Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
-
Chương 28: Hắn thực sự không biết chăm sóc bé gái mà
Edit + beta: Tử Linh
Cảm giác ân hận đong đầy giấc mộng, trong mộng phía xa xa có một đám đông, hình như là những người bị hại, bọn họ đang không ngừng lên tiếng chất vất.
Những giọng nói trong giấc mơ cứ như văng vẳng xung quanh, sau khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy không thể chắc chắn, sáp nến chảy chất chồng trên cửa sổ, nhân gian chỉ có tương tư khó mà xác định.
Ngọc Hữu Đường cho nghỉ một ngày thượng triều, tới Thẩm phủ phúng viếng.
Chưa đến một ngày, khi quay lại, khắp nơi đều là tang phục, khi nàng đến Thẩm phủ, cũng có không ít quan lại đã đến trước, thấy Thái tử điện hạ đến, vội vàng định quỳ xuống hành lễ.
Công công bên cạnh người Ngọc Hữu Đường vội vàng nói to: "Điện hạ bảo mọi người không cần đa lễ, muốn lạy thì cũng nên làm với Thẩm Dụ đức."
Đám quan lại nghe vậy thì cũng không tiếp tục, đều đứng thẳng dậy nhìn nàng đi vào linh đường.
Thái tử điện hạ đội mũ trắng, một thân áo vải, nhìn qua vô cùng ảm đạm. Da dẻ hắn trước giờ vẫn luôn trắng bợt, nhợt nhạt, hôm nay nhìn càng trắng bệch như tờ giấy. Nét mặt hắn nhìn không rõ có hay không cảm xúc đau thương, nhưng đôi mắt đen sắc sảo giờ đây trống rỗng vô thần, lạnh lẽo buồn bã, khiến mọi người đều sinh lòng thương tiếc.
Đám đại thần đồng loạt thở dài, đi đến bên cạnh Thẩm Thương thư, đứng xung quanh, vừa bi thương cảm khái Thẩm Hiến tuổi đang tráng niên, an ủi lão Thẩm nén bi thương, vừa ngầm vỗ ngực vui mừng vì ngày ấy không có hành sự lỗ mãng đòi đi thể hiện.
Ngọc Hữu Đường bước nhanh, đến trước linh sàng đặt ở chính đường.
Nàng yên lặng đứng đó, giống như lần đầu tiên nhìn thấy xác Thẩm Hiến.
Lẻ loi trong đại đường rộng lớn.
Đám đại thần ở ngoài cửa thấy Thái tử điện hạ đứng im hồi lâu, ngay cả góc áo cũng không động đậy, hiếu kỳ ló đầu vào xem.
Thấy Thái tử điện hạ buông mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên linh sàng.
Thanh kiếm này là bội kiếm khi còn sống Thẩm Hiến rất yêu thích, hàng ngày đều mang theo người, hắn giỏi kiếm, luyện đến một tay hảo kiếm pháp, phóng nhanh như sấm thu như sét, lại mềm mại như sông Trường Giang.
Thiếu niên năm xưa "Yên ngựa bạc trên bạch mã, ào ào như sao băng" tư thế oai hùng khoát đạt, mà giờ đây lại chỉ có thể thoáng cảm nhận được từ di vật bên người.
Nghĩ tới đây, đám đại thần lắc đầu thở dài không ngớt.
Bỗng nhiên, đám đại thần thấy Thái tử điện hạ khẽ cử động, nhấc tay nâng thanh kiếm kia lên.
Nhớ tới đại điển sắc phong lần trước của lão đại, một vị quan văn hoảng hốt, gào lên: "Điện hạ sao lại cầm kiếm vậy? Chẳng lẽ nghĩ quẩn!"
Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu liếc hắn một chút, ánh mắt sắc lạnh, không ai dám hó hé gì nữa. Sau đó nàng quay đầu lại, điềm đạm lau chùi vỏ kiếm một lượt, rút kiếm khỏi vỏ, kiếm ra khỏi vỏ như phát ra ánh sáng xanh khiến mọi người lóa mắt.Thẩm Thượng thư đang bận tiếp đón người đến viếng được báo tin vội vàng bước qua bậc cửa nói: "Điện hạ, người đây là muốn làm gì vậy, đao kiếm không có mắt, cẩn thận kẻo tự làm chính mình bị thương."
Ngọc Hữu Đường cười nhạt, lắc đầu một cái, ý bảo hắn không cần lo lắng, sau đó cầm kiếm tiến đến đám người.
Ôi cha mẹ ơi, đám đại thần sợ hãi vội vàng lánh ra hai bên tạo thành một con đường ở giữa.
Ngọc Hữu Đường nhìn thẳng đi lướt qua mọi người, chậm rãi đi đến khoảng sân trống trải trước chính đường.
Trong phủ nhất thời một mảnh vắng lặng, người hầu và nữ quyến ngưng khóc, nhìn về phía này.
Kiếm xé gió, mắt hàn quang, Ngọc Hữu Đường trôi chảy múa kiếm, kiếm và người như hòa thành một, tay áo vung nhẹ như mây. Thế kiếm ban đầu mềm mại như nước, thanh lịch tao nhã... Càng về sau, bước chân di chuyển càng nhanh, thế kiếm biến đổi, lạnh thấu xương khí phách tràn đầy!
Nàng ra chiêu rất nhanh, kiếm khí ào ạt như rồng cuộn hổ gầm. Đám đại thần đỏ mắt đứng nhìn, tim muốn ngừng đập, Thái tử điện hạ trông thì yếu đuối, không ngờ kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới như vậy...
Ngọc Hữu Đường không quan tâm đến xung quanh, lăng không nhảy vút một cái, mũi kiếm xé không như sao băng, rồi lập tức thu thế, nhẹ nhàng chạm đất.
Sau đó, sắc mặt như băng sương, nhận vỏ kiếm từ tay thái giám, cực kỳ cẩn thận tra kiếm vào vỏ, đám đại thần dõi theo chăm chú, giật mình thảng thốt...
Trong khi múa kiếm, Thái tử điện hạ đã vạch ra trên đất một dòng chữ: "Duệ Xung huynh cảm thấy kiếm pháp của ta thế nào?"
___ Duệ Xung huynh, huynh còn có thể thưởng thức kiếm pháp của ta nữa chăng?
Thẩm Thượng thư đứng nhìn, lệ tuôn như mưa, gào khóc, không ít quan lại cũng bị cảm động, mắt mũi cay cay.
Khóe mắt Ngọc Hữu Đường đỏ ửng, cầm kiếm trở lại linh đường, nhẹ nhàng đặt kiếm về chỗ cũ, vái ba lạy, rồi cất bước đi ra ngoài...
Lưng vẫn thẳng tắp giống như thanh kiếm mới cầm trong tay.
Đám người chăm chú nhìn bóng lưng Thái tử điện hạ, nàng đi rất chậm, từng bậc từng bậc. Đột nhiên thân thể nàng lung lay, sau đó thẳng tắp ngã về phía trước, chỉ tích tắc nữa thì sẽ lăn xuống...
Đúng lúc đó thì được một đôi tay dài vững vàng tiếp được, rồi kéo nàng vào ngực, mọi người thở phào một hơi, chạy đến xem thì không ngờ người đó lại là...
Ngạo kiếm diệt trời xanh! Đỡ được nàng chính là Thủ phụ đại nhân của chúng ta.
Vừa nãy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thái tử, không có ai chú ý tới hắn.
Có thể hắn vừa tới cũng có thể đã tới từ lâu.
Có điều việc này không quan trọng, quan trọng là, khi bị đám người vây xem, Thủ phụ đại nhân không chút để tâm, ôm ngang Thái tử điện hạ, mắt tràn đầy lo lắng bước nhanh ra phía cổng phủ...Đám đại thần cũng vội vàng bày ra bộ dạng "Vô cùng quan tâm"*, lắc mông vui vẻ chạy tới, mới theo được vài bước, không ngờ lại bị một ánh mắt rét lạnh trừng trở về.
* thực ra muốn đi theo hóng hớt :'))
Đám người ngừng bước, ẹc, chúng ta vẫn nên tiếp tục trở về phúng viếng thôi.
= . . =
"Đại nhân, lần này Thái tử điện hạ ngất xỉu, có thể là vì Thẩm Dụ đức bất ngờ qua đời mà thương tâm quá độ, cộng thêm ngày hôm nay lại dùng kiếm tốn rất nhiều khí lực..."
Trong mật thất Đông cung, nữ y quan đem một bát thuốc đưa cho Tạ Hủ đồng thời giải thích.
Tiểu y quan thấy hắn vẫn mang theo khuôn mặt ẩn nhẫn chịu đựng, vô cùng lạnh lẽo, giọng ngày càng nhỏ: "Dẫn đến, hàn khí cơ thể tích tụ từ trước đến nay bộc phát toàn bộ... Nên mới thành như vậy..."
"Tiếp tục." Tạ Hủ cầm thìa khuấy khuấy cho thuốc nguội bớt, nói.
Y quan lập tức khôi phục giọng điệu, nói nhanh: "Kính xin đại nhân yên tâm, Thái tử điện hạ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là về sau cần phải hảo hảo điều dưỡng, không thể để cảm lạnh nếu không rất dễ tái phát." (sau này cơ, anh ấy chăm bạn Đường còn hơn cả chăm con :]])
Mắt Tạ Hủ không rời khỏi Ngọc Hữu Đường đang nằm trên giường nửa khắc, sắc mặt nghiêm túc: "Ta đã biết."
Y quan thấy hắn không cho mình lui, cũng không dám tùy tiện dời đi, đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, không lâu sau, nàng cảm thấy ống tay áo bị kéo một cái, ngay lập tức đã bị Bích Đường lôi ra ngoài.
Ngọc Hữu Đường mắt nhắm nghiền nằm trên giường, bị Tạ Hủ kéo chăn che kín mít, nhìn qua giống như đứa trẻ còn đang bọc tã ngủ rất ngon.
Tạ Hủ yên lặng nhìn nàng, ngay cả thở cũng rất khẽ, chỉ sợ quấy nhiễu đến nàng.
Sau đó hắn duỗi tay, dùng ngón tay xoa nhẹ má nàng, một lần lại một lần vô cùng nhẹ nhàng, có lẽ so với hơi thở còn khó phát hiện hơn.
"Tạ tiên sinh..." Thiếu nữ bên cạnh tỉnh tỉnh mê mê kêu một tiếng, giọng rất nhỏ, nhưng trong mật thất vô cùng yên tĩnh, Tạ Hủ lại ngồi gần nên có thể nghe thấy.
Ngay lập tức, hắn buông tay, nghiêng người sáp lại.
Ngọc Hữu Đường nửa tỉnh nửa mê, tiếng như có như không, chăn bông bao phủ quanh người, kêu: "Lạnh..."
Tạ Hủ nghe vậy, vội vã đứng dậy lôi trong tủ ra một cái chăn khác, lại cẩn thận che kín mít, dém mép chăn vào bên người Ngọc Hữu Đường, không có một kẽ hở.
"Lạnh..." Mi tâm thiếu nữ nhíu chặt, vẫn tiếp tục kêu lạnh.
Tạ Hủ vô cùng lo lắng, lại vội vã mang thêm chăn đến đắp lên, kết quả đổi lấy một tiếng than nhẹ: "Nặng..."
Tạ Hủ: "........"
Hắn thực sự không biết chăm sóc bé gái mà_(:( " ∠)_. . . . . . . . . . .
Ngọc Hữu Đường vẫn vô thức kêu lạnh, Tạ Hủ lại bận bịu lôi tay nhỏ từ trong đống chăn ra, nắm nửa ngày, vẫn lạnh lẽo đánh yêu như cũ.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhét tay nhỏ lại, ôm chặt cả Ngọc Hữu Đường lẫn chăn vào lòng, nàng nhỏ nhắn mặc dù bị nhiều chăn bao bọc như vậy mà vẫn nhỏ nhắn nhẹ tênh.
Tâm Tạ Hủ như bị cái gì bóp chặt, mắt tràn đầy yêu thương.
Ngọc Hữu Đường bị hắn ôm như đứa nhóc, không có ý thức, đầu nặng nề tựa vào vai hắn.
Thiếu nữ bị ôm chặt hình như không thoải mái, ngọ nguậy, đầu cũng cựa quậy, theo bản năng tìm một tư thế thoái mái, cuối cùng sau một lúc sượt vào hõm cổ hắn, còn nhẹ nhàng dụi dụi mấy cái.
Tạ Hủ cứng đờ, hắn chưa từng cùng Ngọc Hữu Đường thân mật đến như vậy.
Thiếu nữ hít vào thở ra khe khẽ, quai hàm như phỉ thúy, da dẻ mát lạnh nhưng mỗi lần thở vào cổ hắn lại khiến hắn như cảm thấy đang chìm trong đống lửa.
Là một lão xử nam chưa bao giờ tiếp xúc với phái khác với khoảng cách gần như vậy, cảm thấy như bước vào một thế giới mới, thật sự là... quá ư là kích thích...
Tạ Hủ của mặt lẫn tâm đều như phát hỏa, hơi đẩy thiếu nữ ra một chút.
Ngọc Hữu Đường bị đẩy ra thì có vẻ khó chịu, hình như lại cảm thấy lạnh, cánh tay nhỏ trắng như ngọc đột nhiên duỗi ra, nháy mắt như xà quấn lấy cổ Tạ Hủ, sau đó thì sáp cả người lại, đầu thì lại dúi vào cổ hắn, cảm thấy thoả mãn còn cọ cọ vài cái.
Chóp mũi thiếu nữ như có như không chà nhẹ qua vành tai hắn, hành động này như đổ thêm dầu vào lửa, nháy mắt đốt cháy toàn thân Tạ Hủ, yết hầu hắn lên xuống, như đứng đống lửa như ngồi đống than, không dám ôm Ngọc Hữu Đường nữa, lại càng không dám chạm vào nàng.
Tạ Hủ cảnh cáo bản thân không thể nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào một chỗ khác rồi đưa tay gỡ cánh tay vắt trên cổ mình xuống, nhét vào trong chăn. Động tác này làm Ngọc Hữu Đường hơi cử động, Tạ Hủ có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng... Môi non mềm của thiếu nữ, rõ ràng vừa mới... lướt nhẹ trên cổ hắn, trêu chọc tâm can hắn...
Máu dồn hết lên não, bụng dưới lập tức có phản ứng, cảm giác khát lấn át hết tất cả các giác quan, cả người như đột ngột bị rút sạch nước, Tạ Hủ không tự chủ khẽ nuốt nước bọt, phát hiện bản thân từ lâu đã miệng khô lưỡi đắng, khó mà kiềm chế.
Hắn đưa mắt nhìn Ngọc Hữu Đường, nàng bị quấn thành cái kén trong đống chăn, lông mi dày rậm như cánh bướm, tóc đen như mực bung ra lộn xộn vương trên vai hai người tựa như có thể che kín bọn họ lại...
Thật đẹp.
Mắt Tạ Hủ tối sầm, nhưng vẫn cực lực cố gắng kiềm chế bản thân, không dám động vào nàng dù chỉ một chút, dè dặt cẩn thận từng li từng tí đặt Ngọc Hữu Đường về chỗ cũ, nhưng không ngờ nàng lại nhíu đôi mày thanh tú, líu ríu nói: "Sư phụ, lạnh..."
... Tia lý trí còn sót lại triệt để sụp đổ, mấy năm sớm chiều chung đụng, mấy tháng lưu luyến si mê rối thành một cục, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Tạ Hủ không cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, điều duy nhất còn lưu lại, thứ duy nhất có thể thấy chính là thiếu nữ trước mắt...
Tạ Hủ vòng tay qua lưng Ngọc Hữu Đường, một lần nữa ôm thật chặt, hơi thở hắn dần dần nặng nề, áp sát lại gần vành tai tinh xảo của thiếu nữ, giọng khàn khàn: "Nếu nàng không tình nguyện thì nói cho ta biết."
Ngọc Hữu Đường tựa hồ không nghe thấy lại tựa như nghe thấy, môi nhỏ đỏ tươi hơi nhếch, còn chưa phát ra âm thanh đã bị Tạ Hủ, đã bị Tạ Hủ cúi đầu ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm mút...
Cảm giác ân hận đong đầy giấc mộng, trong mộng phía xa xa có một đám đông, hình như là những người bị hại, bọn họ đang không ngừng lên tiếng chất vất.
Những giọng nói trong giấc mơ cứ như văng vẳng xung quanh, sau khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy không thể chắc chắn, sáp nến chảy chất chồng trên cửa sổ, nhân gian chỉ có tương tư khó mà xác định.
Ngọc Hữu Đường cho nghỉ một ngày thượng triều, tới Thẩm phủ phúng viếng.
Chưa đến một ngày, khi quay lại, khắp nơi đều là tang phục, khi nàng đến Thẩm phủ, cũng có không ít quan lại đã đến trước, thấy Thái tử điện hạ đến, vội vàng định quỳ xuống hành lễ.
Công công bên cạnh người Ngọc Hữu Đường vội vàng nói to: "Điện hạ bảo mọi người không cần đa lễ, muốn lạy thì cũng nên làm với Thẩm Dụ đức."
Đám quan lại nghe vậy thì cũng không tiếp tục, đều đứng thẳng dậy nhìn nàng đi vào linh đường.
Thái tử điện hạ đội mũ trắng, một thân áo vải, nhìn qua vô cùng ảm đạm. Da dẻ hắn trước giờ vẫn luôn trắng bợt, nhợt nhạt, hôm nay nhìn càng trắng bệch như tờ giấy. Nét mặt hắn nhìn không rõ có hay không cảm xúc đau thương, nhưng đôi mắt đen sắc sảo giờ đây trống rỗng vô thần, lạnh lẽo buồn bã, khiến mọi người đều sinh lòng thương tiếc.
Đám đại thần đồng loạt thở dài, đi đến bên cạnh Thẩm Thương thư, đứng xung quanh, vừa bi thương cảm khái Thẩm Hiến tuổi đang tráng niên, an ủi lão Thẩm nén bi thương, vừa ngầm vỗ ngực vui mừng vì ngày ấy không có hành sự lỗ mãng đòi đi thể hiện.
Ngọc Hữu Đường bước nhanh, đến trước linh sàng đặt ở chính đường.
Nàng yên lặng đứng đó, giống như lần đầu tiên nhìn thấy xác Thẩm Hiến.
Lẻ loi trong đại đường rộng lớn.
Đám đại thần ở ngoài cửa thấy Thái tử điện hạ đứng im hồi lâu, ngay cả góc áo cũng không động đậy, hiếu kỳ ló đầu vào xem.
Thấy Thái tử điện hạ buông mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên linh sàng.
Thanh kiếm này là bội kiếm khi còn sống Thẩm Hiến rất yêu thích, hàng ngày đều mang theo người, hắn giỏi kiếm, luyện đến một tay hảo kiếm pháp, phóng nhanh như sấm thu như sét, lại mềm mại như sông Trường Giang.
Thiếu niên năm xưa "Yên ngựa bạc trên bạch mã, ào ào như sao băng" tư thế oai hùng khoát đạt, mà giờ đây lại chỉ có thể thoáng cảm nhận được từ di vật bên người.
Nghĩ tới đây, đám đại thần lắc đầu thở dài không ngớt.
Bỗng nhiên, đám đại thần thấy Thái tử điện hạ khẽ cử động, nhấc tay nâng thanh kiếm kia lên.
Nhớ tới đại điển sắc phong lần trước của lão đại, một vị quan văn hoảng hốt, gào lên: "Điện hạ sao lại cầm kiếm vậy? Chẳng lẽ nghĩ quẩn!"
Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu liếc hắn một chút, ánh mắt sắc lạnh, không ai dám hó hé gì nữa. Sau đó nàng quay đầu lại, điềm đạm lau chùi vỏ kiếm một lượt, rút kiếm khỏi vỏ, kiếm ra khỏi vỏ như phát ra ánh sáng xanh khiến mọi người lóa mắt.Thẩm Thượng thư đang bận tiếp đón người đến viếng được báo tin vội vàng bước qua bậc cửa nói: "Điện hạ, người đây là muốn làm gì vậy, đao kiếm không có mắt, cẩn thận kẻo tự làm chính mình bị thương."
Ngọc Hữu Đường cười nhạt, lắc đầu một cái, ý bảo hắn không cần lo lắng, sau đó cầm kiếm tiến đến đám người.
Ôi cha mẹ ơi, đám đại thần sợ hãi vội vàng lánh ra hai bên tạo thành một con đường ở giữa.
Ngọc Hữu Đường nhìn thẳng đi lướt qua mọi người, chậm rãi đi đến khoảng sân trống trải trước chính đường.
Trong phủ nhất thời một mảnh vắng lặng, người hầu và nữ quyến ngưng khóc, nhìn về phía này.
Kiếm xé gió, mắt hàn quang, Ngọc Hữu Đường trôi chảy múa kiếm, kiếm và người như hòa thành một, tay áo vung nhẹ như mây. Thế kiếm ban đầu mềm mại như nước, thanh lịch tao nhã... Càng về sau, bước chân di chuyển càng nhanh, thế kiếm biến đổi, lạnh thấu xương khí phách tràn đầy!
Nàng ra chiêu rất nhanh, kiếm khí ào ạt như rồng cuộn hổ gầm. Đám đại thần đỏ mắt đứng nhìn, tim muốn ngừng đập, Thái tử điện hạ trông thì yếu đuối, không ngờ kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới như vậy...
Ngọc Hữu Đường không quan tâm đến xung quanh, lăng không nhảy vút một cái, mũi kiếm xé không như sao băng, rồi lập tức thu thế, nhẹ nhàng chạm đất.
Sau đó, sắc mặt như băng sương, nhận vỏ kiếm từ tay thái giám, cực kỳ cẩn thận tra kiếm vào vỏ, đám đại thần dõi theo chăm chú, giật mình thảng thốt...
Trong khi múa kiếm, Thái tử điện hạ đã vạch ra trên đất một dòng chữ: "Duệ Xung huynh cảm thấy kiếm pháp của ta thế nào?"
___ Duệ Xung huynh, huynh còn có thể thưởng thức kiếm pháp của ta nữa chăng?
Thẩm Thượng thư đứng nhìn, lệ tuôn như mưa, gào khóc, không ít quan lại cũng bị cảm động, mắt mũi cay cay.
Khóe mắt Ngọc Hữu Đường đỏ ửng, cầm kiếm trở lại linh đường, nhẹ nhàng đặt kiếm về chỗ cũ, vái ba lạy, rồi cất bước đi ra ngoài...
Lưng vẫn thẳng tắp giống như thanh kiếm mới cầm trong tay.
Đám người chăm chú nhìn bóng lưng Thái tử điện hạ, nàng đi rất chậm, từng bậc từng bậc. Đột nhiên thân thể nàng lung lay, sau đó thẳng tắp ngã về phía trước, chỉ tích tắc nữa thì sẽ lăn xuống...
Đúng lúc đó thì được một đôi tay dài vững vàng tiếp được, rồi kéo nàng vào ngực, mọi người thở phào một hơi, chạy đến xem thì không ngờ người đó lại là...
Ngạo kiếm diệt trời xanh! Đỡ được nàng chính là Thủ phụ đại nhân của chúng ta.
Vừa nãy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thái tử, không có ai chú ý tới hắn.
Có thể hắn vừa tới cũng có thể đã tới từ lâu.
Có điều việc này không quan trọng, quan trọng là, khi bị đám người vây xem, Thủ phụ đại nhân không chút để tâm, ôm ngang Thái tử điện hạ, mắt tràn đầy lo lắng bước nhanh ra phía cổng phủ...Đám đại thần cũng vội vàng bày ra bộ dạng "Vô cùng quan tâm"*, lắc mông vui vẻ chạy tới, mới theo được vài bước, không ngờ lại bị một ánh mắt rét lạnh trừng trở về.
* thực ra muốn đi theo hóng hớt :'))
Đám người ngừng bước, ẹc, chúng ta vẫn nên tiếp tục trở về phúng viếng thôi.
= . . =
"Đại nhân, lần này Thái tử điện hạ ngất xỉu, có thể là vì Thẩm Dụ đức bất ngờ qua đời mà thương tâm quá độ, cộng thêm ngày hôm nay lại dùng kiếm tốn rất nhiều khí lực..."
Trong mật thất Đông cung, nữ y quan đem một bát thuốc đưa cho Tạ Hủ đồng thời giải thích.
Tiểu y quan thấy hắn vẫn mang theo khuôn mặt ẩn nhẫn chịu đựng, vô cùng lạnh lẽo, giọng ngày càng nhỏ: "Dẫn đến, hàn khí cơ thể tích tụ từ trước đến nay bộc phát toàn bộ... Nên mới thành như vậy..."
"Tiếp tục." Tạ Hủ cầm thìa khuấy khuấy cho thuốc nguội bớt, nói.
Y quan lập tức khôi phục giọng điệu, nói nhanh: "Kính xin đại nhân yên tâm, Thái tử điện hạ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là về sau cần phải hảo hảo điều dưỡng, không thể để cảm lạnh nếu không rất dễ tái phát." (sau này cơ, anh ấy chăm bạn Đường còn hơn cả chăm con :]])
Mắt Tạ Hủ không rời khỏi Ngọc Hữu Đường đang nằm trên giường nửa khắc, sắc mặt nghiêm túc: "Ta đã biết."
Y quan thấy hắn không cho mình lui, cũng không dám tùy tiện dời đi, đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, không lâu sau, nàng cảm thấy ống tay áo bị kéo một cái, ngay lập tức đã bị Bích Đường lôi ra ngoài.
Ngọc Hữu Đường mắt nhắm nghiền nằm trên giường, bị Tạ Hủ kéo chăn che kín mít, nhìn qua giống như đứa trẻ còn đang bọc tã ngủ rất ngon.
Tạ Hủ yên lặng nhìn nàng, ngay cả thở cũng rất khẽ, chỉ sợ quấy nhiễu đến nàng.
Sau đó hắn duỗi tay, dùng ngón tay xoa nhẹ má nàng, một lần lại một lần vô cùng nhẹ nhàng, có lẽ so với hơi thở còn khó phát hiện hơn.
"Tạ tiên sinh..." Thiếu nữ bên cạnh tỉnh tỉnh mê mê kêu một tiếng, giọng rất nhỏ, nhưng trong mật thất vô cùng yên tĩnh, Tạ Hủ lại ngồi gần nên có thể nghe thấy.
Ngay lập tức, hắn buông tay, nghiêng người sáp lại.
Ngọc Hữu Đường nửa tỉnh nửa mê, tiếng như có như không, chăn bông bao phủ quanh người, kêu: "Lạnh..."
Tạ Hủ nghe vậy, vội vã đứng dậy lôi trong tủ ra một cái chăn khác, lại cẩn thận che kín mít, dém mép chăn vào bên người Ngọc Hữu Đường, không có một kẽ hở.
"Lạnh..." Mi tâm thiếu nữ nhíu chặt, vẫn tiếp tục kêu lạnh.
Tạ Hủ vô cùng lo lắng, lại vội vã mang thêm chăn đến đắp lên, kết quả đổi lấy một tiếng than nhẹ: "Nặng..."
Tạ Hủ: "........"
Hắn thực sự không biết chăm sóc bé gái mà_(:( " ∠)_. . . . . . . . . . .
Ngọc Hữu Đường vẫn vô thức kêu lạnh, Tạ Hủ lại bận bịu lôi tay nhỏ từ trong đống chăn ra, nắm nửa ngày, vẫn lạnh lẽo đánh yêu như cũ.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhét tay nhỏ lại, ôm chặt cả Ngọc Hữu Đường lẫn chăn vào lòng, nàng nhỏ nhắn mặc dù bị nhiều chăn bao bọc như vậy mà vẫn nhỏ nhắn nhẹ tênh.
Tâm Tạ Hủ như bị cái gì bóp chặt, mắt tràn đầy yêu thương.
Ngọc Hữu Đường bị hắn ôm như đứa nhóc, không có ý thức, đầu nặng nề tựa vào vai hắn.
Thiếu nữ bị ôm chặt hình như không thoải mái, ngọ nguậy, đầu cũng cựa quậy, theo bản năng tìm một tư thế thoái mái, cuối cùng sau một lúc sượt vào hõm cổ hắn, còn nhẹ nhàng dụi dụi mấy cái.
Tạ Hủ cứng đờ, hắn chưa từng cùng Ngọc Hữu Đường thân mật đến như vậy.
Thiếu nữ hít vào thở ra khe khẽ, quai hàm như phỉ thúy, da dẻ mát lạnh nhưng mỗi lần thở vào cổ hắn lại khiến hắn như cảm thấy đang chìm trong đống lửa.
Là một lão xử nam chưa bao giờ tiếp xúc với phái khác với khoảng cách gần như vậy, cảm thấy như bước vào một thế giới mới, thật sự là... quá ư là kích thích...
Tạ Hủ của mặt lẫn tâm đều như phát hỏa, hơi đẩy thiếu nữ ra một chút.
Ngọc Hữu Đường bị đẩy ra thì có vẻ khó chịu, hình như lại cảm thấy lạnh, cánh tay nhỏ trắng như ngọc đột nhiên duỗi ra, nháy mắt như xà quấn lấy cổ Tạ Hủ, sau đó thì sáp cả người lại, đầu thì lại dúi vào cổ hắn, cảm thấy thoả mãn còn cọ cọ vài cái.
Chóp mũi thiếu nữ như có như không chà nhẹ qua vành tai hắn, hành động này như đổ thêm dầu vào lửa, nháy mắt đốt cháy toàn thân Tạ Hủ, yết hầu hắn lên xuống, như đứng đống lửa như ngồi đống than, không dám ôm Ngọc Hữu Đường nữa, lại càng không dám chạm vào nàng.
Tạ Hủ cảnh cáo bản thân không thể nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào một chỗ khác rồi đưa tay gỡ cánh tay vắt trên cổ mình xuống, nhét vào trong chăn. Động tác này làm Ngọc Hữu Đường hơi cử động, Tạ Hủ có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng... Môi non mềm của thiếu nữ, rõ ràng vừa mới... lướt nhẹ trên cổ hắn, trêu chọc tâm can hắn...
Máu dồn hết lên não, bụng dưới lập tức có phản ứng, cảm giác khát lấn át hết tất cả các giác quan, cả người như đột ngột bị rút sạch nước, Tạ Hủ không tự chủ khẽ nuốt nước bọt, phát hiện bản thân từ lâu đã miệng khô lưỡi đắng, khó mà kiềm chế.
Hắn đưa mắt nhìn Ngọc Hữu Đường, nàng bị quấn thành cái kén trong đống chăn, lông mi dày rậm như cánh bướm, tóc đen như mực bung ra lộn xộn vương trên vai hai người tựa như có thể che kín bọn họ lại...
Thật đẹp.
Mắt Tạ Hủ tối sầm, nhưng vẫn cực lực cố gắng kiềm chế bản thân, không dám động vào nàng dù chỉ một chút, dè dặt cẩn thận từng li từng tí đặt Ngọc Hữu Đường về chỗ cũ, nhưng không ngờ nàng lại nhíu đôi mày thanh tú, líu ríu nói: "Sư phụ, lạnh..."
... Tia lý trí còn sót lại triệt để sụp đổ, mấy năm sớm chiều chung đụng, mấy tháng lưu luyến si mê rối thành một cục, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Tạ Hủ không cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, điều duy nhất còn lưu lại, thứ duy nhất có thể thấy chính là thiếu nữ trước mắt...
Tạ Hủ vòng tay qua lưng Ngọc Hữu Đường, một lần nữa ôm thật chặt, hơi thở hắn dần dần nặng nề, áp sát lại gần vành tai tinh xảo của thiếu nữ, giọng khàn khàn: "Nếu nàng không tình nguyện thì nói cho ta biết."
Ngọc Hữu Đường tựa hồ không nghe thấy lại tựa như nghe thấy, môi nhỏ đỏ tươi hơi nhếch, còn chưa phát ra âm thanh đã bị Tạ Hủ, đã bị Tạ Hủ cúi đầu ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm mút...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook