Ta Không Thành Tiên
-
Chương 34: Chồng cũ của nàng
"Mười ba ngày trúc cơ, còn có thiên bàn?"
Côn Ngô, bên sông Cửu Đầu.
Vẫn là sông lớn chảy xiết như trước, vẫn là sông dài lững lờ như trước, vẫn là một thân đạo bào, mái tóc bạc trắng như trước.
Hoành Hư chân nhân chậm rãi đi dọc theo bờ đê về phía trước, hướng đi là về Côn Ngô.
Đồ đệ đi theo bên cạnh hắn là tam đệ tử hắn thu trước kia, tên là Ngô Đoan, giờ đây cũng đã là tu sĩ nguyên anh hậu kì.
Nghe thấy câu hỏi của Hoành Hư chân nhân, Ngô Đoan gật đầu: "Đó là nữ đệ tử nghe đồn Nhai Sơn mới thu thời gian trước, tên là Kiến Sầu. Có người nói thời gian trúc cơ của cô ta có lẽ còn không đến mười ba ngày, đấu bàn thiên phú một trượng, bây giờ bao nhiêu không biết, nhưng có người tận mắt nhìn thấy chính là thiên bàn".
"Thiên bàn..."
Còn có người tận mắt nhìn thấy?
Hoành Hư chân nhân cười: "Có người, là người nào?"
Ngô Đoan ngẩn ra: "Ý sư tôn là..."
"Không có ý gì, đặt điều phao tin mà thôi".
Hắn lại rất tò mò, rốt cuộc Tiễn Chúc phái có thứ gì mà đột nhiên dám càn rỡ như thế?
Đánh lên Nhai Sơn, giao thủ với đệ tử Nhai Sơn không nói, bây giờ còn dám tung tin đồn nhảm như vậy, rốt cuộc là vì mục đích gì?
Côn Ngô không lâu trước mới có đệ tử thiên tài mười ngày trúc cơ, mười ba ngày được đề danh trên bia Cửu Trùng Thiên thứ hai. Ngay sau đó có người loan tin Nhai Sơn có nữ đệ tử mười ba ngày trúc cơ, còn có thiên bàn...
Cực kì ác ý.
Có điều...
Đều không có quan hệ quá lớn với hắn.
Hoành Hư chân nhân mỉm cười, vẫn đi theo sơn đạo về Côn Ngô.
Ngô Đoan đứng ở chỗ cũ, suy tư rất lâu về vấn đề bí hiểm này.
Hắn không đuổi theo Hoành Hư chân nhân, chỉ nhìn xuống mặt sông rộng rãi.
Tàn dương hắt xuống nước, nước chuyển thành màu máu.
Tạ Bất Thần mặc áo bào xanh, ngồi xếp bằng trên dòng nước chảy xiết giữa sông, quanh người không có ánh sáng, giống như một người bình thường.
Nữ tu sĩ Nhai Sơn đó có phải mười ba ngày trúc cơ hay không, Ngô Đoan không biết. Nhưng hắn biết rất rõ, người trước mắt này mười ngày trúc cơ, chắc chắn không giả.
Mới nhập môn bao lâu?
Vậy mà đã sáng chói lọi, thậm chí còn át hết cả những tu sĩ Côn Ngô còn lại.
Trước kia Triệu Trác Côn Ngô có người biết, trước kia Nhạc Hà Côn Ngô có người biết, trước kia Ngô Đoan Côn Ngô có người biết...
Nhưng bây giờ ai cũng không quan tâm đến những người này nữa, trong mắt, ngoài miệng tất cả mọi người vĩnh viễn chỉ có Tạ Bất Thần Côn Ngô!
Thiên tài?
Trong nháy mắt, một cảm giác mất bình tĩnh khó tả dâng lên khiến trong lòng Ngô Đoan cuồn cuộn cảm xúc.
Hắn tiến lên vài bước, đứng trên mặt sông nước chảy cuồn cuộn, từng bước tiến về phía trước.
Tạ Bất Thần chậm rãi nâng mí mắt lên.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là sông Cửu Đầu chảy xiết không ngừng, mặt sông rất rộng, mà hắn đang ngồi giữa sông, cảnh tượng nhìn từ đây còn hùng vĩ tráng lệ hơn khi nhìn từ bờ sông.
Nhìn một lát, hắn mới quay đầu nhìn về phía Ngô Đoan đang đi ra giữa sông.
Không đứng dậy, chỉ mở miệng, Tạ Bất Thần chào một tiếng: "Ngô sư huynh!"
Vẻ mặt quá lạnh nhạt, ánh mắt vô tình, cũng rất vô tâm.
Những chuyện liên quan đến lai lịch của Tạ Bất Thần, sư tôn chưa bao giờ nói với người ngoài, vì vậy tất cả bọn họ đều hoàn toàn không biết gì về vị sư đệ mới nhập môn này. Bọn họ không biết hắn từ đâu mà đến, lại càng không biết hắn đã trải qua việc gì, có thân phận ra sao...
Quá mức thần bí.
Cũng quá mức chói mắt.
Không bị người khác đố kị thì là người tầm thường, còn Tạ Bất Thần là thiên tài trong thiên tài, dù ở Côn Ngô nhân tài đông đúc cũng có thể đè trên tất cả.
"Sư đệ tu luyện trên sông thời gian dài, hình như đã rất lâu chưa về Côn Ngô". Ngô Đoan nói chuyện bâng quơ, cười cười nhìn Tạ Bất Thần: "Gần đây Trung Vực hết sức náo nhiệt, đã xảy ra vài việc lớn, không biết sư đệ có nghe nói không?"
Lâu không về Côn Ngô, đương nhiên chuyện gì cũng không biết.
Tạ Bất Thần cũng không thấy hứng thú với cái gọi là tin tức.
Hắn nói lạnh nhạt: "Chưa nghe".
Ngô Đoan cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Nghe nói Nhai Sơn có một nữ tu sĩ mới nhập môn, mười ba ngày trúc cơ, mà tuyến khôn toàn bộ thắp sáng, là thiên bàn hiếm thấy trên đời. Nói đến chuyện này, sư đệ mười ngày trúc cơ, tuy là hàng vạn người Trung Vực đều biết, nhưng ta là sư huynh đồng môn mà lại chưa từng tận mắt nhìn thấy đấu bàn của sư đệ. Không biết kì tài ngút trời như sư đệ... có phải cũng thiên bàn không?"
Kì tài ngút trời...
Không sai.
Còn có phải thiên bàn không...
Tạ Bất Thần cúi đầu, chuyển mắt nhìn về phía sông lớn chảy xiết, chỉ hỏi: "Sư huynh muốn xem à?"
Ngữ khí nhẹ nhàng lại lạnh lẽo như mang theo băng giá làm người nghe cực kì không thoải mái.
Ngô Đoan tự dưng có một cảm giác như bị làm nhục.
Hắn biết bây giờ người sư tôn quan tâm nhất chính là vị đệ tử thiên tài đang ở đây, chỉ tiếc... ngoài sư tôn, ở Côn Ngô có rất ít người thích hắn.
Hôm nay đã mở miệng rồi, chẳng lẽ Ngô Đoan lại còn sợ hắn?
"Không chỉ muốn thấy đấu bàn của sư đệ mà còn muốn thấy bản lãnh của sư đệ".
Đó chính là chuẩn bị đánh nhau.
Hai tay Tạ Bất Thần đang nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, hơi nắm lại, lúc này đột nhiên cử động, những ngón tay đột nhiên trở nên cứng cáp. Năm ngón tay hắn chống lên đầu gối, cuối cùng từ giữa sông đứng lên.
Không thèm nhìn Ngô Đoan toàn thân căng cứng, vẻ mặt kiêng kị.
Tạ Bất Thần cúi người, duỗi một tay xuống nước. Dòng nước chảy xiết lập tức biến thành cuộn trào.
Ngô Đoan không biết hắn đang làm gì, lại vẫn trực tiếp bắt quyết, một thanh trường kiếm bằng xương trắng lơ lửng trên cao sau lưng hắn.
Nước sông vẫn chảy, lướt qua năm ngón tay trái Tạ Bất Thần.
Ngón tay thon dài như ngọc, móng tay trơn bóng sạch sẽ, rất chỉn chu, lại hiện ra vài phần phong độ.
Hắn chậm rãi đứng dậy, đồng thời rút tay trái về.
Nước sông lúc này lại như đứng yên, trong lòng Ngô Đoan sinh ra một điềm báo, cảm thấy lông măng dựng đứng!
Sau một nháy mắt yên lặng, mặt sông đột nhiên nổi sóng ngập trời.
Tạ Bất Thần tút tay từ dưới sông lên, nước sông đang chảy cuồn cuộn không ngờ cũng dâng lên theo, như là kéo ra một thác nước từ giữa lòng sông.
Tuôn chảy!
Năm ngón tay Tạ Bất Thần khép lại, dường như nắm chặt dòng chảy này, càng ngày càng cao.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên bên tai.
Dòng chảy đó cuối cùng bị hắn rút ra khỏi mặt sông. Khi dòng chảy này rời khỏi con sông, nước hai bên đột nhiên tràn vào lấp chỗ trống do nó để lại.
Ầm!
Nước bắn tung tóe, ướt cả góc áo Tạ Bất Thần.
Tay phải hắn để sau lưng, tay trái nhẹ nhàng rung rung, dòng nước bị hắn nắm trong tay không ngờ lại như một thanh kiếm giũ nước mưa đi, nước bắn khắp nơi, trong suốt như nhuốm máu dưới tàn dương.
Đến lúc nước đã bắn đi hết, trong tay Tạ Bất Thần đã nắm một thanh kiếm do nước sông đúc thành, sóng gợn mờ ảo, hình như vẫn đang chảy.
Rút dòng chảy làm kiếm!
Ngô Đoan cảm thấy dưới chân mình lạnh buốt, cảm giác còn chấn động hơn lần trước nhìn thấy Tạ Bất Thần ngự không bay đến!
Tạ Bất Thần cầm kiếm mà đứng, dưới chân nước sông vẫn chảy, nói lạnh nhạt: "Nghe nói sư huynh bây giờ là nguyên anh hậu kì, tu vi rất cao, Bất Thần tu vi còn thấp, mong sư huynh chỉ giáo".
***
"Ý sư phụ là có người cố ý chơi khăm Nhai Sơn chúng ta?"
Mặt trời đã lặn xuống sau núi.
Trời đã hoàn toàn tối.
Đám Kiến Sầu đã bái biệt mà đi, Phù Đạo sơn nhân nhấc chân lên khỏi Quy Hạc tỉnh, đứng bên rìa nhìn lại cả tòa Nhai Sơn, nói: "Chuyện sư tỷ Kiến Sầu của ngươi mười ba ngày trúc cơ, ta đã dặn không ai được nói ra. Cái bọn ngốc Nhai Sơn này bình thường vẫn hi hi ha ha, nhìn không đáng tin, nhưng lúc như thế này sơn nhân ta vẫn rất tin tưởng".
Dù sao cũng là Nhai Sơn.
Nhưng mà...
Cái gì mà bọn ngốc?
Thẩm Cữu tới báo tin đỡ đầu gối đi theo bên cạnh Phù Đạo sơn nhân: "Vậy là tin tức không phải từ Nhai Sơn truyền ra?"
"Khả năng cực thấp".
Hai tay Phù Đạo sơn nhân đặt trên cây gậy trúc nhỏ.
"Hôm Kiến Sầu trúc cơ xuất quan, vừa đúng lúc có người của Tiễn Chúc phái đến. Mấy con nhóc xấu tính đó khó tránh khỏi có ý đồ này nọ. Ngươi nghĩ xem, Côn Ngô mới mới có một Tạ Bất Thần, Nhai Sơn chúng ta đã đưa ngay một đại sư tỷ Kiến Sầu ra, nếu ta là Hoành Hư lão quái thì bây giờ cũng phải nghĩ, có phải Nhai Sơn ngươi có ý đồ gì không?"
Vừa nói lão vừa làm bộ làm tịch nhìn xuống cằm mình, dường như có một bộ râu rất dài.
Thẩm Cữu không nói gì. Phân tích có lí, không sai, nhưng ngài phải hận Hoành Hư chân nhân đến mức nào mới có thể bắt chước động tác này khó coi như vậy?
"Sư phụ, hay là chúng ta đến cho Tiễn Chúc phái một trận?"
"Cho một trận?" Phù Đạo sơn nhân lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Người ta dám làm, nhất định phải có chỗ dựa, chỉ là chúng ta không biết thôi. Cứ chờ đấy, ta đi tìm thằng nhóc Trịnh Yêu điều tra xem sao".
Nói rồi lão liền đi thẳng khỏi Quy Hạc tỉnh, chống chiếc gậy trúc nát, chỉ thoáng cái đã không thấy người đâu.
Trịnh Yêu đang ở trong Lãm Nguyệt điện, trước mặt trải một đống thẻ tre, đang rất đau đầu.
"Không được rồi, không được rồi, sao mà nhiều việc thế chứ. Hôm nào ta phải tìm cách cuốn gói chạy trốn thôi... Làm chưởng môn sao mà phiền phức thế?"
Phái Nhai Sơn có không ít võ si, hắn thà suốt ngày bế quan còn hơn ở đây giải quyết công việc, quá khó, quá khó!
Ôi...
Một tiếng thở dài.
Phù Đạo sơn nhân đi vào, vừa nghe thấy tiếng thở dài này đã muốn cho hắn một cái bạt tai.
"Than than than, than cái rắm ấy! Sơn nhân ta còn không dám than, ngươi than cái gì?"
Đột nhiên bị sạc cho một trận, Trịnh Yêu ngẩng đầu lên, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Hắn dứt khoát gạt đống thẻ tre trước mắt mình ra, bước tới: "Ta than của ta, sư bá ngài than của ngài, chẳng liên quan gì đến nhau. Ơ, không đúng, ngài còn không than cơ mà?"
Hắn mở to mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.
"Đại sư tỷ tỉnh rồi à?"
"Tỉnh rồi". Phù Đạo sơn nhân khinh bỉ, bật cười ha hả: "Nhưng mất lương tâm rồi. Sơn nhân ta lo lắng cho nó bao nhiêu lâu, kết quả nó vừa tỉnh lại đã chạy theo lão Nhị tim đen rồi. Vừa nghe nói có thể đến kho vũ khí chọn pháp khí đã cười chỉ thấy răng không thấy mắt, thế mà ngươi không được nhìn".
"..."
Chẳng lẽ đây không phải chuyện bình thường hay sao?
Trịnh Yêu nghĩ, năm đó lần đầu tiên bản tọa được đến kho vũ khí, chẳng phải cũng bật cao ba thước đáy sao?
Đằng này chỉ cười thôi à?
Ôi, Kiến Sầu sư tỷ đúng là giữ ý quá!
Trịnh Yêu nói: "Có điều lúc này Kiến Sầu sư tỷ có thích hợp đến kho vũ khí không?"
"Làm sao?"
Phù Đạo sơn nhân ngước mắt lên.
Sắc mặt Trịnh Yêu rất cổ quái: "Kiến Sầu sư tỷ hồn phách không đủ, các danh khí trong kho vũ khí Nhai Sơn đều là vật phi phàm, đặc biệt là kiếm... Chỉ sợ... sẽ không có mấy thanh kiếm lựa chọn sư tỷ".
"Ơ..."
Phù Đạo sơn nhân nghe xong đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt ngơ ngẩn: "Đúng vậy! Nha đầu đó hình như vẫn thích một thanh kiếm! Toi rồi..."
Lần này thì xong rồi.
Không biết có thanh kiếm nào trong kho vũ khí lại mù mắt lựa chọn đại sư tỷ Nhai Sơn sáng như mặt trời ban trưa không?
Đây là một câu hỏi rất nghiêm túc đấy!
Trịnh Yêu chỉ còn cách lau mồ hôi lạnh. Hắn đi đến bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, lại hỏi: "Chuyện kho vũ khí cùng lắm đại sư tỷ tay không mà về là xong. Nhưng chuyện hồn phách thiếu hụt thì chúng ta làm thế nào?"
"Sơn nhân ta đã nghĩ đến chuyện này rồi".
Phù Đạo sơn nhân gạt bỏ những suy nghĩ về kho vũ khí, lúc lên tiếng đã thoải mái hơn nhiều.
"Con nha đầu Kiến Sầu này là người đã trải qua sống chết, không hề yếu ớt như chúng ta nghĩ. Lần trước ta hỏi nó nếu nhìn thấy chồng cũ thì làm thế nào. Ngươi đoán xem nó trả lời ra sao? Lúc đó nó mới chỉ là một phàm nhân, lại nói, thế thì giết.
Hê hê, đồ đệ sơn nhân ta thu nhận há lại là một kẻ tâm trí yếu nhược? Cho nên chuyện này cứ đợi nó về rồi ta sẽ nói với nó".
Hình như nghe cũng có lí.
Kì thực Trịnh Yêu cũng nghĩ như vậy, nếu cứ tiếp tục tu hành mà không biết gì, vạn nhất ngày nào đó đạo kiếp vấn tâm đến thì đúng là tại sao chết cũng không biết.
Nếu Kiến Sầu biết tình hình của mình lúc này cũng dễ bề lựa chọn con đường tiếp theo.
Rốt cuộc là có tiếp tục tu hành hay không, tu hành đến cảnh giới gì, có cần khống chế tốc độ hay không...
Đều không phải chuyện bọn họ có thể quyết định.
Trịnh Yêu gật đầu tỏ ý đồng tình với Phù Đạo sơn nhân, tuy nhiên...
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: "Sư bá, vừa rồi ngài nói cái gì? Chồng cũ?"
"Ta chưa nói với ngươi à?" Hình như là chưa nói thật, Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, nói: "Phu quân nó là một kẻ tàn nhẫn, vì cầu tiên vấn đạo mà đã giết nó. Cho nên Kiến Sầu mới được sơn nhân ta cứu sống".
"Sát thê chứng đạo?" Trịnh Yêu cảm thấy kinh hãi: "Thế chồng sư tỷ, à không, chồng cũ của sư tỷ nếu đi cầu đạo thì cũng phải đến Thập Cửu Châu. Ta rất tò mò, chồng cũ của sư tỷ là người nào, không biết tên họ là gì?"
"..."
Phù Đạo sơn nhân không trả lời được, chỉ chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu.
"Ngươi không nói thì ta cũng quên mất chuyện này... Ta chưa từng hỏi nó..."
"..."
Trịnh Yêu khinh thường.
Phù Đạo sơn nhân không để ý, xua tay nói: "Đợi nha đầu đó lấy pháp khí về, chúng ta cùng nói, cùng hỏi, nếu ổn thì bắt thằng chồng cũ chết tiệt về giết cho nó xem!"
Lúc này đã biết sư phụ phải làm chỗ dựa cho đồ đệ rồi cơ à?
Trịnh Yêu lắc đầu không nói, sao trước kia sư bá không làm?
Thôi được rồi, cứ chờ cái đã.
Tính toán thời gian thì kho vũ khí chắc cũng mở ra rồi.
Không biết đại sư tỷ Kiến Sầu một lời không hợp giơ chân đạp sẽ mang về pháp khí như thế nào?
Ở ngoài Nhai Sơn, nhánh sông Cửu Đầu vẫn chảy mải miết trong đên tối.
Kiến Sầu theo đám người Khúc Chính Phong ra khỏi Nhai Sơn, ngự khí bay thẳng xuôi dòng khoảng chừng một canh giờ.
Xung quanh toàn là ánh sáng từ pháp khí dưới chân chiếu sáng đêm đen.
Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên, dãy núi xanh xanh chuyển thành đen sì trong đêm tối. Bay qua một ngọn núi cao, cuối cùng nhìn thấy một thung lũng to lớn xuất hiện trước mắt.
Khúc Chính Phong đứng trên Hải Quang kiếm bay cách Kiến Sầu không xa. Thấy đã đến nơi, hắn liền nói: "Đây chính là kho vũ khí, mời các vị đồng môn cùng hạ xuóng chờ một lát".
Trên sườn ngọn núi cao này có một mặt bằng, hình như chuyên dùng để cho mọi người đáp xuống.
Kiến Sầu nghe vậy điều khiển Lý Ngoại Kính đã rõ máu nhận chủ đáp xuống mặt bằng.
Đứng trên mặt bằng này có thể nhìn thấy cả đồng bằng phía dưới.
Nàng không khỏi tò mò trong lòng: Kho vũ khí, kho vũ khí, kho vũ khí ở đâu? Có kì diệu như tàng kinh các Nhai Sơn không?
Khúc Chính Phong chính là đệ tử có bối phận khá cao trong Nhai Sơn, tu vi cũng đã đến nguyên anh thượng đỉnh, đưa mắt cả Thập Cửu Châu cũng không kém bao nhiêu người. Lần này hắn nhận nhiệm vụ dẫn các đệ tử mới trúc cơ và một số đệ tử Kim Đan kì không có pháp khí đến kho vũ khí này chọn lựa pháp khí.
Nhìn mọi người đều đã hạ xuống, Khúc Chính Phong lại không hạ xuống theo mà vẫn đứng trên Hải Quang kiếm, lơ lửng trên không.
Không ít người đều quay lại nhìn hắn.
Khúc Chính Phong chỉ nhìn hư không trầm lắng trong đêm tối. Dưới thung lũng rộng lớn, cây rừng rậm rạp, chim chóc đã về tổ từ lâu, khung cảnh rất yên lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng những con vật nhỏ đi lại giữa rừng cây.
Hắn giơ tay ra, Hải Quang kiếm bay đến tay hắn.
Ngự không bay lên, Khúc Chính Phong cầm kiếm đứng bên ngoài mặt bằng, bên rìa thung lũng.
Kiến Sầu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ngang tàng của hắn từ phía sau, góc áo bào màu xám đậm có hình thêu tinh xảo, dường như có ánh láng mơ hồ chạy qua.
Kiếm, giơ thẳng lên cao.
Khúc Chính Phong chăm chú nhìn thung lũng phía dưới, đấu bàn ba trượng dưới chân xoay tròn, một vệt linh quang từ mi tâm hắn sáng lên, sau đó tiếng gió rít gào, vô số linh khí đang du đãng giữa đất trời điên cuồng đổ về phía Khúc Chính Phong như cảm ứng được sự hấp dẫn nào đó.
Kiến Sầu mở to mắt, cảm thấy cảnh này hơi quen quen.
Kêu gọi linh khí đến.
Toàn bộ ngưng tụ trên thanh Hải Quang kiếm màu lam đậm.
Mỗi một luồng linh khí bị hút đến, ánh sáng trên Hải Quang kiếm lại sáng hơn vài phần.
Sau khi vô số linh khí tụ lại, Hải Quang kiếm vốn có màu lam đậm dần dần trở nên trong suốt như bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa.
Cùng với đó là uy áp khổng lồ sinh ra khi linh khí tích tụ.
Có điều Khúc Chính Phong không để uy áp này duy trì bao lâu.
Hắn đứng trên không trung, cầm kiếm...
Chém xuống!
Kiếm quang xanh thẳm cuối cùng bùng nổ, như một vành trăng khuyết bay xuống dưới thung lũng rộng lớn.
Đêm đen yên tĩnh bị vệt kiếm rực rỡ này chiếu sáng.
Rừng cây rậm rạp dưới thung lũng, bóng các dãy núi xung quanh, thậm chí cả dòng suối chảy bên rìa thung lũng, hết thảy đều không chỗ nào ẩn trốn dưới vệt kiếm rực rỡ này.
Kiến Sầu cố gắng mở to mắt nhưng vẫn không thể nào thấy rõ bóng dáng Khúc Chính Phong ẩn sau bóng kiếm.
"Ầm!"
Nhát kiếm chém xuống!
Cả thung lũng bao quanh bởi các dãy núi bị nhát kiếm này bổ làm đôi, lại lui sang hai bên, đất rung núi chuyển.
Các đệ tử Nhai Sơn đứng trên sườn núi đều chấn động nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sau khi mặt đất bị tách sang hai bên, kiếm quang còn chưa tiêu tan, nhưng từ dưới khe nứt không ngờ lại có một loạt cột đá to lớn dần dần nhô lên.
Hai cây cột gần nhất ở ngay hai bên mặt phẳng, cao ngang đỉnh núi.
Cảnh này Khúc Chính Phong đã được thấy rất nhiều lần.
Tay cầm Hải Quang kiếm, hắn quay đầu nhìn lại, trên các gương mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ đều lộ vẻ chấn động khó che giấu, dù là đệ tử Kim Đan kì không phải lần đầu tiên đến đây cũng vẫn phải than thở.
Còn Kiến Sầu đứng phía trước lại nhìn kiếm quang dần dần tiêu tan, ánh mắt sáng ngời.
Một đôi mắt trong vắt đen láy, nhưng đáy mắt dường như có một ngọn lửa nho nhỏ sáng lên.
Không biết có phải là kiếm quang phản chiếu trong mắt nàng hay không.
Vẻ mặt này hình như Khúc Chính Phong cũng đã từng nhìn thấy trong mắt những người khác, hơi giống Thẩm Cữu.
Đó là ánh mắt đầy hướng tới, ánh mắt kiên cường, ánh mắt hiếu chiến, ánh mắt hiếu thắng...
Chỉ là bị giấu rất kín, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không phát hiện.
Thân hình từ từ hạ xuống, Khúc Chính Phong đáp xuống bên cạnh Kiến Sầu, cũng nhìn thung lũng đang thay đổi không ngừng.
Vô số đá núi bị tách sang hai bên, một đài cao từ dưới nền đất chậm rãi nhô lên, xung quanh có vô số cột đá cao ngang đỉnh núi.
"Tất cả tu sĩ Nguyên Anh kì đều có thể mở kho vũ khí. Một kiếm chém xuống, vạn vật tách ra".
Kiến Sầu nghe xong, thoát khỏi sự chấn động vì hình ảnh trước mắt, quay sang nhìn Khúc Chính Phong: "Khúc sư đệ?"
Ý ngươi là gì?
Khúc Chính Phong cũng chậm rãi quay sang nhìn nàng, lại phát hiện ánh sáng thấp thoáng trong mắt nàng đã biến mất. Lúc này Kiến Sầu đứng trước mặt hắn, gương mặt lạnh nhạt còn mang một chút nghi hoặc và hiếu kì nhưng chỉ thoáng cái đã trở nên nhu hòa.
Khóe môi hắn cong lên: "Ý ta là nếu sau này Kiến Sầu sư tỷ tới Nguyên Anh kì cũng có thể cầm kiếm đến mở kho vũ khí cho đã nghiện".
Cầm kiếm đến mở kho vũ khí cho đã nghiện.
Kiến Sầu nghe vậy hơi kinh ngạc, sau đó lại không khỏi cười lên.
Nàng lại nhìn thung lũng đã dần yên tĩnh lại, hồi tưởng cảnh tượng chấn động vừa rồi, chỉ biết mình còn kém rất xa.
Có điều...
Nếu có một ngày như vậy, đứng ở đây vung kiếm chém mở kho vũ khí cho các đệ tử Nhai Sơn mới trúc cơ, quả thật là một cảnh tượng đáng chờ mong.
Côn Ngô, bên sông Cửu Đầu.
Vẫn là sông lớn chảy xiết như trước, vẫn là sông dài lững lờ như trước, vẫn là một thân đạo bào, mái tóc bạc trắng như trước.
Hoành Hư chân nhân chậm rãi đi dọc theo bờ đê về phía trước, hướng đi là về Côn Ngô.
Đồ đệ đi theo bên cạnh hắn là tam đệ tử hắn thu trước kia, tên là Ngô Đoan, giờ đây cũng đã là tu sĩ nguyên anh hậu kì.
Nghe thấy câu hỏi của Hoành Hư chân nhân, Ngô Đoan gật đầu: "Đó là nữ đệ tử nghe đồn Nhai Sơn mới thu thời gian trước, tên là Kiến Sầu. Có người nói thời gian trúc cơ của cô ta có lẽ còn không đến mười ba ngày, đấu bàn thiên phú một trượng, bây giờ bao nhiêu không biết, nhưng có người tận mắt nhìn thấy chính là thiên bàn".
"Thiên bàn..."
Còn có người tận mắt nhìn thấy?
Hoành Hư chân nhân cười: "Có người, là người nào?"
Ngô Đoan ngẩn ra: "Ý sư tôn là..."
"Không có ý gì, đặt điều phao tin mà thôi".
Hắn lại rất tò mò, rốt cuộc Tiễn Chúc phái có thứ gì mà đột nhiên dám càn rỡ như thế?
Đánh lên Nhai Sơn, giao thủ với đệ tử Nhai Sơn không nói, bây giờ còn dám tung tin đồn nhảm như vậy, rốt cuộc là vì mục đích gì?
Côn Ngô không lâu trước mới có đệ tử thiên tài mười ngày trúc cơ, mười ba ngày được đề danh trên bia Cửu Trùng Thiên thứ hai. Ngay sau đó có người loan tin Nhai Sơn có nữ đệ tử mười ba ngày trúc cơ, còn có thiên bàn...
Cực kì ác ý.
Có điều...
Đều không có quan hệ quá lớn với hắn.
Hoành Hư chân nhân mỉm cười, vẫn đi theo sơn đạo về Côn Ngô.
Ngô Đoan đứng ở chỗ cũ, suy tư rất lâu về vấn đề bí hiểm này.
Hắn không đuổi theo Hoành Hư chân nhân, chỉ nhìn xuống mặt sông rộng rãi.
Tàn dương hắt xuống nước, nước chuyển thành màu máu.
Tạ Bất Thần mặc áo bào xanh, ngồi xếp bằng trên dòng nước chảy xiết giữa sông, quanh người không có ánh sáng, giống như một người bình thường.
Nữ tu sĩ Nhai Sơn đó có phải mười ba ngày trúc cơ hay không, Ngô Đoan không biết. Nhưng hắn biết rất rõ, người trước mắt này mười ngày trúc cơ, chắc chắn không giả.
Mới nhập môn bao lâu?
Vậy mà đã sáng chói lọi, thậm chí còn át hết cả những tu sĩ Côn Ngô còn lại.
Trước kia Triệu Trác Côn Ngô có người biết, trước kia Nhạc Hà Côn Ngô có người biết, trước kia Ngô Đoan Côn Ngô có người biết...
Nhưng bây giờ ai cũng không quan tâm đến những người này nữa, trong mắt, ngoài miệng tất cả mọi người vĩnh viễn chỉ có Tạ Bất Thần Côn Ngô!
Thiên tài?
Trong nháy mắt, một cảm giác mất bình tĩnh khó tả dâng lên khiến trong lòng Ngô Đoan cuồn cuộn cảm xúc.
Hắn tiến lên vài bước, đứng trên mặt sông nước chảy cuồn cuộn, từng bước tiến về phía trước.
Tạ Bất Thần chậm rãi nâng mí mắt lên.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là sông Cửu Đầu chảy xiết không ngừng, mặt sông rất rộng, mà hắn đang ngồi giữa sông, cảnh tượng nhìn từ đây còn hùng vĩ tráng lệ hơn khi nhìn từ bờ sông.
Nhìn một lát, hắn mới quay đầu nhìn về phía Ngô Đoan đang đi ra giữa sông.
Không đứng dậy, chỉ mở miệng, Tạ Bất Thần chào một tiếng: "Ngô sư huynh!"
Vẻ mặt quá lạnh nhạt, ánh mắt vô tình, cũng rất vô tâm.
Những chuyện liên quan đến lai lịch của Tạ Bất Thần, sư tôn chưa bao giờ nói với người ngoài, vì vậy tất cả bọn họ đều hoàn toàn không biết gì về vị sư đệ mới nhập môn này. Bọn họ không biết hắn từ đâu mà đến, lại càng không biết hắn đã trải qua việc gì, có thân phận ra sao...
Quá mức thần bí.
Cũng quá mức chói mắt.
Không bị người khác đố kị thì là người tầm thường, còn Tạ Bất Thần là thiên tài trong thiên tài, dù ở Côn Ngô nhân tài đông đúc cũng có thể đè trên tất cả.
"Sư đệ tu luyện trên sông thời gian dài, hình như đã rất lâu chưa về Côn Ngô". Ngô Đoan nói chuyện bâng quơ, cười cười nhìn Tạ Bất Thần: "Gần đây Trung Vực hết sức náo nhiệt, đã xảy ra vài việc lớn, không biết sư đệ có nghe nói không?"
Lâu không về Côn Ngô, đương nhiên chuyện gì cũng không biết.
Tạ Bất Thần cũng không thấy hứng thú với cái gọi là tin tức.
Hắn nói lạnh nhạt: "Chưa nghe".
Ngô Đoan cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Nghe nói Nhai Sơn có một nữ tu sĩ mới nhập môn, mười ba ngày trúc cơ, mà tuyến khôn toàn bộ thắp sáng, là thiên bàn hiếm thấy trên đời. Nói đến chuyện này, sư đệ mười ngày trúc cơ, tuy là hàng vạn người Trung Vực đều biết, nhưng ta là sư huynh đồng môn mà lại chưa từng tận mắt nhìn thấy đấu bàn của sư đệ. Không biết kì tài ngút trời như sư đệ... có phải cũng thiên bàn không?"
Kì tài ngút trời...
Không sai.
Còn có phải thiên bàn không...
Tạ Bất Thần cúi đầu, chuyển mắt nhìn về phía sông lớn chảy xiết, chỉ hỏi: "Sư huynh muốn xem à?"
Ngữ khí nhẹ nhàng lại lạnh lẽo như mang theo băng giá làm người nghe cực kì không thoải mái.
Ngô Đoan tự dưng có một cảm giác như bị làm nhục.
Hắn biết bây giờ người sư tôn quan tâm nhất chính là vị đệ tử thiên tài đang ở đây, chỉ tiếc... ngoài sư tôn, ở Côn Ngô có rất ít người thích hắn.
Hôm nay đã mở miệng rồi, chẳng lẽ Ngô Đoan lại còn sợ hắn?
"Không chỉ muốn thấy đấu bàn của sư đệ mà còn muốn thấy bản lãnh của sư đệ".
Đó chính là chuẩn bị đánh nhau.
Hai tay Tạ Bất Thần đang nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, hơi nắm lại, lúc này đột nhiên cử động, những ngón tay đột nhiên trở nên cứng cáp. Năm ngón tay hắn chống lên đầu gối, cuối cùng từ giữa sông đứng lên.
Không thèm nhìn Ngô Đoan toàn thân căng cứng, vẻ mặt kiêng kị.
Tạ Bất Thần cúi người, duỗi một tay xuống nước. Dòng nước chảy xiết lập tức biến thành cuộn trào.
Ngô Đoan không biết hắn đang làm gì, lại vẫn trực tiếp bắt quyết, một thanh trường kiếm bằng xương trắng lơ lửng trên cao sau lưng hắn.
Nước sông vẫn chảy, lướt qua năm ngón tay trái Tạ Bất Thần.
Ngón tay thon dài như ngọc, móng tay trơn bóng sạch sẽ, rất chỉn chu, lại hiện ra vài phần phong độ.
Hắn chậm rãi đứng dậy, đồng thời rút tay trái về.
Nước sông lúc này lại như đứng yên, trong lòng Ngô Đoan sinh ra một điềm báo, cảm thấy lông măng dựng đứng!
Sau một nháy mắt yên lặng, mặt sông đột nhiên nổi sóng ngập trời.
Tạ Bất Thần tút tay từ dưới sông lên, nước sông đang chảy cuồn cuộn không ngờ cũng dâng lên theo, như là kéo ra một thác nước từ giữa lòng sông.
Tuôn chảy!
Năm ngón tay Tạ Bất Thần khép lại, dường như nắm chặt dòng chảy này, càng ngày càng cao.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên bên tai.
Dòng chảy đó cuối cùng bị hắn rút ra khỏi mặt sông. Khi dòng chảy này rời khỏi con sông, nước hai bên đột nhiên tràn vào lấp chỗ trống do nó để lại.
Ầm!
Nước bắn tung tóe, ướt cả góc áo Tạ Bất Thần.
Tay phải hắn để sau lưng, tay trái nhẹ nhàng rung rung, dòng nước bị hắn nắm trong tay không ngờ lại như một thanh kiếm giũ nước mưa đi, nước bắn khắp nơi, trong suốt như nhuốm máu dưới tàn dương.
Đến lúc nước đã bắn đi hết, trong tay Tạ Bất Thần đã nắm một thanh kiếm do nước sông đúc thành, sóng gợn mờ ảo, hình như vẫn đang chảy.
Rút dòng chảy làm kiếm!
Ngô Đoan cảm thấy dưới chân mình lạnh buốt, cảm giác còn chấn động hơn lần trước nhìn thấy Tạ Bất Thần ngự không bay đến!
Tạ Bất Thần cầm kiếm mà đứng, dưới chân nước sông vẫn chảy, nói lạnh nhạt: "Nghe nói sư huynh bây giờ là nguyên anh hậu kì, tu vi rất cao, Bất Thần tu vi còn thấp, mong sư huynh chỉ giáo".
***
"Ý sư phụ là có người cố ý chơi khăm Nhai Sơn chúng ta?"
Mặt trời đã lặn xuống sau núi.
Trời đã hoàn toàn tối.
Đám Kiến Sầu đã bái biệt mà đi, Phù Đạo sơn nhân nhấc chân lên khỏi Quy Hạc tỉnh, đứng bên rìa nhìn lại cả tòa Nhai Sơn, nói: "Chuyện sư tỷ Kiến Sầu của ngươi mười ba ngày trúc cơ, ta đã dặn không ai được nói ra. Cái bọn ngốc Nhai Sơn này bình thường vẫn hi hi ha ha, nhìn không đáng tin, nhưng lúc như thế này sơn nhân ta vẫn rất tin tưởng".
Dù sao cũng là Nhai Sơn.
Nhưng mà...
Cái gì mà bọn ngốc?
Thẩm Cữu tới báo tin đỡ đầu gối đi theo bên cạnh Phù Đạo sơn nhân: "Vậy là tin tức không phải từ Nhai Sơn truyền ra?"
"Khả năng cực thấp".
Hai tay Phù Đạo sơn nhân đặt trên cây gậy trúc nhỏ.
"Hôm Kiến Sầu trúc cơ xuất quan, vừa đúng lúc có người của Tiễn Chúc phái đến. Mấy con nhóc xấu tính đó khó tránh khỏi có ý đồ này nọ. Ngươi nghĩ xem, Côn Ngô mới mới có một Tạ Bất Thần, Nhai Sơn chúng ta đã đưa ngay một đại sư tỷ Kiến Sầu ra, nếu ta là Hoành Hư lão quái thì bây giờ cũng phải nghĩ, có phải Nhai Sơn ngươi có ý đồ gì không?"
Vừa nói lão vừa làm bộ làm tịch nhìn xuống cằm mình, dường như có một bộ râu rất dài.
Thẩm Cữu không nói gì. Phân tích có lí, không sai, nhưng ngài phải hận Hoành Hư chân nhân đến mức nào mới có thể bắt chước động tác này khó coi như vậy?
"Sư phụ, hay là chúng ta đến cho Tiễn Chúc phái một trận?"
"Cho một trận?" Phù Đạo sơn nhân lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Người ta dám làm, nhất định phải có chỗ dựa, chỉ là chúng ta không biết thôi. Cứ chờ đấy, ta đi tìm thằng nhóc Trịnh Yêu điều tra xem sao".
Nói rồi lão liền đi thẳng khỏi Quy Hạc tỉnh, chống chiếc gậy trúc nát, chỉ thoáng cái đã không thấy người đâu.
Trịnh Yêu đang ở trong Lãm Nguyệt điện, trước mặt trải một đống thẻ tre, đang rất đau đầu.
"Không được rồi, không được rồi, sao mà nhiều việc thế chứ. Hôm nào ta phải tìm cách cuốn gói chạy trốn thôi... Làm chưởng môn sao mà phiền phức thế?"
Phái Nhai Sơn có không ít võ si, hắn thà suốt ngày bế quan còn hơn ở đây giải quyết công việc, quá khó, quá khó!
Ôi...
Một tiếng thở dài.
Phù Đạo sơn nhân đi vào, vừa nghe thấy tiếng thở dài này đã muốn cho hắn một cái bạt tai.
"Than than than, than cái rắm ấy! Sơn nhân ta còn không dám than, ngươi than cái gì?"
Đột nhiên bị sạc cho một trận, Trịnh Yêu ngẩng đầu lên, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Hắn dứt khoát gạt đống thẻ tre trước mắt mình ra, bước tới: "Ta than của ta, sư bá ngài than của ngài, chẳng liên quan gì đến nhau. Ơ, không đúng, ngài còn không than cơ mà?"
Hắn mở to mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.
"Đại sư tỷ tỉnh rồi à?"
"Tỉnh rồi". Phù Đạo sơn nhân khinh bỉ, bật cười ha hả: "Nhưng mất lương tâm rồi. Sơn nhân ta lo lắng cho nó bao nhiêu lâu, kết quả nó vừa tỉnh lại đã chạy theo lão Nhị tim đen rồi. Vừa nghe nói có thể đến kho vũ khí chọn pháp khí đã cười chỉ thấy răng không thấy mắt, thế mà ngươi không được nhìn".
"..."
Chẳng lẽ đây không phải chuyện bình thường hay sao?
Trịnh Yêu nghĩ, năm đó lần đầu tiên bản tọa được đến kho vũ khí, chẳng phải cũng bật cao ba thước đáy sao?
Đằng này chỉ cười thôi à?
Ôi, Kiến Sầu sư tỷ đúng là giữ ý quá!
Trịnh Yêu nói: "Có điều lúc này Kiến Sầu sư tỷ có thích hợp đến kho vũ khí không?"
"Làm sao?"
Phù Đạo sơn nhân ngước mắt lên.
Sắc mặt Trịnh Yêu rất cổ quái: "Kiến Sầu sư tỷ hồn phách không đủ, các danh khí trong kho vũ khí Nhai Sơn đều là vật phi phàm, đặc biệt là kiếm... Chỉ sợ... sẽ không có mấy thanh kiếm lựa chọn sư tỷ".
"Ơ..."
Phù Đạo sơn nhân nghe xong đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt ngơ ngẩn: "Đúng vậy! Nha đầu đó hình như vẫn thích một thanh kiếm! Toi rồi..."
Lần này thì xong rồi.
Không biết có thanh kiếm nào trong kho vũ khí lại mù mắt lựa chọn đại sư tỷ Nhai Sơn sáng như mặt trời ban trưa không?
Đây là một câu hỏi rất nghiêm túc đấy!
Trịnh Yêu chỉ còn cách lau mồ hôi lạnh. Hắn đi đến bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, lại hỏi: "Chuyện kho vũ khí cùng lắm đại sư tỷ tay không mà về là xong. Nhưng chuyện hồn phách thiếu hụt thì chúng ta làm thế nào?"
"Sơn nhân ta đã nghĩ đến chuyện này rồi".
Phù Đạo sơn nhân gạt bỏ những suy nghĩ về kho vũ khí, lúc lên tiếng đã thoải mái hơn nhiều.
"Con nha đầu Kiến Sầu này là người đã trải qua sống chết, không hề yếu ớt như chúng ta nghĩ. Lần trước ta hỏi nó nếu nhìn thấy chồng cũ thì làm thế nào. Ngươi đoán xem nó trả lời ra sao? Lúc đó nó mới chỉ là một phàm nhân, lại nói, thế thì giết.
Hê hê, đồ đệ sơn nhân ta thu nhận há lại là một kẻ tâm trí yếu nhược? Cho nên chuyện này cứ đợi nó về rồi ta sẽ nói với nó".
Hình như nghe cũng có lí.
Kì thực Trịnh Yêu cũng nghĩ như vậy, nếu cứ tiếp tục tu hành mà không biết gì, vạn nhất ngày nào đó đạo kiếp vấn tâm đến thì đúng là tại sao chết cũng không biết.
Nếu Kiến Sầu biết tình hình của mình lúc này cũng dễ bề lựa chọn con đường tiếp theo.
Rốt cuộc là có tiếp tục tu hành hay không, tu hành đến cảnh giới gì, có cần khống chế tốc độ hay không...
Đều không phải chuyện bọn họ có thể quyết định.
Trịnh Yêu gật đầu tỏ ý đồng tình với Phù Đạo sơn nhân, tuy nhiên...
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: "Sư bá, vừa rồi ngài nói cái gì? Chồng cũ?"
"Ta chưa nói với ngươi à?" Hình như là chưa nói thật, Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, nói: "Phu quân nó là một kẻ tàn nhẫn, vì cầu tiên vấn đạo mà đã giết nó. Cho nên Kiến Sầu mới được sơn nhân ta cứu sống".
"Sát thê chứng đạo?" Trịnh Yêu cảm thấy kinh hãi: "Thế chồng sư tỷ, à không, chồng cũ của sư tỷ nếu đi cầu đạo thì cũng phải đến Thập Cửu Châu. Ta rất tò mò, chồng cũ của sư tỷ là người nào, không biết tên họ là gì?"
"..."
Phù Đạo sơn nhân không trả lời được, chỉ chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu.
"Ngươi không nói thì ta cũng quên mất chuyện này... Ta chưa từng hỏi nó..."
"..."
Trịnh Yêu khinh thường.
Phù Đạo sơn nhân không để ý, xua tay nói: "Đợi nha đầu đó lấy pháp khí về, chúng ta cùng nói, cùng hỏi, nếu ổn thì bắt thằng chồng cũ chết tiệt về giết cho nó xem!"
Lúc này đã biết sư phụ phải làm chỗ dựa cho đồ đệ rồi cơ à?
Trịnh Yêu lắc đầu không nói, sao trước kia sư bá không làm?
Thôi được rồi, cứ chờ cái đã.
Tính toán thời gian thì kho vũ khí chắc cũng mở ra rồi.
Không biết đại sư tỷ Kiến Sầu một lời không hợp giơ chân đạp sẽ mang về pháp khí như thế nào?
Ở ngoài Nhai Sơn, nhánh sông Cửu Đầu vẫn chảy mải miết trong đên tối.
Kiến Sầu theo đám người Khúc Chính Phong ra khỏi Nhai Sơn, ngự khí bay thẳng xuôi dòng khoảng chừng một canh giờ.
Xung quanh toàn là ánh sáng từ pháp khí dưới chân chiếu sáng đêm đen.
Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên, dãy núi xanh xanh chuyển thành đen sì trong đêm tối. Bay qua một ngọn núi cao, cuối cùng nhìn thấy một thung lũng to lớn xuất hiện trước mắt.
Khúc Chính Phong đứng trên Hải Quang kiếm bay cách Kiến Sầu không xa. Thấy đã đến nơi, hắn liền nói: "Đây chính là kho vũ khí, mời các vị đồng môn cùng hạ xuóng chờ một lát".
Trên sườn ngọn núi cao này có một mặt bằng, hình như chuyên dùng để cho mọi người đáp xuống.
Kiến Sầu nghe vậy điều khiển Lý Ngoại Kính đã rõ máu nhận chủ đáp xuống mặt bằng.
Đứng trên mặt bằng này có thể nhìn thấy cả đồng bằng phía dưới.
Nàng không khỏi tò mò trong lòng: Kho vũ khí, kho vũ khí, kho vũ khí ở đâu? Có kì diệu như tàng kinh các Nhai Sơn không?
Khúc Chính Phong chính là đệ tử có bối phận khá cao trong Nhai Sơn, tu vi cũng đã đến nguyên anh thượng đỉnh, đưa mắt cả Thập Cửu Châu cũng không kém bao nhiêu người. Lần này hắn nhận nhiệm vụ dẫn các đệ tử mới trúc cơ và một số đệ tử Kim Đan kì không có pháp khí đến kho vũ khí này chọn lựa pháp khí.
Nhìn mọi người đều đã hạ xuống, Khúc Chính Phong lại không hạ xuống theo mà vẫn đứng trên Hải Quang kiếm, lơ lửng trên không.
Không ít người đều quay lại nhìn hắn.
Khúc Chính Phong chỉ nhìn hư không trầm lắng trong đêm tối. Dưới thung lũng rộng lớn, cây rừng rậm rạp, chim chóc đã về tổ từ lâu, khung cảnh rất yên lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng những con vật nhỏ đi lại giữa rừng cây.
Hắn giơ tay ra, Hải Quang kiếm bay đến tay hắn.
Ngự không bay lên, Khúc Chính Phong cầm kiếm đứng bên ngoài mặt bằng, bên rìa thung lũng.
Kiến Sầu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ngang tàng của hắn từ phía sau, góc áo bào màu xám đậm có hình thêu tinh xảo, dường như có ánh láng mơ hồ chạy qua.
Kiếm, giơ thẳng lên cao.
Khúc Chính Phong chăm chú nhìn thung lũng phía dưới, đấu bàn ba trượng dưới chân xoay tròn, một vệt linh quang từ mi tâm hắn sáng lên, sau đó tiếng gió rít gào, vô số linh khí đang du đãng giữa đất trời điên cuồng đổ về phía Khúc Chính Phong như cảm ứng được sự hấp dẫn nào đó.
Kiến Sầu mở to mắt, cảm thấy cảnh này hơi quen quen.
Kêu gọi linh khí đến.
Toàn bộ ngưng tụ trên thanh Hải Quang kiếm màu lam đậm.
Mỗi một luồng linh khí bị hút đến, ánh sáng trên Hải Quang kiếm lại sáng hơn vài phần.
Sau khi vô số linh khí tụ lại, Hải Quang kiếm vốn có màu lam đậm dần dần trở nên trong suốt như bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa.
Cùng với đó là uy áp khổng lồ sinh ra khi linh khí tích tụ.
Có điều Khúc Chính Phong không để uy áp này duy trì bao lâu.
Hắn đứng trên không trung, cầm kiếm...
Chém xuống!
Kiếm quang xanh thẳm cuối cùng bùng nổ, như một vành trăng khuyết bay xuống dưới thung lũng rộng lớn.
Đêm đen yên tĩnh bị vệt kiếm rực rỡ này chiếu sáng.
Rừng cây rậm rạp dưới thung lũng, bóng các dãy núi xung quanh, thậm chí cả dòng suối chảy bên rìa thung lũng, hết thảy đều không chỗ nào ẩn trốn dưới vệt kiếm rực rỡ này.
Kiến Sầu cố gắng mở to mắt nhưng vẫn không thể nào thấy rõ bóng dáng Khúc Chính Phong ẩn sau bóng kiếm.
"Ầm!"
Nhát kiếm chém xuống!
Cả thung lũng bao quanh bởi các dãy núi bị nhát kiếm này bổ làm đôi, lại lui sang hai bên, đất rung núi chuyển.
Các đệ tử Nhai Sơn đứng trên sườn núi đều chấn động nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sau khi mặt đất bị tách sang hai bên, kiếm quang còn chưa tiêu tan, nhưng từ dưới khe nứt không ngờ lại có một loạt cột đá to lớn dần dần nhô lên.
Hai cây cột gần nhất ở ngay hai bên mặt phẳng, cao ngang đỉnh núi.
Cảnh này Khúc Chính Phong đã được thấy rất nhiều lần.
Tay cầm Hải Quang kiếm, hắn quay đầu nhìn lại, trên các gương mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ đều lộ vẻ chấn động khó che giấu, dù là đệ tử Kim Đan kì không phải lần đầu tiên đến đây cũng vẫn phải than thở.
Còn Kiến Sầu đứng phía trước lại nhìn kiếm quang dần dần tiêu tan, ánh mắt sáng ngời.
Một đôi mắt trong vắt đen láy, nhưng đáy mắt dường như có một ngọn lửa nho nhỏ sáng lên.
Không biết có phải là kiếm quang phản chiếu trong mắt nàng hay không.
Vẻ mặt này hình như Khúc Chính Phong cũng đã từng nhìn thấy trong mắt những người khác, hơi giống Thẩm Cữu.
Đó là ánh mắt đầy hướng tới, ánh mắt kiên cường, ánh mắt hiếu chiến, ánh mắt hiếu thắng...
Chỉ là bị giấu rất kín, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không phát hiện.
Thân hình từ từ hạ xuống, Khúc Chính Phong đáp xuống bên cạnh Kiến Sầu, cũng nhìn thung lũng đang thay đổi không ngừng.
Vô số đá núi bị tách sang hai bên, một đài cao từ dưới nền đất chậm rãi nhô lên, xung quanh có vô số cột đá cao ngang đỉnh núi.
"Tất cả tu sĩ Nguyên Anh kì đều có thể mở kho vũ khí. Một kiếm chém xuống, vạn vật tách ra".
Kiến Sầu nghe xong, thoát khỏi sự chấn động vì hình ảnh trước mắt, quay sang nhìn Khúc Chính Phong: "Khúc sư đệ?"
Ý ngươi là gì?
Khúc Chính Phong cũng chậm rãi quay sang nhìn nàng, lại phát hiện ánh sáng thấp thoáng trong mắt nàng đã biến mất. Lúc này Kiến Sầu đứng trước mặt hắn, gương mặt lạnh nhạt còn mang một chút nghi hoặc và hiếu kì nhưng chỉ thoáng cái đã trở nên nhu hòa.
Khóe môi hắn cong lên: "Ý ta là nếu sau này Kiến Sầu sư tỷ tới Nguyên Anh kì cũng có thể cầm kiếm đến mở kho vũ khí cho đã nghiện".
Cầm kiếm đến mở kho vũ khí cho đã nghiện.
Kiến Sầu nghe vậy hơi kinh ngạc, sau đó lại không khỏi cười lên.
Nàng lại nhìn thung lũng đã dần yên tĩnh lại, hồi tưởng cảnh tượng chấn động vừa rồi, chỉ biết mình còn kém rất xa.
Có điều...
Nếu có một ngày như vậy, đứng ở đây vung kiếm chém mở kho vũ khí cho các đệ tử Nhai Sơn mới trúc cơ, quả thật là một cảnh tượng đáng chờ mong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook