“Chủ thượng.”

Sau trưa, bên ngoài thư phòng truyền đến thanh âm kính cẩn của Huyền Mộc.

“Chuyện gì?”

“Chủ thượng, ngày mười lăm đã gần đến, chủ thượng phải chăng nên chuẩn bị hồi Huyết Cung.”

Huyền Mộc tiến vào thư phòng đầu tiên là nhìn một chút Hiểu Hâm đang ngủ trưa trên tháp, sau nhẹ giọng trả lời.

“Ngày mai khởi hành.”

“Vâng, thuộc hạ xin đi chuẩn bị.”

Sau khi Huyền Mộc lui ra, Hàn Quân Tà liền buông bút trong tay đi đến bên Hiểu Hâm, khẽ vuốt đôi má đỏ bừng trong lúc ngủ.

Đêm đó, hắn không cầm lòng nổi, làm bị thương Hâm nhi. Hắn sợ sẽ lại làm bị thương Hâm nhi, rồi lại không muốn không chạm vào Hâm nhi, thế nên hắn vẫn như mọi ngày đi tìm Hâm nhi, cùng ăn cơm cùng ngủ một chỗ, nhưng chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, không dám một lần nữa buông thả dục vọng của mình.

“Cha…” Hâm nhi vẫn đang ngủ thấp giọng gọi Hàn Quân Tà.

Đôi tay Hàn Quân Tà lưu luyến trên đôi má của Hiểu Hâm một hồi, rồi mới xoa nhẹ lên đôi môi hồng nhuận. Hắn vẫn  nhớ, nó ngọt như thế nào, khiến người ta trầm túy đến thế nào.

Thật muốn nếm một chút…

“Cha…” Hiểu Hâm do sự “quấy rầy” của Hàn Quân Tà cuối cùng cũng tỉnh giấc, mở miếng muốn kêu cha, nhưng lại khiến đôi tay trên môi thừa dịp tiến vào.

Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của Hiểu Hâm, cảm giác được cái lưỡi mềm mại vừa lướt qua ngón tay, đôi mắt Hàn Quân Tà chợt tối sầm, cuối cùng một tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, hôn thật sâu đôi môi phấn nộn.

“Ân… cha…”

Ngoan ngoãn tiếp nhận cha, cùng cha thưởng khẩu thủy*, Hiểu Hâm khí tức bất ổn tựa trong lòng Hàn Quân Tà, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

“Hâm nhi… không thích sao?”

Hàn Quân Tà không phát hiện trong giọng nói của chính mình có chút căng thẳng.

“Hâm nhi… thích cha…”

Nói còn chưa nói hết, Hiểu Hâm lần thứ hai sa vào một nụ hôn cuồng phong bạo vũ.

Tiểu Thanh trong ống tay áo lắc đầu, bất đắc dĩ bò xuống đất, tìm một góc thuận mắt mà thưởng thức Hoạt Xuân Cung.

“Hâm nhi…”

“Cha… Cha… Ân a…”

Vừa nghe liền biết biết ngay trong phòng đang làm chuyện ân ái, nếu lúc này đứa ngốc nào mà xông vào, nhất định sẽ bị Hàn Quân Tà giết ngay tức khắc.

Tiểu Bạch vẫn tự nhận mình là một người thông minh, cho nên hắn phiền muộn đứng ngoài cửa chờ gần nửa canh giờ. Nghe trong phòng những thanh âm ám muội vang lên dường như không có ý định dừng lại, tiểu Bạch quyết định quay về viện tử hát hát lương trà xuy xuy phong*, đỡ khỏi hỏa khí bộc phát làm mất máu.

“Mới là buổi chiều… chủ thượng vì sao lại vội vã a…”

Tiểu Bạch một mạch chạy về chỗ của mình, ngồi tại hồ nước lẩm bẩm.

“Này!!”

Đồng Thủy trước sau vẫn cứ một cách chào hỏi, bỗng nhiên từ phía sau đánh hướng tiểu Bạch. Nếu là lúc bình thường nhiều lắm chỉ khiến tiểu Bạch nghiêng người một chút, thế nhưng tiểu Bạch lúc này còn chìm trong kích thích vừa nãy chưa kịp hồi phục, thế là ôi…

“Ùm!”

Hai người cùng rớt xuống nước.

Lại ngay sau đó…

“Bạch, nhanh đi tẩy đi.”

“Ân, ngươi cũng vậy, coi chừng cảm.”

… …

“Ngươi bò qua đây làm gì?”

“Mộc dục.”

“Của ngươi ở bên kia…”

“Bên này dường như ấm hơn.”

“Ngươi không thấy có chút chật chội sao…”

“Chật một chút mới ấm a.”

Hai người ướt đẫm ra khỏi hồ nước, liền khẩn trương vào thay quần áo, phân phó chuẩn bị mộc dục. Kết quả tiểu Bạch không còn chút sức lực, nhượng Đồng Thủy tiến vào dục dũng của mình.

“…”

“Ai, nếu không phải ngươi ngay cả cú đánh ấy cũng đỡ không được thì chúng ta đâu có rớt xuống nước a.”

“Ta đang mãi nghĩ mà…”

“Nghĩ cái gì?” Đồng Thủy vẻ mặt hiếu kỳ tiến tới trước.

“Ngươi đừng dựa sát vào ta như thế…” Nếu lúc bình thường, tiểu Bạch cũng sẽ không lưu tâm, thế nhưng hắn vừa mới nghe xong nửa canh giờ… khó tránh khỏi tương đối mẫn cảm.

Đồng Thủy nghe vậy đáy mắt hiện lên một mạt tinh quang, theo sau hiếu kỳ mà không ngừng truy vấn. Tiểu Bạch buộc phải đem sự việc vừa trải qua nói cho Đồng Thủy.

“Ngươi nói là… chủ thượng cùng thiếu chủ đang ở…”

Gương mặt tiểu Bạch hồng lên, khẽ gật đầu.

“Bạch, mặt của ngươi thật hồng, không bị cảm lạnh chứ?”

Nói xong, Đồng Thủy đưa trán đặt trên trán của tiểu Bạch, mà động tác này làm tiểu Bạch ngay cả tai cũng đều đỏ.

“Không… Không có việc gì…” Tiểu Bạch vội vã thối lui, đáng tiếc lại đang ở trong dục dũng.

“A? Tai của ngươi cũng đỏ!” Đồng Thủy kinh ngạc hô, nhưng lập tức lại trầm tiếng nói, “Thoạt nhìn có vẻ rất ngon a…” nói xong còn ám muội liếm liếm môi.

Tiểu Bạch liền ngay cả cổ cũng đều đỏ, xoay người định ra khỏi dục dũng, thế nhưng Đồng Thủy nhanh tay quấn ngang thắt lưng kéo xuống, đồng chí tiểu Bạch rơi vào lang khẩu, bất, trở lại trong nước. Tiểu Bạch còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Đồng Thủy phía sau hé ra đôi môi đỏ mọng, ngậm thùy tai hồng hồng của tiểu Bạch bát lộng duyện hấp.

“Sao lại muốn mau chóng đi ra… còn chưa tắm sạch mà…”

Đồng Thủy ngậm vành tai tiểu Bạch nói, bàn tay bên hông ám muội nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của tiểu Bạch.

“Khụ… Ta tự tẩy được rồi…”

Tiểu Bạch giãy dụa không ra, đành phải chấp thuận.

“Nên lần nữa tẩy thật kỹ… ta giúp ngươi…”

Đồng Thủy cố tình hướng cổ tiểu Bạch thở ra nhiệt khí, hai tay càng không an phận du tẩu khắp nơi, còn cố tình tại nơi nhạy cảm ấy quyến luyến trêu chọc.

“Ngươi… làm cái gì!”

Eo của tiểu Bạch có chút nhuyễn, vội vã xoay người tránh khỏi cái ôm ấp của Đồng Thủy.

“Ta? Ta muốn làm chuyện chủ thượng đang làm…”

Nói xong thân liền xấn tới, một đôi cánh tay ngọc càng không khách khí vuốt ve trên cổ của tiểu Bạch, đôi chân thon dài nhẹ nhàng ma xát một nơi nhạy cảm nào đó.

Gương mặt của tiểu Bạch càng đỏ bừng, nghĩ muốn đẩy Đồng Thủy nhưng tay vừa tiếp xúc với da thịt nõn nà của Đồng Thủy liền như bị điện giật mà rút tay về, ngẩng đầu muốn quát bảo ngừng, nhìn đến đôi mắt xuân sắc mang theo thần sắc hàm tình liền ngây dại. Càng làm hắn thêm xấu hổ chính là bộ vị trên người đã đầy sức sống đứng thẳng…

Sách, tên gia khỏa này bình thường thì mãng mãng chàng chàng*, ngày hôm nay sao lại mê người… đến vậy…

Đồng Thủy đương nhiên cũng cảm giác được thay đổi của tiểu Bạch, cười đến càng quyến rũ, trong lòng không kềm được thở ra một hơi.

Cách Huyền dạy quả nhiên hiệu nghiệm, chỉ là không nghĩ lại dùng sớm vậy thôi…

Nguyên lai ba người bọn họ biết nhau đã mấy chục năm, Huyền Mộc sớm nhìn ra hai người này đối với nhau có tình ý, nhưng cả hai đều phi thường trì độn, cứ lôi thôi mà làm bạn hơn mười năm qua. Mấy năm trước, Huyền Mộc nhịn không được, một lời điểm tỉnh Đồng Thủy, nhưng Đồng Thủy vẫn không có dũng khí bày tỏ. Vậy mà hai ngày nay lại bị chủ thượng kích thích cuối cùng nhịn không được, hướng Huyền Mộc thỉnh giáo làm sao mới đem tiểu Bạch ăn đến miệng được, thế là Huyền Mộc dạy hư tiểu bằng hữu~~

Phương pháp của Huyền Mộc chính là – sắc dụ.

Ban đầu Đồng Thủy định tìm cơ hội chuốc say tiểu Bạch… rồi mới XXOO… Kết quả ngày hôm nay thấy “tiểu Bạch nhập dục đồ”, nhất thời kìm nén không được, … phát sinh tình huống như trên…

—————————————–

Thưởng khẩu thủy: kiểu như là trao đổi nước miếng *đỏ mặt*

Hát hát lương trà xuy xuy phong: uống uống trà lạnh thổi thổi gió

Mãng mãng chàng chàng: thiếu thận trọng, liều lĩnh

—————————————

Vâng, chính thức là hết vốn, bình thường thì luôn có một chương thủ sẵn nhưng tuần vừa rồi bận quá, không thể dịch thêm. Không biết bao giờ mới xong chương sau. Mà cũng chỉ còn có vài chương nữa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương