Ta Là Tiên Phàm
Chương 21: Nội ngoại vốn cách biệt, Tôn ti cũng rạch ròi

Dịch giả: Hoa Gia Thất Đồng

“Trừ phi, đây mới chính là chủ ý của sư phụ?” Sau cơn khiếp hãi, Vương Phú Quý rất nhanh đã kịp xoay chuyển ý nghĩ trong đầu.

Vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, Lý Khôi dược sư đáp:

“Xem ra mấy đệ tử nội môn các con sống an nhàn ở Dược Vương Bang quá lâu, đã quên hết tình hình lúc mới gia nhập bản bang nửa năm về trước.

Hai đứa con phải nhớ kỹ điều này, kể từ thời khắc các tân đệ tử đầu nhập bang phái, chia ra làm nội môn, ngoại môn, thì địa vị của chúng nó với các con ở trong bang đã được định sẵn, có sự cách biệt rạch ròi.

Mỗi một đệ tử nội môn đều đã trải qua vô số lần tuyển chọn nghiêm ngặt. Gia tộc đứng đằng sau các con đã phải chi ra những khoản khổng lồ; mà bản lĩnh bang ta truyền dạy cho các con cũng là chân tài thực học, mong có thể dưỡng dục các con thành những nhân vật cao tầng tương lai của bang ta.

Còn đệ tử ngoại môn, lại được đào tạo để trở thành tầng lớp lao khổ thấp hèn trong bang.

Dược Vương Bang tốn một khoản bạc lớn nuôi nấng chúng, cho chúng miễn phí học hành, đâu phải để chúng chiếm chỗ của nội môn đệ tử. Thảy đều vì muốn chúng dốc sức làm việc, tận hiến cho bang ta, còn những chuyện khác đều là thừa thãi. Ta chẳng cần chúng đồng lòng với nhau, càng không thể để chúng lén lút kéo bè kết cánh.

Có một số đệ tử ngoại môn, bởi ở quá lâu trong bang nên sinh ra ảo tưởng, cứ cho rằng mình thực sự có cơ hội trở thành đệ tử tâm đắc của bang phái, tiền đồ rồi sẽ xán lạn.”

Lý Khôi nói đến đây thì ngừng lại, nhấp một hớp trà thấm cổ, để Vương Phú Quý có thời gian suy ngẫm.

Vương Phú Quý gật đầu lia lịa, chính gã cũng cho là như thế.

Nội môn đệ tử, nếu chẳng phải tử đệ của các bậc cao tầng địa vị từ đường chủ trở lên, thì cũng là con nhà hào môn thế gia đại phú đại quý; đã đóng góp và bỏ ra không biết bao nhiêu tiền bạc mới có được một cái danh “nội môn đệ tử” như thế.

Phải trả cái giá lớn đến vậy, đây vốn đâu phải là chuyện ngoại môn đệ tử có thể so bì được.

“Số ngoại môn đệ tử này xuất thân thấp hèn, căn cơ không vững. Bất luận chúng có tu luyện thế nào, đến cuối cùng thành tựu vẫn có hạn, cả đời chỉ thuộc tầng lớp thấp kém trong bang, chớ có trông mong chuyện chúng có được tiền đồ tốt đẹp.

Nhưng số đệ tử ở tầng lớp thấp của bang ta nhiều vô số kể, đã lười nhác lại ưa tư lợi. Vậy nên phải cẩn thận đề phòng những đệ tử này thông đồng, cấu kết nhau, ngoài mặt thì cung kính người trên, kỳ thực lại âm thầm phản bội. Bằng không, các bậc thượng tầng sẽ rất dễ bị chúng che mắt, mệnh lệnh đề ra cũng không được các đệ tử cấp dưới chấp hành.

Thế nên vi sư phải dùng chút thủ đoạn để chia rẽ chúng. Đợi đến khi chúng đấu đá xong, sức đã cùng, lực đã kiệt, thì sẽ chẳng còn được bao nhiêu tham vọng, chỉ sót lại một tấm lòng thành, biết an phận thủ thường…

Nhưng hai con thân là nội môn đệ tử, đương nhiên không giống như chúng. Nhất là con đấy, Phú Quý, vi sư kỳ vọng rất lớn ở nơi con. Với tiến độ tu luyện của con, hoàn toàn có hy vọng trong vòng ba đến năm năm có thể trở thành nhất lưu cao thủ; qua vài năm nữa có thể một bước thăng tiến lên tầng lớp trung, cao tầng của bang ta, trở thành bậc cao thủ thiếu niên dương danh trên chốn giang hồ của Ngô Quận!”

Lý Khôi tiếp tục chỉ điểm cho Vương Phú Quý những mưu kế, tâm cơ trong bang một hồi. Những thứ kế mưu dùng để thao túng bang chúng này, chỉ có thể đem truyền dạy giữa sư đồ bậc cao tầng với nhau, chứ không dễ dàng truyền ra ngoài.

Lý Kiều nghe cuộc đối thoại giữa Lý Khôi và Vương Phú Quý hồi lâu vẫn cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Sau cùng, nàng mới bừng tỉnh: hóa ra hai người họ đương luận bàn về chuyện tranh đấu trong bang phái.

Nàng xuất thân từ gia đình phú thương chuyên nghề buôn gạo, nhận thức lẫn tầm nhìn đều rất hạn hẹp. Cha mẹ chưa từng dạy cho nàng biết những thứ này, nên nàng cũng nói xen vào được. Duy có Vương Phú Quý thỉnh thoảng có thể luận bàn cùng Lý Khôi dược sư một đôi lời, đề ra vài câu hỏi, xin người chỉ giáo thêm.

Nàng ngước trông vẻ mặt của Vương Phú Quý sư huynh, bất giác sinh lòng ngưỡng mộ.

Sư phụ xem xét vấn đề luôn sâu sắc như thế, nàng dù có nghĩ nát óc cũng không ngẫm ra được. Chẳng ngờ, Vương sư huynh lại có thể đàm luận với sư phụ một cách trôi chảy, quả thực lợi hại.

“Đa tạ sư phụ đã dạy dỗ, dìu dắt. Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của người, cũng nhất định sẽ tu luyện đến cảnh giới nhất lưu nhanh nhất có thể, trở thành cao tầng trong bang, dương danh nơi Ngô Quận.”

Có được sự kỳ vọng của Lý Khôi dược sư, Vương Phú Quý không khỏi mở cờ trong bụng, bèn chắp tay cảm tạ.

Sư phụ nói không sai, vận mệnh của Vương Phú Quý gã không như lũ đệ tử ngoại môn hèn kém đó.

Gã xuất thân từ gia tộc hiển hách bậc nhất trong mười ba huyện của Ngô Quận, Vương thị thế gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ, rèn giũa cẩn thận. Vốn gã tu tập theo nghiệp văn, định sẽ thông qua khoa cử đỗ lấy học vị tiến sỹ, rồi ở nơi triều đình mưu cầu một chức quan, tuyệt đối sẽ không qua lại với người trong giang hồ.

Chỉ có điều, trong mấy mươi năm trở lại đây, thiên hạ mỗi ngày một thêm hỗn loạn, những đại bang phái giang hồ ở các châu quận mỗi ngày một lớn mạnh, sức ảnh hưởng của triều đình đối với các địa phương cũng yếu đi. E rằng không sớm thì muộn thiên hạ cũng sẽ loạn lạc, mà ở thời loạn thế, chỉ có thể dùng võ xưng hùng.

Các bậc trưởng bối của Vương thị thế gia có tầm nhìn xa trông rộng, muốn cho một bộ phận thiếu niên trong tộc đổi theo nghiệp võ, chuẩn bị tốt để ứng phó với cuộc đại loạn. Thế nên mới có chuyện Vương Phú Quý đầu thân vào Dược Vương Bang - một trong tứ đại bang phái tại Ngô Quận.

Ở Cô Tô thành, Vương Phú Quý đã có thúc thúc là Vương huyện lệnh làm chỗ chống lưng. Bản thân gã lại là đệ tử nội môn của Dược Vương Bang, được vị dược sư lão luyện là Lý Khôi dốc lòng dạy dỗ, dìu dắt. Thế nên, gã dễ dàng có chỗ đứng vững chắc trong bang, con đường thăng tiến lên bậc cao tầng chắc chắn suôn sẻ.

Ước chừng năm đến mười năm sau, gã có thể thăng tiến trở thành vị phó đường chủ trẻ tuổi nhất tại Dược Vương Bang, thậm chí còn là nhân vật then chốt trong bang phái, địa vị ngang với đường chủ.

Đến lúc đó, gã đã là đại nhân vật cao tầng của Dược Vương Bang, uy chấn lẫy lừng trên chốn giang hồ của Ngô Quận.

Khiếm khuyết duy nhất của Vương Phú Quý chính là việc gã bắt đầu luyện võ ở độ tuổi hơi muộn một chút: mười ba tuổi mới bỏ nghiệp văn theo võ đạo. Nhưng đây cũng chẳng phải là vấn đề chi to tát, bởi với sản nghiệp đồ sộ của Vương thị thế gia, gã có thể mua nổi các loại thảo dược dùng tôi luyện thân thể, đủ để tu vi tiến triển nhanh chóng.

Chính nhờ vậy, chỉ mới vẻn vẹn nửa năm, gã đã xong Hạ đan điền sơ thành, đạt đến cảnh giới tam lưu võ giả, đồng thời bước đầu tu luyện một bộ kiếm pháp cao cấp.

Gã chính là con hồng nhạn đương ẩn mình chờ thời tung cánh.

Chỉ cần ba đến năm năm, sau khi Trung đan điền đã tu luyện đến chỗ đại thành, gã thăng tiến lên nhất lưu cao thủ, ấy cũng chỉ là thời khắc hồng nhạn vỗ cánh bay cao, vút lên tầng trời. Bấy giờ, gã sẽ trở thành bậc đại hào khách giang hồ, rực rỡ, sáng chói trong số thanh thiếu niên của Ngô Quận.

Còn những ngoại môn đệ tử ở tầng lớp thấp kém của Dược Vương Bang, như bọn Tô Trần, Dương Tài Chí? Hừ, chẳng qua là một bầy se sẻ chỉ có thể rúc trong bụi cỏ tìm mồi ăn mà thôi.

Suốt đời suốt kiếp, chúng nó bị các nhân vật cao tầng của bang thao túng trong lòng bàn tay, tu vi đành dừng bước tại cảnh giới tam lưu, họa hoằn chăng cũng chỉ đạt đến cảnh giới nhị lưu là cùng, bất đắc dĩ đành dụng tâm cơ đấu đá, kiềm hãm lẫn nhau. Dù chúng có hao tâm tổn sức lấy lòng những nhân vật cao tầng, vĩnh viễn cũng không ngóc đầu dậy nổi.

Trong lòng mơ tưởng viển vông, trên mặt Vương Phú Quý lộ ra một nụ cười nhạt. Đồng thời, gã kiên nhẫn chờ đợi kết cục của cuộc đào thải mỗi nửa năm một lần này.

Gã chuẩn bị xem một màn kịch hay, năm ngoại môn đệ tử chắc chắn chẳng ai cam tâm bị loại bỏ, e rằng sẽ dẫn đến một trường tranh đấu. Huynh đệ tương tàn, cảnh tượng náo nhiệt như thế, đương nhiên đáng để mong chờ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương