TA KHÔNG MUỐN THỪA KẾ GIA SẢN NGÀN TỈ !
-
23: Dùng Giả Đánh Tráo 1
Thấy mọi người ồn ào, Giang Uyển như đang ngồi trên đống lửa, tuy cô không biết Trần Bình đã chuẩn bị món quà gì, nhưng anh đã tiết lộ một chữ: Tranh.
Thằng Trần Bình này không có ngu, anh đã đặc biệt mang theo tranh của Phùng Thụy Tường đến.
Nhưng Giang Uyển thì nào biết được việc này!.
Cô cho rằng chẳng qua Trần Bình chỉ là mua đại một bức tranh nào đó mà thôi.
Hơn nữa, bây giờ & Xuân Sơn Bạn Lữ Đồ của Đường Bá Hổ mà Cao Dương đem đến có thể nói vô cùng nổi trội, khiến ai nấy đều tấm tắc khen ngợi không ngớt!Một báu vật như vậy, so với bức tranh trong tay Trần Bình mà nói thì quả thực đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.
Nếu anh mà lấy ra, thì cũng chỉ tự làm mình xấu hổ.
“Một món quà thôi mà, cũng đâu có gì đẹp mắt.
” Giang Uyển nói đỡ giúp Trần Bình, đồng thời liếc anh một cái như muốn róc xương róc thịt anh ra.
Hôm nay nếu bị xấu mặt ở trước mắt nhiều người như vậy, cô nhất định sẽ hạn chết Trần Bình,Nói như vậy xong, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Cao Dương.
“Chị họ à, chị không đúng rồi, chúng ta cũng không thể hắt hủi tấm lòng của chồng chị họ được đúng không nào! "Giang Linh cười lanh lảnh nói, cô ta đi thẳng đến, giật lấy món quà Trần Bình giấu dưới gầm bàn.
“Ò, cái hộp quà này dài ghê! , có khi nào cũng là tranh không ta.
” Giang Linh cố ý kéo dài âm cuối, giọng điệu đầy mùi giễu cợt.
Trần Bình cũng chẳng biết nói gì hơn, đành rầu rĩ im lặng.
"Đừng nói món quà này của anh mua từ siêu thị đồng giá 2 tệ đấy nhé? " Giang linh giơ món quà trong tay lên, chê cười mà hỏi.
"Mua được ở chợ đồ cổ.
" Trần Bình nói.
Anh vừa dứt câu, ánh mắt khác thường của mọi người trong phòng bao đảo qua Trần Bình.
Chợ đồ cổ?Nhưng người này trông vô cùng khó coi, ai nấy đều châm chọc nhìn Trần Bình.
Trong lòng Gian Quốc Dân cũng dịu xuống, cuối cùng cũng có một cái nhìn mới đối với Trần Bình.
Đứa con rể này biết thứ mình yêu thích, cũng không tệ lắm.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ tạm chấp nhận được mà thôi, so với bức ( Xuân Sơn Bạn Lữ Đồ) của Đường Bá Hổ mà Cao Dương tặng, thì món đồ được mua từ chợ đồ cổ, cũng chẳng đáng để nhắc tới.
“Ha ha ha, cười chết mất, chồng chị họ, anh thật là đã mua từ chợ đồ cổ sao? Có lẽ anh cũng không để bác cả vào mắt nhỉ.
”Giang Linh khiêu khích nói, “Em nghe nói, mấy thứ đồ được mua từ chợ đồ cổ, đều là hàng giả mà thôi, hơn nữa có khi còn là mấy thứ đồ bẩn nữa.
”Đồ bẩn, hai chữ này khiến lòng ghê rợn.
Sắc mặt Giang Quốc Dân lập tức sa sầm xuống, lời nói ám chỉ điều gì, ông ta hiểu rõ.
Đồ vật mua ở chợ đồ cổ, quả thật có rất nhiều thứ dơ bẩn, nếu không may mua nhầm, sẽ mang đến điềm xấu.
Thế nên, Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, một chút hảo cảm khi nãy giờ cũng mất sạch sành sanh.
Giang Uyển vội vội vàng vàng đứng dậy, định lấy giật lấy hộp quà trong tay Giang Linh, nói: "Vậy thì đừng xem.
”“Vậy thì hơi khó, em nhất định phải xem, em cũng rất muốn biết rốt cuộc thì anh rể đã mua thứ gì.
”Giang Linh tránh sang chỗ khác, nhanh chóng mở hộp quà, lấy bức tranh ở bên trong ra.
Tranh sao?Khi mọi người thấy được, thì ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lại trên người Cao Dương và Trần Bình.
Hèn chi mà Trần Bình không chịu lấy ra, bởi vì còn có bức tranh nào mà có thể quý giá hơn ( Xuân Sơn Bạn Lữ Đồ đâu chứ?Giang Linh nhìn biểu cảm chế giễu trên mặt mọi người, rồi lại nhìn ánh mắt u ám của Giang Uyển, cảm thấy vô cùng buồn cười, sau đó cô ta mở bức tranh ra.
Ret Ret Ret!Cuộn tranh buông xuống, một bức tranh hiện lên trước mắt mọi người.
Mọi người nghiêng đầu ngó sang, bị bức tranh tuyệt đẹp này hấp dẫn.
Nhân vật sinh động, màu sắc bắt mắt, đường nét mềm mại, là một tuyệt tác!Có điều càng ngắm thì mọi người càng thấy kì lạ.
“Cái này! Không phải là giống y hệt với bức tranh của Cao Dương hay sao! Trong đám đông, một tiểu bối với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn to.
Trong lúc nhất thời, mọi người mới kịp phản ứng lại, hai bức tranh này giống ý hệt nhau, cùng là « Xuân Sơn Bạn Lữ Đồ).
Thoảng một cái, ánh mắt mọi người lần nữa rơi trên người Trần Bình,Giỡn hay sao chứ! Sao anh lại có thể mua được ( Xuân Sơn Bạn Lữ Đồ) ?Cái này vừa nhìn là biết là đồ dỏm rồi.
"Trong chớp mắt, khi nhìn thấy bức tranh này được bày ra, Cao Dương đã biết nó giống y hệt với bức tranh của mình, cũng có hơi sửng sốt, nhưng anh ta vẫn lạnh lùng mà mỉm cười.
Chuyện này đúng là ông trời giúp mình rồi, hahaha!!Trần Bình à! Trần Bình, mày xong đời rồi!Mang theo một món đồ dỏm làm quà sinh nhật cho cha vợ, đúng là xui cho mày rồi!.
Giang Linh lại cố ý lớn tiếng la lên: “Anh rể à, sao bức tranh của anh lại giống như đúc của anh Cao Dương vậy! , không phải hàng giả đấy chứ.
”Đây cũng là điều mà trong lòng mọi người nghĩ đến đầu tiên.
Bức tranh mà Trần Bình tặng là được mua từ chợ đồ cổ, không cần nói cũng biết chắc chắn là hàng giả.
"Làm sao cô biết là giả?"Đột nhiên, giọng nói lãnh đạm của Trần Bình vang lên.
Ai cũng sững sờ, nhìn Trần Bình với vẻ không thể tin nổi.
Đừng nói là thằng này khùng luôn rồi nhé.
Hai bức tranh, một bức thì được Cao Dương bỏ mấy trăm vạn để lấy được, một cái thì mua ở chợ đồ cổ, cái nào thật cái nào giả, nhìn một cái thôi cũng đủ biết.
Giang Uyển cũng sốt ruột đá một cái vào chân Trần Bình ở dưới bàn, ý bảo anh đừng ăn nói lung tung.
Lúc nãy đã nói, là chịu đựng một chút, tên này, điếc hay sao mà không nghe.
Thật sự là xấu hổ muốn chết!Giang Linh lập tức cười ồ lên, nói: “Anh rể, ý của anh là, bức tranh này của anh mới là thật sao? Còn của Cao Dương là hàng giả?”Buồn cười chết mất thôi!“Ai biết được.
” Trần Bình tiếp tục nói, chẳng thèm máy may đến Giang Uyển đang cảu mình dưới gầm bàn.
Ha ha ha ha!Mọi người rôm rả cười ồ, ai cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng càng thêm khinh thường Trần Bình.
Giang Quốc Dân ngồi ở vị trí chủ trì, cũng lạnh lùng hừ một tiếng, đối với người con rể này, ông ta biết rõ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook