Ta là Thực Sắc
-
Chương 21: Chiến tranh giữa bỉ ổi với bỉ ổi
Tôi đối với cách giải thích này vô cùng không hài
lòng, tôi nói, bóp mông là đùa giỡn có cấp độ thấp nhất, nhưng hôn trộm lại là
quấy nhiễu tình dục.
Nghe vậy, Thịnh hồ ly cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ là mang dao phẫu thuật kia kéo xuống khỏi bàn, thật cẩn thận nhìn.
Tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là chuyện gì, đã thấy một luồng sáng màu bạc lướt qua gò má tôi, xoẹt một tiếng cắm lên cánh cửa sau lưng tôi.
Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ -- chẳng lẽ Thịnh hồ ly là Tiểu Lý Phi Đao cải trang?
Mấy bữa nay có chuyện gì vậy? Một hồi là Tiêu Phong[1], một hồi là Lý Tầm Hoan[2], tại sao người tôi yêu nhất là Gia Luật Tề[3] thì dù có chết cũng không thấy xuất hiện.
Thu hồi ánh mắt, tôi quay đầu lại, chuẩn bị tiếp tục cùng hắn chiến đấu.
Nhưng lúc này, mới phát hiện nguyên nhân vì sao Thịnh hồ ly phải cosplay[4] thành Lý Tầm Hoan - bệnh nhân ung thư phổi thời kỳ cuối.
Bởi vì có như vậy, tôi mới có thể quay đầu lại nhìn dao phẫu thuật.
Mà chỉ có khi tôi quay đầu nhìn dao phẫu thuật, hắn mới có cơ hội thần không biết quỷ không hay đi đến trước mặt tôi.
Chỉ có khi hắn thần không biết quỷ không hay đi đến trước mặt tôi, mới có cơ hội ôm lấy tôi, giống như hắn đang làm bây giờ.
Khi tôi xoay đầu nhìn lại, Thịnh hồ ly cũng đã dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy tôi, hai tay đan chéo, vòng trên eo tôi.
Tôi vội vàng một tay che miệng mình, một tay che miệng hắn, ánh mắt đề phòng: "Ngươi muốn làm gì? Nếu còn dám hôn ta, ta liền cắn rớt cái lưỡi heo của ngươi xuống, để dành làm bữa ăn khuya!"
Hắn nheo nheo mắt thích ý nhìn tôi, nói: "Ta chỉ dựa theo cách nói của ngươi, làm một lần trêu chọc có cấp độ thấp nhất đối với ngươi."
Vừa dứt lời, tay hắn liền đặt trên cái mông của tôi, mỗi tay nắm một bên mông, tay trái hướng theo chiều thuận kim đồng hồ xoay bảy trăm hai mươi độ, tay phải hướng theo chiều nghịch kim đồng hồ xoay bảy trăm hai mươi độ.
Trong nháy mắt, từ trong phòng khám truyền ra một tiếc kêu long trời lở đất thảm thiết như giết heo.
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Con mẹ mày chứ, bố mày chứ, bà nội mày chứ, ông nội mày chứ, bà ngoại mày chứ, ông ngoại mày chứ...
Tôi một bên vừa che cái mông, một bên vừa ngậm đầy căm hận hướng cửa phòng bỏ đi.
Tên Thịnh hồ ly kia, thật sự không phải là người mà.
Quả thực là làm cho cái mông của tôi không thành mông nữa, hắn dùng hết sức nhéo, giống như trở về thời kỳ đói kém, muốn cắt hai miếng thịt từ mông tôi xuống ăn, làm cho tôi đau đến choáng váng.
Không chỉ vậy, sau khi bị hắn véo, cái mông tôi nóng rát đau nhức.
Cầm cái gương nhỏ đến toilet cởi quần ra liền thấy, kia hai khối ấn ký xanh tím hoa hoa lệ lệ a, quả thực là cực kỳ tàn ác vô nhân đạo.
Tôi trong lòng thầm nói, Thịnh hồ ly, số nợ này chúng ta phải nhớ kỹ, tương lai còn dài.
Không muốn ở trong phòng khám nhìn hắn bày ra vẻ mặt hồ ly cười nham hiểm, tôi quyết định đến phòng bệnh thăm Đồng Diêu.
Mở cửa, vì trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, lông mày cũng tự nhiên nhíu chặt.
Đồng Diêu đang nằm trên giường bệnh xem TV nói với ta: "Thực Sắc, mang dao gọt trái cây bên cạnh đưa cho ta."
Tôi nghĩ hắn muốn ăn hoa quả, liền đem dao gọt trái cây và cả quả táo đưa cho hắn.
Ai ngờ Đồng Diêu nhận lấy dao, tay cầm chuôi dao hướng bụng mình đâm xuống.
Tôi sợ đến mức hồn phách bay mất vội vàng cướp lấy con dao nhỏ, hét lớn: "Ngươi chẳng qua chỉ là nửa người cặn bã, còn chưa trở thành cả người cặn bã, không cần phải mổ bụng tạ tội a."
Khóe môi của Đồng Diêu run run: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta chỉ biết, nửa cuộc đời sau của ta cùng với tính phúc ở nửa người dưới đã bị hủy rồi, “thân kia trong sạch muôn vàn”[5], ta đây không bằng chết quách đi cho sạch sẽ”.
Tôi không hiểu ra sao: "Cái gì gọi là nửa đời sau cùng tính phúc ở nửa người dưới bị hủy? Theo ta được biết, tiểu Đồng Diêu của nhà ngươi thật sự cường tráng."
Đồng Diêu không tin, nói: "Ta thấy lúc ngươi vào đây, bộ dáng mặt mày ủ dột, không phải là đang phiền não làm sao để nói cho ta biết tin tức này sao?"
Tôi àiz một tiếng, thở dài, nói: "Bạn học Đồng Diêu, nếu ngươi thật sự không giương lên được, ta sẽ lập tức báo cho Sài Sài, cùng nhau tổ chức party, ý tưởng chủ đạo chính là vì 'tiểu Đồng Diêu đã nhắm mắt xuôi tay, rốt cuộc cũng không có cách nào gây hại cho nhân gian nữa', chúng ta sẽ khui champage, ăn trứng cá muối, nhảy các điệu nhảy xinh đẹp, làm sao có thể tỏ ra thông cảm với ngươi chứ?"
Đồng Diêu nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đồng ý với lời tôi nói.
Kết quả là hắn yên tâm rồi, lại khôi phục hình tượng lưu manh tao nhã, bước xuống giường bệnh, đi tới sofa ngồi, mặt mày vui vẻ hì hì nhìn tôi, nói: "Ta đã nói, Đồng Diêu ta chính là một thân kim cương bất hoại, làm sao có thể bị phá hủy như vậy đâu?"
Tôi bất đắc dĩ lườm hắn một cái, nói: "Đúng đúng đúng, ngài luôn là Transformers[6], ngài là cái trụ chống trời được rồi chứ?"
Hắn vắt chéo hai chân, gật gật đầu: "Trụ chống trời, ừ, quả đúng là đủ hình tượng."
Tôi chẳng thèm cùng hắn thông đồng làm bậy, liền quang minh chính đại phê bình nói: "Đáng khinh."
Hắn cười hắc hắc, nói: "Không bằng người nào đó."
Tôi khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn nhướng lông mày: "Làm sao vậy?"
Tôi nói: "Thật ra, nên bó thạch cao trên chỗ tiểu đệ đệ bị thương của ngươi, đến lúc đó, ta sẽ gọi một đám người đến ký tên trên đó, quang cảnh nhất định rất tráng lệ nha."
Hắn nghĩ ngợi một chút, khóe miệng cong lên nói: "Vậy còn không bằng bó thạch cao ở bộ ngực của ngươi đi, như vậy sẽ vĩnh viễn không rũ xuống, thật tốt có phải không?"
Tôi nói: "Yên tâm, trước ngực ta không có mấy lạng thịt, không rũ xuống được.”
Hắn cầm một trái táo đỏ tươi, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, nói: " Đừng quá tự tin, Thái Bình công chúa cũng có thể rũ xuống, cái này gọi là họa vô đơn chí, nói không chừng khi ngươi trở thành một bà bác, mỗi lần đi trên đường trước tiên đều phải đá hai đống trước ngực đang rũ xuống kia đi trước, bằng không thì sẽ bước đi không nổi."
Tôi cúi đầu nhìn nhìn hai đống còn tạm thời đứng thẳng trước ngực, trong nháy mắt toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Đồng Diêu này, thật sự là độc ác a.
Tôi híp híp mắt, nhìn chằm chằm tiểu Đồng Diêu của hắn, mặt cười đến thật dâm đãng.
Nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý xấu của tôi, hắn khép chặt hai chân, nói: “Ngươi muốn làm gì đó?”
Tôi một bên tiến lại gần hắn, một bên vươn tay phải, ngón giữa và ngón cái nối lại với nhau, tà tà cười nói: "Ta muốn bắn tiểu kê kê của ngươi, xem xem nó có rũ xuống hay không."
Đồng Diêu sững sờ ba giây, tiếp đó, đầu hơi nghiêng về một bên, hai tay che mặt, bắt chước giọng nói của Shinnosuke Nohara[7], lên tiếng: "Ngươi... Ngươi đáng ghét nha, làm người ta ngượng ngùng."
Nghe vậy, lông mi tôi run run giống như gợn sóng, cuối cùng không thể duy trì được, ngã xuống đất dậy không nổi.
Chờ sau khi tôi bò dậy được, Đồng Diêu vỗ vỗ vào chỗ bên người, nói: "Lại đây, gọt trái cây cho bệnh nhân ta."
Dù sao cũng không có việc gì làm, liền phát huy tinh thần bạn tốt, hầu hạ hắn một lần đi.
Vì thế, tôi nghe theo lời hắn, lấy một trái táo qua, bắt đầu gọt vỏ.
Đồng Diêu hài lòng dựa người ra sau, lộ ra cái kiểu cười lưu manh, nói: "Như vậy mới đúng nha, con gái thì nên dịu dàng một chút."
Tiếp theo, hắn nhìn xuống dưới thân mình một cái, dừng một chút, lại nói: "Bất quá con gái tính dịu dàng thì nhiều như cá diếc qua sông[8], còn tính cách như ngươi thì quả thật là quý hiếm a."
"Thật là, mỗi lần đều chỉ biết nói lời thật, làm cho ta vui vẻ." Tôi mỉm cười dời chiếc dao gọt hoa quả đang đặt trên vị trí bị thương của Đồng Diêu ra.
Đồng Diêu lau mồ hôi lạnh, thở hắt ra.
Tôi vừa gọt táo, nhân tiện nói: "Ôi chao, mấy ngày nay ngươi bị thương, sao lại không gặp người bạn gái nào tới thăm ngươi? Ta luôn luôn mang theo camera bên người, chờ thời khắc hai bạn gái của ngươi gặp mặt, cãi nhau, sau đó cùng nhau tát ngươi nha."
Đồng Diêu nhắm ngay quả táo trên tay tôi cắn một miếng, một giọt nước táo trong suốt liền như vậy mà dính trên tay tôi.
Thực bẩn, tôi đưa tay đặt lên quần áo của hắn, lau lau.
Đồng Diêu cũng không thèm để ý, hắn nhíu mày bên phải, nói: "Đồng Diêu ta phong lưu nhưng không phải hạ lưu, chưa bao giờ lừa gạt phụ nữ."
Điểm ấy, hắn thật không hề bịa đặt, tuy rằng người này bên người lúc nào cũng có oanh oanh yến yến không ngừng, nhưng cho tới giờ vẫn không có một phụ nữ nào từng lên án hắn lừa gạt tình cảm.
Đồng Diêu xác thực là đào hoa, nhưng mà làm bạn bè vẫn phải nói một câu, hắn thật sự là đào hoa có đẳng cấp.
Muốn chơi đùa cũng là tìm những mỹ nữ thích chơi trò chơi nam nữ, chưa bao giờ trêu chọc những con gái nhà lành hay những là cô gái ngây thơ cả.
Ở điểm này, hắn vẫn còn có chút lương tri.
Tôi tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, nhóm bạn gái ngươi, tại sao một người cũng không thấy tới?"
"Điều này chứng minh ta ở trên giường rất lợi hại." Đồng Diêu nói.
Tôi khiêm tốn thỉnh giáo: "Sao có thể nói như vậy?"
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Ngươi nghĩ lại xem, tiểu đệ đệ của ta bị thương, các nàng liền mất tích tập thể, đây không phải có nghĩa là, bộ phận lợi hại nhất của ta chính là tiểu đệ đệ của ta sao?"
Tôi cảm khái: "Cách suy nghĩ của các hạ thật sự là có một phong cách riêng a."
Hắn làm bộ khiêm tốn, nói: "Quá khen quá khen."
Nói thật, bạn học Đồng Diêu này đối với chuyện giường chiếu của mình, thật sự là vô cùng để ý.
Điều khiến cho mọi người mở mang tầm mắt nhất chính là, hắn luôn xúi giục những người phụ nữ bên mình sử dụng băng vệ sinh OB[9], nói cái đó vệ sinh, an toàn.
Tôi và Sài Sài đều không chấp nhận chuyện đó, phải biết rằng, đã dùng quen băng vệ sinh, mà nhét cái tampon ấy nhiều khi khó chịu lắm a.
Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn rất nghi ngờ, vì sao Đồng Diêu tự nhiên lại trở thành bạn bè của chuyện nữ giới chúng ta nhỉ?
Sau đó, Đồng Diêu nói cho chúng tôi biết, chỉ có các nàng nào dùng OB, mới hiểu được sự oai phong của hắn.
Cũng phải a, dù có tốt xấu thế nào thì, vóc dáng của tiểu Đồng Diêu nhà hắn ít nhất là to lớn hơn băng vệ sinh OB một chút.
Thì ra là có chủ ý xấu xa này, chúng tôi chỉ có thể cảm thán thật là quá đáng khinh.
Đồng Diêu hỏi ngược lại tôi: "Vừa rồi lúc ngươi đi vào, vì sao lại không vui?"
"Ta trời sinh một bộ dáng oán nữ mà." Tôi nói.
Đồng Diêu nhếch khóe môi, nói: "Xem ra ngươi không muốn nói, như vậy đi, đổi đề tài, vì sao hôm qua ngươi không đi làm?"
Tôi càng ngày càng cảm nhận được, tên Đồng Diêu này nên đi theo con đường của Cục an toàn Quốc gia chuyên đi bức cung gián điệp, ra sức vì đất nước.
Thật sự là vừa hỏi liền hỏi trúng tử huyệt.
Lúc vừa rồi khi ta đi vào, vì sao lại không vui?
Đó là bởi vì ta bị người ta hôn trộm, không chỉ có thế, mông còn bị nhéo đến mức ngồi cũng đau.
Ngày hôm qua vì sao ta không đi làm?
Đó là bởi vì ta nhớ đến huynh đệ tốt của ngươi Ôn Phủ Mịch, tim đau thắt.
Nhưng hai đáp án này tôi có thể nói ra miệng sao?
Không thể a!
Cho nên, tôi một bên gọt trái cây, một bên ngâm nga hát.
Nghe vậy, Thịnh hồ ly cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ là mang dao phẫu thuật kia kéo xuống khỏi bàn, thật cẩn thận nhìn.
Tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là chuyện gì, đã thấy một luồng sáng màu bạc lướt qua gò má tôi, xoẹt một tiếng cắm lên cánh cửa sau lưng tôi.
Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ -- chẳng lẽ Thịnh hồ ly là Tiểu Lý Phi Đao cải trang?
Mấy bữa nay có chuyện gì vậy? Một hồi là Tiêu Phong[1], một hồi là Lý Tầm Hoan[2], tại sao người tôi yêu nhất là Gia Luật Tề[3] thì dù có chết cũng không thấy xuất hiện.
Thu hồi ánh mắt, tôi quay đầu lại, chuẩn bị tiếp tục cùng hắn chiến đấu.
Nhưng lúc này, mới phát hiện nguyên nhân vì sao Thịnh hồ ly phải cosplay[4] thành Lý Tầm Hoan - bệnh nhân ung thư phổi thời kỳ cuối.
Bởi vì có như vậy, tôi mới có thể quay đầu lại nhìn dao phẫu thuật.
Mà chỉ có khi tôi quay đầu nhìn dao phẫu thuật, hắn mới có cơ hội thần không biết quỷ không hay đi đến trước mặt tôi.
Chỉ có khi hắn thần không biết quỷ không hay đi đến trước mặt tôi, mới có cơ hội ôm lấy tôi, giống như hắn đang làm bây giờ.
Khi tôi xoay đầu nhìn lại, Thịnh hồ ly cũng đã dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy tôi, hai tay đan chéo, vòng trên eo tôi.
Tôi vội vàng một tay che miệng mình, một tay che miệng hắn, ánh mắt đề phòng: "Ngươi muốn làm gì? Nếu còn dám hôn ta, ta liền cắn rớt cái lưỡi heo của ngươi xuống, để dành làm bữa ăn khuya!"
Hắn nheo nheo mắt thích ý nhìn tôi, nói: "Ta chỉ dựa theo cách nói của ngươi, làm một lần trêu chọc có cấp độ thấp nhất đối với ngươi."
Vừa dứt lời, tay hắn liền đặt trên cái mông của tôi, mỗi tay nắm một bên mông, tay trái hướng theo chiều thuận kim đồng hồ xoay bảy trăm hai mươi độ, tay phải hướng theo chiều nghịch kim đồng hồ xoay bảy trăm hai mươi độ.
Trong nháy mắt, từ trong phòng khám truyền ra một tiếc kêu long trời lở đất thảm thiết như giết heo.
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Con mẹ mày chứ, bố mày chứ, bà nội mày chứ, ông nội mày chứ, bà ngoại mày chứ, ông ngoại mày chứ...
Tôi một bên vừa che cái mông, một bên vừa ngậm đầy căm hận hướng cửa phòng bỏ đi.
Tên Thịnh hồ ly kia, thật sự không phải là người mà.
Quả thực là làm cho cái mông của tôi không thành mông nữa, hắn dùng hết sức nhéo, giống như trở về thời kỳ đói kém, muốn cắt hai miếng thịt từ mông tôi xuống ăn, làm cho tôi đau đến choáng váng.
Không chỉ vậy, sau khi bị hắn véo, cái mông tôi nóng rát đau nhức.
Cầm cái gương nhỏ đến toilet cởi quần ra liền thấy, kia hai khối ấn ký xanh tím hoa hoa lệ lệ a, quả thực là cực kỳ tàn ác vô nhân đạo.
Tôi trong lòng thầm nói, Thịnh hồ ly, số nợ này chúng ta phải nhớ kỹ, tương lai còn dài.
Không muốn ở trong phòng khám nhìn hắn bày ra vẻ mặt hồ ly cười nham hiểm, tôi quyết định đến phòng bệnh thăm Đồng Diêu.
Mở cửa, vì trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, lông mày cũng tự nhiên nhíu chặt.
Đồng Diêu đang nằm trên giường bệnh xem TV nói với ta: "Thực Sắc, mang dao gọt trái cây bên cạnh đưa cho ta."
Tôi nghĩ hắn muốn ăn hoa quả, liền đem dao gọt trái cây và cả quả táo đưa cho hắn.
Ai ngờ Đồng Diêu nhận lấy dao, tay cầm chuôi dao hướng bụng mình đâm xuống.
Tôi sợ đến mức hồn phách bay mất vội vàng cướp lấy con dao nhỏ, hét lớn: "Ngươi chẳng qua chỉ là nửa người cặn bã, còn chưa trở thành cả người cặn bã, không cần phải mổ bụng tạ tội a."
Khóe môi của Đồng Diêu run run: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta chỉ biết, nửa cuộc đời sau của ta cùng với tính phúc ở nửa người dưới đã bị hủy rồi, “thân kia trong sạch muôn vàn”[5], ta đây không bằng chết quách đi cho sạch sẽ”.
Tôi không hiểu ra sao: "Cái gì gọi là nửa đời sau cùng tính phúc ở nửa người dưới bị hủy? Theo ta được biết, tiểu Đồng Diêu của nhà ngươi thật sự cường tráng."
Đồng Diêu không tin, nói: "Ta thấy lúc ngươi vào đây, bộ dáng mặt mày ủ dột, không phải là đang phiền não làm sao để nói cho ta biết tin tức này sao?"
Tôi àiz một tiếng, thở dài, nói: "Bạn học Đồng Diêu, nếu ngươi thật sự không giương lên được, ta sẽ lập tức báo cho Sài Sài, cùng nhau tổ chức party, ý tưởng chủ đạo chính là vì 'tiểu Đồng Diêu đã nhắm mắt xuôi tay, rốt cuộc cũng không có cách nào gây hại cho nhân gian nữa', chúng ta sẽ khui champage, ăn trứng cá muối, nhảy các điệu nhảy xinh đẹp, làm sao có thể tỏ ra thông cảm với ngươi chứ?"
Đồng Diêu nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đồng ý với lời tôi nói.
Kết quả là hắn yên tâm rồi, lại khôi phục hình tượng lưu manh tao nhã, bước xuống giường bệnh, đi tới sofa ngồi, mặt mày vui vẻ hì hì nhìn tôi, nói: "Ta đã nói, Đồng Diêu ta chính là một thân kim cương bất hoại, làm sao có thể bị phá hủy như vậy đâu?"
Tôi bất đắc dĩ lườm hắn một cái, nói: "Đúng đúng đúng, ngài luôn là Transformers[6], ngài là cái trụ chống trời được rồi chứ?"
Hắn vắt chéo hai chân, gật gật đầu: "Trụ chống trời, ừ, quả đúng là đủ hình tượng."
Tôi chẳng thèm cùng hắn thông đồng làm bậy, liền quang minh chính đại phê bình nói: "Đáng khinh."
Hắn cười hắc hắc, nói: "Không bằng người nào đó."
Tôi khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn nhướng lông mày: "Làm sao vậy?"
Tôi nói: "Thật ra, nên bó thạch cao trên chỗ tiểu đệ đệ bị thương của ngươi, đến lúc đó, ta sẽ gọi một đám người đến ký tên trên đó, quang cảnh nhất định rất tráng lệ nha."
Hắn nghĩ ngợi một chút, khóe miệng cong lên nói: "Vậy còn không bằng bó thạch cao ở bộ ngực của ngươi đi, như vậy sẽ vĩnh viễn không rũ xuống, thật tốt có phải không?"
Tôi nói: "Yên tâm, trước ngực ta không có mấy lạng thịt, không rũ xuống được.”
Hắn cầm một trái táo đỏ tươi, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, nói: " Đừng quá tự tin, Thái Bình công chúa cũng có thể rũ xuống, cái này gọi là họa vô đơn chí, nói không chừng khi ngươi trở thành một bà bác, mỗi lần đi trên đường trước tiên đều phải đá hai đống trước ngực đang rũ xuống kia đi trước, bằng không thì sẽ bước đi không nổi."
Tôi cúi đầu nhìn nhìn hai đống còn tạm thời đứng thẳng trước ngực, trong nháy mắt toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Đồng Diêu này, thật sự là độc ác a.
Tôi híp híp mắt, nhìn chằm chằm tiểu Đồng Diêu của hắn, mặt cười đến thật dâm đãng.
Nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý xấu của tôi, hắn khép chặt hai chân, nói: “Ngươi muốn làm gì đó?”
Tôi một bên tiến lại gần hắn, một bên vươn tay phải, ngón giữa và ngón cái nối lại với nhau, tà tà cười nói: "Ta muốn bắn tiểu kê kê của ngươi, xem xem nó có rũ xuống hay không."
Đồng Diêu sững sờ ba giây, tiếp đó, đầu hơi nghiêng về một bên, hai tay che mặt, bắt chước giọng nói của Shinnosuke Nohara[7], lên tiếng: "Ngươi... Ngươi đáng ghét nha, làm người ta ngượng ngùng."
Nghe vậy, lông mi tôi run run giống như gợn sóng, cuối cùng không thể duy trì được, ngã xuống đất dậy không nổi.
Chờ sau khi tôi bò dậy được, Đồng Diêu vỗ vỗ vào chỗ bên người, nói: "Lại đây, gọt trái cây cho bệnh nhân ta."
Dù sao cũng không có việc gì làm, liền phát huy tinh thần bạn tốt, hầu hạ hắn một lần đi.
Vì thế, tôi nghe theo lời hắn, lấy một trái táo qua, bắt đầu gọt vỏ.
Đồng Diêu hài lòng dựa người ra sau, lộ ra cái kiểu cười lưu manh, nói: "Như vậy mới đúng nha, con gái thì nên dịu dàng một chút."
Tiếp theo, hắn nhìn xuống dưới thân mình một cái, dừng một chút, lại nói: "Bất quá con gái tính dịu dàng thì nhiều như cá diếc qua sông[8], còn tính cách như ngươi thì quả thật là quý hiếm a."
"Thật là, mỗi lần đều chỉ biết nói lời thật, làm cho ta vui vẻ." Tôi mỉm cười dời chiếc dao gọt hoa quả đang đặt trên vị trí bị thương của Đồng Diêu ra.
Đồng Diêu lau mồ hôi lạnh, thở hắt ra.
Tôi vừa gọt táo, nhân tiện nói: "Ôi chao, mấy ngày nay ngươi bị thương, sao lại không gặp người bạn gái nào tới thăm ngươi? Ta luôn luôn mang theo camera bên người, chờ thời khắc hai bạn gái của ngươi gặp mặt, cãi nhau, sau đó cùng nhau tát ngươi nha."
Đồng Diêu nhắm ngay quả táo trên tay tôi cắn một miếng, một giọt nước táo trong suốt liền như vậy mà dính trên tay tôi.
Thực bẩn, tôi đưa tay đặt lên quần áo của hắn, lau lau.
Đồng Diêu cũng không thèm để ý, hắn nhíu mày bên phải, nói: "Đồng Diêu ta phong lưu nhưng không phải hạ lưu, chưa bao giờ lừa gạt phụ nữ."
Điểm ấy, hắn thật không hề bịa đặt, tuy rằng người này bên người lúc nào cũng có oanh oanh yến yến không ngừng, nhưng cho tới giờ vẫn không có một phụ nữ nào từng lên án hắn lừa gạt tình cảm.
Đồng Diêu xác thực là đào hoa, nhưng mà làm bạn bè vẫn phải nói một câu, hắn thật sự là đào hoa có đẳng cấp.
Muốn chơi đùa cũng là tìm những mỹ nữ thích chơi trò chơi nam nữ, chưa bao giờ trêu chọc những con gái nhà lành hay những là cô gái ngây thơ cả.
Ở điểm này, hắn vẫn còn có chút lương tri.
Tôi tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, nhóm bạn gái ngươi, tại sao một người cũng không thấy tới?"
"Điều này chứng minh ta ở trên giường rất lợi hại." Đồng Diêu nói.
Tôi khiêm tốn thỉnh giáo: "Sao có thể nói như vậy?"
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Ngươi nghĩ lại xem, tiểu đệ đệ của ta bị thương, các nàng liền mất tích tập thể, đây không phải có nghĩa là, bộ phận lợi hại nhất của ta chính là tiểu đệ đệ của ta sao?"
Tôi cảm khái: "Cách suy nghĩ của các hạ thật sự là có một phong cách riêng a."
Hắn làm bộ khiêm tốn, nói: "Quá khen quá khen."
Nói thật, bạn học Đồng Diêu này đối với chuyện giường chiếu của mình, thật sự là vô cùng để ý.
Điều khiến cho mọi người mở mang tầm mắt nhất chính là, hắn luôn xúi giục những người phụ nữ bên mình sử dụng băng vệ sinh OB[9], nói cái đó vệ sinh, an toàn.
Tôi và Sài Sài đều không chấp nhận chuyện đó, phải biết rằng, đã dùng quen băng vệ sinh, mà nhét cái tampon ấy nhiều khi khó chịu lắm a.
Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn rất nghi ngờ, vì sao Đồng Diêu tự nhiên lại trở thành bạn bè của chuyện nữ giới chúng ta nhỉ?
Sau đó, Đồng Diêu nói cho chúng tôi biết, chỉ có các nàng nào dùng OB, mới hiểu được sự oai phong của hắn.
Cũng phải a, dù có tốt xấu thế nào thì, vóc dáng của tiểu Đồng Diêu nhà hắn ít nhất là to lớn hơn băng vệ sinh OB một chút.
Thì ra là có chủ ý xấu xa này, chúng tôi chỉ có thể cảm thán thật là quá đáng khinh.
Đồng Diêu hỏi ngược lại tôi: "Vừa rồi lúc ngươi đi vào, vì sao lại không vui?"
"Ta trời sinh một bộ dáng oán nữ mà." Tôi nói.
Đồng Diêu nhếch khóe môi, nói: "Xem ra ngươi không muốn nói, như vậy đi, đổi đề tài, vì sao hôm qua ngươi không đi làm?"
Tôi càng ngày càng cảm nhận được, tên Đồng Diêu này nên đi theo con đường của Cục an toàn Quốc gia chuyên đi bức cung gián điệp, ra sức vì đất nước.
Thật sự là vừa hỏi liền hỏi trúng tử huyệt.
Lúc vừa rồi khi ta đi vào, vì sao lại không vui?
Đó là bởi vì ta bị người ta hôn trộm, không chỉ có thế, mông còn bị nhéo đến mức ngồi cũng đau.
Ngày hôm qua vì sao ta không đi làm?
Đó là bởi vì ta nhớ đến huynh đệ tốt của ngươi Ôn Phủ Mịch, tim đau thắt.
Nhưng hai đáp án này tôi có thể nói ra miệng sao?
Không thể a!
Cho nên, tôi một bên gọt trái cây, một bên ngâm nga hát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook