Editor: Gà
“Phòng ăn riêng cổ truyền?”
Nghe bà chủ nói vậy, tròng mắt Hạ Hiểu Phong chết lặng.
Công bằng mà nói, chỉ cần xem những con chữ viết tay trên thực đơn, cùng bữa tối hôm nay đủ thấy gia cảnh của bà chủ không hề tầm thường.
Về lý do vì sao cô lại chạy đến Ảnh Thị Thành mở tiệm cơm nhỏ này, có lẽ đó là sở thích cá nhân, muốn trải nghiệm cuộc sống, cũng có lẽ vì nỗi khổ tâm nào đó.
Thị trường ngày nay không có nhiều hàng quán chuyên về món ăn cổ truyền, đa số đều có tên như “truyền nhân XX” hàng đầu, người ta cũng có hệ thống truyền thừa chặt chẽ, gia phả tổ tiên mười tám đời vẫn có thể kể ra rõ ràng.
Nếu như tự mình mở một nhà hàng “ẩm thực cổ truyền”, người ngoài nghề như Hạ Hiểu Phong cảm thấy không mấy dễ dàng.
Chẳng qua những thứ này chỉ là điều kiện ngoại cảnh, xét đến cùng, đối với thực khách thì điều quan trọng nhất của một nhà hàng chính là hương vị.

Hương vị ngon tự động sẽ hút được khách, miễn là ngon thì luôn có những kẻ tham ăn tự tìm đến cửa.
Vả lại, những món ăn tối nay xét về kỹ năng dùng dao, độ lửa, bày trí, hương vị và tay nghề hoàn toàn không chê vào đâu được, Hạ Hiểu Phong thầm suy đoán việc Lạc Gia Lâu phất lên chỉ còn vấn đề thời gian.
“Với tay nghề của bà chủ, điều hành một phòng ăn riêng chắc chắn không thành vấn đề.

Đầu tiên phải tìm được khách hàng, sau đó định giá cụ thể.” Trần Lâm bình tĩnh góp hai câu.
Bằng tài đứng bếp này, bữa cơm tối nay nếu so với thực đơn của mấy nhà hàng cung đình ở Bắc Kinh, e rằng còn mặt dày thu gần hai ngàn tệ, huống hồ hương vị kia còn không ngon cho lắm.
“Nếu lên mạng quảng cáo trực tuyến, phát triển thành tiệm ăn võng hồng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng đến trải nghiệm, có điều báo giá trước có thể sẽ bị mắng.” Trần Lâm vừa nghĩ vừa nói.
Bây giờ có rất nhiều quán ăn ngon như quán trà sữa, quán cà phê đều thích quảng bá trên mạng, mời một số bloger cà phê lớn đến quảng cáo.

Một khi trở nên nổi tiếng từ từ sẽ có người đến xác thực, nếu hoàn cảnh tốt và sản phẩm không có vấn đề, những người này tự nhiên sẽ trở thành khách hàng trung thành của quán.

Tuy nhiên, nếu tiếp thị trên mạng thì chi phí ban đầu hiển nhiên không nhỏ, đồng thời cần phải có nhân mạch trong lĩnh vực này.
“Tôi sợ cửa tiệm này không thể tiếp nhận quá nhiều khách.” Lạc Anh nói.
Cô cũng có một số hiểu biết về thời hiện đại, thông qua internet và một số nhà hàng trong Ảnh Thị Thành.

Hiện giờ cửa tiệm chỉ có một mình cô đảm đương, vừa làm chủ quán, đầu bếp đến phục vụ, các món ăn đều do Lạc Anh đích thân cầm muôi.
Bàn tiệc truyền thống tốn rất nhiều công sức, không thể trực tiếp nấu một nồi to hay một món nào đó rồi dọn lên bàn là xong.
Dù là cổ đại hay hiện đại, khách hàng trả tiền đều là thượng đế, nếu thu hút nhiều người đến mà không thể tiếp đãi, chỉ sợ sẽ bị khách tức giận mắng mỏ.
Hạ Hiểu Phong chợt cảm thấy khó khăn, không quảng bá mà muốn hút khách chẳng phải dễ.
Nom vẻ mặt buồn bã của bố mẹ và chị chủ quán, Tiểu Hạ lắc lư đôi chân mũm mĩm nói: “Tìm người đến ăn cơm, sao không đăng lên vòng bạn bè ạ.”
“Sao không có ai tới, bố mang chú Tiền đến ăn, mẹ mang dì nhỏ đến, chú và dì chắc chắn sẽ thích.”
Bạn học Tiểu Hạ chớp mắt nói xong, rốt cuộc người lớn đang lo lắng cái gì nha, đồ tốt phải chia sẻ mới ngày càng tốt hơn.

Bố mang chú Tiền bạn tốt đến ăn cơm, mẹ mang dì nhỏ đến, cô bé cũng mang Tiểu Mỹ đến ăn, chia sẻ những món ăn siêu ngon chị chủ quán nấu cho người khác, rồi những người đó lại chia sẻ cho người xung quanh, không phải rất đơn giản sao?
Cả cô giáo và mẹ đều nói làm bạn tốt phải biết chia sẻ với nhau mà!
Đồng ngôn vô kỵ*, nhưng nghe bạn học Tiểu Hạ nói xong hai vợ chồng Hạ Hiểu Phong và Trần Lâm sáng cả mắt.
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Bài toán về tìm khách trở nên dễ giải quyết, xét về mức độ tiêu pha thì những người xung quanh họ chắc chắn có thể bỏ tiền gọi đồ ăn trong cửa tiệm nhỏ.
Hạ Hiểu Phong là đạo diễn vàng của làng điện ảnh, Trần Lâm cũng không hoàn toàn chỉ làm một phu nhân, cô là một biên kịch nổi tiếng, thậm chí trước khi Hạ Hiểu Phong thành danh đều dựa vào cô ấy nuôi cả nhà.


Các nhà đầu tư, phóng viên, ca sĩ, diễn viên hoặc thậm chí là lật bừa cuốn danh bạ cũng có thể kéo ra một đống người.
Hơn nữa, bà chủ nói sẽ tiến hành hình thức phòng ăn riêng vì cô không thể cung ứng quá nhiều, nói như vậy dù là minh tinh nổi tiếng, yêu cầu bảo mật thì vẫn có thể cân được.

Huống hồ, người bình thường ai có thể nghĩ ra một người có tên tuổi như vậy lại chạy đến quán nhỏ trong Ảnh Thị Thành để ăn cơm?
Buổi sáng bà chủ mở cửa bán bữa sáng phục vụ cho khách hàng chính trong khu dân cư, xung quanh đều là hàng xóm bình thường, buổi tối lại kinh doanh phòng ăn riêng, một công đôi việc!
Đương nhiên, nếu Hạ Hiểu Phong và vợ dẫn người tới, nhất định đều là bạn tốt tin tưởng lẫn nhau, sau đó một truyền hai, hai truyền bốn, với luồng khách cố định mà bí ẩn này, vấn đề gì đều được giải quyết!
Tiếp thu ý kiến của hai vợ chồng, Lạc Anh gật đầu: “Cứ như vậy… Có làm phiền mọi người không?”
Lạc Anh thật sự cần người đến trợ giúp cô tiến hành mở phòng ăn riêng, nói đến cùng bọn họ mới quen biết, đối phương là thực khách còn mình là chủ quán, không có quan hệ đặc biệt nào.
Người ta đã giúp đỡ rất nhiều, còn giới thiệu đưa người đến ăn cơm, đây là một ân huệ lớn!
Người ta sẵn sàng góp ý đều là tình cảm, nay lại bằng lòng giúp đỡ thậm chí chủ động quảng cáo, điều đó còn quý hơn cả tình cảm thông thường.
“Bà chủ nói gì vậy, tôi đã mang cả nhà đến ăn chực cô hai bữa cơm, chỉ đơn giản kéo bạn đến ăn tối, còn phải vất vả cô nấu nướng, có gì phiền phức đâu.”
“Lão Hạ nói đúng, chỉ sợ bà chủ chê bọn chị ngày nào cũng đến gây phiền ấy chứ.” Trần Lâm gật đầu nói.
Ngày đó Hạ Hiểu Phong đột nhiên vào cửa, sau đó cả nhà lại đến ăn chực, bà chủ không hề từ chối còn làm một bàn đồ ăn ngon, người tốt bụng thì món ăn cũng ngon, việc trợ giúp này mình không thể thoái thác!
Thảo luận một hồi, vợ chồng Hạ Hiểu Phong, Trần Lâm chủ động đảm nhiệm tất cả mọi việc, ngay cả bạn học Tiểu Hạ cũng giơ tay lên: “Chị chủ quán, sau này em sẽ mang bạn thân đến đây ăn cơm!”, làm cho Lạc Anh phải bật cười.
Đổ đầy một nửa kẹo hồng mềm còn lại cho Trần Lâm mang về, thêm cách liên lạc của nhau, Tiểu Hạ vẫy tay chào tạm biệt Lạc Anh.
Bởi vì cả nhà Hạ Hiểu Phong đồng ý giúp đỡ, bữa cơm này Lạc Anh không lấy tiền.
Sau khi tiễn gia đình bọn họ đi và thu dọn bát đũa xong, Lạc Anh về phòng viết thực đơn.
Những món ăn trong cung yến trước kia bây giờ không thể nấu được, rất nhiều thứ đã trở thành động vật hoang dã, thậm chí là bảo vật quốc gia, như vậy cũng tốt.


Chẳng qua hiện đại hơn nên có nhiều nguyên liệu cô chưa từng thấy, cũng như phát triển các món ăn mới lạ, Lạc Anh vẫn không ngừng hỏi hỏi.

Cô là người cổ đại cũng không thể giậm chân tại chỗ đúng không? Từ xưa đến nay, những người gìn giữ truyền thống cũ không biết cách thích ứng cũng không bị mai một bởi dòng chảy của lịch sử.

Sắc trời mới hửng sáng, thanh niên Dương Điền bước vào quán, đi cùng là một người mới, một cô gái trẻ.
Dương Điền luôn đến quán sớm nhất, nhưng hôm nay cậu đến muộn 20 phút, người thường xuyên tán gẫu với cậu, ông Triệu vỗ cậu một cái: “Tiểu Dương, bạn gái à?”
Yêu đương trong Ảnh Thị Thành như sương sớm, hai vợ chồng cùng một đoàn phim là chuyện thường tình, tiểu tử Dương Điền đẹp mã, gọn gàng, lão Triệu còn thắc mắc sao mới không gặp một bữa đã có bạn gái? Hay là đối tượng tìm hiểu?
Dương Điền còn chưa kịp giải thích, cô gái bên cạnh đã vội vàng lên tiếng: “Không phải không phải, cháu mới tới, anh Dương Điền chỉ đường rồi dẫn cháu đi kiếm chỗ ăn cơm thôi.”
Khẩu âm của cô ấy hơi nặng, nhưng giọng nói rất hay.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác lông đen to sụ, bán sỉ tràn lan trong Ảnh Thị Thành, đeo khăn quàng cổ kiểu dáng của mấy năm trước, chân đi đôi giày bông to khá cồng kềnh.
Dương Điền hỏi ý cô gái rồi gọi món, đặt mông ngồi xuống cạnh lão Triệu: “Vừa tới thuê phòng ở chỗ bọn cháu, mới đến hôm qua, nghe bảo là họ hàng bên nhà chị Tôn chủ trọ được chị ấy mang ra ngoài làm việc, ông nói xem muốn đi làm chẳng phải nên đến phía nam ấm áp, chạy đến Ảnh Thị Thành này còn chẳng có việc mà làm.”
“Tên là Phùng Oánh Oánh, chị Tôn nhờ cháu quan tâm cô ấy, dẫn đi làm quen xung quanh rồi xin giấy phép diễn viên.” Giọng điệu Dương Điền hơi bất đắc dĩ, chủ nhà có lệnh sao dám không nghe?
Tình huống cụ thể Dương Điền không biết mà cũng chưa nói, cô gái ngồi trên ghế tò mò nhìn xung quanh, tháo khăn quàng cổ để lộ ra một khuôn mặt sáng sủa, xinh xắn, vầng trán trơn bóng lơ phơ mấy sợi tóc, không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp.
Nghe Dương Điền giới thiệu về mình, Phùng Oánh Oánh cười mắc cỡ.
Lạc Anh dọn đồ ăn sáng lên, nghe được ít chuyện.
Bữa sáng hôm nay là bánh nướng có nhân, Lạc Anh làm hai loại nhân là thịt và nhân chay.

Loại thịt thì nhồi thịt lợn và hành lá (Hành baro), nhân chay thì nhồi ba loại rau củ.
Dương Điền gọi mỗi loại hai cái và hai bát cháo.
Thấy Dương Điền bắt đầu ăn, cô gái nhỏ Phùng Oánh Oánh mới như được cho phép cầm bánh lên.
Bánh nướng có nhân mới ra lò nóng hổi, cầm lên lem dầu ra phỏng cả tay!

Vỏ bánh này mỏng nhưng không bị lộ nhân ra ngoài, rất giống bánh Phùng Oánh Oánh mua ở chợ làng quê cô.
Cô cẩn thận thổi nguội, mới cắn thử một cái đã thấy nhân, ngon quá!
Phùng Oánh Oánh lại cắn một miếng to tướng, là thịt với hành lá!

Nhân thịt lợn ba phần mỡ bảy phần nạc, là lợn nuôi thả dưới nông thôn, hành lá không lớn không nhỏ, trộn với thịt lợn băm nhuyễn.

Nhân thịt rất chắc, thơm mùi hành lá, nhai trong miệng vừa mềm vừa ngọt nước, quyện chặt đầu lưỡi!
Vỏ bánh mềm bên trong rắn chắc, có màu vàng óng, hơi giòn, được dính một lớp dầu beo béo của nhân bánh, ăn ngon cực kỳ!
Phùng Oánh Oánh phát hiện ông bác ngồi đối diện hình như khẩu vị rất nặng, còn chấm thêm tương tỏi, cô ăn luôn miệng, người trong thôn vẫn hay bảo bánh của ông cụ Vương là ngon nhất chợ, sau khi ông Vương chết thì không còn bánh để ăn nữa.

Nhưng cô lại thấy chiếc bánh cô đang ăn còn ngon hơn bánh của ông Vương!
Tướng ăn của Phùng Oánh Oánh hơi khoa trương, cô ấy cắn một miếng thật lớn, sau đó uống cháo.

Ăn xong một cái, lập tức với tay lấy bánh nhân chay.

Há miệng cắn xuống, phát hiện cái này cũng ngon!
Vỏ bánh vàng óng màu trứng, mộc nhĩ và nấm hương thái nhỏ thành từng sợi vụn, da trứng thơm và mềm, mộc nhĩ và nấm hương dẻo ngọt, mỗi một thứ đều là sự sáng tạo riêng của trời đất, ăn vào rất hài hòa không cần quá nhiều gia vị, chính sự tươi ngon của nguyên liệu chính là ý nghĩa thực sự của món bánh nhân chay này.
Bánh nhân chay thanh đạm nhẹ nhàng không hề trộn lẫn chút thịt nào nhưng lại vô cùng thanh mát, khiến người ta không thể ngừng miệng!
“Anh Dương Điền, cái bánh này ngon quá!” Phùng Oánh Oánh dùng khẩu âm dày nặng ca tụng một tiếng, ở thành phố thật tốt, ngay cả bánh cũng ngon như vậy.
Đồ ăn là cách tốt nhất để rút ngắn khoảng cách giữa mọi người với nhau, Dương Điền nghe vậy khịt mũi nói: “Ngon lắm đúng không? Nhớ cho kỹ quán này, sau này dù gặp chuyện gì cũng đến đây ăn, được ăn một miếng cơm ở đây thì chẳng còn gì đáng ngại.”
“Anh Dương Điền, em nhớ rồi.” Phùng Oánh Oánh nhìn tấm bảng đen nhỏ trên tường và bộ bàn ghế gỗ trước mặt, nghiêm túc đáp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương