Ta Là Đại Pháp Sư
-
Chương 104: Đại cuồng hoan
Đoàn người chúng ta rốt cuộc cũng đến quân doanh của quân tiên phong Ma giới. Vì để cho Vũ Y các nàng vui mừng lẫn sợ hãi, khi còn chưa tới quân doanh ta dùng "Không gian chuyển di" xuất hiện trong quân doanh. Mới vừa hiện thân đã nhìn thấy Vũ Y, Lạp Cáp Nhĩ Đặc mọi người và vài tên tướng lĩnh Ma giới đều tụ tập tại một khoảng đất trống, sáu tên đệ tử hữu danh vô thực lại họp lại một chỗ vừa nhảy vừa hô, chẳng biết là đang hoan hô cái gì.
Ta đứng ở phía sau bọn họ gãi gãi đầu, nói: "Này, chuyện gì làm các ngươi cao hứng như vậy? Có thể nói cho ta biết một chút không?"
Mọi người phản ứng hệt như so với ta đoán trước. Nghe được thanh âm của ta bọn họ không hẹn mà cùng thân hình chấn động, đồng loạt xoay người nhìn về phía ta.
"Lai!"
"Chủ nhân!"
"Đại nhân!"
Ba tiếng gọi yêu kiều đồng thời từ trong miệng Băng Thanh Ảnh, Ô Lan Na Toa, Vũ Y, Hạ Nông vang lên. Bốn thân thể mềm mại lóe lên lao thẳng về phía ta, tám cánh tay ngọc như linh xà quấn chặt quanh người ta, trong nháy mắt các nàng đã thành bộ dáng đẫm lệ.
Ta cảm nhận được tình yêu nồng nàn và nỗi nhớ nhung sâu sắc của những người ngọc đối với ta, đưa tay nhẹ vỗ về. Các nàng nhan sắc không giống nhau nhưng mái tóc đều trơn như tơ gấm, ta thanh âm có chút run rẩy nói: "Mấy nha đầu này, đừng khóc nữa, có nhiều người đang nhìn như vậy, muốn khóc thì đêm nay trong lều ta sẽ cho các nàng khóc cả thể."
Băng Thanh Ảnh, Ô Lan Na Toa nhị nữ hờn dỗi huy quyền đánh vào trước ngực ta mấy cái, trên dung mạo đẹp như tranh đều không giấu được sự sung sướng cùng nhu tình. Vũ Y và Hạ Nông lại cố gắng ly khai khỏi lòng ta hành lễ, nói: "Vũ Y, Hạ Nông tham kiến chủ nhân (đại nhân)!"
Ta đem các nàng kéo vào trong lòng, nói: "Hai cái cô nàng này điệu bộ quá, đến đây đi!"
Nhị nữ nhất thời vứt đi hết thảy sự cố kỵ thân phận, những cánh tay trắng như ngọc gắt gao ôm chặt lấy ta, khóc than gần chết.
Chúng ta năm người cứ như vậy ôm chặt tại một chỗ, qua hồi lâu tứ nữ mới dần dần anh tĩnh lại, nhưng vẫn dựa sát vào người ta nức nở không ngừng.
Băng Thanh Ảnh nghẹn ngào nói: "Lai, chàng thật ác, một lần rời đi lại lâu như vậy, chàng biết bọn thiếp nhớ chàng như thế nào không chứ?"
Ta chỉ có thể trong lòng tràn đầy áy náy, vuốt mái tóc đen thật dài của nàng. Thình lình, Ô Lan Na Toa hung hăng cắn 1 cái trên cánh tay của ta.
Ta vội vàng áp chế bản năng phản ứng của thân thể muốn phát động "Ma đấu khí" tiến hành phòng ngự, cố nén đau tùy cho hàm răng ngọc ngà của Ô Lan Na Toa hung hăng cắn, ai bảo ta có lỗi với các nàng chứ?
Ô Lan Na Toa cắn một cái này thật là lợi hại, hơn nữa ta không có vận khí phòng ngự, lúc hàm răng của nàng rời khỏi cánh tay ta đã xuất hiện hai vết răng mang theo hàng tơ máu.
Sau khi cắn, Ô Lan Na Toa khẽ hôn một cái tại vết răng trên cánh tay ta, đồng thời tinh nghịch dùng cái lưỡng đinh hương liếm một chút. Trong đôi mắt đẹp trong sáng ẩn chứa những giọt lệ lấp lánh, ôn nhu nói: "Lai, đau không? Hừ, cái này là một chút trừng phạt cho việc chàng ly khai thiếp lâu như vậy, cho chàng sau này thấy vết thương sẽ nhớ tới chàng từng đối với thiếp làm ra việc ác cỡ nào. Xem sau này chàng có còn bỏ rơi thiếp lâu như vậy nữa hay không."
Ta có thể nhận ra Ô Lan Na Toa si mê và yêu ta sâu sắc vô hạn, đồng thời cũng nhận ra chính mình vì theo đuổi tự do mà bỏ rơi các nàng đi khắp nơi dạo chơi là một việc tàn nhẫn cỡ nào, ta chỉ có thể lẩm nhẩm nói: "Toa Toa, xin lỗi... xin lỗi..."
Đêm hôm đó, tại quân doanh của quân tiên phong Ma giới đã cử hành lửa trại dạ hội long trọng. Các binh sĩ liên tục nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh căng thẳng cao hứng đến cực điểm, bọn họ vừa hát vừa nhảy uống rượu sáng tác nhạc, mặc sức vui vẻ không e dè.
Vây quanh ta là một đám mỹ nữ thế gian hiếm thấy, dung nhan tuyệt mỹ diễm kiều. Xung quanh đều là giọng oanh lời yến như chuông ngân và hương thơm sâu lắng mê người, thật sự là làm người ngoài gen tỵ.
Vũ Y đan bàn tay nhỏ thon vào trong bàn tay to của ta, ôn nhu nói: "Chủ nhân, thiếp có thể cùng chàng nhảy một điệu không?"
Ta hạnh phúc đến mức ngũ quan dồn lại một đống, nói: "Có thể, đương nhiên có thể. Ta chính là cầu còn không được. Đến đây, thiên sứ của ta."
Ta đứng dậy, dẫn theo Vũ Y đi vào giữa đám binh sĩ Ma giới đang múa hoan lạc điên cuồng, duỗi tay nhẹ nhàng ôm tiểu yêu (vòng eo) mềm mịn của nàng, bắt đầu múa theo điệu nhạc.
Băng Tuyết Nhi ôm tiểu bông tuyết đang lim dim trong lòng nhìn chằm chằm vào ta và Vũ Y hâm mộ nói: "Các tỷ xem, lúc trước tại Lôi Nhân công quốc tham gia vũ hội chàng nhảy còn cứng nhắc, mà giờ chàng đã là một cao thủ khiêu vũ rồi, điệu kế muội cũng phải cùng chàng nhảy một điệu."
Áo Lệ Na cười nói: "Muốn luân phiên cũng chưa tới muội đâu, điệu kế phải là tới Hạ Nông tỷ tỷ các nàng. Các nàng ở lại Ma giới lâu như vậy, chúng ta nên hảo hảo nhận thức một chút tâm tình của các nàng."
Trên khuôn mặt của Băng Tuyết Nhi hiện vẻ thất vọng nhưng chợt lại hưng phấn nói: "Vậy đợi Lai và bốn vị tỷ tỷ nhảy xong hết là đến muội, không cho phép các tỷ giành trước nhé!"
Áo Lệ Na, Phi Âu Á, Ca Ny chư nữ đều cười. Băng Tuyết Nhi thanh thuần tinh nghịch chính là tiểu muội muội các nàng thương yêu nhất, bình thường vẫn cực kỳ quan tâm nàng, bây giờ tự nhiên sẽ không tranh với nàng, mặc dù trong lòng các nàng cũng mong bạn nhảy kế tiếp của người trong lòng chính là mình.
Lúc này Vũ Y nhảy theo nhạc, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng ta, nói: "Chủ nhân, chàng biết mấy ngày nay Vũ Y khổ cực cỡ nào không? Mỗi thời khắc thiếp đều rất nhớ chàng nhưng lại không thể như Thanh Ảnh, Toa Toa hiển lộ ra, thiếp còn trách nhiệm phụ trách chỉ huy quân đội. Chủ nhân, Vũ Y khổ lắm!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - qtruyen.net
Ta di chuyển tả thủ vốn đang nắm bả vai nàng ra sau lưng cuộn lấy mái tóc đã vì ta mà bạc trắng, nói: "Tất cả đều là do ta không tốt, nàng có cái gì ủy khuất, thống khổ cứ hướng về ta phát tiết ra đi, như Ô Lan Na Toa hung hăng cắn ta một cái cũng được. Vũ Y, thiên sứ của ta, ta hy vọng có thể xóa đi tất cả bi thương trong lòng nàng."
Những thanh âm yêu kiều nghẹn ngào của Vũ Y từ trong lòng ta truyền đến: "Ôm chặt thiếp, thế là đủ rồi. Thiếp yêu chủ nhân nhất, chỉ cần ở trong lòng chàng Vũ Y sẽ quên hết tất cả ưu thương, trở thành người phụ nữ hành phúc nhất trên đời."
Ta theo lời nàng nói, song chưởng nắm ở vòng eo thon nhỏ của nàng nhẹ dùng lực một chút. Vũ Y kêu một tiếng, thân thể mềm mại toàn bộ kề sát người ta, loại xúc cảm nhuyễn ngọc ôn hương này thật sự là quá mỹ diệu. Ta thiếu chút nữa nhịn không được muốn mang mỹ nhân trong lòng rời khỏi nơi này đi vào trong lều, hưởng thụ thế giới mỹ hảo của hai người.
Sau khi kết thúc một khúc, ta mang Vũ Y trở về chỗ ngồi. Vừa mới đến đã thấy Á Dạ mấy nàng đẩy Hạ Nông về phía ta. Hạ Nông băng sơn mỹ nữ tiêu chuẩn này thường ngày trên khuôn mặt mỹ lệ không chút biểu tình mà hôm nay lại ửng đỏ ngượng ngùng và vui sướng, vẻ kiều mỵ nữ tính như vậy gần đây xuất hiện trên người nàng như "ngạo tuyết hàn mai", mê người vô cùng.
Băng Tuyết Nhi đẩy Hạ Nông vào lòng ta, dịu dàng nói: "Lai, chàng phải cùng Hạ Nông tỷ tỷ nhảy, sau đó là Thanh Ảnh và Toa Toa hai vị tỷ tỷ, tiếp sau đó đã có thể đến phiên thiếp đó."
Ta đưa tay búng nhẹ chiếc mũi ngọc tinh nghịch của nàng môt cái (ta cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy búng cái mũi nhỏ đáng yêu của nàng), sau đó cúi đầu nói với Hạ Nông khuôn mặt đỏ bừng đang ngẩng lên trong lòng ta: "Tiểu Nông, nàng nguyện ý cùng ta nhảy một điệu chứ?"
Khuôn mặt của Hạ Nông càng thêm đỏ ửng, nàng đưa cái miệng nhỏ nhắn đến gần tai ta nhỏ giọng nói: "Đại nhân, tất cả của tiểu Nông đều là của chàng, chàng muốn thế nào cũng được..."
Ta cười vang, ôm thân thể mềm mại của "Tuyệt đại đấu thần" tiến vào vũ tràng, ẩn trong đám chiến sĩ Ma giới cuồng nhiệt.
Vài tên chiến sĩ Ma tộc trẻ tuổi cường tráng can đảm đi về phía Áo Lệ Na các nàng, trong đó một tên cao lớn anh tuấn nhất thấp thỏm nói: "Chư vị tiểu thư, bọn tiểu nhân có vinh dự được mời chư vị cùng nhảy không?"
Á Dạ bị cái loại phản ứng như gặp đại địch này của hắn làm cho không nhịn được cười, nàng chủ động đứng dậy nói với hắn: "Muốn nhảy sao? Như vậy để ta làm bạn nhảy với ngươi nhé, bất quá chỉ một khúc thôi đó."
Tên chiến sĩ này nhất thời vui mừng quá đỗi, hắn vội vàng cung kính hướng về phia công chúa mình ngưỡng mộ như nữ thần hành lễ, sau đó cùng Á Dạ cùng nhau đi vào vũ tràng, nhưng nhìn nhịp chân cứng đờ của hắn sẽ biết tâm tình lúc này của hắn là cái dạng gì.
Mắt thấy đồng liêu mời thành công Á Dạ công chúa cùng nhảy, vài tên chiến sĩ còn lại vừa hâm mộ vừa khí thế đại tăng, đều mở miệng hướng Lỵ Vi Nhã chư nữ mời nhảy. Chư nữ cũng không đành lòng để cho mấy chiến sĩ còn trẻ thật vất vả mới can đảm mở miệng được thất vọng, vì vậy đều nhận lời mời của bọn họ.
Rất nhanh, ngoại trừ Băng Thanh Ảnh thay thế Vũ Y và Hạ Nông mới từ vũ tràng trở ra thì chư nữ đều tiến vào vũ tràng, Đức Lạp Khắc Lạp ở một bên ảo não nói: "Sớm biết rằng các tiểu thư sẽ tiếp nhận lời mời ngoài "Ma Thần Vương" đại nhân, ta đã sớm... thật là hảo hối hận mà..."
Vũ hội vẫn tiếp tục đến bình minh, ngoại trừ chiến sĩ chấp hành nhiệm vụ cảnh giới ra thì tất cả mọi người đều cuồng hoan thâu đêm đến khi "Ác Ma Hắc Nhật" mọc trên bầu trời. Trong doanh trại, chiến sĩ nằm ngổn ngang, say như chết.
Ta đêm qua quả thật là là một cỗ máy khiêu vũ. Sau khi ta cùng Hạ Nông, Băng Tuyết Nhi, Ca Ny chư nữ, từng người một khiêu vũ xong lại được Hải Lan Tạp Ti chủ động mời. Việc bất ngờ này thật là phiền phức, các Hắc Ám nữ yêu và một đoàn nữ chiến sĩ một người lại tiếp một người mời ta cùng nhảy mà ta lại không thể cự tuyệt. Kết quả chính là nhảy suốt một đêm, ngay cả một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Thật sự là mệt chết ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook