Ta Không Khóc
-
Chương 3: Thằng hề hạng nhất
Ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt, không gian thực huyên náo, dường như sự yên tĩnh tịch mịch chưa từng đặt chân qua nơi này.
Một cỗ xe ngựa sắc tím tinh xảo chậm rãi đi đến, trong xe ắt hẳn phải là một nhân vật có địa vị cao quý.
Mũ miện kim sắc (màu vàng), tóc dài phiêu dật, ngũ quan tuấn mỹ cùng thân thể cường tráng, trang phục tươm tất – nam nhân trước mắt ta vô cùng tuấn tú, thậm chí dùng từ “chói mắt” để miêu tả hắn cũng không sai.
Si ngốc nhìn hắn, ta thích hắn ư..? Ta..? Chắc vậy, dù sao lúc ta suy yếu, người ta thấy là hắn; lúc ta thống khổ, người ta thấy là hắn; lúc ta thực mong ước có người đem một chút ấm áp tới cho ta, người ta thấy cũng là hắn.
Yêu hắn..? Ta không biết.
Hơn một tháng sớm chiều ở chung, tự đáy lòng ta có thể cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, sự cường ngạnh của hắn, thậm chí cả yêu thương của hắn.
Ông trời, ta thực còn có thể có được thứ tình yêu xa xỉ kia?
Một nụ cười theo thói quen nở trên gương mặt,
Có lẽ ta có thể!
Muốn đưa tay chạm vào cặp mắt sắc sảo như ưng kia, chạm vào đôi môi khêu gợi kia……
“Ai u ~ tmd đau chết lão tử ta a!” Kháo, xe ngựa cái khỉ gì chứ, sao đến cả chống xóc cũng không có, đau chết mất!
Ô ô ô ~ kế hoạch lén ăn đậu hủ của ta chính thức phá sản, bởi vì trên trán cùng xung quanh mắt của Vũ Văn Khiếu đã muốn nổi gân xanh rồi!
“Chẳng lẽ ngươi không thể lịch sự hơn một chút sao?” Thanh âm trầm thấp, dường như hắn đang vô cùng bất mãn, “Cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi cho tử tế hơn được sao?”
“Lịch sự?” Xoa xoa cái mông đáng thương của mình, “Lão tử khi sinh ra đã là như vậy, không ai dạy ta phải lịch sự hết!”
Không ai dạy, hừ, chẳng qua người phải dạy ta đều đã chết, đang chơi mạt chược với ông trời rồi ~!
“Ngươi……” Hung hăng trừng mắt với ta – người bị hắn chán ghét, “Ngươi hiện tại là Văn Dận Từ, là một đại học sĩ học vấn uyên bác, ta không phải đã dạy ngươi rồi sao!”
Khuôn mặt tức giận, biểu tình sinh khí, tất cả đều chỉ ra sự bất mãn của ngươi với ta!
Mỉm cười, đúng vậy, ta là Văn Dận Từ, không phải Huệ Thành Thiên, không phải Huệ Thành Thiên luôn mong chờ được trời cao để ý tới.
“Kìa kìa, sao lại phải tức giận vậy chứ!” Ta mon men tới gần, sờ sờ khuôn ngực cường tráng, ha hả, thật là rắn chắc, “Vương gia a, ngươi không phải cũng đã biết rồi sao, người ta vẫn còn rất rất đau nha, ngươi không tin ư? Ta cho ngươi xem, chắc chắn sẽ tin ngay thôi!”
Hì hì, ta cởi ta cởi ta cởi ta cởi cởi cởi, cởi quần áo là sở trường đệ nhất của ta đó.
“Láo xược!” Hắn đẩy ta ngã sang một bên, “Ngươi, ngươi sao lại không biết thẹn như vậy?”
Được rồi, nêu không cho cởi, vậy không cởi nữa. Còn về phần không cảm thấy thẹn? Ha hả, thấy thẹn là cái gì? Đâu có ai dạy ta!
“Được được được, ta không biết thẹn, ta thấp hèn vô cùng là được rồi chứ gì?!” Vẫn cười meo meo mà sán lại gần Khiếu.
“Ta chưa hề nói ngươi thấp hèn!”
“Ha hả, không sao, chưa nói cũng chẳng sao, dù thế nào đi nữa thì ta vẫn chính là như vậy thôi!” Ta ngây ngốc nhìn vị Vương gia uy nghiêm này, có lẽ ngươi là người đầu tiên nói rằng ta không phải người hèn hạ.
Sáp lại gần hơn nữa, ha hả, đã có chút hảo cảm rồi, đương nhiên phải tranh thủ thời cơ “húp mỡ”, sờ sờ, cọ cọ, ngửi ngửi, hôn hôn, ách, cái này có lẽ không được, thôi quên đi, để dành lần sau!
“Ngươi tránh xa ta ra một chút!” Hắn vừa tránh thoát khỏi sự “xâm phạm” của ta vừa chán ghét nói, “Ngươi nhớ kỹ cho ta, không có chuyện gì thì không được phép nói lung tung, cũng không được đi loạn, phải ngoan ngoãn theo sau ta, có ai hỏi thì phải nói là vì bị bệnh nặng nên đã quên rất nhiều chuyện!”
Ta gật đầu, không hỏi vì sao. Đôi khi có những dối gạt đều tốt đẹp,không nhất định phải vạch rõ chân tướng. Cũng như cảm giác của hắn đối với ta, tuy rằng chán ghét ta, nhưng nếu không có nó ta sẽ không còn cơ hội ở bên cạnh hắn nữa.
Cười cười nhìn hắn, nằm xuống, thật mệt mỏi quá!
Buổi sáng năm ngày trước, ta bị Tiểu P đồng học lôi ra từ ổ chăn ấm áp, hơn nữa còn giúp ta vội vàng chuẩn bị tới thư phòng, vì sao phải giúp ta ư? Ha hả, đừng hiểu lầm, chính là vì ta ngủ rất say, không chỉ gây phiền toái cho người khác mà còn tự làm hại mình, làm cho đùi phải máu không được tuần hoàn, hay nói đơn giản là đùi phải tê rần không đi được a!
“Ngươi không biết viết chữ?” Lười biếng nhìn nhìn nam nhân đẹp trai đang nổi trận lôi đình.
Gật đầu! Ta quả thật không biết viết mà. Nếu ở đây ngươi có bút máy hay bút bi gì đó, ta còn có thể viết mấy chữ so ra với gà bới đẹp hơn một chút!
“Vậy ngươi có biết chữ không?”
Lắc đầu, ha hả, chữ phồn thể cũng không biết. Ta chính là thanh niên tán thành chữ giản thể nha, phồn thể ta nhìn không hiểu!
“Vậy ngươi biết cái gì hả?” Vị vương gia đẹp trai trước mắt của ta đang điên cuồng nhẫn nhịn.
“Ân, để ta nghĩ coi sao nga!” Trầm tư trầm tư, ta sẽ làm gì bây giờ nhỉ?
“Khụ khụ, ta còn biết nói chuyện!”
“Ngươi……!”
“A nha, Vương gia thân ái, nói chuyện cũng không hề dễ dàng đâu, có người còn không biết cách nói chuyện đó!” Thừa dịp đại soái ca bị ta chọc cho tức chết, ta sáp lại gần, ôm cổ, ha hả, thơm quá đi!
“Cút ngay!”
“A a Tiểu P…….!”
Ta, nam thanh niên “cứng” Huệ Thành Thiên thời hiện đại xuyên về thời cổ đại, lần thứ n bị đại soái ca này đạp văng ra xa, theo thói quen kêu cứu Tiểu P, đương nhiên, vị thị vệ anh tuấn sau khi bị ta cười nhạo vì cái tên n lần, cũng là hình thành phản xạ có điều kiện tiếp nhận cái tên Tiểu P ta đặt cho hắn!
Ta dựa vào một cái ôm thật ấm áp, Tiểu P là thị vệ thân cận của ta, đương nhiên sẽ bảo vệ ta an toàn!
“Au au au ~ đau quá đi!” Lại ở trong lồng ngực Tiểu P kêu khóc, ha hả, đã quên nói cho Khiếu biết, ta còn biết giả khóc nữa nha!
“Đừng giả vờ nữa, Bích…… Trương thị vệ sẽ không để cho ngươi bị thương!”
Xí, chả thú vị gì cả. Phủi phủi bụi trên người, rời khỏi cái ôm ấm áp nọ.
“Ta nói cho ngươi biết, yến hội của Thừa tướng năm ngày sau nhất định phải đi, tuy rằng Thừa tướng đã biết chuyện của ngươi, nhưng vẫn không thể để người khác biết được, ngươi phải hảo hảo học tập thói quen hằng ngày của Văn Dận Từ cho ta!”
Ta phất phất tay áo, làm bụi đất cũng theo đó mà bay tung lên. Vì sao những người đẹp trai thời cổ đại đều phải phất phất tay áo như thế chứ, không thể hiểu nổi!
Nhưng điều mà một người đáng thương như ta biết, là từ hôm nay trở đi, cuộc sống học tập nơi cổ đại của ta chính thức bắt đầu.
Lại nói thêm Huệ Thành Thiên thiên tài ta, sau khi mười tám phu tử đã rời đi, đại soái ca thời cổ đại – Vương gia quyết định phải biến ta thành một thanh niên lợi hại tâm phong, hơn nữa cũng cảnh cáo ta không nên tùy tiện nói chuyện.
“Đại nhân, đại nhân……”
Từ một chỗ xa xa nào đó bỗng có tiếng Tiểu P truyền đến, mở to mắt, oa, đúng là Tiểu P rồi!
Ôm cổ, ha hả, kỳ thật Tiểu P cũng vô cùng tuấn tú đó nha, nhanh tranh thủ mà lau lau đi nước miếng chảy xuống lúc ngủ thôi!
“Đại..đại nhân, tới rồi!”
“Nga!” Buông Tiểu P ra, chống lại một ánh mắt phẫn nộ đang chiếu thẳng vào mình. Ha hả, không phải ngươi còn đang ngủ sao, hung hăng như vậy làm gì chứ, bất quá, ha hả, đúng là quá đẹp trai nha!
Đi theo thất hoàng tử Vương gia Vũ Văn Khiếu luôn được biết bao người khen ngợi này, bước vào một tòa đại trạch hùng vĩ.
Trên đầu là mũ mão nặng trịch, trên người là bao trang sức phụ kiện rườm rà, ngoài sự náo nhiệt kia ra, cũng chỉ còn sự dối trá, lừa lọc!
Mọi người ai ai cũng mỉm cười với mình,mỉm người với vị hoàng tử ở phía trước mình này.
Ta vẫn mỉm cười như trước, phía sau có Tiểu P đi theo, phía trước lại là một bóng dáng cao lớn, không hiểu sao bỗng có một cảm giác an tâm đến lạ!
“Thất hoàng tử, thứ lỗi cho lão phu không tiếp đón người từ xa……!” Một lão nhân hiền lành bước tới.
“Đâu dám đâu dám, Lý Thừa tướng!” Nhìn nhìn khuôn mặt vừa rồi còn đang phẫn nộ với mình, hóa ra đây chính là thuật biến đổi sắc mặt trong truyền thuyết nha!
“Đây không phải là Văn đại nhân hay sao, thất kính thất kính!” Oa, cúi người đúng góc 45 độ tiêu chuẩn, lão nhân này thực là lợi hại.
“Văn đại nhân?……” Lão nhân này kêu ai a? Quay trái quay phải tìm kiếm, nào có ai a!
“Ai u, ai dám đá lão tử…… T……” Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của vị Vương gia đẹp trai trước mắt, một kẻ thông minh như ta nháy mắt liền nhận ra, Văn đại nhân kia không phải là ta hay sao! Ha hả, sống mười bảy năm trời đây là lần đầu tiên có người kêu mình là Văn đại nhân nha, *** thích thật!
“Ha hả, xin chào xin chào……” Cúi đầu ngây ngô cười, “Úi úi, sao lại đá ta nữa!” Thật là, sao phải đá nhau đau thế chứ!
“Không sao, Văn đại nhân chẳng qua là không câu nệ tiểu tiết với ta thôi, mời vào mời vào ~!”
Thấy chưa, ngay cả Thừa tướng cũng đâu có so đo với ta như vậy, hừ!
Hậu viện thật yên lặng, không có sự náo động ồn ào như ở tiền viện, nhưng vẫn không mất đi chút trang nhã. Gió nhẹ phất qua, còn có thể nghe thấy hương hoa ngọt dịu khe khẽ.
Có lẽ ta đã lâu lắm rồi không được thấy thảm hoa cỏ xinh đẹp, hiện tại thấy từng bông hoa ngọn cỏ trong vương phủ đều thực thanh lịch, thực cao quý, nhưng ta không thích.
Đã quên mất còn có hai nhân vật đáng sợ đang tồn tại ngay bên cạnh, ta lưu luyến chạm vào từng đóa mẫu đơn, hưởng thụ hương thơm dịu ngọt của chúng.
“Văn đại nhân nếu thích hoa cỏ phủ lão phu, vậy ở đây lâu một chút đi!” Lão nhân khuôn mặt tươi cười nói.
“Được!” Khóe mắt khẽ nhìn sang Khiếu, có thể thấy hắn nhíu nhíu mày, thật là tầm thường phải không? Đúng vậy, ta vốn cũng rất tầm thường rồi, ta sao có thể giả vờ bản thân thánh khiết, thanh cao gì. Trong những mai lan trúc cúc tao nhã này, ta chỉ biết có hoa cúc là để tưởng niệm người chết thôi!
“Ngươi ở đây không được đi lung tung, chờ ta trở lại!” Thanh âm trầm thấp, có thể cảm giác được một tia không kiên nhẫn của ngươi.
“Đi nhanh về nhanh a ~” Ta nhào vào ôm lấy, hả hả, dù sao quanh đây cũng đâu có ai ngoài một lão nhân đâu!
“Buông ra……!” Bàn tay hắn vung lên, muốn thuận tay đẩy ta ra sao? Nhưng mà Tiểu P không có ở đây a, ô ô ô, xong rồi, tất cả chỉ tại mình nhất thời xúc động a!
“Điện hạ……”
“Hừ……!”
Hướng tới lão nhân kia một ánh mắt cảm kích, thật là một người tốt, người tốt nha. Ta Văn Dận Từ một ngày nào đó chắc chắn sẽ báo đáp ngươi, hả hả, nhưng mà ta là Huệ Thành Thiên, cho nên a, lão nhân, chắc là ta cũng chẳng báo đáp được gì cho ngươi rồi!
Vội vàng rời đi, ta biết bọn họ rời đi không phải vì cái không khí náo nhiệt của ngày sinh nhật kia, mà là vì sự tồn tại của ta.
Ngắm nhìn rất nhiều loại cây cỏ, không hái xuống, không giẫm lên, ta chậm rãi bước gần tới một con đường nhỏ được hoa bao xung quanh.
Khuôn mặt bỗng chốc tràn đầy tươi cười nhìn từng đóa mẫu đơn đến no mắt. Từng có người nói rằng, những bông hoa cũng có sinh mệnh của riêng mình. Chỉ có tươi cười với chúng, chúng mới tỏa sáng rực rỡ với mỗi người.
Ta ngắm nhìn những đóa hoa tiên diễm quá lâu, chờ đợi một điều gì đó quá lâu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy phiền toái.
Ta vẫn cười cười như trước đi tới, nhưng lại dần dần rời xa hoa viên, hướng tới chỗ của lão nhân nọ cùng vị Vương gia đẹp trai.
Vì sao lại biết họ đang ở đâu ư?
Khẽ cười cười, chẳng vì sao cả, chỉ là do ta đã thả một chút phấn hương theo dõi trên người Khiếu mà mình vừa học được. Là Tiểu P vì không chịu nổi sự bắt ép dụ dỗ mà phải dạy ta, thật ra thì ta cũng chỉ có chút tò mò muốn đùa giỡn một chút thôi, không hề nghĩ rằng nó lại phát huy hiệu quả như sớm như vậy!
Không hề hứng thú nghe bọn họ nói chuyện cơ mật gì, chỉ là muốn tìm người chơi cùng ta mà thôi.
“Vì sao lại cản ta……” Là Khiếu đang nói, ta biết là hắn mà.
“Điện hạ, xin ngươi hãy thật ổn trọng, bệ hạ mấy ngày nay lúc nào cũng hỏi tung tích Văn đại nhân, ta cũng chỉ có thể như vậy a!” Là thanh âm lo lắng của lão nhân nọ, ta biết rằng bọn họ đang nói đến ta.
Ta lẳng lặng ngồi sau hòn non bộ, nhìn lên bầu trời trong xanh, nghe bọn nói chuyện, nếu còn có ấm trà thì thật tuyệt vời.
“Sao mà ổn được, Tiểu Từ sẽ không như hắn. Hắn, hắn quả thực là một tên lưu manh!” Lời nói thật chua chát, “Ngươi không biết hơn một tháng nay hắn náo loạn như thế nào đâu, căn bản không thể bằng đến một sợi lông của Tiểu Từ, nếu không phải vì phụ hoàng, ta, ta……”
“Điện hạ, thật sự không thể tìm thấy Văn đại nhân sao?”
“Ta đã phái tất cả mật thám ra ngoài tìm, nhưng…… nhưng mà, là hắn muốn trốn tránh ta, ta biết, hắn, hắn không muốn thấy ta!”
“Điện hạ……”
“Ngươi nói xem, ngươi nói xem tại sao, ta đối với hắn tốt như vậy. Hắn thích hoa mai, ta đem tất cả các loại cây đổi thành hoa mai. Hắn thích hoa lan, ta đem tặng hắn những giống hoa lan tốt nhất thế giới, vì sao hắn lại muốn trốn tránh ta!”
“Chẳng lẽ “Tiểu Từ” kia không thể thay thế sao?”
“Hắn không xứng! Tiểu Từ của ta thanh cao như vậy, xinh đẹp như vậy, hiểu lễ nghĩa tri thức, uyên bác như vậy. Tên lưu manh kia sao có thể thay thế hắn! Hắn, hắn chỉ là lớn lên giống Tiểu Từ mà thôi, hắn sao có thể có được khí chất của Tiểu Từ. Hắn cùng lắm chỉ là một thằng hề khoác lên trên người vẻ ngoài cao quý của Tiểu Từ mà thôi!”
“Điện hạ……”
“Hừ, ngươi không cần phải nói nữa, ta biết, ta sẽ không thương yêu hắn, trước khi Tiểu Từ trở về!”
“Như vậy là tốt nhất!”
“……”
Bọn họ vẫn như cũ nói nói cái gì đó, nhưng mà ta đã không còn hứng thú nghe được bất cứ điều gì nữa.
Vẫn như cũ nhìn ngắm không trung xanh mát, yên lặng đứng lên, vỗ vỗ những phiến lá cùng bụi đất bám trên người, lẳng lặng rời đi.
Một thằng hề? Ha hả, hóa ra ta còn có biệt hiệu như vậy, nhưng mà biệt hiệu này xem ra còn thực văn minh nha, nói chung so với những biệt hiệu trước kia như đồ đê tiện, đứa con ma quỷ còn tốt hơn một chút, thật không tồi chút nào, ta sẽ nhận cái biệt hiệu này.
Văn Dận Từ, Văn Uyên Các đại học sĩ, đọc nhiều sách vở. Tuy rằng không biết vì sao hoàng thượng lại coi trọng y, nhưng ta biết, ta và y thủy chung sẽ không bao giờ giống nhau. Y vĩnh viễn là thiên nga cao quý trong mắt hắn, mà ta mãi mãi cũng chỉ là một con vịt xấu xí không bao giờ có thể biến thành thiên nga xinh đẹp.
Bất luận là ở thế giới hiện đại phồn hoa, hay ở thời cổ đại đầy rẫy phân tranh xảo quyệt, ta vĩnh viễn cũng không được ngọn đèn sân khấu chiếu tới, trở thành một trong những diễn viên trên đó, bởi vì ta chỉ là một thằng hề đáng thương hại mà thôi.
Chiêng trống huyên náo, phục trang diễn xuất sặc sỡ, mở màn bằng một trò hay, mà ta cũng sẽ chỉ ngồi trên một chiếc ghế thật xa, thưởng thức màn biểu diễn hoa lệ.
Có người đã từng nói rằng, chỉ cần trở thành đệ nhất, tất cả mọi thứ sẽ trở thành quá khứ!
“Ta sẽ trở thành người nổi danh hạng nhất!”
Từng có một đứa nhỏ bảy tuổi thề rằng muốn trở thành đệ nhất, bởi vì nó phải chứng minh, nó không phải là khắc tinh trong miệng mọi ngươi, không phải như mọi ngươi đã nói, là một kẻ vô dụng như cha của mình.
Không hề có một người nào dạy dỗ nó, thậm chí nó còn không hề vào nhà trẻ đến một ngày mà bước thẳng lên tiểu học.
Tan học, khác với những đồng học khác ở trên sân trường chơi đùa, nó tuy hâm mộ họ nhưng vẫn ở lại trong lớp, tự nhủ với chính mình rằng không được hâm mộ họ, bởi vì bản thân muốn trở thành đệ nhất, chứng minh bản thân mình, cho nên phải bỏ qua cơ hội được nghỉ ngơi.
Thời gian ăn trưa, nhìn thấy những đứa bạn khác ăn trong nhà hoặc ăn suất cơm trong nhà ăn của trường, mà nhìn xuống hai bàn tay trắng của mình, nó chỉ có thể yên lặng cầm sách giáo khoa rời xa nơi truyền tới mùi thơm nồng đậm của thức ăn.
Đứng ở trong góc uống nước cho đỡ đói, đứa nhỏ tự nói với chính mình, không được nghĩ rằng mình đang đói bụng, bởi vì nhà a di căn bản sẽ không để ý đến sự tồn tại của mình, chỉ cần có thể trở thành đệ nhất, a di nhất định sẽ cho ta ăn những phần cơm trưa ngon nhất thế giới!
Nó không có bằng hữu, không có một tiểu bằng hữu nào nguyện ý cùng nó làm bạn, bởi vì nó là con mọt sách! Nó tự nhủ với mình rằng, chỉ cần mình trở thành đệ nhất, bọn họ ai cũng sẽ muốn làm bạn với mình, chắc chắn là vậy!
“Lão sư, em không thấy bút của em!” Thanh âm thực ngọt ngào, đó là tiếng của nữ sinh ngồi phía trước nó.
Hai má tròn trịa ửng hồng, mà ở trong trí nhớ của nó, cô gái ấy thực thiện lương, thực đáng yêu.
“Thế à? Tiểu Hồng, không phải em đã để quên nó ở nhà chứ?”
“Không đâu, em, em vẫn đặt ở trên bàn mà, ô ô ô ~ nhất định là ai lấy mất của em rồi ~”
“Đừng khóc, không có ai lấy đâu……!”
“Lão sư, là nó, là nó lấy của em, bởi vì mẹ em nói cha nó là ma quỷ, phải cẩn thận!” Quay đầu lại, nó thấy một nam sinh cao lớn chỉ vào mình nói.
Khi đó, nó bảy tuổi đối mặt với sự nghi ngờ của gião viên, với sự nghi ngờ của bạn bè, sợ hãi nhưng vẫn cố gắng sống sót.
“Không, không phải em……” Run rẩy đứng lên, không phải mình làm, mình không lấy trộm đồ vật của người khác!
“Ngươi làm, ngươi làm!”
“Là ngươi làm……”
“Cha ngươi là ma quỷ……!”
“Không phải…….” Không phải mình, không phải mà ~!
Không ai giúp một người không có gì như nó, không ai tội nghiệp một đứa nhỏ chỉ có độc một chiếc bút chì trên bàn như nó. Lão sư vĩ đại lúc này cũng chỉ như những người khác khi nhục nó, thậm chí nó còn thấy cả sự khinh miệt trong mắt ông!
Không phải là nó mà……
Tan học về nhà, đứa nhỏ bị đạp vào trong góc tường, bị một nhóm người cao lớn vây quanh đánh đập, không phản kháng, bởi nó bất lực. Nó chỉ cuộn mình, cảm thụ những trận đánh đập phẫn nộ của họ.
Không phải mình trộm, không phải mình!
Không ai tin nó sao? Chỉ vì nó là đứa con của người cha bị gọi là “ma quỷ”, chỉ vì nó vừa sinh ra đã khắc chết chính mẹ của mình, chỉ vì nãi nãi của nó chết trong nhà tù!
Chậm rãi đứng lên, nó từ mặt đất lạnh lẽo đứng lên. Nó tự nhủ với mình không cần phải khổ sở, chỉ cần mình trở thành đệ nhất, sẽ không còn ai cho rằng mình là kẻ trộm, sẽ không còn ai nữa!
Bầu trời tăm tối, mặt đất tăm tối, hết thảy đều chìm trong một mảnh tăm tối……
Về nhà, về nhà a di thôi.
Đi ngang qua ngôi nhà có đèn điện sáng trưng, xuyên qua lớp cửa thủy tinh trong suốt, nó nhìn thấy cả một gia đình vui vẻ cười đùa, trên mặt tiểu hài tử đó vĩnh viễn tràn đầy nụ cười khoái hoạt, trên mặt cha mẹ đứa trẻ ấy vĩnh viễn là nét sủng nịch nhân từ.
“Sao tối như vậy con mới về nhà?” Trong lời nói chứa đầy sự lo lắng.
“Ân, vì ở trường con có việc đột xuất ấy mà!”
“Được rồi, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi, nhanh lên con!”
“Vâng ~”
……
Cố gắng kéo lê thân mình nặng trịch, liệu có người nào đó nguyện chờ đợi mình về nhà hay không, nếu mình là người tốt nhất?
“Đã về rồi à……?” Thanh âm đầy hờ hững vang lên.
“Vâng ~!”
“Ngươi về muộn quá, chúng ta đã ăn xong trước rồi. Tự ngươi ăn một mình đi!”
“Ân, vâng!”
Buông cặp sách, trong phòng khách chỉ còn lại mình nó.
Cơm lạnh như băng, chỉ còn sót lại chút đồ ăn, không có chút canh nào, liền lấy chút nước lạnh đứng trong phòng bếp ăn bữa tối của mình.
Nếu mình trở thành đệ nhất, a di có thể liếc mắt nhìn mình một cái hay không?
Đệ nhất?
Đệ nhất!
Đệ nhất.
Đệ nhất
……
Nó bảy tuổi, trở thành hạng nhất, xếp hạng nhất trong kỳ thi cuối kỳ, đứng nhất lớp. Nó nở nụ cười, cười đến xán lạn vô cùng, bởi vì nó tin rằng chắc chắn tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ.
“Ba ~!”
Nhưng chỉ một cái tát liền đánh nát mọi hy vọng của nó!
“Ngươi gian lận đúng không hả?”
Ngẩng đầu, là khuôn mặt giận dữ của a di,
Quay đầu, là nụ cười khinh miệt của thầy giáo,
Lại quay đầu lại, là sự châm chọc của bạn bè……
Không nói một lời nào, trên tay là phiếu điểm bị chính mình xiết chặt, mặt trên rõ ràng viết hai chữ “xuất sắc”, không hề có chút sai lệch, thế nhưng vẫn chỉ nhận được hai chữ “gian lận”!
“Ha hả, nói thực đúng nha, đứa con của ma quỷ sao có thể đạt được thành tích tốt như vậy…….!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Chắc chắn là gian lận rồi……!”
“Đồ gian lận ~”
“Nó còn đi ăn trộm đồ người khác đó……”
“Còn nữa, nó……!”
“……”
Nó yên lặng cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Hóa ra mọi cố gắng của bản thân trong mắt bọn họ chỉ là trò hề, không có một chút giá trị nào, thậm chí mọi cố gắng thật sự cũng đều bị coi thường.
“Nhanh lên, mau nói đúng vậy đi!”
Đầu bị a di dùng sức ấn xuống, cố gắng uốn cong người về phía trước, lúc đầu còn giãy dụa, nhưng rồi cũng từ bỏ, rồi cuối cùng là thỏa hiệp. Có lẽ chính bản thân mình không cần phải cố gắng, cố gắng thật nhiều, cuối cùng chỉ làm trò hề cho người khác mà thôi.
“Thực xin lỗi, là ta đã gian lận.”
Bàn tay ấn chặt trên đầu đã không còn nữa, ngẩng đầu, nhìn mọi người. Đúng vậy. Gian lận, là nó gian lận, nó thừa nhận. Đáp án này đã khiến các người vừa lòng chưa?
Đối với lão sư trẻ tuổi, với a di hờ hững, với những đứa bạn đầy vẻ khinh miệt luôn có cha mẹ che chở cho chúng,
Nở một nụ cười thật tươi!
Một nụ cười thật xán lạn!
Một Huệ Thành Thiên đã từng cố gắng hết sức mình,
Nở nụ cười!
“Phu quân……”
“Đại nhân, đại nhân……”
Bên tai tràn ngập hí khúc huyên náo, mà ta lại thất thần.
“Tiểu P a ~ Có chuyện gì vậy a?” Cười cười với thị vệ đẹp trai đang tức giận, có phải y cũng vì mình giống Văn Dận Từ mà bảo hộ hay không?
Ha hả, cười cười tự hỏi tự đáp cũng tốt lắm. Ai lại đi bảo hộ một người ngu ngốc chứ, đúng không?
Xuyên qua thân người của thị vệ Tiểu P, ta nhìn thấy vị Vương gia yêu sâu đậm Văn Dận Từ kia, nụ cười xán lạn lại hằn lên hai má.
“Phu quân a a a a ~” Ôm lấy, hôn nhẹ, ngửi ngửi, cọ cọ, thật thoải mái a!
“Buông ra!” Ngươi phẫn nộ ư? Phẫn nộ vì đột nhiên có kẻ như rác rưởi bám dính lấy ngươi đúng không?
“Phu quân ~”
“Ngươi, ngươi kêu ta là gì?” Đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại.
“Là phu quân đó, vừa rồi trên sân khấu có lời ca như vậy mà, ta chỉ nghe rõ có một câu vậy thôi, ha hả ~!” Có mỡ có mỡ, có mỡ mà không húp không phải là uổng cả đời trai trẻ sao???
“Ngươi, ngươi có biết nó có nghĩa gì không?” Ha hả, bị ta chọc cho tức đến phát run rồi sao, ha hả, thở sâu thở sâu nào, nguôi giận đi nào, sờ sờ, thuận thuận khí nào ~ ta thật biết săn sóc đó nha!
“Đương nhiên, ta là ai a, ta chính là thiên…… tài đó……!” Kiêu ngạo kiêu ngạo, vấn đề khó như vậy cũng được ta giải quyết ngon ơ, ta không phải thiên tài thì còn ai chứ, hơn nữa, tốt xấu gì ta cũng từng đứng nhất đó, ha hả, lúc còn học tiểu học. Bất quá cũng chẳng dễ dàng lắm, thật là! Bất quá hình như là do ta gian lận đi, ha hả, nhớ không rõ, quản làm gì nữa!
“Ngươi……!”
“A, phu quân à, ta không phải xinh đẹp như hoa sao ai ai ai a, đừng không biết phúc như vậy chứ!” Vỗ vỗ vai hắn, ta vui cười nói với vị Vương gia anh tuấn tiêu sái này.
“Làm càn……!”
“A a a, Tiểu P, cứu cứu đại nhân nhà ngươi với, Vương gia nhà ngươi muốn giết người nha ~!”
Thật may vì ta phản ứng nhanh nhẹn, chứ không ta thật sự bị Vương gia đẹp trai này một chưởng đánh chết. Quay đầu lại nhìn nhìn, ai, mặt sao lại tái thành như thế rồi!
“Phu quân a, mặt ngươi sao lại xanh quá vậy, trở về ta sẽ sắc thuốc bổ cho ngươi uống ~ oa ~ lại đánh ta……!”
Thằng hề? Có phải ta hiện tại đã trở thành một thằng hề trong mắt văn võ bá quan trong triều hay không? Có phải ta đã đem hình tượng Tiểu Từ của ngươi hoàn toàn phá hủy? Có phải hiện giờ ngươi đang thật sự mong ta nhanh chết sớm đi đúng không?
“Uy, Vương gia, nếu ta thật sự bị ngươi đánh chết, ngươi có thấy khổ sở hay không?”
Chạy vào sân, không có ai. Phía sau là vị Vương gia đang tức giận, là vị Vương gia ổn trọng trong mắt mọi người.
“Ngươi đi chết đi ~!”
Xán lạn tươi cười, cười cười nhìn hắn dần dần rút ngắn khoảng cách……
“Oa, ngươi còn muốn đánh ta……!”
“Hừ……!”
“Tiểu P a a a a a ……………..!”
Sự yên tĩnh tựa hồ bị phá vỡ, đóa mẫu đơn bung nở diễm lệ sắc đỏ tươi tắn giữa trời chiều hạ, nhuộm hết thảy thành một màu lửa đỏ!
Vũ Văn Khiếu, ngươi yêu Văn Dận Từ ư?
Yêu?
Ta đây lại yêu vị Vương gia yêu Văn Dận Từ này!
Nhưng mà
Một cỗ xe ngựa sắc tím tinh xảo chậm rãi đi đến, trong xe ắt hẳn phải là một nhân vật có địa vị cao quý.
Mũ miện kim sắc (màu vàng), tóc dài phiêu dật, ngũ quan tuấn mỹ cùng thân thể cường tráng, trang phục tươm tất – nam nhân trước mắt ta vô cùng tuấn tú, thậm chí dùng từ “chói mắt” để miêu tả hắn cũng không sai.
Si ngốc nhìn hắn, ta thích hắn ư..? Ta..? Chắc vậy, dù sao lúc ta suy yếu, người ta thấy là hắn; lúc ta thống khổ, người ta thấy là hắn; lúc ta thực mong ước có người đem một chút ấm áp tới cho ta, người ta thấy cũng là hắn.
Yêu hắn..? Ta không biết.
Hơn một tháng sớm chiều ở chung, tự đáy lòng ta có thể cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, sự cường ngạnh của hắn, thậm chí cả yêu thương của hắn.
Ông trời, ta thực còn có thể có được thứ tình yêu xa xỉ kia?
Một nụ cười theo thói quen nở trên gương mặt,
Có lẽ ta có thể!
Muốn đưa tay chạm vào cặp mắt sắc sảo như ưng kia, chạm vào đôi môi khêu gợi kia……
“Ai u ~ tmd đau chết lão tử ta a!” Kháo, xe ngựa cái khỉ gì chứ, sao đến cả chống xóc cũng không có, đau chết mất!
Ô ô ô ~ kế hoạch lén ăn đậu hủ của ta chính thức phá sản, bởi vì trên trán cùng xung quanh mắt của Vũ Văn Khiếu đã muốn nổi gân xanh rồi!
“Chẳng lẽ ngươi không thể lịch sự hơn một chút sao?” Thanh âm trầm thấp, dường như hắn đang vô cùng bất mãn, “Cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi cho tử tế hơn được sao?”
“Lịch sự?” Xoa xoa cái mông đáng thương của mình, “Lão tử khi sinh ra đã là như vậy, không ai dạy ta phải lịch sự hết!”
Không ai dạy, hừ, chẳng qua người phải dạy ta đều đã chết, đang chơi mạt chược với ông trời rồi ~!
“Ngươi……” Hung hăng trừng mắt với ta – người bị hắn chán ghét, “Ngươi hiện tại là Văn Dận Từ, là một đại học sĩ học vấn uyên bác, ta không phải đã dạy ngươi rồi sao!”
Khuôn mặt tức giận, biểu tình sinh khí, tất cả đều chỉ ra sự bất mãn của ngươi với ta!
Mỉm cười, đúng vậy, ta là Văn Dận Từ, không phải Huệ Thành Thiên, không phải Huệ Thành Thiên luôn mong chờ được trời cao để ý tới.
“Kìa kìa, sao lại phải tức giận vậy chứ!” Ta mon men tới gần, sờ sờ khuôn ngực cường tráng, ha hả, thật là rắn chắc, “Vương gia a, ngươi không phải cũng đã biết rồi sao, người ta vẫn còn rất rất đau nha, ngươi không tin ư? Ta cho ngươi xem, chắc chắn sẽ tin ngay thôi!”
Hì hì, ta cởi ta cởi ta cởi ta cởi cởi cởi, cởi quần áo là sở trường đệ nhất của ta đó.
“Láo xược!” Hắn đẩy ta ngã sang một bên, “Ngươi, ngươi sao lại không biết thẹn như vậy?”
Được rồi, nêu không cho cởi, vậy không cởi nữa. Còn về phần không cảm thấy thẹn? Ha hả, thấy thẹn là cái gì? Đâu có ai dạy ta!
“Được được được, ta không biết thẹn, ta thấp hèn vô cùng là được rồi chứ gì?!” Vẫn cười meo meo mà sán lại gần Khiếu.
“Ta chưa hề nói ngươi thấp hèn!”
“Ha hả, không sao, chưa nói cũng chẳng sao, dù thế nào đi nữa thì ta vẫn chính là như vậy thôi!” Ta ngây ngốc nhìn vị Vương gia uy nghiêm này, có lẽ ngươi là người đầu tiên nói rằng ta không phải người hèn hạ.
Sáp lại gần hơn nữa, ha hả, đã có chút hảo cảm rồi, đương nhiên phải tranh thủ thời cơ “húp mỡ”, sờ sờ, cọ cọ, ngửi ngửi, hôn hôn, ách, cái này có lẽ không được, thôi quên đi, để dành lần sau!
“Ngươi tránh xa ta ra một chút!” Hắn vừa tránh thoát khỏi sự “xâm phạm” của ta vừa chán ghét nói, “Ngươi nhớ kỹ cho ta, không có chuyện gì thì không được phép nói lung tung, cũng không được đi loạn, phải ngoan ngoãn theo sau ta, có ai hỏi thì phải nói là vì bị bệnh nặng nên đã quên rất nhiều chuyện!”
Ta gật đầu, không hỏi vì sao. Đôi khi có những dối gạt đều tốt đẹp,không nhất định phải vạch rõ chân tướng. Cũng như cảm giác của hắn đối với ta, tuy rằng chán ghét ta, nhưng nếu không có nó ta sẽ không còn cơ hội ở bên cạnh hắn nữa.
Cười cười nhìn hắn, nằm xuống, thật mệt mỏi quá!
Buổi sáng năm ngày trước, ta bị Tiểu P đồng học lôi ra từ ổ chăn ấm áp, hơn nữa còn giúp ta vội vàng chuẩn bị tới thư phòng, vì sao phải giúp ta ư? Ha hả, đừng hiểu lầm, chính là vì ta ngủ rất say, không chỉ gây phiền toái cho người khác mà còn tự làm hại mình, làm cho đùi phải máu không được tuần hoàn, hay nói đơn giản là đùi phải tê rần không đi được a!
“Ngươi không biết viết chữ?” Lười biếng nhìn nhìn nam nhân đẹp trai đang nổi trận lôi đình.
Gật đầu! Ta quả thật không biết viết mà. Nếu ở đây ngươi có bút máy hay bút bi gì đó, ta còn có thể viết mấy chữ so ra với gà bới đẹp hơn một chút!
“Vậy ngươi có biết chữ không?”
Lắc đầu, ha hả, chữ phồn thể cũng không biết. Ta chính là thanh niên tán thành chữ giản thể nha, phồn thể ta nhìn không hiểu!
“Vậy ngươi biết cái gì hả?” Vị vương gia đẹp trai trước mắt của ta đang điên cuồng nhẫn nhịn.
“Ân, để ta nghĩ coi sao nga!” Trầm tư trầm tư, ta sẽ làm gì bây giờ nhỉ?
“Khụ khụ, ta còn biết nói chuyện!”
“Ngươi……!”
“A nha, Vương gia thân ái, nói chuyện cũng không hề dễ dàng đâu, có người còn không biết cách nói chuyện đó!” Thừa dịp đại soái ca bị ta chọc cho tức chết, ta sáp lại gần, ôm cổ, ha hả, thơm quá đi!
“Cút ngay!”
“A a Tiểu P…….!”
Ta, nam thanh niên “cứng” Huệ Thành Thiên thời hiện đại xuyên về thời cổ đại, lần thứ n bị đại soái ca này đạp văng ra xa, theo thói quen kêu cứu Tiểu P, đương nhiên, vị thị vệ anh tuấn sau khi bị ta cười nhạo vì cái tên n lần, cũng là hình thành phản xạ có điều kiện tiếp nhận cái tên Tiểu P ta đặt cho hắn!
Ta dựa vào một cái ôm thật ấm áp, Tiểu P là thị vệ thân cận của ta, đương nhiên sẽ bảo vệ ta an toàn!
“Au au au ~ đau quá đi!” Lại ở trong lồng ngực Tiểu P kêu khóc, ha hả, đã quên nói cho Khiếu biết, ta còn biết giả khóc nữa nha!
“Đừng giả vờ nữa, Bích…… Trương thị vệ sẽ không để cho ngươi bị thương!”
Xí, chả thú vị gì cả. Phủi phủi bụi trên người, rời khỏi cái ôm ấm áp nọ.
“Ta nói cho ngươi biết, yến hội của Thừa tướng năm ngày sau nhất định phải đi, tuy rằng Thừa tướng đã biết chuyện của ngươi, nhưng vẫn không thể để người khác biết được, ngươi phải hảo hảo học tập thói quen hằng ngày của Văn Dận Từ cho ta!”
Ta phất phất tay áo, làm bụi đất cũng theo đó mà bay tung lên. Vì sao những người đẹp trai thời cổ đại đều phải phất phất tay áo như thế chứ, không thể hiểu nổi!
Nhưng điều mà một người đáng thương như ta biết, là từ hôm nay trở đi, cuộc sống học tập nơi cổ đại của ta chính thức bắt đầu.
Lại nói thêm Huệ Thành Thiên thiên tài ta, sau khi mười tám phu tử đã rời đi, đại soái ca thời cổ đại – Vương gia quyết định phải biến ta thành một thanh niên lợi hại tâm phong, hơn nữa cũng cảnh cáo ta không nên tùy tiện nói chuyện.
“Đại nhân, đại nhân……”
Từ một chỗ xa xa nào đó bỗng có tiếng Tiểu P truyền đến, mở to mắt, oa, đúng là Tiểu P rồi!
Ôm cổ, ha hả, kỳ thật Tiểu P cũng vô cùng tuấn tú đó nha, nhanh tranh thủ mà lau lau đi nước miếng chảy xuống lúc ngủ thôi!
“Đại..đại nhân, tới rồi!”
“Nga!” Buông Tiểu P ra, chống lại một ánh mắt phẫn nộ đang chiếu thẳng vào mình. Ha hả, không phải ngươi còn đang ngủ sao, hung hăng như vậy làm gì chứ, bất quá, ha hả, đúng là quá đẹp trai nha!
Đi theo thất hoàng tử Vương gia Vũ Văn Khiếu luôn được biết bao người khen ngợi này, bước vào một tòa đại trạch hùng vĩ.
Trên đầu là mũ mão nặng trịch, trên người là bao trang sức phụ kiện rườm rà, ngoài sự náo nhiệt kia ra, cũng chỉ còn sự dối trá, lừa lọc!
Mọi người ai ai cũng mỉm cười với mình,mỉm người với vị hoàng tử ở phía trước mình này.
Ta vẫn mỉm cười như trước, phía sau có Tiểu P đi theo, phía trước lại là một bóng dáng cao lớn, không hiểu sao bỗng có một cảm giác an tâm đến lạ!
“Thất hoàng tử, thứ lỗi cho lão phu không tiếp đón người từ xa……!” Một lão nhân hiền lành bước tới.
“Đâu dám đâu dám, Lý Thừa tướng!” Nhìn nhìn khuôn mặt vừa rồi còn đang phẫn nộ với mình, hóa ra đây chính là thuật biến đổi sắc mặt trong truyền thuyết nha!
“Đây không phải là Văn đại nhân hay sao, thất kính thất kính!” Oa, cúi người đúng góc 45 độ tiêu chuẩn, lão nhân này thực là lợi hại.
“Văn đại nhân?……” Lão nhân này kêu ai a? Quay trái quay phải tìm kiếm, nào có ai a!
“Ai u, ai dám đá lão tử…… T……” Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của vị Vương gia đẹp trai trước mắt, một kẻ thông minh như ta nháy mắt liền nhận ra, Văn đại nhân kia không phải là ta hay sao! Ha hả, sống mười bảy năm trời đây là lần đầu tiên có người kêu mình là Văn đại nhân nha, *** thích thật!
“Ha hả, xin chào xin chào……” Cúi đầu ngây ngô cười, “Úi úi, sao lại đá ta nữa!” Thật là, sao phải đá nhau đau thế chứ!
“Không sao, Văn đại nhân chẳng qua là không câu nệ tiểu tiết với ta thôi, mời vào mời vào ~!”
Thấy chưa, ngay cả Thừa tướng cũng đâu có so đo với ta như vậy, hừ!
Hậu viện thật yên lặng, không có sự náo động ồn ào như ở tiền viện, nhưng vẫn không mất đi chút trang nhã. Gió nhẹ phất qua, còn có thể nghe thấy hương hoa ngọt dịu khe khẽ.
Có lẽ ta đã lâu lắm rồi không được thấy thảm hoa cỏ xinh đẹp, hiện tại thấy từng bông hoa ngọn cỏ trong vương phủ đều thực thanh lịch, thực cao quý, nhưng ta không thích.
Đã quên mất còn có hai nhân vật đáng sợ đang tồn tại ngay bên cạnh, ta lưu luyến chạm vào từng đóa mẫu đơn, hưởng thụ hương thơm dịu ngọt của chúng.
“Văn đại nhân nếu thích hoa cỏ phủ lão phu, vậy ở đây lâu một chút đi!” Lão nhân khuôn mặt tươi cười nói.
“Được!” Khóe mắt khẽ nhìn sang Khiếu, có thể thấy hắn nhíu nhíu mày, thật là tầm thường phải không? Đúng vậy, ta vốn cũng rất tầm thường rồi, ta sao có thể giả vờ bản thân thánh khiết, thanh cao gì. Trong những mai lan trúc cúc tao nhã này, ta chỉ biết có hoa cúc là để tưởng niệm người chết thôi!
“Ngươi ở đây không được đi lung tung, chờ ta trở lại!” Thanh âm trầm thấp, có thể cảm giác được một tia không kiên nhẫn của ngươi.
“Đi nhanh về nhanh a ~” Ta nhào vào ôm lấy, hả hả, dù sao quanh đây cũng đâu có ai ngoài một lão nhân đâu!
“Buông ra……!” Bàn tay hắn vung lên, muốn thuận tay đẩy ta ra sao? Nhưng mà Tiểu P không có ở đây a, ô ô ô, xong rồi, tất cả chỉ tại mình nhất thời xúc động a!
“Điện hạ……”
“Hừ……!”
Hướng tới lão nhân kia một ánh mắt cảm kích, thật là một người tốt, người tốt nha. Ta Văn Dận Từ một ngày nào đó chắc chắn sẽ báo đáp ngươi, hả hả, nhưng mà ta là Huệ Thành Thiên, cho nên a, lão nhân, chắc là ta cũng chẳng báo đáp được gì cho ngươi rồi!
Vội vàng rời đi, ta biết bọn họ rời đi không phải vì cái không khí náo nhiệt của ngày sinh nhật kia, mà là vì sự tồn tại của ta.
Ngắm nhìn rất nhiều loại cây cỏ, không hái xuống, không giẫm lên, ta chậm rãi bước gần tới một con đường nhỏ được hoa bao xung quanh.
Khuôn mặt bỗng chốc tràn đầy tươi cười nhìn từng đóa mẫu đơn đến no mắt. Từng có người nói rằng, những bông hoa cũng có sinh mệnh của riêng mình. Chỉ có tươi cười với chúng, chúng mới tỏa sáng rực rỡ với mỗi người.
Ta ngắm nhìn những đóa hoa tiên diễm quá lâu, chờ đợi một điều gì đó quá lâu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy phiền toái.
Ta vẫn cười cười như trước đi tới, nhưng lại dần dần rời xa hoa viên, hướng tới chỗ của lão nhân nọ cùng vị Vương gia đẹp trai.
Vì sao lại biết họ đang ở đâu ư?
Khẽ cười cười, chẳng vì sao cả, chỉ là do ta đã thả một chút phấn hương theo dõi trên người Khiếu mà mình vừa học được. Là Tiểu P vì không chịu nổi sự bắt ép dụ dỗ mà phải dạy ta, thật ra thì ta cũng chỉ có chút tò mò muốn đùa giỡn một chút thôi, không hề nghĩ rằng nó lại phát huy hiệu quả như sớm như vậy!
Không hề hứng thú nghe bọn họ nói chuyện cơ mật gì, chỉ là muốn tìm người chơi cùng ta mà thôi.
“Vì sao lại cản ta……” Là Khiếu đang nói, ta biết là hắn mà.
“Điện hạ, xin ngươi hãy thật ổn trọng, bệ hạ mấy ngày nay lúc nào cũng hỏi tung tích Văn đại nhân, ta cũng chỉ có thể như vậy a!” Là thanh âm lo lắng của lão nhân nọ, ta biết rằng bọn họ đang nói đến ta.
Ta lẳng lặng ngồi sau hòn non bộ, nhìn lên bầu trời trong xanh, nghe bọn nói chuyện, nếu còn có ấm trà thì thật tuyệt vời.
“Sao mà ổn được, Tiểu Từ sẽ không như hắn. Hắn, hắn quả thực là một tên lưu manh!” Lời nói thật chua chát, “Ngươi không biết hơn một tháng nay hắn náo loạn như thế nào đâu, căn bản không thể bằng đến một sợi lông của Tiểu Từ, nếu không phải vì phụ hoàng, ta, ta……”
“Điện hạ, thật sự không thể tìm thấy Văn đại nhân sao?”
“Ta đã phái tất cả mật thám ra ngoài tìm, nhưng…… nhưng mà, là hắn muốn trốn tránh ta, ta biết, hắn, hắn không muốn thấy ta!”
“Điện hạ……”
“Ngươi nói xem, ngươi nói xem tại sao, ta đối với hắn tốt như vậy. Hắn thích hoa mai, ta đem tất cả các loại cây đổi thành hoa mai. Hắn thích hoa lan, ta đem tặng hắn những giống hoa lan tốt nhất thế giới, vì sao hắn lại muốn trốn tránh ta!”
“Chẳng lẽ “Tiểu Từ” kia không thể thay thế sao?”
“Hắn không xứng! Tiểu Từ của ta thanh cao như vậy, xinh đẹp như vậy, hiểu lễ nghĩa tri thức, uyên bác như vậy. Tên lưu manh kia sao có thể thay thế hắn! Hắn, hắn chỉ là lớn lên giống Tiểu Từ mà thôi, hắn sao có thể có được khí chất của Tiểu Từ. Hắn cùng lắm chỉ là một thằng hề khoác lên trên người vẻ ngoài cao quý của Tiểu Từ mà thôi!”
“Điện hạ……”
“Hừ, ngươi không cần phải nói nữa, ta biết, ta sẽ không thương yêu hắn, trước khi Tiểu Từ trở về!”
“Như vậy là tốt nhất!”
“……”
Bọn họ vẫn như cũ nói nói cái gì đó, nhưng mà ta đã không còn hứng thú nghe được bất cứ điều gì nữa.
Vẫn như cũ nhìn ngắm không trung xanh mát, yên lặng đứng lên, vỗ vỗ những phiến lá cùng bụi đất bám trên người, lẳng lặng rời đi.
Một thằng hề? Ha hả, hóa ra ta còn có biệt hiệu như vậy, nhưng mà biệt hiệu này xem ra còn thực văn minh nha, nói chung so với những biệt hiệu trước kia như đồ đê tiện, đứa con ma quỷ còn tốt hơn một chút, thật không tồi chút nào, ta sẽ nhận cái biệt hiệu này.
Văn Dận Từ, Văn Uyên Các đại học sĩ, đọc nhiều sách vở. Tuy rằng không biết vì sao hoàng thượng lại coi trọng y, nhưng ta biết, ta và y thủy chung sẽ không bao giờ giống nhau. Y vĩnh viễn là thiên nga cao quý trong mắt hắn, mà ta mãi mãi cũng chỉ là một con vịt xấu xí không bao giờ có thể biến thành thiên nga xinh đẹp.
Bất luận là ở thế giới hiện đại phồn hoa, hay ở thời cổ đại đầy rẫy phân tranh xảo quyệt, ta vĩnh viễn cũng không được ngọn đèn sân khấu chiếu tới, trở thành một trong những diễn viên trên đó, bởi vì ta chỉ là một thằng hề đáng thương hại mà thôi.
Chiêng trống huyên náo, phục trang diễn xuất sặc sỡ, mở màn bằng một trò hay, mà ta cũng sẽ chỉ ngồi trên một chiếc ghế thật xa, thưởng thức màn biểu diễn hoa lệ.
Có người đã từng nói rằng, chỉ cần trở thành đệ nhất, tất cả mọi thứ sẽ trở thành quá khứ!
“Ta sẽ trở thành người nổi danh hạng nhất!”
Từng có một đứa nhỏ bảy tuổi thề rằng muốn trở thành đệ nhất, bởi vì nó phải chứng minh, nó không phải là khắc tinh trong miệng mọi ngươi, không phải như mọi ngươi đã nói, là một kẻ vô dụng như cha của mình.
Không hề có một người nào dạy dỗ nó, thậm chí nó còn không hề vào nhà trẻ đến một ngày mà bước thẳng lên tiểu học.
Tan học, khác với những đồng học khác ở trên sân trường chơi đùa, nó tuy hâm mộ họ nhưng vẫn ở lại trong lớp, tự nhủ với chính mình rằng không được hâm mộ họ, bởi vì bản thân muốn trở thành đệ nhất, chứng minh bản thân mình, cho nên phải bỏ qua cơ hội được nghỉ ngơi.
Thời gian ăn trưa, nhìn thấy những đứa bạn khác ăn trong nhà hoặc ăn suất cơm trong nhà ăn của trường, mà nhìn xuống hai bàn tay trắng của mình, nó chỉ có thể yên lặng cầm sách giáo khoa rời xa nơi truyền tới mùi thơm nồng đậm của thức ăn.
Đứng ở trong góc uống nước cho đỡ đói, đứa nhỏ tự nói với chính mình, không được nghĩ rằng mình đang đói bụng, bởi vì nhà a di căn bản sẽ không để ý đến sự tồn tại của mình, chỉ cần có thể trở thành đệ nhất, a di nhất định sẽ cho ta ăn những phần cơm trưa ngon nhất thế giới!
Nó không có bằng hữu, không có một tiểu bằng hữu nào nguyện ý cùng nó làm bạn, bởi vì nó là con mọt sách! Nó tự nhủ với mình rằng, chỉ cần mình trở thành đệ nhất, bọn họ ai cũng sẽ muốn làm bạn với mình, chắc chắn là vậy!
“Lão sư, em không thấy bút của em!” Thanh âm thực ngọt ngào, đó là tiếng của nữ sinh ngồi phía trước nó.
Hai má tròn trịa ửng hồng, mà ở trong trí nhớ của nó, cô gái ấy thực thiện lương, thực đáng yêu.
“Thế à? Tiểu Hồng, không phải em đã để quên nó ở nhà chứ?”
“Không đâu, em, em vẫn đặt ở trên bàn mà, ô ô ô ~ nhất định là ai lấy mất của em rồi ~”
“Đừng khóc, không có ai lấy đâu……!”
“Lão sư, là nó, là nó lấy của em, bởi vì mẹ em nói cha nó là ma quỷ, phải cẩn thận!” Quay đầu lại, nó thấy một nam sinh cao lớn chỉ vào mình nói.
Khi đó, nó bảy tuổi đối mặt với sự nghi ngờ của gião viên, với sự nghi ngờ của bạn bè, sợ hãi nhưng vẫn cố gắng sống sót.
“Không, không phải em……” Run rẩy đứng lên, không phải mình làm, mình không lấy trộm đồ vật của người khác!
“Ngươi làm, ngươi làm!”
“Là ngươi làm……”
“Cha ngươi là ma quỷ……!”
“Không phải…….” Không phải mình, không phải mà ~!
Không ai giúp một người không có gì như nó, không ai tội nghiệp một đứa nhỏ chỉ có độc một chiếc bút chì trên bàn như nó. Lão sư vĩ đại lúc này cũng chỉ như những người khác khi nhục nó, thậm chí nó còn thấy cả sự khinh miệt trong mắt ông!
Không phải là nó mà……
Tan học về nhà, đứa nhỏ bị đạp vào trong góc tường, bị một nhóm người cao lớn vây quanh đánh đập, không phản kháng, bởi nó bất lực. Nó chỉ cuộn mình, cảm thụ những trận đánh đập phẫn nộ của họ.
Không phải mình trộm, không phải mình!
Không ai tin nó sao? Chỉ vì nó là đứa con của người cha bị gọi là “ma quỷ”, chỉ vì nó vừa sinh ra đã khắc chết chính mẹ của mình, chỉ vì nãi nãi của nó chết trong nhà tù!
Chậm rãi đứng lên, nó từ mặt đất lạnh lẽo đứng lên. Nó tự nhủ với mình không cần phải khổ sở, chỉ cần mình trở thành đệ nhất, sẽ không còn ai cho rằng mình là kẻ trộm, sẽ không còn ai nữa!
Bầu trời tăm tối, mặt đất tăm tối, hết thảy đều chìm trong một mảnh tăm tối……
Về nhà, về nhà a di thôi.
Đi ngang qua ngôi nhà có đèn điện sáng trưng, xuyên qua lớp cửa thủy tinh trong suốt, nó nhìn thấy cả một gia đình vui vẻ cười đùa, trên mặt tiểu hài tử đó vĩnh viễn tràn đầy nụ cười khoái hoạt, trên mặt cha mẹ đứa trẻ ấy vĩnh viễn là nét sủng nịch nhân từ.
“Sao tối như vậy con mới về nhà?” Trong lời nói chứa đầy sự lo lắng.
“Ân, vì ở trường con có việc đột xuất ấy mà!”
“Được rồi, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi, nhanh lên con!”
“Vâng ~”
……
Cố gắng kéo lê thân mình nặng trịch, liệu có người nào đó nguyện chờ đợi mình về nhà hay không, nếu mình là người tốt nhất?
“Đã về rồi à……?” Thanh âm đầy hờ hững vang lên.
“Vâng ~!”
“Ngươi về muộn quá, chúng ta đã ăn xong trước rồi. Tự ngươi ăn một mình đi!”
“Ân, vâng!”
Buông cặp sách, trong phòng khách chỉ còn lại mình nó.
Cơm lạnh như băng, chỉ còn sót lại chút đồ ăn, không có chút canh nào, liền lấy chút nước lạnh đứng trong phòng bếp ăn bữa tối của mình.
Nếu mình trở thành đệ nhất, a di có thể liếc mắt nhìn mình một cái hay không?
Đệ nhất?
Đệ nhất!
Đệ nhất.
Đệ nhất
……
Nó bảy tuổi, trở thành hạng nhất, xếp hạng nhất trong kỳ thi cuối kỳ, đứng nhất lớp. Nó nở nụ cười, cười đến xán lạn vô cùng, bởi vì nó tin rằng chắc chắn tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ.
“Ba ~!”
Nhưng chỉ một cái tát liền đánh nát mọi hy vọng của nó!
“Ngươi gian lận đúng không hả?”
Ngẩng đầu, là khuôn mặt giận dữ của a di,
Quay đầu, là nụ cười khinh miệt của thầy giáo,
Lại quay đầu lại, là sự châm chọc của bạn bè……
Không nói một lời nào, trên tay là phiếu điểm bị chính mình xiết chặt, mặt trên rõ ràng viết hai chữ “xuất sắc”, không hề có chút sai lệch, thế nhưng vẫn chỉ nhận được hai chữ “gian lận”!
“Ha hả, nói thực đúng nha, đứa con của ma quỷ sao có thể đạt được thành tích tốt như vậy…….!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Chắc chắn là gian lận rồi……!”
“Đồ gian lận ~”
“Nó còn đi ăn trộm đồ người khác đó……”
“Còn nữa, nó……!”
“……”
Nó yên lặng cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Hóa ra mọi cố gắng của bản thân trong mắt bọn họ chỉ là trò hề, không có một chút giá trị nào, thậm chí mọi cố gắng thật sự cũng đều bị coi thường.
“Nhanh lên, mau nói đúng vậy đi!”
Đầu bị a di dùng sức ấn xuống, cố gắng uốn cong người về phía trước, lúc đầu còn giãy dụa, nhưng rồi cũng từ bỏ, rồi cuối cùng là thỏa hiệp. Có lẽ chính bản thân mình không cần phải cố gắng, cố gắng thật nhiều, cuối cùng chỉ làm trò hề cho người khác mà thôi.
“Thực xin lỗi, là ta đã gian lận.”
Bàn tay ấn chặt trên đầu đã không còn nữa, ngẩng đầu, nhìn mọi người. Đúng vậy. Gian lận, là nó gian lận, nó thừa nhận. Đáp án này đã khiến các người vừa lòng chưa?
Đối với lão sư trẻ tuổi, với a di hờ hững, với những đứa bạn đầy vẻ khinh miệt luôn có cha mẹ che chở cho chúng,
Nở một nụ cười thật tươi!
Một nụ cười thật xán lạn!
Một Huệ Thành Thiên đã từng cố gắng hết sức mình,
Nở nụ cười!
“Phu quân……”
“Đại nhân, đại nhân……”
Bên tai tràn ngập hí khúc huyên náo, mà ta lại thất thần.
“Tiểu P a ~ Có chuyện gì vậy a?” Cười cười với thị vệ đẹp trai đang tức giận, có phải y cũng vì mình giống Văn Dận Từ mà bảo hộ hay không?
Ha hả, cười cười tự hỏi tự đáp cũng tốt lắm. Ai lại đi bảo hộ một người ngu ngốc chứ, đúng không?
Xuyên qua thân người của thị vệ Tiểu P, ta nhìn thấy vị Vương gia yêu sâu đậm Văn Dận Từ kia, nụ cười xán lạn lại hằn lên hai má.
“Phu quân a a a a ~” Ôm lấy, hôn nhẹ, ngửi ngửi, cọ cọ, thật thoải mái a!
“Buông ra!” Ngươi phẫn nộ ư? Phẫn nộ vì đột nhiên có kẻ như rác rưởi bám dính lấy ngươi đúng không?
“Phu quân ~”
“Ngươi, ngươi kêu ta là gì?” Đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại.
“Là phu quân đó, vừa rồi trên sân khấu có lời ca như vậy mà, ta chỉ nghe rõ có một câu vậy thôi, ha hả ~!” Có mỡ có mỡ, có mỡ mà không húp không phải là uổng cả đời trai trẻ sao???
“Ngươi, ngươi có biết nó có nghĩa gì không?” Ha hả, bị ta chọc cho tức đến phát run rồi sao, ha hả, thở sâu thở sâu nào, nguôi giận đi nào, sờ sờ, thuận thuận khí nào ~ ta thật biết săn sóc đó nha!
“Đương nhiên, ta là ai a, ta chính là thiên…… tài đó……!” Kiêu ngạo kiêu ngạo, vấn đề khó như vậy cũng được ta giải quyết ngon ơ, ta không phải thiên tài thì còn ai chứ, hơn nữa, tốt xấu gì ta cũng từng đứng nhất đó, ha hả, lúc còn học tiểu học. Bất quá cũng chẳng dễ dàng lắm, thật là! Bất quá hình như là do ta gian lận đi, ha hả, nhớ không rõ, quản làm gì nữa!
“Ngươi……!”
“A, phu quân à, ta không phải xinh đẹp như hoa sao ai ai ai a, đừng không biết phúc như vậy chứ!” Vỗ vỗ vai hắn, ta vui cười nói với vị Vương gia anh tuấn tiêu sái này.
“Làm càn……!”
“A a a, Tiểu P, cứu cứu đại nhân nhà ngươi với, Vương gia nhà ngươi muốn giết người nha ~!”
Thật may vì ta phản ứng nhanh nhẹn, chứ không ta thật sự bị Vương gia đẹp trai này một chưởng đánh chết. Quay đầu lại nhìn nhìn, ai, mặt sao lại tái thành như thế rồi!
“Phu quân a, mặt ngươi sao lại xanh quá vậy, trở về ta sẽ sắc thuốc bổ cho ngươi uống ~ oa ~ lại đánh ta……!”
Thằng hề? Có phải ta hiện tại đã trở thành một thằng hề trong mắt văn võ bá quan trong triều hay không? Có phải ta đã đem hình tượng Tiểu Từ của ngươi hoàn toàn phá hủy? Có phải hiện giờ ngươi đang thật sự mong ta nhanh chết sớm đi đúng không?
“Uy, Vương gia, nếu ta thật sự bị ngươi đánh chết, ngươi có thấy khổ sở hay không?”
Chạy vào sân, không có ai. Phía sau là vị Vương gia đang tức giận, là vị Vương gia ổn trọng trong mắt mọi người.
“Ngươi đi chết đi ~!”
Xán lạn tươi cười, cười cười nhìn hắn dần dần rút ngắn khoảng cách……
“Oa, ngươi còn muốn đánh ta……!”
“Hừ……!”
“Tiểu P a a a a a ……………..!”
Sự yên tĩnh tựa hồ bị phá vỡ, đóa mẫu đơn bung nở diễm lệ sắc đỏ tươi tắn giữa trời chiều hạ, nhuộm hết thảy thành một màu lửa đỏ!
Vũ Văn Khiếu, ngươi yêu Văn Dận Từ ư?
Yêu?
Ta đây lại yêu vị Vương gia yêu Văn Dận Từ này!
Nhưng mà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook