Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung
-
Chương 37
Editor: Cám tui tăng ca sml nhưng vẫn ráng lết lết từng ngày.............
Nhìn thấy tiểu sư thúc nhà mình đánh thắng, tu sĩ xung quanh đều hoan hô lên.
Tuy rằng thực lực Phong Hành trong mắt bọn họ cũng chẳng là gì, nhưng đó là do thời gian tu kiếm có hạn, nhưng tiểu sư thúc cũng là kiếm tu, mà so với y còn nhỏ tuổi hơn, hiện tại thắng, về sau so với y khẳng định còn lợi hại hơn.
Có người nhạy bén liền đi lên vuốt mông ngựa*: "Tiểu sư thúc vừa rồi quả thực xuất kì bất ý**, ta thấy Phong Hành sư đệ cũng không phản ứng kịp."
*vuốt mông ngựa = nịnh nọt
** xuất kì bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác.
Lại có người lập tức nói theo: "Đừng nói đến Phong Hành sư đệ, ngay cả mấy người chúng ta cũng đều không nghĩ đến a."
"Tiểu sư thúc quả nhiên không hổ là đồ đệ của sư thúc tổ."
Những người đó đem hai người vây lại, nhồi cho Y Chu một đống lời khen khiến cho sắc mặt Phong Hành ngày càng khó coi.
Y Chu vừa mới thu kiếm lại, Phong Hành liền hừ một tiếng.
"Hôm khác lại đến tìm ngươi tỷ thí."
Nói xong đẩy ra đám người chạy đi.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, Y Chu còn chưa kịp phản ứng thì Phong Hành đã chạy trốn mất dạng.
Hắn thật sự vất vả lắm mới gặp được một kiếm tu cảnh giới xấp xỉ mình, còn chuẩn bị về sau sẽ thường xuyên luận bàn nữa đó, nghĩ vậy hắn liền vội vã đuổi theo.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước đã bị người cản lại.
"Tiểu sư thúc đừng động hắn, hôm nay đánh một trận là đủ rồi."
"Đúng đó Tiểu sư thúc, ngày mai hắn nhất định sẽ lại đến tìm chúng ta, người cứ yên tâm đi."
Những người khác cũng tiến lên khuyên ngăn, nói hành vi của Phong Hành bất quá chỉ là tiểu hài tử không chịu nổi đả kích mà thôi, không cần quá chú ý.
"Hắn rất lợi hại mà." Y Chu lên tiếng cắt ngang, "Các ngươi đừng có cố ý đi trêu chọc hắn đó."
Thấy mọi người gật gật đầu, hắn liền xoay người rời đi.
Những người đó nói không sai, Phong Hành là người tâm cao khí ngạo, hôm đó còn thẹn quá thành giận mà chuồn đi, ngày hôm sau lại đến tìm Y Chu luận bàn.
Vẫn là trực tiếp đến tiểu viện Y Chu.
Y Chu lúc này còn đang làm luyện tập buổi sáng, không hề phát hiện có người đến đây, chờ hắn luyện xong thu kiếm lại, vừa quay người liền thấy phía sau có hai người chờ sẵn rồi.
Phong Hành đứng cách Tư Hằng một khoảng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn sang người bên cạnh, trong mắt đều phát sáng.
Nếu cậu có thể lợi hại như vị này thì tốt quá rồi.
Đứng một bên nghe thầy trò hai người nói chuyện, lúc sau nghe được đến tên mình, Phong Hành mới mò tới nói với Y Chu: "Hôm qua trở về ta có ngộ ra được vài thứ, hôm nay chúng ta lại so một chút xem."
Sau trận tỉ thí đó Y Chu cũng thu hoạch được rất nhiều, đối phương lại nguyện ý cùng hắn luận bàn, hắn không lí nào lại từ chối a, liền lập tức đồng ý: "Được chứ."
Sai đó lại nhìn sang Tư Hằng.
"Đánh ở đây đi, ta cũng muốn nhìn thử." Tư Hằng vỗ vỗ đầu hắn, cười nói.
Nghe được Tư Hằng muốn quan sát, hai người đồng dạng đều khẩn trương lên.
Y Chu là sợ mất mặt trước sư phụ, còn Phong Hành sớm đã nghe nói đối phương mấy ngày trước đánh bại trưởng lão Thái Huyền phái bọn họ, hôm nay nếu cậu có thể thắng đồ đệ đối phương cũng coi như là đòi lại được chút mặt mũi cho tông môn bọn họ rồi.
Nghĩ vậy, Phong Hành liền thẳng lưng mà đứng.
Hôm qua Phong Hành đánh không lại hắn, hôm nay Y Chu theo bản năng liền có chút thả lỏng, nhưng vì muốn biểu hiện thật tốt trước mặt sư phụ, thái độ hắn liền nghiêm túc lên. Bởi vì có ánh mắt dõi theo mình, thời điểm Y Chu dùng kiếm theo bản năng liền chọn bộ dáng đẹp, vì thế liền rơi vào thế hạ phong.
Tuy rằng hôm qua Tư Hằng không ra ngoài, nhưng thời điểm hai người tỉ thí y đều quan sát từ đầu đến đuôi, nhìn thấy biểu hiện của tiểu đồ đệ như thế, y không khỏi nhíu mày.
Lại một lần bị đối phương dùng kiếm bức lui, Y Chu cắn chặt răng buông bỏ mấy thứ kỹ xảo đẹp mắt kia, toàn tâm toàn ý tập trung vào luận bàn.
Hôm qua trở về Phong Hành đã suy nghĩ rất nhiều, đem chiêu thức của đối phương phân giải từng chút một, tự mình tìm ra được cách đối phó.
Nhưng mà lịch sử lại một lần nữa tái diễn, cậu tung ra công kích mãnh liệt, thời điểm nắm chắc phần thắng không ngờ lại bị người nọ tìm ra được sơ hở.
Sau đó vị trí liền đảo lộn, cậu rơi vào thế hạ phong.
Thời gian kiên trì của Phong Hành hôm nay dài hơn hôm qua một chút, sau khi chấm dứt cậu lau nhanh mồ hôi trên trán, nói với Y Chu: "Ta ngày mai lại tới!"
Nói xong liền thi lễ với Tư Hằng, chạy nhanh ra khỏi tiểu viện.
Người đi rồi, Y Chu mới cúi đầu lộc cộc đi đến trước mặt Tư Hằng.
Thầy trò hai người không ai mở miệng, Tư Hằng sắc mặt bình tĩnh, đợi lúc lâu mới nghe tiểu đồ đệ nhỏ giọng nói câu: "Thật xin lỗi sư phụ."
Tư Hằng "ừ" một tiếng.
"Ta... " Y Chu ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tư Hằng, xong lại vội vã cúi đầu, tự giác kiểm điểm bản thân: "Ta không nên vì thắng lợi hôm qua mà coi nhẹ Phong Hành, tự cao tự đại, thời điểm luận bàn không nghiêm túc, coi trọng tiểu tiết."
Hắn dừng một chút lén quan sát Tư Hằng, thấy y vẫn không lạnh không nhạt, đột nhiên liền duỗi tay ôm eo người nọ: "Sư phụ, về sau ta hứa sẽ không như vậy nữa."
Lúc nói nước mắt cũng rưng rưng sắp rớt rồi, ngẩng đầu đáng thương nhìn sư phụ hắn, cái miệng nhỏ vểnh lên: "Người đừng giận mà."
Tư Hằng nhìn một hồi, than nhẹ một hơi, giơ tay xoa xoa tóc đồ đệ, nhẹ giọng nói: "Không có lần sau."
Y Chu gật đầu: "Ta biết rồi."
"Đem mỗi dạng kiếm chiêu luyện thêm hai ngàn lần đi." Ngoài miệng tha thứ, nhưng trừng phạt nhỏ không thể thiếu.
Tóm lại là muốn hắn nhớ rõ chuyện này, bằng không sau này tái phạm... Ai cũng không biết được hậu quả sẽ ra sao.
Công khóa mỗi ngày là đem kiếm chiêu luyện 500 lần, hôm nay đã hoàn thành xong, lại thêm đánh một trận với Phong Hành xong, Y Chu sớm đã không còn sức lực rồi.
Nhưng sư phụ phân phó lại không dám không nghe, đặc biệt hôm nay là do hắn làm sai trước.
Y Chu hít hít mũi, đem tay quấn trên eo Tư Hằng thả ra, lau nước mắt nói: "Đệ tử tuân lệnh."
Nói xong trờ về vị trí, rút kiếm bày ra thức mở đầu, bắt đầu nghiêm túc luyện từ chiêu đầu tiên.
Hắn không có đổi sang mộc kiếm, dựa theo tố chất thân thể của hắn khẳng định không cách nào hoàn thành yêu cầu của Tư Hằng, vì muốn kiên trì Y Chu đành mượn pháp lực chống đỡ thôi.
Loại hành vi gian lận này khiến trong lòng Y Chu có chút sợ hãi, nhìn thấy Tư Hằng cũng không kêu dừng, lúc này mới yên lòng.
Tư Hằng ở bên cạnh nhìn, một bước không rời, từ trời sáng vẫn luôn chờ đến khi mặt trời ngã về tây, tiểu đồ đệ rốt cuộc luyện đến chiêu cuối cùng.
Mắt thấy cách mục tiêu càng ngày càng gần, ý chí Y Chu cũng dần dần sụp đổ theo, pháp lực cũng đã dùng hết, không có pháp lực chống đỡ, thể lực lại khô kiệt, trọng lượng khác nhau giữa mộc kiếm và Thiên Diệp cũng được phóng đại lên.
Hắn trong lòng đếm ngược, từ 2000 đến 500, bầu trời cũng biến thành một màu đen kịt.
Bóng tối sẽ làm con người ta phá lệ trở nên mềm yếu, đầu óc Y Chu một mảng hỗn độn, cấp tốc thở phì phò, thân thể dựa theo trí nhớ mà xuất ra một chiêu kia.
Chiêu thức đều đã trở nên vô lực, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi chỉ sợ cũng có thể tránh thoát, sau khi đánh ra Y Chu trong lòng đem số lần còn lại trừ ra một lần nữa.
Sau đó lại lập lại chiêu thức này.
Hắn cảm thấy lần này toang thật rồi, mấy trăm lần cuối cùng này e rằng phải luyện đến thiên trường địa cửu mất thôi.
Mồ hôi trên trán chảy xuống khóe mắt, hắn chớp chớp mắt, đột nhiên dừng lại, xoay người.
Mặt trời trong Động thiên đã biến mất, trong mắt hắn chỉ còn một mảnh hắc ám mơ hồ, tại màn đêm lại có một bóng khác nữa.
Y Chu ngẩng đầu, nhìn thân ảnh thon dài cách đó không xa, cánh tay vốn vô lực xụi lơ lại đột nhiên được rót thêm khí lực, hắn cắn răng, mắt nhìn thẳng, một lần lại một lần lặp lại kiếm chiêu.
Mọi thứ xung quanh đều bị hắn vứt ra sau đầu, trong đầu trong mắt Y Chu chỉ còn lại người đang đứng trước mắt cùng thanh kiếm trong tay.
Hắn cũng không biết đã luyện bao nhiêu lần, thẳng đến khi người nọ cất lên một tiếng "hảo", hắn như thu được mệnh lệnh cả người mềm nhũng ra.
Thân thể ngã xuống được người đỡ lấy nâng lên, dán lên lòng ngực rắn chắc, lại nghe được thở dài ở trên.
Y Chu ngay cả sức lực làm nũng không có, chỉ ừ một tiếng liền mất đi ý thức.
Một ngày trước sức cùng lực kiệt cũng không để dấu vết gì trên người Y Chu, hôm sau hắn vẫn thần thanh khí sảng mà tỉnh dậy.
Y Chu không cần hỏi cũng biết là sư phụ giữa đường ra tay tương trọ, dù sao mỗi lần đều là như thế, lúc ấy nhìn hung dữ vậy thôi chứ thật ra sư phụ tốt lắm đó.
Làm xong công khóa không bao lâu, Phong Hành lại tìm tới cửa.
Hôm nay so với hôm qua cậu càng tự tin hơn, đưa ra lề thề son sắt khẳng định có thể đánh thắng Y Chu.
Sau đó liền trở thành nơi trút giận của người nào đó.
Y Chu hôm nay đấu pháp phá lệ hung hăng, giống như đây là trận quyết chiến sinh tử vậy, Phong Hành dưới tay hắn kiên trì không được bao lâu liền thua thảm hại, thời điểm kết thúc không những quần áo bị phá rách, trên người còn có thêm vết lằn thương.
"Ta ngày mai lại đến!" Cậu thở phì phò nói.
Y Chu thu hồi Thiên Diệp, cười cười nói: "Tùy thời phụng bồi!"
Về sau Phong Hành mỗi ngày đều đến đúng giờ, lúc đến hùng tâm bừng bừng, lúc về dũng mãnh mà đi.
Nhưng chưa từng thắng Y Chu một lần.
Thời gian từng ngày qua đi, rốt cuộc cũng tới ngày sinh thần Thiên Nữ.
Hôm nay cũng như thường lệ, Y Chu làm xong công khóa, lại cùng Phong Hành bàn luận xong.
Phong Hành vén áo lau mồ hôi, cũng không rời đi, cậu sáp lại bên cạnh Y Chu hỏi: "Các ngươi tham gia xong tiệc mừng thọ sẽ rời đi sao?"
Y Chu gật gật đầu nhỏ.
"Chúng ta cũng vậy." Phong Hành có chút luyến tiếc, tuy rằng trong tông môn có không ít sư huynh đệ có thể cùng cậu luận bàn, nhưng mọi người quá mức quen thuộc, dùng chiêu thức gì cũng quá rõ ràng, luyện cũng không luyện ra được cái gì mới mẻ.
Nhưng Y Chu lại không giống vậy, hắn trước nay luyện kiếm đều là chia ra luyện, chiêu nào dùng ra đều là tự mình lĩnh ngộ, còn có một Hóa Thần đại năng tùy thời chỉ điểm.
Phong Hành mỗi lần cùng hắn đối luyện đều có thể tìm được kinh hỉ, nhiều này trôi qua cậu tinh tường cảm giác được bản thân đã tiến bộ rất nhiều.
"Nếu không nay ta cùng ngươi đến đó." Phong Hành đột nhiên phát sinh ý tưởng.
Như vậy thời gian bọn họ có thể ở cùng nhau nhiều hơn một chút.
"Không cần." Y Chu đẩy phăng cái đầu đang thò tới của cậu, đi trở về.
Hắn muốn trở về thay quần áo, sau đó cùng những người trong tông môn đi tham gia tiệc mừng thọ Thiên nữ.
Y Chu chạy nhanh về viện của mình, thấy Phong Hành vẫn đi theo sau, nghiêng đầu nói với cậu: "Ngươi mau trở về đi thôi."
Phong Hành nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra nửa tia mềm lòng trên người cậu nhóc lùn tịt kia, cậu liền phồng mặt, quay đầu bỏ đi.
Y Chu vào nhà thay đồ, lúc đi ra đã thấy Tư Hằng đứng chờ bên ngoài.
Hôm nay đối phương mặc pháp bào nguyệt bạch, trên quần áo thuê hạc giương cánh bay, cùng với họa tiết thuê trên áo Y Chu không khác nhau lắm.
Y Chu nhìn nhìn quần áo của mình, lại nghía nghía của người nọ, cảm thấy thẩm mỹ quả không tồi, hắn ba bước thành một nhảy đến trước mặt Tư Hằng, ngửa mặt kêu một tiếng sư phụ.
"Đi thôi." Tư Hằng quay đầu nắm tay hắn đi ra ngoài.
Người Thái Diễn Tông đã tập hợp xong, nhìn thấy hai người đến liền cuồn cuộn kéo nhau đi.
Hôm nay Ly Hận Thiên phá lệ náo nhiệt, trong cung điện lớn nhất Ly Hận Thiên - Quỳnh Lâu đã ngồi vô số tu sĩ.
Đây đều là những người được môn phái phái tới chúc thọ Thiên Nữ, còn có một ít thế lực nhỏ không có tư cách ngồi ở điện Quỳnh Lâu chúc thọ liền được an bài ở cung điện bên cạnh.
Thân là đệ nhất tông môn chính đạo, người Thái Diễn tông đương nhiên là tới muộn nhất rồi.
Đoàn người vừa tới ngoài điện, liền có đệ tử Ly Hận Thiên tiến đến dẫn họ vào.
Dựa theo tu vi khác nhau chỗ ngồi cũng được chia khác nhau, Tư Hằng được dẫn vào bên trong ở vị trí gần chủ vị ngồi xuống, hai vị Nguyên Anh cách bên ngoài một chút, mà Y Chu cùng đệ tử Trúc Cơ kì được sắp xếp ngồi gần cửa đại điện.
Trùng hợp vị trí bên cạnh Y Chu vừa lúc là Phong Hành.
Phong Hành thấy hắn liền hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, sau đó xoay đầu không thèm nhìn hắn.
Hai người bên cạnh đại khái là sư huynh đồng môn nháy mắt với Phong Hành một cái, thấy cậu vẫn làm theo ý mình, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu với Y Chu: "Sư đệ hôm nay tâm tình không tốt, thỉnh đạo hữu chớ trách."
"Không sao." Y Chu ôm quyền đáp, cùng một vị sư điệt Trúc Cơ ngồi xuống.
Bọn họ vừa ngồi xuống không bao lâu, Thiên Nữ liền xuất hiện.
Y Chu ngồi gần cửa đại điện, chỉ thấy một mạt tơ lụa đỏ tươi thổi qua, Thiên Nữ đã đi lên chủ vị ngồi xuống, nàng hơi hơi giơ tay, Ngọc Quỳnh bên cạnh tiến lên tuyên bố buổi tiệc bắt đầu.
Vô số tu sĩ Ly Hận Thiên tiến vào, trên tay nâng món ăn làm từ các loại đồ vật quý hiếm dâng lên.
Các món ăn này hiệu quả không đồng nhất, có cái có thể củng cố cảnh giới, có cái có thể loại bỏ tâm ma.
Chỗ hắn ngồi đa phần đều là người tu vi thấp, phần lớn đồ ăn đem đến đều là thích hợp với Trúc Cơ kì, Y Chu chỉ ăn một ngụm, liền không động đũa nữa.
Tuy là linh khí rất nhiều, nhưng hắn nuốt không nổi a!
Sau khi buông đũa, hắn rãnh rõi không có gì làm liền nhìn xung quanh, trong điện nói ít thì cũng có mấy ngàn người, tuy rằng số lượng so ra kém với Ám Các, nhưng Đại năng ở đây lại nhiều hơn.
Hắn có chút nhàm chán mà suy nghĩ, nếu bọn họ ở trong đây đánh nhau thì không biết đại điện này có trụ được hay không a.
Hẳn là không thể. Y Chu vừa nghĩ, ánh mắt di chuyển tìm người.
Ánh mắt lướt qua một bàn lại một bàn, người này qua người kia, Y Chu rốt cuộc từ trong một đống người tìm được bóng dáng Tư Hằng.
Người bên cạnh đang cùng y nói nói chuyện, Tư Hằng đưa lưng về phía y, lâu lâu lại gật đầu.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sau lưng, y quay đầu, bắt gặp ánh mắt ngay gần cửa đại điện.
Hai người cách khá xa, kì thật nhìn không rõ lắm, nhưng Y Chu lại cảm giác được đối phương đang trấn an mình.
Hắn nhìn về phía người nọ mím môi cười cười, cảm thấy mỹ mãn thu hồi tầm mắt, lần nữa đặt mắt vào món ăn trên bàn.
Sau khi ăn món tốt nhất trên bàn, một người đi đến trước điện, trong tay cầm ngọc giản, bắt đầu đọc tên môn phái đưa lên hạ lễ.
Hạ lễ Thái Diễn Tông xếp đầu tiên, Y Chu cũng không biết đó là gì, bất quá nghe một chuỗi tên phía trước "Ngàn năm" rồi "vạn năm" liền biết khẳng định là thứ xa xỉ.
Lúc mới nghe Y Chu còn hứng thú bừng bừng, hồi lâu dần cảm thấy nhạt nhẽo, hắn che miệng đánh một cái ngáp dài, tay nhỏ đỡ đầu nghiêng một bên.
Khi hắn mơ màng sắp ngủ, liền nghe âm thanh có chút yêu dị phát ra: "Nhân đại thọ Thiên Nữ, Ma Môn đặc biệt đưa tới một đóa Khóc Anh Hoa."
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người đều ồ lên. Ngọc Quỳnh tiến một bước gầm lên: "Ma Môn thật lớn gan, dám đến tiệc mừng thọ Thiên nữ tác loạn, bắt lấy nàng."
Theo thân ảnh rơi xuống, tứ phía liền xuất hiện vài đạo thanh ảnh bao vây người nọ, bao nhiêu chiêu thức độc môn đều dùng ra, trong điện vầng sáng chớp động, linh khí rối loạn, uy áp tu sĩ cấp cao gắt gao đè áp bọn họ không thể động đậy.
Các loại thuật pháp công kích nhắm vào trên người Ma Môn, bỗng thấy nữ tử yêu diễm hóa thành làn khói xám, hộp ngọc vốn cầm trên tay lại rơi xuống đất, phát ra tiếng giòn vang.
Tư Hằng nhíu mày, phất tay tạo kết giới bảo vệ tiểu đồ đệ, lại đứng lên quay đầu nhìn về phía Thiên Nữ.
Thiên Nữ gắt gao nhìn chằm chằm hộp ngọc trên mặt đất, ánh mắt lập lòe, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng không hề còn chút ung dung nào.
_____
Cám lảm nhảm: *kéo quần quỳ gối dập đầu xin lỗi Chu Chu* bỏ bê thằng nhỏ lâu quá xá lâu rồi! 😣😣😣😣
Nhìn thấy tiểu sư thúc nhà mình đánh thắng, tu sĩ xung quanh đều hoan hô lên.
Tuy rằng thực lực Phong Hành trong mắt bọn họ cũng chẳng là gì, nhưng đó là do thời gian tu kiếm có hạn, nhưng tiểu sư thúc cũng là kiếm tu, mà so với y còn nhỏ tuổi hơn, hiện tại thắng, về sau so với y khẳng định còn lợi hại hơn.
Có người nhạy bén liền đi lên vuốt mông ngựa*: "Tiểu sư thúc vừa rồi quả thực xuất kì bất ý**, ta thấy Phong Hành sư đệ cũng không phản ứng kịp."
*vuốt mông ngựa = nịnh nọt
** xuất kì bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác.
Lại có người lập tức nói theo: "Đừng nói đến Phong Hành sư đệ, ngay cả mấy người chúng ta cũng đều không nghĩ đến a."
"Tiểu sư thúc quả nhiên không hổ là đồ đệ của sư thúc tổ."
Những người đó đem hai người vây lại, nhồi cho Y Chu một đống lời khen khiến cho sắc mặt Phong Hành ngày càng khó coi.
Y Chu vừa mới thu kiếm lại, Phong Hành liền hừ một tiếng.
"Hôm khác lại đến tìm ngươi tỷ thí."
Nói xong đẩy ra đám người chạy đi.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, Y Chu còn chưa kịp phản ứng thì Phong Hành đã chạy trốn mất dạng.
Hắn thật sự vất vả lắm mới gặp được một kiếm tu cảnh giới xấp xỉ mình, còn chuẩn bị về sau sẽ thường xuyên luận bàn nữa đó, nghĩ vậy hắn liền vội vã đuổi theo.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước đã bị người cản lại.
"Tiểu sư thúc đừng động hắn, hôm nay đánh một trận là đủ rồi."
"Đúng đó Tiểu sư thúc, ngày mai hắn nhất định sẽ lại đến tìm chúng ta, người cứ yên tâm đi."
Những người khác cũng tiến lên khuyên ngăn, nói hành vi của Phong Hành bất quá chỉ là tiểu hài tử không chịu nổi đả kích mà thôi, không cần quá chú ý.
"Hắn rất lợi hại mà." Y Chu lên tiếng cắt ngang, "Các ngươi đừng có cố ý đi trêu chọc hắn đó."
Thấy mọi người gật gật đầu, hắn liền xoay người rời đi.
Những người đó nói không sai, Phong Hành là người tâm cao khí ngạo, hôm đó còn thẹn quá thành giận mà chuồn đi, ngày hôm sau lại đến tìm Y Chu luận bàn.
Vẫn là trực tiếp đến tiểu viện Y Chu.
Y Chu lúc này còn đang làm luyện tập buổi sáng, không hề phát hiện có người đến đây, chờ hắn luyện xong thu kiếm lại, vừa quay người liền thấy phía sau có hai người chờ sẵn rồi.
Phong Hành đứng cách Tư Hằng một khoảng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn sang người bên cạnh, trong mắt đều phát sáng.
Nếu cậu có thể lợi hại như vị này thì tốt quá rồi.
Đứng một bên nghe thầy trò hai người nói chuyện, lúc sau nghe được đến tên mình, Phong Hành mới mò tới nói với Y Chu: "Hôm qua trở về ta có ngộ ra được vài thứ, hôm nay chúng ta lại so một chút xem."
Sau trận tỉ thí đó Y Chu cũng thu hoạch được rất nhiều, đối phương lại nguyện ý cùng hắn luận bàn, hắn không lí nào lại từ chối a, liền lập tức đồng ý: "Được chứ."
Sai đó lại nhìn sang Tư Hằng.
"Đánh ở đây đi, ta cũng muốn nhìn thử." Tư Hằng vỗ vỗ đầu hắn, cười nói.
Nghe được Tư Hằng muốn quan sát, hai người đồng dạng đều khẩn trương lên.
Y Chu là sợ mất mặt trước sư phụ, còn Phong Hành sớm đã nghe nói đối phương mấy ngày trước đánh bại trưởng lão Thái Huyền phái bọn họ, hôm nay nếu cậu có thể thắng đồ đệ đối phương cũng coi như là đòi lại được chút mặt mũi cho tông môn bọn họ rồi.
Nghĩ vậy, Phong Hành liền thẳng lưng mà đứng.
Hôm qua Phong Hành đánh không lại hắn, hôm nay Y Chu theo bản năng liền có chút thả lỏng, nhưng vì muốn biểu hiện thật tốt trước mặt sư phụ, thái độ hắn liền nghiêm túc lên. Bởi vì có ánh mắt dõi theo mình, thời điểm Y Chu dùng kiếm theo bản năng liền chọn bộ dáng đẹp, vì thế liền rơi vào thế hạ phong.
Tuy rằng hôm qua Tư Hằng không ra ngoài, nhưng thời điểm hai người tỉ thí y đều quan sát từ đầu đến đuôi, nhìn thấy biểu hiện của tiểu đồ đệ như thế, y không khỏi nhíu mày.
Lại một lần bị đối phương dùng kiếm bức lui, Y Chu cắn chặt răng buông bỏ mấy thứ kỹ xảo đẹp mắt kia, toàn tâm toàn ý tập trung vào luận bàn.
Hôm qua trở về Phong Hành đã suy nghĩ rất nhiều, đem chiêu thức của đối phương phân giải từng chút một, tự mình tìm ra được cách đối phó.
Nhưng mà lịch sử lại một lần nữa tái diễn, cậu tung ra công kích mãnh liệt, thời điểm nắm chắc phần thắng không ngờ lại bị người nọ tìm ra được sơ hở.
Sau đó vị trí liền đảo lộn, cậu rơi vào thế hạ phong.
Thời gian kiên trì của Phong Hành hôm nay dài hơn hôm qua một chút, sau khi chấm dứt cậu lau nhanh mồ hôi trên trán, nói với Y Chu: "Ta ngày mai lại tới!"
Nói xong liền thi lễ với Tư Hằng, chạy nhanh ra khỏi tiểu viện.
Người đi rồi, Y Chu mới cúi đầu lộc cộc đi đến trước mặt Tư Hằng.
Thầy trò hai người không ai mở miệng, Tư Hằng sắc mặt bình tĩnh, đợi lúc lâu mới nghe tiểu đồ đệ nhỏ giọng nói câu: "Thật xin lỗi sư phụ."
Tư Hằng "ừ" một tiếng.
"Ta... " Y Chu ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tư Hằng, xong lại vội vã cúi đầu, tự giác kiểm điểm bản thân: "Ta không nên vì thắng lợi hôm qua mà coi nhẹ Phong Hành, tự cao tự đại, thời điểm luận bàn không nghiêm túc, coi trọng tiểu tiết."
Hắn dừng một chút lén quan sát Tư Hằng, thấy y vẫn không lạnh không nhạt, đột nhiên liền duỗi tay ôm eo người nọ: "Sư phụ, về sau ta hứa sẽ không như vậy nữa."
Lúc nói nước mắt cũng rưng rưng sắp rớt rồi, ngẩng đầu đáng thương nhìn sư phụ hắn, cái miệng nhỏ vểnh lên: "Người đừng giận mà."
Tư Hằng nhìn một hồi, than nhẹ một hơi, giơ tay xoa xoa tóc đồ đệ, nhẹ giọng nói: "Không có lần sau."
Y Chu gật đầu: "Ta biết rồi."
"Đem mỗi dạng kiếm chiêu luyện thêm hai ngàn lần đi." Ngoài miệng tha thứ, nhưng trừng phạt nhỏ không thể thiếu.
Tóm lại là muốn hắn nhớ rõ chuyện này, bằng không sau này tái phạm... Ai cũng không biết được hậu quả sẽ ra sao.
Công khóa mỗi ngày là đem kiếm chiêu luyện 500 lần, hôm nay đã hoàn thành xong, lại thêm đánh một trận với Phong Hành xong, Y Chu sớm đã không còn sức lực rồi.
Nhưng sư phụ phân phó lại không dám không nghe, đặc biệt hôm nay là do hắn làm sai trước.
Y Chu hít hít mũi, đem tay quấn trên eo Tư Hằng thả ra, lau nước mắt nói: "Đệ tử tuân lệnh."
Nói xong trờ về vị trí, rút kiếm bày ra thức mở đầu, bắt đầu nghiêm túc luyện từ chiêu đầu tiên.
Hắn không có đổi sang mộc kiếm, dựa theo tố chất thân thể của hắn khẳng định không cách nào hoàn thành yêu cầu của Tư Hằng, vì muốn kiên trì Y Chu đành mượn pháp lực chống đỡ thôi.
Loại hành vi gian lận này khiến trong lòng Y Chu có chút sợ hãi, nhìn thấy Tư Hằng cũng không kêu dừng, lúc này mới yên lòng.
Tư Hằng ở bên cạnh nhìn, một bước không rời, từ trời sáng vẫn luôn chờ đến khi mặt trời ngã về tây, tiểu đồ đệ rốt cuộc luyện đến chiêu cuối cùng.
Mắt thấy cách mục tiêu càng ngày càng gần, ý chí Y Chu cũng dần dần sụp đổ theo, pháp lực cũng đã dùng hết, không có pháp lực chống đỡ, thể lực lại khô kiệt, trọng lượng khác nhau giữa mộc kiếm và Thiên Diệp cũng được phóng đại lên.
Hắn trong lòng đếm ngược, từ 2000 đến 500, bầu trời cũng biến thành một màu đen kịt.
Bóng tối sẽ làm con người ta phá lệ trở nên mềm yếu, đầu óc Y Chu một mảng hỗn độn, cấp tốc thở phì phò, thân thể dựa theo trí nhớ mà xuất ra một chiêu kia.
Chiêu thức đều đã trở nên vô lực, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi chỉ sợ cũng có thể tránh thoát, sau khi đánh ra Y Chu trong lòng đem số lần còn lại trừ ra một lần nữa.
Sau đó lại lập lại chiêu thức này.
Hắn cảm thấy lần này toang thật rồi, mấy trăm lần cuối cùng này e rằng phải luyện đến thiên trường địa cửu mất thôi.
Mồ hôi trên trán chảy xuống khóe mắt, hắn chớp chớp mắt, đột nhiên dừng lại, xoay người.
Mặt trời trong Động thiên đã biến mất, trong mắt hắn chỉ còn một mảnh hắc ám mơ hồ, tại màn đêm lại có một bóng khác nữa.
Y Chu ngẩng đầu, nhìn thân ảnh thon dài cách đó không xa, cánh tay vốn vô lực xụi lơ lại đột nhiên được rót thêm khí lực, hắn cắn răng, mắt nhìn thẳng, một lần lại một lần lặp lại kiếm chiêu.
Mọi thứ xung quanh đều bị hắn vứt ra sau đầu, trong đầu trong mắt Y Chu chỉ còn lại người đang đứng trước mắt cùng thanh kiếm trong tay.
Hắn cũng không biết đã luyện bao nhiêu lần, thẳng đến khi người nọ cất lên một tiếng "hảo", hắn như thu được mệnh lệnh cả người mềm nhũng ra.
Thân thể ngã xuống được người đỡ lấy nâng lên, dán lên lòng ngực rắn chắc, lại nghe được thở dài ở trên.
Y Chu ngay cả sức lực làm nũng không có, chỉ ừ một tiếng liền mất đi ý thức.
Một ngày trước sức cùng lực kiệt cũng không để dấu vết gì trên người Y Chu, hôm sau hắn vẫn thần thanh khí sảng mà tỉnh dậy.
Y Chu không cần hỏi cũng biết là sư phụ giữa đường ra tay tương trọ, dù sao mỗi lần đều là như thế, lúc ấy nhìn hung dữ vậy thôi chứ thật ra sư phụ tốt lắm đó.
Làm xong công khóa không bao lâu, Phong Hành lại tìm tới cửa.
Hôm nay so với hôm qua cậu càng tự tin hơn, đưa ra lề thề son sắt khẳng định có thể đánh thắng Y Chu.
Sau đó liền trở thành nơi trút giận của người nào đó.
Y Chu hôm nay đấu pháp phá lệ hung hăng, giống như đây là trận quyết chiến sinh tử vậy, Phong Hành dưới tay hắn kiên trì không được bao lâu liền thua thảm hại, thời điểm kết thúc không những quần áo bị phá rách, trên người còn có thêm vết lằn thương.
"Ta ngày mai lại đến!" Cậu thở phì phò nói.
Y Chu thu hồi Thiên Diệp, cười cười nói: "Tùy thời phụng bồi!"
Về sau Phong Hành mỗi ngày đều đến đúng giờ, lúc đến hùng tâm bừng bừng, lúc về dũng mãnh mà đi.
Nhưng chưa từng thắng Y Chu một lần.
Thời gian từng ngày qua đi, rốt cuộc cũng tới ngày sinh thần Thiên Nữ.
Hôm nay cũng như thường lệ, Y Chu làm xong công khóa, lại cùng Phong Hành bàn luận xong.
Phong Hành vén áo lau mồ hôi, cũng không rời đi, cậu sáp lại bên cạnh Y Chu hỏi: "Các ngươi tham gia xong tiệc mừng thọ sẽ rời đi sao?"
Y Chu gật gật đầu nhỏ.
"Chúng ta cũng vậy." Phong Hành có chút luyến tiếc, tuy rằng trong tông môn có không ít sư huynh đệ có thể cùng cậu luận bàn, nhưng mọi người quá mức quen thuộc, dùng chiêu thức gì cũng quá rõ ràng, luyện cũng không luyện ra được cái gì mới mẻ.
Nhưng Y Chu lại không giống vậy, hắn trước nay luyện kiếm đều là chia ra luyện, chiêu nào dùng ra đều là tự mình lĩnh ngộ, còn có một Hóa Thần đại năng tùy thời chỉ điểm.
Phong Hành mỗi lần cùng hắn đối luyện đều có thể tìm được kinh hỉ, nhiều này trôi qua cậu tinh tường cảm giác được bản thân đã tiến bộ rất nhiều.
"Nếu không nay ta cùng ngươi đến đó." Phong Hành đột nhiên phát sinh ý tưởng.
Như vậy thời gian bọn họ có thể ở cùng nhau nhiều hơn một chút.
"Không cần." Y Chu đẩy phăng cái đầu đang thò tới của cậu, đi trở về.
Hắn muốn trở về thay quần áo, sau đó cùng những người trong tông môn đi tham gia tiệc mừng thọ Thiên nữ.
Y Chu chạy nhanh về viện của mình, thấy Phong Hành vẫn đi theo sau, nghiêng đầu nói với cậu: "Ngươi mau trở về đi thôi."
Phong Hành nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra nửa tia mềm lòng trên người cậu nhóc lùn tịt kia, cậu liền phồng mặt, quay đầu bỏ đi.
Y Chu vào nhà thay đồ, lúc đi ra đã thấy Tư Hằng đứng chờ bên ngoài.
Hôm nay đối phương mặc pháp bào nguyệt bạch, trên quần áo thuê hạc giương cánh bay, cùng với họa tiết thuê trên áo Y Chu không khác nhau lắm.
Y Chu nhìn nhìn quần áo của mình, lại nghía nghía của người nọ, cảm thấy thẩm mỹ quả không tồi, hắn ba bước thành một nhảy đến trước mặt Tư Hằng, ngửa mặt kêu một tiếng sư phụ.
"Đi thôi." Tư Hằng quay đầu nắm tay hắn đi ra ngoài.
Người Thái Diễn Tông đã tập hợp xong, nhìn thấy hai người đến liền cuồn cuộn kéo nhau đi.
Hôm nay Ly Hận Thiên phá lệ náo nhiệt, trong cung điện lớn nhất Ly Hận Thiên - Quỳnh Lâu đã ngồi vô số tu sĩ.
Đây đều là những người được môn phái phái tới chúc thọ Thiên Nữ, còn có một ít thế lực nhỏ không có tư cách ngồi ở điện Quỳnh Lâu chúc thọ liền được an bài ở cung điện bên cạnh.
Thân là đệ nhất tông môn chính đạo, người Thái Diễn tông đương nhiên là tới muộn nhất rồi.
Đoàn người vừa tới ngoài điện, liền có đệ tử Ly Hận Thiên tiến đến dẫn họ vào.
Dựa theo tu vi khác nhau chỗ ngồi cũng được chia khác nhau, Tư Hằng được dẫn vào bên trong ở vị trí gần chủ vị ngồi xuống, hai vị Nguyên Anh cách bên ngoài một chút, mà Y Chu cùng đệ tử Trúc Cơ kì được sắp xếp ngồi gần cửa đại điện.
Trùng hợp vị trí bên cạnh Y Chu vừa lúc là Phong Hành.
Phong Hành thấy hắn liền hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, sau đó xoay đầu không thèm nhìn hắn.
Hai người bên cạnh đại khái là sư huynh đồng môn nháy mắt với Phong Hành một cái, thấy cậu vẫn làm theo ý mình, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu với Y Chu: "Sư đệ hôm nay tâm tình không tốt, thỉnh đạo hữu chớ trách."
"Không sao." Y Chu ôm quyền đáp, cùng một vị sư điệt Trúc Cơ ngồi xuống.
Bọn họ vừa ngồi xuống không bao lâu, Thiên Nữ liền xuất hiện.
Y Chu ngồi gần cửa đại điện, chỉ thấy một mạt tơ lụa đỏ tươi thổi qua, Thiên Nữ đã đi lên chủ vị ngồi xuống, nàng hơi hơi giơ tay, Ngọc Quỳnh bên cạnh tiến lên tuyên bố buổi tiệc bắt đầu.
Vô số tu sĩ Ly Hận Thiên tiến vào, trên tay nâng món ăn làm từ các loại đồ vật quý hiếm dâng lên.
Các món ăn này hiệu quả không đồng nhất, có cái có thể củng cố cảnh giới, có cái có thể loại bỏ tâm ma.
Chỗ hắn ngồi đa phần đều là người tu vi thấp, phần lớn đồ ăn đem đến đều là thích hợp với Trúc Cơ kì, Y Chu chỉ ăn một ngụm, liền không động đũa nữa.
Tuy là linh khí rất nhiều, nhưng hắn nuốt không nổi a!
Sau khi buông đũa, hắn rãnh rõi không có gì làm liền nhìn xung quanh, trong điện nói ít thì cũng có mấy ngàn người, tuy rằng số lượng so ra kém với Ám Các, nhưng Đại năng ở đây lại nhiều hơn.
Hắn có chút nhàm chán mà suy nghĩ, nếu bọn họ ở trong đây đánh nhau thì không biết đại điện này có trụ được hay không a.
Hẳn là không thể. Y Chu vừa nghĩ, ánh mắt di chuyển tìm người.
Ánh mắt lướt qua một bàn lại một bàn, người này qua người kia, Y Chu rốt cuộc từ trong một đống người tìm được bóng dáng Tư Hằng.
Người bên cạnh đang cùng y nói nói chuyện, Tư Hằng đưa lưng về phía y, lâu lâu lại gật đầu.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sau lưng, y quay đầu, bắt gặp ánh mắt ngay gần cửa đại điện.
Hai người cách khá xa, kì thật nhìn không rõ lắm, nhưng Y Chu lại cảm giác được đối phương đang trấn an mình.
Hắn nhìn về phía người nọ mím môi cười cười, cảm thấy mỹ mãn thu hồi tầm mắt, lần nữa đặt mắt vào món ăn trên bàn.
Sau khi ăn món tốt nhất trên bàn, một người đi đến trước điện, trong tay cầm ngọc giản, bắt đầu đọc tên môn phái đưa lên hạ lễ.
Hạ lễ Thái Diễn Tông xếp đầu tiên, Y Chu cũng không biết đó là gì, bất quá nghe một chuỗi tên phía trước "Ngàn năm" rồi "vạn năm" liền biết khẳng định là thứ xa xỉ.
Lúc mới nghe Y Chu còn hứng thú bừng bừng, hồi lâu dần cảm thấy nhạt nhẽo, hắn che miệng đánh một cái ngáp dài, tay nhỏ đỡ đầu nghiêng một bên.
Khi hắn mơ màng sắp ngủ, liền nghe âm thanh có chút yêu dị phát ra: "Nhân đại thọ Thiên Nữ, Ma Môn đặc biệt đưa tới một đóa Khóc Anh Hoa."
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người đều ồ lên. Ngọc Quỳnh tiến một bước gầm lên: "Ma Môn thật lớn gan, dám đến tiệc mừng thọ Thiên nữ tác loạn, bắt lấy nàng."
Theo thân ảnh rơi xuống, tứ phía liền xuất hiện vài đạo thanh ảnh bao vây người nọ, bao nhiêu chiêu thức độc môn đều dùng ra, trong điện vầng sáng chớp động, linh khí rối loạn, uy áp tu sĩ cấp cao gắt gao đè áp bọn họ không thể động đậy.
Các loại thuật pháp công kích nhắm vào trên người Ma Môn, bỗng thấy nữ tử yêu diễm hóa thành làn khói xám, hộp ngọc vốn cầm trên tay lại rơi xuống đất, phát ra tiếng giòn vang.
Tư Hằng nhíu mày, phất tay tạo kết giới bảo vệ tiểu đồ đệ, lại đứng lên quay đầu nhìn về phía Thiên Nữ.
Thiên Nữ gắt gao nhìn chằm chằm hộp ngọc trên mặt đất, ánh mắt lập lòe, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng không hề còn chút ung dung nào.
_____
Cám lảm nhảm: *kéo quần quỳ gối dập đầu xin lỗi Chu Chu* bỏ bê thằng nhỏ lâu quá xá lâu rồi! 😣😣😣😣
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook