Ta Không Khóc
-
Chương 45
“Ta đáp ứng ngươi!”
Có lẽ làm thế thực ngốc, vốn có thể tự do, nhưng rồi lại bị cuốn vào vòng yêu hận của người khác, nên thấy may mắn hay bất đắc dĩ đây…
Vầng thái dương hôm đó thật lớn, ta biết Tiểu P ở ngoài cung chờ ta, thế nhưng, có phải bước một bước ra ngoài này, hết thảy đã không thể vãn hồi được nữa hay không?
“Ngươi yêu phụ thân Tiểu Từ, nên mới trả thù ư?”
Không nhìn mặt hắn, ta không biết vì sao, trong không khí lại tràn ngập tuyệt vọng như thế.
“Không, ta hận y!”
Yêu hai mươi năm, giữ hai mươi năm, hối hận hai mươi năm, kết quả vẫn là một câu hận y!
Phụ thân, ngươi có phải rất hận quyết định của mẫu thân khi đó hay không?
Lưu lại ta, rồi hy sinh chính ta, cùng tình yêu của các ngươi!
Thế nhưng ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi thực sự chưa từng yêu thương ta sao?
“Vậy từ khi nào ngươi biết ta không phải con y?”
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy!”
Ta nở nụ cười, hóa ra mọi nhân từ lúc đầu vẫn chỉ là lừa gạt, cứ luôn nghĩ rằng bản thân rốt cuộc có thể có được chút cảm giác thân tình mà mừng thầm, thế nhưng, kết quả, lại vẫn là chút bố thí của người khác mà thôi ~!
Khi có được ánh mặt trời rồi đột nhiên thế giới lại tràn ngập đen tối, hóa ra nhóm ngục tốt đã bắt đầu vội vàng đi phát chăn rồi!
“Nhanh lên nhanh lên, thiên cẩu ăn trăng*, nếu không muốn gặp xui xẻo thì phải tự bảo vệ mình đi!”
*thiên cẩu ăn trăng: được hiểu là hiện tượng nguyệt thực. Người cổ đại cho rằng hiện tượng nguyệt thực là do thiên cẩu, hoặc một con gấu đang ăn mất mặt trăng, gây họa lớn, vì vậy phải tránh xa, nếu không sẽ gặp điều không may.
Quay đầu lại, ngục giam nguyên bản tối đen như mực giờ đèn đuốc sáng trưng, ai ai cũng kích động cuốn chặt chăn, đều không muốn bản thân gặp xui xẻo!
Nhìn tấm chăn trong tay, thực cũ, thực rách, thực bẩn ~
Buông chăn, bước xuống giường, có lẽ là vì phát sốt, đầu choáng vô cùng, thế nhưng ta không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Đứng trước song cửa sổ cao cao, ngẩng đầu, vẫn là mảnh trăng tròn kia, nó thật sự sẽ bị nuốt mất ư?
Ta đã từng cho rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy nguyệt thực, bởi vì mỗi buổi tối ta sẽ vì mưu sinh mà hầu hạ nam nhân dây dưa trên giường, sao có thể quản ánh trăng có còn hay không cơ chứ!
“Mẹ nó, ngươi muốn chết a!”
Tiếng nói thô lỗ, nhưng lại tựa như thân thiết lạ thường, không phải sao?
“TMD, lão tử muốn chết, vậy thì sao?! Nếu thứ này có thể giết ta, ta còn thật sự chắp tay A di đà phật đấy!” Chỉ hôm nay thôi, nhìn mảnh trăng đang dần biến mất kia, ta nở nụ cười!
“Ngươi điên rồi!”
“Đúng vậy, ta đang phát sốt a!”
“Ngươi có biết ta là ai không?”
“Không biết, sao ta phải quản ngươi là ai chứ?”
“Ngươi thật quá ngu ngốc a!”
“Ngươi ~ mặc kệ ngươi, hừ, tới nơi này ai cũng đã thành kẻ điên hết rồi!”
Ngục tốt thô lỗ rời đi, tựa hồ hết thảy lại trở nên an tĩnh, có lẽ ta đã thật sự điên rồi.
Đúng không? Ánh trăng của ta…
Trung thu chỉ kéo dài một ngày thôi phải không?
Trong trí nhớ, chỉ có con bà nó một khối bánh trung thu kia là lễ vật Trung thu duy nhất của ta, còn lúc nào ư? Ta đã sớm quên rồi!
Nhìn ánh trăng dần dần tiêu thất, dần dần bị hắc ám bao phủ, bóng tối càng lúc càng lớn dần, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, có, chỉ còn tiếng hít thở của ta!
Nếu ngươi có thể lấy đi sinh mệnh của ta, thỉnh ngươi mau đến lấy đi!
Lẳng lặng chờ đợi, ta biết đó bất quá chỉ là hiện tượng nguyệt thực đơn giản mà thôi, thế nhưng ta vẫn như cũ hy vọng trời cao có thể cho phép ta rời khỏi nơi đây…
Có lẽ làm thế thực ngốc, vốn có thể tự do, nhưng rồi lại bị cuốn vào vòng yêu hận của người khác, nên thấy may mắn hay bất đắc dĩ đây…
Vầng thái dương hôm đó thật lớn, ta biết Tiểu P ở ngoài cung chờ ta, thế nhưng, có phải bước một bước ra ngoài này, hết thảy đã không thể vãn hồi được nữa hay không?
“Ngươi yêu phụ thân Tiểu Từ, nên mới trả thù ư?”
Không nhìn mặt hắn, ta không biết vì sao, trong không khí lại tràn ngập tuyệt vọng như thế.
“Không, ta hận y!”
Yêu hai mươi năm, giữ hai mươi năm, hối hận hai mươi năm, kết quả vẫn là một câu hận y!
Phụ thân, ngươi có phải rất hận quyết định của mẫu thân khi đó hay không?
Lưu lại ta, rồi hy sinh chính ta, cùng tình yêu của các ngươi!
Thế nhưng ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi thực sự chưa từng yêu thương ta sao?
“Vậy từ khi nào ngươi biết ta không phải con y?”
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy!”
Ta nở nụ cười, hóa ra mọi nhân từ lúc đầu vẫn chỉ là lừa gạt, cứ luôn nghĩ rằng bản thân rốt cuộc có thể có được chút cảm giác thân tình mà mừng thầm, thế nhưng, kết quả, lại vẫn là chút bố thí của người khác mà thôi ~!
Khi có được ánh mặt trời rồi đột nhiên thế giới lại tràn ngập đen tối, hóa ra nhóm ngục tốt đã bắt đầu vội vàng đi phát chăn rồi!
“Nhanh lên nhanh lên, thiên cẩu ăn trăng*, nếu không muốn gặp xui xẻo thì phải tự bảo vệ mình đi!”
*thiên cẩu ăn trăng: được hiểu là hiện tượng nguyệt thực. Người cổ đại cho rằng hiện tượng nguyệt thực là do thiên cẩu, hoặc một con gấu đang ăn mất mặt trăng, gây họa lớn, vì vậy phải tránh xa, nếu không sẽ gặp điều không may.
Quay đầu lại, ngục giam nguyên bản tối đen như mực giờ đèn đuốc sáng trưng, ai ai cũng kích động cuốn chặt chăn, đều không muốn bản thân gặp xui xẻo!
Nhìn tấm chăn trong tay, thực cũ, thực rách, thực bẩn ~
Buông chăn, bước xuống giường, có lẽ là vì phát sốt, đầu choáng vô cùng, thế nhưng ta không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Đứng trước song cửa sổ cao cao, ngẩng đầu, vẫn là mảnh trăng tròn kia, nó thật sự sẽ bị nuốt mất ư?
Ta đã từng cho rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy nguyệt thực, bởi vì mỗi buổi tối ta sẽ vì mưu sinh mà hầu hạ nam nhân dây dưa trên giường, sao có thể quản ánh trăng có còn hay không cơ chứ!
“Mẹ nó, ngươi muốn chết a!”
Tiếng nói thô lỗ, nhưng lại tựa như thân thiết lạ thường, không phải sao?
“TMD, lão tử muốn chết, vậy thì sao?! Nếu thứ này có thể giết ta, ta còn thật sự chắp tay A di đà phật đấy!” Chỉ hôm nay thôi, nhìn mảnh trăng đang dần biến mất kia, ta nở nụ cười!
“Ngươi điên rồi!”
“Đúng vậy, ta đang phát sốt a!”
“Ngươi có biết ta là ai không?”
“Không biết, sao ta phải quản ngươi là ai chứ?”
“Ngươi thật quá ngu ngốc a!”
“Ngươi ~ mặc kệ ngươi, hừ, tới nơi này ai cũng đã thành kẻ điên hết rồi!”
Ngục tốt thô lỗ rời đi, tựa hồ hết thảy lại trở nên an tĩnh, có lẽ ta đã thật sự điên rồi.
Đúng không? Ánh trăng của ta…
Trung thu chỉ kéo dài một ngày thôi phải không?
Trong trí nhớ, chỉ có con bà nó một khối bánh trung thu kia là lễ vật Trung thu duy nhất của ta, còn lúc nào ư? Ta đã sớm quên rồi!
Nhìn ánh trăng dần dần tiêu thất, dần dần bị hắc ám bao phủ, bóng tối càng lúc càng lớn dần, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, có, chỉ còn tiếng hít thở của ta!
Nếu ngươi có thể lấy đi sinh mệnh của ta, thỉnh ngươi mau đến lấy đi!
Lẳng lặng chờ đợi, ta biết đó bất quá chỉ là hiện tượng nguyệt thực đơn giản mà thôi, thế nhưng ta vẫn như cũ hy vọng trời cao có thể cho phép ta rời khỏi nơi đây…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook