Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung
-
Chương 12
Lý Đức Toàn đứng bên cạnh lại cười đến nếp nhăn đầy mặt, còn có mấy tiểu thái giám khác, cũng là vẻ mặt muốn cười mà không dám cười.
Ta ừ một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy, còn giơ tay phủi phủi tay áo hắn chỗ ta vừa ôm.
Tức c.h.ế.t ta rồi, thật mất mặt, hu hu.
Không biết có phải là hắn mềm lòng không, muốn giúp ta giữ thể diện, bổ sung thêm một câu: "Tắm xong lại ôm."
Khóe miệng không có tiền đồ kia của ta lập tức lại bay lên trời, sánh vai cùng mặt trời.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen, ta và những cung nữ giúp ta tắm hợp tác rất vui vẻ, lần này ta không dùng hương cao mê điệt hương, cũng không ai dùng hương liệu ướp ta.
Mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, ta chạy lộp cộp trở về ôm lấy cánh tay Hoàng thượng.
Nhìn cuốn sách trên bàn của hắn, góc sách hơi nhàu vàng. Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Làm sao Hoàng thượng biết được tuổi của thần thiếp vậy?"
"Nhìn ra thôi." Hắn kéo kéo mái tóc ướt đẫm của ta, nghe là biết đang lấy lệ.
Trong lòng ta cảm thấy lời này không đáng tin, nhưng cũng biết không thể vạch trần.
Nhưng mà...
Ta cúi đầu, không nói gì. Có lẽ hắn chỉ nghĩ ta là tò mò không được thỏa mãn, cũng không để tâm, chỉ đẩy một đĩa điểm tâm về phía ta.
Lần trước ta đến vào buổi tối, hình như trên bàn cũng có một đĩa điểm tâm như vậy, có lẽ là bánh sơn tra hoặc bánh nhân táo đỏ, là những miếng vuông nhỏ màu đỏ. Hoàng thượng có vẻ không thích ăn, dù sao ta cũng chưa thấy hắn ăn bao giờ.
Ta cầm lấy một miếng cắn thử, cảm giác dính dính, tanh tanh... khiến mọi cảm xúc trong lòng ta tan biến. Cái này...
Vùng cấm!
Mùi vị quái quỷ gì thế này? Người làm bánh này sống được đến giờ bằng cách nào vậy?
Ta kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, trong khi hắn lại đang cười rất vui vẻ.
"Cái... cái này là thứ gì vậy... " Ta cầm nửa miếng bánh còn lại trong tay, kẽ răng vẫn còn vị tanh ngọt, lưỡi cũng cứng đờ.
"Bánh huyết lộc, trẫm cũng không thích ăn." Hắn chỉ vào đĩa bánh, ân cần nói: "Không thích thì để lại, không sao đâu."
Ta vội vàng đặt miếng bánh huyết lộc đã cắn một nửa trở lại đĩa, một cung nữ nhỏ lặng lẽ bước vào bưng đĩa bánh ra ngoài.
Khoan đã...
Ta cúi đầu nhìn màu sắc dính trên ngón tay, sao có vẻ quen thuộc thế nhỉ?
"Lần đầu tiên thị tẩm của ta… thần thiếp, trên chiếc khăn cũng là thứ này sao?"
Hắn khẽ ừ một tiếng.
"Vậy... lúc đó là vì Hoàng thượng đã biết tuổi thật của thần thiếp?"
Hắn lại ừ thêm một tiếng nữa.
Dường như có điều gì đó trong lòng ta vừa được xác thực, đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang. Ta đang định hỏi thêm điều gì đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Hoàng thượng phản ứng nhanh hơn ta, gần như theo bản năng kéo ta rời khỏi cửa sổ. Lúc này Lý Đức Toàn vội vã bước từ bên ngoài vào, trên mặt không còn nụ cười thường ngày, nói: "Có thích khách, hơn mười tên."
Ta có chút hoảng loạn, nhưng Hoàng thượng lại rất bình tĩnh.
Hắn lấy một chiếc áo choàng màu tối từ giá treo bên cạnh khoác lên người ta, còn thắt cho ta một cái nơ bướm.
"Nàng đứng sau bình phong đi." Hắn khẽ đẩy ta.
"Ta không đi!" Ta dùng giọng điệu nhát gan nhất để nói ra câu từ nghĩa khí nhất: "Ta ở lại còn có thể thay ngài đỡ đao!"
Hắn khựng lại, hơi bất ngờ cúi đầu nhìn ta một cái, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Trẫm không yếu ớt như nàng nghĩ đâu."
Ta không nói gì, vẻ mặt tuy có vẻ cứng đầu nhưng thực tế bản thân ta biết rõ, nếu mở miệng chắc chắn giọng nói sẽ run rẩy.
Hắn thở dài, nói: "Không đi thì thôi. Nếu sợ hãi thì che mắt lại."
Hắn vén mái tóc dài rối tung ra phía sau, lấy một thanh kiếm dài từ giá treo.
"Lý Đức Toàn, mở cửa."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
...
Nửa canh giờ sau, ta run rẩy ngồi trên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng thượng, sợ đến mức không thể khóc nổi.
"Sao lạnh đến chảy cả nước mũi rồi." Hắn dùng một chiếc khăn trắng lau sạch vết m.á.u b.ắ.n trên mặt, sau đó ném nó cho ta.
Ta ừ một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy, còn giơ tay phủi phủi tay áo hắn chỗ ta vừa ôm.
Tức c.h.ế.t ta rồi, thật mất mặt, hu hu.
Không biết có phải là hắn mềm lòng không, muốn giúp ta giữ thể diện, bổ sung thêm một câu: "Tắm xong lại ôm."
Khóe miệng không có tiền đồ kia của ta lập tức lại bay lên trời, sánh vai cùng mặt trời.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen, ta và những cung nữ giúp ta tắm hợp tác rất vui vẻ, lần này ta không dùng hương cao mê điệt hương, cũng không ai dùng hương liệu ướp ta.
Mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, ta chạy lộp cộp trở về ôm lấy cánh tay Hoàng thượng.
Nhìn cuốn sách trên bàn của hắn, góc sách hơi nhàu vàng. Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Làm sao Hoàng thượng biết được tuổi của thần thiếp vậy?"
"Nhìn ra thôi." Hắn kéo kéo mái tóc ướt đẫm của ta, nghe là biết đang lấy lệ.
Trong lòng ta cảm thấy lời này không đáng tin, nhưng cũng biết không thể vạch trần.
Nhưng mà...
Ta cúi đầu, không nói gì. Có lẽ hắn chỉ nghĩ ta là tò mò không được thỏa mãn, cũng không để tâm, chỉ đẩy một đĩa điểm tâm về phía ta.
Lần trước ta đến vào buổi tối, hình như trên bàn cũng có một đĩa điểm tâm như vậy, có lẽ là bánh sơn tra hoặc bánh nhân táo đỏ, là những miếng vuông nhỏ màu đỏ. Hoàng thượng có vẻ không thích ăn, dù sao ta cũng chưa thấy hắn ăn bao giờ.
Ta cầm lấy một miếng cắn thử, cảm giác dính dính, tanh tanh... khiến mọi cảm xúc trong lòng ta tan biến. Cái này...
Vùng cấm!
Mùi vị quái quỷ gì thế này? Người làm bánh này sống được đến giờ bằng cách nào vậy?
Ta kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, trong khi hắn lại đang cười rất vui vẻ.
"Cái... cái này là thứ gì vậy... " Ta cầm nửa miếng bánh còn lại trong tay, kẽ răng vẫn còn vị tanh ngọt, lưỡi cũng cứng đờ.
"Bánh huyết lộc, trẫm cũng không thích ăn." Hắn chỉ vào đĩa bánh, ân cần nói: "Không thích thì để lại, không sao đâu."
Ta vội vàng đặt miếng bánh huyết lộc đã cắn một nửa trở lại đĩa, một cung nữ nhỏ lặng lẽ bước vào bưng đĩa bánh ra ngoài.
Khoan đã...
Ta cúi đầu nhìn màu sắc dính trên ngón tay, sao có vẻ quen thuộc thế nhỉ?
"Lần đầu tiên thị tẩm của ta… thần thiếp, trên chiếc khăn cũng là thứ này sao?"
Hắn khẽ ừ một tiếng.
"Vậy... lúc đó là vì Hoàng thượng đã biết tuổi thật của thần thiếp?"
Hắn lại ừ thêm một tiếng nữa.
Dường như có điều gì đó trong lòng ta vừa được xác thực, đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang. Ta đang định hỏi thêm điều gì đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Hoàng thượng phản ứng nhanh hơn ta, gần như theo bản năng kéo ta rời khỏi cửa sổ. Lúc này Lý Đức Toàn vội vã bước từ bên ngoài vào, trên mặt không còn nụ cười thường ngày, nói: "Có thích khách, hơn mười tên."
Ta có chút hoảng loạn, nhưng Hoàng thượng lại rất bình tĩnh.
Hắn lấy một chiếc áo choàng màu tối từ giá treo bên cạnh khoác lên người ta, còn thắt cho ta một cái nơ bướm.
"Nàng đứng sau bình phong đi." Hắn khẽ đẩy ta.
"Ta không đi!" Ta dùng giọng điệu nhát gan nhất để nói ra câu từ nghĩa khí nhất: "Ta ở lại còn có thể thay ngài đỡ đao!"
Hắn khựng lại, hơi bất ngờ cúi đầu nhìn ta một cái, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Trẫm không yếu ớt như nàng nghĩ đâu."
Ta không nói gì, vẻ mặt tuy có vẻ cứng đầu nhưng thực tế bản thân ta biết rõ, nếu mở miệng chắc chắn giọng nói sẽ run rẩy.
Hắn thở dài, nói: "Không đi thì thôi. Nếu sợ hãi thì che mắt lại."
Hắn vén mái tóc dài rối tung ra phía sau, lấy một thanh kiếm dài từ giá treo.
"Lý Đức Toàn, mở cửa."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
...
Nửa canh giờ sau, ta run rẩy ngồi trên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng thượng, sợ đến mức không thể khóc nổi.
"Sao lạnh đến chảy cả nước mũi rồi." Hắn dùng một chiếc khăn trắng lau sạch vết m.á.u b.ắ.n trên mặt, sau đó ném nó cho ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook