Tiền Đống kinh hồn bất định, nhìn qua lại giữa hai người, muốn biết tiếp theo mình phải làm gì.


"Ngươi biết hắn không?" Đường Tô Mộc hỏi.

"Không biết." Tiền Đống vội vàng lắc đầu: "Nhà ta vẫn luôn ở thôn Vân Linh, nếu như hắn đã tới trong thôn từ trước thì ta không thể nào không biết được."

Đường Tô Mộc sáng tỏ.

Cho nên vốn không phải là người trong thôn Vân Linh.

"Dĩ nhiên ngươi không biết ra rồi." Thanh niên mặc tang phục lạnh lùng nói: "Nếu như không phải vì tới làm tang sự cho cha ta, căn bản ta không thể về đây, cũng sẽ không biết những chuyện các ngươi đã từng làm với cha ta."

Mặt Tiền Đống lộ vẻ khó hiểu.

Tang sự, tang sự gì chứ, trước đó trong thôn vẫn yên ổn, chưa từng nghe nhà ai bỗng nhiên có người nào chết cả.

Không đúng.

Tiền Đống chợt nhớ ra, hình như quả thật có một người.

"Ngươi, ngươi là nhi tử của Chương Khâu?"

"Đúng." Chương Tân Hữu gật đầu một cái: "Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi sao."

"Chương Khâu là ai?" Đường Tô Mộc hỏi.

Vẻ mặt Tiền Đống phức tạp: "Chương Khâu là... nhi tử của lý chính thôn Vân Linh đời trước."

Nhắc tới chuyện này thật ra cũng không phức tạp lắm.

Lý chính đời trước của thôn Vân Linh tên là Chương Cát, là một người tốt đường đường hoàng hoàng, chỉ tiếc nhi tử sinh ra học không giỏi, tuổi còn trẻ đã dính vào bài bạc, vì tiền mà mấy lần gây chuyện bên ngoài, cuối cùng khiến cha mẹ mình tức chết.

Chương Khâu làm quá nhiều chuyện ác, trước đó có cái danh lý chính làm chỗ dựa, đến sau khi phu thê lý chính chết, người trong thôn lập tức không tha cho ông ta nữa, dứt khoát thương lượng trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi thôn.

Chương Khâu này, từ nhỏ đã ham ăn lười làm, sau khi rời khỏi thôn căn bản không biết sinh sống thế nào, tức phụ thú về không chịu nổi, không lâu sau đã bỏ chạy cùng người ta, sau đó Chương Khâu hoàn toàn không có tin tức nữa.


Tiền Đống không hiểu.

Chương Khâu có kết cục như vậy hoàn toàn do chính bản thân làm ra, lại nói tức phụ của ông ta đã mang theo nhi tử cùng tái giá, có khi ngay cả họ cũng đã đổi, quả thực không thể chạy trở lại tìm người trong thôn báo thù được.

"Mẫu thân ta không tái giá." Chương Tân Hữu xen lời hắn: "Người mẫu thân đi theo căn bản không tình nguyện thú nàng. Nếu như không phải các ngươi đuổi cha ta ra khỏi thôn, mẫu thân ta sẽ không đi, càng sẽ không dính bệnh nặng chết ở bên ngoài, chết nơi xa xứ."

Chuyện, chuyện này...

Tiền Đống há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

"Báo thù cho cha nương? Nói dễ nghe quá nhỉ." Đường Tô Mộc cười: "Nếu quả thật ngươi muốn báo thù, thì đã giết hết tất cả người trong thôn này từ lâu rồi. Nào có giống như bây giờ, ngươi vừa khống chế tất cả thôn dân, vừa không ngừng tạo ra chuyện lạ, dẫn người bên ngoài đi vào đây."

Chương Tân Hữu nhíu mày, cũng không phản bác.

"Ngươi cũng thông minh lắm. Đúng vậy." Chương Tân Hữu dứt khoát thừa nhận: "Chuyện này có gì mà kỳ quái. Ngươi cứ nhìn bản lĩnh hiện giờ của ta đi, nếu chỉ lấy để báo thù không khỏi lãng phí quá hay sao?"

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tiền Đống vội vàng ngăn cản trước mặt ân nhân của mình.

"Im miệng." Chương Tân Hữu không thèm nhìn hắn: "Một tên quỷ nghèo như ngươi, bán tháo đi cũng chẳng đáng mấy đồng, ngươi có biết người bên cạnh ngươi kia là ai không?"

Đường Tô Mộc không nói gì.

Tiền Đống trợn trừng mắt, không nhịn được quay đầu nhìn y.

Vẻ mặt Chương Tân Hữu hào hứng: "Y chính là vương phi tương lai của Tấn vương điện hạ - nhị nhi tử của đương kim thánh thượng... A đúng rồi, bản thân Tấn vương điện hạ hiện giờ cũng đang ở trong thôn đó."

"Đúng như ban đầu ta dự đoán, nơi này cách Lận thành rất gần, triều đình không thể nào không quan tâm đến. Chỉ cần chuyện cổ quái ở thôn Vân Linh truyền đi, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn các nhân vật lớn chui đầu vào lưới."

Dĩ nhiên, ngay cả bản thân Chương Tân Hữu cũng không ngờ tới thôn Vân Linh lại dẫn tới nhân vật lớn như Tấn vương.

Nhưng mà không sao hết, chỉ cần với năng lực hiện giờ của hắn, cho dù là kim tiền cũng được, quyền lợi cũng được, chẳng qua đều là thứ đồ dễ như trở bàn tay.

Chương Tân Hữu cười càng sung sướng hơn nữa: "Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm. Có vương phi ở đây, ta tin chắc Tấn vương điện hạ sẽ nhanh chóng chạy tới. Xin hai vị hãy an tâm, đừng nóng vội, mọi chuyện sẽ mau chóng có kết quả thôi."

Ý thức được ý định của người đối diện, Tiền Đống nhất thời hoảng hồn, nhìn trái phải một chút xem có thể chạy đi từ nơi nào không. Vẫn chưa kịp rời bước chân, hắn đã bị người trúng cổ trong thôn xung quanh vây chặt lấy.


Đừng nói là xuống núi.

Giờ phút này bọn họ căn bản không lọt ra khỏi cái sân trước mắt được.

Trên đầu Tiền Đống toát ra mồ hôi lạnh, quay đầu thấp giọng nói: "Làm thế nào đây?"

Thậm chí Tiền Đống nghĩ, nếu như đến cuối cùng quả thực không được, thì hãy để hắn phụ trách liều chết ngăn ở chỗ này, để đối phương nghĩ cách chạy đi trước.

"Quả thật rất nhanh sẽ có kết quả." Đường Tô Mộc gật đầu một cái, lấy một miếng như ngọc thạch từ trong ngực áo ra.

Chương Tân nhíu mày lại: "Ngươi muốn dùng độn địa thạch chạy trốn? Đừng tốn công vô ích, ngươi cho rằng mình không đụng phải những cổ trùng màu đỏ kia là có thể không bị khống chế hay sao? Nực cười! Chỉ cần ngươi vẫn còn thở, thì căn bản không cách nào tránh khỏi hít cổ trùng trong sương mù vào trong cơ thể, bị khống chế chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi!"

"Ai nói với ngươi rằng đây là độn địa thạch?" Đường Tô Mộc ngẩng đầu lên nói.

Vào sáng sớm khi tiến vào thôn Vân Linh, y đã nhận được cảnh báo của đỉnh Vô Uyên, nói sương mù dày đặc trong thôn này có chút kỳ quái, trừ việc có thể làm trở ngại tầm mắt ra thì tất cả người ở trong sương mù dù nói chuyện hay là hành động đều sẽ bị người điều khiển cổ trùng nghe thấy trực tiếp.

Thật sự dùng còn tốt hơn cả máy theo dõi nữa.

Nếu như không phải đã được nhắc nhở từ trước, nói không chừng Đường Tô Mộc sẽ bị tác dụng bề ngoài của sương mù này lừa gạt. Mà nếu y đã biết, thì thao tác có thể làm trong tối cũng quá nhiều.

"Dạy ngươi một thường thức, trên đời này chỉ tồn tại độn địa phù, tuyệt đối không tồn tại thứ đồ như độn địa thạch, và..." Đường Tô Mộc cúi đầu đặt ngọc thạch trong tay xuống dưới đất, một luồng sáng đỏ thoáng qua, trong nháy mắt ngọc thạch không chui vào lòng đất, mà vẽ ra mấy hoa văn màu máu quỷ dị.

"Và... Nếu như lần tới thấy có người cầm trận pháp thạch ra, nhớ rằng, nhất định không được để cho hắn có cơ hội, để hắn có thời gian đặt trận pháp thạch trong tay xuống đất." Đường Tô Mộc cười nói hết lời.

[Tứ phương trận đồ (thuộc tính viêm): năm trăm đồng tiền vàng. Vũ khí đặt bẫy tấn công phạm vi thuộc tính viêm, cần ít nhất bốn viên trận pháp thạch làm cơ sở, có thể chỉ định trực tiếp đối tượng tấn công, sau khi một viên trận pháp thạch cuối cùng bố trí xong sẽ có hiệu lực trong chớp mắt, thời gian hiệu lực là 30 giây. Hiệu quả: công kích thuộc tính viêm trong phạm vi 20x20.]

Sở dĩ Đường Tô Mộc lãng phí thời gian nấu mì cho Nhạc Thư chính là vì mượn thời gian trống lúc ăn cơm tiết lộ kế hoạch chân chính cho Nhạc Thư, và vào thời điểm sau cùng giả vờ mượn danh nghĩa độn địa thạch, giao ba viên trận pháp thạch còn lại cho Nhạc Thư, để hắn bố trí xong tất cả trước khi mình đuổi đến."

Cái gọi là chia nhau hành động vốn là giả. Từ lúc mới bắt đầu bọn họ đã đưa ra xong kế hoạch dụ bắt đầu sỏ phía sau màn.

Hiện giờ bốn phía đông tây nam bắc hiện lên trận pháp thạch đã bố trí xong, trận pháp lập tức mở.


"Ngươi!" Chương Tân Hữu cả kinh thất sắc, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi. Vô số ngọn lửa toát lên từ lòng đất, tránh né thôn dân ngơ ngơ ngác ngác, tránh né viện tử trên núi và rừng trúc, nhào về phía duy nhất có Chương Tân Hữu.

"Đừng có chạy, những ngọn lửa này không có bất kỳ thứ gì có thể dập tắt được đâu. Nếu như ngươi có thể thành thật một chút, nói không chừng ta có thể chừa cho ngươi một con đường sống!" Đường Tô Mộc nói.

"A a a a a!" Ngọn lửa đốt tới trên người, Chương Tân Hữu gào to như điên dại, liều mạng quay lại sau lưng mình, như đang kêu gọi đầu hàng với một người nào đó đang ẩn trong sương mù: "Cứu mạng! Ngươi còn chờ gì nữa, không mau ra cứu ta đi!"

Đường Tô Mộc híp mắt, không biết có phải ảo giác của mình hay không, trong nháy mắt khi Chương Tân Hữu vừa dứt lời, ngọn lửa trên đất như bị sương mù dày đặc trong không khí áp chế. Mặc dù không thể dập tắt hoàn toàn, nhưng trở nên yếu ớt đi rất nhiều.

Meo...

Một tiếng mèo kêu rất nhẹ, một con mèo mun lớn bằng khoảng bàn tay người trưởng thành nhảy ra từ trong màn sương dày, động tác nhẹ nhàng đáp lên trên vai Chương Tân Hữu.

Thế lửa yếu bớt, lòng Chương Tân Hữu vẫn còn sợ hãi, nhìn Đường Tô Mộc đối diện, nhất thời nổi giận trong lòng, chỉ thẳng vào y, nói với mèo mun trên vai: "Giết hắn, không cần chờ Tấn vương gì đó tới nữa, giết hắn ngay bây giờ!"

Đường Tô Mộc nhíu mày, thế mà là mèo thật.

Vậy đây nên gọi là gì? Mèo cổ?

[Ting ting, mèo cổ, một loại cổ vật cực kỳ hiếm thấy, không thể nào do con người tự nuôi dưỡng, trời sinh có năng lực mê hoặc lòng người, căn cứ vào sự bất đồng trong quá trình sinh trưởng mà co thể đạt được năng lực của riêng mình.]

Đường Tô Mộc giương mắt nhìn qua.

Tính đến hiện tại, con mèo mun trước mắt, hay còn gọi là mèo cổ này mới thể hiện ra ba loại năng lực.

Một là sinh ra cổ trùng màu đỏ rải rác trong không khí, lấy thứ này để khống chế lòng người. Hai là chế tạo ảo ảnh, khiến người bị lạc trong thôn Vân Linh không thể nào rời đi. Ba chính là tạo ra sương mù dày đặc, cũng nhận được tất cả âm thanh và hình ảnh trong màn sương dày.

Meo...

Mèo mun kêu một tiếng, dường như có chút do dự với mệnh lệnh của Chương Tân Hữu.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngươi muốn chờ người này giết ta luôn hay sao?" Chương Tân Hữu không nhịn được cả giận nói: "Đừng quên, là cha ta cho ngươi cơm ăn, còn cứu ngươi ra từ trong vũng bùn, nếu không căn bản ngươi không sống được tới bây giờ!"

Mèo mun lại kêu một tiếng nữa, chuyển tầm mắt đến hướng Đường Tô Mộc, vẫn không nhúc nhích như cũ.

"Giết hắn, giết hắn ngay bây giờ cho ta!" Chương Tân Hữu thở hổn hển.

Đường Tô Mộc cười: "Đừng uổng phí sức lực nữa. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra thật ra con mèo cổ này vốn không tình nguyện giết người hay sao?"

"Ngươi nói gì cơ?" Người đối diện trừng mắt nhìn y.

"Không có gì, chẳng qua là ngươi khống chế thôn Vân Linh lâu như vậy, đến bây giờ cũng chỉ mới giết chết một hai người Tây Di, còn lại cho dù là thôn dân, hay là mệnh quan triều đình, chưa một ai phải chết cả. Tất cả mọi người đều bị khống chế, nhưng cũng đều sống thật tốt cho tới tận bây giờ, ngươi không cảm thấy bản thân chuyện này rất kỳ lạ hay sao?"


Chương Tân Hữu bỗng sửng sốt.

Quả thật đúng như lời đối phương nói, tính đến hiện tại ngay cả một thôn dân chết đi cũng không có. Mặc dù có nhiều con rối sống hơn, trước đó hắn đã cố gắng khống chế những thôn dân kia tự mình ăn uống, nhưng không ai chăm sóc trẻ con, và cả mấy người bệnh liệt giường, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng khó khăn như ông lão kia.

Làm sao bọn họ kiên trì sống đến tận bây giờ?

"Là ngươi?" Chương Tân Hữu khiếp sợ nhìn con mèo mun trên bả vai mình: "Tại sao ngươi lại cứu bọn họ?"

"Rất đơn giản, đúng như nó bây giờ lấy ơn báo đáp, tình nguyện nghe theo định đoạt của ngươi. Mà những thân dân khác trong thôn Vân Linh chắc cũng đã vô tình hay cố ý từng chăm sóc nó." Đường Tô Mộc nói.

"Đúng đúng, ta nhớ ra rồi." Tiền Đống vẫn luôn trốn ở một bên cuối cùng cũng nghĩ ra, chỉ vào con mèo mun trên vai Chương Tân Hữu, nói: "Đây không phải là con mèo hoang thường chuyện chạy vào trong thôn sao, trước kia ta còn từng đút đồ ăn cho nó, và cả nữ nhi của ta cực kỳ thích nó, còn trộm lấy cá nhỏ trong nhà ra đi đút cho nó nữa."

Dường như có thể nghe hiểu lời của Tiền Đống, mèo mun quay đầu, nhẹ nhàng meo một tiếng.

"Cho nên Đóa Nhi..."

"Đúng." Đường Tô Mộc gật đầu một cái: "Nữ nhi của ngươi có thể sống đến tận bây giờ cũng là công lao của nó."

"A." Vẻ mặt Tiền Đống bỗng chốc trở nên phức tạp.

Người không giết được, chỗ dựa duy nhất trước mắt của mình cũng không trông cậy vào được, cuối cùng Chương Tân Hữu hoàn toàn tan vỡ.

Thừa dịp ngọn lửa quanh người đã có khuynh hướng yếu đi rõ ràng, hắn chẳng thèm để ý gì, ném mèo mun trên bả vai đi, chạy về hướng đỉnh núi như phát điên.

Phải chạy nhanh một chút, trên núi này còn có con rối sống hắn để lại khi trước, đến lúc đó có thể ngăn bọn họ lại phía sau.

Giờ phút này thân phận tên họ của hắn đều là giả, dù là không có mèo cổ, chỉ cần rời khỏi thôn Vân Linh, sẽ không ai có thể bắt hắn được nữa.

Chương Tân Hữu liều mạng chạy, bỗng nhiên thấy một mũi tên như có hỏa diễm thiêu đốt bay tới từ đối diện, theo tiếng xé gió đóng hắn lên mặt đất trong chớp mắt.

Trên vai truyền tới đau đớn, Chương Tân Hữu kêu đau một tiếng, ngay cả mở miệng cũng không kịp, trực tiếp ngất đi.

"Người đi cùng ta vẫn còn đang ở trên núi, nếu như không muốn bị giết nhầm, khuyên ngươi tốt nhất đừng có chạy qua đó."

Giọng nói chậm rãi truyền tới từ sau lưng hắn: "... Ồ, thật xin lỗi, hình như đã không còn kịp nữa rồi."

-------------------


Quên mất :v bên kia up ngày 9-10/8 mà 12 mới nhớ ra up bên đây :V

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương