Ta Dùng Vật Lí Hàng Yêu Trừ Ma
-
Chương 2
"Giang Sơn Minh Nguyệt" là một chung cư cao cấp, có thể vào ở đều là người giàu có hoặc có chút tài sản.
Bất động sản dưới danh nghĩa của Giang phụ không ít, chỉ riêng biệt thự đã có mấy căn, nhưng chỉ vì để con út đi học tiện đường nên hiện tại mới ở khu chung cư này. Dù không phải biệt thự nhưng mua luôn hai tầng thông với nhau thì cũng không khác mấy.
Giang Khả Nhạc không thường tới nên bị bảo vệ chặn ở cửa ra vào, kiểm tra một lúc mới được đi vào.
Giang phụ sống ở tầng 8, Giang Khả Nhạc không có chìa khóa nên chỉ có thể đứng ở cổng mà nhấn chuông cửa. Đợi một lúc thì cũng có người giúp việc ra mở cửa.
"Cậu là.." Người giúp việc do dự nhìn, cũng không dám để Giang Khả Nhạc đi vào nhà.
Lúc sau, có một thiếu niên tuổi tầm khoảng 12, 13 đi đến, liếc nhìn về phía cửa rồi nói vọng vào trong nhà: "Mẹ, đồ phiền phức đến rồi!"
Còn chưa kịp dứt lời thì một người phụ nữ dịu dàng đi ra: "Giang Thành sao con lại nói vậy? Mau gọi anh trai."
Giang Thành tuổi còn nhỏ nhưng tính tình thì không nhỏ, nhìn cũng không thèm nhìn Giang Khả Nhạc, hừ một tiếng: "Con không có anh trai, cũng không muốn gọi ai đó là anh!"
Người phụ nữ nhìn Giang Khả Nhạc cười cười: "Em nó còn nhỏ, không biết phép tắc, Khả Nhạc còn đừng để bụng, mau vào đi!"
Giang Khả Nhạc không nói gì, gật đầu một cái lấy lệ.
Người giúp việc có chút hoảng sợ, đưa dép trong nhà cho Giang Khả Nhạc, tay thì tiếp lấy chiếc cặp táp của cậu, trong miệng còn nói: "Tôi không cố ý, tôi là người mới, có nhiều chuyện vẫn chưa rõ."
"Không sao" Giang Khả Nhạc cũng không thèm quan tâm, "Tôi cũng không thường tới."
Dù gì đây cũng là một gia đình đặc biệt.
Tục ngữ nói, nhân sinh có ba chuyện may mắn là thăng quan, phát tài và vợ chết. Giang phụ trùng hợp có đủ cả ba.
Năm đó, Giang phụ tuổi chưa đến 30, vẫn còn là nhân viên nhỏ của một công ty, vợ lớn qua đời trong một vụ tai nạn giao thông để lại đứa con nhỏ là Giang Khả Nhạc. Giang phụ chưa đến hai năm liền tái hôn, sang năm thì sinh được một tiểu tử trắng trẻo, mập mạp.
Gia cảnh của nhà vợ hai không tồi, lại thêm bà có mệnh vượng phu, Giang phụ mượn uy phong của cha vợ và của hồi môn của vợ hai để lập nghiệp, cứ như vậy thuận buồm xuôi gió gây dựng nên cơ đồ như hôm nay.
Chỉ là chuyện này cùng Giang Khả Nhạc không có mấy liên quan.
Quan hệ giữa cậu và mẹ kế có thể nói là sóng yên biển lặng, không thể nói là tệ cũng không quá tốt, cậu cũng biết điều, 18 tuổi liền ra ở riêng, không lấy một phân tiền từ gia đình, bình thường cũng không về quấy rầy, chỉ là lễ trung thu đến vẫn phải về nhà một chuyến.
Bên trong chung cư tối om, từng ngọn đèn đuốc lần lượt được bật sáng.
Bốn người ngồi xuống.
Giang phụ đã lâu không gặp con trai cả, bên cạnh cũng có vợ và con út nên không thường nhớ đến đứa con này, bây giờ gặp mặt cũng không có gì để nói, chỉ biết gắp cho cậu con tôm, quan tâm vài câu lấy lệ.
Cuối cùng ông nói: "Nếu không thì đến công ty của ba làm việc đi? Dù sao cũng tốt hơn ở bên ngoài bôn ba."
Giang Khả Nhạc nhìn người mẹ kế đối diện, người phụ nữ trang điểm tinh xảo, không thấy được dấu vết của thời gian trên gương mặt bà mới nãy còn mỉm cười, sau khi nghe Giang phụ nói thì liền sượng trân, cứng đờ người.
"Không cần" Giang Khả Nhạc chọc chọc con tôm trong chén, "Con ở bên ngoài rất tốt"
Giang phụ còn muốn thuyết phục cậu một chút thì Giang Thành bên này lại bắt đầu quậy: "Ba con cũng muốn ăn tôm, ba lột tôm cho con đi!"
Giang phụ có chút bất đắc dĩ: "Được.."
Nam nhân thét ra lửa trên thương trường, lập tức xắn tay áo, lột tôm cho con út.
Giang Thành đắc ý nhìn Giang Khả Nhạc. Cậu chỉ nhìn nó mỉm cười, cảm thấy bữa cơm này ăn cũng không ngon nữa.
Đang nghĩ ngợi thì trong túi vang lên âm thanh tinh tinh, Giang Khả Nhạc buông đũa, lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị thông báo Wechat.
[Đồ Đồ tai dài: Bắc thành có chuyện lạ, yêu cầu chi viện.]
Giang Khả Nhạc lập tức đứng lên: "Con ăn xong rồi."
Mẹ kế ôn nhu nói: "Nhanh như vậy đã ăn xong rồi? Dì có chuẩn bị mấy món mà con thích, hiếm khi có dịp nghỉ lễ trung thu, sao không ăn nhiều một chút?"
"Cảm ơn dì" Giang Khả Nhạc dọn chén xuống bếp, "Con còn có việc."
Mẹ kế thật sự không muốn giữ cậu lại, chỉ là giả vờ giả vịt, nói mấy câu làm màu, chỉ có Giang phụ thật sự muốn cậu ở lại nhưng lại bị Giang Thành quấn lấy, muốn giữ cũng không giữ được.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, đem căn phòng náo nhiệt ngăn cách sau cánh cửa, thân ảnh gầy gò của Giang Khả Nhạc biến mất trong bóng tối.
Hành lang tối đen như mực.
Đèn điều khiển bằng âm thanh cũng tắt ngủm, Giang Khả Nhạc đứng trên hành lang, ánh mắt quan sát trên dưới. Trăng tròn tĩnh mịch, mấy căn nhà phía dưới không kịp bật đèn. Bây giờ là giờ cao điểm tan ca, có thể thấy được đường xá tấp nập phía xa xa.
Giang Sơn Minh Nguyệt ở thành Tây mà đường xá kiểu này nhất định không đến kịp thành Bắc.
Giang Khả Nhạc nhìn xuống dưới, tính toán một chút.
Lầu tám.
Cậu xoay người từ chỗ hành lang nhảy thẳng xuống dưới.
Gió gào thét bên tai phát ra âm thanh bén nhọn.
Giang Khả Nhạc trên không trung xoay người, quay lưng hướng xuống đất, đem cặp táp ôm vào lòng, cả người rơi tự do trúng ngay khoảng có ánh đèn đường chiếu sáng.
Một đứa bé đang ngắm cảnh từ cửa sổ, đột nhiên một bóng đen hiện lên trước mặt.
Cậu bé sửng sổt một lúc thì hét lên: "Có người! Mẹ ơi, ngoài cửa sổ có ai đó kìa!"
"Sao vậy con?" Người mẹ đi tới nhìn theo hướng cậu bé đang chỉ.
Nhưng vào lúc này, khi cậu sắp đụng phải lều tránh mưa dựng dưới đất thì đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen bao trùm lấy Giang Khả Nhạc, đem cậu biến đi mất.
Trong nháy mắt, cả người biến mất vô tung vô ảnh.
Người mẹ không thấy thứ gì, nhéo nhéo mặt con mình, bất đắc dĩ nói: "Ngoan, không nghịch ngợm, đi ăn cơm thôi."
Cậu bé cắn cắn ngón tay, ngây ngốc theo sát mẹ rời khỏi cửa sổ.
- Bắc thành-
Ánh đèn màu cam rọi xuống đường, đột nhiên xuất hiện một vết cắt không gian đen ngòm, ngay sau đó một bóng người từ trong rơi ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Tui phải nhắc nhở cậu một chút."
Giang Khả Nhạc đứng còn không vững, chỉ nghe thấy một âm thanh mềm mại bên tai: "Cậu lại tự tiện sử dụng cổng không gian, không lẽ cậu muốn xin thêm mấy ngày nghỉ phép sao?"
"Cái công ty tồi tàn này, tiền lương không cao chỉ được cái nhiều việc."
Giang Khả Nhạc ném cặp táp, một thanh niên vóc người tinh tế, khuôn mặt bánh bao tiếp lấy, đây là cộng sự của Giang Khả Nhạc – Nguyễn Đồ, không có khả năng chiến đấu, bình thường phụ trách công việc giấy tờ và quản lí mấy việc mà cậu làm thêm bên ngoài.
Nguyễn Đồ thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: "Vậy trước tiên cậu giải quyết cái này đi đã rồi nói gì thì nói.."
Giang Khả Nhạc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bắc thành hoa lệ, kẻ đến người đi tấp nập mà ngay tại mảnh đất dưới ánh đèn neon hiện đại này, một con chim khổng lồ đang đi tới đi lui.
Con chim này chắc cũng to bằng tòa nhà cao tầng bên cạnh, nó có chín cái đầu trông giống như mặt người. Nhìn sơ qua có thể thấy chín khuôn mặt này không giống nhau nhưng đều lộ vẻ giận dữ, phẫn nộ.
Điều kì lạ là, người đi đường giống như không nhìn thấy sinh vật khủng bố này, thản nhiên đi dạo và trò chuyện với bạn bè.
Giang Khả Nhạc khẽ giật mình: "Con chim này là cái quỷ gì vậy?"
Nguyễn Đồ ấp a ấp úng: "Con này, con này là.."
Giang Khả Nhạc đưa tay muốn lấy cặp táp: "Đây không phải hạng mục do tôi phụ trách."
Giang Khả Nhạc là một xã súc, một xã súc thú vị thoát li khỏi mấy người xã súc dưới đáy xã hội.
Cậu không chỉ phấn đấu làm việc, trở thành nhân viên ưu tú nhất mà còn phấn đấu trở thành đại sư bắt quỷ hàng đầu.
Mà cái con trước mặt này.. Nhìn kiểu gì cũng không phải quỷ.
Nguyễn Đồ ôm chặt lấy cặp táp, lắc mình một cái tránh thoát khỏi ma trảo của Giang Khả Nhạc, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Trong thành gần đây xuất hiện nhiều yêu quái, nhân thủ thiếu hụt trầm trọng, tận dụng được gì thì tận dụng mà.. hi hi"
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, trên trời xuất hiện một tia chớp loé lên một cái rồi biến mất.
Con chim chín đầu hót lên một tiếng chói tai, dùng sức đánh về hướng một tòa cao ốc gần đó, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, một cái bát lưu ly từ từ xuất hiện, đem chim chín đầu giam lại.
Nguyễn Đồ vội vàng nói: "Trận pháp của tui không kiên trì được lâu đâu, nếu con chim này thoát ra.."
Giang Khả Nhạc mặt không cảm xúc: "Tăng lương"
Nguyễn Đồ mặt phẫn nộ: "Tiền lương tháng trước còn chưa phát, tăng cái gì mà tăng chứ!"
Giang Khả Nhạc trầm mặc một lát: "Nếu vậy thì thôi.."
Nguyễn Đồ cùng hắn sánh vai, ngẩng đầu nhìn con quái vật khổng lồ, thở dài một tiếng: "Công ty sớm muộn cũng phá sản, hay là chúng ta giải tán đi, mặc kệ cái con này là yêu ma quỷ quái gì, cũng không liên quan đến chúng ta."
Giang Khả Nhạc biểu thị nhất trí.
Ngay lúc hai người họ bởi vì bị nợ lương mà muốn giải nghệ, Giang Khả Nhạc nhìn thấy bên cạnh chim chín đầu có bóng người.. Nói chính xác hơn là hai người, một nam nhân trưởng thành đang che chở một bé gái mặc váy hoa.
Cậu vỗ vai Nguyễn Đồ đang muốn bỏ của chạy lấy người: "Được rồi, làm việc thôi!"
Nguyễn Đồ xoay người, đôi mắt sáng như đèn pha: "Cậu không đòi tăng lương nữa hả?"
"Chưa nghe Lỗ Tấn nói sao.." Giang Khả Nhạc hít sâu một hơi, cởi nút áo âu phục, lùi một đoạn ngắn về sau, chạy lấy đà, giẫm một cái lên băng ghế dài, mượn lực nhảy lên, thanh âm ung dung của cậu truyền tới trong không trung: "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao.."
Khoác âu phục lên vai, cậu như con chim én giang cánh, xuyên qua mấy tán cây, cuói cùng đáp xuống cây gần chim chín đầu nhất.
Để lại Nguyễn Đồ vẫn còn đang suy nghĩ: "Lỗ Tấn nói hả ta? Hình như câu này là của Spider- man mà."
"Biến hình"
Giang Khả Nhạc hô một tiếng, khóa bát quái đeo trên cổ phát ra ánh sáng trắng. Sau khi ánh sáng tắt, khóa bát quái không còn nằm trên cổ cậu nữa mà thay vào đó biến thành một cây thương dài cao cỡ một người, được Giang Khả Nhạc cầm trong tay.
Nguyễn Đồ đứng dưới đất có hơi hồi hộp, đột nhiên trong lòng có một dự cảm không lành.
"Chờ chút đã.."
Hai tay Nguyễn Đồ tạo thành hình cái loa, hướng về phía Giang Khả Nhạc mà hét lớn: "Đây là yêu tộc Cửu Phượng, là động vật được bảo vệ cấp một, cậu không thể.."
Chậm rồi bé ơi.
Giang Khả Nhạc từ trên mái nhà cao tầng nhảy xuống.
Cây thương ánh lên nét sắc bén.
Cửu Phượng dường như không phát hiện, chín cái đầu vẫn còn ngẩng cao, hót lên âm thanh như muốn xé nát bầu trời, bên ngoài bát lưu ly đã bắt đầu xuất hiện mấy vết nứt, sắp không chịu được nữa. Nó quay đầu nhìn chằm chằm con người nhỏ bé như sâu kiến.
Nó nhận thấy nguy hiểm, một trong chín cái đầu quay lại, hướng về phía Giang Khả Nhạc mà nhào tới.
Giang Khả Nhạc giương cây thương, lợi dụng bát lưu ly làm điểm tựa, cả hai ma sát va chạm, phát ra tia lửa. Cả người cậu dừng lại, treo lơ lửng trên bát lưu ly, nhanh nhẹn trở mình tránh thoát được đòn tấn công của Cửu Phượng.
Sau đó, cậu mượn lực nhảy lên, cây thương trong tay nâng lên, chỉ nghe một tiếng Xoẹt, rồi là tiếng bá.
Thân ảnh mặc vest xanh nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Giang Khả Nhạc lấy tay chống xuống đất, ổn định thân thể, mới chậm rãi đứng lên.
"Đùng"
Một cái đầu chim to tướng, nặng nề rơi ngay bên cạnh cậu, phun máu ra làm ướt mặt đất.
Cửu Phượng vì mất đi một cái đầu mà trở nên điên tiết, con mắt hóa thành màu đỏ, hận thù nhìn con người dưới đất.
Tiếng kêu của Cửu Phượng càng trở nên bén nhọn, thê lương, nó bay lên cao ý đồ muốn đem cái kẻ sâu bọ vừa mới chặt đầu của nó xé nát.
Giang Khả Nhạc nắm chặt cây thương, nhẹ nhàng nhảy lên, dẫm lên một cái đầu của Cửu Phượng, lại nhảy lên, bay thẳng lên không trung.
Lúc này, Cửu Phượng cao lớn như toàn nhà bị đạp dưới đất, còn Giang Khả Nhạc nhỏ bé lại ở trên không trung bệ nghễ nhìn xuống, trùng hợp cậu đứng che khuất ánh trăng, chỉ thấy từng tia sáng yếu ớt chiếu sáng sau lưng.
Cảnh tượng xinh đẹp như vậy chỉ kéo dài một lát.
Giang Khả Nhạc nhanh chóng bị trọng lực của trái đất hút xuống, Cửu Phượng thì há to cái miệng chi chít răng nhọn của nó, chuẩn bị sẵn sàng tư thế một phát nuốt trọn Giang Khả Nhạc.
Đúng ngay lúc này, Giang Khả Nhạc lấy từ trong túi ra cái gì đó, ném thẳng xuống dưới.
Là một chiếc bình thuỷ tinh sáng óng ánh.
Cửu Phượng đang tức giận, không thèm để tâm đến chiếc bình nhỏ bé, một mực nhào về phía Giang Khả Nhạc.
Một tiếng Bốp nho nhỏ vang lên, chiếc bình thuỷ tinh đụng phải người Cửu Phượng, bất ngờ là cả thân hình to lớn của nó đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Giang Khả Nhạc tiếp đất, chụp lấy bình thuỷ tinh.
Có thể thông qua thuỷ tinh trong suốt nhìn thấy, bên trong chứa một con chim tám đầu và cả cái đầu mới bị chặt xuống của nó.
"Chín đầu, thiếu một cái không chết được."
Giang Khả Nhạc nói, đem bình thuỷ tinh ném về phía Nguyễn Đồ.
Nguyễn Đồ chụp lấy, xem xét, lúc này mới yên tâm, thay Cửu Phượng thanh minh một chút: "Cửu Phượng trước kia cũng thuộc hàng thần tiên nhưng vì mất đi tín ngưỡng của con người mà trở nên mất lí trí, trở thành bộ dáng mất kiểm soát như lúc nãy."
"Đừng nói nhảm, còn có chính sự phải làm." Giang Khả Nhạc lấy lại cặp táp, đi về phía hai người vô tình bị liên luỵ kia.
Nam nhân thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, quần áo trên người nhìn cũng biết là đồ cao cấp, ống tay áo còn điểm thêm viên bảo thạch chói mù mắt chó.
Nam nhân lúc này đang ôm lấy bé gái mặc váy hoa, vỗ vỗ lưng cô bé an ủi, theo động tác tay của hắn, ánh sáng bảo thạch phát ra càng thêm mê người.
Giang Khả Nhạc đi tới chỗ cách họ ba bước thì dừng lại, hỏi một câu: "Con gái anh à?"
Người đàn ông nhìn cậu một cái, ngay cả trong tình huống này cũng có thể bình tĩnh trả lời: "Không phải, con bé bị lạc khỏi người nhà."
"À.." Giang Khả Nhạc gãi đầu, "Là như vầy, anh đã nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn, cho nên.."
Người đàn ông tiếp lời: "Muốn diệt khẩu sao?"
"Không, không" Giang Khả Nhạc thẳng thắn lắc đầu, quay sang vẫy tay với Nguyễn Đồ, "Tới đây!"
Nguyễn Đồ nhanh nhẹn chạy tới, quen tay quen việc lấy ra một bản cam kết.
"Coi như anh nói với người khác chuyện này họ nhất định không tin nhưng vì để đề phòng bất trắc, mời anh ký tên vào bản cam kết này." Giang Khả Nhạc nhận lấy bản cam kết, tiêu đề được viết bằng cỡ chữ to, rõ nét Bản cam kết giữ bí mật.
Nguyễn Đồ bổ sung: "Còn phải nộp 1000 đồng tiền giữ bí mật."
Nam nhân kia nhận lấy bản cam kết nhìn sơ qua: "Có lỗi chính tả."
Giang Khả Nhạc vỗ Nguyễn Đồ một cái, cắn răng nói: "Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Vấn đề chính tả tôi đã sửa mấy lần rồi, sao còn tái phạm?"
Nguyễn Đồ uỷ khuất: "Tui là một con yêu quái, ngay cả 9 năm giáo dục bắt buộc còn không học, sao có thể đáp ứng mấy yêu cầu cao cấp của cậu được chứ!"
Nam nhân bên kia xem qua loa hết văn kiện, kí vào cuối trang ba chữ Cố Văn Tông: "Tôi không mang tiền mặt."
Giang Khả Nhạc lập tức móc điện thoại ra: "Ủng hộ phương pháp chuyển khoản thanh toán."
Nam nhân trả văn kiện lại: "Thêm nick Wechat đi."
Hai người add Wechat của nhau, chuyển xong khoản tiền phí. Lúc Giang Khả Nhạc đang cùng Nguyễn Đồ rời khỏi thì sau lưng truyền đến một câu.
"Em không nhớ tôi" Giọng điệu khẳng định chắc nịch.
Giang Khả Nhạc quay đầu, Nam nhân tên Cố Văn Tông kia đứng tại nơi giao thoa giữ ánh đèn đường và đêm tối, đôi mắt sâu thẳm, lông mày sắc bén như đao khắc, rất có khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
"Trình độ bắt chuyện của anh cũng quá tệ rồi!" Giang Khả Nhạc thành thật trả lời, "Kiến nghị anh nên xem lại khả năng làm quen của mình."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook