còn phải toàn lực đi cướp.
Không hiểu sao, cứ luôn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng Tiểu Vương Dao chưa bao giờ đi qua phòng bếp nên tất nhiên không biết, đồ ăn ở Thần Kiếm Phong này hoàn toàn không giống với những nơi khác.
Tiểu Vương Dao thích ứng rất nhanh, liền kết thúc một buổi chiều tu luyện.
Đang lúc nàng chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ thấy Thanh Thạch bước nhanh từ trong phòng đi ra.
"Đồ nhi, mau, đi tới phòng bếp, giờ cơm sắp tới."
Lão đầu này tuy nói vừa mới gia nhập Đạo Nhất Tông, cũng mới chỉ ăn được hai bữa cơm, nhưng sớm đã quen thuộc với tất cả quy tắc.
Lúc nào thì tới giờ cơm, lúc nào các đệ tử khởi hành, những thứ này hắn đều cực kỳ rõ ràng.
Nói xong, cũng mặc kệ Tiểu Vương Dao, trực tiếp phi thân bay lên, chỉ bỏ lại một câu, liền biến mất ở chân trời.
"Mau đi a đồ nhi, chậm chân sẽ không có vị trí."
Có quy định, khi các đệ tử tranh đoạt vị trí, bọn họ thân làm sư tôn không thể ra tay can thiệp.
Cho nên dù Thanh Thạch có muốn mang theo Tiểu Vương Dao chạy tới phòng bếp, cũng không có khả năng.
Thấy thế, Tiểu Vương Dao đứng tại chỗ, đầu đầy dấu chấm hỏi, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần lại, tuy rằng vẫn không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn lựa chọn nghe theo lời sư tôn, một đường chạy về phía chân núi.
Trên đường đi, Tiểu Vương Dao nhìn thấy một màn mà cả đời này nàng chưa từng thấy qua.
Chỉ thấy đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong, một đường liều mạng chạy như điên, thậm chí còn có người nhìn thấy trang phục của đệ tử thân truyền của nàng, rất nhanh liền nhận ra.
Mẹ kiếp, đây là đệ tử thân truyền mới tấn Vương Dao sao?
"Chính là đệ tử của Thanh Thạch đại trưởng lão sao?"
"Không sai, chính là nàng."
Từ buổi chiều, Tề Hùng liền lấy thân phận tông chủ, tuyên bố với trên dưới Đạo Nhất tông rằng Thanh Thạch đã gia nhập tông môn, cũng trở thành đại trưởng lão Thần Kiếm Phong.
Đồng thời đệ tử Vương Dao cũng trở thành đệ tử thân truyền của Thần Kiếm Phong.
Tin tức này đã sớm truyền khắp Đạo Nhất Tông.
Lúc này nhìn thấy Vương Dao, trong lúc nhất thời chúng đệ tử đều rất tò mò, dù sao đây chính là một vị đệ tử thân truyền mới tấn, hơn nữa còn không cần trải qua quy trình, không biết thực lực như thế nào.
Nhưng theo lời của một đệ tử, điểm chú ý của mọi người trong nháy mắt đã bị dời đi.
"Di, sao cứ có cảm giác Vương Dao sư tỷ này cũng muốn đi tới phòng bếp a?"
"Cảm giác cái gì, cô ấy đích thật muốn đi tới phòng bếp."
"Tiểu oa tử, xin lỗi."
Vốn chỉ là tò mò, nhưng ngươi đã muốn đi tới phòng bếp, vậy thì thật ngại a.
Trong nháy mắt, một gã Chấp Sự vốn đi ngang qua, không chút do dự ra tay với Vương Dao, trước tiên giải quyết đối thủ cạnh tranh này rồi nói sau.
"Tiểu oa tử, lão phu cũng chỉ là bất đắc dĩ, chờ ăn cơm rồi mới giải thích."
Vừa ra tay, vừa xin lỗi Vương Dao, nghe vậy, cả người Vương Dao đều cho choáng váng, tình huống này rốt cuộc là sao, vừa rồi không phải còn đang yên ổn sao? Sao một lời không hợp liền đao kiếm hướng về phía nhau?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng Vương Dao vẫn ra tay.
Ngoài dự liệu, gã Chấp Sự này chẳng những không trực tiếp bắt được Vương Dao, thậm chí còn bị Vương Dao áp chế.
"Mẹ kiếp, quả nhiên a, bất kỳ một đệ tử thân truyền nào cũng không thể là phế vật."
Đều cho rằng Vương Dao đi cửa sau tiến vào, thực lực so với các đệ tử thân truyền khác hẳn sẽ yếu hơn một chút.
Nhưng hiện tại vừa nhìn, thực lực của Vương Dao tuyệt đối cường hãn đến cực điểm a.
Mặc dù còn kém đám người Từ Kiệt, nhưng chênh lệch đã không còn xa.
Một bên kịch chiến, một bên liều mạng chạy, cuối cùng Vương Dao đi theo mọi người tới phòng bếp.
Chỉ là bãi chiến trường ở nơi này càng thêm kịch liệt, Vương Dao thấy vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc, Thần Kiếm Phong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đệ tử bị điên không nói, Chấp Sự cũng điên luôn sao?
Nhưng nghe thấy tiếng Thanh Thạch ở một bên cổ vũ, Vương Dao vẫn cắn răng đánh bại gã Chấp Sự này.
"Được, tiếp tục đi đồ nhi, nhanh, mau đi cướp vị trí."
Thanh Thạch lớn tiếng hò hét, Hồng Tôn ở một bên lạnh lùng nói.
"Chẳng phải đã nói phải tuân theo quy củ sao? Thời điẻm tranh giành vị trí không thể nhúng tay vào."
"Ta như vậy là nhúng tay sao?"
"Xen vào cũng không được."
Bị Hồng Tôn quát lớn một phen, chỉ là nhìn Tiểu Vương Dao cũng thành công cướp được vị trí, Thanh Thạch cười cười không nói gì nữa.
Không hổ là đồ đệ của ta, lần đầu tiên đã đoạt được vị trí, rất tốt.
Vốn tưởng rằng bữa cơm này thầy trò bọn họ đã ăn chắc, nhưng một màn phát sinh kế tiếp, lại làm cho Thanh Thạch nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy gã Chấp Sự vừa rồi bị Vương Dao đánh bại, làm bộ trọng thương trên người, khập khiểng đi tới bên cạnh Vương Dao, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.
"Vương Dao thân truyền, lão phu bái nhập Đạo Nhất tông đã năm trăm tám mươi mốt năm, cần cù chăm chỉ, hiện giờ sắp tới thọ nguyên, vô vọng đột phá, trước khi lâm chung có một nguyện vọng lớn nhất, chính là có thể ăn được một ngụm đồ ăn của Thần Kiếm Phong, như vậy mới có thể giúp ta cảm nhận được, đời này sinh ra là người của Đạo Nhất tông, chết là quỷ Đạo Nhất tông a."
Nghe vậy, trên mặt Vương Dao lộ ra vẻ không đành lòng, Chấp Sự này diễn y như thâtk, cảm giác chỉ một giây sau liền có thể tắt thở.
Không nghĩ nhiều, Vương Dao lúc này nhường vị trí.
"Xin lỗi tiền bối, ta không biết."
"Không sao cả, đây là vấn đề bản thân lão phu, chỉ là di nguyện duy nhất này. . ."
"Tiền bối lấy chỗ ta."
Thanh Thạch đi theo phía sau thấy thế, cười lắc đầu.
"Tuổi đã cao, đúng là không chơi nổi nữa."
Lập tức cũng không để ý tới, trực tiếp xoay người trở về chỗ ở của mình, từ nay về sau chỉ sợ Đạo Nhất tông này chính là gốc rễ của hắn.
Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, có một ngày mình lại đi gia nhập tông môn, cam nguyện bị trói buộc.
Nhưng nghĩ lại, tay nghề của tiểu tử Trường Thanh kia thật ngon a, cũng không thiệt thòi.
Tâm tình không tệ trở lại động phủ, thấy sư tôn trở về, lúc này Tiểu Vương Dao tiến lên hỏi.
"Sư tôn, sau này chúng ta thật sự ở lại Thần Kiếm phong sao?"
"Ừm, về sau chúng ta sẽ ở lại Thần Kiếm phong."
"À."
Ngây thơ gật gật đầu, lơ đãng nhìn thấy vết dầu mỡ trên râu sư tôn, Tiểu Vương Dao nghi hoặc nói.
"Vừa rồi sư tôn đi ăn cơm sao?"
Trong ấn tượng, tựa hồ sư tôn của mình đã sớm ích cốc rồi, tuy rằng có đôi khi sẽ ăn một ít thịt yêu thú cùng linh quả, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên, lúc rảnh rỗi không có việc gì mới ăn một chút.
Ăn đến mức râu ria dính đầy vết dầu mỡ như thế này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mắt thấy bị phát hiện, Thanh Thạch cũng không có giấu diếm, hon nữa vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đồ nhi, lời nói tiếp theo của vi sư, ngươi nhất định phải cẩn thận nghe."
Thấy sư tôn như thế, Tiểu Vương Dao cũng đứng thẳng người, gật đầu nói.
"Ừm."
"Chân núi Thần Kiếm Phong này có một phòng bếp, mỗi ngày ba bữa cơm, về sau mỗi khi đến giờ cơm ngươi đều phải đến phòng này ăn cơm, có điều Thần Kiếm Phong này có quy củ, đệ tử cấp bậc khác nhau cần cướp đoạt vị trí theo cấp bậc tương ứng, chỉ có đoạt được vị trí mới có cơm ăn.
Ngươi bây giờ cũng là đệ tử thân truyền của Thần Kiếm Phong, đến lúc đó cần tranh đoạt với những đệ tử thân truyền khác, cùng với một đám Chấp Sự và trưởng lão."
Nhớ kỹ, đến lúc đó ra tay tuyệt đối không thể lưu tình, chỉ cần không tổn thương tính mạng, căn cơ người khác, nhất định phải toàn lực ứng phó.
Cam đoan mỗi một bữa đều có thể cướp được vị trí, nếu không ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
Nghe được lời nói không đầu không đuôi, Vương Dao sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau mới có chút không dám tin mà hỏi lại.
"Sư tôn, ngươi bảo ta đi cướp cơm sao?"
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, sư tôn thế mà lại bảo mình đi cướp cơm, mà đối với việc này, Thanh Thạch còn nặng nề gật đầu nói.
"Ừm, nhớ kỹ lời vi sư vừa nói."
Trong lúc nhất thời Vương Dao không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của sư tôn, một chén cơm thì có cái gì đáng để cướp?
Nàng đã sớm ích cốc, cho dù không ăn cũng không sao cả, cần gì phải đi cướp chứ? Hơn nữa nghe được ý của sư tôn, còn phải toàn lực đi cướp.
Không hiểu sao, cứ luôn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng Tiểu Vương Dao chưa bao giờ đi qua phòng bếp nên tất nhiên không biết, đồ ăn ở Thần Kiếm Phong này hoàn toàn không giống với những nơi khác.
Tiểu Vương Dao thích ứng rất nhanh, liền kết thúc một buổi chiều tu luyện.
Đang lúc nàng chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ thấy Thanh Thạch bước nhanh từ trong phòng đi ra.
"Đồ nhi, mau, đi tới phòng bếp, giờ cơm sắp tới."
Lão đầu này tuy nói vừa mới gia nhập Đạo Nhất Tông, cũng mới chỉ ăn được hai bữa cơm, nhưng sớm đã quen thuộc với tất cả quy tắc.
Lúc nào thì tới giờ cơm, lúc nào các đệ tử khởi hành, những thứ này hắn đều cực kỳ rõ ràng.
Nói xong, cũng mặc kệ Tiểu Vương Dao, trực tiếp phi thân bay lên, chỉ bỏ lại một câu, liền biến mất ở chân trời.
"Mau đi a đồ nhi, chậm chân sẽ không có vị trí."
Có quy định, khi các đệ tử tranh đoạt vị trí, bọn họ thân làm sư tôn không thể ra tay can thiệp.
Cho nên dù Thanh Thạch có muốn mang theo Tiểu Vương Dao chạy tới phòng bếp, cũng không có khả năng.
Thấy thế, Tiểu Vương Dao đứng tại chỗ, đầu đầy dấu chấm hỏi, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần lại, tuy rằng vẫn không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn lựa chọn nghe theo lời sư tôn, một đường chạy về phía chân núi.
Trên đường đi, Tiểu Vương Dao nhìn thấy một màn mà cả đời này nàng chưa từng thấy qua.
Chỉ thấy đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong, một đường liều mạng chạy như điên, thậm chí còn có người nhìn thấy trang phục của đệ tử thân truyền của nàng, rất nhanh liền nhận ra.
Mẹ kiếp, đây là đệ tử thân truyền mới tấn Vương Dao sao?
"Chính là đệ tử của Thanh Thạch đại trưởng lão sao?"
"Không sai, chính là nàng."
Từ buổi chiều, Tề Hùng liền lấy thân phận tông chủ, tuyên bố với trên dưới Đạo Nhất tông rằng Thanh Thạch đã gia nhập tông môn, cũng trở thành đại trưởng lão Thần Kiếm Phong.
Đồng thời đệ tử Vương Dao cũng trở thành đệ tử thân truyền của Thần Kiếm Phong.
Tin tức này đã sớm truyền khắp Đạo Nhất Tông.
Lúc này nhìn thấy Vương Dao, trong lúc nhất thời chúng đệ tử đều rất tò mò, dù sao đây chính là một vị đệ tử thân truyền mới tấn, hơn nữa còn không cần trải qua quy trình, không biết thực lực như thế nào.
Nhưng theo lời của một đệ tử, điểm chú ý của mọi người trong nháy mắt đã bị dời đi.
"Di, sao cứ có cảm giác Vương Dao sư tỷ này cũng muốn đi tới phòng bếp a?"
"Cảm giác cái gì, cô ấy đích thật muốn đi tới phòng bếp."
"Tiểu oa tử, xin lỗi."
Vốn chỉ là tò mò, nhưng ngươi đã muốn đi tới phòng bếp, vậy thì thật ngại a.
Trong nháy mắt, một gã Chấp Sự vốn đi ngang qua, không chút do dự ra tay với Vương Dao, trước tiên giải quyết đối thủ cạnh tranh này rồi nói sau.
"Tiểu oa tử, lão phu cũng chỉ là bất đắc dĩ, chờ ăn cơm rồi mới giải thích."
Vừa ra tay, vừa xin lỗi Vương Dao, nghe vậy, cả người Vương Dao đều cho choáng váng, tình huống này rốt cuộc là sao, vừa rồi không phải còn đang yên ổn sao? Sao một lời không hợp liền đao kiếm hướng về phía nhau?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng Vương Dao vẫn ra tay.
Ngoài dự liệu, gã Chấp Sự này chẳng những không trực tiếp bắt được Vương Dao, thậm chí còn bị Vương Dao áp chế.
"Mẹ kiếp, quả nhiên a, bất kỳ một đệ tử thân truyền nào cũng không thể là phế vật."
Đều cho rằng Vương Dao đi cửa sau tiến vào, thực lực so với các đệ tử thân truyền khác hẳn sẽ yếu hơn một chút.
Nhưng hiện tại vừa nhìn, thực lực của Vương Dao tuyệt đối cường hãn đến cực điểm a.
Mặc dù còn kém đám người Từ Kiệt, nhưng chênh lệch đã không còn xa.
Một bên kịch chiến, một bên liều mạng chạy, cuối cùng Vương Dao đi theo mọi người tới phòng bếp.
Chỉ là bãi chiến trường ở nơi này càng thêm kịch liệt, Vương Dao thấy vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc, Thần Kiếm Phong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đệ tử bị điên không nói, Chấp Sự cũng điên luôn sao?
Nhưng nghe thấy tiếng Thanh Thạch ở một bên cổ vũ, Vương Dao vẫn cắn răng đánh bại gã Chấp Sự này.
"Được, tiếp tục đi đồ nhi, nhanh, mau đi cướp vị trí."
Thanh Thạch lớn tiếng hò hét, Hồng Tôn ở một bên lạnh lùng nói.
"Chẳng phải đã nói phải tuân theo quy củ sao? Thời điẻm tranh giành vị trí không thể nhúng tay vào."
"Ta như vậy là nhúng tay sao?"
"Xen vào cũng không được."
Bị Hồng Tôn quát lớn một phen, chỉ là nhìn Tiểu Vương Dao cũng thành công cướp được vị trí, Thanh Thạch cười cười không nói gì nữa.
Không hổ là đồ đệ của ta, lần đầu tiên đã đoạt được vị trí, rất tốt.
Vốn tưởng rằng bữa cơm này thầy trò bọn họ đã ăn chắc, nhưng một màn phát sinh kế tiếp, lại làm cho Thanh Thạch nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy gã Chấp Sự vừa rồi bị Vương Dao đánh bại, làm bộ trọng thương trên người, khập khiểng đi tới bên cạnh Vương Dao, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.
"Vương Dao thân truyền, lão phu bái nhập Đạo Nhất tông đã năm trăm tám mươi mốt năm, cần cù chăm chỉ, hiện giờ sắp tới thọ nguyên, vô vọng đột phá, trước khi lâm chung có một nguyện vọng lớn nhất, chính là có thể ăn được một ngụm đồ ăn của Thần Kiếm Phong, như vậy mới có thể giúp ta cảm nhận được, đời này sinh ra là người của Đạo Nhất tông, chết là quỷ Đạo Nhất tông a."
Nghe vậy, trên mặt Vương Dao lộ ra vẻ không đành lòng, Chấp Sự này diễn y như thâtk, cảm giác chỉ một giây sau liền có thể tắt thở.
Không nghĩ nhiều, Vương Dao lúc này nhường vị trí.
"Xin lỗi tiền bối, ta không biết."
"Không sao cả, đây là vấn đề bản thân lão phu, chỉ là di nguyện duy nhất này. . ."
"Tiền bối lấy chỗ ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook