Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!
-
Chương 4-3: Bắt đầu học võ công và y thuật (3)
Rồi Dương Nhất Sinh kéo Thiên Tuyết ngồi xuống bên cạnh mình, làm động tác ngồi thiền người ta hay làm giống trong phim kiếm hiệp, bắt đầu chậm rãi giải thích :
-Tuyết nha đầu, ngươi ngồi xuống giống như ta rồi hãy nhắm mắt lại, cảm thụ một lượng khí có trong cơ thể ngươi, dưới đan điền đó. Đấy chính là nội lực mà ngươi đã có từ trước. Nhưng lần này ngươi sẽ không để nguồn nội lực đó dưới đan điền, Dương Nhất Chân Công là dùng ý thức của ngươi di chuyển nội lực từ mạch....bla.....bla......
Thiên Tuyết vừa nghe sư phụ mình hướng dẫn vừa làm theo, quái lạ, sư phụ nói chỉ Dương Nhất gì đó mới dùng nội lực như nàng thường thấy ở hiện đại, vậy cái thế giới này sử dụng nội lực khác à ? Thôi kệ, sư phụ chắc chắn không hại mình mà cách sử dụng nội lực như thế này nàng cũng nghe nhiều hơn, có uy tín. Nếu như nàng luyện theo cách của thế giới này thì không biết chừng lúc đang luyện liền luyện thành đến miền Tây Thiên cực lạc luôn mất (nghĩa là die đó), không cần trở về nữa chứ.
Quyết định xong rồi Thiên Tuyết cũng vứt mọi chuyện ra sau đầu, tập trung làm theo lời Dương Nhất Sinh. Nàng cũng không phải ngốc tử, dù nàng suốt ngày hi hi ha ha chỉ ham ăn ham ngủ, thích ngắm mĩ nam nhưng nàng cũng hiểu, muốn sinh tồn trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì phải biến cường, dù ở đâu thì vẫn như nhau thôi!
Nhưng trên cái thế giới này nàng còn có 2 vị sư phụ mà nàng gặp được từ khi xuyên đến - nghĩ đến đây thì cả người Thiên Tuyết như có dòng nước ấm chảy qua.
Cảm xúc đang dâng trào thì một tiếng nói cắt ngang phá hết cảm súc của cô nàng nào đó :
- Nha đầu, thất thần cái gì, cố gắng tập trung cho ta. Nếu ngươi bị tẩu hỏa nhập ma thì Dương Công Nhất Chỉ của ta không có tác dụng được đâu, uổng công ta truyền dạy cho ngươi." Dương Nhất Sinh ngoài nóng trong lạnh kêu ca Thiên Tuyết.
- Hừ, sư phụ, sao người không dạy con võ thuật mà đi bắt người ta ngồi ở đây luyện nội lực. Con nghi ngờ khả năng võ công của sư phụ a.... -Thiên Tuyết trêu tức nhìn mỗ sư phụ nào đó mặt đang đen dần như đít nồi. Đang yên đang lành tự dưng phá hết cảm xúc của người ta, dù là sư phụ nhưng Thiên Tuyết nàng cũng không phải dạng vừa đâu. =)))) (Mèo: câu này nghe cho nó bá đạo ^ ^)
- Ngươi.... Được rồi, muốn xem khả năng của ta ? Xem đây ! – Dương Nhất Sinh đen mặt rồi âm hiểm cười, nhảy vọt lên định bắt nha đầu không biết nghe lời nào đó.
- Sư phụ....thách ngươi bắt được ta ! -Thiên Tuyết tránh được 1 chưởng còn không quên quay đầu làm mặt quỷ với mỗ sư phụ nào đó.
- Ngươi....Được lắm, thử chạy đi....! – Dương Nhất Sinh tức giận rồi chạy đuổi theo bóng dáng mỗ nữ nào đang vừa chạy vừa làm mặt qủy với ông.
Trên khoảng đồi rộng, có 2 bóng dáng một lớn 1 nhỏ đuổi nhau, rộn ràng tiếng cười và tiếng ai đó tức giận. (Mèo : viết đến đoạn này mà ta thấy kiểu như phim Hàn á )
Trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống 1 căn nhà bình thường đến không thể bình thường hơn. Trước nhà có một khu vườn rộng, có một lão nhân áo xám đang cặm cụi bên vườn thảo dược. Đó chính là Bạch Thiên Vân, cao thủ y độc song tuyệt vang danh giang hồ, 1 trong Tuyệt Thánh mà người nghe người sợ, nhưng cũng là nạn nhân hứng chịu sự vô sỉ và phúc hắc kinh người của ai đó sau này.
Bỗng có một tiếng nói "Sư phụ " lanh lảnh vang lên làm Bạch Thiên Vân giật mình quay đầu lại. Đập vào mắt là một tiểu oa nhi hoảng tầm 9, 10 tuổi với khuôn mặt khả ái đang chạy đến, phía sau là một lão nhân với bộ quần áo phải gọi là chỉ hơn chứ không kém cái bang, chỗ rách chỗ lành, chỗ rách thì được vá vải lòe loẹt màu sắc, còn chỗ lành thì không nhăn nhúm thì cũng bị xước. Đó không phải ai khác, chính là Thiên Tuyết và sư phụ của nàng – Dương Nhất Sinh sau buổi sáng luyện võ ‘chơi nhiều hơn học’ của 2 vị sư phụ và đồ đệ.
Thiên Tuyết chạy đến gần chỗ Bạch Thiên Vân, cười thật khả ái, nói :
-Sư phụ, con về rồi. Con đói lắm a, có gì ăn chưa sư phụ ?
Nghe đến đó thì Bạch Thiên Vân giật mình, đứng phắt dậy rồi xấu hổ nói :
- A, ta quên mất. Xin lỗi nha đầu, trước kia ta với lão già này thường ăn bỏ bữa, lúc nào đói thì lấy quả để ăn lót dạ, thế nên ta cũng theo thói thường. Vậy nên ta cũng quên làm thức ăn, mà ta cx không biết nấu ăn a.
- Sư phụ ?! Vậy bây giờ ai nấu cho con ăn đây, con đói a. – Thiên Tuyết tức giận kêu lên. Lão thiên a, nàng từ lúc xuyên qua đến giờ chưa bao giờ được ăn đầy đủ a, hôm trước thì nàng nấu ăn nhưng vì mệt quá mà chẳng cảm nhận được vị gì, bây giờ còn không có cơm, với người thờ phụng phương châm “Ăn là đại sự, ngủ cũng là đại sự, ngắm soái ca càng là đại sự” như nàng thì biết sống sao a.
Bạch Thiên Vân nghe Thiên Tuyết kêu lên thì xấu hổ cúi đầu, lão cũng không phải cố ý. Tại vì có thói quen ăn không đúng giờ, với cả lão cũng không biết chăm sóc trẻ nhỏ nên cũng không nghĩ nhiều a. Rồi Bạch Thiên Vân nhìn sang chỗ Dương Nhất Sinh thì lão chỉ thấy một khoảng trống không, chỉ còn đồng chí ếch kêu ồm ộp dưới đất.
(Ếch : Ồm ộp lão kia chạy đi lâu rồi, ngươi cũng đừng nhìn ta, ta biết ta đẹp trai nhưng không cần phải sùng bái như vậy đâu. Bạch Thiên Vân :….*phụt máu bất tỉnh nhân sự*…)
Thấy biểu tình của sư phụ mình và vị sư phụ nào đó chạy mất tiêu, Thiên Tuyết kéo xuống 3 vạch hắc tuyến, rồi nàng thở dài, nói :
-Aizz….Được rồi, sư phụ, để con đi nấu cho, người cũng rửa tay rồi ngồi đợi đi, con sẽ làm nhanh thôi.
-Thật hả nha đầu ? Vậy cảm ơn ngươi. – Bạch Thiên Vân nghe thấy như kiểu gặp được phao cứu sinh khi mình bị chết đuối, rồi lại xấu hổ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của đồ đệ mình chui vào trong bếp, sử dụng chiều cao khiêm tốn của mình với cái này lấy cái kia. Hazz…cũng tại lão cũng không biết cái gì về chuyện bếp núc nha, đến cả phân biệt đường với muối lão còn nhầm thì nấu kiểu gì. Thôi thì đành ủy khuất tiểu đồ đệ rồi.
Khi Thiên Tuyết nấu xong cơm, được nhị vị sư phụ của mình nhìn bản thân như thứ quý hiếm thì mỗ nữ của chúng ta thấy lành lạnh sống lưng. Rồi cùng hai lão nhân lăn đi lộn lại hỏi về thân thế của nàng làm Thiên Tuyết thề là sau này khi con của nàng sinh ra thì phải chuẩn bị cho nó cái giấy khai sinh, có ai hỏi còn có thể trả lời, ai như nàng, chỉ biết mỗi tên họ, tuổi của cái thân thể này, méo nào lại có thêm cái Vân gia gì đó nữa chứ ?!
Thiên Tuyết chợp mắt chưa được bao lâu thì lại có tiếng người đạp cửa bay vào rất quen thuộc, nàng cũng không quay đầu lại, vùi mình vào chăn bông, đi đánh bài tiếp với Chu công lão đầu....
-Tuyết nha đầu, ngươi ngồi xuống giống như ta rồi hãy nhắm mắt lại, cảm thụ một lượng khí có trong cơ thể ngươi, dưới đan điền đó. Đấy chính là nội lực mà ngươi đã có từ trước. Nhưng lần này ngươi sẽ không để nguồn nội lực đó dưới đan điền, Dương Nhất Chân Công là dùng ý thức của ngươi di chuyển nội lực từ mạch....bla.....bla......
Thiên Tuyết vừa nghe sư phụ mình hướng dẫn vừa làm theo, quái lạ, sư phụ nói chỉ Dương Nhất gì đó mới dùng nội lực như nàng thường thấy ở hiện đại, vậy cái thế giới này sử dụng nội lực khác à ? Thôi kệ, sư phụ chắc chắn không hại mình mà cách sử dụng nội lực như thế này nàng cũng nghe nhiều hơn, có uy tín. Nếu như nàng luyện theo cách của thế giới này thì không biết chừng lúc đang luyện liền luyện thành đến miền Tây Thiên cực lạc luôn mất (nghĩa là die đó), không cần trở về nữa chứ.
Quyết định xong rồi Thiên Tuyết cũng vứt mọi chuyện ra sau đầu, tập trung làm theo lời Dương Nhất Sinh. Nàng cũng không phải ngốc tử, dù nàng suốt ngày hi hi ha ha chỉ ham ăn ham ngủ, thích ngắm mĩ nam nhưng nàng cũng hiểu, muốn sinh tồn trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì phải biến cường, dù ở đâu thì vẫn như nhau thôi!
Nhưng trên cái thế giới này nàng còn có 2 vị sư phụ mà nàng gặp được từ khi xuyên đến - nghĩ đến đây thì cả người Thiên Tuyết như có dòng nước ấm chảy qua.
Cảm xúc đang dâng trào thì một tiếng nói cắt ngang phá hết cảm súc của cô nàng nào đó :
- Nha đầu, thất thần cái gì, cố gắng tập trung cho ta. Nếu ngươi bị tẩu hỏa nhập ma thì Dương Công Nhất Chỉ của ta không có tác dụng được đâu, uổng công ta truyền dạy cho ngươi." Dương Nhất Sinh ngoài nóng trong lạnh kêu ca Thiên Tuyết.
- Hừ, sư phụ, sao người không dạy con võ thuật mà đi bắt người ta ngồi ở đây luyện nội lực. Con nghi ngờ khả năng võ công của sư phụ a.... -Thiên Tuyết trêu tức nhìn mỗ sư phụ nào đó mặt đang đen dần như đít nồi. Đang yên đang lành tự dưng phá hết cảm xúc của người ta, dù là sư phụ nhưng Thiên Tuyết nàng cũng không phải dạng vừa đâu. =)))) (Mèo: câu này nghe cho nó bá đạo ^ ^)
- Ngươi.... Được rồi, muốn xem khả năng của ta ? Xem đây ! – Dương Nhất Sinh đen mặt rồi âm hiểm cười, nhảy vọt lên định bắt nha đầu không biết nghe lời nào đó.
- Sư phụ....thách ngươi bắt được ta ! -Thiên Tuyết tránh được 1 chưởng còn không quên quay đầu làm mặt quỷ với mỗ sư phụ nào đó.
- Ngươi....Được lắm, thử chạy đi....! – Dương Nhất Sinh tức giận rồi chạy đuổi theo bóng dáng mỗ nữ nào đang vừa chạy vừa làm mặt qủy với ông.
Trên khoảng đồi rộng, có 2 bóng dáng một lớn 1 nhỏ đuổi nhau, rộn ràng tiếng cười và tiếng ai đó tức giận. (Mèo : viết đến đoạn này mà ta thấy kiểu như phim Hàn á )
Trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống 1 căn nhà bình thường đến không thể bình thường hơn. Trước nhà có một khu vườn rộng, có một lão nhân áo xám đang cặm cụi bên vườn thảo dược. Đó chính là Bạch Thiên Vân, cao thủ y độc song tuyệt vang danh giang hồ, 1 trong Tuyệt Thánh mà người nghe người sợ, nhưng cũng là nạn nhân hứng chịu sự vô sỉ và phúc hắc kinh người của ai đó sau này.
Bỗng có một tiếng nói "Sư phụ " lanh lảnh vang lên làm Bạch Thiên Vân giật mình quay đầu lại. Đập vào mắt là một tiểu oa nhi hoảng tầm 9, 10 tuổi với khuôn mặt khả ái đang chạy đến, phía sau là một lão nhân với bộ quần áo phải gọi là chỉ hơn chứ không kém cái bang, chỗ rách chỗ lành, chỗ rách thì được vá vải lòe loẹt màu sắc, còn chỗ lành thì không nhăn nhúm thì cũng bị xước. Đó không phải ai khác, chính là Thiên Tuyết và sư phụ của nàng – Dương Nhất Sinh sau buổi sáng luyện võ ‘chơi nhiều hơn học’ của 2 vị sư phụ và đồ đệ.
Thiên Tuyết chạy đến gần chỗ Bạch Thiên Vân, cười thật khả ái, nói :
-Sư phụ, con về rồi. Con đói lắm a, có gì ăn chưa sư phụ ?
Nghe đến đó thì Bạch Thiên Vân giật mình, đứng phắt dậy rồi xấu hổ nói :
- A, ta quên mất. Xin lỗi nha đầu, trước kia ta với lão già này thường ăn bỏ bữa, lúc nào đói thì lấy quả để ăn lót dạ, thế nên ta cũng theo thói thường. Vậy nên ta cũng quên làm thức ăn, mà ta cx không biết nấu ăn a.
- Sư phụ ?! Vậy bây giờ ai nấu cho con ăn đây, con đói a. – Thiên Tuyết tức giận kêu lên. Lão thiên a, nàng từ lúc xuyên qua đến giờ chưa bao giờ được ăn đầy đủ a, hôm trước thì nàng nấu ăn nhưng vì mệt quá mà chẳng cảm nhận được vị gì, bây giờ còn không có cơm, với người thờ phụng phương châm “Ăn là đại sự, ngủ cũng là đại sự, ngắm soái ca càng là đại sự” như nàng thì biết sống sao a.
Bạch Thiên Vân nghe Thiên Tuyết kêu lên thì xấu hổ cúi đầu, lão cũng không phải cố ý. Tại vì có thói quen ăn không đúng giờ, với cả lão cũng không biết chăm sóc trẻ nhỏ nên cũng không nghĩ nhiều a. Rồi Bạch Thiên Vân nhìn sang chỗ Dương Nhất Sinh thì lão chỉ thấy một khoảng trống không, chỉ còn đồng chí ếch kêu ồm ộp dưới đất.
(Ếch : Ồm ộp lão kia chạy đi lâu rồi, ngươi cũng đừng nhìn ta, ta biết ta đẹp trai nhưng không cần phải sùng bái như vậy đâu. Bạch Thiên Vân :….*phụt máu bất tỉnh nhân sự*…)
Thấy biểu tình của sư phụ mình và vị sư phụ nào đó chạy mất tiêu, Thiên Tuyết kéo xuống 3 vạch hắc tuyến, rồi nàng thở dài, nói :
-Aizz….Được rồi, sư phụ, để con đi nấu cho, người cũng rửa tay rồi ngồi đợi đi, con sẽ làm nhanh thôi.
-Thật hả nha đầu ? Vậy cảm ơn ngươi. – Bạch Thiên Vân nghe thấy như kiểu gặp được phao cứu sinh khi mình bị chết đuối, rồi lại xấu hổ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của đồ đệ mình chui vào trong bếp, sử dụng chiều cao khiêm tốn của mình với cái này lấy cái kia. Hazz…cũng tại lão cũng không biết cái gì về chuyện bếp núc nha, đến cả phân biệt đường với muối lão còn nhầm thì nấu kiểu gì. Thôi thì đành ủy khuất tiểu đồ đệ rồi.
Khi Thiên Tuyết nấu xong cơm, được nhị vị sư phụ của mình nhìn bản thân như thứ quý hiếm thì mỗ nữ của chúng ta thấy lành lạnh sống lưng. Rồi cùng hai lão nhân lăn đi lộn lại hỏi về thân thế của nàng làm Thiên Tuyết thề là sau này khi con của nàng sinh ra thì phải chuẩn bị cho nó cái giấy khai sinh, có ai hỏi còn có thể trả lời, ai như nàng, chỉ biết mỗi tên họ, tuổi của cái thân thể này, méo nào lại có thêm cái Vân gia gì đó nữa chứ ?!
Thiên Tuyết chợp mắt chưa được bao lâu thì lại có tiếng người đạp cửa bay vào rất quen thuộc, nàng cũng không quay đầu lại, vùi mình vào chăn bông, đi đánh bài tiếp với Chu công lão đầu....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook