Ta Là Mẹ Thần Đồng
-
C106: Chương 106
An Tưởng im lặng một lúc lâu, vẻ mặt cô trở nên kỳ lạ, “Này, sao tự dưng anh buồn nôn vậy hả?”
Yêu hay không yêu…
Mấy cái này khó nói thật sự ấy!
Cô không thể ngờ được Bùi Dĩ Chu lại là người thích mấy thứ sến súa như này!
Mắt Bùi Dĩ Chu rũ xuống, môi anh mím nhẹ lại. Ánh mắt nhìn An Tưởng của anh không giấu nổi sự tủi thân, dáng vẻ tỏ ra đáng thương này của anh chẳng khác gì An Tử Mặc cả. Nhớ đến đứa con hời trong nhà của mình, trong lòng An Tưởng cảm thấy ngọt ngào.
“Thế, thế bây giờ em nói hả?”
“Ừm.”
“Ở chỗ này sao?”
“Ừm.”
Được thôi.
An Tưởng im lặng một lúc để tìm cảm xúc.
Từ ban đầu cô đã không ghét Bùi Dĩ Chu rồi. Không những không ghét mà cô còn có sự ỷ lại khó có thể miêu tả dành cho anh. Vì thế cô tin tưởng anh, bằng lòng nghe anh nói, muốn được anh ôm, anh hôn, thậm chí còn muốn làm một số chuyện thân mật hơn với anh.
Trước đó An Tưởng chưa từng nghĩ tới lý do. Hiện tại xem ra, có lẽ là do cô thích anh.
Cô thích anh từ tận đáy lòng.
Hai mắt đen láy của An Tưởng dần sáng lên. Tình cảm trong mắt cô đong đầy, dáng vẻ động lòng người. Cô cười tươi, hai lúm đồng tiền ở má như làm gương mặt cô sáng bừng hẳn lên, làm trái tim người đối diện nóng bừng lên.
“Bùi Dĩ Chu.” Cô nói, “Em yêu anh.”
Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng nó chẳng lấy lệ chút nào. Không có chút sự ngượng ngùng hay bối rối, cô nói một cách chân thành làm Bùi Dĩ Chu hoảng hốt.
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu tối đi. Anh nắm chặt lấy tay cô, kéo về phía mình hôn cô. Đáy lòng luôn lo lắng của anh cũng trở nên bình tĩnh vào lúc này.
Anh nghĩ, An Tưởng sẽ không rời khỏi anh nữa đâu.
Hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Đứng giữa sảnh lớn hôn nhau là việc rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Hai người không nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn mình. Cho đến tận khi hai người tách ra thì đối phương mới chậm rãi lùi vào trong bóng tối.
Hai vợ chồng tay trong tay dắt nhau vào chỗ ngồi. Trước bàn có một người đàn ông đã ngồi ngay ngắn từ lâu, thấy hai người đi vào, An Ngạn Trạch nâng mắt lên, ánh mắt đen tối, không biết là anh ta đang nghĩ gì.
An Tưởng bỏ giày ra ngồi vào. Cô cẩn thận ngồi đối diện An Ngạn Trạch, Bùi Dĩ Chu ngồi sát sau cô.
“Em gọi món đi.” An Ngạn Trạch đưa thực đơn tới trước mặt An Tưởng.
An Tưởng lắc đầu: “Thôi, con em còn đang ở nhà. Bọn em phải về sớm. Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi.”
Thái độ của cô rất xa cách, ánh mắt An Ngạn Trạch lấp lóe, ánh mắt nhìn thoáng qua khăn lụa đang quàng ở cổ An Tưởng, một vết ửng đỏ lộ ra bên ngoài. Cảm nhận được ánh mắt của anh, hai tai An Tưởng nóng bừng lên. Cô vội kéo chặt khăn lụa lại, giả vờ bình tĩnh nhìn An Ngạn Trạch.
An Ngạn Trạch cười khổ, anh nhìn qua chỗ Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu lại bình tĩnh đối mắt với An Ngạn Trạch.
“Nghe nói tháng sau anh sẽ tổ chức hôn lễ.”
“Đúng.” Bùi Dĩ Chu nói tiếp, “Nghĩ đến hoàn cảnh lúc này của Tưởng Tưởng, chúng tôi muốn mời anh tự tay đưa Tưởng Tưởng vào lễ đường. Anh là anh trai của cô ấy, tôi tin anh sẽ không từ chối chuyện này.”
Bùi Dĩ Chu trực tiếp dùng hai chữ “anh trai” để đánh gãy những suy nghĩ trong lòng An Ngạn Trạch.
An Ngạn Trạch ngồi thẳng lưng, đôi bàn tay đang đặt trên gối nắm chặt lại.
Từ bao giờ anh nảy ra lòng riêng với cô? Là lúc cô cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, hay là lúc cô ngã xuống trước mặt anh? An Ngạn Trạch không rõ. Anh tốn nhiều công sức để đoạt lại tất cả mọi thứ, muốn cho An Tưởng một cái gia đình theo đúng nghĩa. Nhưng mà… hình như cô lại không cần.
Những lời hứa, câu thề trong quá khứ… Bây giờ đều trở thành những thứ đáng cười.
Anh hiểu rõ hơn ai hết. Hai người không có khả năng.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với em gái mình một chút được không?”
Mặt Bùi Dĩ Chu vô cảm: “Không thể.”
An Ngạn Trạch cười hai tiếng, không thèm để ý đến Bùi Dĩ Chu. Anh hỏi An Tưởng: “Tưởng Tưởng, đây là lựa chọn của em sao?”
An Tưởng không nói lời nào.
“Tưởng Tưởng, chỉ cần em muốn, anh sẽ không cản trở em.” Anh nói, “Anh sẽ mãi mãi không ngăn cản ước muốn của em.”
“Vâng.” Cuối cùng An Tưởng cũng gật đầu, “Em muốn kết hôn với Bùi Dĩ Chu, em thích được sống cùng với anh ấy.”
Ánh mắt cô rất kiên định, lập tức đâm trúng tim đen của An Ngạn Trạch.
Hóa ra cô rất dũng cảm.
Anh phong ấn ký ức của cô, xử lý người nhà cô. Anh từng nghĩ cô sẽ mãi mãi nhớ tới mình, không màng tất cả nhào vào vòng ôm của anh. Bởi lẽ từ nhỏ đến lớn cô chỉ có người anh này để dựa vào, không còn lựa chọn khác.
Nhưng anh sai rồi.
Dù cho An Tưởng mất ký ức, cô vẫn sẽ tìm được đúng người trong lòng của mình. Hai người họ là định mệnh của nhau, anh không ngăn cản nổi.
Cổ họng An Ngạn Trạch khô khốc, hai mắt anh đỏ bừng lên.
Anh bưng chén rượu gạo trên bàn lên uống một ngụm. Bầu không khí im lặng như đông cứng lại.
“Anh biết rồi.” Lúc buông chén rượu xuống, trên mặt An Ngạn Trạch lại mang nụ cười dịu dàng quen thuộc, “Nếu đây là lựa chọn của em, anh sẽ chúc em hạnh phúc.”
Anh vẫn nhớ dáng vẻ An Tưởng co rúm lại khóc trong tã lót, cô yếu ớt nằm trong đó, hơi thở thoi thóp. Từ sau chuyện ấy, cô trở thành đứa trẻ vô dụng nhất trong nhà, bị nhốt ở trong tòa tháp cúng bái người chết. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của An Tưởng, An Ngạn Trạch đều cảm thấy áy náy. Anh muốn bù đắp cho cô, muốn dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho cô.
An Ngạn Trạch tự nhận bản thân không phải thứ gì tốt, anh chỉ dịu dàng với mỗi mình An Tưởng. Nếu cô không yêu anh, nếu cô chọn người khác thì anh sẽ buông tay. Chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi. Anh đã hại cô phải trải qua một tuổi thơ đau khổ rồi, anh sẽ không tiếp tục hại nửa đời sau của cô nữa.
An Ngạn Trạch cảm thấy thoải mái hơn không ít nhưng ngực anh vẫn hơi đau đau.
Anh cười giấu đi sự không cam lòng trong lòng mình, giọng điệu bình thản: “Quà anh sẽ đưa em, nhưng hôn lễ anh không tới đâu. Em cũng biết công ty đợt này đang bận, anh còn nhiều chuyện phải làm.”
“……”
Thái độ này của An Ngạn Trạch là anh đồng ý rồi đó hả?
An Tưởng thở phào nhẹ nhõm. Cô chẳng quá quan tâm tới chuyện An Ngạn Trạch có tới hay không. Vì thế cô gật đầu: “Không sao, công việc quan trọng.”
An Ngạn Trạch lại nhìn về phía Bùi Dĩ Chu: “Bùi tiên sinh phải đối xử thật tốt với em gái tôi, đừng để ai bắt nạt con bé.”
Bùi Dĩ Chu hơi bất ngờ.
Vốn dĩ anh đã làm xong công tác tâm lý để đấu tranh trong tối ngoài sáng với An Ngạn Trạch vài ván, ai ngờ anh ta lại chịu thua nhanh đến vậy. Bùi Dĩ Chu và An Ngạn Trạch biết nhau từ nhỏ, anh hiểu rõ người này. Nhìn qua anh ta dịu dàng nhưng thật ra rất lắm mưu nhiều kế, nếu không anh ta cũng không phong ấn ký ức của An Tưởng.
Hai mắt Bùi Dĩ Chu sáng quắc, anh âm thầm quan sát An Ngạn Trạch.
Linh hồn An Ngạn Trạch vẫn mang màu xám như cũ, nhưng trong đó có một ít màu trắng. Điều đó chứng minh anh ta không nói dối, thậm chí lúc này tâm trạng của anh ta còn khá thoải mái.
Nhìn như vậy, chắc hẳn anh ta đã nghĩ thông rồi.
Dù vậy, Bùi Dĩ Chu vẫn giữ giọng điệu châm chọc như bình thường: “Anh yên tâm, chắc chắn sẽ tốt hơn An gia.”
An Ngạn Trạch cười khổ hai tiếng.
Đúng là An Tưởng ở đâu cũng tốt hơn An gia.
Anh thở dài, không muốn nghĩ lại những chuyện trong quá khứ nữa.
Bùi Dĩ Chu và An Tưởng cũng không ở lại lâu rồi về nhà. Hôm sau, An Ngạn Trạch cho người mang vài món quà quý tới, nói là của hồi môn cho An Tưởng làm An Tưởng không tiện từ chối. Sau đó An Ngạn Trạch dùng tài khoản Weibo của công ty công khai thân phận của An Tưởng, tiếp đó anh dùng tài khoản cá nhân của mình chia sẻ Weibo đó.
[An Ngạn Trạch V: An Tưởng là em gái tôi yêu thương nhất. Hy vọng từ nay về sau em ấy có thể sống hạnh phúc.]
An Ngạn Trạch vừa đăng Weibo, Weibo của anh đã hot ngay lập tức.
—— Vì thế đây là chuyện tình giới thượng lưu?
—— Đúng là kẻ có tiền chỉ chơi với kẻ có tiền.
—— A a a a a, em gái Tưởng Tưởng giấu kỹ như vậy sao? Tôi vẫn nghĩ rằng em ấy chỉ là người làm công ăn lương bình thường thôi đó!
—— Lầu trên tỉnh táo đi, làm sao em gái An Tưởng có thể là người làm công ăn lương bình thường được.
“……”
Ngoài quần chúng ăn dưa, nhóm chat của công ty Hoa Tinh cũng phát điên lên rồi.
[Bí thư Triệu: Vì thế bà chủ là em gái của đối thủ một mất một còn của ông chủ?]
[Trợ lý Vương: Vì thế câu chuyện này có tên là “Sau khi kết hôn tôi thành em rể của đối thủ một mất một còn”?]
[Trưởng phòng Lưu: Mệt ghê nha, chắc ông chủ nhà chúng ta cũng đau đầu lắm đó!]
[Giám đốc Tiền: Mệt cái gì mà mệt. Bà chủ đáng yêu như vậy, phải tôi thế nào tôi cũng đồng ý.]
[Giám đốc Tô: … Phải tôi tôi cũng đồng ý!]
[Tiểu Xuyên: Không phải chứ, các giám đốc, mấy anh chị không bận à? Sao lại còn ngồi ăn dưa với chúng em thế này?]
[Trưởng phòng lưu: Mấy nhân viên các cậu trong giờ làm việc lại đi bàn luận về cuộc sống cá nhân của ông chủ, phải trừ tiền lương!]
[Mọi người:???]
“……”
Chớp mắt đã qua một tháng, cuối cùng cũng tới ngày tổ chức hôn lễ.
Bùi Dĩ Chu đặt một đảo nhỏ đang hè để tổ chức hôn lễ. Anh mời mấy trăm nhà thiết kế nước ngoài tự tay thiết kế, biến đảo nhỏ đó đẹp như mơ vậy. Khách vừa vào đảo đã thấy hai thác nước chảy xiết ngay cạnh, đi qua thác nước, họ có thể nhìn thấy đảo nhỏ đó.
Trên đảo có nhiều loại hoa vừa đẹp vừa lạ, xung quanh có mây mù bao phủ, cây cùng dây leo được trang trí cẩn thận làm nơi đây đẹp tựa chốn tiên cảnh.
Trong rừng có thỏ trắng cùng tuần lộc, thảm cỏ dưới chân xanh tươi lại tỏa ra mùi hương thơm đặc trưng của thực vật. Đằng sau là lâu đài cổ, đó cũng chính là nơi khách khứa nghỉ ngơi và dự tiệc tối.
Dù cho khách tới tham gia được đi đây đó nhiều rồi nhưng họ cũng chưa từng thấy nơi nào huyền ảo như nơi này, đây như khung cảnh thời trung cổ bước ra từ truyện tranh vậy. Trong khi tất cả mọi người đều hâm mộ và khen ngợi khung cảnh này, An Tử Mặc lại lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Hôm nay cậu và đôi anh em sinh đôi kia là phù dâu và phù rể nhí. Vì thế cậu đặc biệt mặc một cái áo bành tô màu trắng, đến cả tóc cậu cũng vuốt keo để vuốt ngược lên. Nhìn qua trông cậu rất giống hoàng tử đi từ trong truyện ra.
“Em lạc đường à?”
An Tử Mặc nhíu mày nhìn qua.
Có một cô gái mặc váy đó đứng đằng xa, tóc cô ấy cuốn lên, khuôn mặt xinh đẹp lại sáng sủa. Nhìn qua tuổi người đó còn khá nhỏ, chắc tầm 16 17 tuổi gì đó.
An Tử Mặc không thèm trả lời cô nàng.
Đối phương tiến thêm hai bước tới gần, vươn tay với An Tử Mặc, cười một cách dịu dàng đầy chiều chuộng: “Qua đây, chị đưa em về.”
Lúc cô gái kia tới gần, An Tử Mặc lập tức nghe được tiếng lòng của cô gái ấy.
[Bạn nhỏ này thơm quá!]
[Thèm ăn thật đó!]
[Mang nó vào trong rừng hút hai ngụm chắc không ai biết đâu nhỉ?]
[Không được không được. Có luật là quỷ hút máu không được ra tay với trẻ vị thành niên!]
[Nhưng mẹ nó thơm quá. Hay là nuôi lớn trước rồi ăn sau nhỉ?]
An Tử Mặc: “?”
An Tử Mặc: “???” Ban ngày ban mặt người kia nghĩ cái gì vậy?
“Mặc Mặc, ông còn ở chỗ này làm gì? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng qua đó thôi!”
Lúc này Bùi Thần tới gọi người. Cậu liếc mắt một cái là phát hiện ra cô gái đứng cách đó không xa. Sau khi nhìn xong thì cậu thu ánh mắt lại, bế An Tử Mặc về. Cho đến khi dáng người uyển chuyển kia biến mất khỏi tầm mắt, An Tử Mặc mới xụ khuôn mặt bầu bĩnh của mình hỏi: “Cháu biết người vừa rồi à?”
Bùi Thần lắc đầu: “Không quen.”
“Nhưng nhìn qua hình như cháu biết?”
Bùi Thần nói: “Học cùng trường, nhưng cháu không quen.”
“Hả?”
“Cậu ấy tên là Diệp Trình Trình, là con gái bị Diệp gia đánh rơi bên ngoài suốt 16 năm. Nghe người ta bảo Diệp Trình Trình bị kẻ thù của Diệp gia ném ở trong núi sâu, sau đó cậu ấy được bầy sói nuôi lớn, cũng vì thế mà cậu ấy sống một cách rất hoang dã.” Bùi Thần bĩu môi, “Cậu ta cũng kiêu ngạo lắm. Vừa về nhà được hai tháng đã đuổi con gái nuôi của Diệp gia ra khỏi cửa, hơn nữa còn dạy dỗ làm cho hai người anh trai của mình nghe lời răm rắp, cả Diệp gia đều phải nghe lời cậu ấy.”
An Tử Mặc nghe xong thì ừ một tiếng, cậu cũng không nói gì thêm.
Hôn lễ bắt đầu rất nhanh.
An Tử Mặc cầm giỏ hoa đi rải hoa ở phía trước, đôi anh em sinh đôi thì đi sau xách váy cho An Tưởng. Khi nhìn thấy cô dâu từ từ đi ra từ trong sương mù, cả hội trường yên tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói: Em gái kia chính là CP của Mặc Mặc, tính cách thì như một khẩu pháo vậy, kiểu như “ai chọc tôi không vui thì tôi chọc cho cả nhà mấy người không vui” ấy!
Nhưng nghĩ chắc có bạn không thích tình chị em nên chỉ để cô ấy đi ngang sân khấu thôi, để cho các bạn biết Mặc Mặc của chúng ta cũng có CP. Câu chuyện cụ thể thì tui không viết, ngoại truyện vẫn tập trung vào gia đình Mặc Mặc.
Yêu hay không yêu…
Mấy cái này khó nói thật sự ấy!
Cô không thể ngờ được Bùi Dĩ Chu lại là người thích mấy thứ sến súa như này!
Mắt Bùi Dĩ Chu rũ xuống, môi anh mím nhẹ lại. Ánh mắt nhìn An Tưởng của anh không giấu nổi sự tủi thân, dáng vẻ tỏ ra đáng thương này của anh chẳng khác gì An Tử Mặc cả. Nhớ đến đứa con hời trong nhà của mình, trong lòng An Tưởng cảm thấy ngọt ngào.
“Thế, thế bây giờ em nói hả?”
“Ừm.”
“Ở chỗ này sao?”
“Ừm.”
Được thôi.
An Tưởng im lặng một lúc để tìm cảm xúc.
Từ ban đầu cô đã không ghét Bùi Dĩ Chu rồi. Không những không ghét mà cô còn có sự ỷ lại khó có thể miêu tả dành cho anh. Vì thế cô tin tưởng anh, bằng lòng nghe anh nói, muốn được anh ôm, anh hôn, thậm chí còn muốn làm một số chuyện thân mật hơn với anh.
Trước đó An Tưởng chưa từng nghĩ tới lý do. Hiện tại xem ra, có lẽ là do cô thích anh.
Cô thích anh từ tận đáy lòng.
Hai mắt đen láy của An Tưởng dần sáng lên. Tình cảm trong mắt cô đong đầy, dáng vẻ động lòng người. Cô cười tươi, hai lúm đồng tiền ở má như làm gương mặt cô sáng bừng hẳn lên, làm trái tim người đối diện nóng bừng lên.
“Bùi Dĩ Chu.” Cô nói, “Em yêu anh.”
Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng nó chẳng lấy lệ chút nào. Không có chút sự ngượng ngùng hay bối rối, cô nói một cách chân thành làm Bùi Dĩ Chu hoảng hốt.
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu tối đi. Anh nắm chặt lấy tay cô, kéo về phía mình hôn cô. Đáy lòng luôn lo lắng của anh cũng trở nên bình tĩnh vào lúc này.
Anh nghĩ, An Tưởng sẽ không rời khỏi anh nữa đâu.
Hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Đứng giữa sảnh lớn hôn nhau là việc rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Hai người không nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn mình. Cho đến tận khi hai người tách ra thì đối phương mới chậm rãi lùi vào trong bóng tối.
Hai vợ chồng tay trong tay dắt nhau vào chỗ ngồi. Trước bàn có một người đàn ông đã ngồi ngay ngắn từ lâu, thấy hai người đi vào, An Ngạn Trạch nâng mắt lên, ánh mắt đen tối, không biết là anh ta đang nghĩ gì.
An Tưởng bỏ giày ra ngồi vào. Cô cẩn thận ngồi đối diện An Ngạn Trạch, Bùi Dĩ Chu ngồi sát sau cô.
“Em gọi món đi.” An Ngạn Trạch đưa thực đơn tới trước mặt An Tưởng.
An Tưởng lắc đầu: “Thôi, con em còn đang ở nhà. Bọn em phải về sớm. Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi.”
Thái độ của cô rất xa cách, ánh mắt An Ngạn Trạch lấp lóe, ánh mắt nhìn thoáng qua khăn lụa đang quàng ở cổ An Tưởng, một vết ửng đỏ lộ ra bên ngoài. Cảm nhận được ánh mắt của anh, hai tai An Tưởng nóng bừng lên. Cô vội kéo chặt khăn lụa lại, giả vờ bình tĩnh nhìn An Ngạn Trạch.
An Ngạn Trạch cười khổ, anh nhìn qua chỗ Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu lại bình tĩnh đối mắt với An Ngạn Trạch.
“Nghe nói tháng sau anh sẽ tổ chức hôn lễ.”
“Đúng.” Bùi Dĩ Chu nói tiếp, “Nghĩ đến hoàn cảnh lúc này của Tưởng Tưởng, chúng tôi muốn mời anh tự tay đưa Tưởng Tưởng vào lễ đường. Anh là anh trai của cô ấy, tôi tin anh sẽ không từ chối chuyện này.”
Bùi Dĩ Chu trực tiếp dùng hai chữ “anh trai” để đánh gãy những suy nghĩ trong lòng An Ngạn Trạch.
An Ngạn Trạch ngồi thẳng lưng, đôi bàn tay đang đặt trên gối nắm chặt lại.
Từ bao giờ anh nảy ra lòng riêng với cô? Là lúc cô cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, hay là lúc cô ngã xuống trước mặt anh? An Ngạn Trạch không rõ. Anh tốn nhiều công sức để đoạt lại tất cả mọi thứ, muốn cho An Tưởng một cái gia đình theo đúng nghĩa. Nhưng mà… hình như cô lại không cần.
Những lời hứa, câu thề trong quá khứ… Bây giờ đều trở thành những thứ đáng cười.
Anh hiểu rõ hơn ai hết. Hai người không có khả năng.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với em gái mình một chút được không?”
Mặt Bùi Dĩ Chu vô cảm: “Không thể.”
An Ngạn Trạch cười hai tiếng, không thèm để ý đến Bùi Dĩ Chu. Anh hỏi An Tưởng: “Tưởng Tưởng, đây là lựa chọn của em sao?”
An Tưởng không nói lời nào.
“Tưởng Tưởng, chỉ cần em muốn, anh sẽ không cản trở em.” Anh nói, “Anh sẽ mãi mãi không ngăn cản ước muốn của em.”
“Vâng.” Cuối cùng An Tưởng cũng gật đầu, “Em muốn kết hôn với Bùi Dĩ Chu, em thích được sống cùng với anh ấy.”
Ánh mắt cô rất kiên định, lập tức đâm trúng tim đen của An Ngạn Trạch.
Hóa ra cô rất dũng cảm.
Anh phong ấn ký ức của cô, xử lý người nhà cô. Anh từng nghĩ cô sẽ mãi mãi nhớ tới mình, không màng tất cả nhào vào vòng ôm của anh. Bởi lẽ từ nhỏ đến lớn cô chỉ có người anh này để dựa vào, không còn lựa chọn khác.
Nhưng anh sai rồi.
Dù cho An Tưởng mất ký ức, cô vẫn sẽ tìm được đúng người trong lòng của mình. Hai người họ là định mệnh của nhau, anh không ngăn cản nổi.
Cổ họng An Ngạn Trạch khô khốc, hai mắt anh đỏ bừng lên.
Anh bưng chén rượu gạo trên bàn lên uống một ngụm. Bầu không khí im lặng như đông cứng lại.
“Anh biết rồi.” Lúc buông chén rượu xuống, trên mặt An Ngạn Trạch lại mang nụ cười dịu dàng quen thuộc, “Nếu đây là lựa chọn của em, anh sẽ chúc em hạnh phúc.”
Anh vẫn nhớ dáng vẻ An Tưởng co rúm lại khóc trong tã lót, cô yếu ớt nằm trong đó, hơi thở thoi thóp. Từ sau chuyện ấy, cô trở thành đứa trẻ vô dụng nhất trong nhà, bị nhốt ở trong tòa tháp cúng bái người chết. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của An Tưởng, An Ngạn Trạch đều cảm thấy áy náy. Anh muốn bù đắp cho cô, muốn dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho cô.
An Ngạn Trạch tự nhận bản thân không phải thứ gì tốt, anh chỉ dịu dàng với mỗi mình An Tưởng. Nếu cô không yêu anh, nếu cô chọn người khác thì anh sẽ buông tay. Chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi. Anh đã hại cô phải trải qua một tuổi thơ đau khổ rồi, anh sẽ không tiếp tục hại nửa đời sau của cô nữa.
An Ngạn Trạch cảm thấy thoải mái hơn không ít nhưng ngực anh vẫn hơi đau đau.
Anh cười giấu đi sự không cam lòng trong lòng mình, giọng điệu bình thản: “Quà anh sẽ đưa em, nhưng hôn lễ anh không tới đâu. Em cũng biết công ty đợt này đang bận, anh còn nhiều chuyện phải làm.”
“……”
Thái độ này của An Ngạn Trạch là anh đồng ý rồi đó hả?
An Tưởng thở phào nhẹ nhõm. Cô chẳng quá quan tâm tới chuyện An Ngạn Trạch có tới hay không. Vì thế cô gật đầu: “Không sao, công việc quan trọng.”
An Ngạn Trạch lại nhìn về phía Bùi Dĩ Chu: “Bùi tiên sinh phải đối xử thật tốt với em gái tôi, đừng để ai bắt nạt con bé.”
Bùi Dĩ Chu hơi bất ngờ.
Vốn dĩ anh đã làm xong công tác tâm lý để đấu tranh trong tối ngoài sáng với An Ngạn Trạch vài ván, ai ngờ anh ta lại chịu thua nhanh đến vậy. Bùi Dĩ Chu và An Ngạn Trạch biết nhau từ nhỏ, anh hiểu rõ người này. Nhìn qua anh ta dịu dàng nhưng thật ra rất lắm mưu nhiều kế, nếu không anh ta cũng không phong ấn ký ức của An Tưởng.
Hai mắt Bùi Dĩ Chu sáng quắc, anh âm thầm quan sát An Ngạn Trạch.
Linh hồn An Ngạn Trạch vẫn mang màu xám như cũ, nhưng trong đó có một ít màu trắng. Điều đó chứng minh anh ta không nói dối, thậm chí lúc này tâm trạng của anh ta còn khá thoải mái.
Nhìn như vậy, chắc hẳn anh ta đã nghĩ thông rồi.
Dù vậy, Bùi Dĩ Chu vẫn giữ giọng điệu châm chọc như bình thường: “Anh yên tâm, chắc chắn sẽ tốt hơn An gia.”
An Ngạn Trạch cười khổ hai tiếng.
Đúng là An Tưởng ở đâu cũng tốt hơn An gia.
Anh thở dài, không muốn nghĩ lại những chuyện trong quá khứ nữa.
Bùi Dĩ Chu và An Tưởng cũng không ở lại lâu rồi về nhà. Hôm sau, An Ngạn Trạch cho người mang vài món quà quý tới, nói là của hồi môn cho An Tưởng làm An Tưởng không tiện từ chối. Sau đó An Ngạn Trạch dùng tài khoản Weibo của công ty công khai thân phận của An Tưởng, tiếp đó anh dùng tài khoản cá nhân của mình chia sẻ Weibo đó.
[An Ngạn Trạch V: An Tưởng là em gái tôi yêu thương nhất. Hy vọng từ nay về sau em ấy có thể sống hạnh phúc.]
An Ngạn Trạch vừa đăng Weibo, Weibo của anh đã hot ngay lập tức.
—— Vì thế đây là chuyện tình giới thượng lưu?
—— Đúng là kẻ có tiền chỉ chơi với kẻ có tiền.
—— A a a a a, em gái Tưởng Tưởng giấu kỹ như vậy sao? Tôi vẫn nghĩ rằng em ấy chỉ là người làm công ăn lương bình thường thôi đó!
—— Lầu trên tỉnh táo đi, làm sao em gái An Tưởng có thể là người làm công ăn lương bình thường được.
“……”
Ngoài quần chúng ăn dưa, nhóm chat của công ty Hoa Tinh cũng phát điên lên rồi.
[Bí thư Triệu: Vì thế bà chủ là em gái của đối thủ một mất một còn của ông chủ?]
[Trợ lý Vương: Vì thế câu chuyện này có tên là “Sau khi kết hôn tôi thành em rể của đối thủ một mất một còn”?]
[Trưởng phòng Lưu: Mệt ghê nha, chắc ông chủ nhà chúng ta cũng đau đầu lắm đó!]
[Giám đốc Tiền: Mệt cái gì mà mệt. Bà chủ đáng yêu như vậy, phải tôi thế nào tôi cũng đồng ý.]
[Giám đốc Tô: … Phải tôi tôi cũng đồng ý!]
[Tiểu Xuyên: Không phải chứ, các giám đốc, mấy anh chị không bận à? Sao lại còn ngồi ăn dưa với chúng em thế này?]
[Trưởng phòng lưu: Mấy nhân viên các cậu trong giờ làm việc lại đi bàn luận về cuộc sống cá nhân của ông chủ, phải trừ tiền lương!]
[Mọi người:???]
“……”
Chớp mắt đã qua một tháng, cuối cùng cũng tới ngày tổ chức hôn lễ.
Bùi Dĩ Chu đặt một đảo nhỏ đang hè để tổ chức hôn lễ. Anh mời mấy trăm nhà thiết kế nước ngoài tự tay thiết kế, biến đảo nhỏ đó đẹp như mơ vậy. Khách vừa vào đảo đã thấy hai thác nước chảy xiết ngay cạnh, đi qua thác nước, họ có thể nhìn thấy đảo nhỏ đó.
Trên đảo có nhiều loại hoa vừa đẹp vừa lạ, xung quanh có mây mù bao phủ, cây cùng dây leo được trang trí cẩn thận làm nơi đây đẹp tựa chốn tiên cảnh.
Trong rừng có thỏ trắng cùng tuần lộc, thảm cỏ dưới chân xanh tươi lại tỏa ra mùi hương thơm đặc trưng của thực vật. Đằng sau là lâu đài cổ, đó cũng chính là nơi khách khứa nghỉ ngơi và dự tiệc tối.
Dù cho khách tới tham gia được đi đây đó nhiều rồi nhưng họ cũng chưa từng thấy nơi nào huyền ảo như nơi này, đây như khung cảnh thời trung cổ bước ra từ truyện tranh vậy. Trong khi tất cả mọi người đều hâm mộ và khen ngợi khung cảnh này, An Tử Mặc lại lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Hôm nay cậu và đôi anh em sinh đôi kia là phù dâu và phù rể nhí. Vì thế cậu đặc biệt mặc một cái áo bành tô màu trắng, đến cả tóc cậu cũng vuốt keo để vuốt ngược lên. Nhìn qua trông cậu rất giống hoàng tử đi từ trong truyện ra.
“Em lạc đường à?”
An Tử Mặc nhíu mày nhìn qua.
Có một cô gái mặc váy đó đứng đằng xa, tóc cô ấy cuốn lên, khuôn mặt xinh đẹp lại sáng sủa. Nhìn qua tuổi người đó còn khá nhỏ, chắc tầm 16 17 tuổi gì đó.
An Tử Mặc không thèm trả lời cô nàng.
Đối phương tiến thêm hai bước tới gần, vươn tay với An Tử Mặc, cười một cách dịu dàng đầy chiều chuộng: “Qua đây, chị đưa em về.”
Lúc cô gái kia tới gần, An Tử Mặc lập tức nghe được tiếng lòng của cô gái ấy.
[Bạn nhỏ này thơm quá!]
[Thèm ăn thật đó!]
[Mang nó vào trong rừng hút hai ngụm chắc không ai biết đâu nhỉ?]
[Không được không được. Có luật là quỷ hút máu không được ra tay với trẻ vị thành niên!]
[Nhưng mẹ nó thơm quá. Hay là nuôi lớn trước rồi ăn sau nhỉ?]
An Tử Mặc: “?”
An Tử Mặc: “???” Ban ngày ban mặt người kia nghĩ cái gì vậy?
“Mặc Mặc, ông còn ở chỗ này làm gì? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng qua đó thôi!”
Lúc này Bùi Thần tới gọi người. Cậu liếc mắt một cái là phát hiện ra cô gái đứng cách đó không xa. Sau khi nhìn xong thì cậu thu ánh mắt lại, bế An Tử Mặc về. Cho đến khi dáng người uyển chuyển kia biến mất khỏi tầm mắt, An Tử Mặc mới xụ khuôn mặt bầu bĩnh của mình hỏi: “Cháu biết người vừa rồi à?”
Bùi Thần lắc đầu: “Không quen.”
“Nhưng nhìn qua hình như cháu biết?”
Bùi Thần nói: “Học cùng trường, nhưng cháu không quen.”
“Hả?”
“Cậu ấy tên là Diệp Trình Trình, là con gái bị Diệp gia đánh rơi bên ngoài suốt 16 năm. Nghe người ta bảo Diệp Trình Trình bị kẻ thù của Diệp gia ném ở trong núi sâu, sau đó cậu ấy được bầy sói nuôi lớn, cũng vì thế mà cậu ấy sống một cách rất hoang dã.” Bùi Thần bĩu môi, “Cậu ta cũng kiêu ngạo lắm. Vừa về nhà được hai tháng đã đuổi con gái nuôi của Diệp gia ra khỏi cửa, hơn nữa còn dạy dỗ làm cho hai người anh trai của mình nghe lời răm rắp, cả Diệp gia đều phải nghe lời cậu ấy.”
An Tử Mặc nghe xong thì ừ một tiếng, cậu cũng không nói gì thêm.
Hôn lễ bắt đầu rất nhanh.
An Tử Mặc cầm giỏ hoa đi rải hoa ở phía trước, đôi anh em sinh đôi thì đi sau xách váy cho An Tưởng. Khi nhìn thấy cô dâu từ từ đi ra từ trong sương mù, cả hội trường yên tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói: Em gái kia chính là CP của Mặc Mặc, tính cách thì như một khẩu pháo vậy, kiểu như “ai chọc tôi không vui thì tôi chọc cho cả nhà mấy người không vui” ấy!
Nhưng nghĩ chắc có bạn không thích tình chị em nên chỉ để cô ấy đi ngang sân khấu thôi, để cho các bạn biết Mặc Mặc của chúng ta cũng có CP. Câu chuyện cụ thể thì tui không viết, ngoại truyện vẫn tập trung vào gia đình Mặc Mặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook