Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 1 - Chương 27: Đây chính là chênh lệch a
Chuyện nói ngày đó, cuối
cùng chỉ là một kết quả, chính là kỳ sau Tần Mạt có thể thuận lợi đi học trở
lại.
Việc này nói cho cùng cũng không tệ. Tần Mạt vốn còn cho rằng cán bộ nhà trường sẽ yêu cầu nàng đến làm đề kiểm tra gì đó nữa kia. Nếu mà kiểm tra thật, Tần Mạt cũng không dám chắc mình có thể làm tốt được hay không nữa. Về phần được phân vào lớp gì, Tần Mạt cũng không thèm để ý. Thầy chỉ dẫn vào cửa, còn học hành là ở tự thân vận động, ai dạy thì cũng thế thôi, quan trọng là sự nỗ lực của chính bản thân mình.
Đêm hôm đó ở trong phòng ngủ nhỏ, Tần Vân Đình cũng nói vậy với Tần Mạt: "Cô Vương nói không sai, nhưng lần này, chị muốn đọ thử với cô ấy."
Rất tự phụ, rất kiêu ngạo, nhưng Tần Vân Đình đúng là tư cách để như vậy. Tần Mạt lúc này lại gần trước mặt người chị dễ thương, mắt đối mắt nhìn nàng: "Ý của chị là, muốn em sau ba năm này đạt được kết quả cao, để Vương Giai Hồng hối hận?"
Tần Vân Đình ôm cổ Tần Mạt, kiên định nói bên tai nàng: "Không cần để người khác phải hối hận, chị chỉ biết, người làm thầy giáo của em gái chị, nhất định là người may mắn nhất! Về sau khi em đã đứng trên đỉnh rồi, tất cả các thầy giáo của em sẽ cảm thấy rất tự hào!"
Cả người Tần Mạt sa vào trong hương thơm mềm mại, nàng khẽ nghiêng đầu, trước mắt là cái cổ thon dài trắng mịn, mái tóc đen, hòa cùng làn da như ngọc, hấp dẫn đến mê người. Nàng dường như nghe thấy tiếng tim đập của mỹ nhân, tiếng đập mạnh mẽ mà ấm áp, ấm áp đến mức Tần Mạt chỉ có thể vòng hai tay qua, ôm lại Tần Vân Đình một cái thật mạnh.
"Chị sẽ cảm thấy tự hào về em, chị à!"
Giờ khắc này, hai tỷ muội không để ý đến, đây là một lời hứa hẹn có phân lượng thế nào. Giờ khắc này, Tần Mạt càng không biết, một tiếng kêu “chị” này, có bao nhiêu sự tình nguyện trong đó. Khác với việc miễn cưỡng tiếp thu lúc trước, cũng khác với việc gọi là "cô gái dễ thương”.
Giờ khắc này, Tần Vân Đình lặng lẽ thâm nhập vào lòng Tần Mạt.
Tần Mạt bắt đầu sinh hoạt theo quy luật. Buổi sáng năm giờ rưỡi rời giường, tắm gội rửa mặt ăn sáng, sau đó xem tin tức hai mươi phút, tiếp theo nàng muốn khắc phục sự chán ghét với Tiếng Anh, theo Tần Vân Đình phát âm tiếng chim nửa giờ.
Không sai, con dân thiên triều Trung hoa không cần học tiếng chim, nhưng hiện tại đã chẳng còn thiên triều nữa rồi, thế giới mở cửa, là một học sinh trung học bình thường Tần Mạt không thể thoát khỏi cái xu hướng tâm lý bình thường đó, cũng chỉ có thể chọn cách dung hòa. Trừ phi có một ngày nào đó tiếng Hán có thể trở thành ngôn ngữ thông dụng trên thế giới, nếu không cái gọi là chán ghét tiếng chim, chỉ là vô nghĩa.
Công việc ở quán trà Triệu Ký bắt đầu từ tám giờ, Tần Mạt hiện tại đãen đi bộ, đây cũng xem như rèn luyện thân thể, cho nên mỗi ngày khi đi đến quán trà, tinh thần nàng rất tốt. Trang phục của nữ nhân viên phục vụ là áo xanh thắt eo ôm ngực, quần xanh đậm ống thẳng, trang phục như vậy rất quyến rũ, cũng rất có ý nghĩa, đáng tiếc vóc dáng nhỏ bé của Tần Mạt không nẩy nở, cũng không hiểu là do nàng dậy thì muộn, hay là thật sự không lớn được.
Tuổi dậy thì của Tần Mạt quả thật muộn hơn so với các cô bé khác, nàng xuyên đến thời đại này cũng đã được mấy tháng, lại còn chưa bị một lần kinh nguyệt. Đây với Tần Mạt có thể coi là trong bất hạnh có may mắn. Tuy sớm muộn gì cũng đến, nhưng càng muộn càng tốt. Trong điều kiện tâm lý xung đột thế này, Tần Mạt chỉ hi vọng có thể kéo dài đến mãi mãi.
Xế chiều hôm đó, thời tiết đặc biệt oi bức, cũng là dấu hiệu đầu tiên của trận mưa mùa hè. Tần Mạt đang đun nước, Bành Đan Đan cùng làm việc với nàng hùng hổ hổ chạy vào.
"Mạt Mạt, mau lên, nước sôi!" Tiếng nói của Bành Đan Đan vô cùng dồn dập, nghe thấy, Tần Mạt vội tắt van gas lại, để ấm nước xuống dưới.
"Vừa mới đun xong, có cần nhiều không?" Người uống trà trong quán đương nhiên sẽ không có thú với trà đạo như Triệu Chu, đại đa số mọi người không thể nào giảng giải được lễ nghi trà đạo, dù sao chỉ cần chế ra vị trà không tệ, là được rồi. Mọi người đến quán trà uống trà, uống hơn phân nửa là không khí.
Hoặc nghe đàn, hoặc chơi cờ, hoặc đọc sách, hoặc suy nghĩ, vân vân, người phương Tây thích coffee đậm đà lãng mạn, người Trung Quốc truyền thống tự nhiên cũng có kiểu thưởng thức của phương Đông.
Nếu như nói các quán cà phê tràn ngập ánh đèn các màu và quần áo màu mè, vậy thì sắc thái của quán trà chính là màu vàng xanh ấm áp. Sắc vàng, như thời gian, khác với màu xanh, vừa là quá khứ mộc mạc, cũng là tương lai sáng sủa.
Cho nên hơn nửa công việc của Tần Mạt là đun nước và pha trà, sau đó cho vào một ấm trà, chờ Bành Đan Đan mang đi. Thỉnh thoảng nàng cũng giúp bê trà, mà những người khách trực tiếp muốn nước sôi như bây giờ, là vô cùng ít.
Bành Đan Đan có vẻ rất kích động, động tác nàng lấy ấm nước như là đi cướp bóc, nói cũng nhanh như tên: "Cậu đun thêm đi, nhanh lên, giờ mình vội lắm, đợi lát nữa giải thích với cậu sau." Nói rồi, nàng lấy một chén trà trong hộc tủ, sau đó vội rời đi.
"Quả nhiên tính tình vẫn hấp tấp, thật khoa trương." Tần Mạt lắc đầu cười cười, đành phải đun thêm một ấm nước nữa. Nàng luôn rất dễ nói chuyện, nếu không phải như vậy, những người khác trong quán trà sẽ không dễ dàng tiếp nhận nàng. Nữ nhân viên ở quán trà giờ tổng cộng có bốn người, ngoài Tần Mạt ra, còn ba người kia khá xinh đẹp.
Xem đến điểm này, Tần Mạt lại khâm phục Triệu Thành Bích, không thể giải thích nổi sao hắn ta dùng tiền lương thấp như vậy lại có thể giữ được chân các cô bé xinh đẹp kia. Nhưng quán trà có chia ca, Tần Mạt và Bành Đan Đan cùng ca sớm, ngoài lúc giao ca, bình thường nàng cũng rất ít nói chuyện với hai người kia. Cho nên vì ít nó, dù có nghi ngờ thì cũng không có khả năng nhận được đáp án.
Đang nghĩ ngợi lung tung, thời gian trôi qua vài phút, nước lại sôi. Tần Mạt tắt bếp, chuẩn bị pha trà, Bành Đan Đan xách ấm, lại hùng hùng hổ hổ hướng tiến vào.
"Mau lên! Mạt Mạt, ra nhìn với mình."
"Nhìn cái gì?" Tần Mạt cảm thấy Bành Đan Đan thật kỳ quái.
"Ai da! Đừng lèo nhèo nữa, không nhanh lên anh ấy đi rồi, bạn không nhìn được đâu!" Bành Đan Đan nói rồi giữ chặt tay Tần Mạt, bước nhanh ra gian phòng ngoài.
Tần Mạt bị nàng kéo đi, lúc sau đã ra đến bên ngoài.
"Nhìn ai?" Liếc mắt một cái đảo quanh, trong quán trà đại đa số là khách quen, lại chẳng có nhân vật nào đặc biệt đáng để chú ý.
Bành Đan Đan nhún chân, chán nản nói: "Aiz!!! Chúng ta ra chậm chân, anh ấy đi mất rồi!"
Tần Mạt nhún nhún vai, lấy im lặng đáp lại. Trong lòng nàng nghĩ người kia chắc là thần thánh phương nào đó, chẳng những có thể khiến Bành Đan Đan điên đảo như vậy, bản thân lại còn đến quán trà để uống nước sôi thì đúng là chuyện lạ. Cũng không biết hắn uống nước sôi, hay là uống cái gì?!
Bành Đan Đan lại kéo Tần Mạt về phòng trà, giọng yếu ớt nói: "Mạt Mạt có phải bạn thấy mình rất si tình không?"
Tần Mạt muốn không nói, nhưng vẫn trả lờing có không có, tại sao lại nói như vậy?"
"Mình cũng không biết tên anh ấy." Bành Đan Đan rủ mắt xuống, dáng vẻ thở dài khiến người ta thương xót, "Thật ra chúng minh không rõ anh ấy là ai, chỉ nghe Triệu lão gia gọi anh ấy là Tam nhi. Tam nhi đương nhiên không phải là tên khai sinh của anh ấy, chúng mình cũng không dám gọi anh ấy như thế. Anh ấy thi thoảng đến đây đánh đàn, nếu như không đánh đàn, liền uống một chén nước lọc. Trước giờ đều không ở lại lâu, bình thường thì chơi đàn, hoặc uống xong nước rồi đi luôn."
Tần Mạt cảm thấy ngạc nhiên: "Chúng mình?"
"Ha ha, còn có hai nàng khác cũng si tình nữa." Bành Đan Đan cười vô tư lự, "Có buổi tối, ba người chúng mình đi dạo chợ đêm Tây Thành, sau đó bị bốn tên lưu manh chặn đường, trong lúc chúng mình tuyệt vọng, anh ấy bỗng xuất hiện, cứu chúng mình. Rất giống chuyện hồi xưa anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Có điều càng xưa lại càng có tác động, ba người chúng mình vốn chỉ tính tạm thời làm ở đây thôi, nhưng vì vụ kia, kết quả là chúng mình không đi nữa."
"Rất kinh điển." Tần Mạt thật sự không biết nên nói gì cho phải, thì ra người giữ chân được ba nàng mỹ nữ không phải Triệu Thành Bích, mà là Tam nhi thần bí kia. Rất anh dũng, rất cường đại, rất kinh điển.
"Anh ấy vì cứu chúng mình, bị thương rất nặng..." Giọng nói Bành Đan Đan dần dần trở nên ai oán, "Nhưng lúc đó chúng mình lại bỏ chạy trước. Sau đó chúng mình xin lỗi anh ấy, nhưng anh ấy lại không phản ứng gì, chúng mình muốn giúp anh ấy tiền thuốc thang, anh ấy cũng không cần, mình không hiểu..." Nàng che miệng, bỗng nhiên chạy ra ngoài.
Tần Mạt đứng tại chỗ, đến đây hoàn toàn hết biết nói gì luôn.
Cùng là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sao lại chênh lệch nhiều như thế này?
Tam nhi người ta cứu ba mỹ nữ, lập tức liền khóa chặt lòng đối phương, lúc trước Tần đại công tử không biết đã cứu được bao nhiêu mỹ nữ, kết quả lại là chết đuối ở sông Biện Lương. Chết đuối chưa đủ, trái ngược lại là, lại còn xuyên qua, từ một công tử vô cùng phong lưu biến thành một tiểu nha đầu xấu xí.
Chuyện này so với chết người, không thể so, vốn dĩ không thể so.
Việc này nói cho cùng cũng không tệ. Tần Mạt vốn còn cho rằng cán bộ nhà trường sẽ yêu cầu nàng đến làm đề kiểm tra gì đó nữa kia. Nếu mà kiểm tra thật, Tần Mạt cũng không dám chắc mình có thể làm tốt được hay không nữa. Về phần được phân vào lớp gì, Tần Mạt cũng không thèm để ý. Thầy chỉ dẫn vào cửa, còn học hành là ở tự thân vận động, ai dạy thì cũng thế thôi, quan trọng là sự nỗ lực của chính bản thân mình.
Đêm hôm đó ở trong phòng ngủ nhỏ, Tần Vân Đình cũng nói vậy với Tần Mạt: "Cô Vương nói không sai, nhưng lần này, chị muốn đọ thử với cô ấy."
Rất tự phụ, rất kiêu ngạo, nhưng Tần Vân Đình đúng là tư cách để như vậy. Tần Mạt lúc này lại gần trước mặt người chị dễ thương, mắt đối mắt nhìn nàng: "Ý của chị là, muốn em sau ba năm này đạt được kết quả cao, để Vương Giai Hồng hối hận?"
Tần Vân Đình ôm cổ Tần Mạt, kiên định nói bên tai nàng: "Không cần để người khác phải hối hận, chị chỉ biết, người làm thầy giáo của em gái chị, nhất định là người may mắn nhất! Về sau khi em đã đứng trên đỉnh rồi, tất cả các thầy giáo của em sẽ cảm thấy rất tự hào!"
Cả người Tần Mạt sa vào trong hương thơm mềm mại, nàng khẽ nghiêng đầu, trước mắt là cái cổ thon dài trắng mịn, mái tóc đen, hòa cùng làn da như ngọc, hấp dẫn đến mê người. Nàng dường như nghe thấy tiếng tim đập của mỹ nhân, tiếng đập mạnh mẽ mà ấm áp, ấm áp đến mức Tần Mạt chỉ có thể vòng hai tay qua, ôm lại Tần Vân Đình một cái thật mạnh.
"Chị sẽ cảm thấy tự hào về em, chị à!"
Giờ khắc này, hai tỷ muội không để ý đến, đây là một lời hứa hẹn có phân lượng thế nào. Giờ khắc này, Tần Mạt càng không biết, một tiếng kêu “chị” này, có bao nhiêu sự tình nguyện trong đó. Khác với việc miễn cưỡng tiếp thu lúc trước, cũng khác với việc gọi là "cô gái dễ thương”.
Giờ khắc này, Tần Vân Đình lặng lẽ thâm nhập vào lòng Tần Mạt.
Tần Mạt bắt đầu sinh hoạt theo quy luật. Buổi sáng năm giờ rưỡi rời giường, tắm gội rửa mặt ăn sáng, sau đó xem tin tức hai mươi phút, tiếp theo nàng muốn khắc phục sự chán ghét với Tiếng Anh, theo Tần Vân Đình phát âm tiếng chim nửa giờ.
Không sai, con dân thiên triều Trung hoa không cần học tiếng chim, nhưng hiện tại đã chẳng còn thiên triều nữa rồi, thế giới mở cửa, là một học sinh trung học bình thường Tần Mạt không thể thoát khỏi cái xu hướng tâm lý bình thường đó, cũng chỉ có thể chọn cách dung hòa. Trừ phi có một ngày nào đó tiếng Hán có thể trở thành ngôn ngữ thông dụng trên thế giới, nếu không cái gọi là chán ghét tiếng chim, chỉ là vô nghĩa.
Công việc ở quán trà Triệu Ký bắt đầu từ tám giờ, Tần Mạt hiện tại đãen đi bộ, đây cũng xem như rèn luyện thân thể, cho nên mỗi ngày khi đi đến quán trà, tinh thần nàng rất tốt. Trang phục của nữ nhân viên phục vụ là áo xanh thắt eo ôm ngực, quần xanh đậm ống thẳng, trang phục như vậy rất quyến rũ, cũng rất có ý nghĩa, đáng tiếc vóc dáng nhỏ bé của Tần Mạt không nẩy nở, cũng không hiểu là do nàng dậy thì muộn, hay là thật sự không lớn được.
Tuổi dậy thì của Tần Mạt quả thật muộn hơn so với các cô bé khác, nàng xuyên đến thời đại này cũng đã được mấy tháng, lại còn chưa bị một lần kinh nguyệt. Đây với Tần Mạt có thể coi là trong bất hạnh có may mắn. Tuy sớm muộn gì cũng đến, nhưng càng muộn càng tốt. Trong điều kiện tâm lý xung đột thế này, Tần Mạt chỉ hi vọng có thể kéo dài đến mãi mãi.
Xế chiều hôm đó, thời tiết đặc biệt oi bức, cũng là dấu hiệu đầu tiên của trận mưa mùa hè. Tần Mạt đang đun nước, Bành Đan Đan cùng làm việc với nàng hùng hổ hổ chạy vào.
"Mạt Mạt, mau lên, nước sôi!" Tiếng nói của Bành Đan Đan vô cùng dồn dập, nghe thấy, Tần Mạt vội tắt van gas lại, để ấm nước xuống dưới.
"Vừa mới đun xong, có cần nhiều không?" Người uống trà trong quán đương nhiên sẽ không có thú với trà đạo như Triệu Chu, đại đa số mọi người không thể nào giảng giải được lễ nghi trà đạo, dù sao chỉ cần chế ra vị trà không tệ, là được rồi. Mọi người đến quán trà uống trà, uống hơn phân nửa là không khí.
Hoặc nghe đàn, hoặc chơi cờ, hoặc đọc sách, hoặc suy nghĩ, vân vân, người phương Tây thích coffee đậm đà lãng mạn, người Trung Quốc truyền thống tự nhiên cũng có kiểu thưởng thức của phương Đông.
Nếu như nói các quán cà phê tràn ngập ánh đèn các màu và quần áo màu mè, vậy thì sắc thái của quán trà chính là màu vàng xanh ấm áp. Sắc vàng, như thời gian, khác với màu xanh, vừa là quá khứ mộc mạc, cũng là tương lai sáng sủa.
Cho nên hơn nửa công việc của Tần Mạt là đun nước và pha trà, sau đó cho vào một ấm trà, chờ Bành Đan Đan mang đi. Thỉnh thoảng nàng cũng giúp bê trà, mà những người khách trực tiếp muốn nước sôi như bây giờ, là vô cùng ít.
Bành Đan Đan có vẻ rất kích động, động tác nàng lấy ấm nước như là đi cướp bóc, nói cũng nhanh như tên: "Cậu đun thêm đi, nhanh lên, giờ mình vội lắm, đợi lát nữa giải thích với cậu sau." Nói rồi, nàng lấy một chén trà trong hộc tủ, sau đó vội rời đi.
"Quả nhiên tính tình vẫn hấp tấp, thật khoa trương." Tần Mạt lắc đầu cười cười, đành phải đun thêm một ấm nước nữa. Nàng luôn rất dễ nói chuyện, nếu không phải như vậy, những người khác trong quán trà sẽ không dễ dàng tiếp nhận nàng. Nữ nhân viên ở quán trà giờ tổng cộng có bốn người, ngoài Tần Mạt ra, còn ba người kia khá xinh đẹp.
Xem đến điểm này, Tần Mạt lại khâm phục Triệu Thành Bích, không thể giải thích nổi sao hắn ta dùng tiền lương thấp như vậy lại có thể giữ được chân các cô bé xinh đẹp kia. Nhưng quán trà có chia ca, Tần Mạt và Bành Đan Đan cùng ca sớm, ngoài lúc giao ca, bình thường nàng cũng rất ít nói chuyện với hai người kia. Cho nên vì ít nó, dù có nghi ngờ thì cũng không có khả năng nhận được đáp án.
Đang nghĩ ngợi lung tung, thời gian trôi qua vài phút, nước lại sôi. Tần Mạt tắt bếp, chuẩn bị pha trà, Bành Đan Đan xách ấm, lại hùng hùng hổ hổ hướng tiến vào.
"Mau lên! Mạt Mạt, ra nhìn với mình."
"Nhìn cái gì?" Tần Mạt cảm thấy Bành Đan Đan thật kỳ quái.
"Ai da! Đừng lèo nhèo nữa, không nhanh lên anh ấy đi rồi, bạn không nhìn được đâu!" Bành Đan Đan nói rồi giữ chặt tay Tần Mạt, bước nhanh ra gian phòng ngoài.
Tần Mạt bị nàng kéo đi, lúc sau đã ra đến bên ngoài.
"Nhìn ai?" Liếc mắt một cái đảo quanh, trong quán trà đại đa số là khách quen, lại chẳng có nhân vật nào đặc biệt đáng để chú ý.
Bành Đan Đan nhún chân, chán nản nói: "Aiz!!! Chúng ta ra chậm chân, anh ấy đi mất rồi!"
Tần Mạt nhún nhún vai, lấy im lặng đáp lại. Trong lòng nàng nghĩ người kia chắc là thần thánh phương nào đó, chẳng những có thể khiến Bành Đan Đan điên đảo như vậy, bản thân lại còn đến quán trà để uống nước sôi thì đúng là chuyện lạ. Cũng không biết hắn uống nước sôi, hay là uống cái gì?!
Bành Đan Đan lại kéo Tần Mạt về phòng trà, giọng yếu ớt nói: "Mạt Mạt có phải bạn thấy mình rất si tình không?"
Tần Mạt muốn không nói, nhưng vẫn trả lờing có không có, tại sao lại nói như vậy?"
"Mình cũng không biết tên anh ấy." Bành Đan Đan rủ mắt xuống, dáng vẻ thở dài khiến người ta thương xót, "Thật ra chúng minh không rõ anh ấy là ai, chỉ nghe Triệu lão gia gọi anh ấy là Tam nhi. Tam nhi đương nhiên không phải là tên khai sinh của anh ấy, chúng mình cũng không dám gọi anh ấy như thế. Anh ấy thi thoảng đến đây đánh đàn, nếu như không đánh đàn, liền uống một chén nước lọc. Trước giờ đều không ở lại lâu, bình thường thì chơi đàn, hoặc uống xong nước rồi đi luôn."
Tần Mạt cảm thấy ngạc nhiên: "Chúng mình?"
"Ha ha, còn có hai nàng khác cũng si tình nữa." Bành Đan Đan cười vô tư lự, "Có buổi tối, ba người chúng mình đi dạo chợ đêm Tây Thành, sau đó bị bốn tên lưu manh chặn đường, trong lúc chúng mình tuyệt vọng, anh ấy bỗng xuất hiện, cứu chúng mình. Rất giống chuyện hồi xưa anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Có điều càng xưa lại càng có tác động, ba người chúng mình vốn chỉ tính tạm thời làm ở đây thôi, nhưng vì vụ kia, kết quả là chúng mình không đi nữa."
"Rất kinh điển." Tần Mạt thật sự không biết nên nói gì cho phải, thì ra người giữ chân được ba nàng mỹ nữ không phải Triệu Thành Bích, mà là Tam nhi thần bí kia. Rất anh dũng, rất cường đại, rất kinh điển.
"Anh ấy vì cứu chúng mình, bị thương rất nặng..." Giọng nói Bành Đan Đan dần dần trở nên ai oán, "Nhưng lúc đó chúng mình lại bỏ chạy trước. Sau đó chúng mình xin lỗi anh ấy, nhưng anh ấy lại không phản ứng gì, chúng mình muốn giúp anh ấy tiền thuốc thang, anh ấy cũng không cần, mình không hiểu..." Nàng che miệng, bỗng nhiên chạy ra ngoài.
Tần Mạt đứng tại chỗ, đến đây hoàn toàn hết biết nói gì luôn.
Cùng là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sao lại chênh lệch nhiều như thế này?
Tam nhi người ta cứu ba mỹ nữ, lập tức liền khóa chặt lòng đối phương, lúc trước Tần đại công tử không biết đã cứu được bao nhiêu mỹ nữ, kết quả lại là chết đuối ở sông Biện Lương. Chết đuối chưa đủ, trái ngược lại là, lại còn xuyên qua, từ một công tử vô cùng phong lưu biến thành một tiểu nha đầu xấu xí.
Chuyện này so với chết người, không thể so, vốn dĩ không thể so.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook