TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ
Chương 33: Món Quà Của Nhạc Phong! (1)

"Lại đây, để cho ta nhìn thử."

Bà cụ rốt cuộc ngồi không yên, khẽ quát lên. Bọn thuộc hạ rối rít nhường đường.

Bà cụ đỡ kính lão, nhìn không chớp mắt.

Ngòi bút sắc bén hùng hồn, nước chảy mây trôi! Đây, đây quả thực là kiệt tác có một không hai!

"Bức thư pháp này, chỉ sợ không phải hàng nhái đâu."Bạch Nhất Vân giơ ngón cái lên, trên mặt mang vẻ hưng phấn: "Không ngờ, không ngờ bản gốc của Vương Hy Chi có thể nhìn thấy ở đây."

"Đúng vậy, bình thường chỉ có thể nhìn thấy tại viện bảo tàng!"

"Quá đẹp, có thể viết ra loại chữ như vậy, xứng đáng là thư thánh!"

Từng tiếng ca ngợi vang lên, làm cho bà cụ mở cờ trong bụng!

"Tốt, tốt, tốt!" Bà cụ nói liên tục ba từ tốt, thận trọng đem bức họa này thu vào. Nói với thuộc hạ: "Nhanh, đặt vào cái hộp tốt nhất, nhất định phải cầm thật nhẹ nhàng!"

"Vâng." Đám thuộc hạ rối rít gật đầu, cũng không dám dùng sức để cầm bức tranh. Mọi người đều nói đây là tác phẩm của Vương Hy Chi, là thứ đồ vô giá, ngộ nhỡ làm hư, có thể bồi thường nổi sao?!

Liễu Huyên ở một bên, cắn chặt môi, trong lòng tự dưng xuất hiện một tia cảm động.

Từ Hướng Đông bán công ty chỉ vì mua cho cô một đôi giày cao gót. Hôm nay lại đưa đến một món quà lớn như vậy.

"Yo, mọi người mau nhìn xem, biểu cảm của Nhạc Phong thật khôi hài, ha ha!"

Lúc này, Liễu Chí Viễn ở bên cạnh bỗng nhiên cười, chỉ Nhạc Phong nói: "Mấy người mau nhìn, trong tay anh ta ôm một cái hộp đó, haha, anh ta cũng chuẩn bị quà cho bà cụ!"

Nghe lời của Liễu Chí Viễn, mọi người ồ lên một trận.

Quả thực, biểu cảm của Nhạc Phong lúc này thực sự rất mất tự nhiên.

Không phải vì điều gì khác, vẻ mặt của Từ Hướng Đông lúc này thật quá dày! Cầm đồ giả tới tặng quà?

"Nhạc Phong, lại đây, cầm quà của anh ra đây cho tôi xem một chút!"

"Đúng vậy, haha!"

Tất cả mọi người đều thấy, trong tay Nhạc Phong cầm một hộp quà, nhưng hộp quà này đặc biệt đã bị rách? Haha, nhìn giống như mới nhặt từ đống rác lên vậy.

Lúc này Nhạc Phong thật khiến người ta muốn ói, bình thường không nỡ tiêu tiền thì thôi đi, hôm nay là sinh thật của bà cụ còn tiết kiệm như vậy?

"Được rồi, đừng xem."

Nhạc Phong vẫy tay. Bộ mặt của đám người này, anh đã nhìn thấu. Dù anh có mang món quà gì, bọn họ cũng sẽ châm biếm vài câu. Vì vậy để tránh những thứ phiền toái này, dứt khoát đừng xem.

"Đừng, haha!" Liễu Chí Viễn lập tức nhảy ra: "Hôm nay là sinh nhật của bà nội, quà của mọi người đều đã được xem rồi, chỉ còn thiếu anh! Vợ anh cũng sắp bị cướp rồi, anh còn không tiết lộ quà, bù lại một chút!"

"Ha ha ha!"

Lời nói vừa dứt, mọi người xung quanh cười càng vui vẻ hơn.

Sắc mặt Liễu Huyên rất kém. Có chút tức giận, biết vậy cô đã nói cho Nhạc Phong chuẩn bị quà tốt một chút. Nhưng anh cứ không chuẩn bị tốt! Lần này thì hay rồi, ở đây xem mọi người cười nhạo!

"Ngồi xuống nhanh nào, đừng đứng!" Liễu Huyên kéo tay Nhạc Phong, nhẹ giọng khiển trách.

Thẩm Mạn ở một bên, trên mặt viết đầy vẻ tức giận, chỉ Nhạc Phong hét lớn: "Mau cầm món quà bị rách của anh để ở cửa, đừng ở đây là mất mặt, đồ không có liêm sỉ."

"Ò."

Nhạc Phong lầm bầm một tiếng, cầm cái hộp đi tới cửa. Ở nơi đó để rất nhiều quà.

Đang chuẩn bị đặt chiếc hộp ở trong đống quà tặng chồng chất kia, lúc này Liễu Chí Viễn lập tức chạy tới, bất ngờ giành lấy chiếc hộp!

"Haha, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, chuẩn bị quà gì, để chúng tôi xem thử nào!" Liễu Chí Viễn hưng phấn nói, mở hộp ra!

Trong nháy mắt, toàn bộ biệt thự yên lặng không có tiếng động!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm món quà của Nhạc Phong, nuốt một ngụm nước bọt!

Đó là một cái quạt xếp, nan quạt màu đen, thoạt nhìn có dấu vết của năm tháng.

Mở quạt xếp ra, mặt quạt có vẽ một bức tranh sơn thủy đậm mực, trong tranh là ngày tuyết rơi. Họa sĩ vẽ bức tranh này thật giỏi! Chỉ sợ nó được vẽ bởi một bậc thầy! Không có vài thập niên bản lĩnh, căn bản không thể vẽ được!

Ở góc của chiếc quạt, còn có một bài thơ:

"Một mảnh một mảnh lại một mảnh, hai mảnh ba mảnh bốn năm mảnh, sáu mảnh bảy mảnh tám chính mảnh, bay vào hoa lau không thấy nữa."

Cây quạt có mười mấy con dấu! Nhưng làm người khác chú ý nhất, là bài thơ này được ký tên: Hoằng Lịch thân đề!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương