Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!
-
Chương 7-4: Ngoại truyện (*)
**
Trong một căn phòng được bày trí thanh nhã, có một nam nhân đang uống trà. Khuôn mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra đôi mắt đen như muốn hút tất cả vạn vật vào trong. Nhưng đôi mắt đáng lẽ phải đẹp như thế thì lại phủ một lớp hàn băng, dù đã được che dấu bằng vẻ thản nhiên nhưng sự rét lạnh trong đó lại như ẩn như hiện. Gần đó có một nam tử áo đen đang cúi đầu, nhỏ giọng kính cẩn cứng ngắc nói.
Lãnh Ngạo vừa thản nhiên uống trà vừu nghe tình hình hiện tại của giang hồ do Viêm trình bày. Đúng vậy, hắn chính là bé trai đó, hắn cũng chính là Các chủ Ám các. Hắn đã không còn là bé trai không hiểu chuyện, thơ ngây như xưa nữa. Tất cả chì vì chuyện năm đó, nàng biến mất cũng giống như hắn mất đi ánh sáng mặt trời vậy. Lúc đó cuộc đời của hắn chỉ một màu đen tối và tuyệt vọng, chỉ khi biết nàng và nhà Thiên bá bị sát hại, hắn mới có mục tiểu để sống.
Nhưng khi hắn sắp đạt được mục tiêu cũng là lúc hắn lại quay trở về bóng tối mà nàng lúc mất đi đã tạo ra. Nhưng ông trời đã không phụ lòng hắn, đã cho hắn biết được thì ra nàng chưa chết. Vậy nên hắn đã dồn hết sức lực của mình để xấy dựng Ám các phát triển thành tổ chức thu thập tình báo lớn nhất, để có thể tìm được nàng, cũng là một phần của hồi môn hắn dành cho nàng khi bọn họ tìm được nhau.
Nhưng gần 5 năm đã trôi qua, hắn chỉ biết rằng nàng đã từng là người hầu của Tam vương gia Thượng Quan Hàn Thần, nhưng khi hắn có được tin tức thì nàng cũng biệt tăm biệt tích như chưa từng xuất hiện.
Mới mấy tuần trước, hắn phải đi xử lý công vụ thì nhận được tin tức có ngừoi giống nàng xuất hiện ở đây, hắn liền vội vã đi tìm hiểu thì mới biết được đây là một cái bẫy. Nhưng võ công hắn cao cường, chỉ bị thương vài chỗ. Có điều hắn không ngờ là Tuyết Băng - thứ duy nhất kết nối nàng với hắn lại bị nữ nhân kia hạ thủ, vậy là hắn cố hết sức nhanh chóng phá vòng vây để cứu Tuyết Băng nên mới bị nội thương nặng như vậy.
Hắn nhớ lúc đó đã là sáng sớm, hắn đã chạy hết một đêm rồi đến một khách điếm, hắn cảm thấy trong đó có một cảm giác thân thiết xa lạ nhưng quen thuộc. Vậy là hắn theo quán tính nhảy vào căn phòng có sự quen thuộc đó và hắn thấy một nữ tử. Nữ tử đó có đôi mắt giống y hệt nàng, nhưng mỹ mạo và khí chất thì hắn không dám chắc chắn, hắn sợ mình lại thất vọng lần nữa...
Nhưng hắn vẫn tin tưởng giao Tuyết Băng cho nàng, có lẽ vì cảm giác nàng đem lại, hắn nguyện ý tin nàng một phần. Rồi hắn ngất đi, nhưng hình như trong lòng hắn, một chỗ nào đó, một chỗ tối tăm được hắn giấu kín, đã rung động nhè nhẹ. Lần đầu tiên từ lần đó, hắn thấy may mắn, một niềm vui nho nhỏ mà chính hắn không cả nhận ra...
--- ------ ------ ------ ---------
Nếu như viết ngoại truyện thì phải viết về việc tuổi của Thiên Tuyết và lúc Thiên Tuyết hiện đại xuyên vào. Nhưng mà Mèo không có ý tưởng cho chi tiết đó mà chỉ có cảm xúc dâng trào khi viết về nhân vật LãnhNgạo thôi à T.T
Vì vậy mà Mèo ghi dấu (*) ở phần đầu là ngoại truyện xen vào giữa để câu truyện thêm thu hút thôi nha ^^
Trong một căn phòng được bày trí thanh nhã, có một nam nhân đang uống trà. Khuôn mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra đôi mắt đen như muốn hút tất cả vạn vật vào trong. Nhưng đôi mắt đáng lẽ phải đẹp như thế thì lại phủ một lớp hàn băng, dù đã được che dấu bằng vẻ thản nhiên nhưng sự rét lạnh trong đó lại như ẩn như hiện. Gần đó có một nam tử áo đen đang cúi đầu, nhỏ giọng kính cẩn cứng ngắc nói.
Lãnh Ngạo vừa thản nhiên uống trà vừu nghe tình hình hiện tại của giang hồ do Viêm trình bày. Đúng vậy, hắn chính là bé trai đó, hắn cũng chính là Các chủ Ám các. Hắn đã không còn là bé trai không hiểu chuyện, thơ ngây như xưa nữa. Tất cả chì vì chuyện năm đó, nàng biến mất cũng giống như hắn mất đi ánh sáng mặt trời vậy. Lúc đó cuộc đời của hắn chỉ một màu đen tối và tuyệt vọng, chỉ khi biết nàng và nhà Thiên bá bị sát hại, hắn mới có mục tiểu để sống.
Nhưng khi hắn sắp đạt được mục tiêu cũng là lúc hắn lại quay trở về bóng tối mà nàng lúc mất đi đã tạo ra. Nhưng ông trời đã không phụ lòng hắn, đã cho hắn biết được thì ra nàng chưa chết. Vậy nên hắn đã dồn hết sức lực của mình để xấy dựng Ám các phát triển thành tổ chức thu thập tình báo lớn nhất, để có thể tìm được nàng, cũng là một phần của hồi môn hắn dành cho nàng khi bọn họ tìm được nhau.
Nhưng gần 5 năm đã trôi qua, hắn chỉ biết rằng nàng đã từng là người hầu của Tam vương gia Thượng Quan Hàn Thần, nhưng khi hắn có được tin tức thì nàng cũng biệt tăm biệt tích như chưa từng xuất hiện.
Mới mấy tuần trước, hắn phải đi xử lý công vụ thì nhận được tin tức có ngừoi giống nàng xuất hiện ở đây, hắn liền vội vã đi tìm hiểu thì mới biết được đây là một cái bẫy. Nhưng võ công hắn cao cường, chỉ bị thương vài chỗ. Có điều hắn không ngờ là Tuyết Băng - thứ duy nhất kết nối nàng với hắn lại bị nữ nhân kia hạ thủ, vậy là hắn cố hết sức nhanh chóng phá vòng vây để cứu Tuyết Băng nên mới bị nội thương nặng như vậy.
Hắn nhớ lúc đó đã là sáng sớm, hắn đã chạy hết một đêm rồi đến một khách điếm, hắn cảm thấy trong đó có một cảm giác thân thiết xa lạ nhưng quen thuộc. Vậy là hắn theo quán tính nhảy vào căn phòng có sự quen thuộc đó và hắn thấy một nữ tử. Nữ tử đó có đôi mắt giống y hệt nàng, nhưng mỹ mạo và khí chất thì hắn không dám chắc chắn, hắn sợ mình lại thất vọng lần nữa...
Nhưng hắn vẫn tin tưởng giao Tuyết Băng cho nàng, có lẽ vì cảm giác nàng đem lại, hắn nguyện ý tin nàng một phần. Rồi hắn ngất đi, nhưng hình như trong lòng hắn, một chỗ nào đó, một chỗ tối tăm được hắn giấu kín, đã rung động nhè nhẹ. Lần đầu tiên từ lần đó, hắn thấy may mắn, một niềm vui nho nhỏ mà chính hắn không cả nhận ra...
--- ------ ------ ------ ---------
Nếu như viết ngoại truyện thì phải viết về việc tuổi của Thiên Tuyết và lúc Thiên Tuyết hiện đại xuyên vào. Nhưng mà Mèo không có ý tưởng cho chi tiết đó mà chỉ có cảm xúc dâng trào khi viết về nhân vật LãnhNgạo thôi à T.T
Vì vậy mà Mèo ghi dấu (*) ở phần đầu là ngoại truyện xen vào giữa để câu truyện thêm thu hút thôi nha ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook