Ta Là Một Tên Trộm
-
Chương 110: Lại Gặp Anh Hùng (3)
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy mấy người chơi kia rời khỏi liền nói với Diệp Cô Thành: "Bằng hữu, mời qua đây cùng uống một chén với ta?"
Lúc này Diệp Cô Thành trên người lại khôi phục một thân trang bị cùng quần áo hiệp khách, chỉ là không có đội cái mũ tre kia, mà là cầm trên tay, thấy Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp đón chính mình, do dự một chút rồi đi tới.
"Chê cười, chê cười, " Diệp Cô Thành ngồi xuống, hướng Mộ Dung Tiểu Thiên chắp tay, xấu hổ cười cười.
"Được rồi Diệp huynh đệ, chuyện đã qua không nên để trong lòng, trước tiên hãy uống một chén, " Mộ Dung Tiểu Thiên nâng chén rượu, đưa cho Diệp Cô Thành.
"Cám ơn đại ca, " Diệp Cô Thành cảm kích hướng Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu.
"Diệp huynh đệ, có một câu không biết ta có nên nói hay không, "
"Đại ca mời nói, "
"Nếu muốn được người khác tôn trọng, đầu tiên phải học tôn trọng người khác, không cần biết cấp bậc cao thấp ra sao, chỉ có lấy chân thành đối đãi người khác, người khác mới có thể dùng chân tình hồi báo ngươi, làm người phải kiên định.Khoác lên người một cái mặt nạ dối trá, căn bản là lừa mình dối người."
Diệp Cô Thành nghe xong lời nói của Mộ Dung Tiểu Thiên liền trầm mặc, thật lâu sau thở dài nói: "Khi ta vừa vào trò chơi cũng tràn ngập lý tưởng hào hùng, nhưng có một ngày trong lúc vô tình ta nhặt được trang phục này, sau khi mặc vào thì rất nhiều người chơi nhìn ta tôn kính, trong lúc bất tri bất giác, ta trở nên say mê cái cảm giác được mọi người sùng kính, ngay cả level cũng không thèm luyện, ai, cứ như vậy càng lún càng sâu, hôm nay bị đánh cũng là không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình."
"Diệp huynh có thể nghĩ như vậy là được rồi, nếu muốn được mọi người tôn trọng, chỉ có thể dựa vào thực lực, " Mộ Dung Tiểu Thiên duỗi tay vỗ bả vai Diệp Cô Thành: "Thực lực, mới là thứ đảm bảo cho việc sinh tồn trong game này."
"Cám ơn đại ca nhắc nhở, tiểu đệ xin nghe, tiểu đệ biết nên làm thế nào, "
Diệp Cô Thành đứng lên hướng Mộ Dung Tiểu Thiên chắp tay: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, lần sau lúc tái kiến hai vị, tiểu đệ tuyệt đối sẽ không có bộ dáng như bây giờ."
Diệp Cô Thành nói xong, liền lấy mũ tre ở trên bàn đội lên, xoay người bước đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên cũng cười chắp tay, cao giọng nói: "Hy vọng lúc tái kiến Diệp huynh, Diệp huynh có thể thật sự làm được như vừa nói, mười bước giết một người, vẫn thong dong nói cười..."
"Anh thật là! Em nghĩ anh có thể làm thầy giáo cảm hóa trẻ hư hỏng được rồi, " nhìn Diệp Cô Thành, Bạch Vân mím môi cười.
"Tứ hải giai huynh đệ thôi, " Mộ Dung Tiểu Thiên cũng cười trả lời, ánh mắt vô tình lướt qua Diệp Cô Thành sắp ra khỏi cửa, mặt Mộ Dung Tiểu Thiên đột nhiên thay đổi, biểu tình gấp rút.
"Diệp huynh xin dừng bước, " Mộ Dung Tiểu Thiên cao giọng quát một tiếng.
"Đại ca chuyện gì?" Diệp Cô Thành nghe vậy lại trở về.
Mộ Dung Tiểu Thiên chưa trả lời, mà là nhìn về phía Bạch Vân, ngữ khí thập phần cẩn thận: " Bạch Vân, em xem đỉnh đầu Diệp huynh."
"Trời a, không thấy tên hắn, " Bạch Vân cả kinh kêu lên.
Lúc này trên đầu Diệp Cô Thành, trống trơn không có cái gì, từ khi tiến vào trò chơi 《 vận mệnh 》đến hiện tại, bọn họ chưa từng thấy qua người chơi có thể đem danh xưng chính mình ẩn dấu đi, cho dù là NPC, ma thú, quái vật, thậm chí anh hùng Võ Đại của Mộ Dung Tiểu Thiên, trên đầu cũng đều phải có danh xưng, nhưng hiện tại Diệp Cô Thành, trên đầu trống trơn cái gì cũng không có, nếu không phải vừa rồi mới nói chuyện với Diệp Cô Thành, bọn họ căn bản là nhận không ra Diệp Cô Thành là NPC, là BOSS, hay người chơi.
Nếu Diệp Cô Thành là một cao thủ, Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân cũng sẽ không bị giật mình, có lẽ lụm được trang bị có thể che giấu thuộc tính, nhưng Diệp Cô Thành còn là lv 1, hắn sao có thể lụm được trang bị xịn như vậy? Điều này dọa cho Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân giật mình!
"À, là tại vì ta che dấu rồi, " Diệp Cô Thành nghe được Bạch Vân kêu sợ hãi, liền trả lời: "Trước kia, ta cảm thấy tên này rất oai phong, nhưng hiện tại ta cảm thấy xấu hổ, cho nên ta đem che dấu rồi ".
"Diệp huynh đừng hiểu lầm, chúng ta không có giễu cợt ngươi, chúng ta chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, Diệp huynh sao có thể làm được như vậy."
"Không có gì kỳ lạ,là dựa vào cái này, " Diệp Cô Thành cười đem mũ tre cởi xuống đưa tới trên tay Mộ Dung Tiểu Thiên, sau khi gỡ mũ tre Diệp Cô Thành ba chữ to lại hiện ra trên đầu của hắn.
Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp nhận mũ tre, thuộc tính bên trong liền hiện ra trước mặt của mình:
Che dấu mũ tre: không yêu cầu cấp bậc, có thuộc tính che dấu, không chiếm vị trí trang bị, không yêu cầu điều kiện mang theo.
"Không sai, đây chính là thứ tốt a!" Mộ Dung Tiểu Thiên đem mũ tre trả lại cho Diệp Cô Thành mở miệng hỏi: "Thứ này, Diệp huynh là nhặt được ở nơi nào?" Hắn vừa rồi đã nghe Diệp Cô Thành nói, nguyên một bộ trang bị trên người là nhặt được.
Mộ Dung Tiểu Thiên đối với mũ tre này rất hứng thú, hiện tại thế cục hỗn loạn, có thứ này, một khi mở ra đoàn chiến, mũ tre này có thể nói là một dụng cụ do thám tốt, cũng là một vật phẩm tuyệt hảo dùng để đục nước béo cò. Dù sao hiện tại một khi gia nhập dong binh đoàn, trên đầu đều phải có tên của dong binh đoàn, muốn chạy đến địa bàn của người khác quấy rối, căn bản không thể thực hiện được, nhưng nếu có mũ tre này, hắc hắc, Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng đã bắt đầu YY(tự sướng).
"Từ 110 tân thủ thôn đi hướng Nam, gặp một rừng cây, từ rừng cây đi vào, sẽ xuất hiện một mảnh sương mù."
"Ồ?" Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng chợt động, từ trong sương mù đi vào, không phải chính là lãnh địa Lang Vương sao! Nhưng Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không có lên tiếng, tiếp tục nghe Diệp Cô Thành nói tiếp.
"Tới phía trước sương mù không nên đi vào, đi dọc theo hướng Tây đến chân núi có thể thấy một gốc cây đại thụ khổng lồ, hắc hắc, kỳ thật bên trong đại thụ này rỗng, chỉ cần từ ngọn cây chui xuống, là có thể đến Hư Ảo Sơn, mũ tre này ta lấy tại đó, lúc phát hiện chỗ này, ta còn được hệ thống thưởng không ít danh vọng!"
"Diệp huynh thật tài giỏi!" Mộ Dung Tiểu Thiên tán thán nói: "Địa phương bí mật như vậy mà ngươi cũng tìm được!"
"Đại ca ngươi đừng giễu cợt ta, ta là bị quái dí không biết trốn đâu nên mới leo lên cây, "
"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, không cần biết như thế nào, đều là ngươi phát hiện, " Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân đều cười rộ lên.
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 2: Thế Giới Dong Binh
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
Lúc này Diệp Cô Thành trên người lại khôi phục một thân trang bị cùng quần áo hiệp khách, chỉ là không có đội cái mũ tre kia, mà là cầm trên tay, thấy Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp đón chính mình, do dự một chút rồi đi tới.
"Chê cười, chê cười, " Diệp Cô Thành ngồi xuống, hướng Mộ Dung Tiểu Thiên chắp tay, xấu hổ cười cười.
"Được rồi Diệp huynh đệ, chuyện đã qua không nên để trong lòng, trước tiên hãy uống một chén, " Mộ Dung Tiểu Thiên nâng chén rượu, đưa cho Diệp Cô Thành.
"Cám ơn đại ca, " Diệp Cô Thành cảm kích hướng Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu.
"Diệp huynh đệ, có một câu không biết ta có nên nói hay không, "
"Đại ca mời nói, "
"Nếu muốn được người khác tôn trọng, đầu tiên phải học tôn trọng người khác, không cần biết cấp bậc cao thấp ra sao, chỉ có lấy chân thành đối đãi người khác, người khác mới có thể dùng chân tình hồi báo ngươi, làm người phải kiên định.Khoác lên người một cái mặt nạ dối trá, căn bản là lừa mình dối người."
Diệp Cô Thành nghe xong lời nói của Mộ Dung Tiểu Thiên liền trầm mặc, thật lâu sau thở dài nói: "Khi ta vừa vào trò chơi cũng tràn ngập lý tưởng hào hùng, nhưng có một ngày trong lúc vô tình ta nhặt được trang phục này, sau khi mặc vào thì rất nhiều người chơi nhìn ta tôn kính, trong lúc bất tri bất giác, ta trở nên say mê cái cảm giác được mọi người sùng kính, ngay cả level cũng không thèm luyện, ai, cứ như vậy càng lún càng sâu, hôm nay bị đánh cũng là không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình."
"Diệp huynh có thể nghĩ như vậy là được rồi, nếu muốn được mọi người tôn trọng, chỉ có thể dựa vào thực lực, " Mộ Dung Tiểu Thiên duỗi tay vỗ bả vai Diệp Cô Thành: "Thực lực, mới là thứ đảm bảo cho việc sinh tồn trong game này."
"Cám ơn đại ca nhắc nhở, tiểu đệ xin nghe, tiểu đệ biết nên làm thế nào, "
Diệp Cô Thành đứng lên hướng Mộ Dung Tiểu Thiên chắp tay: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, lần sau lúc tái kiến hai vị, tiểu đệ tuyệt đối sẽ không có bộ dáng như bây giờ."
Diệp Cô Thành nói xong, liền lấy mũ tre ở trên bàn đội lên, xoay người bước đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên cũng cười chắp tay, cao giọng nói: "Hy vọng lúc tái kiến Diệp huynh, Diệp huynh có thể thật sự làm được như vừa nói, mười bước giết một người, vẫn thong dong nói cười..."
"Anh thật là! Em nghĩ anh có thể làm thầy giáo cảm hóa trẻ hư hỏng được rồi, " nhìn Diệp Cô Thành, Bạch Vân mím môi cười.
"Tứ hải giai huynh đệ thôi, " Mộ Dung Tiểu Thiên cũng cười trả lời, ánh mắt vô tình lướt qua Diệp Cô Thành sắp ra khỏi cửa, mặt Mộ Dung Tiểu Thiên đột nhiên thay đổi, biểu tình gấp rút.
"Diệp huynh xin dừng bước, " Mộ Dung Tiểu Thiên cao giọng quát một tiếng.
"Đại ca chuyện gì?" Diệp Cô Thành nghe vậy lại trở về.
Mộ Dung Tiểu Thiên chưa trả lời, mà là nhìn về phía Bạch Vân, ngữ khí thập phần cẩn thận: " Bạch Vân, em xem đỉnh đầu Diệp huynh."
"Trời a, không thấy tên hắn, " Bạch Vân cả kinh kêu lên.
Lúc này trên đầu Diệp Cô Thành, trống trơn không có cái gì, từ khi tiến vào trò chơi 《 vận mệnh 》đến hiện tại, bọn họ chưa từng thấy qua người chơi có thể đem danh xưng chính mình ẩn dấu đi, cho dù là NPC, ma thú, quái vật, thậm chí anh hùng Võ Đại của Mộ Dung Tiểu Thiên, trên đầu cũng đều phải có danh xưng, nhưng hiện tại Diệp Cô Thành, trên đầu trống trơn cái gì cũng không có, nếu không phải vừa rồi mới nói chuyện với Diệp Cô Thành, bọn họ căn bản là nhận không ra Diệp Cô Thành là NPC, là BOSS, hay người chơi.
Nếu Diệp Cô Thành là một cao thủ, Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân cũng sẽ không bị giật mình, có lẽ lụm được trang bị có thể che giấu thuộc tính, nhưng Diệp Cô Thành còn là lv 1, hắn sao có thể lụm được trang bị xịn như vậy? Điều này dọa cho Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân giật mình!
"À, là tại vì ta che dấu rồi, " Diệp Cô Thành nghe được Bạch Vân kêu sợ hãi, liền trả lời: "Trước kia, ta cảm thấy tên này rất oai phong, nhưng hiện tại ta cảm thấy xấu hổ, cho nên ta đem che dấu rồi ".
"Diệp huynh đừng hiểu lầm, chúng ta không có giễu cợt ngươi, chúng ta chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, Diệp huynh sao có thể làm được như vậy."
"Không có gì kỳ lạ,là dựa vào cái này, " Diệp Cô Thành cười đem mũ tre cởi xuống đưa tới trên tay Mộ Dung Tiểu Thiên, sau khi gỡ mũ tre Diệp Cô Thành ba chữ to lại hiện ra trên đầu của hắn.
Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp nhận mũ tre, thuộc tính bên trong liền hiện ra trước mặt của mình:
Che dấu mũ tre: không yêu cầu cấp bậc, có thuộc tính che dấu, không chiếm vị trí trang bị, không yêu cầu điều kiện mang theo.
"Không sai, đây chính là thứ tốt a!" Mộ Dung Tiểu Thiên đem mũ tre trả lại cho Diệp Cô Thành mở miệng hỏi: "Thứ này, Diệp huynh là nhặt được ở nơi nào?" Hắn vừa rồi đã nghe Diệp Cô Thành nói, nguyên một bộ trang bị trên người là nhặt được.
Mộ Dung Tiểu Thiên đối với mũ tre này rất hứng thú, hiện tại thế cục hỗn loạn, có thứ này, một khi mở ra đoàn chiến, mũ tre này có thể nói là một dụng cụ do thám tốt, cũng là một vật phẩm tuyệt hảo dùng để đục nước béo cò. Dù sao hiện tại một khi gia nhập dong binh đoàn, trên đầu đều phải có tên của dong binh đoàn, muốn chạy đến địa bàn của người khác quấy rối, căn bản không thể thực hiện được, nhưng nếu có mũ tre này, hắc hắc, Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng đã bắt đầu YY(tự sướng).
"Từ 110 tân thủ thôn đi hướng Nam, gặp một rừng cây, từ rừng cây đi vào, sẽ xuất hiện một mảnh sương mù."
"Ồ?" Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng chợt động, từ trong sương mù đi vào, không phải chính là lãnh địa Lang Vương sao! Nhưng Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không có lên tiếng, tiếp tục nghe Diệp Cô Thành nói tiếp.
"Tới phía trước sương mù không nên đi vào, đi dọc theo hướng Tây đến chân núi có thể thấy một gốc cây đại thụ khổng lồ, hắc hắc, kỳ thật bên trong đại thụ này rỗng, chỉ cần từ ngọn cây chui xuống, là có thể đến Hư Ảo Sơn, mũ tre này ta lấy tại đó, lúc phát hiện chỗ này, ta còn được hệ thống thưởng không ít danh vọng!"
"Diệp huynh thật tài giỏi!" Mộ Dung Tiểu Thiên tán thán nói: "Địa phương bí mật như vậy mà ngươi cũng tìm được!"
"Đại ca ngươi đừng giễu cợt ta, ta là bị quái dí không biết trốn đâu nên mới leo lên cây, "
"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, không cần biết như thế nào, đều là ngươi phát hiện, " Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân đều cười rộ lên.
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 2: Thế Giới Dong Binh
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook