Ta Là Hái Hoa Tặc
-
Chương 3: Hạ
Nhân quả tuần hoàn, tất sẽ chịu báo ứng!
Tất cả việc gì xảy ra, dù đúng hay sai đều là luật nhân quả! Báo ứng a báo ứng!
Đứng than trên mặt đất, hai tay co quắp chỉ người ở trước mặt...
” Ngươi, ngươi, ngươi… Nam nhân a a a a a a!!!”
"Kêu cái gì? Ta ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, Ngũ gia ta hôm nay mở lòng từ bi, sẽ không thu tiền ngươi vì thấy mặt ta. Giờ ngươi trù thần bái phật cái gì? Ở nơi này gọi quỷ! Ở đây toàn người sống không có quỷ!!” Ta kinh thiên động trước thái độ hung dữ của ‘mỹ nhân’, cổ tay run lên, hàn khí từ bảo kiếm đang đặt trên cổ ta toả ra, ‘mỹ nhân’ dùng giọng căm hận uy hiếp nói: ”Nếu ngươi dám làm kinh động thủ vệ, ta sẽ để ngươi làm thế phẩm miễn phí! Cho ngươi vinh dự thay chúng ta làm vật hi sinh!”
Trong bóng tối, đôi mắt hắn bắn hung quang, thấy được cả tơ máu trông cực đáng sợ...
” Ngọc Đường...” Con mèo nhỏ ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, gạt lưỡi đao sắc bén đang đặt trên cổ ta, thấp giọng khuyên nhủ: ”Ngươi làm cái gì vậy? Chúng ta là muốn nhờ Hoa công tử trợ giúp, để lấy được vật chứng xác định Bàng Cát biến thủ cống vật, sao hiện giờ lại đe doạ công tử?“
Đúng đúng! Con mèo nhỏ thật hiểu lễ nghĩa! Chỉ là…
” Ngươi gọi hắn là Ngọc Đường… hắn tự xưng Ngũ gia… ” Ta cười gượng hai tiếng, tròng mắt truyển tròn quanh ‘mỹ nhân’ đang lạnh lùng cười đắc ý, mở miệng phun ra mấy chữ: ”Chắc công tử đã biết ta là ai?”
” Con chuột… Bạch, Bạch…” Bạch Ngọc Đường! Như vậy con mèo nhỏ có tài cầm nghệ kinh người… Toàn bộ kinh thành ai cũng biết, bên cạch con chuột Bạch Ngọc Đường chỉ có một, chính là ‘miêu’~
Cười hiểu rõ, con mèo nhỏ đối ta ôm quyền nói: ”Tại hạ là Triển Chiêu.”
”Hạnh ngộ hạnh ngộ! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu...” Ta dương khoé miệng, lộ ra nụ cười gượng gạo, liếc mắt cửa động phía sau: ”Hai vị đang có chuyện quan trọng, Hoa mỗ không làm lỡ việc của nhị vị, chúng ta sau này còn gặp lại...” Nói xong, phi thật nhanh hướng ra bên ngoài. Nhưng trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường đã phi tới, lấy tay chế trụ cổ ta, tăng lực làm ta một phen choáng váng.
Báo ứng a báo ứng, sớm biết sẽ có hôm nay, thì đã tu luyện khinh công chứ không cả ngày đi gặp chu công đánh cờ!
” Muốn trốn?” Con chuột bạch trợn hai mắt, tròng mắt chuyển tròn, bỗng nhiên cười tươi nói: ”Hoa huynh làm gì mà đi vội vã vậy? Ngươi không phải đã biết Hoàng Phủ Thành hồi kinh nên vội vã đi gặp cố nhân!”
”Hoàng Phủ Thành?! Ai nói ta nhận thức hắn?” Tóc gáy dựng thẳng, Bạch Ngọc Đường sao lại biết ta sợ tên sắc quỷ đó!
”Ai nói…” Bạch Ngọc Đường cười nói nhìn Triển Chiêu đang nhíu mày, chậm rì rì đi đến, vẻ mặt vô tội phun ra ba chữ: ”Thuỷ Tam Ít~”
”Tam sư đệ!” Ta kêu một tiếng, trong lòng ai thán, như thế nào người bán đứng ta lại là đệ đệ ruột thịt!
”Thực không dám dấu, cống phẩm lần này bị mất khiến long nhan nổi giận. Thiên tử giao cho phủ ta truy án, ta cùng Ngọc Đường tra ra là do Thái sư. Khi ta xét phủ ngẫu nhiên tìm được chỗ thạch động. Vốn định vào kiểm tra nhưng lại sợ động phải cơ quan bí mật.”
Mới nghe được một nửa, bên tai vang lên tiếng rít, hoá ra con chuột đang phát hoả: ”Lão rùa rụt cổ Bàng Cát thật tốt! Nếu không hại ai thì cũng là bị thương!”
”Công tôn tiên sinh không phải đã nói, không nên nghĩ nhiều.” Triển Chiêu cười cười, vân đạm phong kinh.
” Cái gì mà không ý kiến! ” Bạch Ngọc Đường cúi đầu gầm nhẹ, âm thanh giận dỗi cực giống hài tử.
Trong lúc nhất thời không để ý,trời đã tối dần. Điều này với ta không quan trọng,với người như sơn dương đang đợi làm thịt như ta, thì dù chết cũng muốn chết minh bạch. Chính thế mà không sợ chết xen vào: ”Các ngươi sợ xúc động sẽ động vào cơ quan bí mật, sẽ làm lão rùa rụt cổ nghi ngờ, đả động kinh xà, việc điều tra càng gian nan.”
“Nói thế cũng đúng, mà trời ban cho ta cơ hội tốt.“ Triển Chiêu mỉm cười tao nhã,nhưng ta lại cảm thấy có tia hả hề trước việc người gặp nạn.
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh,nói tiếp: ”Nghĩ rằng lão già đầu heo đó gà mờ trong việc bào vệ. Bất quá đáng tiếc…”
” Đáng tiếc, lão già rụt cổ vẫn là biết lo lắng mà bố trí bảo vệ,đã thế còn là trận pháp khó giải. Các ngươi nhanh muốn phá trận nên tìm người giúp đỡ đúng không?” Lòng ta kêu khổ, đến ta thông minh như thế cũng thấy điều kì lạ: ”Các ngươi là muốn ta giúp đối phó với trận pháp của tên gà mờ?”
” Phải không a…” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt vô tội nói: ”Chúng ta dùng bồ câu đưa tin, kết quả biết được Kính Viên huynh đang cùng Hầu Gia đi du ngoạn, mà Thuỷ Tam Ít không khéo lại đang cùng Hoà Lục minh chủ đi du lịch. Dù xa cách nhưng bọn họ thâm tình, song song để cử Hoa huynh ngươi! Thế nhưng Hoa huynh lại hành tung bất định, nên liền lợi dụng vào đêm thất tịch, Hoa huynh đến thăm khuê phòng YY cô nương mà lợi dụng.”
” Viên huynh có chìa khoá vạn năng, không biết có ở chỗ Hoa huynh?” Triểu Chiêu cười hỏi, nhìn là biết cố tình. Phía bên kia Bạch Ngọc Đường đã làm trận pháp của lão rùa rụt cổ thành thùng rỗng kêu to, nhiệm vụ của ta chỉ là mở khoá.
Chuột bạch không hổ danh là chuột bạch, đào bới một hồi đã tìm được hạt châu trong suốt đang phát sáng. Nhìn là biết viên dạ minh châu ngàn năm khó tìm. Hai người bèn nhìn nhau cười, hoàn toàn quên ta đang bị chôn trong núi ngọc.
” Mèo con, đại công cáo thành! Bây giờ chỉ cần chờ đến yến hội, Hoàng Phủ Thành dẫn người đến lục xoát, lúc ấy tên rùa rụt cổ đừng hòng chối!” Bạch Ngọc Đường phi thường hưng phấn.
” Hôm nay là đêm thất tịch, mèo con ngươi đáp ứng ta cái gì? Đến ‘sắc’ ta cũng hi sinh, phải đền bù a!” Quay đầu nhìn, chỉ thấy hai tay của Bạch Ngọc Đường không yên phận trên người Triển Chiêu, khuôn mắt giáp lại, khoé miệng câu lên đắc ý. Nhìn phía bên kia, mèo con đã bị con chuột làm cho đỏ bừng, vẻ mặt hoảng loạn.
Lòng ta trung hoả khởi, đêm thất tịch kéo dài, bọn họ lại ở đây tình mật ý ngọt, thương cảm ta ở đây cô đơn, thật thê lương! Vì thế mà rống lên: ”Bạch huynh thật hăng hái, đáng tiếc trời không cho được như muốn, đêm thất tịch đã qua! Lấy đại sự làm trọng thưa Bạch huynh!”
” Ngươi…” Bạch Ngọc Đường hắng giọng, oán hận cắn răng, bỗng nhiên cười tươi. Con ngươi đảo quanh bốn phía, bỗng nhiên nhặt lên một đôi ly rượu huyết ngọc, thành hai ly rượu ngon, một chén đưa cho Triển Chiêu, cười nói: ”Ta đã quyết, đêm thất tịch hôm nay chúng ta làm giao ước, nếu thất tịch đã qua, thì không thể làm khác hơn là… ta làm lễ đính hôn!” Nói xong, cách tay phải như xà, khoác lấy cánh tay phải của Triển Chiêu, tay trái đẩy, để Triển Chiêu uống ly rượu, cùng song song uống cạn...
Đây là… giao bôi!!
Ta đứng sững tại chỗ, con chuột cười đắc ý, Triển Chiêu cũng kinh ngạc đến mặt đỏ tía tai, không nói lên lời. Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi qua ta cười mỉa mai.
Khi nghe thấy tiếng nổ, chúng ta đã cách phủ thái sư một đoạn. Mơ hồ nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói cảm ơn ta hỗ trợ, đại nhân đại nghĩa, hẹn ngày gặp lại, rồi lôi kéo Triển Chiêu đi. Thương cảm ta chịu đả kích mà đứng ở đó nửa canh giờ, khi tỉnh táo lại mới để ý mình đứng một mình...
Ta cho rằng…
Chỉ có ta cho rằng… Ta thấy thật đáng tiếc, vui buồn lẫn lộn nhưng không phải là kết thúc viên mãn...
Ai biết phía sau bị người chậm rãi ôm thắt lưng, bên tai bị ai đó đùa dai thở hơi vào, phi thường khó chịu, cả người khô nóng. Cảm giác phi thường quen thuộc...
Thân thể lập tức cứng ngắt, ta quay mặt lại nhìn, qua nhiên là gương mặt tuấn tú cương nghị, khoé miệng có một tia cười trộm.
”Hoàng Phủ Thành… ngươi dám chiếm tiện nghi của ta!”
”Có sao?” Hắn làm vẻ mặt vô tội, tiếp tục giở trò, tự đắc nói: ”Tiểu Vân nhi, tức giận cái gì? Ta là về nhà a, tất cả đều không có!”
Ta suýt thổ huyết, chỉ cảm thấy một ngụm hờn dỗi không có chỗ phát tiết. Vì thế bắt lấy áo hắn gào: ”Ta là hái hoa tặc a a a a a! Ngươi là cây cỏ! Chứ không phải hoa!! Ta sẽ không lấy ngươi! Ngươi có hiểu hay không?!?!?!”
”Minh bạch~” Hoàng Phủ Thành đáp, tay tốc độ không nhanh không chậm, thần sắc trên mặt nghiêm nghị, nhưng với cái tay đang làm điều gì đó thì không hợp chút nào:” Ngươi hái hoa, không nhận cây cỏ. Thế nhưng… Ta nhận!”
Rốt cuộc chuyện này là cái gì?!
Ta là hái hoa tặc a a a a a a a a a a a a a a!!!!
~*~ Toàn văn hoàn ~*~
Tất cả việc gì xảy ra, dù đúng hay sai đều là luật nhân quả! Báo ứng a báo ứng!
Đứng than trên mặt đất, hai tay co quắp chỉ người ở trước mặt...
” Ngươi, ngươi, ngươi… Nam nhân a a a a a a!!!”
"Kêu cái gì? Ta ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, Ngũ gia ta hôm nay mở lòng từ bi, sẽ không thu tiền ngươi vì thấy mặt ta. Giờ ngươi trù thần bái phật cái gì? Ở nơi này gọi quỷ! Ở đây toàn người sống không có quỷ!!” Ta kinh thiên động trước thái độ hung dữ của ‘mỹ nhân’, cổ tay run lên, hàn khí từ bảo kiếm đang đặt trên cổ ta toả ra, ‘mỹ nhân’ dùng giọng căm hận uy hiếp nói: ”Nếu ngươi dám làm kinh động thủ vệ, ta sẽ để ngươi làm thế phẩm miễn phí! Cho ngươi vinh dự thay chúng ta làm vật hi sinh!”
Trong bóng tối, đôi mắt hắn bắn hung quang, thấy được cả tơ máu trông cực đáng sợ...
” Ngọc Đường...” Con mèo nhỏ ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, gạt lưỡi đao sắc bén đang đặt trên cổ ta, thấp giọng khuyên nhủ: ”Ngươi làm cái gì vậy? Chúng ta là muốn nhờ Hoa công tử trợ giúp, để lấy được vật chứng xác định Bàng Cát biến thủ cống vật, sao hiện giờ lại đe doạ công tử?“
Đúng đúng! Con mèo nhỏ thật hiểu lễ nghĩa! Chỉ là…
” Ngươi gọi hắn là Ngọc Đường… hắn tự xưng Ngũ gia… ” Ta cười gượng hai tiếng, tròng mắt truyển tròn quanh ‘mỹ nhân’ đang lạnh lùng cười đắc ý, mở miệng phun ra mấy chữ: ”Chắc công tử đã biết ta là ai?”
” Con chuột… Bạch, Bạch…” Bạch Ngọc Đường! Như vậy con mèo nhỏ có tài cầm nghệ kinh người… Toàn bộ kinh thành ai cũng biết, bên cạch con chuột Bạch Ngọc Đường chỉ có một, chính là ‘miêu’~
Cười hiểu rõ, con mèo nhỏ đối ta ôm quyền nói: ”Tại hạ là Triển Chiêu.”
”Hạnh ngộ hạnh ngộ! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu...” Ta dương khoé miệng, lộ ra nụ cười gượng gạo, liếc mắt cửa động phía sau: ”Hai vị đang có chuyện quan trọng, Hoa mỗ không làm lỡ việc của nhị vị, chúng ta sau này còn gặp lại...” Nói xong, phi thật nhanh hướng ra bên ngoài. Nhưng trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường đã phi tới, lấy tay chế trụ cổ ta, tăng lực làm ta một phen choáng váng.
Báo ứng a báo ứng, sớm biết sẽ có hôm nay, thì đã tu luyện khinh công chứ không cả ngày đi gặp chu công đánh cờ!
” Muốn trốn?” Con chuột bạch trợn hai mắt, tròng mắt chuyển tròn, bỗng nhiên cười tươi nói: ”Hoa huynh làm gì mà đi vội vã vậy? Ngươi không phải đã biết Hoàng Phủ Thành hồi kinh nên vội vã đi gặp cố nhân!”
”Hoàng Phủ Thành?! Ai nói ta nhận thức hắn?” Tóc gáy dựng thẳng, Bạch Ngọc Đường sao lại biết ta sợ tên sắc quỷ đó!
”Ai nói…” Bạch Ngọc Đường cười nói nhìn Triển Chiêu đang nhíu mày, chậm rì rì đi đến, vẻ mặt vô tội phun ra ba chữ: ”Thuỷ Tam Ít~”
”Tam sư đệ!” Ta kêu một tiếng, trong lòng ai thán, như thế nào người bán đứng ta lại là đệ đệ ruột thịt!
”Thực không dám dấu, cống phẩm lần này bị mất khiến long nhan nổi giận. Thiên tử giao cho phủ ta truy án, ta cùng Ngọc Đường tra ra là do Thái sư. Khi ta xét phủ ngẫu nhiên tìm được chỗ thạch động. Vốn định vào kiểm tra nhưng lại sợ động phải cơ quan bí mật.”
Mới nghe được một nửa, bên tai vang lên tiếng rít, hoá ra con chuột đang phát hoả: ”Lão rùa rụt cổ Bàng Cát thật tốt! Nếu không hại ai thì cũng là bị thương!”
”Công tôn tiên sinh không phải đã nói, không nên nghĩ nhiều.” Triển Chiêu cười cười, vân đạm phong kinh.
” Cái gì mà không ý kiến! ” Bạch Ngọc Đường cúi đầu gầm nhẹ, âm thanh giận dỗi cực giống hài tử.
Trong lúc nhất thời không để ý,trời đã tối dần. Điều này với ta không quan trọng,với người như sơn dương đang đợi làm thịt như ta, thì dù chết cũng muốn chết minh bạch. Chính thế mà không sợ chết xen vào: ”Các ngươi sợ xúc động sẽ động vào cơ quan bí mật, sẽ làm lão rùa rụt cổ nghi ngờ, đả động kinh xà, việc điều tra càng gian nan.”
“Nói thế cũng đúng, mà trời ban cho ta cơ hội tốt.“ Triển Chiêu mỉm cười tao nhã,nhưng ta lại cảm thấy có tia hả hề trước việc người gặp nạn.
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh,nói tiếp: ”Nghĩ rằng lão già đầu heo đó gà mờ trong việc bào vệ. Bất quá đáng tiếc…”
” Đáng tiếc, lão già rụt cổ vẫn là biết lo lắng mà bố trí bảo vệ,đã thế còn là trận pháp khó giải. Các ngươi nhanh muốn phá trận nên tìm người giúp đỡ đúng không?” Lòng ta kêu khổ, đến ta thông minh như thế cũng thấy điều kì lạ: ”Các ngươi là muốn ta giúp đối phó với trận pháp của tên gà mờ?”
” Phải không a…” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt vô tội nói: ”Chúng ta dùng bồ câu đưa tin, kết quả biết được Kính Viên huynh đang cùng Hầu Gia đi du ngoạn, mà Thuỷ Tam Ít không khéo lại đang cùng Hoà Lục minh chủ đi du lịch. Dù xa cách nhưng bọn họ thâm tình, song song để cử Hoa huynh ngươi! Thế nhưng Hoa huynh lại hành tung bất định, nên liền lợi dụng vào đêm thất tịch, Hoa huynh đến thăm khuê phòng YY cô nương mà lợi dụng.”
” Viên huynh có chìa khoá vạn năng, không biết có ở chỗ Hoa huynh?” Triểu Chiêu cười hỏi, nhìn là biết cố tình. Phía bên kia Bạch Ngọc Đường đã làm trận pháp của lão rùa rụt cổ thành thùng rỗng kêu to, nhiệm vụ của ta chỉ là mở khoá.
Chuột bạch không hổ danh là chuột bạch, đào bới một hồi đã tìm được hạt châu trong suốt đang phát sáng. Nhìn là biết viên dạ minh châu ngàn năm khó tìm. Hai người bèn nhìn nhau cười, hoàn toàn quên ta đang bị chôn trong núi ngọc.
” Mèo con, đại công cáo thành! Bây giờ chỉ cần chờ đến yến hội, Hoàng Phủ Thành dẫn người đến lục xoát, lúc ấy tên rùa rụt cổ đừng hòng chối!” Bạch Ngọc Đường phi thường hưng phấn.
” Hôm nay là đêm thất tịch, mèo con ngươi đáp ứng ta cái gì? Đến ‘sắc’ ta cũng hi sinh, phải đền bù a!” Quay đầu nhìn, chỉ thấy hai tay của Bạch Ngọc Đường không yên phận trên người Triển Chiêu, khuôn mắt giáp lại, khoé miệng câu lên đắc ý. Nhìn phía bên kia, mèo con đã bị con chuột làm cho đỏ bừng, vẻ mặt hoảng loạn.
Lòng ta trung hoả khởi, đêm thất tịch kéo dài, bọn họ lại ở đây tình mật ý ngọt, thương cảm ta ở đây cô đơn, thật thê lương! Vì thế mà rống lên: ”Bạch huynh thật hăng hái, đáng tiếc trời không cho được như muốn, đêm thất tịch đã qua! Lấy đại sự làm trọng thưa Bạch huynh!”
” Ngươi…” Bạch Ngọc Đường hắng giọng, oán hận cắn răng, bỗng nhiên cười tươi. Con ngươi đảo quanh bốn phía, bỗng nhiên nhặt lên một đôi ly rượu huyết ngọc, thành hai ly rượu ngon, một chén đưa cho Triển Chiêu, cười nói: ”Ta đã quyết, đêm thất tịch hôm nay chúng ta làm giao ước, nếu thất tịch đã qua, thì không thể làm khác hơn là… ta làm lễ đính hôn!” Nói xong, cách tay phải như xà, khoác lấy cánh tay phải của Triển Chiêu, tay trái đẩy, để Triển Chiêu uống ly rượu, cùng song song uống cạn...
Đây là… giao bôi!!
Ta đứng sững tại chỗ, con chuột cười đắc ý, Triển Chiêu cũng kinh ngạc đến mặt đỏ tía tai, không nói lên lời. Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi qua ta cười mỉa mai.
Khi nghe thấy tiếng nổ, chúng ta đã cách phủ thái sư một đoạn. Mơ hồ nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói cảm ơn ta hỗ trợ, đại nhân đại nghĩa, hẹn ngày gặp lại, rồi lôi kéo Triển Chiêu đi. Thương cảm ta chịu đả kích mà đứng ở đó nửa canh giờ, khi tỉnh táo lại mới để ý mình đứng một mình...
Ta cho rằng…
Chỉ có ta cho rằng… Ta thấy thật đáng tiếc, vui buồn lẫn lộn nhưng không phải là kết thúc viên mãn...
Ai biết phía sau bị người chậm rãi ôm thắt lưng, bên tai bị ai đó đùa dai thở hơi vào, phi thường khó chịu, cả người khô nóng. Cảm giác phi thường quen thuộc...
Thân thể lập tức cứng ngắt, ta quay mặt lại nhìn, qua nhiên là gương mặt tuấn tú cương nghị, khoé miệng có một tia cười trộm.
”Hoàng Phủ Thành… ngươi dám chiếm tiện nghi của ta!”
”Có sao?” Hắn làm vẻ mặt vô tội, tiếp tục giở trò, tự đắc nói: ”Tiểu Vân nhi, tức giận cái gì? Ta là về nhà a, tất cả đều không có!”
Ta suýt thổ huyết, chỉ cảm thấy một ngụm hờn dỗi không có chỗ phát tiết. Vì thế bắt lấy áo hắn gào: ”Ta là hái hoa tặc a a a a a! Ngươi là cây cỏ! Chứ không phải hoa!! Ta sẽ không lấy ngươi! Ngươi có hiểu hay không?!?!?!”
”Minh bạch~” Hoàng Phủ Thành đáp, tay tốc độ không nhanh không chậm, thần sắc trên mặt nghiêm nghị, nhưng với cái tay đang làm điều gì đó thì không hợp chút nào:” Ngươi hái hoa, không nhận cây cỏ. Thế nhưng… Ta nhận!”
Rốt cuộc chuyện này là cái gì?!
Ta là hái hoa tặc a a a a a a a a a a a a a a!!!!
~*~ Toàn văn hoàn ~*~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook