Chương 41: Trung thần không thể chịu thiệt!
“Bạch Quan Âm, ngươi cũng biết giờ ta hành nghề nguy hiểm! Thế nên ta hi vọng nhỡ có xảy ra chuyện gì thì ngươi hãy giúp ta đưa Sư Sư, Đại Lực với Tiểu Thúy rời khỏi kinh thành nhanh nhất có thể!” Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc.
“Phu quân à!” Lý Sư Sư ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
“Người duy nhất ta không thể yên tâm được là các ngươi, chỉ cần các ngươi bình an vô sự thì ta có thể mạnh dạn mà làm rồi!”
“Nhưng nếu phu quân có mệnh hệ gì thì thiếp thân đây sống còn ý nghĩa chi nữa!” Ánh mắt của Lý Sư Sư rất kiên định.
“Ngươi không cần phải lo, đó chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi!” Lâm Bắc Phàm nói: “Ta có một thói quen là làm bất cứ chuyện gì cũng phải tính đến tình huống xấu nhất, phải cố hết sức mà làm! Khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ nên ta muốn chuẩn bị nhiều hơn để đề phòng vạn nhất!”
Bạch Thanh Hoàn lấy làm lạ hỏi: “Với bản lĩnh của ngươi thì kinh thành này mấy ai có thể gây khó dễ cho ngươi được nữa!”
Thân là một cao thủ sâu không lường được, nàng đã sớm nhìn thấu thực lực của Lâm Bất Phàm từ lâu.
Tu vi Tiên Thiên Lục phẩm, song thực lực lại có thể sánh ngang với Tiên Thiên Ngũ phẩm, chốn kinh thành mấy ai đã được như vậy!
Đã thế khinh công của Lâm Bắc Phàm còn vô cùng lợi hại, Tông Sư còn chưa chắc đã đuổi kịp hắn!
Đối với hắn mà nói thì đưa người rời khỏi kinh thành chẳng phải chuyện khó khăn gì cho cam.
“Những người khác thì ta không sợ, ta chỉ sợ nữ đế mà thôi!” Lâm Bắc Phàm thở dài, nói.
“Cớ sao lại sợ nàng ấy? Theo như ta biết thì nữ đế bệ hạ dành rất nhiều ân sủng cho ngươi!” Sắc mặt của Bạch Thanh Hoàn cũng bắt đầu trở nên kì lạ, chỉ là nàng ẩn trong màn sương trắng nên người ta chẳng nhìn rõ mà thôi.
“Chính vì thế nên ta mới sợ đó!”
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: “Thương cho roi cho vọt mà! Giờ nữ đế ưu ái ta, nhưng sau khi chuyện của ta rộ ra, nữ đế biết ta tham ô tiền của người chắc chắn sẽ rất tức giận, toàn bộ tình yêu của nữ đế sẽ hóa thành mối hận!”
“Một khi nữ tử tức giận sẽ khinh khủng lắm, nhất là một nữ tử kiêu ngạo như nữ đế!”
“Đến khi đó, nữ đế sẽ phái đại quân đi giết ta, ta biết phải làm thế nào? Người có thể phái mười vị Tiên Thiên, thậm chí là cả Tông Sư để đuổi giết ta, ta biết phải làm sao? Dù ta có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không có sức mạnh xoay chuyển trời đất đâu!”
Bạch Thanh Hoàn nghe đến đây bỗng nhiên muốn cười.
Bản thân ngươi cũng biết đấy à!
Nếu đã biết sao còn tham lam như vậy?
Nếu không phải nữ đế là một minh quân thì đầu ngươi đã rớt xuống đất từ lâu rồi, làm gì còn nước sống đến hiện tại?
Nghĩ kĩ lại, Bạch Thanh Hoàn bỗng phát hiện ra hai người trẻ tuổi này thật đúng là một cặp oan gia!
Một người là tham quan, một người là hôn quân!
Một người liều mình hám lợi từ tay đối phương, song lại không muốn cho đối phương biết!
Người còn lại thì muốn quy hết chỗ tiền mà đối phương ăn chặn được về túi của riêng của mình, và cũng không muốn để đối phương biết!
Tuy nhiên, tất thảy những gì hai người này làm đều là vì quốc gia, vì dân chúng!
Không biết tại sao nhưng Bách Thanh Hoàn bỗng thấy hy vọng hơn về cái xã hội loạn lạc và vẩn đục này!
“Được, ta đồng ý với ngươi! Song ta nghĩ, có lẽ cả đời này ngươi cũng không cần dùng đến điều kiện này đâu!”
“Chỉ mong vậy!” Lâm Bắc Phàm thở dài, hắn cũng chẳng mấy hi vọng.
Tiếp đó, Bạch Thanh Hoàn đem hết số tiền tài mà Lâm Bắc Phàm tham ô được đi. Về đến cung, nàng bèn kể lại chuyện này cho nữ đế.
Nữ đế hớn hở: “Vậy thì tốt quá, chỗ tiền này có thể dùng để đẩy nhanh tiến độ rất nhiều chuyện! Lâm ái khanh không hổ là rường cột mà trẫm hết mực coi trọng, trẫm phải thưởng cho hắn mới được!”
Vậy là vào buổi triều sớm ngày hôm sau, khi mọi người chào hỏi xong nữ đế đã vội vàng hỏi: “Lâm ái khanh đâu?”
“Bẩm bệ hạ, thần đây ạ!” Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay đáp.
“Ừm!” Nữ đế gật đầu hài lòng, đoạn nói: “Lâm ái khanh, dạo này ngươi có gặp phải vấn đề gì không?”
“Bẩm bệ hạ, thần không gặp vấn đề gì cả! Từ khi được bệ hạ ban thưởng vạn lượng lượng bạc, cuộc sống của vi thần đã được cải thiện hơn rất nhiều! Mỗi lần nghĩ đến chuyện này là thần lại nhớ mãi! Thần chỉ có chết mới đền đáp được hoàng ân!” Lâm Bắc Phàm xúc động nói.
Hắn còn dùng nội lực, gắng gượng nặn ra một giọt nước mắt.
“Trầm nào nỡ để ngươi chết!” Nữ đế vừa cười vừa mắng: “Ngươi mà chết thì ai làm việc cho trẫm đây? Trẫm lệnh cho ngươi sống lâu trăm tuổi, để quân thần ta đồng lòng vì một Đại Võ phồn vinh!”
“Bệ hạ nói phải! Thần nhất định sẽ sống đến một trăm tuổi, cả đời hầu hạ bên cạnh bệ hạ!”
…
Các đại thần xung quanh ai cũng cảm thấy ớn ngấy.
Các ngươi để dành mấy câu chẳng đâu vào đâu kia đến lúc riêng tư mà nói đi có được không?
Giờ đang là giờ lên triều, là lúc phải bàn bạc quốc gia đại sự, chúng ta không nói chuyện nghiêm túc được à?
Các ngươi không thấy phiền nhưng ta thì bực mình lắm rồi đấy!
Không lâu sau, nữ đế lại hỏi tới vấn đề ăn uống.
Lâm Bắc Phàm cho hay, ngày nào hắn cũng được ăn thịt nên rất vui.
Ấy thế mà nữ đế lại bắt đầu đau lòng.
Mỗi ngày được ăn thịt nên vui, yêu cầu này của hắn sao mà thấp đến vậy?
Ngươi coi những kẻ tham quan nịnh thần khác, có kẻ nào thiếu thịt thiếu cá, trông ai cũng béo phính cả ra?
Bọn họ ăn ngon thế kia, cuối cùng lại ăn chơi sa đọa không màng chính sự!
Còn người mà ta coi trọng nhất chỉ cần có miếng thịt ăn thôi đã vui vẻ như vậy!
Sao có thể như thế được?
Trung thần của ta không thể chịu thiệt được!
Đã là quan thanh liêm thì phải được trọng thưởng!
Thế là nữ đế vừa đau lòng vừa bảo: “Lâm ái khanh, khiến ngươi phải chịu thiệt rồi! Thế này đi, mỗi ngày trẫm sẽ bảo Ngự Thiện Phòng đưa một phần đồ ăn tươi ngon đến cho ngươi, gà vịt cá dê đủ cả! Ngươi cứ thoải mái mà ăn, không phải khách sáo với trẫm làm gì!”
Trong lòng các đại thần không hẹn mà cùng bật ra một từ!
Đậu má!
Như vậy cũng được luôn hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook