Ta Là Tiên Phàm
-
Chương 12: Bừng tỉnh
Dịch giả: sheishict
Biên: Hoa Gia Thất Đồng
Sắc trời dần tối, Tô Trần trở lại Dược Vương Sơn Trang.
Sau đó một vài ngày, y mơ hồ cảm thấy có gì đấy không hợp lý. Y phát hiện Trương Thiết Ngưu, Dương Tài Chí, các vị huynh đệ tỷ muội đều đang tìm mọi cách để lấy lòng Lý Khôi dược sư.
Có một lần, Tô Trần nhìn thấy Trương đồ phu đến Dược Vương Sơn Trang thăm Trương Thiết Ngưu, đưa cho nó một bao lớn thịt khô, lạp xưởng và thổ sản. Nhưng y lại không thấy Trương Thiết Ngưu đem ra ăn mà giấu ở dưới giường; đến hôm sau thì không còn thấy mấy thứ này nữa.
Vài ngày sau, khi giúp việc vặt trong phòng bếp cá nhân của Lý Khôi dược sư, Tô Trần vô tình trông thấy ít thịt khô và thổ sản, nhìn rất quen mắt. Vậy là Trương Thiết Ngưu đã giấu diếm mấy sư huynh đệ còn lại, lén lút tặng cho sư phụ.
Ngay cả Trương Thiết Ngưu ngốc nghếch như khúc gỗ cũng biết tặng quà, huống chi là người khôn khéo như Dương Tài Chí, chắc chắn nó đã sớm lén lút tặng không ít quà cho sư phụ sau lưng các sư huynh đệ.
Tô Trần lập tức bừng tỉnh.
Mấy tháng qua đi, cuộc đào thải mỗi nửa năm một lần của ngoại môn đệ tử mà y đang dần dần quên lãng, bỗng chốc lại hiện lên trong lòng. Thì ra, đám người Dương Tài Chí và Trương Thiết Ngưu chưa từng quên chuyện hệ trọng này.
oooOoOoOooo
Nhoáng một cái, đã lại mấy tháng nữa trôi qua.
Thời hạn nửa năm vừa đến, Lý Khôi dược sư sẽ loại một người từ trong số năm đệ tử ngoại môn, giáng xuống Tạp Dịch Đường làm việc. Loại bỏ ai cũng không có phương pháp rõ ràng, hoàn toàn dựa vào tính toán của sư phụ.
Tô Trần bừng tỉnh, không khỏi tính toán cẩn thận ưu khuyết điểm của các sư huynh đệ, xem ai là người có khả năng bị đào thải nhất.
Năm ngoại môn đệ tử bọn y, mấy tháng vừa qua đều học được một ít dược thuật nhập môn và võ học nhập môn, trình độ thấp như nhau, cho nên không nói được ai xuất sắc hơn ai.
So về sức mạnh thì khó phân cao thấp, e rằng phải so trên phương diện khác.
Dương Tài Chí làm việc khôn khéo, miệng lưỡi dẻo quẹo, luôn theo bên cạnh nịnh nọt Lý Khôi dược sư một cách thản nhiên; mọi chuyện đều lấy sư phụ làm đầu, rất được người vui vẻ tán thưởng. Trong các sư huynh đệ, ngoài nó ra không còn ai khác được như vậy.
Trương Thiết Ngưu rất có sức vóc, vai lưng lại thô. Những công việc nặng nhọc và tốn sức trong viện như nấu nước, chẻ củi, khuân vác… đều bị nó giành làm, người khác tranh không lại. Trong mắt sư phụ, dù nó không có công lao, nhưng ít nhất cũng có một phần khổ lao.
Hai thiếu nữ như Tần Tuệ Tuệ và Khổng Tâm Xảo tâm tư tinh tế, tuy rằng không bì được với hai vị sư huynh, nhưng ngày thường rất nhu thuận, cũng được Lý Khôi dược sư khen ngợi.
Chỉ còn mỗi mình mình, ngày thường cũng không nghĩ đến việc lấy lòng sư phụ. Cẩn thận ngẫm lại, y thấy bản thân mình cũng không có điểm gì đáng để sư phụ yêu thích.
Tô Trần vừa nghĩ đến đây, liền có chút chán nản.
Trước đây khi còn ở nơi sông nước thôn Chu, y từ nhỏ đến lớn đã quen với lối sống tự do, tùy ý, đều tự mình trèo cây bắt chim, xuống nước bắt cá, chỉ cần bản thân vui vẻ là được, cần chi phải phí tâm tư nghĩ cách lấy lòng người khác.
Mấy tháng rồi, y ở trước mặt Lý Khôi dược sư cũng chỉ thận trọng ngôn từ cho đúng với bổn phận, lại miệt mài học dược thuật và võ kỹ, mong ngóng sư phụ khen ngợi mình.
Nhưng ánh mắt Lý Khôi dược sư nhìn y luôn luôn lạnh lùng, cũng chưa từng bởi vì y khổ luyện mà khen lấy một câu.
Tình cảm giữa y và sư phụ rất đạm mạc, xa cách.
Dựa vào những điều này, bản thân y gần như không có bất kì ưu thế gì trong lòng sư phụ, e rằng sẽ là người đầu tiên bị đào thải.
Tô Trần nghĩ vậy, không khỏi lo lắng, nóng lòng.
“Không xong! Ta phải gắng nắm chắc khoảng thời gian ba tháng còn lại để làm thứ gì mới được! Một khi bị sư phụ đào thải, ta không còn là học đồ nữa, mà đã bị giáng thành đệ tử Tạp Dịch Đường – đệ tử cấp thấp nhất của Dược Vương Bang.”
Ở Dược Vương Bang, đãi ngộ của đệ tử học đồ đi theo sư phụ học tập so với những đệ tử đã bị sư phụ đào thải, giáng thành đệ tử của Tạp Dịch Đường, là hoàn toàn khác nhau.
Đệ tử học đồ có nhiều đãi ngộ, ví như được miễn phí chuyện ăn mặc ngủ nghỉ, lại còn có thể đọc sách miễn phí tại Tàng Thư Các của Dược Vương Sơn Trang… Nhưng sau khi bị đào thải, trở thành tạp dịch, những đãi ngộ này sẽ tự động mất đi. Từ đấy về sau, đệ tử tạp dịch sẽ phải tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, không chỉ ăn cơm cần thanh tiền, mà ngay cả đọc sách trong Tàng Thư Các cũng mất tiền.
“Nhưng hiện tại đi lấy lòng sư phụ cũng đã quá muộn rồi, mồm miệng có ngọt hơn nữa, cũng không có phân lượng nào bằng mấy cân thịt khô. Trên người mình không có đồng nào, sao so được với đám người Dương Tài Chí và Trương Thiết Ngưu! Chắc rằng người nhà của bọn họ đã bỏ ra không ít tài vật để lấy lòng sư phụ.”
Tô Trần vắt óc suy nghĩ hồi lâu.
Nếu đã có khả năng rất lớn bị sư phụ đào thải, vậy thì y nhất định phải nhân mấy tháng cuối này, nắm chắc thời gian đi làm mấy chuyện quan trọng.
Rất nhanh, Tô Trần nghĩ đến một chuyện quan trọng có liên quan đến mạng sống của mình.
Ý nghĩ ban đầu của y khi vào Dược Vương Bang tất nhiên là vì trong bang cung cấp cái ăn uống, y không phải chết đói nơi đầu đường xó chợ trong huyện thành.
Nhưng y còn có mục đích khác, chính là muốn học dược thuật, chữa khỏi căn quái bệnh “thanh thạch lệ” của mình.
Bây giờ y đã là đệ tử của Dược Vương Bang, tất nhiên chuyện ăn mặc không cần phải lo lắng nữa. Nhưng nếu vẫn không được trị khỏi, thì bất cứ lúc nào căn quái bệnh “thanh thạch lệ” ấy cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của bản thân.
Lúc đầu Tô Trần cũng không gấp gáp. Y nghĩ, chuyện gì rồi cũng từ từ đến. Đợi đến khi theo Lý Khôi dược sư học được nhiều bản lĩnh dược thuật rồi, y sẽ tìm cách trị căn quái bệnh của mình.
Thế nhưng hiện tại, y rất có khả năng là người đầu tiên bị sư phụ đào thải, căn bản không còn được bao nhiêu thời gian để theo Lý Khôi dược sư học thêm dược thuật.
Nhân hiện tại mình vẫn còn là đệ tử học đồ, còn lại ba tháng, có thể vào Tàng Thư Các đọc sách dược miễn phí, xem xem có phương thuốc nào có thể chữa được căn quái bệnh của mình không.
oooOoOoOooo
Trong mười ba huyện thành của Ngô Quận, Dược Vương Bang là một trong năm đại bang phái giang hồ có thế lực lớn mạnh nhất. Đệ tử trong bang tinh thông dược thuật, bên trong Tàng Thư Các tất nhiên sẽ lưu giữ rất nhiều sách dược để cung cấp cho các đệ tử tham khảo.
Tàng Thư Các tọa lạc ở trung tâm của Dược Vương Sơn Trang.
Đối với bất cứ bang phái lớn nào trên giang hồ, các loại thư tịch luôn được coi là cốt yếu, phải tìm trăm phương nghìn kế thu giữ, cất giấu. Những môn phái giang hồ không tích lũy được số bí kíp hùng hậu như thế đều là bang phái nhỏ, rồi cũng chẳng có được thành tựu gì.
Một, hai trăm năm trở lại đây, các đời bang chủ Dược Vương Bang đã lao tâm khổ tứ, tích lũy thực lực, thu nhặt từ trên giang hồ hàng nghìn hàng vạn quyển bí kíp, đem cất giữ tại Tàng Thư Các để cho các đệ tử tham khảo.
Tích lũy hùng hậu trên trăm năm, khiến cho Dược Vương Bang trở thành một đại bang phái không ngừng lớn mạnh trên giang hồ.
Có thể nói, tầm quan trọng của Tàng Thư Các không thua kém gì ngân khố của bang phái.
Nơi quan trọng như vậy, tất nhiên phải có đệ tử của Chấp Kiếm Đường – một trong năm đại đường của Dược Vương Bang – thủ vệ.
Chỉ có những đệ tử cốt cán, được tín nhiệm và chịu được tịch mịch của Chấp Kiếm Đường mới có tư cách được tọa trấn nơi đây. Những đệ tử này được gọi là Thủ Các Nhân.
Đệ tử Chấp Kiếm Đường một khi đã được lựa chọn làm Thủ Các Nhân tọa trấn Tàng Thư Các, thì phải bế quan ở nơi này lâu hơn mười năm, không được tự ý rời đi.
Đương nhiên, Thủ Các Nhân được hưởng rất nhiều đặc quyền: có thể không hạn chế số lần xem thư tịch trong tàng thư các, mỗi tháng đều được nhận bổng lộc cao ngất ngưởng dành cho việc tu luyện.
Thủ Các Nhân sau khi chấm dứt thời hạn mười năm, một khi xuất quan đều là cao thủ ngang trời xuất thế trong Dược Vương Bang.
oooOoOoOooo
Tàng Thư Các gồm năm tầng lầu, thư tịch bên trong chất cao như núi, gồm ba loại chủ yếu là sách dược, sách võ và tạp thư. Muốn tiến vào mỗi một tầng như thế, cần có những quyền hạn, thân phận khác nhau.
Công dụng của sách dược và sách võ thì chắc không cần phải giải thích nữa.
Còn tạp thư lại bao gồm các thể loại: du ký, truyền thuyết, nhàn tản cố sự, hay liệt quốc truyện ký, địa lý, lịch sử các loại. Tạp thư có thể mở rộng tầm mắt của đệ tử, giúp chúng hiểu biết về thế giới rộng lớn bên ngoài huyện Cô Tô, để tránh cho đệ tử của Dược Vương Bang trở thành một bầy yến tước không biết gì về thế giới bên ngoài (*).
(*) “Một bầy yến tước không biết gì”: hay “yến tước vô tri”, ý nghĩa gần tương đồng với “ếch ngồi đáy giếng”. Câu này nguyên gốc là “yến tước yên tri hồng hộc chi chí” (tạm dịch: yến tước đâu hiểu chí chim hồng), xuất xứ từ “Sử ký” quyển ba mươi sáu – “Trần Thiệp thế gia”, ngụ ý kẻ bình phàm không hiểu được bụng dạ, chí hướng của nhân vật anh hùng. (Nguồn tham khảo: baike.baidu.com)
Dựa vào phẩm giai cấp bậc và giá cả cao thấp mà phân loại thư tịch và đặt chúng ở các lầu khác nhau.
Ở lầu thứ nhất, đệ tử đang trong giai đoạn học đồ có thể vào đọc miễn phí, đều là các thư tịch bình thường; nhưng nếu đã bị sư phụ đào thải, trở thành đệ tử Tạp Dịch Đường, thì nhất định phải dùng tiền mới có thể vào đọc.
Lầu thứ hai yêu cầu phải là nội môn đệ tử, dược tượng, chấp sự các đường hoặc các thân phận khác đồng đẳng mới có thể vào đọc sách miễn phí. Những đệ tử khác nếu muốn vào nơi này đọc sách cần phải tốn bạc.
Lầu thứ ba lại cần phải có thân phận dược sư cao quý mới được phép tiến vào.
Lầu bốn và lầu năm cất giữ các điển tịch trân quý cao cấp, chỉ có những nhân vật cao tầng trong bang mới có thể vào đọc.
Như Tô Trần, hiện đang là ngoại môn đệ tử còn trong thời hạn học đồ theo dược sư học hỏi, chỉ được phép đọc sách miễn phí ở lầu thứ nhất; nhưng không được mang đi, chỉ có thể đọc trong Tàng Thư Các.
Đã trở thành học đồ được ba tháng, từ sớm đã hoàn thành việc học chữ, nên Tô Trần có thể xem hiểu đa số điển tịch thảo dược.
Mỗi sáng ở tiểu viện của dược sư rèn luyện quyền cước với cọc gỗ, rèn luyện hạ đan điền; buổi chiều, y lại cùng với những đệ tử đồng môn khác đi theo Lý Khôi dược sư ra hiệu thuốc nhận biết thảo dược.
Đến khi màn đêm buông xuống, vừa ăn cơm chiều xong, y liền vội vàng chạy đến Tàng Thư Các, tận dụng chút thời gian rảnh rỗi của buổi tối để đọc sách; không như những người khác quay về tiểu viện của mình nghỉ ngơi.
Tầng thứ nhất của Tàng Thư Các có hơn trăm giá sách xếp theo hàng, bên trên chi chít hàng vạn quyển thư tịch. Thậm chí, có không ít thư tịch cổ xưa, rách nát xếp chồng lên nhau, bị người ta tùy tiện xếp thành đống trong một góc phòng. Những đống sách sách ấy còn cao hơn đầu người, bên trên bám đầy tro bụi.
Tô Trần tập trung tìm những quyển viết về kỳ nan tạp chứng, muốn tìm được những cuốn sách có liên quan đến căn quái bệnh “thanh thạch lệ”.
Nhưng chuyện này cũng không hề dễ dàng.
Phải biết rằng, sách dược tầm thường tuy nhiều không kể xiết, nhưng những dược thư biên chép kì nan tạp chứng lại cực kỳ hiếm thấy. Bên trong Tàng Thư Các có mấy nghìn mấy vạn sách dược, nhiều lắm cũng chỉ có hơn chục quyển nói về kỳ nan tạp chứng mà thôi.
Dù sao, các thầy lang thông thường trong thành Cô Tô đều dựa vào việc chưa bệnh cho dân để nuôi sống gia đình. Mà bệnh dân thường mắc phải đều là những căn bệnh tầm thường như thương hàn, cảm mạo, đau nhức các loại; cho nên sách dược đương nhiên chỉ ghi chép lại một vài căn bệnh thường thấy.
Kỳ nan tạp chứng thì thường thường một năm, thậm chí mấy năm cũng chưa chắc đã gặp một lần…
Cũng chính bởi vì nguyên nhân như thế mà năm đó, phu phụ họ Tô mang y đi khắp huyện thành Cô Tô rộng lớn tìm thuốc chữa bệnh, không có nổi một lang trung hay dược sư, đại phu nào nói rõ được Tô Trần mắc phải bệnh gì.
Cuối cùng, chính tại Hàn Sơn Đạo Quán, bậc thế ngoại cao nhân đệ nhất Ngô Quận – Hàn Sơn Chân Nhân, đã chẩn đoán chính xác căn bệnh của Tô Trần.
Tô Trần mất vài buổi tối để tìm các quyển sách dược nói về kỳ nan tạp chứng, tổng cộng được bốn, năm mươi quyển, giở đọc một lượt. Nhưng không có một cuốn sách dược nào về kỳ nan tạp chứng có nói đến căn quái bệnh “thanh thạch lệ”.
“Sao lại không có nhỉ? Chẳng lẽ ngoại trừ mình ra, không còn ai khác mắc căn quái bệnh này? … Cũng không đúng, nếu như không có vị dược sư nào gặp qua căn bệnh này thì làm sao Hàn Sơn Chân Nhân lại nói, mình bị ông trời ghen ghét, mắc phải thiên hận bệnh?”
Tô Trần khổ não không thôi.
Suy nghĩ hồi lâu, y đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: Hàn Sơn Chân Nhân là một vị đạo sĩ cao thâm chứ không phải là dược sư, sở học của ngài cũng không phải dược thuật, mà là đạo thuật.
Nói không chừng có thể tìm thấy bên trong điển tịch của đạo gia.
Tô Trần nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy phấn khích, lập tức lần tìm các thư tịch của đạo gia nằm lẫn trong đống tạp thư của Tàng Thư Các.
Cuối cùng, ở trong một cuốn sách dày cũ kĩ dính bụi của đạo gia, Tô Trần kinh ngạc phát hiện một vài dòng miêu tả có liên quan đến căn quái bệnh của y:
“Con người đều có nguyên thần, gửi gắm tại ‘Nê Hoàn Cung’, võ giả thường gọi là thượng đan điền. Đạo gia lại gọi ‘Nê Hoàn Cung’ là ‘Tử(*) Phủ’, danh xưng khác là Linh Sơn.”
(*) “Tử” ở đây có nghĩa là màu tím
“Linh Sơn, chính thị Tâm.”
“Mắt thông với Tâm. Linh Sơn nứt, thì nguyên khí thệ(*). Nguyên khí thệ, tràn ra ngoài qua mắt.”
(*) “thệ”: tiết ra, trút ra ngoài.
Chỉ vài dòng miêu tả hết sức mơ hồ nhưng lại khiến Tô Trần chấn động, mắt mở to nhìn, cảm thấy kinh hỉ.
Lý Khôi sư phụ chưa bao giờ dạy y cái gì là “Nguyên thần, Linh Sơn”, chỉ đơn giản đề cập qua thượng đan điền có thể luyện thần.
Tô Trần cũng không hiểu luyện thần là có ý gì.
Nhưng “mắt thông với Tâm. Linh Sơn nứt, thì nguyên khí thệ. Nguyên khí thệ, tràn ra ngoài qua mắt”, mấy câu đó thì y hiểu.
Cái này giống hệt với triệu chứng căn bệnh của y.
“Đứa trẻ này có khả năng mắc phải thiên hận bệnh, trong cơ thể rò rỉ ra nguyên khí. Đứa trẻ này vừa khóc, nguyên khí liền từ trong mắt chảy ra thành bệnh. Dùng nhân sâm để bồi bổ nguyên khí là cách kéo dài tính mạng, có lẽ sẽ cứu được nhưng chỉ là nhất thời. Nếu không trị được tận gốc thì đây chính là bệnh chết yểu, không thuốc nào cứu được.”
Ngày xưa, cha mẹ cũng từng nói qua, lúc Hàn Sơn Chân Nhân khám bệnh cho y đã nói như vậy. Hơn nữa, kết hợp cùng với những lời mô tả trong sách thì tám, chín phần mười là có một nơi thần bí nào đó trong cơ thể bị rò rỉ nguyên khí. Những nguyên khí này theo nước mắt chảy ra khiến cho thân thể vô cùng hư nhược.
Vấn đề còn lại chính là:
Vì sao nguyên khí rò rỉ ra theo nước mắt, nhưng khi nước mắt rơi xuống lại ngưng kết thành những viên đá xanh nhỏ.
Đây thực là một hiện tượng kì quái. Tô Trần lật xem mấy mươi cuốn điển tịch của đạo gia, nhưng hoàn toàn không tìm thêm được chút manh mối nào.
Ngay cả cao minh như Hàn Sơn Chân Nhân cũng không nói rõ được, mà chỉ có thể mơ hồ nói là thiên hận thạch, bị trời ghen ghét.
Trước tiên không cần quan tâm đến những thứ đó, phải từng bước giải quyết vấn đề.
Tô Trần nghĩ đến đây, tinh thần đại chấn.
“Linh Sơn nứt ra, nguyên khí thệ!”
Chỉ riêng câu này đã có một manh mối cực kì quan trọng, trực chỉ ngay “Linh Sơn”. Nói không chừng, đây chính là nguồn gốc căn bệnh của y.
Y nhất định phải tìm được cách lần ra cái gọi là Linh Sơn, mới có thể tận mắt nhìn thấy “Linh Sơn nứt ra, nguyên khí thệ” được; sau đó sẽ tìm cách chữa trị.
“Con người đều có nguyên thần, gửi gắm tại ‘Nê Hoàn Cung’, võ giả thường gọi là thượng đan điền. Đạo gia lại gọi ‘Nê Hoàn Cung’ là ‘Tử Phủ’, danh xưng khác là Linh Sơn.”
Câu này nói rõ, Linh Sơn chính ở Thượng Đan Điền, ngay bên trong Nê Hoàn Cung.
Thế nhưng, con người phải làm thế nào mới có thể đi vào Nê Hoàn Cung, nhìn thấy Linh Sơn của bản thân?
Tô Trần giống như đại hạn chờ mưa, lật xem đủ các loại sách kinh điển của đạo gia, tiếp tục tìm kiếm manh mối. Trước mắt, những manh mối này vẫn chưa đủ, y hãy còn thiếu một phương pháp cụ thể để tìm đến Linh Sơn.
Biên: Hoa Gia Thất Đồng
Sắc trời dần tối, Tô Trần trở lại Dược Vương Sơn Trang.
Sau đó một vài ngày, y mơ hồ cảm thấy có gì đấy không hợp lý. Y phát hiện Trương Thiết Ngưu, Dương Tài Chí, các vị huynh đệ tỷ muội đều đang tìm mọi cách để lấy lòng Lý Khôi dược sư.
Có một lần, Tô Trần nhìn thấy Trương đồ phu đến Dược Vương Sơn Trang thăm Trương Thiết Ngưu, đưa cho nó một bao lớn thịt khô, lạp xưởng và thổ sản. Nhưng y lại không thấy Trương Thiết Ngưu đem ra ăn mà giấu ở dưới giường; đến hôm sau thì không còn thấy mấy thứ này nữa.
Vài ngày sau, khi giúp việc vặt trong phòng bếp cá nhân của Lý Khôi dược sư, Tô Trần vô tình trông thấy ít thịt khô và thổ sản, nhìn rất quen mắt. Vậy là Trương Thiết Ngưu đã giấu diếm mấy sư huynh đệ còn lại, lén lút tặng cho sư phụ.
Ngay cả Trương Thiết Ngưu ngốc nghếch như khúc gỗ cũng biết tặng quà, huống chi là người khôn khéo như Dương Tài Chí, chắc chắn nó đã sớm lén lút tặng không ít quà cho sư phụ sau lưng các sư huynh đệ.
Tô Trần lập tức bừng tỉnh.
Mấy tháng qua đi, cuộc đào thải mỗi nửa năm một lần của ngoại môn đệ tử mà y đang dần dần quên lãng, bỗng chốc lại hiện lên trong lòng. Thì ra, đám người Dương Tài Chí và Trương Thiết Ngưu chưa từng quên chuyện hệ trọng này.
oooOoOoOooo
Nhoáng một cái, đã lại mấy tháng nữa trôi qua.
Thời hạn nửa năm vừa đến, Lý Khôi dược sư sẽ loại một người từ trong số năm đệ tử ngoại môn, giáng xuống Tạp Dịch Đường làm việc. Loại bỏ ai cũng không có phương pháp rõ ràng, hoàn toàn dựa vào tính toán của sư phụ.
Tô Trần bừng tỉnh, không khỏi tính toán cẩn thận ưu khuyết điểm của các sư huynh đệ, xem ai là người có khả năng bị đào thải nhất.
Năm ngoại môn đệ tử bọn y, mấy tháng vừa qua đều học được một ít dược thuật nhập môn và võ học nhập môn, trình độ thấp như nhau, cho nên không nói được ai xuất sắc hơn ai.
So về sức mạnh thì khó phân cao thấp, e rằng phải so trên phương diện khác.
Dương Tài Chí làm việc khôn khéo, miệng lưỡi dẻo quẹo, luôn theo bên cạnh nịnh nọt Lý Khôi dược sư một cách thản nhiên; mọi chuyện đều lấy sư phụ làm đầu, rất được người vui vẻ tán thưởng. Trong các sư huynh đệ, ngoài nó ra không còn ai khác được như vậy.
Trương Thiết Ngưu rất có sức vóc, vai lưng lại thô. Những công việc nặng nhọc và tốn sức trong viện như nấu nước, chẻ củi, khuân vác… đều bị nó giành làm, người khác tranh không lại. Trong mắt sư phụ, dù nó không có công lao, nhưng ít nhất cũng có một phần khổ lao.
Hai thiếu nữ như Tần Tuệ Tuệ và Khổng Tâm Xảo tâm tư tinh tế, tuy rằng không bì được với hai vị sư huynh, nhưng ngày thường rất nhu thuận, cũng được Lý Khôi dược sư khen ngợi.
Chỉ còn mỗi mình mình, ngày thường cũng không nghĩ đến việc lấy lòng sư phụ. Cẩn thận ngẫm lại, y thấy bản thân mình cũng không có điểm gì đáng để sư phụ yêu thích.
Tô Trần vừa nghĩ đến đây, liền có chút chán nản.
Trước đây khi còn ở nơi sông nước thôn Chu, y từ nhỏ đến lớn đã quen với lối sống tự do, tùy ý, đều tự mình trèo cây bắt chim, xuống nước bắt cá, chỉ cần bản thân vui vẻ là được, cần chi phải phí tâm tư nghĩ cách lấy lòng người khác.
Mấy tháng rồi, y ở trước mặt Lý Khôi dược sư cũng chỉ thận trọng ngôn từ cho đúng với bổn phận, lại miệt mài học dược thuật và võ kỹ, mong ngóng sư phụ khen ngợi mình.
Nhưng ánh mắt Lý Khôi dược sư nhìn y luôn luôn lạnh lùng, cũng chưa từng bởi vì y khổ luyện mà khen lấy một câu.
Tình cảm giữa y và sư phụ rất đạm mạc, xa cách.
Dựa vào những điều này, bản thân y gần như không có bất kì ưu thế gì trong lòng sư phụ, e rằng sẽ là người đầu tiên bị đào thải.
Tô Trần nghĩ vậy, không khỏi lo lắng, nóng lòng.
“Không xong! Ta phải gắng nắm chắc khoảng thời gian ba tháng còn lại để làm thứ gì mới được! Một khi bị sư phụ đào thải, ta không còn là học đồ nữa, mà đã bị giáng thành đệ tử Tạp Dịch Đường – đệ tử cấp thấp nhất của Dược Vương Bang.”
Ở Dược Vương Bang, đãi ngộ của đệ tử học đồ đi theo sư phụ học tập so với những đệ tử đã bị sư phụ đào thải, giáng thành đệ tử của Tạp Dịch Đường, là hoàn toàn khác nhau.
Đệ tử học đồ có nhiều đãi ngộ, ví như được miễn phí chuyện ăn mặc ngủ nghỉ, lại còn có thể đọc sách miễn phí tại Tàng Thư Các của Dược Vương Sơn Trang… Nhưng sau khi bị đào thải, trở thành tạp dịch, những đãi ngộ này sẽ tự động mất đi. Từ đấy về sau, đệ tử tạp dịch sẽ phải tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, không chỉ ăn cơm cần thanh tiền, mà ngay cả đọc sách trong Tàng Thư Các cũng mất tiền.
“Nhưng hiện tại đi lấy lòng sư phụ cũng đã quá muộn rồi, mồm miệng có ngọt hơn nữa, cũng không có phân lượng nào bằng mấy cân thịt khô. Trên người mình không có đồng nào, sao so được với đám người Dương Tài Chí và Trương Thiết Ngưu! Chắc rằng người nhà của bọn họ đã bỏ ra không ít tài vật để lấy lòng sư phụ.”
Tô Trần vắt óc suy nghĩ hồi lâu.
Nếu đã có khả năng rất lớn bị sư phụ đào thải, vậy thì y nhất định phải nhân mấy tháng cuối này, nắm chắc thời gian đi làm mấy chuyện quan trọng.
Rất nhanh, Tô Trần nghĩ đến một chuyện quan trọng có liên quan đến mạng sống của mình.
Ý nghĩ ban đầu của y khi vào Dược Vương Bang tất nhiên là vì trong bang cung cấp cái ăn uống, y không phải chết đói nơi đầu đường xó chợ trong huyện thành.
Nhưng y còn có mục đích khác, chính là muốn học dược thuật, chữa khỏi căn quái bệnh “thanh thạch lệ” của mình.
Bây giờ y đã là đệ tử của Dược Vương Bang, tất nhiên chuyện ăn mặc không cần phải lo lắng nữa. Nhưng nếu vẫn không được trị khỏi, thì bất cứ lúc nào căn quái bệnh “thanh thạch lệ” ấy cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của bản thân.
Lúc đầu Tô Trần cũng không gấp gáp. Y nghĩ, chuyện gì rồi cũng từ từ đến. Đợi đến khi theo Lý Khôi dược sư học được nhiều bản lĩnh dược thuật rồi, y sẽ tìm cách trị căn quái bệnh của mình.
Thế nhưng hiện tại, y rất có khả năng là người đầu tiên bị sư phụ đào thải, căn bản không còn được bao nhiêu thời gian để theo Lý Khôi dược sư học thêm dược thuật.
Nhân hiện tại mình vẫn còn là đệ tử học đồ, còn lại ba tháng, có thể vào Tàng Thư Các đọc sách dược miễn phí, xem xem có phương thuốc nào có thể chữa được căn quái bệnh của mình không.
oooOoOoOooo
Trong mười ba huyện thành của Ngô Quận, Dược Vương Bang là một trong năm đại bang phái giang hồ có thế lực lớn mạnh nhất. Đệ tử trong bang tinh thông dược thuật, bên trong Tàng Thư Các tất nhiên sẽ lưu giữ rất nhiều sách dược để cung cấp cho các đệ tử tham khảo.
Tàng Thư Các tọa lạc ở trung tâm của Dược Vương Sơn Trang.
Đối với bất cứ bang phái lớn nào trên giang hồ, các loại thư tịch luôn được coi là cốt yếu, phải tìm trăm phương nghìn kế thu giữ, cất giấu. Những môn phái giang hồ không tích lũy được số bí kíp hùng hậu như thế đều là bang phái nhỏ, rồi cũng chẳng có được thành tựu gì.
Một, hai trăm năm trở lại đây, các đời bang chủ Dược Vương Bang đã lao tâm khổ tứ, tích lũy thực lực, thu nhặt từ trên giang hồ hàng nghìn hàng vạn quyển bí kíp, đem cất giữ tại Tàng Thư Các để cho các đệ tử tham khảo.
Tích lũy hùng hậu trên trăm năm, khiến cho Dược Vương Bang trở thành một đại bang phái không ngừng lớn mạnh trên giang hồ.
Có thể nói, tầm quan trọng của Tàng Thư Các không thua kém gì ngân khố của bang phái.
Nơi quan trọng như vậy, tất nhiên phải có đệ tử của Chấp Kiếm Đường – một trong năm đại đường của Dược Vương Bang – thủ vệ.
Chỉ có những đệ tử cốt cán, được tín nhiệm và chịu được tịch mịch của Chấp Kiếm Đường mới có tư cách được tọa trấn nơi đây. Những đệ tử này được gọi là Thủ Các Nhân.
Đệ tử Chấp Kiếm Đường một khi đã được lựa chọn làm Thủ Các Nhân tọa trấn Tàng Thư Các, thì phải bế quan ở nơi này lâu hơn mười năm, không được tự ý rời đi.
Đương nhiên, Thủ Các Nhân được hưởng rất nhiều đặc quyền: có thể không hạn chế số lần xem thư tịch trong tàng thư các, mỗi tháng đều được nhận bổng lộc cao ngất ngưởng dành cho việc tu luyện.
Thủ Các Nhân sau khi chấm dứt thời hạn mười năm, một khi xuất quan đều là cao thủ ngang trời xuất thế trong Dược Vương Bang.
oooOoOoOooo
Tàng Thư Các gồm năm tầng lầu, thư tịch bên trong chất cao như núi, gồm ba loại chủ yếu là sách dược, sách võ và tạp thư. Muốn tiến vào mỗi một tầng như thế, cần có những quyền hạn, thân phận khác nhau.
Công dụng của sách dược và sách võ thì chắc không cần phải giải thích nữa.
Còn tạp thư lại bao gồm các thể loại: du ký, truyền thuyết, nhàn tản cố sự, hay liệt quốc truyện ký, địa lý, lịch sử các loại. Tạp thư có thể mở rộng tầm mắt của đệ tử, giúp chúng hiểu biết về thế giới rộng lớn bên ngoài huyện Cô Tô, để tránh cho đệ tử của Dược Vương Bang trở thành một bầy yến tước không biết gì về thế giới bên ngoài (*).
(*) “Một bầy yến tước không biết gì”: hay “yến tước vô tri”, ý nghĩa gần tương đồng với “ếch ngồi đáy giếng”. Câu này nguyên gốc là “yến tước yên tri hồng hộc chi chí” (tạm dịch: yến tước đâu hiểu chí chim hồng), xuất xứ từ “Sử ký” quyển ba mươi sáu – “Trần Thiệp thế gia”, ngụ ý kẻ bình phàm không hiểu được bụng dạ, chí hướng của nhân vật anh hùng. (Nguồn tham khảo: baike.baidu.com)
Dựa vào phẩm giai cấp bậc và giá cả cao thấp mà phân loại thư tịch và đặt chúng ở các lầu khác nhau.
Ở lầu thứ nhất, đệ tử đang trong giai đoạn học đồ có thể vào đọc miễn phí, đều là các thư tịch bình thường; nhưng nếu đã bị sư phụ đào thải, trở thành đệ tử Tạp Dịch Đường, thì nhất định phải dùng tiền mới có thể vào đọc.
Lầu thứ hai yêu cầu phải là nội môn đệ tử, dược tượng, chấp sự các đường hoặc các thân phận khác đồng đẳng mới có thể vào đọc sách miễn phí. Những đệ tử khác nếu muốn vào nơi này đọc sách cần phải tốn bạc.
Lầu thứ ba lại cần phải có thân phận dược sư cao quý mới được phép tiến vào.
Lầu bốn và lầu năm cất giữ các điển tịch trân quý cao cấp, chỉ có những nhân vật cao tầng trong bang mới có thể vào đọc.
Như Tô Trần, hiện đang là ngoại môn đệ tử còn trong thời hạn học đồ theo dược sư học hỏi, chỉ được phép đọc sách miễn phí ở lầu thứ nhất; nhưng không được mang đi, chỉ có thể đọc trong Tàng Thư Các.
Đã trở thành học đồ được ba tháng, từ sớm đã hoàn thành việc học chữ, nên Tô Trần có thể xem hiểu đa số điển tịch thảo dược.
Mỗi sáng ở tiểu viện của dược sư rèn luyện quyền cước với cọc gỗ, rèn luyện hạ đan điền; buổi chiều, y lại cùng với những đệ tử đồng môn khác đi theo Lý Khôi dược sư ra hiệu thuốc nhận biết thảo dược.
Đến khi màn đêm buông xuống, vừa ăn cơm chiều xong, y liền vội vàng chạy đến Tàng Thư Các, tận dụng chút thời gian rảnh rỗi của buổi tối để đọc sách; không như những người khác quay về tiểu viện của mình nghỉ ngơi.
Tầng thứ nhất của Tàng Thư Các có hơn trăm giá sách xếp theo hàng, bên trên chi chít hàng vạn quyển thư tịch. Thậm chí, có không ít thư tịch cổ xưa, rách nát xếp chồng lên nhau, bị người ta tùy tiện xếp thành đống trong một góc phòng. Những đống sách sách ấy còn cao hơn đầu người, bên trên bám đầy tro bụi.
Tô Trần tập trung tìm những quyển viết về kỳ nan tạp chứng, muốn tìm được những cuốn sách có liên quan đến căn quái bệnh “thanh thạch lệ”.
Nhưng chuyện này cũng không hề dễ dàng.
Phải biết rằng, sách dược tầm thường tuy nhiều không kể xiết, nhưng những dược thư biên chép kì nan tạp chứng lại cực kỳ hiếm thấy. Bên trong Tàng Thư Các có mấy nghìn mấy vạn sách dược, nhiều lắm cũng chỉ có hơn chục quyển nói về kỳ nan tạp chứng mà thôi.
Dù sao, các thầy lang thông thường trong thành Cô Tô đều dựa vào việc chưa bệnh cho dân để nuôi sống gia đình. Mà bệnh dân thường mắc phải đều là những căn bệnh tầm thường như thương hàn, cảm mạo, đau nhức các loại; cho nên sách dược đương nhiên chỉ ghi chép lại một vài căn bệnh thường thấy.
Kỳ nan tạp chứng thì thường thường một năm, thậm chí mấy năm cũng chưa chắc đã gặp một lần…
Cũng chính bởi vì nguyên nhân như thế mà năm đó, phu phụ họ Tô mang y đi khắp huyện thành Cô Tô rộng lớn tìm thuốc chữa bệnh, không có nổi một lang trung hay dược sư, đại phu nào nói rõ được Tô Trần mắc phải bệnh gì.
Cuối cùng, chính tại Hàn Sơn Đạo Quán, bậc thế ngoại cao nhân đệ nhất Ngô Quận – Hàn Sơn Chân Nhân, đã chẩn đoán chính xác căn bệnh của Tô Trần.
Tô Trần mất vài buổi tối để tìm các quyển sách dược nói về kỳ nan tạp chứng, tổng cộng được bốn, năm mươi quyển, giở đọc một lượt. Nhưng không có một cuốn sách dược nào về kỳ nan tạp chứng có nói đến căn quái bệnh “thanh thạch lệ”.
“Sao lại không có nhỉ? Chẳng lẽ ngoại trừ mình ra, không còn ai khác mắc căn quái bệnh này? … Cũng không đúng, nếu như không có vị dược sư nào gặp qua căn bệnh này thì làm sao Hàn Sơn Chân Nhân lại nói, mình bị ông trời ghen ghét, mắc phải thiên hận bệnh?”
Tô Trần khổ não không thôi.
Suy nghĩ hồi lâu, y đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: Hàn Sơn Chân Nhân là một vị đạo sĩ cao thâm chứ không phải là dược sư, sở học của ngài cũng không phải dược thuật, mà là đạo thuật.
Nói không chừng có thể tìm thấy bên trong điển tịch của đạo gia.
Tô Trần nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy phấn khích, lập tức lần tìm các thư tịch của đạo gia nằm lẫn trong đống tạp thư của Tàng Thư Các.
Cuối cùng, ở trong một cuốn sách dày cũ kĩ dính bụi của đạo gia, Tô Trần kinh ngạc phát hiện một vài dòng miêu tả có liên quan đến căn quái bệnh của y:
“Con người đều có nguyên thần, gửi gắm tại ‘Nê Hoàn Cung’, võ giả thường gọi là thượng đan điền. Đạo gia lại gọi ‘Nê Hoàn Cung’ là ‘Tử(*) Phủ’, danh xưng khác là Linh Sơn.”
(*) “Tử” ở đây có nghĩa là màu tím
“Linh Sơn, chính thị Tâm.”
“Mắt thông với Tâm. Linh Sơn nứt, thì nguyên khí thệ(*). Nguyên khí thệ, tràn ra ngoài qua mắt.”
(*) “thệ”: tiết ra, trút ra ngoài.
Chỉ vài dòng miêu tả hết sức mơ hồ nhưng lại khiến Tô Trần chấn động, mắt mở to nhìn, cảm thấy kinh hỉ.
Lý Khôi sư phụ chưa bao giờ dạy y cái gì là “Nguyên thần, Linh Sơn”, chỉ đơn giản đề cập qua thượng đan điền có thể luyện thần.
Tô Trần cũng không hiểu luyện thần là có ý gì.
Nhưng “mắt thông với Tâm. Linh Sơn nứt, thì nguyên khí thệ. Nguyên khí thệ, tràn ra ngoài qua mắt”, mấy câu đó thì y hiểu.
Cái này giống hệt với triệu chứng căn bệnh của y.
“Đứa trẻ này có khả năng mắc phải thiên hận bệnh, trong cơ thể rò rỉ ra nguyên khí. Đứa trẻ này vừa khóc, nguyên khí liền từ trong mắt chảy ra thành bệnh. Dùng nhân sâm để bồi bổ nguyên khí là cách kéo dài tính mạng, có lẽ sẽ cứu được nhưng chỉ là nhất thời. Nếu không trị được tận gốc thì đây chính là bệnh chết yểu, không thuốc nào cứu được.”
Ngày xưa, cha mẹ cũng từng nói qua, lúc Hàn Sơn Chân Nhân khám bệnh cho y đã nói như vậy. Hơn nữa, kết hợp cùng với những lời mô tả trong sách thì tám, chín phần mười là có một nơi thần bí nào đó trong cơ thể bị rò rỉ nguyên khí. Những nguyên khí này theo nước mắt chảy ra khiến cho thân thể vô cùng hư nhược.
Vấn đề còn lại chính là:
Vì sao nguyên khí rò rỉ ra theo nước mắt, nhưng khi nước mắt rơi xuống lại ngưng kết thành những viên đá xanh nhỏ.
Đây thực là một hiện tượng kì quái. Tô Trần lật xem mấy mươi cuốn điển tịch của đạo gia, nhưng hoàn toàn không tìm thêm được chút manh mối nào.
Ngay cả cao minh như Hàn Sơn Chân Nhân cũng không nói rõ được, mà chỉ có thể mơ hồ nói là thiên hận thạch, bị trời ghen ghét.
Trước tiên không cần quan tâm đến những thứ đó, phải từng bước giải quyết vấn đề.
Tô Trần nghĩ đến đây, tinh thần đại chấn.
“Linh Sơn nứt ra, nguyên khí thệ!”
Chỉ riêng câu này đã có một manh mối cực kì quan trọng, trực chỉ ngay “Linh Sơn”. Nói không chừng, đây chính là nguồn gốc căn bệnh của y.
Y nhất định phải tìm được cách lần ra cái gọi là Linh Sơn, mới có thể tận mắt nhìn thấy “Linh Sơn nứt ra, nguyên khí thệ” được; sau đó sẽ tìm cách chữa trị.
“Con người đều có nguyên thần, gửi gắm tại ‘Nê Hoàn Cung’, võ giả thường gọi là thượng đan điền. Đạo gia lại gọi ‘Nê Hoàn Cung’ là ‘Tử Phủ’, danh xưng khác là Linh Sơn.”
Câu này nói rõ, Linh Sơn chính ở Thượng Đan Điền, ngay bên trong Nê Hoàn Cung.
Thế nhưng, con người phải làm thế nào mới có thể đi vào Nê Hoàn Cung, nhìn thấy Linh Sơn của bản thân?
Tô Trần giống như đại hạn chờ mưa, lật xem đủ các loại sách kinh điển của đạo gia, tiếp tục tìm kiếm manh mối. Trước mắt, những manh mối này vẫn chưa đủ, y hãy còn thiếu một phương pháp cụ thể để tìm đến Linh Sơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook