Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
-
Chương 32: Sự Phát Triển Kỳ Lạ
Hình như Đạo Nhất Tông cũng không biết chuyện bộ di cốt Đại Yêu kia, đã như vậy, nói cách khác bọn họ là vì. . .
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Diệp Trường Thanh và Kim Mẫn phía sau Hồng Tôn.
Tuy nói ngay cả Thanh Điểu cũng cảm thấy có chút thái quá, trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một đệ tử nội môn? Nhưng trước mắt, ngoại trừ lời giải thích này, hình như không còn lý do gì khác.
Chẳng lẽ đệ tử nội môn này là con nối dõi của đại nhân vật nào trong Đạo Nhất tông sao?
Ánh mắt sâu kín nhìn về phía Kim Mẫn, cho đến hiện tại, Thanh Điểu cũng không để ý qua Diệp Trường Thanh.
Có điều rất nhanh, theo hai người Lục Du Du và Liễu Sương đáp xuống trái phải Diệp Trường Thanh, bắt đầu hỏi han ân cần với hắn, sắc mặt Thanh Điểu cũng dần dần trở nên đặc sắc.
"Trường Thanh sư đệ, ngươi không sao chứ?"
"Có bị thương không?"
"Cũng may có Tiểu Bạch đi theo, nếu không thật sự nguy hiểm."
"Sau này Trường Thanh sư đệ ra ngoài làm nhiệm vụ nhất định phải nói cho ta biết, sư tỷ tự mình đi cùng ngươi."
Nghe thanh âm thân thiết của hai nàng, lúc này Thanh Điểu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, chẳng lẽ những đệ tử này đều vì tiểu tử này mà tới?
Đầu óc đã có chút không suy nghĩ được, nhìn về phía Hồng Tôn, Thanh Điểu cắn răng nói.
"Các ngươi đều vì tiểu tử này mà tới sao?"
Cũng bởi vì một đệ tử tạp dịch, chọc tới phong chủ Thần Kiếm Phong đích thân đến, còn có mấy ngàn đệ tử, mẹ nó cái này cũng thật sự quá đáng.
Đối với việc này, Hồng Tôn ngược lại cực kỳ thản nhiên nói.
"Ta nói đệ tử Đạo Nhất tông không phân biệt quý tiện, chỉ cần gia nhập Đạo Nhất tông thì đó chính là người một nhà, một đệ tử tạp dịch thì có làm sao? Đạo Nhất tông ta đều sẽ cứu."
Lời nói chính khí lẫm liệt, nhưng nghe vậy, khóe miệng Thanh Điểu lại bất giác giật giật, con mẹ nó ai tin nổi lời này chứ?
Ngươi nói xem mấy năm nay số lượng đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông chết ở bên ngoài ít sao? Đừng nói là đệ tử tạp dịch, cho dù là đệ tử ngoại môn, thậm chí là đệ tử nội môn, cho tới nay cũng chưa từng thấy Đạo Nhất tông các ngươi có phản ứng như vậy a.
Cuối cùng cũng hiểu được, chỉ là trong lúc nhất thời đáp án này khiến Thanh Điểu có chút khó có thể tiếp nhận.
Tất cả nguyên nhân lại bởi vì một đệ tử tạp dịch, chính bởi vì tên đệ tử tạp dịch này, dẫn tới nhiều người như vậy, khiến cho mưu đồ của chúng hoàn toàn thất bại.
Sớm biết như thế còn mẹ nó che dấu cái gì, trực tiếp động thủ là được.
Cho dù là đệ tử thân truyền ra tay, chỉ sợ cũng sẽ không khiến cho Đạo Nhất tông có phản ứng lớn như vậy đi.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Trường Thanh, hắn đang nói chuyện với hai nàng Lục Du Du, đột nhiên cảm giác được một khí lạnh, Diệp Trường Thanh cũng là đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Điểu.
Nhìn bộ dáng của nó, hình như muốn ghi nhớ mình thật kỹ, ngày sau phải xé xác mình.
Nội tâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, ngươi đừng nhìn ta a, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ sử dụng một cái lệnh cầu viện, ai biết sẽ tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Có khổ lại nói không nên lời, mà lời nói của Thanh Điểu ngay sau đó lại càng làm cho Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ đến cực điểm.
"Nhân loại hèn hạ, thế mà lại ngụy trang thành đệ tử tạp dịch, được, tốt lắm, chuyện lần này, Hắc Hổ Uyên ta nhớ kỹ."
Trong mắt Thanh Điểu, Diệp Trường Thanh căn bản cũng không phải là đệ tử tạp dịch gì, khẳng định đã cố ý ngụy trang thành như vậy, chỉ là vì để cho chúng nó xem nhẹ.
Nhân loại thật tâm cơ thâm trầm, mà từ đầu đến cuối chúng nó thế nhưng không có chút phát hiện nào, thật sự là đáng chết.
Đối mặt với ánh mắt cơ trí giống như đã nhìn thấu tất cả, khóe miệng Diệp Trường Thanh co giật, ngươi mẹ nó bổ não quá lố rồi, ta thật sự chỉ là đệ tử tạp dịch, ngụy trang con mẹ ngươi a.
Có điều không đợi Diệp Trường Thanh mở miệng, Lục Du Du cùng Liễu Sương nghe được lời này của Thanh Điểu, lúc này liền giận dữ quát.
"Thật to gan, chết đến nơi rồi còn dám uy hiếp Trường Thanh sư đệ, muốn chết."
Yêu thú này rõ ràng đã nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Thanh, đã như vậy, vậy thì giết chết đi, dù sao cũng không thể để cho Trường Thanh sư đệ có bất kỳ nguy hiểm nào.
Dứt lời, căn bản không đợi Thanh Điểu trả lời, Lục Du Du cùng Liễu Sương liền trực tiếp ra tay.
Mà Từ Kiệt thấy thế, đồng dạng cũng vỗ tay cao gióng nói.
"Bảo hộ Trường Thanh sư đệ, giết a."
"Giết."
"Bảo hộ Trường Thanh sư đệ."
Trong lúc nhất thời, mấy ngàn đệ tử Thần Kiếm Phong lần lượt xuất thủ, công kích về phía Thanh Điểu cùng Hắc Viên.
Đối mặt với nhiều người vây công như vậy, Thanh Điểu cùng Hắc Viên nhất thời choáng váng, nhất là khi nghe được khẩu hiệu của chúng đệ tử.
Bảo hộ Trường Thanh sư đệ? Các ngươi nhiều người như vậy còn cần phải bảo vệ sao? Với quy mô hiện tại, có ai còn có thể chạm được một sợi tóc của Diệp Trường Thanh chứ?
Muốn mở miệng, căn bản không có cơ hội, dưới sự ra tay của một đám đệ tử, mặc dù Thanh Điểu cùng Hắc Viên đều có tu vi Tử Yêu Cảnh, cũng rất nhanh đã bị chém chết.
Đến chết, ánh mắt Thanh Điểu cũng không nhắm lại, vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Trường Thanh, trong miệng lẩm bẩm nói.
"Nhân loại đê hèn"
Nhìn ánh mắt không cam lòng, hối hận, oán hận kia, Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói.
"Ta thật sự chỉ là một đệ tử tạp dịch, không lừa gạt ngươi, tin ta."
Chỉ tiếc, Thanh Điểu không nghe được.
Mà hai đầu Tử Yêu cuối cùng còn đang ở trong sơn động, khi nhìn thấy Hồng Tôn xuất hiện, không chút do dự, liền chạy trốn trước, căn bản không mang theo một tia do dự.
Giải trừ nguy cơ, đông đảo đệ tử lần lượt vây quanh bên người Diệp Trường Thanh, một trận hỏi han ân cần, khiến cho Diệp Trường Thanh đều là thụ sủng nhược kinh, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
"Sư tôn, nghiệt súc vừa rồi nói trấn Nhạc Sơn có một cỗ di cốt Đại Yêu, ta thấy tám thành bọn họ vì thế mà đến."
Từ Kiệt đứng bên cạnh Hồng Tôn nói, nghe vậy, Hồng Tôn gật gật đầu, ngược lại không để ý lắm.
"Một cỗ di cốt Đại Yêu ngược lại cũng không tính là gì, có điều cứ tiếp tục ở lại trấn Nhạc Sơn, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra tai họa, ngươi tự mình đi một chuyến, mang cỗ di cốt Đại Yêu kia về Thần Kiếm Phong."
Còn không biết vì sao di cốt Đại Yêu này lại xuất hiện ở trấn Nhạc Sơn, nhưng Hồng Tôn rõ ràng không quan tâm đến việc này.
Đừng nói là một cỗ di cốt Đại Yêu, cho dù là một Đại Yêu còn sống, đối với Hồng Tôn mà nói, cũng không tính là gì, cho nên hoàn toàn không để ý, để Từ Kiệt đi xử lý là được.
Nghe vậy, Từ Kiệt gật gật đầu, lập tức chạy về phía trấn Nhạc Sơn.
Đồng thời, phía trước Diệp Trường Thanh, các đệ đều tử nói đến chuyện của Hắc Hổ Uyên, có người lo lắng.
"Ta thấy nghiệt súc vừa rồi rõ ràng đã ghi hận Trường Thanh sư đệ rồi, các ngươi nói Hắc Hổ Uyên có thể ra tay với Trường Thanh sư đệ hay không?"
"Có khả năng, những yêu thú này ai nấy cũng đều vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa cực kỳ thù dai."
"Nếu đã như thế, vậy không thể không đề phòng a, Trường Thanh sư đệ, sau này ngươi phải cẩn thận một chút."
"Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, thủ lâu tất mất, theo ta thấy nếu Hắc Hổ Uyên kia đã ghi hận Trường Thanh sư đệ, vậy không bằng hiện tại chúng ta giết tới Hắc Hổ Uyên, trực tiếp tiêu diệt nó, như vậy cũng không cần sâu lo nữa?"
"Vương sư huynh nói có lý."
"Đúng đúng đúng, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, Hắc Hổ Uyên muốn động thủ với Trường Thanh sư đệ, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp giết chết chúng."
Nghe đông đảo sư huynh đệ nghị luận, làm nhân vật chính, lúc này đương sự Diệp Trường Thanh sớm đã xám mặt.
Vừa rồi không phải còn bình thường sao? Vì cái gì vừa quay đầu, các ngươi liền muốn tiêu diệt Hắc Hổ Uyên a?
Mà hình như mình chỉ nhận nhiệm vụ điều tra một sao, nhưng bây giờ không chỉ tiêu diệt ba đầu Tử Yêu, xem ra còn muốn tiêu diệt toàn bộ Hắc Hổ Uyên, mọi chuyện phát triển, khiến cho Diệp Trường Thanh càng ngày càng không hiểu.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Diệp Trường Thanh và Kim Mẫn phía sau Hồng Tôn.
Tuy nói ngay cả Thanh Điểu cũng cảm thấy có chút thái quá, trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một đệ tử nội môn? Nhưng trước mắt, ngoại trừ lời giải thích này, hình như không còn lý do gì khác.
Chẳng lẽ đệ tử nội môn này là con nối dõi của đại nhân vật nào trong Đạo Nhất tông sao?
Ánh mắt sâu kín nhìn về phía Kim Mẫn, cho đến hiện tại, Thanh Điểu cũng không để ý qua Diệp Trường Thanh.
Có điều rất nhanh, theo hai người Lục Du Du và Liễu Sương đáp xuống trái phải Diệp Trường Thanh, bắt đầu hỏi han ân cần với hắn, sắc mặt Thanh Điểu cũng dần dần trở nên đặc sắc.
"Trường Thanh sư đệ, ngươi không sao chứ?"
"Có bị thương không?"
"Cũng may có Tiểu Bạch đi theo, nếu không thật sự nguy hiểm."
"Sau này Trường Thanh sư đệ ra ngoài làm nhiệm vụ nhất định phải nói cho ta biết, sư tỷ tự mình đi cùng ngươi."
Nghe thanh âm thân thiết của hai nàng, lúc này Thanh Điểu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, chẳng lẽ những đệ tử này đều vì tiểu tử này mà tới?
Đầu óc đã có chút không suy nghĩ được, nhìn về phía Hồng Tôn, Thanh Điểu cắn răng nói.
"Các ngươi đều vì tiểu tử này mà tới sao?"
Cũng bởi vì một đệ tử tạp dịch, chọc tới phong chủ Thần Kiếm Phong đích thân đến, còn có mấy ngàn đệ tử, mẹ nó cái này cũng thật sự quá đáng.
Đối với việc này, Hồng Tôn ngược lại cực kỳ thản nhiên nói.
"Ta nói đệ tử Đạo Nhất tông không phân biệt quý tiện, chỉ cần gia nhập Đạo Nhất tông thì đó chính là người một nhà, một đệ tử tạp dịch thì có làm sao? Đạo Nhất tông ta đều sẽ cứu."
Lời nói chính khí lẫm liệt, nhưng nghe vậy, khóe miệng Thanh Điểu lại bất giác giật giật, con mẹ nó ai tin nổi lời này chứ?
Ngươi nói xem mấy năm nay số lượng đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông chết ở bên ngoài ít sao? Đừng nói là đệ tử tạp dịch, cho dù là đệ tử ngoại môn, thậm chí là đệ tử nội môn, cho tới nay cũng chưa từng thấy Đạo Nhất tông các ngươi có phản ứng như vậy a.
Cuối cùng cũng hiểu được, chỉ là trong lúc nhất thời đáp án này khiến Thanh Điểu có chút khó có thể tiếp nhận.
Tất cả nguyên nhân lại bởi vì một đệ tử tạp dịch, chính bởi vì tên đệ tử tạp dịch này, dẫn tới nhiều người như vậy, khiến cho mưu đồ của chúng hoàn toàn thất bại.
Sớm biết như thế còn mẹ nó che dấu cái gì, trực tiếp động thủ là được.
Cho dù là đệ tử thân truyền ra tay, chỉ sợ cũng sẽ không khiến cho Đạo Nhất tông có phản ứng lớn như vậy đi.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Trường Thanh, hắn đang nói chuyện với hai nàng Lục Du Du, đột nhiên cảm giác được một khí lạnh, Diệp Trường Thanh cũng là đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Điểu.
Nhìn bộ dáng của nó, hình như muốn ghi nhớ mình thật kỹ, ngày sau phải xé xác mình.
Nội tâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, ngươi đừng nhìn ta a, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ sử dụng một cái lệnh cầu viện, ai biết sẽ tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Có khổ lại nói không nên lời, mà lời nói của Thanh Điểu ngay sau đó lại càng làm cho Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ đến cực điểm.
"Nhân loại hèn hạ, thế mà lại ngụy trang thành đệ tử tạp dịch, được, tốt lắm, chuyện lần này, Hắc Hổ Uyên ta nhớ kỹ."
Trong mắt Thanh Điểu, Diệp Trường Thanh căn bản cũng không phải là đệ tử tạp dịch gì, khẳng định đã cố ý ngụy trang thành như vậy, chỉ là vì để cho chúng nó xem nhẹ.
Nhân loại thật tâm cơ thâm trầm, mà từ đầu đến cuối chúng nó thế nhưng không có chút phát hiện nào, thật sự là đáng chết.
Đối mặt với ánh mắt cơ trí giống như đã nhìn thấu tất cả, khóe miệng Diệp Trường Thanh co giật, ngươi mẹ nó bổ não quá lố rồi, ta thật sự chỉ là đệ tử tạp dịch, ngụy trang con mẹ ngươi a.
Có điều không đợi Diệp Trường Thanh mở miệng, Lục Du Du cùng Liễu Sương nghe được lời này của Thanh Điểu, lúc này liền giận dữ quát.
"Thật to gan, chết đến nơi rồi còn dám uy hiếp Trường Thanh sư đệ, muốn chết."
Yêu thú này rõ ràng đã nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Thanh, đã như vậy, vậy thì giết chết đi, dù sao cũng không thể để cho Trường Thanh sư đệ có bất kỳ nguy hiểm nào.
Dứt lời, căn bản không đợi Thanh Điểu trả lời, Lục Du Du cùng Liễu Sương liền trực tiếp ra tay.
Mà Từ Kiệt thấy thế, đồng dạng cũng vỗ tay cao gióng nói.
"Bảo hộ Trường Thanh sư đệ, giết a."
"Giết."
"Bảo hộ Trường Thanh sư đệ."
Trong lúc nhất thời, mấy ngàn đệ tử Thần Kiếm Phong lần lượt xuất thủ, công kích về phía Thanh Điểu cùng Hắc Viên.
Đối mặt với nhiều người vây công như vậy, Thanh Điểu cùng Hắc Viên nhất thời choáng váng, nhất là khi nghe được khẩu hiệu của chúng đệ tử.
Bảo hộ Trường Thanh sư đệ? Các ngươi nhiều người như vậy còn cần phải bảo vệ sao? Với quy mô hiện tại, có ai còn có thể chạm được một sợi tóc của Diệp Trường Thanh chứ?
Muốn mở miệng, căn bản không có cơ hội, dưới sự ra tay của một đám đệ tử, mặc dù Thanh Điểu cùng Hắc Viên đều có tu vi Tử Yêu Cảnh, cũng rất nhanh đã bị chém chết.
Đến chết, ánh mắt Thanh Điểu cũng không nhắm lại, vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Trường Thanh, trong miệng lẩm bẩm nói.
"Nhân loại đê hèn"
Nhìn ánh mắt không cam lòng, hối hận, oán hận kia, Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói.
"Ta thật sự chỉ là một đệ tử tạp dịch, không lừa gạt ngươi, tin ta."
Chỉ tiếc, Thanh Điểu không nghe được.
Mà hai đầu Tử Yêu cuối cùng còn đang ở trong sơn động, khi nhìn thấy Hồng Tôn xuất hiện, không chút do dự, liền chạy trốn trước, căn bản không mang theo một tia do dự.
Giải trừ nguy cơ, đông đảo đệ tử lần lượt vây quanh bên người Diệp Trường Thanh, một trận hỏi han ân cần, khiến cho Diệp Trường Thanh đều là thụ sủng nhược kinh, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
"Sư tôn, nghiệt súc vừa rồi nói trấn Nhạc Sơn có một cỗ di cốt Đại Yêu, ta thấy tám thành bọn họ vì thế mà đến."
Từ Kiệt đứng bên cạnh Hồng Tôn nói, nghe vậy, Hồng Tôn gật gật đầu, ngược lại không để ý lắm.
"Một cỗ di cốt Đại Yêu ngược lại cũng không tính là gì, có điều cứ tiếp tục ở lại trấn Nhạc Sơn, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra tai họa, ngươi tự mình đi một chuyến, mang cỗ di cốt Đại Yêu kia về Thần Kiếm Phong."
Còn không biết vì sao di cốt Đại Yêu này lại xuất hiện ở trấn Nhạc Sơn, nhưng Hồng Tôn rõ ràng không quan tâm đến việc này.
Đừng nói là một cỗ di cốt Đại Yêu, cho dù là một Đại Yêu còn sống, đối với Hồng Tôn mà nói, cũng không tính là gì, cho nên hoàn toàn không để ý, để Từ Kiệt đi xử lý là được.
Nghe vậy, Từ Kiệt gật gật đầu, lập tức chạy về phía trấn Nhạc Sơn.
Đồng thời, phía trước Diệp Trường Thanh, các đệ đều tử nói đến chuyện của Hắc Hổ Uyên, có người lo lắng.
"Ta thấy nghiệt súc vừa rồi rõ ràng đã ghi hận Trường Thanh sư đệ rồi, các ngươi nói Hắc Hổ Uyên có thể ra tay với Trường Thanh sư đệ hay không?"
"Có khả năng, những yêu thú này ai nấy cũng đều vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa cực kỳ thù dai."
"Nếu đã như thế, vậy không thể không đề phòng a, Trường Thanh sư đệ, sau này ngươi phải cẩn thận một chút."
"Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, thủ lâu tất mất, theo ta thấy nếu Hắc Hổ Uyên kia đã ghi hận Trường Thanh sư đệ, vậy không bằng hiện tại chúng ta giết tới Hắc Hổ Uyên, trực tiếp tiêu diệt nó, như vậy cũng không cần sâu lo nữa?"
"Vương sư huynh nói có lý."
"Đúng đúng đúng, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, Hắc Hổ Uyên muốn động thủ với Trường Thanh sư đệ, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp giết chết chúng."
Nghe đông đảo sư huynh đệ nghị luận, làm nhân vật chính, lúc này đương sự Diệp Trường Thanh sớm đã xám mặt.
Vừa rồi không phải còn bình thường sao? Vì cái gì vừa quay đầu, các ngươi liền muốn tiêu diệt Hắc Hổ Uyên a?
Mà hình như mình chỉ nhận nhiệm vụ điều tra một sao, nhưng bây giờ không chỉ tiêu diệt ba đầu Tử Yêu, xem ra còn muốn tiêu diệt toàn bộ Hắc Hổ Uyên, mọi chuyện phát triển, khiến cho Diệp Trường Thanh càng ngày càng không hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook