Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 4 - Chương 76: Nhân gian mỹ mãn
Nắng sớm khẽ rung động trong không khí, ngài mai phía chân trời phá mây mà ra, sáng lên trong khoảnh khắc, rải đầy lên kiến trúc cổ kim giao thoa này.
Trong ánh sáng ở tường cổ thành Tây An, không đếm được biết bao nhiêu câu chuyện ẩn sau từng viên đá, lặng lẽ kể ra những bí mật người ngoài nghe không thể hiểu.
"Phương Triệt, chúng ta thi đi, xem ai chạy đến dưới bóng cây kia trước!” Tần Mạt phất tay với Phương Triệt đang mua nước bên kia, cũng không chờ hắn trả lời, vung chân chạy trước đến mục tiêu.
Nếu thật là so tốc độ, Tần Mạt chắc chắn không thể thắng Phương Triệt, nhưng ăn gian thì có thể nói lại.
Ở thời đại này, cũng chỉ có Tây An mới có tường cổ nguyên vẹn như thế.
Đoạn tường thành này khi vừa xây, chính lààng Thành Trường An của triều Đường.
Nó chứng kiến hưng suy của lịch sử, chiến tranh lừng lẫy, biến đổi xưa nay.
Phương Triệt đuổi theo Tần Mạt, nắm tay nàng khẽ dùng sức để tỏ ý trừng phạt.
Tần Mạt nhe răng cười, rồi cướp lấy chai nước khoáng uống một ngụm.
Hai người đi dọc theo tường thành, thấp giọng nhỏ nhẹ, mỗi một ánh mắt đều là thân mật mà ăn ý.
"Phương Triệt, chúng ta đi khỏi Trường An, sau đó đến đâu?" "Từ khi em nói địa điểm đầu tiên của tuần trăng mật là Tây An, anh đã biết trong lòng em có tuyến đường hoàn chỉnh rồi.” "Tuyến đường gì?" Tần Mạt nháy mắt mấy cái.
Phương Triệt nhếch mày lên, nghiêng khóe môi, cười nói: "Con đường tơ lụa." Đi dọc theo con đường tơ lụa một lần, bọn họ có rất nhiều thời gian, có thể nhàn nhã hưởng tuần trăng mật.
"Vậy anh cảm thấy thế nào?" Tần Mạt hỏi lại.
"Suy nghĩ của nương tử, chính là vì nghĩ cho trượng phu." Tần Mạt không nhịn được hừ hừ nói: "Da mặt quá dày?" Phương Triệt cười lớn: "Là nương tử nhà ta da mặt quá mỏng!" Hắn ôm cổ Tần Mạt, ở tại thành này, dưới bóng cây bàng.
Thỉnh thoảng có du khách đi ngang qua, cũng không ai chú ý đến thế giới nhỏ của họ.
Tần Mạt nhũn chân ra, tiếp theo máu cũng nóng lên.
Không tự chủ, nàng lại nhớ đến đêm tân hôn hôm đó.
Ký ức vô tình, chỉ là muốn quên cũng không quên được.
****** Khi đó mọi người làm náo động phòng tân hôn vừa đi, Phương Triệt lại trở lại cạnh gường, liền thấy Tần Mạt ngồi im lặng ở trên, liền muốn đưa tay vén khăn hồng của nàng.
Nàng mặc áo cưới cổ, đầu cúi xuống.
Ngón tay Phương Triệt vừa chạm đến một góc khăn voan, liền nghe thấy Tần Mạt nói: “Cho em một ly rượu.” Giọng nàng vững vàng bình tĩnh, nghe lại có vài phần khí thế.
"Xin nhận lệnh của lão bà đại nhân." Phương Triệt cười, bốn chữ "Lão bà đại nhân" này hắn muốn gọi từ rất lâu rồi, cho đến hôm nay cuối cùng có thể lẽ thẳng khí hùng, không cố kị chút nào, nhiều lần gọi nàng như vậy.
Khăn voan đỏ rực che đi khuôn mặt Tần Mạt, giấu đi vẻ mặt trầm mặc đợi chờ của nàng.
Dù sao kết hôn của người hiện đại, không nhiều phiền toái như cổ nhân, họ cũng không cần làm lễ của cô dâu mới.
Phương Triệt xoay người rót hai chén Nữ nhi hồng, lại chưa vội đưa cho Tần Mạt.
"Uống rượu giao bôi trước." Giọng hắn thoáng trầm, hơi thở như thấm qua chiếc khăn voan thêu tay kia mà vẫn ấm áp trên da thịt Tần Mạt.
Cô gái bị khăn đỏ che trước mặt lại cúi đầu xuống, nói khẽ: "Trong đám cướchúng ta đã uống rượu giao bôi rồi." "Sao có thể so với một chén uống trong đêm động phòng này?" Phương Triệt cười nhẹ.
Tần Mạt thở nặng nề, trong giây lát, Phương Triệt nghe thấy nàng dùng giọng điệu gần như nghiêm nghị nói: “Vậy thì uống đi!” Ngữ điệu kiên quyết, hình như là muốn ra chiến trường.
Phương Triệt đoán là Tần Mạt sợ hãi, liền chỉ cảm thấy ba phần buồn cười, bảy phần còn lại là tinh thần phơi phới.
Hắn đặt chén rượu lên tay Tần Mạt, cũng nàng vai kề vai trao tay.
Mùi rượu thấm vào không khí Tần Mạt, làm mỗi tấc thần kinh của họ cũng vô cùng nhạy cảm.
Cách lớp vải áo, cánh tay hai người giao nhau như thiêu đốt Tần Mạt, vừa mới kề sát nhau đã triền miên không rõ.
Vật liệu may mặc lại ma sát kích thích dây thần kinh, Phương Triệt mở miệng uống trong chén men xanh trên tay Tần Mạt, thoáng dùng lực, liền uống một hơi cạn sạch.
Nơi bàn tay giao nhau, tay hắn khẽ vươn vào nơi khăn voan của Tần Mạt, chỉ cảm thấy người này dùng miệng ngậm chén, lại khẽ nghiêng tay, muốn phối hợp để nàng có thể uống dễ dàng hơn.
"Ư..." Tiếng kinh hô truyền ra từ dưới khăn voan, thần kinh Phương Triệt căng ra, vội duỗi tay kia ra, không kịp suy nghĩ liền kéo khăn voan sang một bên! Loảng xoảng! Chén rượu trong tay Tần Mạt rơi xuống mặt đất, may mà có thảm dày, chén rượu lăn mấy vòng, cuối cùng vẫn không bị vỡ Hai người không còn tâm tư nào mà lo nghĩ đến chén rượu rơi kia nữa, vì khi Tần Mạt uống rượu, động tác nghiêng chén của Phương Triệt, làm rượu chảy ra hơn một nửa, trượt theo chiếc cằm thanh tú, dọc theo cổ tuyết trắng tinh tế, rơi vào trong cổ áo của nàng.
Ánh mắt Phương Triệt không tự chủ dời xuống, nghĩ đến nguyên nhân tiết trời oi bức, nên chiếc áo cưới cũng giảm bớt rắc rối đi, loại vải cũng vô cùng mỏng mềm.
Hơn một nửa chén rượu này rót xuống, liền làm quần áo ướt đẫm, chảy xuống trước ngực nàng, hiện lên một đường cong vô cùng rõ ràng.
Xiêm y đỏ thẫm như ánh trăng đốt cháy, Tần Mạt khẽ cắn môi dưới, trên mặt nhiễm áng mây hồng, đỏ đến tận môi, thật giống như cánh sen mềm, thấm đẫm đam mê.
Phương Triệt bỗng trở tay, ném chén rượu lên tủ đầu giường.
Đồ sứ và gỗ chạm nhau, lăn lông lốc lăn vài vòng, Tần Mạt cắn răng một cái, nhớ đến mình lúc trước thường nghĩ làm thế nào để đẩy ngã Tiểu Phương, lúc này cũng chẳng sợ nữa.
Hai tay nàng vươn ra phía trước, tóm lấy tay áo của Phương Triệt dùng sức mà kéo.
Nhưng chất lượng của quần áo này thật không tồi, Tần Mạt giật vài cái cũng không động, chỉ thấy sóng nhiệt dâng lên, mặt đỏ tai hồng, lại nghe Phương Triệt cười khẽ.
Đây không coi là cười nhạo, nhưng vang lên tại thời điểm này, lại có hương vị khiêu khích hài hước.
"Nương tử, không chờ nổi muốn cởi thắt lưng cho trượng phu sao?" Phương Triệt nhẹ nhàng vung tay, cởi áo khoác ngài rồi ném xuống một bên.
Động tác của hắn rất nhanh, ngay sau đó đỡ lấy vai Tần Mạt, một tay kia ôm eo nàng, liền cùng nàng ngã xuống giường mềm mại.
Quấn áo hỗn độn bay ra, giờ khắc này nhiệt tình như sóng triều từng cơn, cuối cùng không thể ngăn cản.
Tần Mạt chỉ cảm thấy cả người mình như áng mây hồng, mỗi ngày đều không chạm đất, bồng bềnh quay cuồng, không có giới hạn.
Nàng có ý muốn lật người, nằm lên Phương Triệt, lại không đủ sức, dây dưa vài cái, ngược lại quần áo trên người mình lại bị cởi sạch trơn.
Da thịt chạm nhau, kề sát không thôi.
Thân thể Phương Triệt cường tráng ấm áp, Tần Mạt như bị trúng độc mềm xương, toàn thân máu chạy kêu gào, không còn một chút sức lực nào.
Hai tay nàng căng thẳng, khẩn trương tìm kiếm, đến gối mềm ở đầu giường, liền vung tay, gối rơi xuống đất, chỉ có thể làm bạn với chén rượu rơi lúc trước kia.
"Mạt Mạt..." Sau một tiếng thì thầm này, đèn đầu giường bỗng tắt, chỉ còn lại một điểm ánh sáng mờ nhạt ấm áp.
Phát sáng trong đêm khuya, lưu luyến cổ kim, ôm nhau mộng hoa.
Ngày thứ ba bọn họ liền lên máy bay đến Tây An, bắt đầu tuần du lịch trăng mật không chỉ có một tháng này.
Tần Mạt vừa mới tốt nghiệp, sự nghiệp của Phương Triệt đã vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện không cần phải tự làm nữa, hai người đều có thời gian rảnh, tự nhiên có thể đi khắp giang sơn "Mạt Mạt, em nhìn sao Văn Xương này đi." Phương Triệt năm tay Tần Mạt, hai người đi vào tòa nhà ngắm sao, ngẩng đầu nhìn mây xem sao.
"Sao thế?" Tần Mạt khó khăn lắm mới bỏ đi được cảm giác xấu hổ kia, ngẩng đầu, hừ nhẹ nói: "Anh nhìn nó xem, trải rộng ra, còn không rõ đông tây nam bắc, anh không cảm thấy nó không phải là sao Văn Xương à?” "Anh không nói như thế, tất cả đều là em nói." Ánh mắt Phương Triệt vô tội, động tác lại không an phận, cúi người ghé vào tai Tần Mạt, như là lúc nào cũng muốn cắn nàng một miếng.
Tần Mạt lại cảm thấy phía sau cổ ngưa ngứa như bị điện giật, nàng quay đầu lại, nắm lấy tay Phương Triệt, liền cắn nhẹ lên tay hắn, báo thù nho nhỏ.
Hai người đi một đường, cho đến khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời nóng rát, ở nơi Tây Bắc này, đốt cháy da thịt không biết bao nhiêu người "Mạt Mạt, muốn mở ô không?" "Không mở, rắc rối." Tần Mạt lắc đầu, nheo mắt lại nhìn ánh mặt trời chói mắt, vừa cười nói: "Phơi nắng cũng tốt." Phương Triệt cười khẽ: "Được rồi." Hắn rất tự nhiên theo sát Tần Mạt đổi vị trí, đi đến trước, lẳng lặng giúp nàng che ánh mặt trời.
Hai người đi vào Từ Ân Tự, đi lên bậc thang trước Đại Nhạn Tháp, không ít du khách vì tháp cổ ngàn năm này mà ồn ào náo động.
Đại Nhạn Tháp được xây vào Đại Đường thời pháp sư Huyền Trang (sư phụ Tôn Ngộ Không ^^), trả qua mấy lần loạn lạc thiên tai, qua mấy lần sửa chữa, mà nay vẫn đứng vững ngàn năm vinh quang, lắng đọng không biết là thương xót hay đạm mạc.
Mặc cho ai trông ngắm suốt ngàn năm, cũng vẫn tiêu sái.
Tần Mạt ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp mà cười, đi cùng Phương Triệt rảo bước tiến vào trong tháp.
Đại Nhạn Tháp khác với tháp truyền thống khác, cả bốn phương tám hướng, đều xây gạch, mỗi một tầng có một cổng vòm mở ra.
Hai người đi dọc theo thang cuốn mà lên, mãi cho đến tận đỉnh tháp.
Từ cổng vòm tầng bảy nhìn về xa, có thể nhìn thấy một góc thành Tây An.
Kiến trúc xuyên qua theo lịch sử này, lại sáng ngời dưới ánh mặt trời, đan vào đất trời rộng lớn.
"Mạt Mạt, trước kia em để lại nửa khuyến Giang Thành tử cho anh điền, bây giờ anh đáp lại nửa khuyết, thế nào?" Phương Triệt dắt tay Tần Mạt, bỗng nghiêng đầu, nhướng mày mỉm cười.
Tần Mạt liền nhìn hắn, chờ《 Giang Thành tử 》của hắn.
"Mây sóng vạn dặm tựa tiêu dao.
Sớm mai này, chim về tổ.
Gió nổi bên bờ, ngoài tháp chiếu Đẩu tinh.
Phóng tầm mắt bao quát bầu trời, như cẩm tú, càng đẹp tươi.” Tần Mạt cười khanh khách, hơi nghiêng đầu: "Tư tưởng hướng về Đẩu Ngưu trong chòm sao Bắc Đẩu? Bây giờ thanh thiên bạch nhật, anh có thể nhìn qua ba mươi ba tầng trời mà xem ‘Đẩu tinh xem ra, tâm tình tiểu Phương nhà ta thật tốt." Phương Triệt cầm tay nàng, cùng nàng dõi mắt trông về phía xa, quả nhiên là thành cổ quyến rũ.
"Tâm tình anh đương nhiên rất tốt, " hắn thừa dịp không có ai chú ý, há miệng liền cắn đầu ngón tay Tần Mạt một cái, "Tâm tình nương tử nhà ta thế nào?" Ngón tay Tần Mạt khẽ run lên, bật cười nói: "Ngày vui cẩm tú, nhân gian mỹ mãn." Nàng và Phương Triệt cùng nhau hạ nửa khuyết 《 Giang Thành tử 》, không cần tới ngôn ngữ, mà sẽ dùng cả đời này để viết ra.
------ HOÀN ------
Trong ánh sáng ở tường cổ thành Tây An, không đếm được biết bao nhiêu câu chuyện ẩn sau từng viên đá, lặng lẽ kể ra những bí mật người ngoài nghe không thể hiểu.
"Phương Triệt, chúng ta thi đi, xem ai chạy đến dưới bóng cây kia trước!” Tần Mạt phất tay với Phương Triệt đang mua nước bên kia, cũng không chờ hắn trả lời, vung chân chạy trước đến mục tiêu.
Nếu thật là so tốc độ, Tần Mạt chắc chắn không thể thắng Phương Triệt, nhưng ăn gian thì có thể nói lại.
Ở thời đại này, cũng chỉ có Tây An mới có tường cổ nguyên vẹn như thế.
Đoạn tường thành này khi vừa xây, chính lààng Thành Trường An của triều Đường.
Nó chứng kiến hưng suy của lịch sử, chiến tranh lừng lẫy, biến đổi xưa nay.
Phương Triệt đuổi theo Tần Mạt, nắm tay nàng khẽ dùng sức để tỏ ý trừng phạt.
Tần Mạt nhe răng cười, rồi cướp lấy chai nước khoáng uống một ngụm.
Hai người đi dọc theo tường thành, thấp giọng nhỏ nhẹ, mỗi một ánh mắt đều là thân mật mà ăn ý.
"Phương Triệt, chúng ta đi khỏi Trường An, sau đó đến đâu?" "Từ khi em nói địa điểm đầu tiên của tuần trăng mật là Tây An, anh đã biết trong lòng em có tuyến đường hoàn chỉnh rồi.” "Tuyến đường gì?" Tần Mạt nháy mắt mấy cái.
Phương Triệt nhếch mày lên, nghiêng khóe môi, cười nói: "Con đường tơ lụa." Đi dọc theo con đường tơ lụa một lần, bọn họ có rất nhiều thời gian, có thể nhàn nhã hưởng tuần trăng mật.
"Vậy anh cảm thấy thế nào?" Tần Mạt hỏi lại.
"Suy nghĩ của nương tử, chính là vì nghĩ cho trượng phu." Tần Mạt không nhịn được hừ hừ nói: "Da mặt quá dày?" Phương Triệt cười lớn: "Là nương tử nhà ta da mặt quá mỏng!" Hắn ôm cổ Tần Mạt, ở tại thành này, dưới bóng cây bàng.
Thỉnh thoảng có du khách đi ngang qua, cũng không ai chú ý đến thế giới nhỏ của họ.
Tần Mạt nhũn chân ra, tiếp theo máu cũng nóng lên.
Không tự chủ, nàng lại nhớ đến đêm tân hôn hôm đó.
Ký ức vô tình, chỉ là muốn quên cũng không quên được.
****** Khi đó mọi người làm náo động phòng tân hôn vừa đi, Phương Triệt lại trở lại cạnh gường, liền thấy Tần Mạt ngồi im lặng ở trên, liền muốn đưa tay vén khăn hồng của nàng.
Nàng mặc áo cưới cổ, đầu cúi xuống.
Ngón tay Phương Triệt vừa chạm đến một góc khăn voan, liền nghe thấy Tần Mạt nói: “Cho em một ly rượu.” Giọng nàng vững vàng bình tĩnh, nghe lại có vài phần khí thế.
"Xin nhận lệnh của lão bà đại nhân." Phương Triệt cười, bốn chữ "Lão bà đại nhân" này hắn muốn gọi từ rất lâu rồi, cho đến hôm nay cuối cùng có thể lẽ thẳng khí hùng, không cố kị chút nào, nhiều lần gọi nàng như vậy.
Khăn voan đỏ rực che đi khuôn mặt Tần Mạt, giấu đi vẻ mặt trầm mặc đợi chờ của nàng.
Dù sao kết hôn của người hiện đại, không nhiều phiền toái như cổ nhân, họ cũng không cần làm lễ của cô dâu mới.
Phương Triệt xoay người rót hai chén Nữ nhi hồng, lại chưa vội đưa cho Tần Mạt.
"Uống rượu giao bôi trước." Giọng hắn thoáng trầm, hơi thở như thấm qua chiếc khăn voan thêu tay kia mà vẫn ấm áp trên da thịt Tần Mạt.
Cô gái bị khăn đỏ che trước mặt lại cúi đầu xuống, nói khẽ: "Trong đám cướchúng ta đã uống rượu giao bôi rồi." "Sao có thể so với một chén uống trong đêm động phòng này?" Phương Triệt cười nhẹ.
Tần Mạt thở nặng nề, trong giây lát, Phương Triệt nghe thấy nàng dùng giọng điệu gần như nghiêm nghị nói: “Vậy thì uống đi!” Ngữ điệu kiên quyết, hình như là muốn ra chiến trường.
Phương Triệt đoán là Tần Mạt sợ hãi, liền chỉ cảm thấy ba phần buồn cười, bảy phần còn lại là tinh thần phơi phới.
Hắn đặt chén rượu lên tay Tần Mạt, cũng nàng vai kề vai trao tay.
Mùi rượu thấm vào không khí Tần Mạt, làm mỗi tấc thần kinh của họ cũng vô cùng nhạy cảm.
Cách lớp vải áo, cánh tay hai người giao nhau như thiêu đốt Tần Mạt, vừa mới kề sát nhau đã triền miên không rõ.
Vật liệu may mặc lại ma sát kích thích dây thần kinh, Phương Triệt mở miệng uống trong chén men xanh trên tay Tần Mạt, thoáng dùng lực, liền uống một hơi cạn sạch.
Nơi bàn tay giao nhau, tay hắn khẽ vươn vào nơi khăn voan của Tần Mạt, chỉ cảm thấy người này dùng miệng ngậm chén, lại khẽ nghiêng tay, muốn phối hợp để nàng có thể uống dễ dàng hơn.
"Ư..." Tiếng kinh hô truyền ra từ dưới khăn voan, thần kinh Phương Triệt căng ra, vội duỗi tay kia ra, không kịp suy nghĩ liền kéo khăn voan sang một bên! Loảng xoảng! Chén rượu trong tay Tần Mạt rơi xuống mặt đất, may mà có thảm dày, chén rượu lăn mấy vòng, cuối cùng vẫn không bị vỡ Hai người không còn tâm tư nào mà lo nghĩ đến chén rượu rơi kia nữa, vì khi Tần Mạt uống rượu, động tác nghiêng chén của Phương Triệt, làm rượu chảy ra hơn một nửa, trượt theo chiếc cằm thanh tú, dọc theo cổ tuyết trắng tinh tế, rơi vào trong cổ áo của nàng.
Ánh mắt Phương Triệt không tự chủ dời xuống, nghĩ đến nguyên nhân tiết trời oi bức, nên chiếc áo cưới cũng giảm bớt rắc rối đi, loại vải cũng vô cùng mỏng mềm.
Hơn một nửa chén rượu này rót xuống, liền làm quần áo ướt đẫm, chảy xuống trước ngực nàng, hiện lên một đường cong vô cùng rõ ràng.
Xiêm y đỏ thẫm như ánh trăng đốt cháy, Tần Mạt khẽ cắn môi dưới, trên mặt nhiễm áng mây hồng, đỏ đến tận môi, thật giống như cánh sen mềm, thấm đẫm đam mê.
Phương Triệt bỗng trở tay, ném chén rượu lên tủ đầu giường.
Đồ sứ và gỗ chạm nhau, lăn lông lốc lăn vài vòng, Tần Mạt cắn răng một cái, nhớ đến mình lúc trước thường nghĩ làm thế nào để đẩy ngã Tiểu Phương, lúc này cũng chẳng sợ nữa.
Hai tay nàng vươn ra phía trước, tóm lấy tay áo của Phương Triệt dùng sức mà kéo.
Nhưng chất lượng của quần áo này thật không tồi, Tần Mạt giật vài cái cũng không động, chỉ thấy sóng nhiệt dâng lên, mặt đỏ tai hồng, lại nghe Phương Triệt cười khẽ.
Đây không coi là cười nhạo, nhưng vang lên tại thời điểm này, lại có hương vị khiêu khích hài hước.
"Nương tử, không chờ nổi muốn cởi thắt lưng cho trượng phu sao?" Phương Triệt nhẹ nhàng vung tay, cởi áo khoác ngài rồi ném xuống một bên.
Động tác của hắn rất nhanh, ngay sau đó đỡ lấy vai Tần Mạt, một tay kia ôm eo nàng, liền cùng nàng ngã xuống giường mềm mại.
Quấn áo hỗn độn bay ra, giờ khắc này nhiệt tình như sóng triều từng cơn, cuối cùng không thể ngăn cản.
Tần Mạt chỉ cảm thấy cả người mình như áng mây hồng, mỗi ngày đều không chạm đất, bồng bềnh quay cuồng, không có giới hạn.
Nàng có ý muốn lật người, nằm lên Phương Triệt, lại không đủ sức, dây dưa vài cái, ngược lại quần áo trên người mình lại bị cởi sạch trơn.
Da thịt chạm nhau, kề sát không thôi.
Thân thể Phương Triệt cường tráng ấm áp, Tần Mạt như bị trúng độc mềm xương, toàn thân máu chạy kêu gào, không còn một chút sức lực nào.
Hai tay nàng căng thẳng, khẩn trương tìm kiếm, đến gối mềm ở đầu giường, liền vung tay, gối rơi xuống đất, chỉ có thể làm bạn với chén rượu rơi lúc trước kia.
"Mạt Mạt..." Sau một tiếng thì thầm này, đèn đầu giường bỗng tắt, chỉ còn lại một điểm ánh sáng mờ nhạt ấm áp.
Phát sáng trong đêm khuya, lưu luyến cổ kim, ôm nhau mộng hoa.
Ngày thứ ba bọn họ liền lên máy bay đến Tây An, bắt đầu tuần du lịch trăng mật không chỉ có một tháng này.
Tần Mạt vừa mới tốt nghiệp, sự nghiệp của Phương Triệt đã vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện không cần phải tự làm nữa, hai người đều có thời gian rảnh, tự nhiên có thể đi khắp giang sơn "Mạt Mạt, em nhìn sao Văn Xương này đi." Phương Triệt năm tay Tần Mạt, hai người đi vào tòa nhà ngắm sao, ngẩng đầu nhìn mây xem sao.
"Sao thế?" Tần Mạt khó khăn lắm mới bỏ đi được cảm giác xấu hổ kia, ngẩng đầu, hừ nhẹ nói: "Anh nhìn nó xem, trải rộng ra, còn không rõ đông tây nam bắc, anh không cảm thấy nó không phải là sao Văn Xương à?” "Anh không nói như thế, tất cả đều là em nói." Ánh mắt Phương Triệt vô tội, động tác lại không an phận, cúi người ghé vào tai Tần Mạt, như là lúc nào cũng muốn cắn nàng một miếng.
Tần Mạt lại cảm thấy phía sau cổ ngưa ngứa như bị điện giật, nàng quay đầu lại, nắm lấy tay Phương Triệt, liền cắn nhẹ lên tay hắn, báo thù nho nhỏ.
Hai người đi một đường, cho đến khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời nóng rát, ở nơi Tây Bắc này, đốt cháy da thịt không biết bao nhiêu người "Mạt Mạt, muốn mở ô không?" "Không mở, rắc rối." Tần Mạt lắc đầu, nheo mắt lại nhìn ánh mặt trời chói mắt, vừa cười nói: "Phơi nắng cũng tốt." Phương Triệt cười khẽ: "Được rồi." Hắn rất tự nhiên theo sát Tần Mạt đổi vị trí, đi đến trước, lẳng lặng giúp nàng che ánh mặt trời.
Hai người đi vào Từ Ân Tự, đi lên bậc thang trước Đại Nhạn Tháp, không ít du khách vì tháp cổ ngàn năm này mà ồn ào náo động.
Đại Nhạn Tháp được xây vào Đại Đường thời pháp sư Huyền Trang (sư phụ Tôn Ngộ Không ^^), trả qua mấy lần loạn lạc thiên tai, qua mấy lần sửa chữa, mà nay vẫn đứng vững ngàn năm vinh quang, lắng đọng không biết là thương xót hay đạm mạc.
Mặc cho ai trông ngắm suốt ngàn năm, cũng vẫn tiêu sái.
Tần Mạt ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp mà cười, đi cùng Phương Triệt rảo bước tiến vào trong tháp.
Đại Nhạn Tháp khác với tháp truyền thống khác, cả bốn phương tám hướng, đều xây gạch, mỗi một tầng có một cổng vòm mở ra.
Hai người đi dọc theo thang cuốn mà lên, mãi cho đến tận đỉnh tháp.
Từ cổng vòm tầng bảy nhìn về xa, có thể nhìn thấy một góc thành Tây An.
Kiến trúc xuyên qua theo lịch sử này, lại sáng ngời dưới ánh mặt trời, đan vào đất trời rộng lớn.
"Mạt Mạt, trước kia em để lại nửa khuyến Giang Thành tử cho anh điền, bây giờ anh đáp lại nửa khuyết, thế nào?" Phương Triệt dắt tay Tần Mạt, bỗng nghiêng đầu, nhướng mày mỉm cười.
Tần Mạt liền nhìn hắn, chờ《 Giang Thành tử 》của hắn.
"Mây sóng vạn dặm tựa tiêu dao.
Sớm mai này, chim về tổ.
Gió nổi bên bờ, ngoài tháp chiếu Đẩu tinh.
Phóng tầm mắt bao quát bầu trời, như cẩm tú, càng đẹp tươi.” Tần Mạt cười khanh khách, hơi nghiêng đầu: "Tư tưởng hướng về Đẩu Ngưu trong chòm sao Bắc Đẩu? Bây giờ thanh thiên bạch nhật, anh có thể nhìn qua ba mươi ba tầng trời mà xem ‘Đẩu tinh xem ra, tâm tình tiểu Phương nhà ta thật tốt." Phương Triệt cầm tay nàng, cùng nàng dõi mắt trông về phía xa, quả nhiên là thành cổ quyến rũ.
"Tâm tình anh đương nhiên rất tốt, " hắn thừa dịp không có ai chú ý, há miệng liền cắn đầu ngón tay Tần Mạt một cái, "Tâm tình nương tử nhà ta thế nào?" Ngón tay Tần Mạt khẽ run lên, bật cười nói: "Ngày vui cẩm tú, nhân gian mỹ mãn." Nàng và Phương Triệt cùng nhau hạ nửa khuyết 《 Giang Thành tử 》, không cần tới ngôn ngữ, mà sẽ dùng cả đời này để viết ra.
------ HOÀN ------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook