Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 2 - Chương 45: Thư tình
Hiệu trưởng trên đài cao vẫn tiếp tục bài diễn thuyết dõng dạc của ông, Tần Mạt dưới đài bị bao phủ trong đám đông, nghe thấy Trần Yến San nhỏ giọng nức nở.
Tần Mạt không thể trả lời vấn đề của nàng, vấn đề này hiển nhiên không phải nàng lấy ra để hỏi Tần Mạt, nàng nên đi hỏi thẳng Phương Triệt.
Khi trời tối, sau giờ học Trần Yến San về ký túc xá, nàng ngồi xuống giường Tần Mạt, nắm vạt áo nàng, cúi đầu nói: "Mạt Mạt, cậu quen Phương Triệt thế nào?"
"Trên đường chạm mặt, liền quen." Tần Mạt đang gấp quần áo, nghe vậy liền thuận miệng đáp.
Trần Yến San lại ngồi sát vào nàng, kéo nàng nhỏ giọng nói: "Vậy cậu cảm thấy Phương Triệt là hạng người
"Người không tệ." Tần Mạt dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn nàng, "Hôm nay cậu sao thế? Cậu và Phương Triệt có mâu thuẫn gì à?" Vấn đề này Tần Mạt vốn cũng không muốn hỏi, nhưng Trần Yến San cứ cà lăm ngập ngừng ấp úng thật sự khiến nàng có chút mất bình tĩnh.
Trần Yến San dẩu môi, mặt đầy ủy khuất, nghẹn ngào nói: "Mình vốn thấy anh ấy giúp cậu dọn dẹp rồi còn đưa cậu về phòng, cũng cho rằng anh ấy là người không tệ. Nhưng… anh ấy, anh ấy rất khó chịu. Anh ấy đi cùng mình không chịu nói chuyện. Ngày mình đến sân bóng, mất bao dũng khí mới dám thổ lộ, nhưng anh ấy không nói một lời, không đồng ý cũng không từ chối. Mình… mình thì nghĩ anh ấy xấu hổ, đành chịu vậy!”
Tần Mạt mở to hai mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười. Thì ra Phương Triệt khi bị người ta tỏ tình thì xấu hổ đến không nói nổi một câu? Thì ra cái tên mặt dày chuyên gia nói ác độc lại có thể trầm mặc?
"San San đừng khóc." Tần Mạt đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Trần Yến San, "Phương Triệt xấu hổ mà, cậu còn khóc cái gì? Không khóc không khóc nhé..."
Trần Yến San dùng mu bàn tay lau mắt, bỗng lao vào lòng Tần Mạt, khóc càng to hơn, vừa khóc, vừa kể lể bên tai Tần Mạt: "Giờ mình biết rồi, căn bản anh ấy không thẹn thùng, mà là coi thường! Anh ấy còn chẳng nghe thấy mình nói gì! Ô ô... Mạt Mạt, Phương Triệt là người xấu! Nếu như anh ấy không thích mình, vì sao mỗi lần mình hẹn anh ấy, anh ấy đều đi gặp. Nếu như anh ấy thích mình, vì sao trước giờ lại không nói chuyện với mình?"
Tần Mạt nhíu mày, khó mà tưởng tượng Phương Triệt mà Trần Yến San đã nói, so với Phương Triệt mà nàng quen lại là cùng một người.
"Cậu ta... có lẽ không phải không thích, chỉ là..." Nói đến đây, Tần Mạt lại cảm thấy không biết nói gì nữa. Nếu như Phương Triệt quả thật vô tình với Trần Yến San, thì nàng không nên an ủi lung tung, cũng tránh cho Trần Yến San về sau lại không dứt ra được.
"Ô ô..." Trần Yến San khóc như một đứa trẻ lên án bề trên bất công, “Phương Triệt tốt với cậu như thế, vì sao lại lạnh lùng với mình như vậy? Chẳng lẽ mình không phải bạn gái anh ấy à? Nếu như mình không phải, vì sao mỗi ngày còn hẹn mình đến sân bóng?”
Tần Mạt thầm than ở đáy lòng, chỉ ôm Trần Yến San, dùng tay vỗ sau lưng an ủi nàng từng chút: "San San đừng khóc, cậu còn nhỏ, có rất nhiều thời gian để tìm kiếm. Bây giờ chẳng qua là chưa gặp được đúng người, chờ về sau gặp rồi, cậu sẽ biết, khóc vì một người không thuộc về mình, không đáng đâu. Cậu còn phải ăn cơm, còn phải học tập, còn phải sống, tình yêu không phải tất cả, đừng suy nghĩ nhiều..."
Trên thực tế, nàng rất nghi ngờ Trần Yến San đến cuối cùng có hiểu tình yêu chân chính là gì không. Khi Tần Mạt ngẫm lại, Trần Yến San này vẫn chỉ là một cô bé vô tư mà thôi. Có lẽ nàng đọc nhiều tích truyện về tình yêu, cho nên vội vã muốn thử nghiệm, mà nếu nàng thật sự biết tình yêu là gì, chắc nàng sẽ không nhẹ dạ nói "thích", nhẹ dạ "thổ lộ".
Năm đó Âu Dương tiên sinh đã viết "Đời ta tự chuốc si tình khổ, hận này đâu phải tại trăng sao,” từ khi còn l Tần Mạch, nàng đã biết hai chữ “tình duyên”, không phải là thứ mình có thể gánh vác.
Cho nên lưu luyến bách hoa, cho nên phụ Vịnh Sương...
Trần Yến San lại than thở bên tai nàng: "Đương nhiên mình biết tình yêu không phải tất cả! Nhưng, Mạt Mạt, khi nói chuyện cậu có thể nghệ thuật một tí được không? Đừng có mở miệng lại nói mình này nọ chứ? Lần đầu tiên mình tỏ tình, lại bị coi thường, mình… Mình hận! Phương Triệt chắc chắn lén cười mình trong lòng… Trong tivi có rất nhiều học sinh nói chuyện tình yêu, vì sao mình lại không thể chứ!”
Tần Mạt bất đắc dĩ thở dài: "Cậu cũng biết là trên truyền hình à!"
"Bạn học bên cạnh mình nói chuyện tình yêu cũng không ít đâu!" Trần Yến San bĩu môi, "Từ hồi cấp hai mình chơi với một người bạn, cậu ta nói với mình, bạn trai cậu ta tuy không cùng lớp, nhưng mỗi khi đến giờ ăn cơm đều đứng chờ cậu ta. Nam sinh đó còn giúp cậu ta nấu cơm, mỗi này đều đưa cậu ta về nhà, khi sinh nhật thì mua quà, lúc nào cậu ta cũng vui vẻ. Người ta thật lãng mạn mà…”
“Vì thế, cho nên cậu cũng muốn tìm một người?” Tần Mạt dở khóc dở cười.
Trần Yến San nhẹ hừ giọng mũi: "Họ có, mình không có, rất là mất mặt!"
Tần Mạt có điểm mệt mỏi hỏi: "Mình thấy cậu cũng được các nam sinh khác viết thư tình mà, vì sao cậu lại thấy họ chướng mắt, cứ phải theo đuổi Phương Triệt?” Lời nàng thật ra là: tính Phương Triệt cổ quái như thế, làm sao cậu lại tự đi tìm hắn ta chuốc kh
Tiếng khóc của Trần Yến San đã sớm ngừng, cả người nàng lao vào người Tần Mạt, dĩ nhiên nói: “Phương Triệt vừa đẹp trai vừa không có bạn gái, thành tích cũng tốt, người dám tiếp cận anh ấy lại rất ít. Nếu mình có thể theo đuổi anh ấy, thì mình có cảm giác rất vinh quang á… Lại nói đầu năm nay, nhiều nam sinh chủ động theo đuổi, đã vô nghĩa rồi.”
Tần Mạt không nói gì chỉ vỗ vai Trần Yến San, Trần Yến San lẩm bẩm nói: "Thật ra Mạt Mạt cậu rất tốt, đối xử với mình rất tốt, còn biết rất nhiều thứ. Giờ ngữ văn cậu tranh luận với thầy dáng vẻ vô cùng tiêu sái, đúng là còn có khí thế hơn cả diễn viên trong tivi, lúc ấy làm nhiều người mơ hồ lắm! Cậu mà là nam sinh, nhất định mình sẽ theo đuổi để cậu thành bạn trai mình!”
Khóe miệng Tần Mạt lộ ra nụ cười khổ, dịu dàng nói: "San San ngoan, mau đi rửa mặt, sớm đi ngủ."
"Mình có điểm không cam tâm..." Trần Yến San than thở ra một câu này, cũng đứng dậy đi dọn giường.
Sau khi tan tiết thứ hai hôm sau, Vệ Hải lớp trưởng đi đến bên bàn học Tần Mạt.
Nói là bàn học của Tần Mạt, thật ra chỗ ngồi Tần Mạt cạnh cửa sổ, bên ngoài là Lỗ Tùng.
Vệ Hải lại gần, câu nói đầu tiên là: "Hạt thông[65], tránh ra để anh tâm sự với Tần Mạt."
Ngụy Tông Thần lúc ấy không ngồi ở đó, Lỗ Tùng chắn ngang ngoài
Lỗ Tùng vốn chuẩn bị đi chơi bóng rổ, thấy Vệ Hải vừa nói như vậy, lông mày hắn nhếch lên, sau đó khóe miệng nghiêng đi, hừ hừ nói: "Sao tôi phải nhường! Cậu cho rằng cậu tự xưng là anh, thì cậu là anh à?"
Lỗ Tùng là cán sự thể dục ở lớp, bình thường nói chuyện với Vệ Hải cũng không ít, quan hệ của bọn họ cũng không tệ, Vệ Hải dám nói chuyện như vậy, chính là vì tự tin Lỗ Tùng sẽ không từ chối hắn.
"Được, tiểu tử thối, cậu..." Vệ Hải sửng sốt, rồi nổi giận, lúc này túm vạt áo Lỗ Tùng, "Bớt lăng xăn đi, mau nhường chỗ!"
Tần Mạt vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ tại bị hai người tranh chấp làm phiền, bỗng mở to mắt, quát khẽ nói: "Muốn ồn thì ra chỗ khác! Đừng ồn trước mặt tôi!" Nàng và Lỗ Tùng đã lơ nhau hơn nửa tháng, lại bị tên tờ giấy nhỏ này làm phiền, mắng xong, cũng không để ý đến hắn nữa.
Nhưng từ đó về sau, Tần Mạt cũng khiến Lỗ Tùng e ngại, nhiều khi Lỗ Tùng còn gọi nàng là “chị cả”, nàng nói gì thì nghe nấy, trang nghiêm coi là đại ca. Cách nói này nhìn thì buồn cười, nhưng người như Lỗ Tùng vốn đã diên điên khùng khùng, Tần Mạt trị hắn thuận buồm xuôi gió, thế là khi không lượm được một đàn em, bình thường cũng không cần khách khí với hắn.
Lỗ Tùng bị Tần Mạt khiển trách đã thành phản xạ có điều kiện, bây giờ thấy nàng giận dữ, lập tức rụt cổ, lui người ngồi vào chỗ Ngụy Tông Thần, để chỗ mình cho Vệ Hải.
Vệ Hải kinh ngạc nhìn bọn họ,ức đầu, lộ ra nụ cười thật thà phúc hậu: "Tần Mạt rất lợi hại nhé, Lỗ Tùng còn im re trước mặt cậu."
Lỗ Tùng lại đỏ mặt lên, vỗ cái gầm nhẹ với Vệ Hải: "Ông đây nguyện ý nhá! Người không hiểu thì đừng nói, mà có gì thì nói, có rắm thì đánh, bằng không cút đi!"
Tần Mạt nhíu mày liếc Lỗ Tùng một cái, tên nhóc này lập tức im bặt, lại rụt đầu, như con thỏ nhỏ đứng trước sư tử.
"Vệ Hải có chuyện gì?" Mở miệng hỏi đương nhiên là Tần Mạt, nàng còn nghĩ muốn nghỉ ngơi nhiều hơn giữa hai tiết học, không muốn lãng phí thời gian.
Vệ Hải vội vàng từ lấy ra một quyển sổ nhò từ trong áo khoác, sau đó đưa đến trước mặt Tần Mạt nói: "Ngày kỷ niệm thành lập trường phải có tiết mục, mỗi lớp có hai tiết mục. Lớp chúng ta, Trần Yến San đã đồng ý chuẩn bị một điệu múa, mình thấy cậu có tài ăn nói tốt, muốn tìm cậu diễn kịch.”
Tần Mạt kinh ngạc trong giây lát, không hề nghĩ ngợi liền từ chối nói: "Mình không có hứng thú, cậu nhờ người khác đi."
Hoạt động trong trường thật ra không ít, thi viết văn, thì vẽ tranh, thi diễn thuyết, thi làm thủ công, vân vân, rất nhiều học sinh thích xem náo nhiệt, nhưng Tần Mạt lại không tham gia. Nàng không muốn lãng phí, để vượt qua chương trình học hiện đại này, nhất là những môn khoa học tự nhiên, Tần Mạt nhất định phải dành tất cả tinh thần cho nó. Hơn nữa nàng còn phải viết mấy truyện ngắn rồi gửi bản thảo, sao có tâm tư đi chơi mấy trò chơi với lũ nhóc c
Về chuyện này, Vệ Hải chưa từng bị từ chối rõ ràng như thế, một câu của Tần Mạt còn làm hắn sửng sốt nửa buổi, mới lắp bắp mà nói: "Cậu chỉ giúp viết kịch bản, được, được chưa?"
"Mình sẽ không viết kịch bản." Tần Mạt tự nhận không có năng lực thêu dệt, lần nữa lắc đầu từ chối. Mắt thấy sắc mặt Vệ Hải cực kỳ khó coi, nàng nghĩ đến cậu bé này cũng không tệ, cũng không muốn làm hắn mất mặt, liền nói: "Nhưng cậu có thể tìm người viết trước, mình có thể chỉnh lại."
Lời này khá cuồng vọng, khi nghe thấy sắc mặt Vệ Hải lại hơi dịu đi. Lớp 10.19 này không ai không biết Tần Mạt xuất khẩu thành thơ, có bản lãnh vô cùng, ở phương diện này dù nàng có cuồng vọng cũng không khiến người ta cảm thấy quá đáng. Ngược lại với lúc trước nàng nói sẽ không viết kịch bản, khiến Vệ Hải cảm thấy nàng có ý thoái thác, thấy chán nản vô cùng.
Nếu như Tần Mạt biết Vệ Hải nghĩ gì, khẳng định là sẽ cười hắn một bụng đầy cỏ, lại không biết kịch bản và luận văn là hoàn toàn khác nhau.
Vệ Hải đi rồi, Lỗ Tùng lại dùng ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt khoa trương biểu tình sùng bái nhìn Tần Mạt, liên tục nói: "Mẹ nó! Chị cả, vừa rồi chị quá uy phong!"
Tần Mạt lấy tay hất tay Lỗ Tùng ra, hung tợn nói: "Đừng có dùng biểu tình ghê tởm như vậy nhìn tôi! Còn nữa, không được phép nói lời thô tục!"
Lỗ Tùng buồn rười rượi "Chị cả, em không có bản lĩnh mắng chửi người mà không dùng lời tục, chị thì không có kiên nhẫn dạy em?"
Hai tay Tần Mạt để trên bàn, chậm chạp nói: "Kiên nhẫn với cậu, cũng sẽ thành một loại hiệu quả."
"Hiệu quả gì?" Mắt Lỗ Tùng mở to, nháy vài cái, như con chó nhỏ vẫy đuôi.
"Thầy địa lý nói," Tần Mạt cười híp mắt, "hiệu quả lỗ đen."
Lỗ Tùng sửng sốt trong khoảnh khắc, bỗng vỗ bàn một cái, cầm quyển sổ bìa đen nhảy ra khỏi chỗ ngồi, sau đó nghiến răng nghiến lợi ghi lại câu này của Tần Mạt.
"Về sau em mà có cơ hội, nhất định sẽ trả lại câu này cho chị!"
"Hoan nghênh mọi lúc." Tần Mạt cười tao nhã, như một quân tử nhẹ nhàng.
Nhân lúc còn chưa lên lớp, Lỗ Tùng lại lấy ra một phong bì màu hồng có tờ giấy được viết qua quýt đưa cho Tần Mạt, sau đó thành khẩn van xin: “Chị cả, đây là thư tình em mới viết, chị sửa chau chuốt cho em đi. Lần này em trai có thành công hay không, là nhờ bút tích của chị cả!”
Tần Mạt buồn cười nhận lấy, đang muốn nói gì, tiếng chuông vào học đã vang lên. Lỗ Tùng vội trở lại chỗ ngồi, sau đó vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tần Mạt, hai tay chắp lại, vái vái vài cái. Cho đến khi Ngụy Tông Thần về ngồi, thầy giáo lên bục giảng, hắn mới giả bộ ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu sắm vai học sinh hiếu học.
Đây là tiết chính trị, tiết học như thế, Tần Mạt chỉ cần xem qua sách giáo khoa một lần đã có thể hiểu hết, cho nên nàng rất ít khi nghe thầy giáo máy móc. B xem thư tình của kẻ dở hơi Lỗ Tùng, lòng nàng lại tò mò, muốn xem tên nhóc này có viết ra lời hay gì không.
Mở tờ giấy ra, Tần Mạt liếc mắt một cái, đã muốn cười sặc sụa. Thì ra không chỉ có chữ viết khó nhìn, ngữ pháp câu cú còn sai chính tả rất nhiều.
"Vũ Hồng cô lương yêu dấu
Anh là anh trai yêu quý của em
Tuy em rất có thể không biết anh là ai. Nhưng anh biết, em chỉ muốn nhìn thấy thư tình của anh, nhất định sẽ yêu anh!
Anh biết dấc mơ của em, em chắc chắn sẽ mơ một bạch mã hoàng tử, nhưng em không biết, ở thời đại này, thứ có thể tin không phải hoàng tử, mà là bạch mã.
Tuy anh không phải bạch mã hoàng tử, nhưng anh có thể hạ gục hắc mã hoàng tử. Anh mập mạp cường tráng, răng lợi anh khỏe mạnh, một bữa anh có thể ăn tám bát cơm, anh chắc chắn có thể nuôi em thành béo khỏe béo đẹp!
Điều giuy nhất anh không thể không nghĩ đến, đại khái là nỗi nhớ em. Vì nhớ em, mỗi ngày anh phải đốt ba nén nhang, vừa cầu nguyện, vừa rống như bò, lòng chua xót như nước muối, ánh mắt dại ra, vòng mắt thâm sì…”
Tần Mạt đóng bức thư lai, sau đó gục lên bàn học, cười trong im lặng.
Nếu không phải bây giờ đang trên lớp, nếu không phải nàng tu dưỡng tốt, chắc chắn nàng sẽ nhảy khỏi chỗ này, sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn.
Trên thế giới này sao lại có một kẻ dở hơi như Lỗ Tùng? Đầu Lỗ Tùng cuối cùng cấu tạo như thế nào, sao hắn có thể viết ra bức thư tình tả đến kinh khủng như thế?
Tần Mạt cảm thấy mặt mình đang rút gân, nhịn một hồi, nàng mới hít một hơi, sau đó viết lại vào tờ giấy khác: “Tôn giá Lỗ Tùng, lời nói quá cao tay, tại hạ không theo kịp, không thể phản bác được. Đây đích thị cái gọi là “Trước mắt có cảnh đẹp không thể tả được, vì có thơ của Thôi Hiệu ở trên lầu”.[66]Thư tình của tôn giá, nếu mà thành thơ thì thật tuyệt.”
Lỗ Tùng nhìn lâu cũng không hiểu, lại buồn bực ném giấy đến: "Chị cả, chị có thể nói phổ thông hơn chút không? Tuy em cũng đọc tiểu thuyết võ hiệp, nhưng, sao em lại không cảm thấy chị đang khen em nhỉ?"
Tần Mạt cũng không hiểu tiểu thuyết võ hiệp có liên hệ gì với khen hay chê hắn, nhưng thấy lời Lỗ Tùng đáp, trong đầu nàng lại khoái trá. Tên nhóc này muốn không an phận, nhất định phải đả kích hắn.
“Cậu cũng biết không phải tôi khen cậu? Đúng là tôi châm chọc cậu, cậu nhìn hiểu không? Xin cậu đi học thành ngữ đi, tu luyện một tháng, rồi hãy làm cái bài tập thư tình này. Nói thật, nếu tôi mà là người nhận thư tình, thấy thư tình thế này, chắc chắn tôi sẽ cho cậu nốc ao luôn!”
Lỗ Tùng nhìn tờ giấy làm mặt quỷ, sau đó liền yên lặng.
Thật ra thư tình này tuy khôi hài, nhưng hiệu quảát bét như Tần Mạt nói. Dù sao trình độ khôi hài đạt đến mức đó cũng không phải dễ, có người con gái lại chỉ thích hài hước dí dỏm. Nhưng lời này Tần Mạt không thể nói, ý nàng là đả kích Lỗ Tùng, đương nhiên không thể an ủi hắn.
Từ đó về sau Lỗ Tùng quả nhiên an phận hơn rất nhiều, cũng không viết thư tình nữa, ngược lại suốt ngày cầm quyển thành ngữ từ điển, thống khổ vạn phần mà gặm.
Hội diễn kỷ niệm ngày thành lập trường mọi người chờ đợi, cuối cùng đã tù từ đến.
Ngày một tháng Mười hai, thời tiết đã vào đông, cũng may năm ngoái Thị Tam mới xây lại hội trường, có thể chứa đến năm ngàn người. Điều hòa mở ra, tất cả giáo viên và học sinh ngồi trong, đông hay xuân, không khí cũng náo nhiệt vô cùng.
Trần Yến San cảm khái nói: "Trước kia còn khi còn hội trường nhỏ, mẹ đưa mình đi xem hội diễn, mỗi lần đều lạnh run, người trên sân khấu còn mặc áo rất dày, chẳng đẹp gì cả!"
Lữ Lâm cũng nói: "Nghe người lớn nói, hội trường trước kia chỉ chứa được một ngàn người thôi, mỗi lớp phải cử đại biểu đi, không phải tất cả đều được xem!"
Hội trường mới rất trang nhã, sân khấu dài chừng ba mươi thước chiều ngang, chiều dài cũng khoảng mười sáu thước, các học sinh vô cùng náo nhiệt nhìn màn diễn, khác hẳn những năm trước.
MC có bốn, hai nam hai nữ, Tần Mạt chỉ nhận ra một người trong đó là Lôi Tĩnh An đã gặp ở cửa ký túc xá nam. Khác hẳn với lúc trước, ánh mững vàng, tư thế tiêu sái, hấp dẫn một đám người.
Trần Yến San lại tiến đến bên tai Tần Mạt nói: "Mình thật không nỡ từ bỏ Phương Triệt như thế, nếu không thì Lôi Tĩnh An cũng không tệ nhỉ."
Tần Mạt không đáp, chỉ có thể im lặng nhìn nàng.
Trần Yến San lại cong môi lên: "Được rồi, mình nói đùa thôi, mình không có hám trai thế đâu, hừ..."
Tần Mạt cười cười, cô bé này kỳ thật khá dễ thương.
Sau từng tiết mục, có cũ có mới, có người hứng thú, có người chán nản, nói tóm lại, cũng không tệ. Đây là lần đầu tiên Tần Mạt xem hội diễn, vì thế rất nghiêm túc.
Đến khi gần kết thúc, Lôi Tĩnh An lại lên sân khấu giới thiệu chương trình: "Mời lớp 11.2, bạn Phương Triệt sẽ mang đến cho chúng ta ca khúc cậu ấy vừa sáng tác 《 Giang Thành tử 》!"
Tần Mạt giương mắt nhìn lên, sân khấu kia như mông lung mờ mịt.
Tần Mạt không thể trả lời vấn đề của nàng, vấn đề này hiển nhiên không phải nàng lấy ra để hỏi Tần Mạt, nàng nên đi hỏi thẳng Phương Triệt.
Khi trời tối, sau giờ học Trần Yến San về ký túc xá, nàng ngồi xuống giường Tần Mạt, nắm vạt áo nàng, cúi đầu nói: "Mạt Mạt, cậu quen Phương Triệt thế nào?"
"Trên đường chạm mặt, liền quen." Tần Mạt đang gấp quần áo, nghe vậy liền thuận miệng đáp.
Trần Yến San lại ngồi sát vào nàng, kéo nàng nhỏ giọng nói: "Vậy cậu cảm thấy Phương Triệt là hạng người
"Người không tệ." Tần Mạt dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn nàng, "Hôm nay cậu sao thế? Cậu và Phương Triệt có mâu thuẫn gì à?" Vấn đề này Tần Mạt vốn cũng không muốn hỏi, nhưng Trần Yến San cứ cà lăm ngập ngừng ấp úng thật sự khiến nàng có chút mất bình tĩnh.
Trần Yến San dẩu môi, mặt đầy ủy khuất, nghẹn ngào nói: "Mình vốn thấy anh ấy giúp cậu dọn dẹp rồi còn đưa cậu về phòng, cũng cho rằng anh ấy là người không tệ. Nhưng… anh ấy, anh ấy rất khó chịu. Anh ấy đi cùng mình không chịu nói chuyện. Ngày mình đến sân bóng, mất bao dũng khí mới dám thổ lộ, nhưng anh ấy không nói một lời, không đồng ý cũng không từ chối. Mình… mình thì nghĩ anh ấy xấu hổ, đành chịu vậy!”
Tần Mạt mở to hai mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười. Thì ra Phương Triệt khi bị người ta tỏ tình thì xấu hổ đến không nói nổi một câu? Thì ra cái tên mặt dày chuyên gia nói ác độc lại có thể trầm mặc?
"San San đừng khóc." Tần Mạt đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Trần Yến San, "Phương Triệt xấu hổ mà, cậu còn khóc cái gì? Không khóc không khóc nhé..."
Trần Yến San dùng mu bàn tay lau mắt, bỗng lao vào lòng Tần Mạt, khóc càng to hơn, vừa khóc, vừa kể lể bên tai Tần Mạt: "Giờ mình biết rồi, căn bản anh ấy không thẹn thùng, mà là coi thường! Anh ấy còn chẳng nghe thấy mình nói gì! Ô ô... Mạt Mạt, Phương Triệt là người xấu! Nếu như anh ấy không thích mình, vì sao mỗi lần mình hẹn anh ấy, anh ấy đều đi gặp. Nếu như anh ấy thích mình, vì sao trước giờ lại không nói chuyện với mình?"
Tần Mạt nhíu mày, khó mà tưởng tượng Phương Triệt mà Trần Yến San đã nói, so với Phương Triệt mà nàng quen lại là cùng một người.
"Cậu ta... có lẽ không phải không thích, chỉ là..." Nói đến đây, Tần Mạt lại cảm thấy không biết nói gì nữa. Nếu như Phương Triệt quả thật vô tình với Trần Yến San, thì nàng không nên an ủi lung tung, cũng tránh cho Trần Yến San về sau lại không dứt ra được.
"Ô ô..." Trần Yến San khóc như một đứa trẻ lên án bề trên bất công, “Phương Triệt tốt với cậu như thế, vì sao lại lạnh lùng với mình như vậy? Chẳng lẽ mình không phải bạn gái anh ấy à? Nếu như mình không phải, vì sao mỗi ngày còn hẹn mình đến sân bóng?”
Tần Mạt thầm than ở đáy lòng, chỉ ôm Trần Yến San, dùng tay vỗ sau lưng an ủi nàng từng chút: "San San đừng khóc, cậu còn nhỏ, có rất nhiều thời gian để tìm kiếm. Bây giờ chẳng qua là chưa gặp được đúng người, chờ về sau gặp rồi, cậu sẽ biết, khóc vì một người không thuộc về mình, không đáng đâu. Cậu còn phải ăn cơm, còn phải học tập, còn phải sống, tình yêu không phải tất cả, đừng suy nghĩ nhiều..."
Trên thực tế, nàng rất nghi ngờ Trần Yến San đến cuối cùng có hiểu tình yêu chân chính là gì không. Khi Tần Mạt ngẫm lại, Trần Yến San này vẫn chỉ là một cô bé vô tư mà thôi. Có lẽ nàng đọc nhiều tích truyện về tình yêu, cho nên vội vã muốn thử nghiệm, mà nếu nàng thật sự biết tình yêu là gì, chắc nàng sẽ không nhẹ dạ nói "thích", nhẹ dạ "thổ lộ".
Năm đó Âu Dương tiên sinh đã viết "Đời ta tự chuốc si tình khổ, hận này đâu phải tại trăng sao,” từ khi còn l Tần Mạch, nàng đã biết hai chữ “tình duyên”, không phải là thứ mình có thể gánh vác.
Cho nên lưu luyến bách hoa, cho nên phụ Vịnh Sương...
Trần Yến San lại than thở bên tai nàng: "Đương nhiên mình biết tình yêu không phải tất cả! Nhưng, Mạt Mạt, khi nói chuyện cậu có thể nghệ thuật một tí được không? Đừng có mở miệng lại nói mình này nọ chứ? Lần đầu tiên mình tỏ tình, lại bị coi thường, mình… Mình hận! Phương Triệt chắc chắn lén cười mình trong lòng… Trong tivi có rất nhiều học sinh nói chuyện tình yêu, vì sao mình lại không thể chứ!”
Tần Mạt bất đắc dĩ thở dài: "Cậu cũng biết là trên truyền hình à!"
"Bạn học bên cạnh mình nói chuyện tình yêu cũng không ít đâu!" Trần Yến San bĩu môi, "Từ hồi cấp hai mình chơi với một người bạn, cậu ta nói với mình, bạn trai cậu ta tuy không cùng lớp, nhưng mỗi khi đến giờ ăn cơm đều đứng chờ cậu ta. Nam sinh đó còn giúp cậu ta nấu cơm, mỗi này đều đưa cậu ta về nhà, khi sinh nhật thì mua quà, lúc nào cậu ta cũng vui vẻ. Người ta thật lãng mạn mà…”
“Vì thế, cho nên cậu cũng muốn tìm một người?” Tần Mạt dở khóc dở cười.
Trần Yến San nhẹ hừ giọng mũi: "Họ có, mình không có, rất là mất mặt!"
Tần Mạt có điểm mệt mỏi hỏi: "Mình thấy cậu cũng được các nam sinh khác viết thư tình mà, vì sao cậu lại thấy họ chướng mắt, cứ phải theo đuổi Phương Triệt?” Lời nàng thật ra là: tính Phương Triệt cổ quái như thế, làm sao cậu lại tự đi tìm hắn ta chuốc kh
Tiếng khóc của Trần Yến San đã sớm ngừng, cả người nàng lao vào người Tần Mạt, dĩ nhiên nói: “Phương Triệt vừa đẹp trai vừa không có bạn gái, thành tích cũng tốt, người dám tiếp cận anh ấy lại rất ít. Nếu mình có thể theo đuổi anh ấy, thì mình có cảm giác rất vinh quang á… Lại nói đầu năm nay, nhiều nam sinh chủ động theo đuổi, đã vô nghĩa rồi.”
Tần Mạt không nói gì chỉ vỗ vai Trần Yến San, Trần Yến San lẩm bẩm nói: "Thật ra Mạt Mạt cậu rất tốt, đối xử với mình rất tốt, còn biết rất nhiều thứ. Giờ ngữ văn cậu tranh luận với thầy dáng vẻ vô cùng tiêu sái, đúng là còn có khí thế hơn cả diễn viên trong tivi, lúc ấy làm nhiều người mơ hồ lắm! Cậu mà là nam sinh, nhất định mình sẽ theo đuổi để cậu thành bạn trai mình!”
Khóe miệng Tần Mạt lộ ra nụ cười khổ, dịu dàng nói: "San San ngoan, mau đi rửa mặt, sớm đi ngủ."
"Mình có điểm không cam tâm..." Trần Yến San than thở ra một câu này, cũng đứng dậy đi dọn giường.
Sau khi tan tiết thứ hai hôm sau, Vệ Hải lớp trưởng đi đến bên bàn học Tần Mạt.
Nói là bàn học của Tần Mạt, thật ra chỗ ngồi Tần Mạt cạnh cửa sổ, bên ngoài là Lỗ Tùng.
Vệ Hải lại gần, câu nói đầu tiên là: "Hạt thông[65], tránh ra để anh tâm sự với Tần Mạt."
Ngụy Tông Thần lúc ấy không ngồi ở đó, Lỗ Tùng chắn ngang ngoài
Lỗ Tùng vốn chuẩn bị đi chơi bóng rổ, thấy Vệ Hải vừa nói như vậy, lông mày hắn nhếch lên, sau đó khóe miệng nghiêng đi, hừ hừ nói: "Sao tôi phải nhường! Cậu cho rằng cậu tự xưng là anh, thì cậu là anh à?"
Lỗ Tùng là cán sự thể dục ở lớp, bình thường nói chuyện với Vệ Hải cũng không ít, quan hệ của bọn họ cũng không tệ, Vệ Hải dám nói chuyện như vậy, chính là vì tự tin Lỗ Tùng sẽ không từ chối hắn.
"Được, tiểu tử thối, cậu..." Vệ Hải sửng sốt, rồi nổi giận, lúc này túm vạt áo Lỗ Tùng, "Bớt lăng xăn đi, mau nhường chỗ!"
Tần Mạt vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ tại bị hai người tranh chấp làm phiền, bỗng mở to mắt, quát khẽ nói: "Muốn ồn thì ra chỗ khác! Đừng ồn trước mặt tôi!" Nàng và Lỗ Tùng đã lơ nhau hơn nửa tháng, lại bị tên tờ giấy nhỏ này làm phiền, mắng xong, cũng không để ý đến hắn nữa.
Nhưng từ đó về sau, Tần Mạt cũng khiến Lỗ Tùng e ngại, nhiều khi Lỗ Tùng còn gọi nàng là “chị cả”, nàng nói gì thì nghe nấy, trang nghiêm coi là đại ca. Cách nói này nhìn thì buồn cười, nhưng người như Lỗ Tùng vốn đã diên điên khùng khùng, Tần Mạt trị hắn thuận buồm xuôi gió, thế là khi không lượm được một đàn em, bình thường cũng không cần khách khí với hắn.
Lỗ Tùng bị Tần Mạt khiển trách đã thành phản xạ có điều kiện, bây giờ thấy nàng giận dữ, lập tức rụt cổ, lui người ngồi vào chỗ Ngụy Tông Thần, để chỗ mình cho Vệ Hải.
Vệ Hải kinh ngạc nhìn bọn họ,ức đầu, lộ ra nụ cười thật thà phúc hậu: "Tần Mạt rất lợi hại nhé, Lỗ Tùng còn im re trước mặt cậu."
Lỗ Tùng lại đỏ mặt lên, vỗ cái gầm nhẹ với Vệ Hải: "Ông đây nguyện ý nhá! Người không hiểu thì đừng nói, mà có gì thì nói, có rắm thì đánh, bằng không cút đi!"
Tần Mạt nhíu mày liếc Lỗ Tùng một cái, tên nhóc này lập tức im bặt, lại rụt đầu, như con thỏ nhỏ đứng trước sư tử.
"Vệ Hải có chuyện gì?" Mở miệng hỏi đương nhiên là Tần Mạt, nàng còn nghĩ muốn nghỉ ngơi nhiều hơn giữa hai tiết học, không muốn lãng phí thời gian.
Vệ Hải vội vàng từ lấy ra một quyển sổ nhò từ trong áo khoác, sau đó đưa đến trước mặt Tần Mạt nói: "Ngày kỷ niệm thành lập trường phải có tiết mục, mỗi lớp có hai tiết mục. Lớp chúng ta, Trần Yến San đã đồng ý chuẩn bị một điệu múa, mình thấy cậu có tài ăn nói tốt, muốn tìm cậu diễn kịch.”
Tần Mạt kinh ngạc trong giây lát, không hề nghĩ ngợi liền từ chối nói: "Mình không có hứng thú, cậu nhờ người khác đi."
Hoạt động trong trường thật ra không ít, thi viết văn, thì vẽ tranh, thi diễn thuyết, thi làm thủ công, vân vân, rất nhiều học sinh thích xem náo nhiệt, nhưng Tần Mạt lại không tham gia. Nàng không muốn lãng phí, để vượt qua chương trình học hiện đại này, nhất là những môn khoa học tự nhiên, Tần Mạt nhất định phải dành tất cả tinh thần cho nó. Hơn nữa nàng còn phải viết mấy truyện ngắn rồi gửi bản thảo, sao có tâm tư đi chơi mấy trò chơi với lũ nhóc c
Về chuyện này, Vệ Hải chưa từng bị từ chối rõ ràng như thế, một câu của Tần Mạt còn làm hắn sửng sốt nửa buổi, mới lắp bắp mà nói: "Cậu chỉ giúp viết kịch bản, được, được chưa?"
"Mình sẽ không viết kịch bản." Tần Mạt tự nhận không có năng lực thêu dệt, lần nữa lắc đầu từ chối. Mắt thấy sắc mặt Vệ Hải cực kỳ khó coi, nàng nghĩ đến cậu bé này cũng không tệ, cũng không muốn làm hắn mất mặt, liền nói: "Nhưng cậu có thể tìm người viết trước, mình có thể chỉnh lại."
Lời này khá cuồng vọng, khi nghe thấy sắc mặt Vệ Hải lại hơi dịu đi. Lớp 10.19 này không ai không biết Tần Mạt xuất khẩu thành thơ, có bản lãnh vô cùng, ở phương diện này dù nàng có cuồng vọng cũng không khiến người ta cảm thấy quá đáng. Ngược lại với lúc trước nàng nói sẽ không viết kịch bản, khiến Vệ Hải cảm thấy nàng có ý thoái thác, thấy chán nản vô cùng.
Nếu như Tần Mạt biết Vệ Hải nghĩ gì, khẳng định là sẽ cười hắn một bụng đầy cỏ, lại không biết kịch bản và luận văn là hoàn toàn khác nhau.
Vệ Hải đi rồi, Lỗ Tùng lại dùng ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt khoa trương biểu tình sùng bái nhìn Tần Mạt, liên tục nói: "Mẹ nó! Chị cả, vừa rồi chị quá uy phong!"
Tần Mạt lấy tay hất tay Lỗ Tùng ra, hung tợn nói: "Đừng có dùng biểu tình ghê tởm như vậy nhìn tôi! Còn nữa, không được phép nói lời thô tục!"
Lỗ Tùng buồn rười rượi "Chị cả, em không có bản lĩnh mắng chửi người mà không dùng lời tục, chị thì không có kiên nhẫn dạy em?"
Hai tay Tần Mạt để trên bàn, chậm chạp nói: "Kiên nhẫn với cậu, cũng sẽ thành một loại hiệu quả."
"Hiệu quả gì?" Mắt Lỗ Tùng mở to, nháy vài cái, như con chó nhỏ vẫy đuôi.
"Thầy địa lý nói," Tần Mạt cười híp mắt, "hiệu quả lỗ đen."
Lỗ Tùng sửng sốt trong khoảnh khắc, bỗng vỗ bàn một cái, cầm quyển sổ bìa đen nhảy ra khỏi chỗ ngồi, sau đó nghiến răng nghiến lợi ghi lại câu này của Tần Mạt.
"Về sau em mà có cơ hội, nhất định sẽ trả lại câu này cho chị!"
"Hoan nghênh mọi lúc." Tần Mạt cười tao nhã, như một quân tử nhẹ nhàng.
Nhân lúc còn chưa lên lớp, Lỗ Tùng lại lấy ra một phong bì màu hồng có tờ giấy được viết qua quýt đưa cho Tần Mạt, sau đó thành khẩn van xin: “Chị cả, đây là thư tình em mới viết, chị sửa chau chuốt cho em đi. Lần này em trai có thành công hay không, là nhờ bút tích của chị cả!”
Tần Mạt buồn cười nhận lấy, đang muốn nói gì, tiếng chuông vào học đã vang lên. Lỗ Tùng vội trở lại chỗ ngồi, sau đó vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tần Mạt, hai tay chắp lại, vái vái vài cái. Cho đến khi Ngụy Tông Thần về ngồi, thầy giáo lên bục giảng, hắn mới giả bộ ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu sắm vai học sinh hiếu học.
Đây là tiết chính trị, tiết học như thế, Tần Mạt chỉ cần xem qua sách giáo khoa một lần đã có thể hiểu hết, cho nên nàng rất ít khi nghe thầy giáo máy móc. B xem thư tình của kẻ dở hơi Lỗ Tùng, lòng nàng lại tò mò, muốn xem tên nhóc này có viết ra lời hay gì không.
Mở tờ giấy ra, Tần Mạt liếc mắt một cái, đã muốn cười sặc sụa. Thì ra không chỉ có chữ viết khó nhìn, ngữ pháp câu cú còn sai chính tả rất nhiều.
"Vũ Hồng cô lương yêu dấu
Anh là anh trai yêu quý của em
Tuy em rất có thể không biết anh là ai. Nhưng anh biết, em chỉ muốn nhìn thấy thư tình của anh, nhất định sẽ yêu anh!
Anh biết dấc mơ của em, em chắc chắn sẽ mơ một bạch mã hoàng tử, nhưng em không biết, ở thời đại này, thứ có thể tin không phải hoàng tử, mà là bạch mã.
Tuy anh không phải bạch mã hoàng tử, nhưng anh có thể hạ gục hắc mã hoàng tử. Anh mập mạp cường tráng, răng lợi anh khỏe mạnh, một bữa anh có thể ăn tám bát cơm, anh chắc chắn có thể nuôi em thành béo khỏe béo đẹp!
Điều giuy nhất anh không thể không nghĩ đến, đại khái là nỗi nhớ em. Vì nhớ em, mỗi ngày anh phải đốt ba nén nhang, vừa cầu nguyện, vừa rống như bò, lòng chua xót như nước muối, ánh mắt dại ra, vòng mắt thâm sì…”
Tần Mạt đóng bức thư lai, sau đó gục lên bàn học, cười trong im lặng.
Nếu không phải bây giờ đang trên lớp, nếu không phải nàng tu dưỡng tốt, chắc chắn nàng sẽ nhảy khỏi chỗ này, sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn.
Trên thế giới này sao lại có một kẻ dở hơi như Lỗ Tùng? Đầu Lỗ Tùng cuối cùng cấu tạo như thế nào, sao hắn có thể viết ra bức thư tình tả đến kinh khủng như thế?
Tần Mạt cảm thấy mặt mình đang rút gân, nhịn một hồi, nàng mới hít một hơi, sau đó viết lại vào tờ giấy khác: “Tôn giá Lỗ Tùng, lời nói quá cao tay, tại hạ không theo kịp, không thể phản bác được. Đây đích thị cái gọi là “Trước mắt có cảnh đẹp không thể tả được, vì có thơ của Thôi Hiệu ở trên lầu”.[66]Thư tình của tôn giá, nếu mà thành thơ thì thật tuyệt.”
Lỗ Tùng nhìn lâu cũng không hiểu, lại buồn bực ném giấy đến: "Chị cả, chị có thể nói phổ thông hơn chút không? Tuy em cũng đọc tiểu thuyết võ hiệp, nhưng, sao em lại không cảm thấy chị đang khen em nhỉ?"
Tần Mạt cũng không hiểu tiểu thuyết võ hiệp có liên hệ gì với khen hay chê hắn, nhưng thấy lời Lỗ Tùng đáp, trong đầu nàng lại khoái trá. Tên nhóc này muốn không an phận, nhất định phải đả kích hắn.
“Cậu cũng biết không phải tôi khen cậu? Đúng là tôi châm chọc cậu, cậu nhìn hiểu không? Xin cậu đi học thành ngữ đi, tu luyện một tháng, rồi hãy làm cái bài tập thư tình này. Nói thật, nếu tôi mà là người nhận thư tình, thấy thư tình thế này, chắc chắn tôi sẽ cho cậu nốc ao luôn!”
Lỗ Tùng nhìn tờ giấy làm mặt quỷ, sau đó liền yên lặng.
Thật ra thư tình này tuy khôi hài, nhưng hiệu quảát bét như Tần Mạt nói. Dù sao trình độ khôi hài đạt đến mức đó cũng không phải dễ, có người con gái lại chỉ thích hài hước dí dỏm. Nhưng lời này Tần Mạt không thể nói, ý nàng là đả kích Lỗ Tùng, đương nhiên không thể an ủi hắn.
Từ đó về sau Lỗ Tùng quả nhiên an phận hơn rất nhiều, cũng không viết thư tình nữa, ngược lại suốt ngày cầm quyển thành ngữ từ điển, thống khổ vạn phần mà gặm.
Hội diễn kỷ niệm ngày thành lập trường mọi người chờ đợi, cuối cùng đã tù từ đến.
Ngày một tháng Mười hai, thời tiết đã vào đông, cũng may năm ngoái Thị Tam mới xây lại hội trường, có thể chứa đến năm ngàn người. Điều hòa mở ra, tất cả giáo viên và học sinh ngồi trong, đông hay xuân, không khí cũng náo nhiệt vô cùng.
Trần Yến San cảm khái nói: "Trước kia còn khi còn hội trường nhỏ, mẹ đưa mình đi xem hội diễn, mỗi lần đều lạnh run, người trên sân khấu còn mặc áo rất dày, chẳng đẹp gì cả!"
Lữ Lâm cũng nói: "Nghe người lớn nói, hội trường trước kia chỉ chứa được một ngàn người thôi, mỗi lớp phải cử đại biểu đi, không phải tất cả đều được xem!"
Hội trường mới rất trang nhã, sân khấu dài chừng ba mươi thước chiều ngang, chiều dài cũng khoảng mười sáu thước, các học sinh vô cùng náo nhiệt nhìn màn diễn, khác hẳn những năm trước.
MC có bốn, hai nam hai nữ, Tần Mạt chỉ nhận ra một người trong đó là Lôi Tĩnh An đã gặp ở cửa ký túc xá nam. Khác hẳn với lúc trước, ánh mững vàng, tư thế tiêu sái, hấp dẫn một đám người.
Trần Yến San lại tiến đến bên tai Tần Mạt nói: "Mình thật không nỡ từ bỏ Phương Triệt như thế, nếu không thì Lôi Tĩnh An cũng không tệ nhỉ."
Tần Mạt không đáp, chỉ có thể im lặng nhìn nàng.
Trần Yến San lại cong môi lên: "Được rồi, mình nói đùa thôi, mình không có hám trai thế đâu, hừ..."
Tần Mạt cười cười, cô bé này kỳ thật khá dễ thương.
Sau từng tiết mục, có cũ có mới, có người hứng thú, có người chán nản, nói tóm lại, cũng không tệ. Đây là lần đầu tiên Tần Mạt xem hội diễn, vì thế rất nghiêm túc.
Đến khi gần kết thúc, Lôi Tĩnh An lại lên sân khấu giới thiệu chương trình: "Mời lớp 11.2, bạn Phương Triệt sẽ mang đến cho chúng ta ca khúc cậu ấy vừa sáng tác 《 Giang Thành tử 》!"
Tần Mạt giương mắt nhìn lên, sân khấu kia như mông lung mờ mịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook