Ta Là Chí Tôn
-
Chương 1096: Tấn cấp
Vân Dương khẽ cười nói:
- Chẳng lẽ Hồng chưởng môn thua choáng váng sao? Hay cố ý giả ngu? Ta dứt khoát nói rõ ràng chút, quy củ là chúng ta muốn tiếp tục khiêu chiến cần năm trận chiến toàn thắng, chúng ta đương nhiên phải chiến đủ năm trận, ngươi không muốn chiến, cứ nói rõ nhận thua hai trận còn lại. Chúng ta cần chiến tích năm trận toàn thắng, tiếp tục khiêu chiến phía trước!
Hồng Trường Thiên âm trầm nói một câu:
- Nhận thua, đó là tuyệt đối không thể nào!
Vân Dương tiêu sái cười cười:
- Không chịu nhận thua thì chiến đi, không có gì để nói.
Ánh mắt Hồng Trường Thiên đỏ như máu, quay đầu nhìn lại, đã thấy môn hạ đệ tử ủ rủ, hai mắt đều mờ mịt, tinh khí thần mỗi người giống như biến mất.
Đây là đệ tử của mình sao?
Đây rõ ràng chính là một đám hành thi mất tâm mất hồn!
Có thể dùng hoang mang lo sợ để hình dung từ!
Hồng Trường Thiên cắn răng, trầm giọng nói:
- Cửu Tôn phủ kiên trì chiến đấu liên tục, ai đi đánh bại đệ tử Cửu Tôn phủ?
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, nửa ngày sau vẫn không có ai nghênh chiến.
- Nhạc Thanh Phong!
Hồng Trường Thiên dứt khoát gọi tên.
Nhạc Thanh Phong, chính là đệ tử chưởng môn Thương Ngô môn, cũng là đệ tử đệ nhất cao thủ được Thương Ngô môn công nhận.
Trong đám người, một thanh niên tuấn tú sắc mặt tái nhợt ngẫng đầu, mờ mịt nói:
- Thiên Vận Kỳ đã thua... Trận chiến này, chiến hay không chiến, thắng và không thắng có ý nghĩa gì?
- Xin hỏi chưởng môn, đệ tử đánh trận này có ý nghĩa gì sao?
Nhạc Thanh Phong nước mắt giàn giụa ngẩng đầu:
- Là vì vinh dự bản môn mà chiến sao? Hay vì Thiên Vận Kỳ tiếp theo mà chiến? Hoặc là, chỉ đơn thuần chặn ghi chép toàn thắng của Cửu Tôn phủ?
Hồng Trường Thiên giận dữ nói:
- Võ giả chúng ta dũng cảm tiến tới, há có thể sợ chiến? Đối phương đã khiêu chiến tới cửa, chẳng lẽ đệ tử Thương Ngô chúng ta không có chút huyết tính nào hay sao?
Nước mắt trên mặt Nhạc Thanh Phong tùy ý chảy xuống, hắn nói:
- Trận chiến này chỉ phí công, đệ tử tình nguyện thành toàn Cửu Tôn phủ, để bọn hắn đi khiêu chiến vị trí càng cao hơn! Đệ tử có mộng tưởng thời gian dài đột phá vị trí Thiên Vận Kỳ. Chỉ tiếc ma luyện nhiều năm nhưng không chờ được cơ hội này.
- Nếu Cửu Tôn phủ có chí khí ngập trời, đệ tử không muốn để cho giấc mơ của người khác tan vỡ dưới kiếm của ta.
- Giấc mộng của ta đã khó thành, mong đợi người đến sau nhận được vinh dự đặc biệt này!
Lời còn chưa dứt, Nhạc Thanh Phong đã nhảy lên, đứng ở trên trận, lớn tiếng nói:
- Ta chính là Thương Ngô môn Nhạc Thanh Phong, đại biểu Thương Ngô môn xuất chiến đệ tử chiến lần này!
Lập tức, hắn đứng thẳng, lớn tiếng nói:
- Ta nhận thua!
Lời còn chưa dứt, đã thấy Nhạc Thanh Phong ngửa mặt lên trời cười to:
- Tâm nguyện bình sinh của đệ tử chính là lấy thân phận đại biểu đệ tử Thương Ngô môn xuất chiến đệ tử chiến, muốn giúp môn phái tấn vị, bất ngờ ta lại đứng ở nơi này chỉ vì nói hai chữ nhận thua! Nhưng cho dù như thế nào, đệ tử cũng muốn chết một lần!
Nhạc Thanh Phong nước mắt chảy ròng, sau khi nghẹn ngào một tiếng, trường kiếm trong tay cắt qua cổ mình.
Phù một tiếng, đầu của Nhạc Thanh Phong bay lên cao.
Nhạc Thanh Phong dùng toàn lực xuất kiếm này, đầu người bay lên cao vài chục trượng, mấy chục giây sau mới rơi xuống, trong nháy mắt lăn xuống đất, chỉ thấy răng trắng hếu khẽ khép lại, hơn nữa còn cắn vào mặt đất
Đến tận đây, đầu người đã bất động, nhưng mà tình huống như vậy, có thể nói cực kỳ thảm thiết.
Tất cả mọi người, tất cả đều chấn động theo!
Các đệ tử Thương Ngô môn nhìn thi thể không đầu không ngã xuống, người người đều ngây ra như phỗng, mặt không còn chút máu!
Hoắc Vân Phong thở dài một tiếng:
- Thương Ngô môn có đệ tử như vậy, lại không được trưởng bối ca ngợi... Đáng tiếc, đáng tiếc.
Quang mang lóe lên.
Nhạc Thanh Phong khởi tử hoàn sinh, đầu lâu tiếp về, hắn đứng trong sân nửa ngày, sau đó hắn cười to, cũng không quay đầu lại đi về phía các sư đệ của mình, đi đến trong đám người, vẫn cúi đầu không nói, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Trận chiến!
Hồng Trường Thiên giận như điên:
- Toàn bộ Thương Ngô môn dốc hết sức đánh một trận chiến, nói cái gì cũng không để cho Cửu Tôn phủ tặc tử tuỳ tiện đạt được!
Cao Đan Vân thở dài một tiếng:
- Trận chiến, bản môn càng không hi vọng, chúng ta nhận thua, Trường Thiên, đi thôi. Đừng có ở nơi này mất mặt xấu hổ! Người khác có thể cướp tôn vị trong tay chúng ta, chúng ta ngày khác chưa hẳn không thể cướp từ trong tay người khác, không cần chấp nhất nhất thời.
Lập tức quát to một tiếng nói:
- Thương Ngô môn nhận thua, không cần trận chiến!
Trên đài cao.
Hoắc Vân Phong nói:
- Thương Ngô môn hai trận chiến lại thua, Cửu Tôn phủ năm trận toàn thắng!
Hắn lạnh lùng nói ra:
- Toàn thể Thương Ngô môn, các ngươi có thể rời đi.
Nhạc Thanh Phong đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói ra:
- Đệ tử muốn ở chỗ này quan chiến, nhìn Cửu Tôn phủ có thể đi đến vị trí nào, tôn sứ có thể cho phép?
Hoắc Vân Phong lạnh lùng nói:
- Sau đó có khiêu chiến thành công hay không, đều là chuyện của môn phái Thiên Vận, các ngươi đã mất đi Thiên Vận Kỳ, đã không có tư cách lưu lại nơi đây, chỉ là sâu kiến, có tư cách gì xem các cao thủ trên trời tranh đấu!
Hắn phất ống tay áo một cái:
- Lập tức đi!
Hồng Trường Thiên cúi đầu xuống, dẫn các đệ tử rời đi.
Tất cả mọi người đã đi ra thật xa, Nhạc Thanh Phong vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn quảng trường bằng phẳng, trong ánh mắt mang theo quyến luyến không bỏ.
- Thanh Phong!
Hồng Trường Thiên trở lại quát chói tai một tiếng.
Nhạc Thanh Phong nhắm mắt lại, lại có hai giọt nước mắt rơi xuống bụi bặm, lập tức, hắn quay người, cũng không quay đầu phi thân rời đi. Lúc đi ngang qua đám người môn phái mình, cũng không ngừng, cũng không liếc nhìn nhau, hắn cứ thế mà đi.
...
Trên đài cao, Hoắc Vân Phong nói:
- Cạnh kỳ đắc thắng, thiên vận gia thân, Cửu Tôn phủ, mời lên vị!
Cái gọi là thượng vị, không ngoài việc đám người Cửu Tôn phủ leo lên vị trí thuộc về Thương Ngô môn, bây giờ là khán đài trống rỗng.
Vân Dương nâng tay lên, thản nhiên nói:
- Thanh tẩy một chút.
Một dòng nước xuất hiện, giống như từ không sinh có, cũng nhanh chóng tẩy rửa nơi này sạch sẽ.
- Đi!
- Đi chúng ta tạm thời dừng ở vị trí này, nơi đây cũng không phải điểm cuối cùng của chúng ta!
Nội tâm các đệ tử kích động, đi theo các sư tôn đi về phía trước, lúc tiến lên đều hăng hái, đắc chí vừa lòng.
Đám người Sử Vô Trần nhìn bình đài trống rỗng, huynh đệ tám người đỏ ngầu cả mắt.
Thiên Vận Kỳ!
Chúng ta, rốt cục đạt được!
Tất cả mọi người đều ngồii vào vị trí, trên không Cửu Tôn phủ, đột nhiên xuất hiện hư ảnh Thiên Vận Kỳ. Hư ảnh kia lấp lóe, chợt biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, một cái Thiên Vận Kỳ có ba chữ Cửu Tôn phủ xuất hiện ở trên không.
Theo cờ xí tung bay, trên đỉnh đầu đám người Cửu Tôn phủ xuất hiện hư ảnh Thiên Vận kỳ màu đen.
Cảnh tượng kỳ dị này chỉ duy trì một lúc liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ có Thiên Vận Kỳ màu đen trên không vẫn đón gió phất phới tại vị trí Cửu Tôn phủ.
Hoắc Vân Phong từ xa nhìn Thiên Vận Kỳ Cửu Tôn phủ tung bay, thản nhiên nói:
- Nếu như Thiên Vận Kỳ rơi xuống, chính là danh vị đóng đô, phải cần ba năm sau lại có cơ hội khiêu chiến, bây giờ Thiên Vận Kỳ chưa rơi, Vân tôn chủ, ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến?
- Chẳng lẽ Hồng chưởng môn thua choáng váng sao? Hay cố ý giả ngu? Ta dứt khoát nói rõ ràng chút, quy củ là chúng ta muốn tiếp tục khiêu chiến cần năm trận chiến toàn thắng, chúng ta đương nhiên phải chiến đủ năm trận, ngươi không muốn chiến, cứ nói rõ nhận thua hai trận còn lại. Chúng ta cần chiến tích năm trận toàn thắng, tiếp tục khiêu chiến phía trước!
Hồng Trường Thiên âm trầm nói một câu:
- Nhận thua, đó là tuyệt đối không thể nào!
Vân Dương tiêu sái cười cười:
- Không chịu nhận thua thì chiến đi, không có gì để nói.
Ánh mắt Hồng Trường Thiên đỏ như máu, quay đầu nhìn lại, đã thấy môn hạ đệ tử ủ rủ, hai mắt đều mờ mịt, tinh khí thần mỗi người giống như biến mất.
Đây là đệ tử của mình sao?
Đây rõ ràng chính là một đám hành thi mất tâm mất hồn!
Có thể dùng hoang mang lo sợ để hình dung từ!
Hồng Trường Thiên cắn răng, trầm giọng nói:
- Cửu Tôn phủ kiên trì chiến đấu liên tục, ai đi đánh bại đệ tử Cửu Tôn phủ?
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, nửa ngày sau vẫn không có ai nghênh chiến.
- Nhạc Thanh Phong!
Hồng Trường Thiên dứt khoát gọi tên.
Nhạc Thanh Phong, chính là đệ tử chưởng môn Thương Ngô môn, cũng là đệ tử đệ nhất cao thủ được Thương Ngô môn công nhận.
Trong đám người, một thanh niên tuấn tú sắc mặt tái nhợt ngẫng đầu, mờ mịt nói:
- Thiên Vận Kỳ đã thua... Trận chiến này, chiến hay không chiến, thắng và không thắng có ý nghĩa gì?
- Xin hỏi chưởng môn, đệ tử đánh trận này có ý nghĩa gì sao?
Nhạc Thanh Phong nước mắt giàn giụa ngẩng đầu:
- Là vì vinh dự bản môn mà chiến sao? Hay vì Thiên Vận Kỳ tiếp theo mà chiến? Hoặc là, chỉ đơn thuần chặn ghi chép toàn thắng của Cửu Tôn phủ?
Hồng Trường Thiên giận dữ nói:
- Võ giả chúng ta dũng cảm tiến tới, há có thể sợ chiến? Đối phương đã khiêu chiến tới cửa, chẳng lẽ đệ tử Thương Ngô chúng ta không có chút huyết tính nào hay sao?
Nước mắt trên mặt Nhạc Thanh Phong tùy ý chảy xuống, hắn nói:
- Trận chiến này chỉ phí công, đệ tử tình nguyện thành toàn Cửu Tôn phủ, để bọn hắn đi khiêu chiến vị trí càng cao hơn! Đệ tử có mộng tưởng thời gian dài đột phá vị trí Thiên Vận Kỳ. Chỉ tiếc ma luyện nhiều năm nhưng không chờ được cơ hội này.
- Nếu Cửu Tôn phủ có chí khí ngập trời, đệ tử không muốn để cho giấc mơ của người khác tan vỡ dưới kiếm của ta.
- Giấc mộng của ta đã khó thành, mong đợi người đến sau nhận được vinh dự đặc biệt này!
Lời còn chưa dứt, Nhạc Thanh Phong đã nhảy lên, đứng ở trên trận, lớn tiếng nói:
- Ta chính là Thương Ngô môn Nhạc Thanh Phong, đại biểu Thương Ngô môn xuất chiến đệ tử chiến lần này!
Lập tức, hắn đứng thẳng, lớn tiếng nói:
- Ta nhận thua!
Lời còn chưa dứt, đã thấy Nhạc Thanh Phong ngửa mặt lên trời cười to:
- Tâm nguyện bình sinh của đệ tử chính là lấy thân phận đại biểu đệ tử Thương Ngô môn xuất chiến đệ tử chiến, muốn giúp môn phái tấn vị, bất ngờ ta lại đứng ở nơi này chỉ vì nói hai chữ nhận thua! Nhưng cho dù như thế nào, đệ tử cũng muốn chết một lần!
Nhạc Thanh Phong nước mắt chảy ròng, sau khi nghẹn ngào một tiếng, trường kiếm trong tay cắt qua cổ mình.
Phù một tiếng, đầu của Nhạc Thanh Phong bay lên cao.
Nhạc Thanh Phong dùng toàn lực xuất kiếm này, đầu người bay lên cao vài chục trượng, mấy chục giây sau mới rơi xuống, trong nháy mắt lăn xuống đất, chỉ thấy răng trắng hếu khẽ khép lại, hơn nữa còn cắn vào mặt đất
Đến tận đây, đầu người đã bất động, nhưng mà tình huống như vậy, có thể nói cực kỳ thảm thiết.
Tất cả mọi người, tất cả đều chấn động theo!
Các đệ tử Thương Ngô môn nhìn thi thể không đầu không ngã xuống, người người đều ngây ra như phỗng, mặt không còn chút máu!
Hoắc Vân Phong thở dài một tiếng:
- Thương Ngô môn có đệ tử như vậy, lại không được trưởng bối ca ngợi... Đáng tiếc, đáng tiếc.
Quang mang lóe lên.
Nhạc Thanh Phong khởi tử hoàn sinh, đầu lâu tiếp về, hắn đứng trong sân nửa ngày, sau đó hắn cười to, cũng không quay đầu lại đi về phía các sư đệ của mình, đi đến trong đám người, vẫn cúi đầu không nói, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Trận chiến!
Hồng Trường Thiên giận như điên:
- Toàn bộ Thương Ngô môn dốc hết sức đánh một trận chiến, nói cái gì cũng không để cho Cửu Tôn phủ tặc tử tuỳ tiện đạt được!
Cao Đan Vân thở dài một tiếng:
- Trận chiến, bản môn càng không hi vọng, chúng ta nhận thua, Trường Thiên, đi thôi. Đừng có ở nơi này mất mặt xấu hổ! Người khác có thể cướp tôn vị trong tay chúng ta, chúng ta ngày khác chưa hẳn không thể cướp từ trong tay người khác, không cần chấp nhất nhất thời.
Lập tức quát to một tiếng nói:
- Thương Ngô môn nhận thua, không cần trận chiến!
Trên đài cao.
Hoắc Vân Phong nói:
- Thương Ngô môn hai trận chiến lại thua, Cửu Tôn phủ năm trận toàn thắng!
Hắn lạnh lùng nói ra:
- Toàn thể Thương Ngô môn, các ngươi có thể rời đi.
Nhạc Thanh Phong đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói ra:
- Đệ tử muốn ở chỗ này quan chiến, nhìn Cửu Tôn phủ có thể đi đến vị trí nào, tôn sứ có thể cho phép?
Hoắc Vân Phong lạnh lùng nói:
- Sau đó có khiêu chiến thành công hay không, đều là chuyện của môn phái Thiên Vận, các ngươi đã mất đi Thiên Vận Kỳ, đã không có tư cách lưu lại nơi đây, chỉ là sâu kiến, có tư cách gì xem các cao thủ trên trời tranh đấu!
Hắn phất ống tay áo một cái:
- Lập tức đi!
Hồng Trường Thiên cúi đầu xuống, dẫn các đệ tử rời đi.
Tất cả mọi người đã đi ra thật xa, Nhạc Thanh Phong vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn quảng trường bằng phẳng, trong ánh mắt mang theo quyến luyến không bỏ.
- Thanh Phong!
Hồng Trường Thiên trở lại quát chói tai một tiếng.
Nhạc Thanh Phong nhắm mắt lại, lại có hai giọt nước mắt rơi xuống bụi bặm, lập tức, hắn quay người, cũng không quay đầu phi thân rời đi. Lúc đi ngang qua đám người môn phái mình, cũng không ngừng, cũng không liếc nhìn nhau, hắn cứ thế mà đi.
...
Trên đài cao, Hoắc Vân Phong nói:
- Cạnh kỳ đắc thắng, thiên vận gia thân, Cửu Tôn phủ, mời lên vị!
Cái gọi là thượng vị, không ngoài việc đám người Cửu Tôn phủ leo lên vị trí thuộc về Thương Ngô môn, bây giờ là khán đài trống rỗng.
Vân Dương nâng tay lên, thản nhiên nói:
- Thanh tẩy một chút.
Một dòng nước xuất hiện, giống như từ không sinh có, cũng nhanh chóng tẩy rửa nơi này sạch sẽ.
- Đi!
- Đi chúng ta tạm thời dừng ở vị trí này, nơi đây cũng không phải điểm cuối cùng của chúng ta!
Nội tâm các đệ tử kích động, đi theo các sư tôn đi về phía trước, lúc tiến lên đều hăng hái, đắc chí vừa lòng.
Đám người Sử Vô Trần nhìn bình đài trống rỗng, huynh đệ tám người đỏ ngầu cả mắt.
Thiên Vận Kỳ!
Chúng ta, rốt cục đạt được!
Tất cả mọi người đều ngồii vào vị trí, trên không Cửu Tôn phủ, đột nhiên xuất hiện hư ảnh Thiên Vận Kỳ. Hư ảnh kia lấp lóe, chợt biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, một cái Thiên Vận Kỳ có ba chữ Cửu Tôn phủ xuất hiện ở trên không.
Theo cờ xí tung bay, trên đỉnh đầu đám người Cửu Tôn phủ xuất hiện hư ảnh Thiên Vận kỳ màu đen.
Cảnh tượng kỳ dị này chỉ duy trì một lúc liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ có Thiên Vận Kỳ màu đen trên không vẫn đón gió phất phới tại vị trí Cửu Tôn phủ.
Hoắc Vân Phong từ xa nhìn Thiên Vận Kỳ Cửu Tôn phủ tung bay, thản nhiên nói:
- Nếu như Thiên Vận Kỳ rơi xuống, chính là danh vị đóng đô, phải cần ba năm sau lại có cơ hội khiêu chiến, bây giờ Thiên Vận Kỳ chưa rơi, Vân tôn chủ, ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook