Tên béo Nhị Vương trợn trừng mắt, hai con ngươi to như hai con ốc bươu đảo một lượt xung quanh hắn, rồi lại há hốc mồm nhìn xuống tên thuộc hạ nằm chết nhăn răng.

Đám lính phía sau mặt cũng nghệt ra ngơ ngác, quên luôn việc giơ cao vũ khí để giương oai giễu võ, vài tên còn tỏ vẻ rất hoang mang. Khí thế bừng bừng trong phút chốc liền tan vào không khí, biến mất không chút dấu vết.

Cùng chung biểu cảm với bọn người ngoại tộc còn có Tiểu Thiên, nàng tái mặt không tin được cái tên đang khua tay múa chân kia lại chết. Liếc nhìn tên béo với ánh mắt ái ngại, nói chết liền chết, đến nàng còn sốc huống chi người chết là thân cận của hắn.

Khắp sảnh không một ai tỏ ra kinh ngạc, thậm chí đến ánh nhìn cũng chỉ tập trung vào những quân cờ trước mặt. Tiểu Thiên thảng thốt nghi hoặc, có phải bọn họ bị cờ làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi mới không nhận thức được tình hình hiện tại?

Nàng đột nhiên cảm thấy đáng sợ, vội úp mặt vào lưng Thần Vũ, không muốn nhìn tiếp.

Thần Vũ lấy làm ngạc nhiên xoay người lại. Hắn còn chưa kịp nói lời nào đã thấy bóng dáng nhỏ tiếp tục dụi vào ngực hắn. Âm thanh khe khẽ phát ra:

“Hắn chết…à không…có thể chưa chết…huynh cứu hắn đi! Quá đáng sợ rồi!”

Tiểu Thiên dựa dẫm không được bao lâu thì hai bàn tay cứng như thép đã đặt lên vai nàng rồi đẩy mạnh nàng ra.

“Sợ điều gì? Chỉ là một người chết.” – Thần Vũ chau mày nói.

Tiểu Thiên nghe đến chết chóc lại lần nữa nhào vào lòng hắn. Lần đầu thấy cảnh người đang sống sờ sờ đột nhiên chết ngay đơ trước mặt, Tiểu Thiên không tránh khỏi một trận run rẩy. Nàng nhắm nghiền mắt muốn xóa tan đi hình ảnh đôi mắt trợn ngược trắng dã của xác chết, cũng muốn xua đi không khí lạnh lùng vô tình đang bủa vây. Miệng nhỏ lắp bắp:

“Chết rồi? Đột quỵ?”.

Thần Vũ tốt bụng liền đính chính giúp nàng: “Hắn không phải bệnh chết mà là bị giết chết”.

“Bị giết?” – Tiểu Thiên tái mặt, mở to mắt hét lên – “Như thế nào…?”

Bị giết? Chứng tỏ hung thủ cũng ở trong Kỳ Lâu này. Nàng lại đang đứng chung địa bàn với một tên giết người?

Hai tay Tiểu Thiên vô thức xiết chặt áo Thần Vũ, bất giác cảm thấy xung quanh đâu đâu cũng là nguy hiểm trùng trùng, tùy tiện ngửi một chút cũng toàn mùi tử khí. Có ai biết nàng vừa sợ chết lại vừa mắc chứng suy diễn không vậy?

Tên Nhị Vương nghe được câu nói của Thần Vũ mới hết một màn bỡ ngỡ, lửa giận tràn ra khắp mặt, hắn rống lên:

“Kẻ nào? Mau ra đây?”

Hắn tức giận cũng phải, tức giận vì cảm giác mất mặt. Thuộc hạ bị hạ thủ ngay trước mũi của hắn mà hắn chẳng hay biết, còn phải để người khác nói mới tỉnh ra.

Rồi hắn chỉ tay về hướng Thần Vũ, gầm gừ:

“Là ngươi phải không?”

Thần Vũ hừ lạnh, đáy mắt nhàn nhạt sát khí. Đỗ Kỳ từ lúc nào cũng đã đứng sát cạnh Thần Vũ, hắn nhìn tên Nhị Vương chỉ biết thở dài, tên này có phải đang hận vì đã sống quá lâu?

Nhìn khắp sảnh đường, tất cả đều xem hắn là người vô hình, tên béo Nhị Vương thẹn quá hóa giận, liền gào rú lên:

“Giết! giết hết cho ta”.

“Khoan!” – Một giọng nói hơi khàn nhưng có lực vang lên.

Ông lão tuổi khoảng lục tuần, ăn mặc chỉnh tề, phong thái rất khoan thai bước đến đối diện kẻ định gây chuyện.

“Ta là chưởng quản ở đây. Các hạ có muốn nghe vài lời không?”

“Nói!” – Tên Nhị vương gằn giọng, mắt long lên sòng sọc. Lão già khốn kiếp, chuyện xảy ra ở quán của lão mà đến bây giờ mới ra mặt. Ta bằm nát lão ra.

Vị chưởng quản không vì bộ dáng của hắn mà run sợ, điềm nhiên tiếp lời:

“Xin hỏi, ngài có biết thuộc hạ của ngài chết như thế nào không?”

“Ta…” – Tên Nhị vương cứng lưỡi, hắn vừa rồi cũng không biết nguyên nhân cái chết của thuộc hạ, tìm khắp người đều không phát hiện ra điều gì.

“Đến đối phương ra tay lúc nào, ra tay như thế nào, người vì sao mà chết, ngài đều không rõ. Lão già này khuyên ngài một câu, tốt nhất nên rời khỏi đây, tránh để xảy ra thảm sát”.

Tên béo Nhị vương trừng mắt, hắn chỉ muốn ngay lập tức bóp chết lão già trước mặt, mở miệng thối dám khinh khi hắn. Nhưng lời ông ta nói không sai, e rằng ở đây có cao thủ, hắn còn việc phải làm không thể vì chút chuyện này mà hao binh tổn tướng. Nỗi nhục ngày hôm nay hắn ghi nhớ, sau này nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

“Đi!” – Hắn hét lên rồi quay ngược trở ra. Đám lính cũng vội vàng li khai.

Coi như tên béo này cũng còn phước đức ba đời để lại, trong lúc tức giận vẫn sót lại chút tỉnh táo mà suy sét tình hình. Bằng không chỉ e hôm nay hắn vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời nữa.

Tiểu Thiên đứng một bên gật đầu hưởng ứng lời nói của vị chưởng quản:

“Đúng vậy! Tốt nhất nên rời khỏi đây!”

Nàng kéo tay Thần Vũ thúc giục: “Chúng ta đi thôi, nơi này nguy hiểm trùng trùng, lưu luyến làm chi”.

Thần Vũ một chút cũng không nhúc nhích, hắn nhìn Tiểu Thiên loạn một hồi mới dùng lực kéo nàng lại, sau đó giữ nàng đối diện với hắn, trong giọng nói vô tình lại có vài phần ôn nhu:

“Có ta ở đây!”

Tiểu Thiên thế nhưng trực tiếp gạt phăng lời của Thần Vũ, không xem năng lực của hắn đáng giá một xu:

“Có huynh thì sao? Tên sát nhân ra tay giữa thanh thiên bạch nhật mà thần không biết, quỷ không hay. Ngộ nhỡ hắn vì ghen tỵ với nhan sắc của ta mà động sát tâm, đến lúc đó ta chết oan chết uổng không kịp trăn trối. Huynh làm được gì?”

Thần Vũ nghe xong vì kiềm nén cơn giận xen lẫn chút buồn cười mà muốn tím cả mặt. Tên sát thủ nghe lời này của Tiểu Thiên có phải cũng nên tự đánh giá một chút phẩm chất của mình? Hẹp hòi đến nỗi sẽ có khả năng giết một người vì nhan sắc nổi trội? Hắn ý nhị đưa mắt lên phía trên, cười nhạt.

Thần Vũ xoay Tiểu Thiên hướng đến cái xác đang nằm dưới đất mà bọn người ngoại tộc để lại. Vài ba người chuẩn bị đem đi vứt. Hắn ghé vào tai nàng thì thầm:

“Tên này bị một loại ám khí mảnh như tơ xuyên qua thái dương mà chết. Nếu đệ muốn thấy tận mắt thì lại cây cột phía trong góc, ám khí vẫn còn đó. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được chạm vào.”

Tiểu Thiên lắc đầu nguầy nguậy, che mắt để không phải thấy tử thi. Nàng hướng Thần Vũ tiếp tục bày tỏ nghi ngại:

“Nói như huynh, tên giết người chắc chắn là cao thủ. Nếu hắn thật sự cuồng sát, ra tay với chúng ta thì chết chắc rồi”.

Thần Vũ đưa tay búng vào trán Tiểu Thiên, lắc đầu:

“Đâu ra cái kiểu sợ chết như đệ. Nhìn xem, những người ngồi đây hầu hết đều một thân võ nghệ, có biết vì sao lại tự nguyện chơi cờ nhận phòng không? Lúc sự việc xảy ra, có biết vì sao tất cả bọn họ đều vẫn dửng dưng không chút ngó ngàng đến không?”

Tiểu Thiên chớp mắt suy nghĩ giây lát rồi nói:

“Chẳng lẽ nhìn đến quen rồi. Áp chế được nhiều cao thủ chỉ có thể là cao thủ của cao thủ. Bản lĩnh Kỳ Lâu này không nhỏ chút nào”.

Rồi nàng trợn mắt nhìn Thần Vũ: “Không phải chính họ đã ra tay đó chứ?”

“Hiểu rồi?” – Thần Vũ nhếch khóe miệng nói – “Tên lúc nãy hống hách ngang ngược, chết là phải. Nếu đệ muốn có kết quả giống hắn thì cứ việc làm theo, còn không thì ngoan ngoãn một chút, không ai động vào một sợi tóc của đệ”.

Thần Vũ nói xong lại ngồi ngay ngắn vào bàn bắt đầu lượt cờ của hắn.

Tiểu Thiên lẽo đẽo theo sát Thần Vũ, ngồi ngay cạnh.

Cứ cho là nàng đã rõ nguồn cơn thì vẫn không xóa đi được cảm giác rợn người. Phản ứng thờ ơ của tất cả những người ở đây cũng khiến nàng không chấp nhận được. Dù họ nhìn đã thành quen, dù tên kia đích thực ngạo mạn. Nhưng nói cho cùng cũng là mạng người, hắn không đáng phải chết. Hung thủ lạnh lùng một thì những người ở đây lạnh lùng gấp mười. Không một ai quan tâm đến sinh mạng kẻ khác.

Tiểu Thiên trong phút chốc cảm thấy thời đại này vô cùng đáng sợ, vô cùng tàn nhẫn. Mạng sống lúc nào cũng có nguy cơ bị tước đoạt. Chỉ cần nhìn ngươi ngứa mắt liền một đao khiến ngươi ngủm ngay, mà không cần đao, ám khí gì đó cũng đủ chết rồi. Lần đầu tiên kể từ khi chấp nhận cổ đại, Tiểu Thiên lại tha thiết biết bao có thể được trở về nơi ở trước đây của nàng.

Thân hình Thần Vũ đột nhiên động đậy, hắn đứng dậy đi về phía cầu thang. Tiểu Thiên ngơ ngác vội chạy theo sau, chắc hắn cũng xong ván cờ rồi. Nàng cứ lon ton theo hắn cho đến khi hắn dừng trước cửa một căn phòng rồi quay lại nhìn nàng.

“Về phòng của đệ đi”.

Nàng im lặng.

Hắn mở của bước vào.

Nàng vào theo.

Thần Vũ ngồi xuống ghế nhìn chăm chú Tiểu Thiên, hồi lâu sau mới lên tiếng:

“Ta nghĩ đệ không cần phí công đi kinh thành, cũng đừng nghĩ đến việc nhận tổ quy tông. Thậm chí không nên bước chân ra khỏi nhà. Đệ từ đâu đến thì cứ trở về đó. An phận ngồi một chỗ. Chỉ có như vậy mới không thấy những việc như đệ đã thấy ngày hôm nay”.

Tiểu Thiên nhăn mặt hít sâu một hơi. Nàng đi lại vỗ vỗ vào vai Thần Vũ, rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, đến bên giường ngủ nằm xuống.

“Huynh cứ tự nhiên. Để ta nằm suy nghĩ một lát. Có huynh ở đây ta mới yên tâm suy nghĩ”.

Thần Vũ không nói thêm được lời nào. Lấy một quyển sách ra ngồi đọc.

Lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều của bóng dáng nhỏ cất lên.

Đỗ Kỳ gõ cửa phòng thông báo: “Chủ nhân! Đến lúc gặp bọn họ rồi”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương