Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie Bá Đạo FULL
-
Chương 25
Sau khi Minh Khinh Khinh rời khỏi nhà, Tiểu Phó lại biến thân thành quả trứng một lần nữa, nhảy vào lại nồi cơm điện.
Mặc dù Béo Béo đã nhiều lần thấy cậu biến thành quả trứng, nhưng mỗi lần nhìn thấy, nó vẫn sợ hãi đến mức nhảy cao ba trượng, hồn xiêu phách lạc mà bỏ chạy, trên đầu lông lá dựng đứng viết thêm hai chữ: Yêu quái!
Cũng may là Béo Béo tuy kinh hãi, nhưng bản chất vẫn là một con mèo tốt bụng.
Nó chỉ ghen tị với Tiểu Phó khoảng thời gian này được Minh Khinh Khinh sủng ái, chứ không hề có ý định xử lý Tiểu Phó.
Bằng không, bây giờ Tiểu Phó đang trong kỳ mẫn cảm, chỉ e là một chân của Béo Béo cũng đủ đưa cậu lên tới Tây Thiên.
Tiểu Phó nằm trong nồi cơm điện, được hơi nước nhiệt độ cao chà xát, cách một khoảng thời gian lại nhảy ra ngoài một lần, biến lại hình dạng con người rồi nằm trên mặt đất một lúc.
Cứ như thế, vừa không đến mức làm cậu bị đông cứng do thân nhiệt quá thấp trong kỳ mẫn cảm, vừa không đến mức bị hấp chín bởi nhiệt độ cao của nồi cơm điện.
Ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm cứ thế trôi qua.
Khi hoàng hôn sắp buông xuống, Tiểu Phó bắt đầu lê lết tấm thân của mình nằm nhoài lên bậu cửa sổ.
Năng lực của cậu đã bị yếu đi, trong khoảng thời gian này không thể trèo lên mái nhà, nên chỉ có thể ở đây trông về phía sân golf bên kia, chờ đợi xe của Minh Khinh Khinh xuất hiện.
Tầm nhìn của cậu cũng trở nên mơ hồ.
Cậu nhắm hai mắt lại, lắng tai nghe động tĩnh phía xa xa.
Nhưng hôm nay, đã hơn mười một giờ đêm mà Minh Khinh Khinh vẫn chưa về.
Tiểu Phó nhìn thấy mẩu giấy của Minh Khinh Khinh để lại, biết hôm nay công việc của cô có thể rất bận rộn, cậu cũng không hụt hẫng, ngược lại còn có chút lo lắng.
Cậu sợ trên đường cô xảy ra chuyện gì đó, lỡ như gặp phải đám người Mỹ khó ưa như lần trước thì làm thế nào bây giờ? Hơn nữa bản thân cậu hiện tại như vậy, cũng không có cách nào giúp cô được.
Tiểu Phó lại bắt đầu run rẩy một cách vô thức, cậu quay người ngồi dựa vào tường.
Cậu lôi chiếc điện thoại dành cho người già ra, mở mục tin nhắn, xem thử Minh Khinh Khinh có gửi tin nhắn gì không.
Nhìn thấy số 9 nằm ở phía trên bên phải hộp thư đến, cậu vô cùng ngạc nhiên, hai mắt liền rực sáng, lật đật dùng ngón tay chọc vào, mở ra.
Cậu đọc rất kỹ càng, sợ sẽ bỏ sót một tin nhắn nào đó.
Thế nhưng, đọc hết tin này đến tin khác, lại phát hiện tất cả đều là tin nhắn chào hàng của Taobao.
Điện thoại di động của Tiểu Phó chỉ có thông tin liên lạc của một mình Minh Khinh Khinh, còn các trường số khác đều là khoảng trống chơ vơ lạc lỏng.
Giống như mối liên hệ giữa cậu và hành tinh màu xanh mang tên Trái đất này vậy, cũng chỉ có một mình Minh Khinh Khinh.
Tiểu Phó không chủ động nhắn tin hỏi Minh Khinh Khinh khi nào sẽ quay lại, vì cậu cảm thấy chuyện này có chút phản cảm, nên cậu chỉ cần chờ là được.
Ngay lúc cậu định đưa ngón tay cứng ngắc của mình ấn vào phím điện thoại để tắt màn hình, đột nhiên có một mẩu tin tức xuất hiện trên đầu màn hình.
Vừa nhìn thấy ba chữ ‘Minh Khinh Khinh’ vụt qua, Tiểu Phó vô cùng vui mừng và đắc ý, lật đật đưa ngón tay chọc vào bản tin.
Sau đó liền thấy tin tức:《Minh Khinh Khinh nắm tay Âu Dương Hạo, cùng trao nhau ánh mắt ngọt ngào trong buổi giao lưu với người hâm mộ về bộ phim truyền kỳ cổ trang yêu hận tình thù mới nhất.
Người qua đường chụp được hình ảnh hai người tay trong tay đi ăn cơm chung, nghi vấn phim giả tình thật?》
Tiểu Phó nhìn bản tin đến sững sờ.
Mãi một lúc lâu sau cậu mới lững thững mở ra xem.
Mặc dù vẫn chưa phân biệt được các ngành nghề trên Trái đất, nhưng trước đây Tiểu Phó đã từng đến thư viện tò mò kiểm tra xem giới giải trí trên Trái đất là thế nào.
Sau khi tìm hiểu, cậu phát hiện ra Claflin cũng có ngành nghề này, chỉ là dân số của Claflin không nhiều lắm, nên người hâm mộ cũng không quá háo hức và cuồng nhiệt như người hâm mộ trên Trái đất.
Minh Khinh Khinh rõ ràng rất đam mê công việc này, cho nên một khi đã tham gia vào đoàn phim, cô thường xuyên đi sớm về muộn, còn rất nghiêm túc quay phim.
Hơn nữa, thỉnh thoảng cũng cần phải hợp tác để quảng bá —— Tiểu Phó có tìm hiểu qua chuyện này, đôi khi còn hợp tác với công ty để lan truyền một số tin đồn.
Nên hiện tại hẳn chỉ là tin đồn mà thôi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Phó ngơ ngẩn mở những tấm ảnh trong bản tin ra.
Có một số bức ảnh từ buổi họp mặt, Minh Khinh Khinh và Âu Dương Hạo cách người dẫn chương trình đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười rất rạng rỡ.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh về bữa ăn tối, hai người nắm tay nhau, một trước một sau bước ra ngoài.
Tiểu Phó vì muốn có thêm nhiều tiếng nói chung với Minh Khinh Khinh, nên sau có di động, cậu thường xuyên mò mẫm tìm hiểu về những thứ vặt vãnh.
Cậu còn hiểu một cụm từ nữa, đó là: ‘Ăn gian góc máy.*’
(Ăn gian góc máy: hay là mượn góc chụp, hoặc mượn góc quay.
Ví dụ như sử dụng góc quay đặc biệt cho cảnh hôn sẽ khiến khán giả tưởng đó là nụ hôn thật, làm tăng hiệt ứng hình ảnh, mà các diễn viên cũng không bị lúng túng- nguồn: Baidu.)
Bức ảnh này chắc chỉ là ăn gian góc chụp thôi.
Tiểu Phó ngây người nghĩ.
Nhưng cậu không quá chắc chắn.
Những bức ảnh chụp như vậy của người Trái đất cậu vẫn chưa thấy nhiều.
Trong lòng Tiểu Phó bất chợt trào dâng một cảm giác khó chịu, giống như có một bàn tay nào đó đang ra sức bóp chặt trái tim cậu, lại vừa giống như bị kiến gặm nhắm, trào dâng nhiều cảm xúc không thể phân biệt được.
Cậu nhìn những bức ảnh này, bởi vì quá tập trung nên đồng tử bất giác chuyển sang màu xanh thẫm, thậm chí là đen đặc, thoạt nhìn còn có chút đáng sợ.
Ngực cậu cũng đột nhiên nóng phừng phực, như bị một dòng nham thạch nóng chảy bao phủ và chiếm giữ, tiếng gầm thét xuất phát từ bản năng sắp nức đất chui ra.
Bên ngoài biệt thự, vào lúc cậu không để ý, một cơn gió bất chợt nổi lên, một con gió rất lớn, gần như thổi sập cả ngọn cây.
Gió, lan can bằng sắt, thân cây, mái ngói trên nóc nhà thay nhau xào xạc trong không khí.
Các nhân viên bảo vệ dưới chân núi cũng cảm nhận được một nỗi kinh hoàng không giải thích được, bởi vì cánh cổng bằng sắt lại bị thổi rất dữ dội, thậm chí còn biến dạng, vài cây lan can bằng thép không gỉ cũng đột nhiên bị gió bẻ gãy rồi cuốn đi.
........
Tiểu Phó vội vàng lắc đầu, để lý trí kiểm soát bản thân, tự nhủ rằng đó chỉ là ăn gian góc chụp.
Nghĩ như vậy, sự bồn chồn vô cớ trong lòng cậu cũng dần dần chìm xuống.
Cơn gió đang gào thét bên ngoài cuối cùng cũng yếu đi một chút.
Nhưng sau đó, lần đầu tiên trong đời Tiểu Phó ý thức được một điều.
Giả sử chuyện này là thật, thì cậu cũng đâu làm gì được?
Minh Khinh Khinh, cô chủ đã nuôi dưỡng cậu, cũng là người duy nhất đối xử tốt với cậu từ khi cậu đến Trái đất, sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương, kết hôn và sinh con.
Đây là chuyện mà hầu như tất cả các cô gái trên Trái đất đều sẽ trải qua.
Minh Khinh Khinh cũng không ngoại lệ, rồi tương lai cô cũng sẽ thành gia lập thất.
Đến thời điểm đó, cô cũng không thể mang một người ngoài hành tinh với vẻ ngoài đáng sợ, đôi khi còn mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm như cậu cùng bước vào gia đình mới của mình.
Cô sẽ có em bé, sẽ có chồng.
Em bé của cô có thể sẽ thích một con mèo xấu tính, hay một con chó có vẻ ngoài xấu xí, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu.
Bởi vì ngoài Minh Khinh Khinh ra, bất cứ người nào nhìn thấy cậu cũng sẽ hoảng sợ vạn phần.
Mà cậu lại không có tư cách để nói điều gì.
Vậy thì đến lúc đó, phải chăng cậu sẽ bị vứt bỏ?
Cảm giác buồn bã vì bị bỏ rơi là chuyện rất bình thường.
Trước khi phá vỏ, giáo viên trên Claflin đã từng dạy, mọi loài sinh vật đều có sự lưu luyến bịn rịn, chia tay với những người đã từng gắn bó lâu dài sẽ sinh ra một số cảm xúc tương tự như bị xé toạc.
Thế nhưng, ngoài việc biết mình bị bỏ rơi, không hiểu sao cậu vẫn còn một cảm xúc bức bối khác đang âm ỉ trong lồng ngực, giống như bị đè xuống đáy biển, không có cách nào thở được.
Như thể, cho dù không bị bỏ rơi, được cùng cô bước vào gia đình mới của cô, cậu vẫn cảm thấy rất đau khổ?
——là bởi vì cô có gia đình mới với người khác sao?
Tiểu Phó bị loại suy nghĩ ích kỷ này làm giật mình.
Phụ vương của cậu, những người anh em của cậu đều khiêm tốn lễ phép, tuân thủ nghiêm ngặt mọi đạo đức lễ nghi, nhưng không hiểu sao cậu lại nảy sinh lối suy nghĩ xấu xa và ích kỷ như vậy.
Thậm chí còn có ý định đem chồng tương lai của Minh Khinh Khinh đóng một dấu X thật to rồi đưa đến cao nguyên hoàng thổ, để anh ta ăn đất cát.
Cậu được cô thu nhận vào nhà, có một chỗ ở ấm áp tạm thời, che mưa chắn gió.
Cậu là người được nhận bố thí, còn cô là người bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ cậu.
Cậu nên biết ơn cô, giúp cô đạt được mọi thứ mà cô muốn mới đúng.
Nhưng vì điều gì mà cậu lại có những suy nghĩ ích kỷ và độc chiếm như vậy?
Chẳng lẽ bản chất của cậu có một phần tà ác?
Tiểu Phó ngây ngốc cầm chiếc di động đến, sắc mặt đã trắng bệch đi.
Gió ngoài trời lại đột nhiên gầm rú..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook