Edit: Tracy

___________

Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad: @Tracy_vitieubao, nếu ở các trang web khác đều là chưa xin phép.

_____________

Độ ấm bên người nháy mắt lạnh xuống, Y Chu nhìn xung quanh, có chút kỳ quái.

"Ân ~"

Như thế nào nhiệt độ lại hạ nha?

Người bên cạnh không để ý hắn, thiếu niên sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, chuyện xưa nói đến một nửa liền im bặt.

Y Chu giật giật mông, lúc quay đầu liền nhìn thấy một hình dáng quen thuộc cách đó không xa.

Đúng là chuyện xưa vừa kể nam chính liền xuất hiện.

Không nghĩ ngợi nhiều, Y Chu liền trên mặt đất bò dậy, tung ta tung tăng hướng bên kia chạy tới, khi chạy tới chân nam nhân, hắn thuần thục đứng lên bắt lấy quần áo trước mắt, theo cẳng chân mà bò lên trên.

Vài ba cái liền bò đến trước ngực.

Nam nhân không có phản ứng khác, cứ như vậy cuối đầu nhìn hắn.

Y Chu đem đầu dúi dúi về phía trước, cái mũi dán lên gương mặt y, thở ra một luồng khí nóng trên mặt nam nhân.

"Ân ~"

Mau đỡ lấy ta, sắp ngã xuống!

Tư Hằng lúc này mới duỗi tay nâng mông hắn.

Y mở miệng hỏi: "Chơi rất vui vẻ?"

"Ân~"

Y Chu một chân trước đáp trên vai Tư Hằng, hơi hơi nghiêng đầu, một bộ dáng ngây thơ đáng yêu.

Cũng không biết ngươi đang nói cái gì đâu.

Tư Hằng vốn dĩ trong lòng có chút không thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện lấy lòng rất tốt của hắn, cho nên chỉ hỏi một câu cũng không truy cứu nhiều.

Hắn ôm tiểu thú đi về phía trước, đi ngang qua thiếu niên liền liếc đối phương một cái.

Thiếu niên lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng từ mặt đất bò dậy, hành lễ với Tư Hằng: "Gặp qua sư thúc tổ."

Tư Hằng ứng thanh, đi qua người hắn, thiếu niên ở sau tiến không được mà lui cũng không xong, cực kì áp lực.

Xong đời! Hắn vừa rồi lén kể chuyện sư thúc tổ chắc đã bị y nghe được, sư thúc tổ có phải sẽ sinh khí* không a!

*tức giận.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người phía trước rời đi, có chút ảo não mà gục đầu xuống.

Thấy thân ảnh Tư Hằng sắp biến mất hắn vội vàng đuổi theo.

Bị trừng phạt thì phạt đi, dù sao tóm lại cũng là trốn không được.

Y Chu đến thế giới này, lần đầu tiên cùng nam nhân chia lìa lâu như vậy, tự nhiên cũng có chút nhớ.

Hắn vẫn là cái tiểu thú, cho nên làm nũng bán manh không hề cảm thấy áp lực, ở trên người Tư Hằng ôm cổ y ra sức thân thiết vui vẻ.

"Ngươi lại mập lên." Mới thân thiết không bao nhiêu, Tư Hằng liền chứng nào tật nấy, dùng lời nói sắc bén chỉ ra một chuyện thật.

"Lại béo nữa thì về sau đừng hy vọng ta ôm ngươi."

Y Chu buông móng vuốt, quay đầu giảo biện.

"Ân ~"

Ta không mập, chỉ nhìn hơi tròn thôi!

Đối với cục béo giải thích, Tư Hằng chỉ lành lạnh "a" một tiếng.

Thái độ của y làm tổn thương lòng tự trọng Y Chu.

Cho nên vừa mới vào phòng, Y Chu liền từ túm lấy quần áo nam nhân cẩn thận bò xuống, nam nhân cũng mặc kệ hắn không giúp đỡ, chờ khi hắn an toàn xuống đất, mới mở miệng hỏi: "Muốn nháo cái gì?"

Y Chu không đáp, bò đến trên giàn hoa. Giàn trồng hoa ước chừng cao nửa trượng*, bốn chân còn rất nhỏ, Y Chu bò đến kinh hồn táng đảm sợ cái giá đổ.

* 1 trượng = 10 thước.

Bò một đường bình an không có chuyện gì, Y Chu lên tới đỉnh, hắn ngồi xuống vị trí vốn dĩ để đặt chậu hoa, từ trên cao nhìn xuống hỏi nam nhân trước mặt: "Ân ~ ân~"

Nghe nói ngươi đã hơn năm trăm tuổi rồi?

Tư Hằng nhướng mày: "Thì làm sao?"

"Ân~"

Chỉ hỏi một chút thôi.

Tư Hằng nghĩ nghĩ một chút, gật gật đầu: "Không sai, ta đã năm trăm lẻ ba tuổi."

Y vừa mới dứt lời, cục béo trên giàn hoa phát ra âm thanh quái dị.

Tư Hằng nhìn qua, liền thấy hắn nhếch môi, làm một dáng như là đang cười, lộ ra phấn nộn, còn có hàm răng lợi càng chưa dài.

Thấy Tư Hằng nhìn mình, cục béo còn đem đầu lưỡi nhỏ vươn ra, đung đưa qua lại.*

(nó lêu lêu ổng đó, tui lại liên tưởng tới cái icon con gấu trên zalo quá man.)

Tư Hằng rút rút khóe miệng, "Ngươi đang làm cái gì?"

Tuy rằng trên mặt tiểu tử này nhìn không ra biểu tình gì, bộ dáng cục béo cũng rất đáng yêu, nhưng Tư Hằng một tay nuôi lớn hắn, liền biết trong lòng thằng nhãi này nhất định không có ý gì hay ho.

Cục béo lại ừ một tiếng.

Loại cảm xúc gì trước kia chưa từng gặp qua, Tư Hằng ngưng thần phân biệt ý tứ hắn, sau khi hiểu rõ, nhịn không được bật cười.

"Ngươi a."

Y Chu đối với tuổi tác Tư Hằng cười nhạo một phen, tóm lại chính là chê y già. Hắn ngẫm nghĩ, Tư Hằng đây chính là thẹn quá hóa giận, nhất định sẽ trả đũa hắn, mà đây chính là nguyên nhân mà hắn chạy tới chỗ cao này ngồi.

Kết quả lại hoàn toàn vượt qua suy đoán của hắn, đối phương không chỉ không tức giận, còn dùng loại ngữ khí chê cười ngốc tử kia nói ra hai chữ kia.

Đây là đạo lí gì hả?

"Sư thúc tổ." Y Chu tự hỏi có nên vô cớ gây sự hay không, thiếu niên phía sau liền đuổi theo tới.

Hắn ở ngoài cừa hành lễ với Tư Hằng, được cho phép mới đi vào cửa, đi đến cách bọn họ chừng bốn thước mới từ trong túi trữ vật lấy ra bình ngọc, hắn hai tay dâng lên: "Sư thúc tổ, linh dịch sư thúc sử dụng còn dư lại một ít."

"Không cần đưa lại, ngươi giữ lại cho chính mình dùng đi." Tư Hằng vẫy vẫy tay, muốn đem người đuổi đi.

Thiếu niên rối rắm, không có đi, từ trên người lại lấy ra một bình ngọc, nhỏ giọng nói: "Minh Nghĩa đã được sư thúc tặng linh dịch, lấy làm hổ thẹn, hiện không dám... "

Dưới áp lực như có như không này, Minh Nghĩa nói chuyện âm thanh càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

"Cho ngươi thì nhận, ta cũng không đến mức so đó chút đồ cùng tiểu bối." Tư Hằng rũ mắt: "Không còn chuyện khác thì lui đi, đến Thiện công đường lãnh thù lao của ngươi."

Minh Nghĩa không dám nhiều lời sợ làm sư thúc tổ chán ghét, đành nhận lấy bình ngọc hướng Tư Hằng hành lễ: "Đệ tử cáo lui."

Người đi rồi, Tư Hằng lần nữa nhìn về cục béo trên giàn hoa.

Y tựa hồ không chút cao hứng, nói: "Ngươi cùng Minh Nghĩa ở chung có vẻ rất tốt a."

Đồ ăn chính mình đưa cho cũng đem đi tặng người.

Y Chu có chút chột dại, nghĩ lại, loại chuyện lấy đồ của người khác cho ngươi rồi lén chuyển cho người khác xác thực là vô cùng không tốt.

Nhưng không phải Tư Hằng cũng đã cho đó sao!

Hắn từ trên giàn hoa ló đầu ra, lấy làm hướng Tư Hằng kêu một tiếng.

Tư Hằng không ăn bộ dáng này, cười như không cười nói: "Còn chê ta già rồi?"

"Ân~"

Không có, ta nói giỡn.

"A"

Nam nhân cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn liền xoay người rời đi, chờ Y Chu từ trên giàn hoa bò xuống đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng.

Lần theo mùi, Y Chu tìm được đến bên ngoài một thạch thất, căn này cùng những căn khác không giống nhau, mặt tường rất dày, bốn phía đều không thấy cửa sổ, Y Chu đi quanh phòng hai vòng, tìm một chỗ ngồi xuống, nâng móng vuốt gõ tường.

Mặc hắn gõ như thế nào, bên trong cũng đều không có phản ứng, gõ thời gian dài đệm thịt đều đau, Y Chu nằm sấp xuống nghỉ ngơi, đôi mắt không chớp mà nhìn mặt tường, chờ nghỉ ngơi đủ rồi, hắn lại bắt đầu tiếp tục gõ tường.

Tư Hằng tựa hồ hạ quyết tâm không đáp lại, Y Chu có kêu to như thế nào cũng đều không phản ứng.

Sắc trời dần dần tối, xung quanh tiếng gió cũng không còn, Y Chu bụng lại đói, mềm oặt mà kêu một tiếng.

Đợt thật lâu, xung quanh cũng không có bất kì âm thanh gì.

Y Chu bĩu môi đứng lên, chậm rì rì xoay người đi trở về, đi hai bước liền xoay người nhìn lại, hy vọng có thể nhìn thấy điều kinh hỉ xuất hiện.

Nhưng cái gì cũng không có, Y Chu chỉ có thể đáng thương hề hề mà đi giải quyết vấn đề ăn cơm của mình, sau khi ăn xong liền suy xét có nên ra ngoài thăm dò hay không, cuối cùng hắn lựa chọn lên giường.

Nằm trên giường nhỏ, Y Chu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên vào, cảm thấy chính mình quá đáng thương, hắn kéo chăn nhỏ ở bên cạnh để trên bụng.

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng khò khè có quy luật.

Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, vẫn không thấy được ai khác. Y Chu tự mình thu xếp tốt, cầm chén cơm của mình, một đường chạy chậm tới phòng Tư Hằng.

Bên trong trang trí cùng trước kia giống nhau, không có gì thay đổi.

Hắn đem chén của mình đặt ở trên bàn, chính mình nằm ngửa trên ghế, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.

Cũng không tin y không trở lại!

Lại thêm một ngày trôi qua, chờ đến khi trời tối cũng không thấy được bóng người.

Y Chu bắt đầu lo lắng, hắn đi ra cửa phòng, dựa theo ánh trăng từng bước từng bước đi tới thạch thất hôm qua.

Chỗ thạch thất tựa hồ còn tối hơn chỗ khác một chút, Y Chu ở bên ngoài lớn tiếng kêu.

Sau đó chỉ có tiếng gió động thổi bên rừng cây.

Hơi thở Tư Hằng lưu lại trở nên cực nhạt, Y Chu ngửi ngửi, đi đến ven tường, đối mặt với vách tường ngồi xuống.

Thời điểm buông lỏng móng vuốt không biết chạm tới thứ gì, xung quanh bắt đầu sáng lên một chút ánh sáng nhạt, tựa ngân hà tơi xuống.

Y Chu mở mắt nhìn đến ngây người, liền thấy mấy ngôi sao sáng kia trước mắt tạo thành nửa người.

Người nọ cao như pháo hoa trước mắt, mặt vô biểu tình mà nhìn cục béo trên đất, môi mỏng khẽ mở: "Có chút việc, ngươi không cần lo lắng."

Nói xong câu này, hình người liền tản ra, tinh quang từ từ rơi xuống trên lông mao tiểu thú, từng cái biến mất.

Toàn bộ tinh thần Tư Hằng đều đặt phía trước, vừa mới phân thân đi ra ngoài trấn an cục béo, thiếu chút nữa không khống chế tốt lửa.

Y ngày qua vốn là muốn hù dọa tiểu tử kia, chờ buổi tối sẽ tìm hắn nói chuyện, kết quả vừa bắt đầu luyện đan dược liền không rảnh phân tâm, lại làm cho tiểu gia hỏa lo lắng.

Lần này luyện chế đan siêu việt khó khăn hơn y tưởng, linh lực trong cơ thể không còn bao nhiêu. Tư Hằng tùy tay lấy ra một khối linh thạch cực phẩm, linh khí trong linh thạch nhanh chóng bị rút ra, trong chớp mắt linh thạch liền mất đi tất cả linh khí, cùng đá cứng bình thường không mấy khác nhau.

Cực phẩm linh thạch ẩn chứa linh khí cực kì nồng đậm, nhưng đối với nam nhân đã đạt Hóa Thần kỳ mà nói, cũng là như muối bỏ biển.

Như vậy không tốt, nếu linh khí không theo kịp một lò tử thảo dược này cũng sẽ bị hư tổn, mà trong đó có mấy loại dược cực kì khó có được, sau khi tổn hại muốn có lại lần nữa thì không biết đến bao giờ

Tình huống nguy cấp, Tư Hằng cũng không gấp gáp gì, động tác y không nhanh không chậm đem gốc dược thảo bỏ vào dược lò, sau đó lại đánh ra mấy cái pháp quyết.

Dược thảo bị địa hỏa nướng nóng, bắt đầu uốn lượn dần dần héo rút, lại bị pháp quyết đánh vào càng thêm biểu hiện rõ ràng.

Thần thức Tư Hằng nhìn chằm chằm biến hóa này, dược thảo bó lại thành một đoàn chảy ra chất lỏng trong suốt, chất lỏng càng tụ càng nhiều, đổ dồn lại thành một giọt nước.

Nháy mắt giọt nước hình thành, Tư Hằng liền thao túng linh lực bao lấy nó, sau đó chính là loại bỏ cặn bã, đem chất lỏng trân quý nhất tích lại trộn lẫn vào trong nước thuốc trước đó.

Nước thuốc chạm nhau cũng không dung hợp, cần y dùng linh lực tinh tế tách ra, bên người Tư Hằng nhiều thêm một đóng đá cứng, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.

Cuối cùng, sau khi dùng linh khí chải vuốt xong, nước thuốc kia rốt cuộc cũng dung hợp vào nhau.

Tư Hằng nhẹ nhàng thở ra, linh lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn. Y phất tay lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược ăn vào.

Đây là Bổ Linh Đan luyện ra từ linh nhũ, mang theo lượng lớn linh lực kếch xù, ăn vào một viên linh lực trong cơ thể vốn khô kiệt liền khôi phục hơn một nửa.

Chỉ là thứ này tiêu hao linh nhũ quá nhiều, luyện chế không dễ, Tư Hằng trong tay có mấy viên, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không tùy tiện dùng.

Linh lực khôi phục, Tư Hằng tiếp tục cho dược thảo vào lò, phương thức xử lí mỗi loại dược thảo không giống nhau, cần phải cực kì cẩn thận.

Thần thức Tư Hằng cường hãn, sau khi linh lực dư thừa liền không chút sợ hãi, một đường luyện chế sao đó liền không có chuyện gì.

Đan dược trong bình ngọc chỉ còn một viên cuối cùng, nước thuốc trong dược lò cũng đã trừ đi được phần lớn tạp chất, bắt đầu dần dần hình thành.

Tư Hằng lần nữa bổ sung xong linh lực, đánh ra đạo pháp quyết cuối cùng, chuẩn bị thu đan.

Trong nháy mắt đan dược ra lò, Tư Hằng liền cảm giác được tim đập nhanh, mang theo một đạo lôi kiếp ánh sáng lam, cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở không trung, hướng về phía đan dược trước miệng lò bổ xuống.

________________

Editor lảm nhảm: quá dài, quá nhiều chữ, quá choáng.... @@

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương