Ta Là Pháo Hôi Nha
-
Chương 8: Thế giới thứ hai: Nuôi dưỡng con trai hời (2)
Editor: Charon pluto.
Beta: Leo lười ham hố, Bắc Chỉ.
- -----------
"Thằng bé là con trai của cô."
Những lời này như quả bom, đan, làm Tô Y nổ tung đần người tại chỗ.
Cô từng đánh nhau, từng giết ma, cũng từng trộm gà sờ chó, nhưng cô lại chưa bao giờ nuôi trẻ con!
Tô Y không nóng nảy, đặt rương hành lý dựa vào ven đường, hai tay ôm ngực, "Nói ta nghe cốt truyện cụ thể."
Cô rất tò mò, lần này tùy tay chọn, lại trúng phải nhân vật xui xẻo như thế nào.
Khóe mắt thoáng nhìn đứa bé đang dừng tại kia, đứng cách vài bước, thở hổn hển, xem ra rất mệt.
Nhưng thằng bé này thật quật cường, rõ ràng đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ kia đã không đi nổi nữa, nhưng lại không hề rên lên một tiếng nào, ngoại trừ tầm mắt không rời khỏi Tô Y, thì không có biểu hiện nào tỏ vẻ sự thân mật ỷ lại nên có của trẻ con đối với người lớn trong nhà, không trách ngay từ đầu Tô Y cho rằng hai người không có quan hệ.
Mao Đoàn cẩn thận lựa lời, "Y Y, dựa theo nguyên tác... Lần này cô vẫn không sống được đến thời điểm bắt đầu cốt truyện."
Lại là một con quỷ đoản mệnh, một lần lạ hai lần quen, Tô Y tập mãi thành thói quen, chỉ hất cằm về phía đứa bé kia một chút, "Thằng nhóc kia thì sao?"
Tính cách quật cường như vậy, vừa nhìn liền thấy không giống với người thường.
"Về sau thằng nhóc đó là nam thứ, sau đó lại hắc hóa thành vai ác."
Mao Đoàn lải nhải một lúc lâu mới nói rõ ràng, cốt truyện lần này đề cập đến hai đời ân oán, kéo dài từ đời cha mẹ của nam chính và cha mẹ của vai ác, diễn viên chính thực sự còn lại là đời sau, nam chính, nữ chính cùng với vai ác.
Nói ngắn gọn, mẹ vai ác thích cha nam chính, cha vai ác thích mẹ nam chính, đáng tiếc cha nam chính lại kết hôn với mẹ nam chính, mẹ vai ác cùng cha vai ác ở tiệc cưới mượn rượu giải sầu, lại không cẩn thận cùng lăn lên giường, ngày hôm sau hai người vỗ mông chạy lấy người, ai cũng không muốn chịu trách nghiệm với đối phương.
Mẹ vai ác ở nước ngoài lượn một vòng, hai tháng sau phát hiện mình mang thai, mang theo một chút tâm lý trả thù không nói rõ, cô ta giữ lại cái thai, nói với người ngoài là ở mang thai ở nước ngoài, vì thế vai ác liền mang theo cái danh không rõ cha là ai mà lớn lên.
Mấy năm đầu bởi vì Tô gia có tiền, tuy rằng cha không thương mẹ không yêu, nhưng cuộc sống hằng ngày cũng không tệ lắm, không lâu trước đây Tô gia kinh doanh không tốt, công ty phá sản, cuộc sống khổ cực hằng ngày của vai ác lúc này mới bắt đầu.
Mẹ vai ác, cũng chính là Tô Y trong nguyên tác, cũng không phải một người mẹ xứng chức, tâm tình tốt thì mua cho đứa bé một đống đồ chơi quần áo, tâm tình không tốt thì bắt cậu cút ngay lập tức, hiện tại không có tiền, cha mẹ lại lần lượt qua đời, cô ta càng vội vã muốn ném cái trói buộc này đi, một mình cao chạy xa bay.
Chẳng qua trước khi đi, trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không thôi, cô ta muốn đi nhìn cha nam chính một lần cuối cùng, kết quả vừa lúc gặp được nam chính đang sang đường, một chiếc xe xông thẳng lại đây, vì cứu con trai của người trong lòng, Tô Y nguyên tác cứ thế mà chết.
Vai ác biến thành một đứa trẻ cô nhi, nể tình Tô Y đối với con trai của mình có ân cứu mạng, cha mẹ nam chính thu dưỡng cậu.
Nam chính và vai ác cùng nhau lớn lên, rất nhiều năm sau, hai người lại giống cha mình, coi trọng cùng một cô gái, chính là nữ chính, cốt truyện bắt đầu như vậy.
Tô Y nghe xong, tặc lưỡi chậc chậc, đây đâu phải vai ác, đây rõ ràng là một kẻ đáng thương* mà.
(Nguyên văn là cải thìa nhỏ, lấy từ bài hát Cải thìa nhỏ, kể về cuộc sống khổ cực của đứa trẻ không có mẹ, bố lấy vợ khác, trở thành đứa trẻ không ai thương yêu. Bạn nào muốn nghe lên youtube gõ Cải thìa nhỏ là ra nhé ^^ - beta said)
Hơn nữa nhìn dáng vẻ, nhóc biết rõ thực ra cái người Tô Y kia muốn vứt bỏ mình, cho nên mới bám chặt như thế, đáng tiếc nhóc không biết, muốn ném một đứa bé, người lớn luôn có vô số biện pháp.
Tô Y lại nghĩ đến một điểm: "Lúc trước "ta" hình như là đang chuẩn bị đi nhìn cha nam chính? Chúng ta ở trên đường chậm trễ lâu như vậy, tai nạn xe cộ sẽ không xảy ra rồi chứ?"
Mao Đoàn bình tĩnh nói: "Không có việc gì, căn cứ vào định luật hào quang của nhân vật chính, nam chính không chết được, khi cậu ta chuẩn bị băng qua đường, bị người khác gọi lại, cho nên không xảy ra tai nạn."
Nói cách khác, nếu Tô Y kia không chuẩn bị đi gặp người trong lòng, hoàn toàn có thể không chết.
"Được rồi." Tô Y có chút không biết nói gì, quay đầu lại nhìn đứa bé, cũng đang nhìn nàng, mặt bánh bao nhăn lại, trong mắt lại lộ ra một chút mong đợi và hi vọng.
Không có đứa bé nào muốn bị vứt bỏ, cho dù đối phương cũng không chân chính yêu thương nó.
Sau khi hiểu được từ đầu tới cuối, Tô Y cũng không định bỏ mặc thằng nhãi này, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ mẹ ruột của cô sẽ từ địa phủ nhảy lên, cho cô nếm thử cái gì gọi là tình thương ngọt ngào mà đau đớn của mẹ.
Chẳng qua để cô nuôi trẻ con, cô không hề có một chút kinh nghiệm nào.
Lúc nãy vùi đầu đi đường, dừng lại mới phát hiện trời thật sự rất nóng, mặt trời rọi thẳng vào đỉnh đầu, cánh tay cánh chân lộ ra bên ngoài của đứa bé kia cũng bị phơi đến đỏ bừng, xem bộ dáng không ngừng liếm môi của nhóc, hẳn là cũng vô cùng khát.
Tô Y bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ trên vai thực nặng, so với lúc đương đầu với một đám ma vật kia còn nặng hơn, ít nhất thì ma không cần cô nhọc lòng ăn uống tiêu tiểu.
Đi vài bước nữa có một gian cửa hàng tiện lợi, Tô Y lục lọi tìm tiền toàn thân, một xu tiền cũng không tìm ra, cô ôm hy vọng mà mở phần mềm di động, quả nhiên, tất cả tài khoản đều là số không, cô lại tra thẻ ngân hàng từng cái từng cái một, rốt cuộc cũng có một thẻ tìm được mấy trăm đồng tiền, có lẽ là nguyên chủ quên.
Cô đi vào cửa hàng tiện lợi, từ trên kệ để hàng cầm hai chai nước, lại chọn hai hộp sữa chua cùng một bịch bánh mì nướng, trả tiền xong, đi đến ngồi xuống vị trí gần cửa sổ mà cửa hàng tiện lợi cung cấp cho khách hàng, nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn đến đứa bé đang đứng ở cửa, giống như cún con đang giữ cữa.
Tô Y vẫy tay với nhóc.
Đứa bé kia thế mà không lập tức đi đến, mà là cẩn thận nhìn cô, nhìn nhìn chai nước trên tay cô, cứ như thế lặp lại vài lần, mới chần chờ cất bước.
Có thể thấy được mẹ con hai người ban đầu xa lạ tới trình độ nào.
Tô Y vặn một chai nước đưa đến, nhìn cậu nhận chai nước chậm rì rì, mới cầm lấy cái chai khác, một hơi uống hết nửa chai nước.
Đứa bé ngồi trên ghế cao, hai chân ngắn tũn lơ lửng giữa không trung, với không tới mặt đất. Cậu một tay ôm đồ chơi, một tay kia gắt gao cầm chai nước, cái miệng nhỏ uống nước, bộ dáng còn rất văn nhã, không giống tính cách hấp tấp của những đứa trẻ khác một chút nào.
Tô Y uống xong nước, bày ra trước mặt cậu một hộp sữa chua và hai cái bánh mì, sau đó mở ra hộp của mình, dùng thìa múc sữa chua ra, bôi lên miếng bánh mì.
Đứa bé cầm lấy bánh mì cắn hai miếng, có hơi khô, không dễ nuốt xuống, cậu đánh giá động tác của Tô Y, cũng vụng về mà phết sữa chua lên bánh mì, lúc làm như thế, còn không ngừng nhìn trộm Tô Y, tựa hồ cảm thấy bản thân mình học cô, có điểm thật mất mặt, lo lắng bị cô cười nhạo.
Tô Y làm bộ không phát hiện, ở trong lòng lại nói với Mao Đoàn: "Cả một đoạn đường đi theo ta thì hung hăng lắm mà, bây giờ sao lại bỗng nhiên xấu hổ?"
Mao Đoàn nhún nhún vai, "Ta không nghiên cứu trẻ con của loài người."
Tô Y cũng chỉ là thuận miệng hỏi, thấy đứa bé ăn xong rồi, đem bánh mì dư lại thu dọn sạch sẽ, rác thì vứt vào thùng rác, sau đó đứng lên sờ cái đầu nhỏ của cậu, "Đi thôi con trai."
Thời điểm nói ra khỏi miệng, cảm giác còn rất mới lạ.
Hiện tại cô cũng không gấp gáp đem rương hành lý xa xỉ này đi bán, bởi vì không biết rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, huống hồ trên tay còn có mấy trăm đồng tiền, có thể tiêu xài được mấy ngày.
Dưới sự chỉ đạo của Mao Đoàn đi đến khu chung cư, không thể không nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Tô gia tuy rằng phá sản, nhưng dư lại căn chung cư này, người bình thường đi làm trâu làm ngựa cả đời người có khi cũng không mua nổi.
Nghe nói trước khi cha mẹ Tô qua đời còn để lại mấy trăm vạn tiền mặt, là chuẩn bị đường lui cho con gái và cháu ngoại, nếu là mẹ con bình thường, đời này áo cơm cũng không lo, cố tình lại gặp phải Tô Y nguyên tác, không đến mấy ngày liền tiêu sạch tiền, lúc này mới có chủ ý bán đồ đạc, chỉ sợ chờ đồ đạc bán xong, bước tiếp theo sẽ là bán phòng.
Đã là chạng vạng, hai người gần như là đi ở ngoài cả buổi trưa, về đến nhà, đứa bé kia ngồi ở trên sô pha, cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt díp vào với nhau không mở ra ngay được, lại còn nhìn chằm chằm Tô Y, giống như còn đang phòng bị sợ cô bỏ rơi mình.
Phỏng chừng nếu Tô Y tới gần cửa, nhóc lập tức có thể nhảy xuống sô pha đuổi theo.
Tô Y đem rương hành lý vào phòng ngủ chính, đi lại khắp nơi trong phòng để xem xét, trong lúc đó, đầu đứa bé giống như đồng hồ quả lắc luôn đi theo cô lúc ẩn lúc hiện.
Xem ra hành động cố vứt bỏ của nguyên chủ, đúng là để lại trong lòng thằng bé này bóng ma không nhỏ, lúc này cho dù muốn nhóc về phòng ngủ trưa, chắc chắn là không muốn ngủ, Tô Y dứt khoát đem cái chăn nhỏ của nhóc mang ra, nói: "Ở trên sô pha ngủ đi, mẹ ở phòng khách, sẽ không đi đâu cả."
Đứa bé nhìn rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn nhỏ lên bụng, chỉ là cứ một lúc là lại mở mắt ra một lần, nghe động tĩnh trong phòng, bảo đảm Tô Y còn ở đây, nếu không nghe được thanh âm, nhóc lập tức ngẩng đầu dậy, khắp nơi tìm kiếm, cho đến khi thấy bóng dáng của Tô Y, mới nằm xuống một lần nữa.
Tô Y nhìn thằng nhóc lăn lộn, cũng không giục, vài lần làm vậy, đứa bé rốt cuộc không ngăn cản được thần ngủ, đã ngủ say.
Thằng nhãi ngủ rồi, Tô Y còn phải nhọc lòng về cái bụng của hai người.
Hai cái bánh mì ăn lúc nãy không thỏa mãn được cô cũng không thể cung cấp đủ năng lượng cần thiết cho trẻ em đang tuổi ăn tuổi lớn.
Nếu cô chỉ có một người, không ăn cũng không đói chết, hoặc là tùy tiện ăn chút cơm hộp gà rán linh tinh, vừa tiện lại vừa no. Nhưng không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, dựa vào kinh nghiệm có được từ thế giới trước của cô, mấy cái thứ kia trẻ con không thể ăn, mấy đứa nhỏ phải ăn đồ thanh đạm và có dinh dưỡng, mỹ vị, còn phải dễ tiêu hóa, thật sự rất khó hầu hạ.
Tô Y nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, bỗng nhiên tự mình hoài nghi: Cô tiến vào Luân Hồi Kính, không phải vì giết thời gian dưỡng lão sao, giờ đây sao lại giống như tự tìm cho mình một tiểu tổ tông vậy?
Không thể hạ thấp mình thế được, thế giới sau, cô nhất định phải cẩn thận chọn lựa, tốt nhất chọn cái thân phận có một đống người hầu hạ, ăn cơm có người gắp đồ ăn, ngủ có người săn sóc chu đáo, còn muốn tất cả đều là tiểu mỹ nhân!
Trong lòng vừa ý với nguyện vọng tốt đẹp, Tô Y ra ngoài mua đồ ăn, trước khi rời đi còn vỗ cái gáy của đứa bé một chút, bảo đảm nhóc ngủ đủ sâu, trước khi cô về đến nhà sẽ không tỉnh lại.
"Đúng rồi, con trai ta tên là gì?" Tô Y bị kẹp ở giữa một đám phụ nữ trung niên, vừa học dáng vẻ người ta, vỗ vỗ quả dưa, lại nhặt nhặt đồ ăn, còn bớt thời giờ hỏi Mao Đoàn.
"...Tô Lê An." Nó thấy đại ma vương thích ứng khá tốt, còn có vẻ thích thú nữa? Mấy giờ trước còn nói bản thân chưa bao giờ nuôi con nhỏ, giờ thì cứ con trai ta mà gọi.
"Mấy tuổi?"
"Năm tuổi lẻ ba tháng, vốn dĩ đang học lớp chồi ở trường quý tộc, sau khi Tô gia phá sản không nộp nổi học phí thì thôi học, hiện tại vẫn ở nhà." Mao Đoàn nói liền một mạch.
Tô Y nhíu nhíu mày, bây giờ cô mới phát hiện, trừ bỏ ăn uống tiêu tiểu, cô còn phải phụ trách học phí, tiền quần áo, tiền đi lại, các loại phí của con trai hời được này, nói không chừng về sau trưởng thành còn phải mua cho thằng nhóc phòng ở để cưới vợ.
Đây là kiếp sống mẹ già gì chứ!
Hiện tại bỏ thằng bé đi còn kịp không?
"Ui, cà chua hôm nay rất tươi mới, cháu trai nhỏ của ta chắc chắn thích ăn."
Bên cạnh có bác gái lầm bầm lầu bầu, Tô Y nhìn lên, cà chua xác thật rất tươi ngon, cháu trai của người ta thích ăn, con trai cô chắc chắn cũng thích, vì thế xé cái túi ra, gia nhập đại quân chọn đồ.
Mao Đoàn nhận thấy được tâm lý biến hóa liên tiếp của cô, khóe miệng liền giật liên tục.
Người làm mẹ, tư duy đều nhảy nhanh như vậy sao? Nhưng vị đại ma vương kia rõ ràng không phải mẹ ruột mà.
Nó đang âm thầm phun tào, bỗng nhiên nhận thấy dao động quen thuộc từ cấm chế truyền đến, vội chọc Tô Y: "Y Y, kẻ xâm lấn kia lại tới nữa, có muốn bắt hắn hay không?"
Tô Y đang vội vàng, bác gái kia sức chiến đấu không hề yếu, lấy năng lực tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương của cô, cũng sắp tranh không được, thuận miệng nói: "Kệ hắn đi."
Mao Đoàn vội la lên: "Nếu như hắn lại ẩn thân thì phải làm sao bây giờ?"
"Không sợ, nghe ta."
Nghe giọng điệu của cô, bỗng nhiên trong lòng Mao Đoàn động một cái "Y Y, chẳng lẽ cô biết hắn?"
Nội tâm Tô Y cảm thán, đâu chỉ biết thôi đâu, ta còn cưỡi hắn luôn rồi kìa.
Tác giả có lời muốn nói:
Đại ma vương: Là đứng đắn cưỡi, các ngươi đừng đen tối.
Lời editor: Tiểu mei mei Charon tui mới chiêu mộ, vì vấn đề sức khỏe nên chỉ đóng góp 2 chương rồi chia tay tui roài:<. Mình tui lại ôm bộ này với người eo beta của tui:<<. I"m so sad
p/s: Vì người eo tui check raw nên mới thông báo một tin cực buồn... Đó là.... Mao Đoàn không có tên!!! Lấy tên Mao Đoàn viết hoa này chỉ là để dễ gọi, chứ tên gốc của ẻm là "Cục bông" hoặc "Nhúm lông".... Đáng thương chưa?!, đau lòng cho Mao Đoàn của chúng ta chưa!!! ư ư....
pps: Các nàng thấy cái tên tiêu đề thế giới 2 ta đặt hay chưa?!:>
19/10/2019 – Hoàn thành.
Beta: Leo lười ham hố, Bắc Chỉ.
- -----------
"Thằng bé là con trai của cô."
Những lời này như quả bom, đan, làm Tô Y nổ tung đần người tại chỗ.
Cô từng đánh nhau, từng giết ma, cũng từng trộm gà sờ chó, nhưng cô lại chưa bao giờ nuôi trẻ con!
Tô Y không nóng nảy, đặt rương hành lý dựa vào ven đường, hai tay ôm ngực, "Nói ta nghe cốt truyện cụ thể."
Cô rất tò mò, lần này tùy tay chọn, lại trúng phải nhân vật xui xẻo như thế nào.
Khóe mắt thoáng nhìn đứa bé đang dừng tại kia, đứng cách vài bước, thở hổn hển, xem ra rất mệt.
Nhưng thằng bé này thật quật cường, rõ ràng đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ kia đã không đi nổi nữa, nhưng lại không hề rên lên một tiếng nào, ngoại trừ tầm mắt không rời khỏi Tô Y, thì không có biểu hiện nào tỏ vẻ sự thân mật ỷ lại nên có của trẻ con đối với người lớn trong nhà, không trách ngay từ đầu Tô Y cho rằng hai người không có quan hệ.
Mao Đoàn cẩn thận lựa lời, "Y Y, dựa theo nguyên tác... Lần này cô vẫn không sống được đến thời điểm bắt đầu cốt truyện."
Lại là một con quỷ đoản mệnh, một lần lạ hai lần quen, Tô Y tập mãi thành thói quen, chỉ hất cằm về phía đứa bé kia một chút, "Thằng nhóc kia thì sao?"
Tính cách quật cường như vậy, vừa nhìn liền thấy không giống với người thường.
"Về sau thằng nhóc đó là nam thứ, sau đó lại hắc hóa thành vai ác."
Mao Đoàn lải nhải một lúc lâu mới nói rõ ràng, cốt truyện lần này đề cập đến hai đời ân oán, kéo dài từ đời cha mẹ của nam chính và cha mẹ của vai ác, diễn viên chính thực sự còn lại là đời sau, nam chính, nữ chính cùng với vai ác.
Nói ngắn gọn, mẹ vai ác thích cha nam chính, cha vai ác thích mẹ nam chính, đáng tiếc cha nam chính lại kết hôn với mẹ nam chính, mẹ vai ác cùng cha vai ác ở tiệc cưới mượn rượu giải sầu, lại không cẩn thận cùng lăn lên giường, ngày hôm sau hai người vỗ mông chạy lấy người, ai cũng không muốn chịu trách nghiệm với đối phương.
Mẹ vai ác ở nước ngoài lượn một vòng, hai tháng sau phát hiện mình mang thai, mang theo một chút tâm lý trả thù không nói rõ, cô ta giữ lại cái thai, nói với người ngoài là ở mang thai ở nước ngoài, vì thế vai ác liền mang theo cái danh không rõ cha là ai mà lớn lên.
Mấy năm đầu bởi vì Tô gia có tiền, tuy rằng cha không thương mẹ không yêu, nhưng cuộc sống hằng ngày cũng không tệ lắm, không lâu trước đây Tô gia kinh doanh không tốt, công ty phá sản, cuộc sống khổ cực hằng ngày của vai ác lúc này mới bắt đầu.
Mẹ vai ác, cũng chính là Tô Y trong nguyên tác, cũng không phải một người mẹ xứng chức, tâm tình tốt thì mua cho đứa bé một đống đồ chơi quần áo, tâm tình không tốt thì bắt cậu cút ngay lập tức, hiện tại không có tiền, cha mẹ lại lần lượt qua đời, cô ta càng vội vã muốn ném cái trói buộc này đi, một mình cao chạy xa bay.
Chẳng qua trước khi đi, trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không thôi, cô ta muốn đi nhìn cha nam chính một lần cuối cùng, kết quả vừa lúc gặp được nam chính đang sang đường, một chiếc xe xông thẳng lại đây, vì cứu con trai của người trong lòng, Tô Y nguyên tác cứ thế mà chết.
Vai ác biến thành một đứa trẻ cô nhi, nể tình Tô Y đối với con trai của mình có ân cứu mạng, cha mẹ nam chính thu dưỡng cậu.
Nam chính và vai ác cùng nhau lớn lên, rất nhiều năm sau, hai người lại giống cha mình, coi trọng cùng một cô gái, chính là nữ chính, cốt truyện bắt đầu như vậy.
Tô Y nghe xong, tặc lưỡi chậc chậc, đây đâu phải vai ác, đây rõ ràng là một kẻ đáng thương* mà.
(Nguyên văn là cải thìa nhỏ, lấy từ bài hát Cải thìa nhỏ, kể về cuộc sống khổ cực của đứa trẻ không có mẹ, bố lấy vợ khác, trở thành đứa trẻ không ai thương yêu. Bạn nào muốn nghe lên youtube gõ Cải thìa nhỏ là ra nhé ^^ - beta said)
Hơn nữa nhìn dáng vẻ, nhóc biết rõ thực ra cái người Tô Y kia muốn vứt bỏ mình, cho nên mới bám chặt như thế, đáng tiếc nhóc không biết, muốn ném một đứa bé, người lớn luôn có vô số biện pháp.
Tô Y lại nghĩ đến một điểm: "Lúc trước "ta" hình như là đang chuẩn bị đi nhìn cha nam chính? Chúng ta ở trên đường chậm trễ lâu như vậy, tai nạn xe cộ sẽ không xảy ra rồi chứ?"
Mao Đoàn bình tĩnh nói: "Không có việc gì, căn cứ vào định luật hào quang của nhân vật chính, nam chính không chết được, khi cậu ta chuẩn bị băng qua đường, bị người khác gọi lại, cho nên không xảy ra tai nạn."
Nói cách khác, nếu Tô Y kia không chuẩn bị đi gặp người trong lòng, hoàn toàn có thể không chết.
"Được rồi." Tô Y có chút không biết nói gì, quay đầu lại nhìn đứa bé, cũng đang nhìn nàng, mặt bánh bao nhăn lại, trong mắt lại lộ ra một chút mong đợi và hi vọng.
Không có đứa bé nào muốn bị vứt bỏ, cho dù đối phương cũng không chân chính yêu thương nó.
Sau khi hiểu được từ đầu tới cuối, Tô Y cũng không định bỏ mặc thằng nhãi này, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ mẹ ruột của cô sẽ từ địa phủ nhảy lên, cho cô nếm thử cái gì gọi là tình thương ngọt ngào mà đau đớn của mẹ.
Chẳng qua để cô nuôi trẻ con, cô không hề có một chút kinh nghiệm nào.
Lúc nãy vùi đầu đi đường, dừng lại mới phát hiện trời thật sự rất nóng, mặt trời rọi thẳng vào đỉnh đầu, cánh tay cánh chân lộ ra bên ngoài của đứa bé kia cũng bị phơi đến đỏ bừng, xem bộ dáng không ngừng liếm môi của nhóc, hẳn là cũng vô cùng khát.
Tô Y bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ trên vai thực nặng, so với lúc đương đầu với một đám ma vật kia còn nặng hơn, ít nhất thì ma không cần cô nhọc lòng ăn uống tiêu tiểu.
Đi vài bước nữa có một gian cửa hàng tiện lợi, Tô Y lục lọi tìm tiền toàn thân, một xu tiền cũng không tìm ra, cô ôm hy vọng mà mở phần mềm di động, quả nhiên, tất cả tài khoản đều là số không, cô lại tra thẻ ngân hàng từng cái từng cái một, rốt cuộc cũng có một thẻ tìm được mấy trăm đồng tiền, có lẽ là nguyên chủ quên.
Cô đi vào cửa hàng tiện lợi, từ trên kệ để hàng cầm hai chai nước, lại chọn hai hộp sữa chua cùng một bịch bánh mì nướng, trả tiền xong, đi đến ngồi xuống vị trí gần cửa sổ mà cửa hàng tiện lợi cung cấp cho khách hàng, nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn đến đứa bé đang đứng ở cửa, giống như cún con đang giữ cữa.
Tô Y vẫy tay với nhóc.
Đứa bé kia thế mà không lập tức đi đến, mà là cẩn thận nhìn cô, nhìn nhìn chai nước trên tay cô, cứ như thế lặp lại vài lần, mới chần chờ cất bước.
Có thể thấy được mẹ con hai người ban đầu xa lạ tới trình độ nào.
Tô Y vặn một chai nước đưa đến, nhìn cậu nhận chai nước chậm rì rì, mới cầm lấy cái chai khác, một hơi uống hết nửa chai nước.
Đứa bé ngồi trên ghế cao, hai chân ngắn tũn lơ lửng giữa không trung, với không tới mặt đất. Cậu một tay ôm đồ chơi, một tay kia gắt gao cầm chai nước, cái miệng nhỏ uống nước, bộ dáng còn rất văn nhã, không giống tính cách hấp tấp của những đứa trẻ khác một chút nào.
Tô Y uống xong nước, bày ra trước mặt cậu một hộp sữa chua và hai cái bánh mì, sau đó mở ra hộp của mình, dùng thìa múc sữa chua ra, bôi lên miếng bánh mì.
Đứa bé cầm lấy bánh mì cắn hai miếng, có hơi khô, không dễ nuốt xuống, cậu đánh giá động tác của Tô Y, cũng vụng về mà phết sữa chua lên bánh mì, lúc làm như thế, còn không ngừng nhìn trộm Tô Y, tựa hồ cảm thấy bản thân mình học cô, có điểm thật mất mặt, lo lắng bị cô cười nhạo.
Tô Y làm bộ không phát hiện, ở trong lòng lại nói với Mao Đoàn: "Cả một đoạn đường đi theo ta thì hung hăng lắm mà, bây giờ sao lại bỗng nhiên xấu hổ?"
Mao Đoàn nhún nhún vai, "Ta không nghiên cứu trẻ con của loài người."
Tô Y cũng chỉ là thuận miệng hỏi, thấy đứa bé ăn xong rồi, đem bánh mì dư lại thu dọn sạch sẽ, rác thì vứt vào thùng rác, sau đó đứng lên sờ cái đầu nhỏ của cậu, "Đi thôi con trai."
Thời điểm nói ra khỏi miệng, cảm giác còn rất mới lạ.
Hiện tại cô cũng không gấp gáp đem rương hành lý xa xỉ này đi bán, bởi vì không biết rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, huống hồ trên tay còn có mấy trăm đồng tiền, có thể tiêu xài được mấy ngày.
Dưới sự chỉ đạo của Mao Đoàn đi đến khu chung cư, không thể không nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Tô gia tuy rằng phá sản, nhưng dư lại căn chung cư này, người bình thường đi làm trâu làm ngựa cả đời người có khi cũng không mua nổi.
Nghe nói trước khi cha mẹ Tô qua đời còn để lại mấy trăm vạn tiền mặt, là chuẩn bị đường lui cho con gái và cháu ngoại, nếu là mẹ con bình thường, đời này áo cơm cũng không lo, cố tình lại gặp phải Tô Y nguyên tác, không đến mấy ngày liền tiêu sạch tiền, lúc này mới có chủ ý bán đồ đạc, chỉ sợ chờ đồ đạc bán xong, bước tiếp theo sẽ là bán phòng.
Đã là chạng vạng, hai người gần như là đi ở ngoài cả buổi trưa, về đến nhà, đứa bé kia ngồi ở trên sô pha, cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt díp vào với nhau không mở ra ngay được, lại còn nhìn chằm chằm Tô Y, giống như còn đang phòng bị sợ cô bỏ rơi mình.
Phỏng chừng nếu Tô Y tới gần cửa, nhóc lập tức có thể nhảy xuống sô pha đuổi theo.
Tô Y đem rương hành lý vào phòng ngủ chính, đi lại khắp nơi trong phòng để xem xét, trong lúc đó, đầu đứa bé giống như đồng hồ quả lắc luôn đi theo cô lúc ẩn lúc hiện.
Xem ra hành động cố vứt bỏ của nguyên chủ, đúng là để lại trong lòng thằng bé này bóng ma không nhỏ, lúc này cho dù muốn nhóc về phòng ngủ trưa, chắc chắn là không muốn ngủ, Tô Y dứt khoát đem cái chăn nhỏ của nhóc mang ra, nói: "Ở trên sô pha ngủ đi, mẹ ở phòng khách, sẽ không đi đâu cả."
Đứa bé nhìn rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn nhỏ lên bụng, chỉ là cứ một lúc là lại mở mắt ra một lần, nghe động tĩnh trong phòng, bảo đảm Tô Y còn ở đây, nếu không nghe được thanh âm, nhóc lập tức ngẩng đầu dậy, khắp nơi tìm kiếm, cho đến khi thấy bóng dáng của Tô Y, mới nằm xuống một lần nữa.
Tô Y nhìn thằng nhóc lăn lộn, cũng không giục, vài lần làm vậy, đứa bé rốt cuộc không ngăn cản được thần ngủ, đã ngủ say.
Thằng nhãi ngủ rồi, Tô Y còn phải nhọc lòng về cái bụng của hai người.
Hai cái bánh mì ăn lúc nãy không thỏa mãn được cô cũng không thể cung cấp đủ năng lượng cần thiết cho trẻ em đang tuổi ăn tuổi lớn.
Nếu cô chỉ có một người, không ăn cũng không đói chết, hoặc là tùy tiện ăn chút cơm hộp gà rán linh tinh, vừa tiện lại vừa no. Nhưng không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, dựa vào kinh nghiệm có được từ thế giới trước của cô, mấy cái thứ kia trẻ con không thể ăn, mấy đứa nhỏ phải ăn đồ thanh đạm và có dinh dưỡng, mỹ vị, còn phải dễ tiêu hóa, thật sự rất khó hầu hạ.
Tô Y nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, bỗng nhiên tự mình hoài nghi: Cô tiến vào Luân Hồi Kính, không phải vì giết thời gian dưỡng lão sao, giờ đây sao lại giống như tự tìm cho mình một tiểu tổ tông vậy?
Không thể hạ thấp mình thế được, thế giới sau, cô nhất định phải cẩn thận chọn lựa, tốt nhất chọn cái thân phận có một đống người hầu hạ, ăn cơm có người gắp đồ ăn, ngủ có người săn sóc chu đáo, còn muốn tất cả đều là tiểu mỹ nhân!
Trong lòng vừa ý với nguyện vọng tốt đẹp, Tô Y ra ngoài mua đồ ăn, trước khi rời đi còn vỗ cái gáy của đứa bé một chút, bảo đảm nhóc ngủ đủ sâu, trước khi cô về đến nhà sẽ không tỉnh lại.
"Đúng rồi, con trai ta tên là gì?" Tô Y bị kẹp ở giữa một đám phụ nữ trung niên, vừa học dáng vẻ người ta, vỗ vỗ quả dưa, lại nhặt nhặt đồ ăn, còn bớt thời giờ hỏi Mao Đoàn.
"...Tô Lê An." Nó thấy đại ma vương thích ứng khá tốt, còn có vẻ thích thú nữa? Mấy giờ trước còn nói bản thân chưa bao giờ nuôi con nhỏ, giờ thì cứ con trai ta mà gọi.
"Mấy tuổi?"
"Năm tuổi lẻ ba tháng, vốn dĩ đang học lớp chồi ở trường quý tộc, sau khi Tô gia phá sản không nộp nổi học phí thì thôi học, hiện tại vẫn ở nhà." Mao Đoàn nói liền một mạch.
Tô Y nhíu nhíu mày, bây giờ cô mới phát hiện, trừ bỏ ăn uống tiêu tiểu, cô còn phải phụ trách học phí, tiền quần áo, tiền đi lại, các loại phí của con trai hời được này, nói không chừng về sau trưởng thành còn phải mua cho thằng nhóc phòng ở để cưới vợ.
Đây là kiếp sống mẹ già gì chứ!
Hiện tại bỏ thằng bé đi còn kịp không?
"Ui, cà chua hôm nay rất tươi mới, cháu trai nhỏ của ta chắc chắn thích ăn."
Bên cạnh có bác gái lầm bầm lầu bầu, Tô Y nhìn lên, cà chua xác thật rất tươi ngon, cháu trai của người ta thích ăn, con trai cô chắc chắn cũng thích, vì thế xé cái túi ra, gia nhập đại quân chọn đồ.
Mao Đoàn nhận thấy được tâm lý biến hóa liên tiếp của cô, khóe miệng liền giật liên tục.
Người làm mẹ, tư duy đều nhảy nhanh như vậy sao? Nhưng vị đại ma vương kia rõ ràng không phải mẹ ruột mà.
Nó đang âm thầm phun tào, bỗng nhiên nhận thấy dao động quen thuộc từ cấm chế truyền đến, vội chọc Tô Y: "Y Y, kẻ xâm lấn kia lại tới nữa, có muốn bắt hắn hay không?"
Tô Y đang vội vàng, bác gái kia sức chiến đấu không hề yếu, lấy năng lực tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương của cô, cũng sắp tranh không được, thuận miệng nói: "Kệ hắn đi."
Mao Đoàn vội la lên: "Nếu như hắn lại ẩn thân thì phải làm sao bây giờ?"
"Không sợ, nghe ta."
Nghe giọng điệu của cô, bỗng nhiên trong lòng Mao Đoàn động một cái "Y Y, chẳng lẽ cô biết hắn?"
Nội tâm Tô Y cảm thán, đâu chỉ biết thôi đâu, ta còn cưỡi hắn luôn rồi kìa.
Tác giả có lời muốn nói:
Đại ma vương: Là đứng đắn cưỡi, các ngươi đừng đen tối.
Lời editor: Tiểu mei mei Charon tui mới chiêu mộ, vì vấn đề sức khỏe nên chỉ đóng góp 2 chương rồi chia tay tui roài:<. Mình tui lại ôm bộ này với người eo beta của tui:<<. I"m so sad
p/s: Vì người eo tui check raw nên mới thông báo một tin cực buồn... Đó là.... Mao Đoàn không có tên!!! Lấy tên Mao Đoàn viết hoa này chỉ là để dễ gọi, chứ tên gốc của ẻm là "Cục bông" hoặc "Nhúm lông".... Đáng thương chưa?!, đau lòng cho Mao Đoàn của chúng ta chưa!!! ư ư....
pps: Các nàng thấy cái tên tiêu đề thế giới 2 ta đặt hay chưa?!:>
19/10/2019 – Hoàn thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook