Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 1 - Chương 16: Xinh đẹp là trời sinh
“Chị, em không muốn ăn
cơm ở chỗ này.” Trong lúc mọi người đang cảm thấy quái lạ, Tần Mạt lại lặp lại
câu này. Bất quá lần này, ngữ khí của nàng chỉ nhàn nhạt, nghe không ra thái độ
gì cả.
Tần Vân Đình đang nén cười hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Mạt Mạt, em không thích nơi này? Trước kia chị cũng đưa em đến đây ăn thử rồi mà, em còn nói thức ăn bình dân trên đường đặc biệt ngon mà.”
Tần Mạt vòng hai tay ra sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh, bộ dạng giống tiểu vô lại: “Trước kia thích, không phải bây giờ cũng thích. Em thấy đồ ăn bên đường cầu học cũng không tệ, chúng ta đến đó ăn đi.”
Tần Vân Đình bị cái bộ dạng này làm cho phát điên, cười mắng: "Con bé này, còn muốn như vậy nữa!" Nàng vừa nói chuyện, mắt sáng vừa lưu chuyển, lại cười hỏi những người khác: "Món ăn ở phố bình dân này bình thường buổi tối mới ngon, giờ là giữa trưa, nêu không chúng ta qua bên đường cầu học đi!” Ngữ khí của nàng chỉ là hỏi ý kiến, nhưng nhìn biểu tình, căn bản không cho phép mọi người từ chối.
Có hai tên nam sinh lập túc phụ họa: “Đình Đình nói đương nhiên tốt.”
“Đúng vậy, phải ăn đồ nướng mới thú vị, bây giờ trời lại nóng như vậy, chúng ta đến bên đường cầu học ăn kem đi.” Người nói lời này, chính là người ban nãy vừa gọi Tần Mạt là “em gái”.
Tần Vân Đình không chờ những người khác phản đối, lúc này vỗ tay: "Như vậy, đến đường cầu học!" Phong cách hiển nhiên đã xâm nhập vào tập thể này, hơn nữa còn rất có uy tín. Lại nói đây chỉ là chuyện nhỏ, đến đâu ăn thì ăn, mọi người cũng không phản đối gì.
Vấn đề được giải quyết tốt đẹp, nhất thời tất cả đều vui vẻ, đương nhiên, trừ La Nhân Nhân sắc mặt có điểm khó chịu.
Tần Mạt cố ý đi chậm vài bước, đến bên cạnh La Nhân Nhân, vẻ mặt quan tâm hỏi nàng: “Chị Nhân Nhân, chị không thoải mái à?”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm như vậy, La Nhân Nhân, nhất thời thẹn thùng, bỏ qua chuyện cũ nói: “Không có gì, chị rất tốt.”
Tần Mạt ngẩn ra, cảm nhận về La Nhân Nhân chuyển biến tốt đẹp thêm một chút, bản tính của cô bé này dường như vẫn còn ba phần chất phác, cũng không phải là loại cay nghiệt khinh người.
"Chị Nhân Nhân, em thấy chị rất xinh đẹp." Tâm tư vừa thay đổi, Tần Mạt để lộ khuôn mặt tươi tắn, “Nhưng khuôn mặt chị quá nhỏ, nếu buộc tóc cao lên, sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Điều thứ nhất trong mỹ nhân sách lược thời Tần có ghi: muốn tiếp cận người, trước phải giải ý, lần này cũng vậy—muốn thân cận với một nữ nhân, trước hết phải nắm lấy đề tài mà nàng mãi mãi không có cách cự tuyệt. Âm mưu lộ rõ, cũng có nghĩa là để đối phương biết rõ ngươi có ý, nhưng không nhẫn tâm cự tuyệt.
Vì quan hệ với Tần Vân Đìnhà La Nhân Nhân rất không thích Tần Mạt, nhưng Tần Mạt nói lời này, nàng không nhẫn nại được hỏi: “Chẳng lẽ chị không cột tóc thì không đẹp?”
Tần Mạt trợn to mắt, mặt đầy kinh ngạc: “Sao lại thế? Có khả năng sao? Chị Nhân Nhân dù mặc trang phục gì cũng rất xinh đẹp mà!”
Sắc mặt La Nhân Nhân thoáng dịu di, tuy cố giữ vẻ bình thản, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên bán đứng tâm tình của nàng, nàng ép buộc khuôn mặt nghiêm lại nói: “Vậy em còn nói buộc tóc cái gì!”
Tần Mạt ra vẻ không hiểu nói: "Chẳng lẽ chị Nhân Nhân trước giờ chưa bao giờ thay đổi kiểu tóc sao? Em còn cho rằng chị là người đẹp muôn kiểu đấy.”
“Nói gì vậy!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của La Nhân Nhân lập tức lộ ra ánh mắt tức giận, “Sao lại trước giờ chưa đổi kiểu tóc, chị... chị thường xuyên thay đổi!” Trên thực tế, La Nhân Nhân thích nhất là mái tóc dài thẳng để xõa của mình, thật sự rất ít khi đổi kiểu tóc. Cho nên khi nói những lời này mắt nàng tránh sang hướng khác, rõ ràng là chột dạ.
Tần Mạt vừa nhìn đã hiểu, thật ra cô bé này không có âm mưu gì cả, tật xấu của nàng chính là thích hư vinh và chiều chuộng, đồng thời lại nhỏ mọn. Đây cũng không coi là bệnh nghiêm trọng lắm, nếu như có thể dùng ánh mắt xoi móc chiếu đến, Tần Mạt có thể gọi nàng là nông cạn, nhưng nếu dùng ánh mắt khoan dung mà rọi tới, hỉ nộ rõ ràng, cũng có thể coi là khá đáng yêu.
“Con gái xinh đẹp là do trời ưu ái.” Tần Mạt khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều, “Chị Nhân Nhân xinh đẹp như vậy, nhất định là con mắt thẩm mỹ cũng rất được. Chị Nhân Nhân giỏi thế, chắc cũng biết, nếu thường xuyên thay đổi quần áo, cũng có thể giúp tâm tình thoải mái hơn.” Nàng tươi cười nhã nhặn nói, bên ngoài thì nịnh hót, kỳ thực đây chính là khuyên nhủ, nhất thời, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu như ngọc, làm cho La Nhân Nhân ngẩn ngơ.
"Tần Mạt..." La Nhân Nhân hơi nghiêng đầu, dường như an ủi, "Em... Cũng có thể rất xinh đẹp..."
Tần Mạt mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay, lại vượt qua từng bước, đi đến bên cạnh Tần Vân Đình.
Xinh đẹp là trời sinh, trời sinh Tần Mạt không xinh đẹp, điều này không thể thay đổi. Nhưng vẻ đẹp cũng ở bên trong, nếu như nàng đủ thần vận[14], tự nhiên có thể coi là mỹ lệ. Trên thế giới này nữ nhân xinh đẹp nhiều như sao, nhưng chân chính mỹ lệ thì có mấy người?
Chỉ là từ xưa hồng nhan thì bạc mệnh, bi kịch mỹ lệ Tần Mạt thấy quá nhiều, huống chi mỹ nhân chân chính cũng không có mấy người thừa nhận mình rất đẹp, nàng thì chỉ có một nửa là nữ, càng không tự mình chuốc lấy khổ, theo đuổi cái gì mà mỹ với chả lệ.
Đoàn người bàn luận, không bao lâu thì tìm được một nhà hàng kem. Rất nhiều thể loại: nước đá bào, kem ly, lại làm Tần Mạt mở rộng tầm mắt. Bất quá ăn hết cũng chẳng đủ no bụng, nên sau khi đi ra từ nhà hàng kem, mọi người đều mua chút đồ ăn vặt, vừa nói, vừa đi thẳng đến hướng sân patin.
Trượt băng, đối Tần Mạt mà nói, không còn nghi ngờ gì, chính là một hoạt động cực kỳ mới mẻ. Nhưng điều thứ nhất là nàng sẽ không trượt, nguyên nhân chủ yếu vì, sân patin hiện có quá nhiều người đang trượt. Tần Mạt không muốn lại trượt băng ở nơi rồng rắn lẫn lộn thế này. Tuy nói kiếp trước Tần Mạch dạo qua không ít thanh lâu, nhưng lúc đó bên cạnh hắn luôn mang theo tùy tùng và hộ vệ, cho dù hắn đi dạo thanh lâu, cũng chỉ tiếp xúc với những danh kỹ lọt vào mắt hắn, còn đám người ba phải khác, hắn chẳng để vào mắt.
Bi ai chính là, từ xưa các nữ tử thanh lâu thường đa tài, Tần Mạch yêu phong thái của các nàng, nhưng lại không thể cứu các nàng khỏi chốn nước sôi lửa bỏng. Tần phủ cho đến bây giờ không phải là một nơi tốt lành gì, cửa nhà quyền quý sâu như biển, so với chốn thanh lâu, đó là một lò luyện lớn giết người mà không thấy máu. Hơn nữa với những nữ tử xuất thân hèn mọn mà nói, Tần Mạt cũng không đối xử tốt lành gì, trước giờ đều không.
“Nghĩ gì vậy ? Mạt Mạt?” Tần Vân Đình lén đi một vòng ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tần Mạt, “Sao lại không trượt, em một mình ở đây, không phải vẫn đang giận chứ ?”
Tần Mạt phục hồi tinh thần lại, mới biết rõ mình đang suy nghĩ lại vô tình quay trở về ngàn năm trước. Nàng khẽ lắc đầu, dường như muốn xua đi cái gì đó, cười n ”Không sao cả, em ngồi đây được rồi, xem bọn chị vui vẻ cũng thú vị lắm. Sao chị không tiếp tục trượt đi, ra dây làm gì?”
Tần Vân Đình nhỏ giọng: “Em còn nói nữa, em một mình ngồi đây, bảo chị sao có thể yên tâm chơi ở đằng kia?” Nàng đang nóng giận, hơn nữa vừa rồi còn vận động qua, giờ phút này khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, thật là xinh đẹp diễm lệ không nói nên lời, càng khiến cho tim Tần Mạt ngừng đập, hoảng hốt trong một thoáng.
"Mạt Mạt?"
Đuôi lông mày Tần Mạt hơi hơi nhíu lại, bỗng nhiên đưa mặt lại gần sát Tần Vân Đình, dùng giọng nói như yêu ma: “Tiểu nương tử... Nàng quan tâm đến bổn công tử như thế, có phải là... động lòng?”
Mắt Tần Vân Đình mở to, nhất thời nổi giận: "Khá lắm tiểu nha đầu, mày ngứa da à!"
Tần Vân Đình đang nén cười hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Mạt Mạt, em không thích nơi này? Trước kia chị cũng đưa em đến đây ăn thử rồi mà, em còn nói thức ăn bình dân trên đường đặc biệt ngon mà.”
Tần Mạt vòng hai tay ra sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh, bộ dạng giống tiểu vô lại: “Trước kia thích, không phải bây giờ cũng thích. Em thấy đồ ăn bên đường cầu học cũng không tệ, chúng ta đến đó ăn đi.”
Tần Vân Đình bị cái bộ dạng này làm cho phát điên, cười mắng: "Con bé này, còn muốn như vậy nữa!" Nàng vừa nói chuyện, mắt sáng vừa lưu chuyển, lại cười hỏi những người khác: "Món ăn ở phố bình dân này bình thường buổi tối mới ngon, giờ là giữa trưa, nêu không chúng ta qua bên đường cầu học đi!” Ngữ khí của nàng chỉ là hỏi ý kiến, nhưng nhìn biểu tình, căn bản không cho phép mọi người từ chối.
Có hai tên nam sinh lập túc phụ họa: “Đình Đình nói đương nhiên tốt.”
“Đúng vậy, phải ăn đồ nướng mới thú vị, bây giờ trời lại nóng như vậy, chúng ta đến bên đường cầu học ăn kem đi.” Người nói lời này, chính là người ban nãy vừa gọi Tần Mạt là “em gái”.
Tần Vân Đình không chờ những người khác phản đối, lúc này vỗ tay: "Như vậy, đến đường cầu học!" Phong cách hiển nhiên đã xâm nhập vào tập thể này, hơn nữa còn rất có uy tín. Lại nói đây chỉ là chuyện nhỏ, đến đâu ăn thì ăn, mọi người cũng không phản đối gì.
Vấn đề được giải quyết tốt đẹp, nhất thời tất cả đều vui vẻ, đương nhiên, trừ La Nhân Nhân sắc mặt có điểm khó chịu.
Tần Mạt cố ý đi chậm vài bước, đến bên cạnh La Nhân Nhân, vẻ mặt quan tâm hỏi nàng: “Chị Nhân Nhân, chị không thoải mái à?”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm như vậy, La Nhân Nhân, nhất thời thẹn thùng, bỏ qua chuyện cũ nói: “Không có gì, chị rất tốt.”
Tần Mạt ngẩn ra, cảm nhận về La Nhân Nhân chuyển biến tốt đẹp thêm một chút, bản tính của cô bé này dường như vẫn còn ba phần chất phác, cũng không phải là loại cay nghiệt khinh người.
"Chị Nhân Nhân, em thấy chị rất xinh đẹp." Tâm tư vừa thay đổi, Tần Mạt để lộ khuôn mặt tươi tắn, “Nhưng khuôn mặt chị quá nhỏ, nếu buộc tóc cao lên, sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Điều thứ nhất trong mỹ nhân sách lược thời Tần có ghi: muốn tiếp cận người, trước phải giải ý, lần này cũng vậy—muốn thân cận với một nữ nhân, trước hết phải nắm lấy đề tài mà nàng mãi mãi không có cách cự tuyệt. Âm mưu lộ rõ, cũng có nghĩa là để đối phương biết rõ ngươi có ý, nhưng không nhẫn tâm cự tuyệt.
Vì quan hệ với Tần Vân Đìnhà La Nhân Nhân rất không thích Tần Mạt, nhưng Tần Mạt nói lời này, nàng không nhẫn nại được hỏi: “Chẳng lẽ chị không cột tóc thì không đẹp?”
Tần Mạt trợn to mắt, mặt đầy kinh ngạc: “Sao lại thế? Có khả năng sao? Chị Nhân Nhân dù mặc trang phục gì cũng rất xinh đẹp mà!”
Sắc mặt La Nhân Nhân thoáng dịu di, tuy cố giữ vẻ bình thản, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên bán đứng tâm tình của nàng, nàng ép buộc khuôn mặt nghiêm lại nói: “Vậy em còn nói buộc tóc cái gì!”
Tần Mạt ra vẻ không hiểu nói: "Chẳng lẽ chị Nhân Nhân trước giờ chưa bao giờ thay đổi kiểu tóc sao? Em còn cho rằng chị là người đẹp muôn kiểu đấy.”
“Nói gì vậy!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của La Nhân Nhân lập tức lộ ra ánh mắt tức giận, “Sao lại trước giờ chưa đổi kiểu tóc, chị... chị thường xuyên thay đổi!” Trên thực tế, La Nhân Nhân thích nhất là mái tóc dài thẳng để xõa của mình, thật sự rất ít khi đổi kiểu tóc. Cho nên khi nói những lời này mắt nàng tránh sang hướng khác, rõ ràng là chột dạ.
Tần Mạt vừa nhìn đã hiểu, thật ra cô bé này không có âm mưu gì cả, tật xấu của nàng chính là thích hư vinh và chiều chuộng, đồng thời lại nhỏ mọn. Đây cũng không coi là bệnh nghiêm trọng lắm, nếu như có thể dùng ánh mắt xoi móc chiếu đến, Tần Mạt có thể gọi nàng là nông cạn, nhưng nếu dùng ánh mắt khoan dung mà rọi tới, hỉ nộ rõ ràng, cũng có thể coi là khá đáng yêu.
“Con gái xinh đẹp là do trời ưu ái.” Tần Mạt khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều, “Chị Nhân Nhân xinh đẹp như vậy, nhất định là con mắt thẩm mỹ cũng rất được. Chị Nhân Nhân giỏi thế, chắc cũng biết, nếu thường xuyên thay đổi quần áo, cũng có thể giúp tâm tình thoải mái hơn.” Nàng tươi cười nhã nhặn nói, bên ngoài thì nịnh hót, kỳ thực đây chính là khuyên nhủ, nhất thời, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu như ngọc, làm cho La Nhân Nhân ngẩn ngơ.
"Tần Mạt..." La Nhân Nhân hơi nghiêng đầu, dường như an ủi, "Em... Cũng có thể rất xinh đẹp..."
Tần Mạt mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay, lại vượt qua từng bước, đi đến bên cạnh Tần Vân Đình.
Xinh đẹp là trời sinh, trời sinh Tần Mạt không xinh đẹp, điều này không thể thay đổi. Nhưng vẻ đẹp cũng ở bên trong, nếu như nàng đủ thần vận[14], tự nhiên có thể coi là mỹ lệ. Trên thế giới này nữ nhân xinh đẹp nhiều như sao, nhưng chân chính mỹ lệ thì có mấy người?
Chỉ là từ xưa hồng nhan thì bạc mệnh, bi kịch mỹ lệ Tần Mạt thấy quá nhiều, huống chi mỹ nhân chân chính cũng không có mấy người thừa nhận mình rất đẹp, nàng thì chỉ có một nửa là nữ, càng không tự mình chuốc lấy khổ, theo đuổi cái gì mà mỹ với chả lệ.
Đoàn người bàn luận, không bao lâu thì tìm được một nhà hàng kem. Rất nhiều thể loại: nước đá bào, kem ly, lại làm Tần Mạt mở rộng tầm mắt. Bất quá ăn hết cũng chẳng đủ no bụng, nên sau khi đi ra từ nhà hàng kem, mọi người đều mua chút đồ ăn vặt, vừa nói, vừa đi thẳng đến hướng sân patin.
Trượt băng, đối Tần Mạt mà nói, không còn nghi ngờ gì, chính là một hoạt động cực kỳ mới mẻ. Nhưng điều thứ nhất là nàng sẽ không trượt, nguyên nhân chủ yếu vì, sân patin hiện có quá nhiều người đang trượt. Tần Mạt không muốn lại trượt băng ở nơi rồng rắn lẫn lộn thế này. Tuy nói kiếp trước Tần Mạch dạo qua không ít thanh lâu, nhưng lúc đó bên cạnh hắn luôn mang theo tùy tùng và hộ vệ, cho dù hắn đi dạo thanh lâu, cũng chỉ tiếp xúc với những danh kỹ lọt vào mắt hắn, còn đám người ba phải khác, hắn chẳng để vào mắt.
Bi ai chính là, từ xưa các nữ tử thanh lâu thường đa tài, Tần Mạch yêu phong thái của các nàng, nhưng lại không thể cứu các nàng khỏi chốn nước sôi lửa bỏng. Tần phủ cho đến bây giờ không phải là một nơi tốt lành gì, cửa nhà quyền quý sâu như biển, so với chốn thanh lâu, đó là một lò luyện lớn giết người mà không thấy máu. Hơn nữa với những nữ tử xuất thân hèn mọn mà nói, Tần Mạt cũng không đối xử tốt lành gì, trước giờ đều không.
“Nghĩ gì vậy ? Mạt Mạt?” Tần Vân Đình lén đi một vòng ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tần Mạt, “Sao lại không trượt, em một mình ở đây, không phải vẫn đang giận chứ ?”
Tần Mạt phục hồi tinh thần lại, mới biết rõ mình đang suy nghĩ lại vô tình quay trở về ngàn năm trước. Nàng khẽ lắc đầu, dường như muốn xua đi cái gì đó, cười n ”Không sao cả, em ngồi đây được rồi, xem bọn chị vui vẻ cũng thú vị lắm. Sao chị không tiếp tục trượt đi, ra dây làm gì?”
Tần Vân Đình nhỏ giọng: “Em còn nói nữa, em một mình ngồi đây, bảo chị sao có thể yên tâm chơi ở đằng kia?” Nàng đang nóng giận, hơn nữa vừa rồi còn vận động qua, giờ phút này khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, thật là xinh đẹp diễm lệ không nói nên lời, càng khiến cho tim Tần Mạt ngừng đập, hoảng hốt trong một thoáng.
"Mạt Mạt?"
Đuôi lông mày Tần Mạt hơi hơi nhíu lại, bỗng nhiên đưa mặt lại gần sát Tần Vân Đình, dùng giọng nói như yêu ma: “Tiểu nương tử... Nàng quan tâm đến bổn công tử như thế, có phải là... động lòng?”
Mắt Tần Vân Đình mở to, nhất thời nổi giận: "Khá lắm tiểu nha đầu, mày ngứa da à!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook