Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 3 - Chương 4: Hoang đường
Gió rét lạnh không thể làm nguội đi lửa giận của Lôi Tĩnh An lúc này, hắn thở mạnh nới lỏng cổ tay, lại đi đi lại lại bên cạnh Tần Mạt, giống như muốn tiếp tục dùng bạo lực, hoặc là bỏ “mặt mũi” sang bên nghe nàng nói chuyện.
Thật ra cái gọi là mặt mũi, vòng tới vòng lui cũng chỉ là Lôi Tĩnh An tự gây trở ngại trong lòng mình.
Hắn thấy dáng vẻ tỉnh táo của Tần Mạt, trong lòng cũng chỉ cảm thấy bực tức "Không thể như vậy." Đây là cách nghĩ duy nhất trong đầy Lôi Tĩnh An lúc này.
Đúng, sao có thể như thế? Con nhóc này sao có thể ung dung? Chẳng lẽ nó không bị dọa đến lạnh run, nhận sai xin tha thứ à? Làm sao nó có thể dùng ánh mắt như có thể xuyên thấu lòng người nhìn hắn! Lôi Tĩnh An hốt hoảng cảm thấy mình bị đùa cợt châm chọc, hắn rất muốn đánh một quyền, cho đến khi Tần Mạt nhắm lại đôi mắt trong suốt kia.
Nhưng mà đôi mắt kia lại phảng phất như mưa phùn, quanh quẩn dây dưa bên người hắn, khiến hắn không thể bỏ qua, chỉ có thể thừa nhận dày vò! Đây là muốn trút giận đẻ khống chế đau khổ, rõ ràng là bị giễu cợt nhưng lại không có cách nào chống lại giày vò.
Lôi Tĩnh An bỗng dưng dừng bước, xoay người kéo Tần Mạt trên mặt đất.
Khi hắn thấy Tần Mạt vì cái kéo này mà bất an, mày mới giãn ra, tâm tình chuyển biến tốt.
“Tôi không biết Vương Tử Dục? Không cần cô phải nói!” Lôi Tĩnh An lau lau cánh tay vừa chạm vào Tần Mạt, sau đó vẻ mặt chán ghét, giống như mình vừa chạm vào một thứ nhơ bẩn.
Tần Mạt mắt lạnh nhìn lại, lửa giận trong lòng bị ép vào một góc lý trí, lặng lẽ nảy sinh, càng cháy càng lớn.
Tuy hành động của Lôi Tĩnh An rất trẻ con, nhưng Tần Mạt không thể vì sự trẻ con này mà tha thứ cho hắn, cũng không thể bởi vì hắn trẻ con mà không nói lại hắn.
Nếu như chó cắn người một cái, đương nhiên là người không thể cắn trả, nhung người có thể trực tiếp bắt lấy con chó này, đem nó làm thịt, hoặc vứt vào khei! Trước giờ Tần Mạt không phải là người nhẫn nhịn chịu đựng, bị người dùng bạo lực ức hiếp, dù là kiếp trước kiếp này, đối nàng mà nói cũng chỉ có một kết quả.
"Lôi Tĩnh An, anh là một tên nhu nhược!" Ánh mắt Tần Mạt như băng, sắc như thanh kiếm, muốn xé tên đối diện ra thành trăm mảnh.
"Cô thấy bị kéo còn chưa đủ à?" Lôi Tĩnh An lần tiến lên vài bước, thân hình cao lớn đầy cảm giác ép bức nhìn Tần Mạt.
"Tôi cá là anh không dám giết người!" Tần Mạt nheo mắt lại, như mình không hề bị áp bức, "Ngoài cái chết ra, bị đánh một trận có là gì? Hôm nay anh đánh tôi, hôm nào tôi sẽ chạm đến cả xương tủy của anh!" Nàng nói xong lại đến gần Lôi Tĩnh An, bỗng nâng tay kéo một bên áo rộng của hắn, dùng hết lực toàn thân, hung hăng giật áo ngoài của hắn ra! Lôi Tĩnh An lảo đảo từng bước, hoàn toàn theo bản năng giữ lấy áo bị Tần Mạt kéo, sau đó dùng lực, giật áo trở về.
"Roẹt roẹt roẹt" vang vài tiếng! Tần Mạt thừa dịp Lôi Tĩnh An không chú ý, bỗng buông tay, sau đó cười tít mắt nhìn hắn bị phản lực đẩy, lại theo quán tính bước vài bước, lảo đảo một hồi, cuối cùng trẹo chân ngã xuống đất.
Bịch! Lôi Tĩnh An trượt chân đặt mông lên đất, áo khoác tím dày bỗng văng ra xa, cả khuôn mặt hắn vì biến cố này mà biến thành xanh xanh đen đe "Anh biết không..." Tần Mạt từ từ lui về phía sau, tạo khoảng cách với Lôi Tĩnh An, "Đánh bại anh, có thể chỉ là chính anh?" Lôi Tĩnh An nổi gân xanh trên trán, mắt tròn xoe lồi ra, nhìn thẳng Tần Mạt.
Tần Mạt cười lờ đờ uể oải, vẫn ung dung nói: "Luận sức lực, tôi còn xa mới bằng anh, nhưng tôi không cần phải dùng sức với anh làm gì.
Anh đần như thế, cả cảm xúc của mình còn chẳng khống chế nổi, tôi cần gì phải so đo cùng anh?" Nàng giễu cợt: "Thứ không phụng bồi, Lôi tiên sinh!" Nói xong, Tần Mạt xoay người nhanh rời đi.
Nàng đương nhiên biết rõ, cho dù Lôi Tĩnh An có đau chân, nếu phải đối mặt thật sự, nàng chắc chắn đánh không lại tên nhóc này.
Cho nên chi bằng nhường bước, vội vàng rút lui, miễn xảy ra chuyện gì xấu.
Khi Tần Mạt bị Lôi Tĩnh An đẩy ngã xuống đất đã chú ý đến chiếc áo khoác mở của hắn, nàng nghĩ Lôi Tĩnh An sẽ kéo lại chiếc áo đó, nhưng không ngờ Lôi Tĩnh An lại dùng sức lớn như thế—kết quả khi nàng buông tay, lức quá nhiều làm phản tác dụng, sau đó ngã xuống.
"Về sau muốn làm gì thì hãy học vật lý đi đã!" Đây là cảm khái sau đó của Tần Mạt.
Tiếng chuông vào học vang lên rất nhanh, tiết thứ năm là tiết vật lý.
Tần Mạt nghiêm túc ghi bài nghe giảng, tuy sau lưng vì cú ngã kia mà đau âm ỉ, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự chuyên tâm học hành của nàng.
Lôi Tĩnh An là thằng nhóc, cho nên hắn chỉ biế dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng trên đời này điều đáng sợ thật sự mãi mãi không phải là thứ có thể nhìn thấy được thế này, mà là đủ loại vô hình đâm lén sau lưng.
Ví như lòng người, ví như thời gian, ví như vận mệnh.
Hai ba ngày tiếp theo, Vương Tử Dục và Tần Mạt như người xa lạ, nàng chẳng những coi thường tất cả mọi thứ, ngay cả tiếng hừ lạnh cũng biến mất trong hờ hững.
Tần Mạt thỉnh thoảng lại tiếc nuối, nhưng cũng không hối hận.
Tối hôm đó, những bông tuyết trắng tinh bắt đầu rơi.
Lúc đêm khuya, tiếng tuyết nhẹ rơi giống như tiếng thiếu nữ xinh đẹp thì thầm, với cơn gió lạnh tiết này, cùng nhập vào một cảnh tượng trong mơ.
Tần Mạt ngủ không ngon lắm.
Thân thể của nàng bây giờ so với năm đó, mang vài chứng khí hư suy nhược, đặc biệt sợ lạnh.
Nàng đắp thêm chăn, cuộc người trong một góc giường, nhưng chỉ giảm được một ít lạnh, không thể khiến nàng ấm áp ngủ yên.
Tiếng tuyết rơi âm thầm liên tục, càng khiến đêm dài tĩnh mịch.
Tần Mạt nửa mê nửa tỉnh, chợt nghe một tiếng hô kéo dài.
"Vương Tử Dục——!" Rất nhiều người bị tiếng hô to này làm phiền, phòng 506 cũng vang lên vài tiếng ngái ngủ: “Ai đó…” “Ồn cái gì…” "Vương Tử Dục, em có nghe không!" Giọng nam lại tiếp tục hô to.
ượng bỗng ngồi dậy từ trên giường, nổi giận đùng đùng hét lên một tiếng: "Vương Tử Dục, còn không mau bắt con quạ nhà cô về đi!” Nói xong một câu, cả người nàng chui vào chăn, sao đó che kín mình tiếp tục ngủ.
Coi như tiếng quát kia, là mình mộng du.
Nhưng càng ngày càng nhiều người bị đánh thức, ít nhất thì Tần Mạt đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nghe ra tiếng hét kia truyền đến từ cửa sau ký túc xá nữ, còn nghe ra là giọng Lôi Tĩnh An.
"Vương Tử Dục, em nghe đây, anh… yêu… em—!" Tần Mạt chỉ cảm thấy mình vừa tỉnh dậy đã choáng đầu, mấy tiếng hét kia kéo dài, như lời kịch truyền đến từ xa xăm, không khỏi hoang đường, lại khiến khách xem buồn vui lẫn lộn.
"Vương Tử Dục, anh yêu em! Em có nghe không?" Tiếng tuyết rơi phất nhẹ, trong phòng, có tiếng hít thở của một người ngày càng nặng nề.
"Vương Tử Dục, nếu như em không trả lời anh, anh sẽ đứng ngoài này đến sáng!" "Vương Tử Dục…" Trần Yến San bỗng ngồi dậy từ trên giường, ôm đầu oán hận, "Ồn quá! Cậu mau nói tên kia im đi được không?" "Anh yêu em! Vương Tử Dục, Dục nhi! Anh yêu em! Em có nghe không?" Tiếng Lôi Tĩnh An ngày càng vang lên dưới tầng, quanh quẩn trong đêm yên tĩnh, làm người ta không thể bỏ qua được.
Hắn một kêu một lần vang xa, nhưng Vương Tử Dục thủy chung không nói một lời, phảng phất như chưa từng nghe thấy.
"A——! Tôi không chịu nổi nữa!" Trần Yến San phát điên kêu to, "Vương Tử Dục, xin cậu chặn miệng tên điên kia được không?" Trong ký túc xá nữ lúc này lục đục vang lên tiếng oán hận, thậm chí có người ra cửa sổ tìm hiểu, trêu đùa Lôi Tĩnh An: “Này! Anh chàng đẹp trai to gan kia, Vương gì gì không để ý em, để chị đây quan tâm em được không?” Thế là một trận cười lớn vang lên.
Các cô gái bị đánh thức nửa đêm giận thì cũng giận rồi, có người bắt đầu quan tâm vừa kiếm người tám chuyện.
Thậm chí có người cảm thấy hành động của Lôi Tĩnh An rất lãng mạn, sau đó nhao nhao ầm ĩ khuyên Vương Tử Dục mau đáp lại, mau trả lời thật thuyết phục.
Cửa sổ sau ký túc xá nữ mở ra gần hết, oanh oanh yến yến líu ríu như muốn lấp đi tiếng hét của Lôi Tĩnh An, thế là màn tỏ tình dưới trời tuyết rơi hóa thành trò cười.
Phòng 506 yên tĩnh một hồi, Trần Yến San bỗng thét lên: "Trời ạ! Thì ra là tỏ tình lãng mạn! Vương Tử Dục, cậu còn không đồng ý?" Tần Mạt đếm thầm trong lòng, nàng muốn biết sau bao lâu thì quản lý ký túc ra mặt, sau đó đoán xác suất Lôi Tĩnh An tranh cãi với quản lý là bao nhiêu.
Nhưng hành động tiếp theo của Vương Tử Dục lại ngoài dự đoán.
Nàng bỗng lấy một chiếc áo khoác lên người, rồi xoay người rời giường.
Đèn trong phòng đã sóm tắt hết, chỉ có ánh đèn dưới lầu mờ ảo chiếu vào phòng 506.
Vương từ từ đi đến phòng rửa mặt, sau đó lấy một bình nước.
Động tác như người máy từ từ mở cửa, ló đầu, tiếp theo nổi giận: "Lôi Tĩnh An, anh muốn chết cũng đừng có làm ầm lên ở đây!" Nói xong nàng nghiêng bình nước trên tay, sau đó hất ra ngoài cửa sổ.
Tiếng nước rơi mạnh ầm ầm trong tuyết, nhưng trong ngoài ký túc xá yên tĩnh một mảng.
Giọng lạnh lùng của Vương Tử Dục vang lên: "Thế giới đã thanh tĩnh, mọi người tiếp tục ngủ." Hai tay nàng kéo áo khoác, lại từ từ đi về giường.
Rất lâu sau, các phòng mới phát ra tiếng khen ngợi kinh ngạc, ngay sau đó hai toàn nhà ký túc xá nữ khác và ba tòa nhà ký túc xá nam bắt đầu rì rầm vang lên đủ thứ tiếng.
Có người nghi ngờ, có người kinh ngạc, cũng có người bực mình, hét to lên, mỗi lúc một nhiều.
Thật ra cái gọi là mặt mũi, vòng tới vòng lui cũng chỉ là Lôi Tĩnh An tự gây trở ngại trong lòng mình.
Hắn thấy dáng vẻ tỉnh táo của Tần Mạt, trong lòng cũng chỉ cảm thấy bực tức "Không thể như vậy." Đây là cách nghĩ duy nhất trong đầy Lôi Tĩnh An lúc này.
Đúng, sao có thể như thế? Con nhóc này sao có thể ung dung? Chẳng lẽ nó không bị dọa đến lạnh run, nhận sai xin tha thứ à? Làm sao nó có thể dùng ánh mắt như có thể xuyên thấu lòng người nhìn hắn! Lôi Tĩnh An hốt hoảng cảm thấy mình bị đùa cợt châm chọc, hắn rất muốn đánh một quyền, cho đến khi Tần Mạt nhắm lại đôi mắt trong suốt kia.
Nhưng mà đôi mắt kia lại phảng phất như mưa phùn, quanh quẩn dây dưa bên người hắn, khiến hắn không thể bỏ qua, chỉ có thể thừa nhận dày vò! Đây là muốn trút giận đẻ khống chế đau khổ, rõ ràng là bị giễu cợt nhưng lại không có cách nào chống lại giày vò.
Lôi Tĩnh An bỗng dưng dừng bước, xoay người kéo Tần Mạt trên mặt đất.
Khi hắn thấy Tần Mạt vì cái kéo này mà bất an, mày mới giãn ra, tâm tình chuyển biến tốt.
“Tôi không biết Vương Tử Dục? Không cần cô phải nói!” Lôi Tĩnh An lau lau cánh tay vừa chạm vào Tần Mạt, sau đó vẻ mặt chán ghét, giống như mình vừa chạm vào một thứ nhơ bẩn.
Tần Mạt mắt lạnh nhìn lại, lửa giận trong lòng bị ép vào một góc lý trí, lặng lẽ nảy sinh, càng cháy càng lớn.
Tuy hành động của Lôi Tĩnh An rất trẻ con, nhưng Tần Mạt không thể vì sự trẻ con này mà tha thứ cho hắn, cũng không thể bởi vì hắn trẻ con mà không nói lại hắn.
Nếu như chó cắn người một cái, đương nhiên là người không thể cắn trả, nhung người có thể trực tiếp bắt lấy con chó này, đem nó làm thịt, hoặc vứt vào khei! Trước giờ Tần Mạt không phải là người nhẫn nhịn chịu đựng, bị người dùng bạo lực ức hiếp, dù là kiếp trước kiếp này, đối nàng mà nói cũng chỉ có một kết quả.
"Lôi Tĩnh An, anh là một tên nhu nhược!" Ánh mắt Tần Mạt như băng, sắc như thanh kiếm, muốn xé tên đối diện ra thành trăm mảnh.
"Cô thấy bị kéo còn chưa đủ à?" Lôi Tĩnh An lần tiến lên vài bước, thân hình cao lớn đầy cảm giác ép bức nhìn Tần Mạt.
"Tôi cá là anh không dám giết người!" Tần Mạt nheo mắt lại, như mình không hề bị áp bức, "Ngoài cái chết ra, bị đánh một trận có là gì? Hôm nay anh đánh tôi, hôm nào tôi sẽ chạm đến cả xương tủy của anh!" Nàng nói xong lại đến gần Lôi Tĩnh An, bỗng nâng tay kéo một bên áo rộng của hắn, dùng hết lực toàn thân, hung hăng giật áo ngoài của hắn ra! Lôi Tĩnh An lảo đảo từng bước, hoàn toàn theo bản năng giữ lấy áo bị Tần Mạt kéo, sau đó dùng lực, giật áo trở về.
"Roẹt roẹt roẹt" vang vài tiếng! Tần Mạt thừa dịp Lôi Tĩnh An không chú ý, bỗng buông tay, sau đó cười tít mắt nhìn hắn bị phản lực đẩy, lại theo quán tính bước vài bước, lảo đảo một hồi, cuối cùng trẹo chân ngã xuống đất.
Bịch! Lôi Tĩnh An trượt chân đặt mông lên đất, áo khoác tím dày bỗng văng ra xa, cả khuôn mặt hắn vì biến cố này mà biến thành xanh xanh đen đe "Anh biết không..." Tần Mạt từ từ lui về phía sau, tạo khoảng cách với Lôi Tĩnh An, "Đánh bại anh, có thể chỉ là chính anh?" Lôi Tĩnh An nổi gân xanh trên trán, mắt tròn xoe lồi ra, nhìn thẳng Tần Mạt.
Tần Mạt cười lờ đờ uể oải, vẫn ung dung nói: "Luận sức lực, tôi còn xa mới bằng anh, nhưng tôi không cần phải dùng sức với anh làm gì.
Anh đần như thế, cả cảm xúc của mình còn chẳng khống chế nổi, tôi cần gì phải so đo cùng anh?" Nàng giễu cợt: "Thứ không phụng bồi, Lôi tiên sinh!" Nói xong, Tần Mạt xoay người nhanh rời đi.
Nàng đương nhiên biết rõ, cho dù Lôi Tĩnh An có đau chân, nếu phải đối mặt thật sự, nàng chắc chắn đánh không lại tên nhóc này.
Cho nên chi bằng nhường bước, vội vàng rút lui, miễn xảy ra chuyện gì xấu.
Khi Tần Mạt bị Lôi Tĩnh An đẩy ngã xuống đất đã chú ý đến chiếc áo khoác mở của hắn, nàng nghĩ Lôi Tĩnh An sẽ kéo lại chiếc áo đó, nhưng không ngờ Lôi Tĩnh An lại dùng sức lớn như thế—kết quả khi nàng buông tay, lức quá nhiều làm phản tác dụng, sau đó ngã xuống.
"Về sau muốn làm gì thì hãy học vật lý đi đã!" Đây là cảm khái sau đó của Tần Mạt.
Tiếng chuông vào học vang lên rất nhanh, tiết thứ năm là tiết vật lý.
Tần Mạt nghiêm túc ghi bài nghe giảng, tuy sau lưng vì cú ngã kia mà đau âm ỉ, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự chuyên tâm học hành của nàng.
Lôi Tĩnh An là thằng nhóc, cho nên hắn chỉ biế dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng trên đời này điều đáng sợ thật sự mãi mãi không phải là thứ có thể nhìn thấy được thế này, mà là đủ loại vô hình đâm lén sau lưng.
Ví như lòng người, ví như thời gian, ví như vận mệnh.
Hai ba ngày tiếp theo, Vương Tử Dục và Tần Mạt như người xa lạ, nàng chẳng những coi thường tất cả mọi thứ, ngay cả tiếng hừ lạnh cũng biến mất trong hờ hững.
Tần Mạt thỉnh thoảng lại tiếc nuối, nhưng cũng không hối hận.
Tối hôm đó, những bông tuyết trắng tinh bắt đầu rơi.
Lúc đêm khuya, tiếng tuyết nhẹ rơi giống như tiếng thiếu nữ xinh đẹp thì thầm, với cơn gió lạnh tiết này, cùng nhập vào một cảnh tượng trong mơ.
Tần Mạt ngủ không ngon lắm.
Thân thể của nàng bây giờ so với năm đó, mang vài chứng khí hư suy nhược, đặc biệt sợ lạnh.
Nàng đắp thêm chăn, cuộc người trong một góc giường, nhưng chỉ giảm được một ít lạnh, không thể khiến nàng ấm áp ngủ yên.
Tiếng tuyết rơi âm thầm liên tục, càng khiến đêm dài tĩnh mịch.
Tần Mạt nửa mê nửa tỉnh, chợt nghe một tiếng hô kéo dài.
"Vương Tử Dục——!" Rất nhiều người bị tiếng hô to này làm phiền, phòng 506 cũng vang lên vài tiếng ngái ngủ: “Ai đó…” “Ồn cái gì…” "Vương Tử Dục, em có nghe không!" Giọng nam lại tiếp tục hô to.
ượng bỗng ngồi dậy từ trên giường, nổi giận đùng đùng hét lên một tiếng: "Vương Tử Dục, còn không mau bắt con quạ nhà cô về đi!” Nói xong một câu, cả người nàng chui vào chăn, sao đó che kín mình tiếp tục ngủ.
Coi như tiếng quát kia, là mình mộng du.
Nhưng càng ngày càng nhiều người bị đánh thức, ít nhất thì Tần Mạt đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nghe ra tiếng hét kia truyền đến từ cửa sau ký túc xá nữ, còn nghe ra là giọng Lôi Tĩnh An.
"Vương Tử Dục, em nghe đây, anh… yêu… em—!" Tần Mạt chỉ cảm thấy mình vừa tỉnh dậy đã choáng đầu, mấy tiếng hét kia kéo dài, như lời kịch truyền đến từ xa xăm, không khỏi hoang đường, lại khiến khách xem buồn vui lẫn lộn.
"Vương Tử Dục, anh yêu em! Em có nghe không?" Tiếng tuyết rơi phất nhẹ, trong phòng, có tiếng hít thở của một người ngày càng nặng nề.
"Vương Tử Dục, nếu như em không trả lời anh, anh sẽ đứng ngoài này đến sáng!" "Vương Tử Dục…" Trần Yến San bỗng ngồi dậy từ trên giường, ôm đầu oán hận, "Ồn quá! Cậu mau nói tên kia im đi được không?" "Anh yêu em! Vương Tử Dục, Dục nhi! Anh yêu em! Em có nghe không?" Tiếng Lôi Tĩnh An ngày càng vang lên dưới tầng, quanh quẩn trong đêm yên tĩnh, làm người ta không thể bỏ qua được.
Hắn một kêu một lần vang xa, nhưng Vương Tử Dục thủy chung không nói một lời, phảng phất như chưa từng nghe thấy.
"A——! Tôi không chịu nổi nữa!" Trần Yến San phát điên kêu to, "Vương Tử Dục, xin cậu chặn miệng tên điên kia được không?" Trong ký túc xá nữ lúc này lục đục vang lên tiếng oán hận, thậm chí có người ra cửa sổ tìm hiểu, trêu đùa Lôi Tĩnh An: “Này! Anh chàng đẹp trai to gan kia, Vương gì gì không để ý em, để chị đây quan tâm em được không?” Thế là một trận cười lớn vang lên.
Các cô gái bị đánh thức nửa đêm giận thì cũng giận rồi, có người bắt đầu quan tâm vừa kiếm người tám chuyện.
Thậm chí có người cảm thấy hành động của Lôi Tĩnh An rất lãng mạn, sau đó nhao nhao ầm ĩ khuyên Vương Tử Dục mau đáp lại, mau trả lời thật thuyết phục.
Cửa sổ sau ký túc xá nữ mở ra gần hết, oanh oanh yến yến líu ríu như muốn lấp đi tiếng hét của Lôi Tĩnh An, thế là màn tỏ tình dưới trời tuyết rơi hóa thành trò cười.
Phòng 506 yên tĩnh một hồi, Trần Yến San bỗng thét lên: "Trời ạ! Thì ra là tỏ tình lãng mạn! Vương Tử Dục, cậu còn không đồng ý?" Tần Mạt đếm thầm trong lòng, nàng muốn biết sau bao lâu thì quản lý ký túc ra mặt, sau đó đoán xác suất Lôi Tĩnh An tranh cãi với quản lý là bao nhiêu.
Nhưng hành động tiếp theo của Vương Tử Dục lại ngoài dự đoán.
Nàng bỗng lấy một chiếc áo khoác lên người, rồi xoay người rời giường.
Đèn trong phòng đã sóm tắt hết, chỉ có ánh đèn dưới lầu mờ ảo chiếu vào phòng 506.
Vương từ từ đi đến phòng rửa mặt, sau đó lấy một bình nước.
Động tác như người máy từ từ mở cửa, ló đầu, tiếp theo nổi giận: "Lôi Tĩnh An, anh muốn chết cũng đừng có làm ầm lên ở đây!" Nói xong nàng nghiêng bình nước trên tay, sau đó hất ra ngoài cửa sổ.
Tiếng nước rơi mạnh ầm ầm trong tuyết, nhưng trong ngoài ký túc xá yên tĩnh một mảng.
Giọng lạnh lùng của Vương Tử Dục vang lên: "Thế giới đã thanh tĩnh, mọi người tiếp tục ngủ." Hai tay nàng kéo áo khoác, lại từ từ đi về giường.
Rất lâu sau, các phòng mới phát ra tiếng khen ngợi kinh ngạc, ngay sau đó hai toàn nhà ký túc xá nữ khác và ba tòa nhà ký túc xá nam bắt đầu rì rầm vang lên đủ thứ tiếng.
Có người nghi ngờ, có người kinh ngạc, cũng có người bực mình, hét to lên, mỗi lúc một nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook