Ta Là Chí Tôn
Chương 1195: Tử Ngọc tiêu (2)

Tử Ngọc tiêu trên không trung chậm rãi rơi xuống, rơi vào tay Vân Dương.

Kim Điêu vương vẫn quỳ bên bờ sông, không dám có nửa điểm động tác, tròng trắng mắt trống rỗng nhìn Vân Dương cùng Hoắc Vân Phong đang tiếp tục xuôi dòng, thân thể hắn đã khôi phục năng lực hành động, thế nhưng vẫn không dám cử động, mắt nhìn hai người rời đi.

Mồ hôi đầm đìa, dư ba sợ hãi vẫn còn đầy trong tâm khảm.

Thanh âm kia, nói hắn phải quỳ ba ngày ba đêm!

Đối với cái hạn này, một giây Kim Điêu vương cũng không dám chiết khấu.

Qua chuyện này, Kim Điêu vương rất có thể sẽ thành bệnh, chỉ cần nhìn thấy bàn tay tú lệ của thiếu nữ, phân nửa đều cảm thấy sợ hãi, hồn bất phụ thể, đấu chí vô tồn!

Tình thần như vậy không chỉ có một mình Kim Điêu vương, suy nghĩ của Vân Dương lúc này cũng trống rỗng, mãi đến khi nhìn xuôi dòng, vẫn không nghĩ được gì hơn, cả người cứ ngơ ngác đờ đẫn, im lặng thật lâu.

Hoắc Vân Phong cũng không khá hơn chút nào, thậm chí so với Vân Dương còn càng không chịu nổi, khuôn mặt trực tiếp biến thành trắng bệch, khiếp sợ không nói thành lời, nhỏ giọng nói:

- Vân chưởng môn, đây là… sư phụ ngươi?

Hắn vừa nói, vừa sùng kính tới cực điểm.

Coi như là Hoắc Vân Phong, căn bản không thể tưởng tượng nổi, người mới xuất hiện, tu vi tới mức độ nào.

Hoắc Vân Phong biết Vân Dương có một vị sư phụ bí ẩn, thế nhưng hắn không nghĩ ra, thậm chí không thể tưởng tượng nổi, rốt cục là ai, đạt tới cấp độ nào, lại có thực lực khủng bố như vậy, xa không nói, điện chủ Thánh Tâm điện, có thực lực này sao?!

Dù là điện chủ Thánh Tâm điện cũng có thực lực cao thâm mạt trắc, cao đến vượt nhận biết của Hoắc Vân Phong, nhưng vẫn chỉ thuộc lĩnh vực trong truyền thuyết, còn dấu vết mà theo, thế nhưng cánh tay tú lệ vừa rồi, phong tình chớp mắt đó, mới là siêu thế tuyệt trần, không cách nào tưởng tượng nổi, cũng chỉ có thể dùng bốn chữ thần chi tạo hóa mới có thể hình dung!

Tinh thần Vân Dương vẫn không chú ý tới Hoắc Vân Phong, nửa ngày sau mới nói:

- Cái gì?

Hoắc Vân Phong hỏi một lần nữa:

- Đây là…

Vân Dương lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Ừm, đó là sư phụ ta, có điều đây cũng là lần thứ nhất ta thấy, nhìn thấy sư phụ ta xuất thủ… ai, ta cùng lão nhân gia ông ta, thực sự kém quá xa…

Hoắc Vân Phong đầy kính ý:

- Há chỉ là kém xa, căn bản là không thể so sánh? Người kia là tồn tại như Thần Tiên… không, phải nói đó chính là Thần Tiên! Vân chưởng môn, ngươi có sư phụ như thế, thực sự là tạo hóa!

Mãi cho đến khi hai người cùng rời sông ngầm, đi tới dãy núi mênh mông, Vân Dương đã sớm khôi phục trạng thái bình thường, mà Hoắc Vân Phong còn chưa hết rung động. Thậm chí ánh mắt nhìn Vân Dương, cũng tràn đầy ngưỡng mộ!

Theo kinh nghiệm của hắn, người phát ra âm thanh này… cũng chính là sư phụ của Vân Dương, tu vi cực cao, cao đến mức bình sinh hắn không thấy qua!

Tính cả điện chủ thánh tâm diện, cường giả Đông Cực Thiên Cung… so với sư phụ Vân Dương… vẫn xa xa không kịp!

Thậm chí, hoàn toàn không thể so sánh!

Giai vị cao nhất mà hắn biết, vẻn vẹn chỉ dừng lại ở Thánh Nhân, đây chính là cảnh giới chí cao vô thượng trên đời.

Mà lấy nhận biết của hắn, sư phụ của Vân Dương… có vẻ như, chít ít cũng đạt tới cấp độ kia, thậm chí còn cao hơn!

Một đường đi tới, Vân Dương cũng trầm mặc.

Lòng của hắn, một mực nghĩ một chuyện.

“Người phát ra thanh âm kia… là phụ thân ta a?”

Hẳn là… đúng vậy a?

Một đường thẳng tới Thánh Tâm điện, giữa đường không xuất hiện bất kỳ biến cố nào. Mãi cho đến năm ngày sau, tới trước sơn môn Thánh Tâm điện, mới đến thì nhận một tinh tức kình bạo: Một ngày trước, Kim Điêu vương hiện chân thân, cực tốc bỏ chạy, tựa như chó nhà có tang. Lộ trình vạn dặm vốn cần một ngày mới bay xong, nhưng lần này, Kim Điêu vương chỉ dùng không đến nửa ngày.

Thậm chí, còn không thềm để ý bát đại Yêu tướng dưới trướng!

Hành động này, trực tiếp khiến bát đại Yêu tướng của hắn bị cao thủ Thánh Tâm điện vây đánh, vẫn lạc tới năm đầu!

Tư thái chạy trối chết của Kim Điêu vương, bạo phát toàn bộ sinh mệnh tiềm năng, không tiếc hao tổn một nửa sinh mệnh, khiến ai nấy đều buồn bực không thôi.

Cái này… hình như cũng không có ai đuổi hắn a?

Chạy cái quái gì chứ?



Thánh Tâm điện.

Vân Dương nhìn mảnh núi non trùng điệp trước mắt, lòng thản nhiên sinh một cảm giác rung động.

Đơn thuần nhìn từ ngoài, chỉ thấy đình đài lầu các, diện tích nhiều lắm cũng chỉ tới mấy chục mẫu, thế nhưng sau khi vào trong, độ rộng nơi này chí ít phải tới mấy ngàn dặm, dãy núi vạn khe, kéo dài vô tận, từng mảnh mây mù du đãng, tựa như nhân gian tiên cảnh.

Mà mật độ linh khí ở đây, khiến Vân Dương cảm thấy hít thở không thông, thỉnh thoảng có từng đoàn linh khí dày đặc lướt qua, tạo thành một cơn mưa nhỏ.

Hít thở, đều là linh khí khiến tu vi bạo tăng, đập vào mắt, đều là thiên tài địa bảo, tai nghe, đuề là tiếng thông reo gió hú, thiên địa thanh âm.

- Thánh âm điện đúng là nơi tốt.

Nghe nói Hoắc Vân Phong trở về, Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng đầy ngạc nhiên ra đón, hưng phấn như muốn ngất, nước mắt dàn dụa ôm lấy Hoắc Vân Phong, vừa khóc vừa cười, tâm cảnh Thánh tôn, giờ phút này không còn sót lại chút gì!

Mấy người Phác Đức Song cũng vội vàng chạy ra.

Nhìn thấy Hoắc Vân Phong, trên mặt Phác Đức Song đầy kinh hỷ, nhưng miệng lại chửi ầm:

- Ta còn mẹ nó sớm biết tên họa tinh này không chết, lão già chết tiệt này… thực sự là di họa ngàn năm! Ngươi mẹ nó sao không dứt khoát chết đi? Thực sự con mẹ nó, như vậy lão tử không cần trả nợ a!

Hai vị chấp sự khác cũng tức giận lắc đầu:

- Thất vọng! Thất vọng!

Hoắc Vân Phong cười ha ha:

- Muốn ta chết, các ngươi chết cái tâm đấy đi, nói cho các ngươi biết, muốn trốn nợ? Cửa cũng không có! Ta biết các ngươi muốn quịt nợ, nên vô luận thế nào cũng không thể chết!

- Ha ha ha ha…

Đám người cười ha ha, không chút coi là ngang ngược.

Lập tức, đám người cùng tiến lên, cảm tạ Vân Dương hộ tống Hoắc Vân Phong trở về.

Trọn vẹn năm sáu bị chấp sự nhiệt tình tới chỗ Vân Dương dừng chân, sau đó liền hô to gọi nhỏ kêu bày yến tiệc, các loại linh quả linh tửu được mang tới.

Mà Hoắc Vân Phong, trực tiếp tới chủ đại điện.

- Lần này thế nào?

Phác Đức Song nhìn Vân Dương, cười tủm tỉm:

- Đường đi rất hung hiểm a? Nghe nói Kim Điêu vương kia tự mình truy sát các ngươi, đám huynh đệ ta đều hết sức gấp gáp, điện chủ còn phái tới hai trăm người đi tiếp ứng các ngươi, kết quả chỉ giết được vài đầu Kim Điêu, các ngươi trở về thế nào vậy, không có đối mặt với Kim Điêu vương chứ…

Vân Dương thầm oán, cái gì gọi là truy sát “Chúng ta”?

Rõ ràng là truy sát Hoắc Vân Phong, các ngươi mới có thể vội vã như thế. Nếu chỉ truy sát ta, đoán chừng đám gia hỏa các ngươi tới xem náo nhiệt còn không kịp…

Mẹ nó, nếu chỉ truy sát lão tử, lão tử đã sớm thi triển chư tướng thần thông trốn xa vô tung, về phần bại lộ át chủ bài cuối cùng, còn phải ám chỉ lão đầu Hoắc Vân Phong kia giữ bí mật, lão tử khó lắm mới được làm người tốt một lần, lại thực sự phế không biết bao tâm lực!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương