Hà Lộ một đường đi theo Liễu Sương tới chân núi, lúc mới ra khỏi động phủ của Hồng Tôn, vừa vặn gặp được Từ Kiệt.

Nhìn thấy hai người Liễu Sương, Từ Kiệt chủ động trêu chọc nói.

"Nhị sư tỷ, ngươi là đang?"

"Người của Lạc Hà Tông, nói có hôn ước với một gã đệ tử tạp dịch của Thần Kiếm Phong chúng ta, tìm sư tôn để từ hôn."

Liễu Sương nhàn nhạt trả lời, nghe vậy, Từ Kiệt liếc mắt nhìn Hà Lộ một cái.

Đối mặt với Từ Kiệt mặc áo trắng, khí chất xuất chúng, sắc mặt Hà Lộ hơi đỏ lên, cúi đầu, ngượng ngùng nói.

"Hà Lộ gặp qua sư huynh."

Tùy ý gật gật đầu, Từ Kiệt quay đầu nhìn về phía Liễu Sương nói.

"Vậy cùng nhau đi đi, vừa vặn thuận đường."

Từ Kiệt định đi phòng bếp, tuy nói hiện tại vẫn còn sớm, nhưng cũng không có chuyện gì, đi chiếm vị trí trước, không chịu thiệt.

Nghe vậy, Liễu Sương không phản đối, ba người kết bạn mà đi, chỉ là trên đường, Hà Lộ vẫn luôn vụng trộm đánh giá Từ Kiệt.

Đây là đệ tử thân truyền của Đạo Nhất Tông, thật sự là một thanh niên tài tuấn, đạo lữ của Hà Lộ nàng sau này, cũng nhất định là nhân trung long phượng như vậy.

Trong lòng Hà Lộ âm thầm suy nghĩ, có điều Từ Kiệt lại hoàn toàn không để ý tới nàng.

Thời điểm đi tới chân núi, hơn mười đệ tử Lạc Hà tông đi theo Hà Lộ đã sớm chờ ở chỗ này.

Bọn họ là đệ tử nội môn của Lạc Hà Tông, tất nhiên là không có tư cách tiến vào động phủ của Hồng Tôn, cho nên trực tiếp được an bài nghỉ ngơi ở sườn núi.

Lúc này đợi được Hà Lộ, tất cả mọi người đều tỏ vẻ muốn đi cùng Hà Lộ, thậm chí còn có đệ tử không kiêng nể gì nói.

"Sư tỷ yên tâm, lần này có chúng ta ở đây, nhất định phải khiến cho tiểu tử kia biết khó mà lui."

"Đúng vậy, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, chỉ là một đệ tử tạp dịch làm sao xứng đôi với Hà Lộ sư tỷ."

Trong lời nói của những đệ tử này tràn ngập sự khinh bỉ đối với Diệp Trường Thanh, chỉ là bọn họ hoàn toàn không ý thức được, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Đạo Nhất tông, ở địa bàn của người ta, ở trước mặt người ta, nhục nhã đệ tử Đạo Nhất tông như thế.

Mặc dù chỉ là một đệ tử tạp dịch, nhưng nói cho cùng, cũng là người của Đạo Nhất tông a.

Cho nên, nghe được những lời này, Liễu Sương nhất thời hừ lạnh một tiếng, một cỗ hàn khí cũng tản ra từ trên người nàng.

Cảm giác được một trận băng hàn, một đám đệ tử Lạc Hà Tông mới ý thức được đã nói sai lời, lần lượt ngậm miệng lại, Hà Lộ cũng chủ động mở miệng bồi tội.

"Sư tỷ thứ lỗi, bọn họ không có ý này."

"Đừng để ta nghe được những lời tương tự, còn nữa, ngươi muốn hủy hôn, nhất định phải bồi thường."



Nghe vậy, Liễu Sương lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Lộ, vốn lúc trước không có ý nghĩ gì, nhưng hiện tại, Hà Lộ muốn từ hôn, vậy phải bồi thường.

Đối với việc này, Hà Lộ không chút do dự gật đầu đáp.

"Sư tỷ nói phải."

Không để ý tới những đệ tử Lạc Hà tông này, Liễu Sương tiếp tục đi về phía chân núi, mà một đám đệ tử Lạc Hà tông ở phía sau, lúc này ai nấy đều câm như hến, không dám mở miệng nói thêm một câu nữa.

"Ta nói ngươi như thế nào lại đi quản những chuyện này."

Từ Kiệt ngược lại không thèm để ý, chỉ sóng vai đi cùng Liễu Sương, tùy ý mở miệng hỏi.

"Sư tôn an bài."

Liễu Sương tất nhiên là không muốn để ý tới những chuyện này, nhưng sư tôn mở miệng, nàng cũng không có cách nào.

"Được rồi, cũng may sư tôn không gọi ta."

Từ Kiệt tỏ vẻ may mắn, Hồng Tôn không để cho mình phụ trách việc này, nghe vậy, Liễu Sương không vui liếc hắn một cái, tên này đang hả hê khi người gặp họa sao?

Dọc theo đường đi, đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong ở bốn phía, đều mang bộ dáng vội vàng, thậm chí còn có người trực tiếp thi triển thân pháp chạy đi.

Đối mặt với một màn này, các đệ tử Lạc Hà Tông đều cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì mà sốt ruột như vậy?

Bọn họ tất nhiên không biết, những đệ tử này đều chạy tới phòng bếp, mà hiện tại vẫn còn cách giờ cơm một đoạn thời gian, nếu không đợi đến khi giờ cơm gần tới, hình ảnh đông đảo đệ tử chạy như điên trên đường, mới gọi là đặc sắc.

Quả thực như Bát Tiên Quá Hải (*), mỗi người đều triển lộ thần thông.

*Bát Tiên Quá Hải: hình ảnh tám vị tiên ở tám động đá ở núi Bồng Lai đứng trên các bảo vật lướt sóng vượt qua Đông Hải

Một đường đi tới khu vực đệ tử tạp dịch, Liễu Sương mới mở miệng hỏi.

"Tên của người nọ là gì?"

Lúc trước đều đã quên hỏi đối tượng kết hôn của Hà Lộ là ai, hiện tại mới nhớ tới.

Mà một ít người ở bốn phía chạy tới phòng bếp, các đệ tử đi ngang qua, sau khi nhìn thấy đám người Liễu Sương, cũng là tò mò dừng chân quan sát.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra đám người Hà Lộ là đệ tử Lạc Hà Tông, ngược lại cảm thấy tò mò bọn họ đến Đạo Nhất tông làm cái gì.

Thông qua hỏi thăm mới biết được thế mà lại đến hủy hôn, mà đối tượng còn là một đệ tử tạp dịch.

Dưới sự chăm chú của không ít đệ tử Thần Kiếm Phong, Hà Lộ thành thật trả lời.

"Diệp Trường Thanh, đệ tử tạp dịch Thần Kiếm Phong."



Vốn chỉ là một câu trả lời rất bình thường, chỉ là vừa nói ra lời này, Liễu Sương cảm thấy sửng sốt, Từ Kiệt ở bên cạnh cũng là như thế, còn có đông đảo đệ tử ngoại môn đệ tử nội môn của Thần Kiếm Phong xung quanh,.

Cả đám đều ngơ ngác tại chỗ, thẳng đến khi phục hồi tinh thần lại, Liễu Sương mới tiếp tục mở miệng nói.

"Đối tượng hôn ước của ngươi là Diệp Trường Thanh? Ngươi muốn hủy hôn với hắn ta sao?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hà Lộ cứ cảm giác Liễu Sương càng lạnh lùng hơn so với vừa rồi, hơn nữa, trong khí tức băng hàn này, hình như còn mang theo một tia sát ý thì phải?

Có thể là cảm giác sai, Hà Lộ không ngừng tự an ủi bản thân, đồng thời gật đầu trả lời.

"Không sai, ta cùng gia tộc Diệp Trường Thanh là thế giao, khi còn bé trưởng bối trong nhà đã vì hai người chúng ta định hôn ước.

Chỉ là trước mắt hắn cùng chỉ là một đệ tử tạp dịch, hôn ước năm đó hiện tại xem ra thật sự là một lựa chọn sai lầm, cho nên. . ."

Hà Lộ muốn giải thích rõ ràng, chỉ là căn bản không đợi nàng nói xong, Liễu Sương liền trực tiếp cắt ngang nói.

"Câm miệng."

Theo lời nói, chỉ thấy trên người Liễu Sương có linh lực dao động bốc lên, đồng thời, một cỗ lực lượng băng hàn bao trùm bốn phía, cực hạn rét lạnh, khiến cho Hà Lộ và đệ tử Lạc Hà tông đều nhịn không được rùng mình một cái.

Không biết vì sao Liễu Sương lại đột nhiên như thế, các đệ tử Lạc Hà Tông còn không hiểu chuyện gì, Hà Lộ đang định mở miệng, Từ Kiệt ở bên cạnh cũng híp hai mắt lại, trong mắt toát ra một tia nguy hiểm.

"Thì ra là Trường Thanh sư đệ a, nói như vậy ngươi cảm thấy Trường Thanh sư đệ không xứng với ngươi, muốn đơn phương từ hôn sao?"

Nghe được lời này của Từ Kiệt, Hà Lộ còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng gật đầu nói.

"Dù sao thân phận của hai người chúng ta hiện giờ chênh lệch. . ."

Còn muốn giải thích, chỉ là đệ tử Lạc Hà tông ở bên cạnh đã không ngừng kéo ống tay áo Hà Lộ.

Đối với việc này, Hà Lộ bất mãn quay đầu nhỏ giọng quát.

"Cái gì?"

Nghe vậy, những đệ tử Lạc Hà tông này nháy mắt, ý bảo Hà Lộ quan sát tình huống của từng đệ tử xung quanh.

Theo ánh mắt của những đệ tử này nhìn lại, lúc này Hà Lộ mới phát hiện, vốn dĩ đông đảo đệ tử Đạo Nhất tông vây quanh bốn phía, lúc này ánh mắt nhìn về phía đoàn người bọn họ, đã sớm trở nên bất thiện.

Thật giống như có cừu oán gì đó vậy, hàn ý trong mắt kia, khiến cho trong lòng Hà Lộ không khỏi trầm xuống, đồng thời còn tràn đầy nghi hoặc.

Mấy đệ tử Thần Kiếm Phong này bị làm sao vậy? Tại sao đột nhiên trở thành như vậy, giống như giữa bọn họ có cừu oán vậy.

Vừa rồi mình cũng không nói gì a, cũng chỉ nói chuyện về Diệp Trường Thanh.

Ngược lại, đệ tử Lạc Hà Tông ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Sư tỷ, vị hôn phu của ngươi rốt cuộc có phải là đệ tử tạp dịch hay không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương