Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Chương 42: Không Có Từ Hôn, Chỉ Có Hưu Thê

Hà Lộ tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập giận dữ nhìn Diệp Trường Thanh, ngoại trừ phẫn nộ ra, còn có ủy khuất nồng đậm, ánh mắt cũng đỏ hồng.

"Lấy tất chân xuống trước đi."

Nói với Từ Kiệt, bị bịt miệng cũng không có cách nào nói chuyện a, nghe vậy, Từ Kiệt gật đầu, hô với đệ tử chung quanh.

"Tất chân của ai, lại đây lấy."

Vẻ mặt Từ Kiệt ghét bỏ không muốn chạm vào tất chân kia, thấy thế, Hà Lộ càng nhịn không được phát ra thanh âm ô ô.

Ngươi ngay cả đụng cũng không muốn đụng vào, mẹ nó còn nhét vào miệng ta làm gì?

"Từ sư huynh, của ta."

Rất nhanh, một nam đệ tử đi ra từ trong đám người, có thể nhìn thấy trên một chân đích thật không có tất chân.

Đi tới trước mặt Hà Lộ lấy tất chân ra, trong nháy mắt, Hà Lộ nhịn không được mà nôn một trận.

Hơn nửa ngày mới dừng lại, lập tức phẫn nộ nhìn về phía Diệp Trường Thanh nói.

"Diệp Trường Thanh, ngươi. . . ngươi đùa giỡn với ta."

Trong mắt Hà Lộ, khẳng định là do Diệp Trường Thanh hối lộ gì đó cho những đệ tử này, bọn họ mới có thể nhằm vào mình như thế, tất cả đều là kế hoạch của Diệp Trường Thanh.

Đối với việc này, Diệp Trường Thanh không nói gì, mình thật sự không làm cái gì a.

Hơn nữa cho dù ngươi có muốn đoán mò thì cũng phải suy nghĩ cho thực tế một chút đi, mình là một đệ tử tạp dịch, có năng lực gì mà khiến cho nhiều đệ tử giúp mình làm việc như vậy, chứ đừng nói là còn có hai đệ tử thân truyền.

"Đầu óc ngươi không sao chứ?"

Nhìn về phía Hà Lộ bằng biểu tình quan tâm, không phải bị đánh hỏng đầu luôn rồi chứ.

Ngay khi đám người Hà Lộ được nâng lên trước mặt Diệp Trường Thanh, Du Lệ thân ở chủ phong, cũng không có gặp được tông chủ Tề Hùng, mà là do chủ tọa Tam trưởng lão ra mặt chiêu đãi nàng, lúc này nhận được tin nhắn của Hà Lộ.

Sắc mặt Du Lệ trong nháy mắt trở nên khó coi.

Lúc trước bị đánh, Hà Lộ liền tìm cơ hội liên hệ với sư tôn của mình.

Nhìn Du Lệ đột nhiên thay đổi sắc mặt, chủ tọa tam trưởng lão kỳ quái hỏi.

"Sư muội có việc gì?"

Tất cả mọi người đều là tu sĩ chính đạo, hơn nữa quan hệ giữa hai tông cũng không tệ, cho nên bình thường đều dùng xưng hô sư huynh sư muội để nói chuyện với nhau, để có vẻ thân cận.

Đối mặt với lời hỏi thăm của tam trưởng lão, sắc mặt Du Lệ khó coi nói.

"Lần này sư muội chuyên môn vì đồ nhi của mình mà đến sao."

"Ừm, lúc trước ngươi đã nói qua."

"Nhưng hiện tại, đồ nhi của ta bị người của Thần Kiếm Phong đánh."

Hả? Nghe nói lời này, Tam trưởng lão sửng sốt, vừa rồi không phải vẫn còn ổn sao, hơn nữa cũng đã thông báo cho Hồng tôn sư đệ, thế nào mà có thể bị đánh chứ?



Trong lòng nghi hoặc, có điều Tam trưởng lão vẫn là mở miệng nói.

"Vậy ta bồi sư muội đến Thần Kiếm Phong một chuyến."

Dù sao cũng là ở Đạo Nhất Tông, hơn nữa còn bị đám đệ tử Đạo Nhất Tông đánh, Tam trưởng lão cân nhắc vẫn nên tự mình đi một chuyến.

Nghe vậy, Du Lệ không cự tuyệt, gật đầu đáp.

"Vậy phiền toái sư huynh."

"Phiền toái gì chứ, đi, chúng ta đi xem thử trước đã."

Lúc này, Tam trưởng lão cùng Du Lệ liền chạy tới Thần Kiếm Phong, mà tại phòng bếp của Thần Kiếm Phong, Diệp Trường Thanh cũng đứng ở trước mặt Hà Lộ, sắc mặt bình tĩnh nói.

"Ngươi muốn hủy hôn thì ta không đồng ý, nhưng. . ."

"Diệp Trường Thanh, ta không có khả năng đồng ý cửa hôn sự này, lúc trước không có khả năng, hiện tại lại càng không có khả năng, ngươi làm ra hành động hèn hạ như vậy, chỉ khiến cho Hà Lộ ta càng thêm khinh thường ngươi, đừng tưởng như vậy có thể làm cho ta khuất phục, ta. . ."

"Bịt lại đi."

Người phụ nữ này có bệnh, hơn nữa cảm giác bản thân còn quá tốt, mình còn chưa nói hết, nàng liền tự mình bổ não ra một loạt kịch tình.

Diệp Trường Thanh không muốn nghe nàng nói nhảm, nói với Từ Kiệt ở bên cạnh, bịt lại trước, để cho nàng yên tĩnh một chút, chờ mình nói xong.

Nghe vậy, Từ Kiệt quay đầu nói với đệ tử trước đó.

"Này, bịt lại."

"Được, Từ sư huynh."

Lập tức, dưới sự giãy dụa của Hà Lộ, tức giận mắng chửi, nàng lại một lần nữa bị tất chân bịt miệng lại.

"Thần Kiếm Phong các ngươi khinh người quá đáng, ta nhất định sẽ nói cho sư tôn, ta ô ô ô. . ."

Được rồi, theo tất chân nhét vào miệng, thế giới trong nháy mắt an tĩnh trở lại, lần này Diệp Trường Thanh có thể yên tâm nói chuyện.

Từ trên cao nhìn Hà Lộ không ngừng giãy dụa, Diệp Trường Thanh tiếp tục nói.

"Không có khả năng từ hôn, nhưng nói thật ta cũng không có cảm giác gì đối với ngươi, như vậy đi, ta viết một phần hưu thư cho ngươi, ngươi mang về, hôn ước của hai người ta tất nhiên cũng sẽ được hủy."

Hủy hôn là không có khả năng, ngược lại hưu thê thì có thể.

Nghe xong lời này, ánh mắt Hà Lộ trong nháy mắt đỏ lên, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Diệp Trường Thanh, giống như hoàn toàn không thể tin được hắn có thể nói ra những lời như vậy.

"Sư huynh, phiền phức lấy ra, nghe nàng muốn nói cái gì."

Dứt lời, Diệp Trường Thanh ý bảo đệ tử kia lấy tất chân ra.

"Diệp Trường Thanh, ngươi nói cái gì?"

Câu đầu tiên chính là chất vấn, đối với việc này, Diệp Trường Thanh nói.



"Ta nói, từ hôn là không có khả năng, hưu thê ngược lại có thể."

Diệp Trường Thanh thế mà lại muốn hưu mình, nghe được lời này, Hà Lộ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trường Thanh, vẻ mặt hận không thể xé rách hắn.

Tính cách Hà Lộ cao ngạo từ nhỏ, làm sao có thể dễ dàng để cho chuyện hưu thê phát sinh, lúc này tựa như một người phụ nữ lưu manh mắng chửi.

"Diệp Trường Thanh, ngươi dám bỏ ta? Sao ngươi dám?"

"Bịt lại."

Lời còn chưa dứt, lại một lần nữa bị tất chân chặn lại, lời nói lại lần nữa dừng lại, lại nhìn Hà Lộ, trong mắt đã rơi xuống hai hàng nước mắt không chịu thua kém.

Khuất nhục, vô cùng khuất nhục, Hà Lộ nàng từ nhỏ đến lớn, có khi nào chịu qua khuất nhục như vậy.

Có điều lúc này cũng không ai để ý tới nàng, Liễu Sương đang nói chuyện với Diệp Trường Thanh.

"Ta nói cứ trực tiếp giết nàng là được."

Liễu Sương ngược lại càng trực tiếp, hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng, rõ ràng sẽ thật sự dám, nghe vậy, Từ Kiệt ở bên cạnh vội vàng nói.

"Sư tỷ bình tĩnh một chút, giết bọn họ rồi chỉ sợ không dễ khai báo, nhất là bên phía chủ phong."

"Cái này có là gì, tàn hại đệ tử Đạo Nhất tông, hủy đạo tâm của đệ tử Thần Kiếm Phong ta, cấu kết với yêu ma, chẳng lẽ còn không đủ để định tội chết cho bọn họ?"

Liễu Sương mặt không đổi sắc nói, đối với việc này, khóe miệng Từ Kiệt giật giật, nữ nhân này thật sự dám nói.

"Nhưng nữ nhân này còn có sư tôn. . .

"Vậy thì giết luôn, đệ tử cấu kết với yêu ma, sư phụ khẳng định cũng không khá hơn bao nhiêu."

Khá lắm, giết Hà Lộ còn chưa đủ, ngay cả sư tôn của người ta cũng muốn giết.

Từ Kiệt chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, liên tục lắc đầu nói.

"Không cần thiết."

"Vậy thì chôn, sống không thấy người chết không thấy xác."

"Cái này. . ."

Nghe Liễu Sương nói làm cách nào giết người giấu thi thể, ra tay thần không biết quỷ không hay, Diệp Trường Thanh đầu đầy hắc tuyến, đây thật sự là lời mà đệ tử tông môn chính đạo có thể nói ra miệng sao?

Càng thái quá hơn chính là, một đám đệ tử Thần Kiếm Phong ở xung, chẳng những không có phản đối việc này, ngược lại còn nhao nhao xuất ngôn hiến kế.

"Ta cảm thấy nhị sư tỷ nói rất đúng, trực tiếp chôn là được, đến lúc đó cứ nói là bọn họ tự mình rời đi."

"Ừm, khả thi, có điều địa điểm chôn xác cần phải chọn tốt."

"Chôn ở phía sau núi đi, không ai tìm được."

"Không ổn, ta cảm thấy hẳn phải chọn một chỗ không cách nào điều tra, không bằng chôn ở sân sau Chấp Sự Đường? Chắc chắn không ai có thể nghĩ đến chỗ này."

Đây đều là câu nói mà người có thể nói ra sao, Hà Lộ cùng chúng đệ tử Lạc Hà Tông nghe được lời này, cả đám đều bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, đây còn là tông môn chính đạo đứng đầu Đông Châu sao? Ma Tông cũng lắm cũng chính là như thế đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương