Ta Là Hàn Vũ Thiên
Chương 320: Chức vị trưởng lão ngoại môn.

Chương 320:

Một lúc sau khi Ninh Tiêu khôi phục lại thần sắc đã từ từ tỉnh dậy, nàng thấy Ninh Cửu cùng với một thanh niên lạ mặt đứng ở bên cạnh, Ninh Cửu đỡ nàng dậy liền gấp giọng nói:

"Ninh Tiêu đây là Hàn Vũ, huynh ấy là người đã cứu chúng ta."

"Ninh Tiêu đa tạ ơn cứu mạng của Vũ huynh."

Ninh Tiêu thần sắc vẫn hơi chút mệt mỏi nhẹ cúi đầu cảm tạ, Hàn Vũ Thiên gật đầu nói:

"Được rồi, ta phải đi đây."

"Hàn Vũ huynh xin dừng bước."

Ninh Cửu vội ngăn lại bước chân của Hàn Vũ Thiên, hắn cũng nhướng mày hỏi:

"Ninh Cửu có chuyện gì sao?"

Ninh Cửu do dự một lát mới hít một hơi thật sâu nói:

"Không biết Hàn Vũ huynh là người của thế lực nào? Có thể cho ta biết để sau này tới đền ơn cứu mạng."

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Ta không có thế lực, chỉ là một tán tu."

Ninh Cửu không biết phải mở lời tiếp thế nào thì Ninh Tiêu bên cạnh nói:

"Hàn Vũ huynh hay là gia nhập Bích Ly Tông của bọn ta đi, hiện tại tông môn đang tuyển đệ tử, dựa vào thiên phú của huynh không sợ không có được một vị trí, tu vi Vũ Cảnh chắc chắn là được tiến cử vào nội môn đệ tử."

Hàn Vũ Thiên vẻ mặt vẫn bình thản nhìn Ninh Tiêu nói:

"Ngươi nói là gia nhập Bích Ly Tông sao?"

Ninh Tiêu sợ rằng mình đã điều gì sai lầm liền giải thích nói:

"Nếu huynh không thích thì..."

"Dẫn đường đi."

Hai người bất chợt nhìn nhau rồi lại vui mừng dẫn đường cho hắn, ba người rất nhanh đã tới được biên giới Huyết Chu Nhai là một kết giới màu lam, Ninh Cửu bước ra một bước trong tay xuất hiện lệnh bài chiếu vào trong kết giới, khiến nó từ từ mở ra một lối đi dẫn tới lục địa phía bên kia, Ninh Tiêu nhẹ nhàng giải thích nói:

"Đây là lệnh bài để mở kết giới, chỉ có tông môn chính đạo mới có thể sử dụng được, nếu tu tà đạo chạm vào sẽ lập tức tự hủy để không cho chúng mở kết giới xâm phạm ngoại giới."

Ninh Cửu có một chút cau mày nói:

"Một cái lệnh bài không thể mở được cổng trong thời gian ngắn, e là phải chờ một ngày thời gian mới mở ra được."

"Một ngày quá mất thời gian để ta."

Hàn Vũ Thiên bước ra bắt lấy lệnh bài ném lên không trung, hai tay chưởng ra lam quang làm cho lệnh bài xoay vòng, kết giới cũng nhanh chóng tạo thành lối đi, từ trong đám cây cối truyền tới tiếng rì rào lao ra mấy chục đạo thân ảnh.

"Bọn ta đợi ở đây lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài."

"Thôi chết!"

Ninh Cửu và Ninh Tiêu thấy được đám tà tu đang lao tới lối đi kết giới thì tràn ngập kinh hãi, nếu thực sự để bọn chúng rời khỏi đây sẽ lạm sát không ít người, nhưng đám tà tu vừa mới bước tới lối đi thì đã bị vô số thân ảnh từ trong lao ra chém giết, dẫn đầu là một nam tử trên ngực có lệnh bài đề chữ tinh anh.


"Nghiêm sư huynh."

Hai người vui mừng khi nhận ra người tới chính là Phùng Vân Nghiêm một trong số đệ tử tinh anh của Bích Ly Tông, Phùng Vân Nghiêm thấy ba người bên dưới thì cau mày nói:

"Những người còn lại đâu sao chỉ có hai ngươi trở về?"

Sau một khoảng thời tường thuật lại chuyện vừa trải qua, Phùng Vân Nghiêm mới ôm quyền về phía Hàn Vũ Thiên nói:

"Đa tạ Hàn Vũ công tử đã giúp đỡ."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Không phải chuyện lớn."

Phùng Vân Nghiêm lại hứng thú nói:

"Hàn Vũ nghe nói muốn gia nhập Bích Ly Tông, vừa hay tay cũng lịch luyện trở về, nếu công tử không chê có thể cùng với chúng ta trở về."

Hàn Vũ Thiên ra dấu mời rồi cùng với đám người Bích Ly Tông cưỡi trên một chiếc xe tọa kỵ to lớn trở về tông môn, hai ngày trên đường đi Hàn Vũ Thiên đã biết được Bích Ly Tông này là một tông môn Bán Thần, cũng là một tông môn đứng đầu một phương làm ai cũng ngưỡng mộ.

Tới được Bích Ly Tông là một tông môn cực kì phồn thịnh có thể nói là vượt xa mấy đại tông ở Thiên Vực đại lục, Hàn Vũ Thiên vừa đặt chân tới sảnh ngoài tông môn đã thấy vô số người tụ tập ở bên dưới, sảnh này rộng lớn chứa hơn hai trăm vạn người vẫn là dư rất nhiều khoảng trống, Phùng Vân Nghiêm cười nói:

"Chúng ta về đúng lúc tuyển đệ tử, ta sẽ giúp huynh lấy một vé tham dự trước."

Hàn Vũ Thiên ngăn cản thản nhiên nói:

"Nghiêm huynh làm vậy là không hợp quy tắc, ta nói là gia nhập Bích La Tông chứ chưa nói là ứng tuyển vị trí đệ tử."

Phùng Vân Nghiêm hứng thú hỏi:

"Vậy Vũ huynh muốn ứng tuyển vị trí nào? Trực tiếp tỉ thí lên nội môn đệ tử sao?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thản nhiên nói:

"Chỉ cần vị trí trưởng lão ngoại môn là đủ, không cần quá cao."

Phùng Vân Nghiêm nhướng mày nói:

"Vũ huynh không nói đùa chứ? Tu vi tiêu chuẩn của huynh có thể làm được nội môn đệ tử như Ninh Cửu và Ninh Tiêu, nhưng ngoại môn trưởng lão hay đệ tử tinh anh, tu vi ít nhất phải là Thánh Nhân tầng 4 mới được."

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói:

"Nghiêm huynh chỉ cần giúp ta ứng tuyển, còn có thể trở thành trưởng lão ngoại môn hay không thì xem ta biểu hiện là được."

Phùng Vân Nghiêm nhìn hai huynh muội Ninh Cửu và Ninh Tiêu thì thở dài không thôi, hắn đoán chừng hôm nay Bích La Tông sẽ phải có một trận náo động, hắn dù không muốn cũng phải giúp Hàn Vũ Thiên mở lời, vì hắn đã cứu lại hai sư đệ và sự muội hắn yêu thích nhất, Phùng Vân Nghiêm thở dài nói:

"Được, ta sẽ mở lời giúp huynh."

Phùng Vân Nghiêm bay đến chỗ mấy vị trưởng lão tụ hợp tuyển đệ tử, hắn ghé vào tai một vị có chức vụ cao nhất thì thầm vài lời, trưởng lão kia cũng nói vài câu thì Phùng Vân Nghiêm nhìn về phía Hàn Vũ Thiên ra hiệu, hắn bay lên không trung đi đến chỗ của các vị trưởng lão.

"Ngươi là kẻ muốn trở thành trưởng lão ngoại môn của Bích Ly Tông?"

Hàn Vũ Thiên ôm quyền với vị trưởng lão trước mặt nói:

"Tại hạ Hàn Vũ muốn đến để làm trưởng lão ngoại môn Bích Ly Tông."


"Tam trưởng lão, ngài xem một Vũ Cảnh tu sĩ cũng đã muốn leo lên chức vụ trưởng lão ngoại môn rồi, đây không phải sỉ nhục sao?"

Một trưởng lão ngoại môn vẻ mặt cao ngạo không đặt ai ở trong mắt lại phán xét Hàn Vũ Thiên chỉ bằng một ánh nhìn, vị này là Nhậm Kỳ, tam trưởng lão Dận Chân cười nói:

"Người mà Phùng Vân Nghiêm tiến cử hẳn là không phải người thường, tu vi thấp nhưng hẳn là có điểm khác người."

"Khác người thì sao chứ? Tu vi xưa giờ của trưởng lão ngoại môn ít nhất cũng là tầng 4, không thể để một Vũ Cảnh nhỏ nhoi bước vào được, dù là Phùng Vân Nghiêm tiến cử cũng chỉ thuộc hạng giun dế."

"Nhậm Kỳ, ngươi ăn nói cho cẩn thận."

Phùng Vân Nghiêm tràn đầy tức giận, Nhậm Kỳ liếc mắt nhìn sang cười nói:

"Ngươi không phục có thể cùng bản trưởng lão đánh nhau, đừng tưởng làm đệ tử tinh anh rồi thì có thể hóa rồng, so với ta ngươi còn yếu hơn một bậc."

Hàn Vũ Thiên lúc này mới thản nhiên nói:

"Nhậm Kỳ trưởng lão nói đùa rồi, ta tới đúng thật là tuyển vào trưởng ngoại môn, luật lệ sinh ra được thì cũng có thể phá được, hay là như vậy đi, ta và ngươi cá cược thì như thế nào?"

Nhậm Kỳ cười lớn vô cùng khinh thường nói:

"Cá cược? Một Vũ Cảnh nhỏ bé có thể cá cược được gì với ta?"

Hàn Vũ Thiên cười thản nhiên nói:

"Chiếc ghế trưởng lão ngoại môn ngươi đang ngồi thì thế nào?"

"Ha ha ha, thú vị thật đấy."

Nhậm Kỳ khí tức bạo phát Thánh uy bao trùm xuống làm cho mấy tu sĩ đang tiến hành ứng tuyển bên dưới run rẩy quỳ xuống.

"Được, nhưng nếu ngươi thua thì hãy chôn xác tại đây."

"Không thành vấn đề."

Hàn Vũ Thiên cũng không có cự tuyệt mà ngay lập tức đồng ý, Phùng Vân Nghiêm kinh hãi nói:

"Hàn Vũ không được, nếu vậy thì huynh sẽ chết thật đó."

Hắn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía tam trưởng lão, Dận Chân thở dài nói:

"Kỳ đệ tu vi cao hơn so với thiếu niên này, tất nhiên sẽ không phải dạng tỉ thí, theo ý ta thì trong vòng hai nén nhang nếu hắn sống sót thì đệ sẽ thua cuộc, còn không thì phải bỏ mạng."

Nhậm Kỳ cười vô cùng đắc ý nói:

"Hai nén nhang có hơi lâu rồi, đổi lại một nén nhang đi."

Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười nói:

"Nhậm Kỳ trưởng lão thật hào phóng, dù thân đã già xương cốt lại vô dụng cũng đối với ta chính là nhường người trẻ tuổi, còn ta thì định kính lão đắc thọ để ngươi ba nén nhang, nhưng ngươi đã mời lời trước thì ta cũng không tiện nữa."

Nhậm Kỳ nắm chặt nắm đấm cười nói:

"Hảo tiểu tử, sắp chết mà miệng lưỡi vẫn còn rất cứng cỏi, một nén nhang này lão phu chơi với ngươi."

"Được rồi, vậy thì bắt đầu đi."


Dận Chân ném ra một nén nhang cắm ở trên đất thì Nhậm Kỳ đã lập tức lao tới trảo thủ tàn ác không chút lưu thủ, Hàn Vũ Thiên biến mất tại chỗ lần nữa xuất hiện là ở phía xa.

"Nhanh quá."

Dận Chân nghe qua Phùng Vân Nghiêm kể về thiếu niên kia dựa vào tốc độ để thoát khỏi Thánh Nhân, nhưng không ngờ tốc độ lại đạt tới mức này cũng thật quá phi phàm đi, Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:

"Xương ngươi lão hóa rồi, chậm thật."

Hàn Vũ Thiên hướng tới một nơi khác bay đi thì Nhậm Kỳ cũng mau chóng đuổi theo, bọn họ đuổi giết nhau liên tục xung quanh Bích Ly Tông đến khi vượt xa ra khỏi tầm mắt của mọi người thì mọi thứ lại yên ổn trở lại, Hàn Vũ Thiên thấy được không có ai đuổi theo đã lập tức dừng lại thân hình, Nhậm Kỳ cũng dừng lại cười nói:

"Hết sức để chạy rồi sao?"

"Ta sao lại chạy một cái xác chết chứ?"

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói, Nhậm Kỳ hừ lạnh nói:

"Người chết?"

Hắn còn định động thủ thì yêu quang kì dị lóe lên Thất Bảo Thần Chủ một kiếm đã giết chết Nhậm Kỳ, theo sau đó là mấy rất nhiều hư ảnh được hắn thả ra từ trong túi trữ vật, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Các ngươi tản ra gia nhập vào các thế lực xung quanh đây để lấy thông tin, chờ ngày động thủ."

"Rõ."

Tất cả nhanh chóng tản ra tứ phía chỉ còn Thất Bảo Thần Chủ ở nơi này, Hàn Vũ Thiên nhìn Thất Bảo Thần Chủ nói:

"Ngươi chắc là có việc phải làm, hãy rời đi thôi."

Thất Bảo Thần Chủ nắm lấy thi thể của Nhậm Kỳ lên nói:

"Trước khi đi ta còn phải giúp tiểu tử ngươi một chút."

Nói xong thất bảo linh kiếm lóe lên lao thẳng về Bích Ly Tông, một kiếm đâm sầm vào trong kết giới tông môn dẫn tới chấn động không nhỏ Dận Chân lập tức bạo phát tu vi Đạo Tổ trung kì bay ra ngoài tông môn xem thử là kẻ nào to gan dám tấn công Bích Ly Tông.

Vừa ra khỏi tông môn hắn lại thấy một yêu tộc tay xách theo thi thể của Nhậm Kỳ, tay còn lại dùng kiếm chém vào trận pháp của Bích Ly Tông, Dận Chân cau mày nói:

"Yêu tộc, ngươi sao lại tấn công vào Bích Ly Tông bọn ta?"

Thất Bảo Thần Chủ nhấc thi thể Nhậm Kỳ ném tới nói:

"Ta tới chỉ là cảnh cáo Bích Ly Tông các ngươi, đừng nghĩ bản thân là tông môn Bán Thần thì có thể tùy ý làm càn, tên khôn này chính là vừa rồi đã tấn công ta, nếu không phải có chuyện gấp cần bẩm báo với yêu vương thì ta sẽ dẫn hết huynh đệ yêu tộc san bằng Bích Ly Tông."

Tu vi Đạo Tổ thượng kì bạo phát không hề che giấu tạo thành uy lực báo đạo hoành hành, từ sâu bên trong Bích Ly Tông bay ra một túi trữ vật lại theo sau là âm thanh già nua nói:

"Các hạ thứ lỗi, nếu đệ tử Bích Ly Tông có chút mạo phạm thì đây là thứ đền đáp, mong các hạ lượng thứ."

Thất Bảo Thần Chủ thu lấy túi trữ vật trong vẻ mặt có một chút hài lòng nói:

"Được rồi, ta bỏ qua chuyện này."



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương