Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
-
Chương 23: Số Lượng Tăng Vọt
Ngoài cửa, đông đảo đệ tử có thể nói là mỗi người hiển lộ thần thông, từng đạo tàn ảnh xẹt qua đám người.
Mà một ít đệ tử thân pháp không tốt, đối mặt với tình huống này, dưới tình thế cấp bách thì trực tiếp ra tay ngăn cản.
"Mẹ kiếp, đai lưng của ta đâu?"
"Mẹ nó, là ai dám tụt quần ta?"
"Mỗi người đều dựa vào bản lĩnh a, đừng dùng tới âm chiêu."
Tiền Hữu Tài ở xa xa đã sớm tới, nhưng khi hắn nhìn thấy một màn này, cả người cũng sửng sốt, hôm nay sao lại nhiều người như vậy?
Có điều có được kinh nghiệm ngày hôm qua, lúc này Tiền Hữu Tài chỉ hơi hơi ngây ngốc một chút, lập tức phục hồi tinh thần lại, cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt tới trong sân.
Hôm qua không ăn được, hôm nay nói cái gì cũng phải ăn một miếng a.
Đừng nhìn thân hình Tiền Hữu Tài có chút phát tướng, nhưng tốc độ bộc phát ra lúc này lại không chậm một chút nào, cho dù là đệ tử nội môn cũng không cách nào so sánh được.
Cũng đúng, có thể trở thành một Chấp Sự ngoại môn, tu vi cũng đã đến Nguyên Anh Cảnh.
Sau vài cái lóe lên, Tiền Hữu Tài vọt vào trong sân, tuy rằng phía trước đã có hơn mười đệ tử nội môn, nhưng cuối cùng cũng đoạt được một vị trí tốt.
"Mẹ nó, những người này thật sự là điên rồi."
Nghe tiếng ầm ĩ phía sau, trong lòng Tiền Hữu Tài còn sợ hãi cảm thán nói, vừa rồi chính hắn cũng bị đông đảo đệ tử vây đuổi chặn lại.
Nếu không phải bởi vì tu vi của mình không tệ, thật đúng là khó có thể phá vòng vây đi vào.
Ăn một bữa cơm cũng giống như đánh giặc, những cũng không còn cách nào a, hôm nay có nhiều người tới như vậy, phỏng chừng sẽ không đủ ăn, đối mặt với kết quả như vậy, đông đảo đệ tử không điên mới là lạ.
Ngay cả Diệp Trường Thanh cũng không ngờ tới tình huống này, nhưng số lượng đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong hết, lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đến trước phục vụ trước.
Theo giờ cơm đã đến, đệ tử đoạt được vị trí ai nấy đều hưng phấn không thôi, nhất là những đệ tử nội môn ngoại môn chưa bao giờ ăn qua tay nghề của Diệp Trường Thanh.
Lấy một chén lớn đầy ấp, một ngụm nuốt xuống, trong nháy mắt những đệ tử này đều ngây ngốc.
Trong lòng tràn đầy hối hận, vì sao không biết tới thức ăn của phòng bếp Thần Kiếm Phong mỹ vị như vậy sớm hơn? Tất cả đồ ăn mà bọn họ ăn trước đều là đồ cho heo ăn.
Căn bản không dừng lại được.
Theo từng tên đệ tử đi qua, số lượng thức ăn nhanh chóng giảm bớt, cuối cùng kết thúc vẫn còn dư ra hơn hai trăm đệ tử, thế nhưng cái gì cũng không còn.
Đệ tử phía sau thấy thế, ai nấy kêu rên không thôi.
"Mẹ kiếp, mới đó liền đã hết sao?"
Ngày hôm qua chỉ cần bọn họ may mắn là có thể ăn thêm một chén, nhưng hôm nay thì sao, ăn cũng không ăn được, đây chính là nhược điểm sau khi đông người.
Trong đám người, Tiền Hữu Tài cũng cầm một chén cơm lớn, phải gọi là ăn rất vui vẻ, quá ngon, từ khi nào mà tay nghề của tiểu tử Trường Thanh này trở nên tốt như vậy.
Có người cao hứng tất nhiên sẽ có người bi thương, những đệ tử không thể ăn được cơm, một đám nhìn chằm chằm muốn mòn con mắt, nhìn những tên gia hỏa ăn như hổ đói kia, nhịn không được liên tục nuốt nước miếng.
Thật thơm, muốn ăn, phải làm sao bây giờ?
"Sư huynh, thương lượng một chuyện với ngươi, cho ta ăn một miếng, chỉ một miếng thôi, ta cho ngươi mười khỏa hạ phẩm linh thạch."
"Cút"
"Hai mươi, hai mươi khỏa hạ phẩm linh thạch."
"Sư huynh đừng rửa chén, để ta, ta liếm một ngụm, nếm thử."
Thậm chí, ngay cả đáy chén ăn xong cũng không bỏ qua.
Quy mô của bữa cơm này, vượt xa mấy ngày trước, mà đông đảo đệ tử nội môn cùng ngoại môn vừa nếm qua tay nghề của Diệp Trường Thanh, không ngoại lệ đều hoàn toàn điên cuồng.
Có thể tưởng tượng được, ngày sau số lượng người đến phòng bếp sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
Mà đối với việc này, thật ra Diệp Trường Thanh cũng là bất đắc dĩ.
Nhiều người ăn, đối với mình thật sự là có lợi, đánh giá tốt nhiều, tất nhiên tốc độ tu vi, thiên phú tăng lên cũng nhanh hơn.
Nhưng trong đó còn có một vấn đề, mình không thể làm ra được nhiều thức ăn như vậy.
Hơn nữa, Diệp Trường Thanh cũng không hy vọng khiến bản than quá mệt mỏi, cả ngày chỉ biết bận rộn trong phòng bếp.
Dựa theo tính toán của Diệp Trường Thanh, với khả năng hiện tại của mình, nhiều nhất một bữa chỉ có thể làm ra thức ăn cho bảy tám trăm người.
Chút số lượng này đối với đệ tử Thần Kiếm Phong mà nói, hiển nhiên là hạt cát trong sa mạc, nhưng nếu làm nhiều hơn nữa thì Diệp Trường Thanh lại không muốn, quá mức mệt mỏi.
Cho nên đối mặt với đông đảo đệ tử không có ăn, Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể trả lời rằng ai đến trước được trước.
Mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình để xếp hàng, đến lượt mình thì ăn, không có thì nhịn, cũng không có cách nào nữa.
Một bữa cơm ăn vui buồn lẫn lộn, các đệ tử ăn xong đêif cao hứng đến cực điểm, thậm chí lúc đi, cơ bản đều đưa lên một ít đan dược, linh thạch cho Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh sư đệ, những linh thạch này ngươi cứ cầm, lúc trước sư huynh nghe nói sư đệ thiếu tài nguyên tu luyện, về sau thiếu cái gì nói với sư huynh là được."
"Đúng vậy, những chuyện khác Trường Thanh sư đệ không cần quan tâm, có việc thì cứ gọi chúng ta một tiếng là được."
"Không sai không sai, phòng bếp này cũng không thể thiếu Trường Thanh sư đệ."
Mọi người làm như vậy, đơn giản để cho Diệp Trường Thanh an tâm nấu cơm, về phần chuyện khác cũng không cần quan tâm.
Đối với việc này, Diệp Trường Thanh cũng bất đắc dĩ, sao cứ có một loại cảm giác được bao dưỡng.
Còn có những sư huynh đệ không thể ăn được cơm, cũng là vừa đưa tặng linh thạch, vừa nói.
"Trường Thanh sư đệ, buổi chiều có thể làm nhiều hơn một chút hay không."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta căn bản không ăn được a."
Đối mặt với thỉnh cầu của những đệ tử này, Diệp Trường Thanh trả lời.
"Ta sẽ tận lực, có điều chỉ dựa vào một mình ta khẳng định là không có khả năng thỏa mãn tất cả mọi người, cho nên vẫn chỉ có thể là đến trước được trước."
Đối với việc này, tuy rằng đông đảo đệ tử bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao trên dưới Thần Kiếm Phong có mấy vạn người, một mình Diệp Trường Thanh nhất định không thỏa mãn được hết.
Theo mọi người lần lượt rời đi, rất nhanh phòng bếp liền trở nên vắng vẻ. Hồng Tôn lại là người cuối cùng rời đi, trước khi đi cười nói với Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh tiểu tử, lão phu phỏng chừng không bao lâu nữa, phòng bếp này của ngươi sẽ quá tải."
Trước mắt càng ngày càng nhiều đệ tử đều biết tới tay nghề của Diệp Trường Thanh, khẳng định tin tức sẽ tiếp tục bị truyền ra, muốn giấu cũng không giấu được.
Đến lúc đó, e rằng Diệp Trường Thanh sẽ gặp rắc rối.
Tuy nhiên, Diệp Trường Thanh ngược lại có chút bình tĩnh trả lời.
"Tận lực mà làm thôi, con người luôn có thời điểm sẽ hết sức, về phần những thứ khác, cũng không còn cách nào."
Diệp Trường Thanh ngược lại nhìn nhận rất thông suốt, mặc dù có được hệ thống, có thể tăng lên tu vi, nhưng cũng không muốn khiến cho bản thân mình biến thành công cụ của hệ thống, dù sao một ngày ba bữa, mình có thể làm bao nhiêu liền làm bấy nhiêu.
Nghe được lời này, Hồng Tôn cười nói.
"Ha ha, tiểu tử ngươi ngược lại nhìn thấu."
Một bữa trưa này, có thể nói Diệp Trường Thanh thu hoạch rất lớn, hơn hai trăm điểm đánh giá tốt, hệ thống lại thưởng cho mình hai món ăn mới.
Hiện tại gần như mỗi bữa ăn có thể mở khóa một món ăn mới, rất nhanh.
Cũng không có gì thay đổi, Diệp Trường Thanh không có bởi vì số người nhiều lên mà thay đổi gì cả, tiếp thep nên tu luyện thì tu luyện, nên nghỉ ngơi cũng là nghỉ ngơi.
Chỉ là những đệ tử khác, nhất là những đệ tử ngoại môn nội môn kia, lúc này đã có bình tĩnh được như vậy.
Vừa mới rời khỏi nhà bếp, nhưng không bao lâu sau, đã nhớ thương cơm chiều.
Rõ ràng đều là người đã Ích Cốc, nhưng vì sao lại nhịn không được mà suy nghĩ đây? Không có cách nào, tất cả là vì hương vị quá ngon, khiến cho người ta căn bản không nhịn nổi.
Mà một ít đệ tử thân pháp không tốt, đối mặt với tình huống này, dưới tình thế cấp bách thì trực tiếp ra tay ngăn cản.
"Mẹ kiếp, đai lưng của ta đâu?"
"Mẹ nó, là ai dám tụt quần ta?"
"Mỗi người đều dựa vào bản lĩnh a, đừng dùng tới âm chiêu."
Tiền Hữu Tài ở xa xa đã sớm tới, nhưng khi hắn nhìn thấy một màn này, cả người cũng sửng sốt, hôm nay sao lại nhiều người như vậy?
Có điều có được kinh nghiệm ngày hôm qua, lúc này Tiền Hữu Tài chỉ hơi hơi ngây ngốc một chút, lập tức phục hồi tinh thần lại, cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt tới trong sân.
Hôm qua không ăn được, hôm nay nói cái gì cũng phải ăn một miếng a.
Đừng nhìn thân hình Tiền Hữu Tài có chút phát tướng, nhưng tốc độ bộc phát ra lúc này lại không chậm một chút nào, cho dù là đệ tử nội môn cũng không cách nào so sánh được.
Cũng đúng, có thể trở thành một Chấp Sự ngoại môn, tu vi cũng đã đến Nguyên Anh Cảnh.
Sau vài cái lóe lên, Tiền Hữu Tài vọt vào trong sân, tuy rằng phía trước đã có hơn mười đệ tử nội môn, nhưng cuối cùng cũng đoạt được một vị trí tốt.
"Mẹ nó, những người này thật sự là điên rồi."
Nghe tiếng ầm ĩ phía sau, trong lòng Tiền Hữu Tài còn sợ hãi cảm thán nói, vừa rồi chính hắn cũng bị đông đảo đệ tử vây đuổi chặn lại.
Nếu không phải bởi vì tu vi của mình không tệ, thật đúng là khó có thể phá vòng vây đi vào.
Ăn một bữa cơm cũng giống như đánh giặc, những cũng không còn cách nào a, hôm nay có nhiều người tới như vậy, phỏng chừng sẽ không đủ ăn, đối mặt với kết quả như vậy, đông đảo đệ tử không điên mới là lạ.
Ngay cả Diệp Trường Thanh cũng không ngờ tới tình huống này, nhưng số lượng đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong hết, lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đến trước phục vụ trước.
Theo giờ cơm đã đến, đệ tử đoạt được vị trí ai nấy đều hưng phấn không thôi, nhất là những đệ tử nội môn ngoại môn chưa bao giờ ăn qua tay nghề của Diệp Trường Thanh.
Lấy một chén lớn đầy ấp, một ngụm nuốt xuống, trong nháy mắt những đệ tử này đều ngây ngốc.
Trong lòng tràn đầy hối hận, vì sao không biết tới thức ăn của phòng bếp Thần Kiếm Phong mỹ vị như vậy sớm hơn? Tất cả đồ ăn mà bọn họ ăn trước đều là đồ cho heo ăn.
Căn bản không dừng lại được.
Theo từng tên đệ tử đi qua, số lượng thức ăn nhanh chóng giảm bớt, cuối cùng kết thúc vẫn còn dư ra hơn hai trăm đệ tử, thế nhưng cái gì cũng không còn.
Đệ tử phía sau thấy thế, ai nấy kêu rên không thôi.
"Mẹ kiếp, mới đó liền đã hết sao?"
Ngày hôm qua chỉ cần bọn họ may mắn là có thể ăn thêm một chén, nhưng hôm nay thì sao, ăn cũng không ăn được, đây chính là nhược điểm sau khi đông người.
Trong đám người, Tiền Hữu Tài cũng cầm một chén cơm lớn, phải gọi là ăn rất vui vẻ, quá ngon, từ khi nào mà tay nghề của tiểu tử Trường Thanh này trở nên tốt như vậy.
Có người cao hứng tất nhiên sẽ có người bi thương, những đệ tử không thể ăn được cơm, một đám nhìn chằm chằm muốn mòn con mắt, nhìn những tên gia hỏa ăn như hổ đói kia, nhịn không được liên tục nuốt nước miếng.
Thật thơm, muốn ăn, phải làm sao bây giờ?
"Sư huynh, thương lượng một chuyện với ngươi, cho ta ăn một miếng, chỉ một miếng thôi, ta cho ngươi mười khỏa hạ phẩm linh thạch."
"Cút"
"Hai mươi, hai mươi khỏa hạ phẩm linh thạch."
"Sư huynh đừng rửa chén, để ta, ta liếm một ngụm, nếm thử."
Thậm chí, ngay cả đáy chén ăn xong cũng không bỏ qua.
Quy mô của bữa cơm này, vượt xa mấy ngày trước, mà đông đảo đệ tử nội môn cùng ngoại môn vừa nếm qua tay nghề của Diệp Trường Thanh, không ngoại lệ đều hoàn toàn điên cuồng.
Có thể tưởng tượng được, ngày sau số lượng người đến phòng bếp sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
Mà đối với việc này, thật ra Diệp Trường Thanh cũng là bất đắc dĩ.
Nhiều người ăn, đối với mình thật sự là có lợi, đánh giá tốt nhiều, tất nhiên tốc độ tu vi, thiên phú tăng lên cũng nhanh hơn.
Nhưng trong đó còn có một vấn đề, mình không thể làm ra được nhiều thức ăn như vậy.
Hơn nữa, Diệp Trường Thanh cũng không hy vọng khiến bản than quá mệt mỏi, cả ngày chỉ biết bận rộn trong phòng bếp.
Dựa theo tính toán của Diệp Trường Thanh, với khả năng hiện tại của mình, nhiều nhất một bữa chỉ có thể làm ra thức ăn cho bảy tám trăm người.
Chút số lượng này đối với đệ tử Thần Kiếm Phong mà nói, hiển nhiên là hạt cát trong sa mạc, nhưng nếu làm nhiều hơn nữa thì Diệp Trường Thanh lại không muốn, quá mức mệt mỏi.
Cho nên đối mặt với đông đảo đệ tử không có ăn, Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể trả lời rằng ai đến trước được trước.
Mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình để xếp hàng, đến lượt mình thì ăn, không có thì nhịn, cũng không có cách nào nữa.
Một bữa cơm ăn vui buồn lẫn lộn, các đệ tử ăn xong đêif cao hứng đến cực điểm, thậm chí lúc đi, cơ bản đều đưa lên một ít đan dược, linh thạch cho Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh sư đệ, những linh thạch này ngươi cứ cầm, lúc trước sư huynh nghe nói sư đệ thiếu tài nguyên tu luyện, về sau thiếu cái gì nói với sư huynh là được."
"Đúng vậy, những chuyện khác Trường Thanh sư đệ không cần quan tâm, có việc thì cứ gọi chúng ta một tiếng là được."
"Không sai không sai, phòng bếp này cũng không thể thiếu Trường Thanh sư đệ."
Mọi người làm như vậy, đơn giản để cho Diệp Trường Thanh an tâm nấu cơm, về phần chuyện khác cũng không cần quan tâm.
Đối với việc này, Diệp Trường Thanh cũng bất đắc dĩ, sao cứ có một loại cảm giác được bao dưỡng.
Còn có những sư huynh đệ không thể ăn được cơm, cũng là vừa đưa tặng linh thạch, vừa nói.
"Trường Thanh sư đệ, buổi chiều có thể làm nhiều hơn một chút hay không."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta căn bản không ăn được a."
Đối mặt với thỉnh cầu của những đệ tử này, Diệp Trường Thanh trả lời.
"Ta sẽ tận lực, có điều chỉ dựa vào một mình ta khẳng định là không có khả năng thỏa mãn tất cả mọi người, cho nên vẫn chỉ có thể là đến trước được trước."
Đối với việc này, tuy rằng đông đảo đệ tử bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao trên dưới Thần Kiếm Phong có mấy vạn người, một mình Diệp Trường Thanh nhất định không thỏa mãn được hết.
Theo mọi người lần lượt rời đi, rất nhanh phòng bếp liền trở nên vắng vẻ. Hồng Tôn lại là người cuối cùng rời đi, trước khi đi cười nói với Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh tiểu tử, lão phu phỏng chừng không bao lâu nữa, phòng bếp này của ngươi sẽ quá tải."
Trước mắt càng ngày càng nhiều đệ tử đều biết tới tay nghề của Diệp Trường Thanh, khẳng định tin tức sẽ tiếp tục bị truyền ra, muốn giấu cũng không giấu được.
Đến lúc đó, e rằng Diệp Trường Thanh sẽ gặp rắc rối.
Tuy nhiên, Diệp Trường Thanh ngược lại có chút bình tĩnh trả lời.
"Tận lực mà làm thôi, con người luôn có thời điểm sẽ hết sức, về phần những thứ khác, cũng không còn cách nào."
Diệp Trường Thanh ngược lại nhìn nhận rất thông suốt, mặc dù có được hệ thống, có thể tăng lên tu vi, nhưng cũng không muốn khiến cho bản thân mình biến thành công cụ của hệ thống, dù sao một ngày ba bữa, mình có thể làm bao nhiêu liền làm bấy nhiêu.
Nghe được lời này, Hồng Tôn cười nói.
"Ha ha, tiểu tử ngươi ngược lại nhìn thấu."
Một bữa trưa này, có thể nói Diệp Trường Thanh thu hoạch rất lớn, hơn hai trăm điểm đánh giá tốt, hệ thống lại thưởng cho mình hai món ăn mới.
Hiện tại gần như mỗi bữa ăn có thể mở khóa một món ăn mới, rất nhanh.
Cũng không có gì thay đổi, Diệp Trường Thanh không có bởi vì số người nhiều lên mà thay đổi gì cả, tiếp thep nên tu luyện thì tu luyện, nên nghỉ ngơi cũng là nghỉ ngơi.
Chỉ là những đệ tử khác, nhất là những đệ tử ngoại môn nội môn kia, lúc này đã có bình tĩnh được như vậy.
Vừa mới rời khỏi nhà bếp, nhưng không bao lâu sau, đã nhớ thương cơm chiều.
Rõ ràng đều là người đã Ích Cốc, nhưng vì sao lại nhịn không được mà suy nghĩ đây? Không có cách nào, tất cả là vì hương vị quá ngon, khiến cho người ta căn bản không nhịn nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook