Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 2 - Chương 38: Trêu ngươi
Sắc trời u u mờ mờ, một mảnh tối đen. Đèn đường sáng ngời, chiếu lên mọi vật xung quanh làm chúng phát ra ánh sáng xanh trắng.
Trục cửa sắt ken két từ từ bị mở ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng kêu càng vang vọng.
Trần Yến San nắm chặt tay Lữ Lâm, thân thể dựa vào nàng, có chút sợ hãi nói: "Tiếng này thật là khủng khiếp, sao trời còn chưa sáng vậy nè?"
"Mới năm giờ hơn, có lẽ còn chưa đến hừng đông." Lữ Lâm an ủi nàng cũng an ủi mình, "Đừng sợ, tiếng cửa sắt có là gì đâu."
Tần Mạt lắc đầu nói: "Trong lòng không hổ thẹn, ý chí ngay thẳng, các cậu sợ cái gì?"
Vương Tử Dục cất vòng tay đi, đứng dưới đèn đường lẳng lặng chờ các nàng.
Tần Mạt nhẹ nhàng kéo tay Trần Yến San: "Đi thôi." bốn người ra ngoài xong, Tần Mạt lại xoay người đóng cửa lại. Tiếng kêu đó vang lên lần thứ hai, Vương Tử Dục đi đến bên cạnh Tần Mạt, giúp nàng khóa lại, bỗng nhếch môi cười với nàng.
Mỹ nhân lạnh không dễ cười, bỗng cười lại như u lan nở về đêm, mùi hương mê mẩn tâm thần.
Tần Mạt hơi sững sờ, lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Vương Tử Dục ăn, sau đó một tay bị nàng khoác lên.
"Vương Tử Dục?" Trần Yến San kinh ngạc vô cùng, "Cậu biết mở khóa, biết cười, còn có thể..."
Lữ Lâm cầm lấy bàn tay căng thẳng của Trần Yến San, ra hiệu nàng đừng nhiều lời.
Mặt Vương Tử Dục lãnh đạm nói: "Mình hiện tại là trộm trèo tường khoét vách, đạo tặc văn vật[49], mở khóa chẳng qua là chỉ là một bản lĩnh nhỏ bé không đáng kể thôi."
Dứt lời nàng cười lạnh, còn Trần Yến San lúc này ôm bụng cười ha ha thành tiếng. Lữ Lâm và Tần Mạt cũng nhịn không được khẽ cười, biểu tình của Vương Tử Dục càng lạnh thì ba người ngược lại càng cảm thấy têu tếu, cứ như vậy, ngay cả hình tượng lạnh lùng đầy người của nàng, có vẻ thân thiết lên.
"Ha ha, không ngờ Vương Tử Dục cũng biết nói chuyện cười đấy." Trần Yến San nhảy đến khoác lấy cánh tay kia của Vương Tử Dục, "Nhưng cậu với cái người luôn lạnh như thế kia, chỉ là cùng một người thôi à? Vui vẻ với mọi người tốt lắm á, làm gì cũng có người chơi chung."
Gương mặt lãnh đạm của Vương Tử Dục hiện lên một tia không tự nhiên, cánh tay nàng khẽ tránh, rồi sau khi nghe câu hỏi của Trần Yến San, lặng lẽ trầm tĩnh lại.
"Một mình tốt rồi, cậu không hiểu đâu."
Trần Yến San khịt mũi: "Ê, cũng không phải cụ già tám mươi, làm gì mà một mình lại tốt? Một mình thì có gì tốt kia? Lâm Lâm, Mạt Mạt, các cậu nói đúng không?"
"Đó là đương nhiên!" Lữ Lâm rất tự nhiên gật đầu.
Tần Mạt khẽ thở dài: "Con người tóm lại vẫn muốn sống một mình." Nàng nhìn Vương Tử Dục bên cạnh, chỉ thấy giữa lông mày nàng là một mảnh yên tĩnh.
Bốn người nói nói tâm sự, một đường đi khá thuận lợi. Trần Yến San cũng không kêu sợ nữa, thậm chí sau khi nghe thấy tiếng nước leng keng ở xa xa, còn nói chuyện cười: "Mọi người mau nghe tiếng giọt nước rơi kìa, giống tiếng chuông báo tử trong phim kinh dị há!"
Lữ Lâm vội vàng lấy tay vỗ lên người nàng: "Xi xì xì! Chỉ giỏi nói hươu nói vượn!"
Thế là Trần Yến San cười khanh khách đến rung người.
Tần Mạt lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, tuy chỉ thấy một mảnh u tối, nàng lại cảm thấy lúc này trời khá đẹp.
Núi này gọi là núi Phu Tử, Thấu Phong đình nằm sau Khổng miếu, cũng là chính đối diện sân bóng.
Bốn người một đường đi lên đài cao trước sân óng, quay đầu nhìn Thấu Phong đình, lại thấy một mảng cây rậm rì, mà đèn đường chỉ đến chân núi Phu Tử.
Đèn đường này làm bằng thủy tinh mờ, đèn cao cao, ngọn đèn mông lung mờ ảo, soi sáng con đường nhỏ uốn lượn ở chân núi. Trên đường có rất nhiều đá vụn, nghiêng nghiêng hướng lên trên, nhưng ở xa năm sáu thước, lại bị bao phủ bởi bóng tối.
Trần Yến San đi trước kêu la: "Đọc sách thế nào đây!"
Lữ Lâm cũng gật đầu: "Chỗ này chẳng nhìn thấy gì."
"Sao trời còn chưa sáng? Không có đạo lý gì cả!" Trần Yến San vừa nói, vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, "Mình nhìn xem giờ nào rồi... Ai da! Trời ạ!"
Nàng bỗng giương giọng kêu sợ hãi!
Giọng truyền ra thật ra trong sắc trời tối om, thậm chí còn hù dọa người, giống như tiếng quỷ khóc về đêm.
Lữ Lâm rùng mình, Vương Tử Dục kéo tay Tần Mạt nắm thật chặt.
"Thế nào rồi?" Tần Mạt hỏi.
Trần Yến San buồn rười rượi, dậm chân ai thán: "Trời ạ! Trời ơi! Mạt Mạt ơi! Còn có cái điện thoại đáng chết ơi! Các ngươi hợp nhau đùa giỡn ta! A ——! Ta muốn điên, ta muốn điên!"
Lữ Lâm đoạt lấy điện thoại di động của Trần Yến San, hung hăng mở khóa, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
"Mạt Mạt..." Nàng cũng buồn rười rượi, sau đó cười khổ nói: "Bờ mới mười hai giờ một phát, chẳng trách sắc trời mãi không sáng, chúng ta bị đùa giỡn rồi!"
"Còn tiếng chuông đồng hồ báo thức?" Đuôi lông mày Tần Mạt khẽ nhếch.
"Đáng chết!" Trần Yến San lại lấy lại di động trong tay Lữ Lâm trong, sau đó mở ra, oán hận nói: "Đều tại mình, quên đổi tiếng chuông, chuông tin nhắn và báo thức giống nhau! Sau đó có cái tên đáng chết lại gửi tin nhắn lúc mười hai giờ đên, cố ý chơi mình, hừ!"
Tần Mạt chợt cảm thấy sấm sét bổ ngang qua người, tạo một cái hố đen thui dưới chân nàng.
Nàng cũng nhịn không được cầm điện thoại của Trần Yến San, sau đó đầu tiên là nhìn màn hình, chỉ thấy dạng chữ Tống thể màu đen: "Mười hai giờ, đúng giờ báo cáo với San San yêu dấu, chúc ngủ ngon, nhớ đừng để điện thoại chế độ im lặng!"
Đây là lần đầu tiên Tần Mạt tiếp xúc với điện thoại di động, nàng vốn cũng rất tò mò với thứ này, nhưng thấy mấy câu nói trên, nàng cũng chỉ còn lại một cảm tưởng với điện thoại: "Hại người thật không nhỏ!"
Màn hình điện thoại di động lại tối sầm, Tần Mạt cũng không biết dùng như thế nào, liền trực tiếp đưa cho Trần Yến San.
"Là ai gửi tin?" Giọng Vương Tử Dục lạnh lùng vang lên.
"Là một số lạ, " Trần Yến San buồn bực, "Mình không biết là ai."
Tần Mạt cau mày nói: "Biết số của cậu có bao nhiêu người?
Mắt Trần Yến San sáng lên, vung quả đấm lên, cắn răng nói: "Mình nhớ, chỉ có vài người, Trừ cái tên kia, không ai có thể làm vậy! Mạt Mạt, Lâm Lâm, Vương Tử Dục, các cậu chờ đây, chờ mình kéo nó đến tại tội với các cậu!"
Lữ Lâm hết hứng thú, ngáp một cái nói: "Mình không quản nữa, bây giờ trở về ngủ đi, khổ quá, thì ra còn chưa đến thời gian, mình tự hành hạ mình." Nàng kéo Trần Yến San, xoay người liền đi về.
Tần Mạt nghiêng đầu nhìn Vương Tử Dục liếc mắt một cái, thấy sắc mặt nàng cứng ngắc, cũng chỉ kéo nàng, cất bước đi đến chỗ Lữ Lâm và Trần Yến San. Bây giờ không về còn có thể thế nào? Chẳng lẽ ở bên ngoài chờ đến hừng đông?
Nhất thời, bốn người trầm mặc.
"Này, " qua một lúc lâu, Lữ Lâm lại nhịn không được hỏi, "San San, người đó là ai? Là nam hay nữ? Nó biết hôm nay chúng ta muốn đến đây đọc sách không?"
"Nam, mình không nói chuyện này với hắn." Trần Yến San buồn rầu nói: "Ai da, cậu đừng hỏi là ai, dù sao mình cũng phải dạy dỗ hắn!"
Lữ Lâm ai oán nói: "Sao lúc dậy không nhìn thời gian..."
"Là mình sai." Tần Mạt cười khổ, "Là mình thiếu sót, lẽ ra mình phải nhìn giờ rồi mới gọi các cậu."
Lữ Lâm nói: "Mạt Mạt, mình không trách cậu, nhưng, nhưng phạm này sai lầm cũng có điểm buồn cười, ai dà, tuy là bị tiếng chuông tin nhắn đánh lừa, nhưng..." Nàng xoa xoa trán, ng đầu nhìn trời, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
"Dù sao học buổi sáng, hôm nay mình không phải đi nữa!" Trần Yến San bĩu môi, "Ầm ĩ thế này, tinh thần cả ngày chắc mất hết rồi, nếu còn phải dậy sớm nữa, thì mình không sống nổi đâu!"
Lữ Lâm gật gật đầu, tuy không nhiều lời, nhưng hiển nhiên cũng có ý này. Vương Tử Dục mặt lạnh, tiếp tục trầm mặc, không phản đối, chính là chấp nhận.
"Không đi thì… không đi." Mắt Tần Mạt khép hờ, bình tĩnh nói, nhưng trong lòng nàng lại không hề bình tĩnh.
Nàng rất tự phụ.
Nàng cũng biết rõ, trong lòng nàng, không chỉ là kiêu ngạo, thật ra càng là tự phụ. Nàng có tư cách tự phụ, khi miệng nàng nói khiêm tốn hay không để ý, thật ra chính là đang tự phụ.
Vì nàng hiểu rõ, tài học đầy bụng của mình dù thế nào cũng không thể khiêm tốn, cho nên nàng thong dong, cho nên nàng tiến lên phía trước, cho nên nàng có gan đối mặt với tất cả.
Nhưng, chuyện nhỏ bé ngày hôm nay, lại hoàn toàn châm chọc sự tự phụ của Tần Mạt!
Nàng không quan tâm tài nấu nướng kém tắm của mình, không lo lắng mình học kém môn toán, là vì nàng biết rõ mình có sở trường khác.
Nàng luôn cho rằng suy nghĩ của mình kín đáo, cho rằng đi ra khỏi cái đại trạch viện đó, vẫn đứng vững trên bàn chân của mình tại thời đại kỳ quái này, không có chuyện gì có thể đả kích nàng, nhưng sự thật chứng minh, vận ệnh luôn là thứ con người đắc ý nhất, lại dùng thủ đoạn buồn cười nhất, nhẹ nhàng bạt tai, khiến người ta á khẩu không trả lời được!
Chuyện hôm nay tuy thật buồn cười, nhưng bốn người các nàng, dù là ai, chỉ cần xem thời gian trước khi đi, sẽ không có chuyện cười này, nhưng cứ thế, chuyện cười này lại xuất hiện.
Điểm mù của suy nghĩ thật đáng sợ, Tần Mạt tin vào đồng hồ báo thức của Trần Yến San, Trần Yến San và Lữ Lâm cùng Vương Tử Dục lại tin Tần Mạt, thế là một chuyện đơn giản lại biến thành một vở hài kịch, khiến bốn cô gái tự cho là thông minh náo loạn cả lên mặt xám mày tro, ngay cả xoay mình cũng không kịp.
Sau khi trở lại phòng ngủ, một đêm này, Tần Mạt trằn trọc, cho đến khi hừng đông mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Sau mười phút, lại xoay người tỉnh lại.
Nàng nhớ mình còn yêu cầu Lỗ Tùng năm giờ đùng phải đến Thấu Phong đình, nếu như Lỗ Tùng đến mà nàng lại không đến, vậy thì không phải là nàng nói mà không giữ lời sao?
Tần Mạt xoa đầu đau đớn muốn nứt ra, cắn răng đứng dậy.
Nàng nhìn đồng hồ tay một chút: 5 giờ kém 5, còn năm phút nữa, nàng nhất định tăng tốc chạy đến đúng giờ!
Vội vàng rửa mặt, Tần Mạt thậm chí còn không kịp gấp chăn màn, liền cầm lấy《 cổ văn quan chỉ 》 chạy bộ xông ra ngoài. Lúc này trời đã mờ sáng, đèn đường chiếu lên sương mù hơi ánh sáng lên. Tần Mạt chạy nhanh đến cửa sắt, vô cùng vui mừng thấy cửaắt đã mở.
Hít thở, chạy bộ, nàng dùng nghị lực khi chạy sáu ngàn mét trong đợt quân sự, vừa áp chế đau đớn trên đầu, vừa chạy trên đường nhỏ đến Thấu Phong đình.
Xa xa, thoáng thấy ánh đèn dưới chân núi Phu tử đã tắt, mà bóng người trên núi chỉ lác đác.
Trong sương mù, đã có vài người chăm chỉ đọc sách trong lẫn ngoài Thấu Phong đình. Tần Mạt giương mắt lên nhìn, liếc qua một cái không thấy rõ lắm, cũng không biết bên trong kia có Lỗ Tùng hay không.
Trục cửa sắt ken két từ từ bị mở ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng kêu càng vang vọng.
Trần Yến San nắm chặt tay Lữ Lâm, thân thể dựa vào nàng, có chút sợ hãi nói: "Tiếng này thật là khủng khiếp, sao trời còn chưa sáng vậy nè?"
"Mới năm giờ hơn, có lẽ còn chưa đến hừng đông." Lữ Lâm an ủi nàng cũng an ủi mình, "Đừng sợ, tiếng cửa sắt có là gì đâu."
Tần Mạt lắc đầu nói: "Trong lòng không hổ thẹn, ý chí ngay thẳng, các cậu sợ cái gì?"
Vương Tử Dục cất vòng tay đi, đứng dưới đèn đường lẳng lặng chờ các nàng.
Tần Mạt nhẹ nhàng kéo tay Trần Yến San: "Đi thôi." bốn người ra ngoài xong, Tần Mạt lại xoay người đóng cửa lại. Tiếng kêu đó vang lên lần thứ hai, Vương Tử Dục đi đến bên cạnh Tần Mạt, giúp nàng khóa lại, bỗng nhếch môi cười với nàng.
Mỹ nhân lạnh không dễ cười, bỗng cười lại như u lan nở về đêm, mùi hương mê mẩn tâm thần.
Tần Mạt hơi sững sờ, lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Vương Tử Dục ăn, sau đó một tay bị nàng khoác lên.
"Vương Tử Dục?" Trần Yến San kinh ngạc vô cùng, "Cậu biết mở khóa, biết cười, còn có thể..."
Lữ Lâm cầm lấy bàn tay căng thẳng của Trần Yến San, ra hiệu nàng đừng nhiều lời.
Mặt Vương Tử Dục lãnh đạm nói: "Mình hiện tại là trộm trèo tường khoét vách, đạo tặc văn vật[49], mở khóa chẳng qua là chỉ là một bản lĩnh nhỏ bé không đáng kể thôi."
Dứt lời nàng cười lạnh, còn Trần Yến San lúc này ôm bụng cười ha ha thành tiếng. Lữ Lâm và Tần Mạt cũng nhịn không được khẽ cười, biểu tình của Vương Tử Dục càng lạnh thì ba người ngược lại càng cảm thấy têu tếu, cứ như vậy, ngay cả hình tượng lạnh lùng đầy người của nàng, có vẻ thân thiết lên.
"Ha ha, không ngờ Vương Tử Dục cũng biết nói chuyện cười đấy." Trần Yến San nhảy đến khoác lấy cánh tay kia của Vương Tử Dục, "Nhưng cậu với cái người luôn lạnh như thế kia, chỉ là cùng một người thôi à? Vui vẻ với mọi người tốt lắm á, làm gì cũng có người chơi chung."
Gương mặt lãnh đạm của Vương Tử Dục hiện lên một tia không tự nhiên, cánh tay nàng khẽ tránh, rồi sau khi nghe câu hỏi của Trần Yến San, lặng lẽ trầm tĩnh lại.
"Một mình tốt rồi, cậu không hiểu đâu."
Trần Yến San khịt mũi: "Ê, cũng không phải cụ già tám mươi, làm gì mà một mình lại tốt? Một mình thì có gì tốt kia? Lâm Lâm, Mạt Mạt, các cậu nói đúng không?"
"Đó là đương nhiên!" Lữ Lâm rất tự nhiên gật đầu.
Tần Mạt khẽ thở dài: "Con người tóm lại vẫn muốn sống một mình." Nàng nhìn Vương Tử Dục bên cạnh, chỉ thấy giữa lông mày nàng là một mảnh yên tĩnh.
Bốn người nói nói tâm sự, một đường đi khá thuận lợi. Trần Yến San cũng không kêu sợ nữa, thậm chí sau khi nghe thấy tiếng nước leng keng ở xa xa, còn nói chuyện cười: "Mọi người mau nghe tiếng giọt nước rơi kìa, giống tiếng chuông báo tử trong phim kinh dị há!"
Lữ Lâm vội vàng lấy tay vỗ lên người nàng: "Xi xì xì! Chỉ giỏi nói hươu nói vượn!"
Thế là Trần Yến San cười khanh khách đến rung người.
Tần Mạt lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, tuy chỉ thấy một mảnh u tối, nàng lại cảm thấy lúc này trời khá đẹp.
Núi này gọi là núi Phu Tử, Thấu Phong đình nằm sau Khổng miếu, cũng là chính đối diện sân bóng.
Bốn người một đường đi lên đài cao trước sân óng, quay đầu nhìn Thấu Phong đình, lại thấy một mảng cây rậm rì, mà đèn đường chỉ đến chân núi Phu Tử.
Đèn đường này làm bằng thủy tinh mờ, đèn cao cao, ngọn đèn mông lung mờ ảo, soi sáng con đường nhỏ uốn lượn ở chân núi. Trên đường có rất nhiều đá vụn, nghiêng nghiêng hướng lên trên, nhưng ở xa năm sáu thước, lại bị bao phủ bởi bóng tối.
Trần Yến San đi trước kêu la: "Đọc sách thế nào đây!"
Lữ Lâm cũng gật đầu: "Chỗ này chẳng nhìn thấy gì."
"Sao trời còn chưa sáng? Không có đạo lý gì cả!" Trần Yến San vừa nói, vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, "Mình nhìn xem giờ nào rồi... Ai da! Trời ạ!"
Nàng bỗng giương giọng kêu sợ hãi!
Giọng truyền ra thật ra trong sắc trời tối om, thậm chí còn hù dọa người, giống như tiếng quỷ khóc về đêm.
Lữ Lâm rùng mình, Vương Tử Dục kéo tay Tần Mạt nắm thật chặt.
"Thế nào rồi?" Tần Mạt hỏi.
Trần Yến San buồn rười rượi, dậm chân ai thán: "Trời ạ! Trời ơi! Mạt Mạt ơi! Còn có cái điện thoại đáng chết ơi! Các ngươi hợp nhau đùa giỡn ta! A ——! Ta muốn điên, ta muốn điên!"
Lữ Lâm đoạt lấy điện thoại di động của Trần Yến San, hung hăng mở khóa, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
"Mạt Mạt..." Nàng cũng buồn rười rượi, sau đó cười khổ nói: "Bờ mới mười hai giờ một phát, chẳng trách sắc trời mãi không sáng, chúng ta bị đùa giỡn rồi!"
"Còn tiếng chuông đồng hồ báo thức?" Đuôi lông mày Tần Mạt khẽ nhếch.
"Đáng chết!" Trần Yến San lại lấy lại di động trong tay Lữ Lâm trong, sau đó mở ra, oán hận nói: "Đều tại mình, quên đổi tiếng chuông, chuông tin nhắn và báo thức giống nhau! Sau đó có cái tên đáng chết lại gửi tin nhắn lúc mười hai giờ đên, cố ý chơi mình, hừ!"
Tần Mạt chợt cảm thấy sấm sét bổ ngang qua người, tạo một cái hố đen thui dưới chân nàng.
Nàng cũng nhịn không được cầm điện thoại của Trần Yến San, sau đó đầu tiên là nhìn màn hình, chỉ thấy dạng chữ Tống thể màu đen: "Mười hai giờ, đúng giờ báo cáo với San San yêu dấu, chúc ngủ ngon, nhớ đừng để điện thoại chế độ im lặng!"
Đây là lần đầu tiên Tần Mạt tiếp xúc với điện thoại di động, nàng vốn cũng rất tò mò với thứ này, nhưng thấy mấy câu nói trên, nàng cũng chỉ còn lại một cảm tưởng với điện thoại: "Hại người thật không nhỏ!"
Màn hình điện thoại di động lại tối sầm, Tần Mạt cũng không biết dùng như thế nào, liền trực tiếp đưa cho Trần Yến San.
"Là ai gửi tin?" Giọng Vương Tử Dục lạnh lùng vang lên.
"Là một số lạ, " Trần Yến San buồn bực, "Mình không biết là ai."
Tần Mạt cau mày nói: "Biết số của cậu có bao nhiêu người?
Mắt Trần Yến San sáng lên, vung quả đấm lên, cắn răng nói: "Mình nhớ, chỉ có vài người, Trừ cái tên kia, không ai có thể làm vậy! Mạt Mạt, Lâm Lâm, Vương Tử Dục, các cậu chờ đây, chờ mình kéo nó đến tại tội với các cậu!"
Lữ Lâm hết hứng thú, ngáp một cái nói: "Mình không quản nữa, bây giờ trở về ngủ đi, khổ quá, thì ra còn chưa đến thời gian, mình tự hành hạ mình." Nàng kéo Trần Yến San, xoay người liền đi về.
Tần Mạt nghiêng đầu nhìn Vương Tử Dục liếc mắt một cái, thấy sắc mặt nàng cứng ngắc, cũng chỉ kéo nàng, cất bước đi đến chỗ Lữ Lâm và Trần Yến San. Bây giờ không về còn có thể thế nào? Chẳng lẽ ở bên ngoài chờ đến hừng đông?
Nhất thời, bốn người trầm mặc.
"Này, " qua một lúc lâu, Lữ Lâm lại nhịn không được hỏi, "San San, người đó là ai? Là nam hay nữ? Nó biết hôm nay chúng ta muốn đến đây đọc sách không?"
"Nam, mình không nói chuyện này với hắn." Trần Yến San buồn rầu nói: "Ai da, cậu đừng hỏi là ai, dù sao mình cũng phải dạy dỗ hắn!"
Lữ Lâm ai oán nói: "Sao lúc dậy không nhìn thời gian..."
"Là mình sai." Tần Mạt cười khổ, "Là mình thiếu sót, lẽ ra mình phải nhìn giờ rồi mới gọi các cậu."
Lữ Lâm nói: "Mạt Mạt, mình không trách cậu, nhưng, nhưng phạm này sai lầm cũng có điểm buồn cười, ai dà, tuy là bị tiếng chuông tin nhắn đánh lừa, nhưng..." Nàng xoa xoa trán, ng đầu nhìn trời, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
"Dù sao học buổi sáng, hôm nay mình không phải đi nữa!" Trần Yến San bĩu môi, "Ầm ĩ thế này, tinh thần cả ngày chắc mất hết rồi, nếu còn phải dậy sớm nữa, thì mình không sống nổi đâu!"
Lữ Lâm gật gật đầu, tuy không nhiều lời, nhưng hiển nhiên cũng có ý này. Vương Tử Dục mặt lạnh, tiếp tục trầm mặc, không phản đối, chính là chấp nhận.
"Không đi thì… không đi." Mắt Tần Mạt khép hờ, bình tĩnh nói, nhưng trong lòng nàng lại không hề bình tĩnh.
Nàng rất tự phụ.
Nàng cũng biết rõ, trong lòng nàng, không chỉ là kiêu ngạo, thật ra càng là tự phụ. Nàng có tư cách tự phụ, khi miệng nàng nói khiêm tốn hay không để ý, thật ra chính là đang tự phụ.
Vì nàng hiểu rõ, tài học đầy bụng của mình dù thế nào cũng không thể khiêm tốn, cho nên nàng thong dong, cho nên nàng tiến lên phía trước, cho nên nàng có gan đối mặt với tất cả.
Nhưng, chuyện nhỏ bé ngày hôm nay, lại hoàn toàn châm chọc sự tự phụ của Tần Mạt!
Nàng không quan tâm tài nấu nướng kém tắm của mình, không lo lắng mình học kém môn toán, là vì nàng biết rõ mình có sở trường khác.
Nàng luôn cho rằng suy nghĩ của mình kín đáo, cho rằng đi ra khỏi cái đại trạch viện đó, vẫn đứng vững trên bàn chân của mình tại thời đại kỳ quái này, không có chuyện gì có thể đả kích nàng, nhưng sự thật chứng minh, vận ệnh luôn là thứ con người đắc ý nhất, lại dùng thủ đoạn buồn cười nhất, nhẹ nhàng bạt tai, khiến người ta á khẩu không trả lời được!
Chuyện hôm nay tuy thật buồn cười, nhưng bốn người các nàng, dù là ai, chỉ cần xem thời gian trước khi đi, sẽ không có chuyện cười này, nhưng cứ thế, chuyện cười này lại xuất hiện.
Điểm mù của suy nghĩ thật đáng sợ, Tần Mạt tin vào đồng hồ báo thức của Trần Yến San, Trần Yến San và Lữ Lâm cùng Vương Tử Dục lại tin Tần Mạt, thế là một chuyện đơn giản lại biến thành một vở hài kịch, khiến bốn cô gái tự cho là thông minh náo loạn cả lên mặt xám mày tro, ngay cả xoay mình cũng không kịp.
Sau khi trở lại phòng ngủ, một đêm này, Tần Mạt trằn trọc, cho đến khi hừng đông mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Sau mười phút, lại xoay người tỉnh lại.
Nàng nhớ mình còn yêu cầu Lỗ Tùng năm giờ đùng phải đến Thấu Phong đình, nếu như Lỗ Tùng đến mà nàng lại không đến, vậy thì không phải là nàng nói mà không giữ lời sao?
Tần Mạt xoa đầu đau đớn muốn nứt ra, cắn răng đứng dậy.
Nàng nhìn đồng hồ tay một chút: 5 giờ kém 5, còn năm phút nữa, nàng nhất định tăng tốc chạy đến đúng giờ!
Vội vàng rửa mặt, Tần Mạt thậm chí còn không kịp gấp chăn màn, liền cầm lấy《 cổ văn quan chỉ 》 chạy bộ xông ra ngoài. Lúc này trời đã mờ sáng, đèn đường chiếu lên sương mù hơi ánh sáng lên. Tần Mạt chạy nhanh đến cửa sắt, vô cùng vui mừng thấy cửaắt đã mở.
Hít thở, chạy bộ, nàng dùng nghị lực khi chạy sáu ngàn mét trong đợt quân sự, vừa áp chế đau đớn trên đầu, vừa chạy trên đường nhỏ đến Thấu Phong đình.
Xa xa, thoáng thấy ánh đèn dưới chân núi Phu tử đã tắt, mà bóng người trên núi chỉ lác đác.
Trong sương mù, đã có vài người chăm chỉ đọc sách trong lẫn ngoài Thấu Phong đình. Tần Mạt giương mắt lên nhìn, liếc qua một cái không thấy rõ lắm, cũng không biết bên trong kia có Lỗ Tùng hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook