Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí
-
17: Gặp Nhau
Không ai để ý thấy đôi tay khẽ run rẩy của Thẩm Trạm, trong lòng anh đang ôm một tia hy vọng cùng khát khao vô hình.
Hạ đạo vừa xốc rèm cửa lên, hơi nóng trong nhà đã xộc thẳng vào mặt làm người ta ấm áp.
Thẩm Trạm gần như cứng nhắc bước vào tiệm, liền nghe thấy một giọng nữ thản nhiên: “Mọi người đến đủ rồi sao? Đồ ăn đã chuẩn bị xong.”
Anh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với cô gái đang bưng mâm.
Thẩm Trạm chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, Hạ đạo khoác vai anh dẫn vào chỗ ngồi, anh cơ hồ là bị kéo qua, mỗi bước đi đều nặng như đeo chì.
Lạc Anh, cô thực sự xuất hiện trước mặt anh.
Mái tóc của cô gái được cố định bằng chiếc nơ bướm, lộ ra vầng trán trơn bóng, mái tóc đen buộc thành búi cao, lông mày không đậm không nhạt tựa như làn sương sớm, ánh mắt trong trẻo sáng ngời như có thể nhìn thấu lòng người.
Cô không dấu vết lướt mắt qua từng người, dung mạo thanh lệ, thoạt nhìn chỉ là một cô gái nhỏ nhưng lại cho người ta cảm giác áp bách không thể lý giải, có điều cảm giác đó chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi lập tức biến mất.
Nhịp tim Thẩm Trạm nhanh như nổi trống, Hạ đạo đang lôi kéo anh nói gì đó nhưng anh không thể nghe thấu, chỉ thấy lỗ tai ù ù chấn động, tâm loạn như ma, gần như dùng hết kỹ năng diễn xuất bình sinh mới không để lộ nét mặt.
Thẩm Trạm nghiêng đầu, giả vờ như đang đánh giá cửa tiệm nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn luôn quét về phía nhà bếp.
Nhất thời anh cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, giấc mộng tối qua vẫn chưa kết thúc ư? Cho nên mới cho anh bất ngờ nhìn thấy bé ngỗng mà anh vẫn luôn nhớ mãi không quên?
(*) Mình sẽ đổi cách gọi “con gái” thành “bé ngỗng” nha mọi người, nguyên văn là nữ nga = ngỗng cái, như đã giải thích ở phần văn án thì từ này ám chỉ cách gọi con gái cưng, nhưng mình thấy không thú vị nên sẽ dịch thành “bé ngỗng” cho dễ thương và cũng sát nghĩa hơn nhé.
Vậy nhưng tiếng ồn ào tranh cãi trước mắt nói cho anh biết đây đều là sự thật, không phải ảo giác.
Hết thảy diễn ra quá đột ngột khiến anh không có thời gian giảm sóc.
Lạc Gia Lâu, Lạc Anh, nghĩ tới cô chủ mà Hạ đạo vẫn luôn nhắc đến, cho nên, bé ngỗng bây giờ là bà chủ của cửa tiệm này?
Thẩm Trạm nhận ra vợ của Hạ đạo Trần Lâm và Trần An Ni đều ở đây, đang quanh quẩn trong bếp, thoạt nhìn giống như rất thân quen với cô.
Anh có rất nhiều chuyện muốn biết, cô… làm sao cô lại xuất hiện ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? Có phải chỉ một mình Lạc Anh xuyên đến không? Sao lại ở đây mở một cửa tiệm nhỏ?
Trong đầu anh nảy ra vô số câu hỏi nhưng không có một ai sẽ trả lời cho anh biết, chỉ đành tự tìm hiểu.
Đèn trong tiệm sáng như ban ngày, nhân viên đoàn phim cùng đến đều thả lỏng, cởi áo khoác, tùy ý trò chuyện với nhau.
Ở đây không có bàn lớn, ghép những chiếc bàn nhỏ bốn người lại thành hai bàn tám người, một nam một bắc.
Cũng may là ngoài bọn họ ra thì không có ai khác vào cửa nên không quá chật chội.
Thẩm Trạm quan sát chiếc bàn gỗ trước mặt, bề mặt gỗ được quét một lớp sơn, sờ vào trơn nhẵn, ghế có chỗ tựa lưng, chỗ ngồi kê đệm mềm mùa đông ngồi sẽ rất thoải mái và không bị đông lạnh.
Gia đình Hạ đạo dường như rất quen thuộc với nơi này, Tiểu Hạ thậm chí còn tự đi lấy đồ uống.
“Hôm qua uống nhiều quá, bữa nay chúng ta đừng uống, thành thật ăn cơm thôi, ăn no về ngủ một giấc xong về nhà ăn Tết.”
Thẩm Trạm nghe Hạ đạo nói, lần trước bọn họ đã giao hẹn ăn một bữa cơm riêng tư, không uống rượu, tùy tiện nói chuyện phiếm.
“A Trạm, cậu uống nước lọc hay nước sôi? Có uống trà lúa mạch không?”
“Tất cả uống trà đi, có cả trà táo gai (sơn tra) Anh Anh tự nấu, ngon hơn bên ngoài làm nhiều.” Trần Lâm xách hai ấm trà đặt lên bàn.
Phó đạo diễn đứng lên rót trà cho từng người, chén trà lớn chứa đầy trà lúa mạch màu vàng nhạt, Thẩm Trạm dùng hai tay ôm cốc nhấp một ngụm, mùi lúa mạch thơm nồng từ yết hầu thông đến dạ dạy, nháy mắt đã ấm cả người.
“Nói cho mọi người biết, ăn xong bữa tối nay, khà khà, sau này mọi người đến Ảnh Thị Thành ăn thứ khác, nhất định sẽ nuốt không trôi.” Hạ Hiểu Phong rung đùi đắc ý, có trời mới biết vì chuẩn bị đóng máy mà mấy bữa nay anh ta không thể đến đây ăn cơm, vợ mang con gái đi ăn chụp hình thôi chưa nói, quay về còn miêu tả vô cùng sinh động cho anh ta nghe!
Đây là chuyện con người làm sao!
Trời mới biết mấy ngày nay anh ta phải trôi qua thế nào!
Vừa ăn cơm hộp vừa tưởng tượng đó là hương vị mà Lạc Anh nấu, thật sự làm khó lão Hạ anh!
“Ngon như vậy sao? Chẳng trách dạo này tôi thấy lão Hạ lần nào ăn cơm hộp cũng ngây ngẩn cả người.” Thợ quay phim cười nói.
Quay phim là một hoạt động trí óc và thể lực, vì là đạo diễn nên phải nhìn chằm chằm cả ngày, trước kia dù thế nào lão Hạ cũng phải ăn hai phần cơm hộp mới no bụng, nhưng gần đây mỗi lần ăn cơm hộp đều than thở, miễn cưỡng nhét vào miệng.
Thợ quay phim tổng kết, đây chẳng phải do chị dâu dẫn đứa nhỏ tới kiểm soát nên ăn không ngon miệng à?
“Lát nữa cậu ăn rồi sẽ biết.” Hạ Hiểu Phong hất cằm, khà khà, sau này chắc chắn không cần phải chết thèm một mình!
Thẩm Trạm bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã rất chờ mong.
Nếu thật sự là Lạc Anh, khẳng định tay nghề độc nhất vô nhị.
Mặc dù anh chưa từng được nếm qua vẫn tin tưởng bé ngỗng nhà mình vô điều kiện.
Tâm tình của Thẩm Trạm đã dần bình tĩnh trở lại, đợi ăn xong trở về anh phải hỏi lão Hạ làm cách nào tìm được nơi này, lại còn thân thiết với Lạc Anh như vậy.
Lạc Anh đang bày bàn, không ai phát hiện ra nét kinh hoảng trong mắt cô.
Cô không biết lai lịch của vị khách mà Hạ đạo dẫn đến, nhưng khuôn mặt đó cực kỳ giống người kia.
Cái con người kén ăn, khắt khe, người mà khiến cả triều đình và hậu cung Đại Lương mỗi khi nghe đến tên đều sợ mất mật, không dám trêu chọc đó.
Người bạn không ai biết của cô, mật sứ Thẩm Trạm.
Mọi người đều gọi là Thẩm đô đốc.
Có điều cô chỉ giật mình trong giây lát, diện mạo giống nhau nhưng không phải là người đó.
Khí chất của người này không có nửa điểm giống với thân ảnh huyền bào trong trí nhớ.
Vì vậy cô thu hồi tầm mắt, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, diện mạo quả thật rất giống nhưng rốt cuộc không phải cùng một người.
Lắc lắc đầu, Lạc Anh không suy nghĩ nhiều, tập trung vào những món ăn trước mặt.
Việc nấu ăn cũng cần phải chuyên tâm, tập trung cao độ, nếu giữa chừng lơ là một chút các món ăn sẽ bị biến hóa theo.
Món đầu tiên được bưng lên chính là cuộn như ý kim ngân.
Khác với món như ý tam ti Lạc Anh làm lần trước, tuy hình dạng đều là gậy như ý nhưng phần nhân của như ý tam ti cuốn làm bằng ba loại rau củ theo mùa, còn món này mới thực sự là như ý cuộn kim ngân chính hiệu.
Như ý cuộn có một lớp vỏ vàng óng và một phần nhân trắng tinh được đôi bàn tay khéo léo của người đầu bếp cuộn thành hình… ngọc như ý tường vân, mượt mà và tuyệt đẹp, trông thật thích mắt.
Có vàng có bạc, vạn sự như ý, mang lại may mắn.
Trần Lâm lấy điện thoại ra chụp hình, các món ăn Lạc Anh làm từ hương vị đến cách trình bày đều là một cách hưởng thụ khi ngắm nhìn.
Như ý cuốn được làm theo số lượng đặt trước, trên mỗi đĩa sứ trắng có tám cuốn, mọi người đều nâng đũa lấy phần của mình.
Đều là người quen với nhau nên không cần khách sáo.
Một cuộn như ý không lớn, gắp vào bát, cắn hai miếng là hết, ăn xong cũng không chiếm bụng bao nhiêu.
Ngửi nhẹ, không quá thơm, cắn một miếng, như ý cuốn xốp mềm đến mức ngay cả cụ già răng yếu cũng có thể ăn.
Cắn đến khúc giữa sẽ thấy rõ mặt cắt ngang của như ý cuốn kim ngân, từng lớp xếp chồng lên nhau, một lớp vàng một lớp bạc độ dày như nhau, cho vào miệng vẫn còn nóng hổi mềm mại.
Lớp vàng đầu tiên được làm từ bí đỏ, bí đỏ nhuyễn mịn hòa quyện cùng bột mì tạo thành hỗn hợp vô cùng ngọt ngào, tỏa hương thơm ngát.
Có vị hơi giống màn thầu, cũng hơi giống bánh mì, ăn xong cả khoang miệng đều là cảm giác bùi bùi, ngòn ngọt.
Vừa mới ăn xong như ý cuốn kim ngân thì món thứ hai đã được bày lên bàn.
Hiển nhiên đã từng chứng kiến kỹ thuật xắt thái kỳ diệu của Lạc Anh, Hạ Hiểu Phong vẫn không nhịn được phải thán phục thêm lần nữa.
Món thứ hai – Thịt bò khô râu rồng, bò khô nguyên miếng.
Đây là hai loại thịt bò có cách chế biến tương tự nhau, chỉ khác là một món là thịt bò khô xé nhỏ và một món là thịt bò thái lát, vì thịt bò xé nhỏ trông mỏng và ít nên Lạc Anh đã trực tiếp làm hai loại.
Thịt bò râu rồng thực chất chính là thịt bò khô nguyên miếng, chẳng qua Lạc Anh đổi tên gọi.
Thời điểm còn ở trong cung, món này được gọi là thịt bò tơ vàng vì nó giống như sợi chỉ vàng, mà cái tên râu rồng không ai dám tùy tiện sử dụng.
Cả hai món ăn đều có màu đỏ sáng bóng vô cùng hấp dẫn, một khi được bày lên bàn sẽ lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
So với thịt bò khô nguyên miếng thì thịt bò râu rồng có vẻ trông bắt mắt hơn.
Lớp đầu tiên trên chiếc đĩa màu trắng được phủ bởi một lớp sợi tơ, Thẩm Trạm nhìn kỹ, tự hỏi đây là miến hay là loại tơ nào khác? Bên trên phần sợi trắng như tuyết là những miếng thịt bò xé mỏng như sợi tóc màu đỏ tươi, từng sợi từng sợi rõ rệt, trên thịt bò rắc thêm mè trắng càng khiến món ăn trở nên cuốn hút.
Sợi thịt bò tưởng như hỗn độn được xếp thành ngọn núi, giống như một tổ chim nhưng lại có vẻ đẹp khác lạ.
Hương thơm phảng phất chui vào cánh mũi, nhìn thôi đã biết rất đưa cơm.
Nếm thử một đũa, sợi thịt bò được chiên rất giòn còn vương chút dầu đỏ, mùi thơm khô, khi nhai đầu lưỡi cảm nhận ngay sự tê cay!
Thịt bò đã được ướp muối và các loại gia vị thấm vào thớ thịt bò, sau khi chiên lên càng thêm đặc biệt, tê, cay, mằn mặn!
Cảm giác tê dại chiếm cứ đầu lưỡi, không ngừng bài tiết nước bọt, phải ăn tiếp, muốn ăn tiếp, vẫn muốn ăn tiếp!
Có điều mới ăn một đũa thịt bò xé sợi thôi, Thẩm Trạm phát hiện chóp mũi của anh quay phim đã lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn không ngừng động đũa: “Cay tê tái, quá tuyệt!”
Uống ngụm trà áp chế vị cay trong miệng, một đĩa rau trộn thanh đạm được bưng lên.
Vành tai Thẩm Trạm đỏ rực, tuy anh thích ăn cay nhưng lại không chịu được vị cay nồng, hiềm nỗi món này do Lạc Anh làm sao có thể không tiếp tục ăn? Hơn nữa còn ngon như vậy!
Món tiếp theo là rau trộn rất giản dị, một là dưa leo, một cái là rau diếp xoăn trộn.
Mấy vị khách nam vừa rồi còn tích cực gắp thịt bò sợi nháy mắt đã lao về phía rau trộn.
Ăn một miếng thịt bò xé sợi lại kèm thêm một miếng dưa leo, ăn một miếng thịt bò thái miếng rồi ăn một miếng rau diếp xoăn.
Hạ Hiểu Phong nhẩm bụng, Tiền Văn Khuê mà thấy thịt bò chắc chắn phải khóc tiếng Mán.
Anh ta bị đột quỵ phải kiêng đồ cay, thảm quá thảm, mắt thấy tuyệt đỉnh mỹ vị đồ ăn cay cực ngon trước mặt mà không thể nếm được một miếng, thử hỏi mười mấy người trên bàn này còn ai thảm hại hơn anh ta.
Vợ ngồi bên cạnh rình như hổ rình mồi, Tiền Văn Khuê định ăn vụng một miếng cũng không được, tròng mắt đảo tròn, đứng dậy đi vào bếp tìm một cái bát nhỏ đổ đầy nước sôi.
Ngồi bên cạnh anh ta là người bên tổ đạo cụ cảm thấy khó hiểu, sao lại rót nước sôi?
Tiền Văn Khuê bưng cái bát nhỏ quay lại chỗ ngồi, tay mắt lanh lẹ gắp vụn thịt bò xé sợi còn sót lại trong đĩa, ánh mắt sắc lạnh như đao của Trần An Ni lập tức quét qua.
Giây tiếp theo, cô chứng kiến sợi thịt bò khô trên đũa nháy mắt đã nhúng vào bát nước sôi: “Vợ ơi, anh ăn thế này, không có vị cay, được chứ?”
Thầy đạo cụ nghẹn họng nhìn trân trối, như thế còn gì ngon nữa? Lão Tiền vì ăn một miếng thịt bò thật sự dám liều mạng!
Chẳng biết cơm đã được mang đến từ lúc nào, người phụ trách ánh sáng lại gần, anh ta bê bát cơm đến đây bới cho mỗi người một bát nhỏ.
Thầy đạo cụ gắp một miếng dưa leo, đây là món ăn kèm mà mỗi nhà đều có cách chế biến khác nhau, có nhà ngâm bằng tương, giấm chua và ớt, có nhà dùng giấm trắng, đường trắng ngâm chua ngọt, lại có một số nhà cắt thành dải và một số cắt dưa leo thành khúc.
Mà miếng dưa leo trước mặt lúc này thoạt nhìn cũng không có quá nhiều gia vị.
Các miếng dưa không đồng đều, trông giống như đầu bếp tùy tiện cắt mà thành, xếp ngẫu nhiên trên đĩa, tỏi băm không to không nhỏ, được phân bố mỏng giữa các miếng dưa chuột, rau mùi xanh rải rác khắp các ngóc ngách.
Dưa leo màu xanh nhạt, ăn vào có vị chua chua ngòn ngọt khác hẳn với vị chua của trà táo gai, cũng không giống vị ngọt của như ý cuốn kim ngân, ngập trong một lớp nước sốt dưới đáy đĩa.
Ăn thử một miếng đầu lưỡi lập tức cảm nhận được vị ngọt thanh sảng khoái, loại bỏ hết vị tê cay trong miệng, ngon!
Ăn xong vài miếng dưa leo, vị cay đã bị tiêu trừ, thầy đạo cụ lại duỗi tay hướng về phía đĩa thịt bò khô nguyên miếng.
Miếng thịt bò mỏng như tờ giấy này khiến người ta phải há hốc mồm thán phục.
Có hai giả thuyết về thịt bò khô nguyên miếng, một là hễ cứ đến chập choạng tối sẽ có người dựng một gian hàng trong chợ để bán thịt bò khô, tầm chạng vạng trước sạp hàng sẽ thắp một ngọn đèn dầu, dưới ngọn đèn phiến thịt bò đỏ sáng bóng lộng lẫy lôi cuốn vô số người qua đường, thậm chí có thể nhìn thấy bóng mờ của ngọn đèn dầu đằng sau những lát thịt bò, do đó có tên là thịt bò đăng ảnh (thịt bò ánh đèn).
Giả thuyết khác thì tuổi đời lưu truyền lâu hơn, chuyện kể rằng đại thi nhân Nguyên Chẩn đến một tửu lâu uống rượu, nhắm với thịt bò, thấy phiến thịt bò mỏng như bóng đèn lập tức tán thưởng phiến thịt bò mỏng như tấm mành múa rối bóng phía sau ánh đèn.
Mặc dù không biết cách lý giải nào đúng nhất nhưng miếng thịt bò trước mặt thật sự phải nói danh bất hư truyền, thầy đạo cụ vừa hay ngồi ngay dưới ngọn đèn, anh ta gắp miếng thịt bò thái mỏng đặt dưới ánh đèn, miếng thịt bò đỏ tươi xuyên thấu mờ trong, mỏng dính nhẹ tênh!
Cắn một miếng gần phân nửa, miếng thịt bò thấm gia vị giòn tan, lớp mè trắng bám bên trên cay nóng, dậy mùi thơm, càng nhai càng thấy nức mũi, dư vị kéo dài vô tận!
Đúng lúc người phụ trách ánh sáng bới cơm đưa qua, thầy đạo cụ trực tiếp và một miếng, vừa cay lại vừa thơm, tuyệt nhất là khi ăn với cơm!
Thẩm Trạm ăn thêm một miếng thịt bò thái lát, chóp mũi vành tai của anh càng đỏ gay, Tiểu Hạ cũng bị cay đến nhe răng trợn mắt.
“Vẫn là cay ăn ngon.” Tiểu Hạ vừa lầu bầu vừa cố gắng gắp những vụn thịt bò sợi cuối cùng.
“Toàn bộ đều là món cay Tứ Xuyên nhỉ, hương vị chân chính!” Một vị đồng nam chính cùng Thẩm Trạm phải giơ ngón tay cái lên.
“Lần trước bọn tôi ăn cùng lão Tiền, vì lão Tiền phải ăn kiêng nên bà chủ không làm mấy món cay thế này.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi được ăn, thật sự rất ngon!” Hạ Hiểu Phong cúi đầu và cơm, gần đây anh ta không có thời gian đến, bữa cơm tối nay khiến anh ta muốn chảy nước mắt vì vui sướng.
“Con gái, ăn ít rau xanh đi, ngon lắm.” Trần Lâm gắp một đũa rau tục đoạn (rau diếp xoăn) vào bát Tiểu Hạ.
Xem xét nhu cầu ăn rau trộn khá mạnh, mỗi bàn Lạc Anh đều làm hai đĩa để tám người đều đủ ăn.
Rau diếp xoăn là món ăn có tác dụng trừ hỏa, tăng thị lực, giải độc, thuộc họ cải cúc nên thường được gọi là “khổ cúc”.
Đáy đĩa là một lớp nước sốt đậm đà, bề mặt rau được rắc lạc rang, gắp một đũa vào miệng vị chua ngọt lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, khác hẳn với dưa leo vừa nãy, vị ngọt thanh, chua ngọt đậm hơn, so với ngọt thì độ chua mạnh hơn, cay nồng nhưng không gắt càng tăng thêm phần độc đáo.
Có một cảm giác kích thích mạnh mẽ nơi đầu lưỡi, ban đầu sẽ là sự thanh mát sảng khoái, chua chua ngọt ngọt, tiếp theo đó sẽ là vị đăng đắng và mùi thơm cay đặc trưng của wasabi.
Bình thường các tiệm cơm sẽ dùng mù tạt để làm gia vị, để gia tăng hương vị cho món rau khổ cúc trộn này Lạc Anh cũng dùng wasabi, loại này đắt hơn mù tạt, mùi vị cũng không đậm đà nhưng rất lạ.
Lúc còn ở hoàng cung, wasabi tên là cây cẩm quỳ, bởi vì nó rất trân quý.
Tới thời hiện đại bây giờ mù tạt là phổ biến nhất, wasabi trở thành sản phẩm nổi tiếng của một quốc gia láng giềng khiến Lạc Anh phải lắc đầu.
Món ăn tiếp theo được mang lên, ngay lập tức trở thành tiêu điểm.
Hai màu xanh đỏ đan quyện vào nhau, vừa trông thấy sẽ bất giác tưởng tượng ngay tới độ béo ngậy của thịt lợn!
Trong chiếc đĩa sứ tròn màu trắng, đáy đĩa là những cây cải thìa nhỏ, mà ngay bên tầng rau xanh mướt là một khối thịt to màu nâu đỏ.
Đây là thịt kho Đông Pha!
Hạ Hiểu Phong thầm nhủ trong bụng, mình dặn bà chủ không cần cầu kỳ tùy tiện làm mấy món, quả thật quá khách sáo!
Cổ họng không khỏi khẽ động, nuốt nước miếng ừng ực.
Khối thịt kho Đông Pha trong đĩa xếp thành những miếng vuông vức trông giống như khối rubik, cũng giống như những khối mạt chược vô cùng gọn gàng và đồng đều, màu đỏ sậm sáng như mã não, bóng lưỡng.
Hạ Hiểu Phong dẫn đầu gắp cho con gái một khối, đợi mọi người lấy xong phần của mình anh ta mới gắp một khối vào bát, quan sát kỹ mới thấy thịt ba chỉ đã thấm đẫm nước sốt hết lớp này đến lớp khác, to mọng và hấp dẫn cực kỳ.
Tô Đông Pha từng có lời: “Thịt lợn Hàng Châu ngon nhưng giá rẻ như phân.
Người giàu từ chối ăn, người nghèo không biết nấu.
Lửa nhỏ, ít nước, độ lửa vừa đủ thì đẹp.
Mỗi ngày thức dậy đánh một bát, no nê đầy mình.”
Ngay khi bài thơ [Ăn thịt lợn] ra đời, nó đã có tên là thịt kho Đông Pha lưu truyền đến tận ngày nay.
Hiển nhiên Lạc Anh làm món thịt kho Đông Pha chính tông, màu đỏ hồng trên thịt kho Đông Pha là màu của gạo men đỏ thượng hạng, được ninh trên lửa nhỏ trong gần ba tiếng.
Hạ Hiểu Phong trực tiếp kẹp thịt kho Đông pha vào bát cơm, thịt ba chỉ quả nhiên là ngon nhất, ba hoa và năm lớp, nhìn thôi đã thấy thật kích thích, thậm chí chóp mũi còn ngửi được hương rượu nhàn nhạt.
Nước thịt bao phủ khối thịt ba chỉ cơ hồ kết thành keo, Hạ Hiểu Phong há miệng cắn xuống, nên hình dung hương vị này như thế nào đây?
Rõ ràng là một khối thịt ba chỉ to dày nhưng ăn vô cùng mềm lạn dẻo ngậy, phần thịt mỡ béo mà không ngán, phần nạc cũng không bị nổi vân khô, chỉ cảm thấy khoang miệng tràn ngập một mùi thơm phức.
Nước thịt nồng nàn, khối thịt Đông Pha được ninh đến độ chín rục ngon không gì sánh bằng, có vị thơm dịu và đậm đà của rượu, vị thảo dược, vị ngọt, ngoài ra còn thoang thoảng vị trà xanh trong không khí.
Rõ ràng nên là một món ăn đầy dầu mỡ nhưng không hề béo một chút nào, dư vị vương vấn khiến người ta chìm đắm không thể thoát ra.
Chỉ với một miếng thịt Đông Pha này Hạ Hiểu Phong đã ăn hết nửa bát cơm.
Ăn hết thịt vẫn còn một lớp nước sốt trên cơm, thịt lợn không thể ăn nhiều, Lạc Anh dựa theo đầu người làm cho mỗi người một khối, không hơn không kém, trong nháy mắt một mâm thịt kho Đông Pha chỉ còn dư lại mấy cây cải thìa.
Nhìn cây cải thìa ngập trong nước thịt kho, Hạ Hiểu Phong không chút ngần ngại gắp hai cái.
Cây cải thìa đã được luộc qua nước sôi lại ngấm thêm một lớp nước thịt cũng đủ chấn động lòng người.
Cải thìa thơm ngát mùi thịt kho kết hợp với cơm chan nước thịt, Hạ Hiểu Phong đã ăn sạch một bát cơm!
“Thịt Đông Pha lần trước bọn mình ăn ở Tây Hồ đã là gì…” Thợ quay phim không kìm được phải cảm thán.
Không phải chưa từng ăn thịt kho Đông Pha nhưng đó là hương vị thịt thuần túy, nếu so sánh với mùi vị của hôm nay thì đúng là một trời một vực.
Nếu Đông Pha lão nhân có thể ăn được món thịt này, e rằng sẽ không nhịn được lại lần nữa phải đề một bài thơ!
“Thịt kho Đông Pha này giá bao nhiêu? Còn cả thịt bò lúc nãy nữa.” Đã có người bắt đầu tính toán.
“Tối nay ăn uống tùy thích, đoàn phim sẽ trả, sau này muốn ăn thì tự mình chi, có điều bà chủ vẫn chưa định giá thực đơn đâu.” Hạ Hiểu Phong ăn xong bát cơm, uống ngụm trà thong thả trả lời.
“Vẫn chưa định giá? Ý đạo diễn là vẫn chưa khai trương?”
“Đang bán thử nghiệm, bà chủ muốn mở phòng ăn riêng cổ truyền nhưng mặt bằng hơi nhỏ, hai là không muốn tiếp quá nhiều khách nên gần đây mỗi ngày đều thử nghiệm các món ăn, lát nữa ăn xong nhớ góp ý đấy.” Trần Lâm giải thích.
Thợ quay phim đang uống trà suýt nữa bị sặc: “Còn phải góp ý? Đồ ăn ngon thế này còn góp ý gì nữa? Ngoại trừ số lượng nhiều thêm một chút thì không có ý kiến gì khác.”
“Đúng, mọi người mà từng ăn thử mấy món ăn cổ truyền ở Bắc Kinh thì biết, để nhận được đánh giá mỹ vị nhất tinh mà sáng tạo rất nhiều món mới, cái gì mà Trung Tây kết hợp, cổ đại kết hợp hiện đại, tôi chỉ thấy nội chẳng ra nội ngoại chẳng ra ngoại, chỉ thu hút được người nước ngoài chứ nội địa có mấy ai thích ăn.” Phó đạo diễn nói.
Nói chuyện phiếm một hồi lại có món mới được bưng lên, dường như cân nhắc vừa mới ăn thịt lợn nên hai món mới đều theo khuynh hướng thanh đạm.
Một món là cá đù vàng rong chơi trong bát canh, trang trí bởi rau thơm xanh biếc và hành trắng thái nhỏ, thoạt nhìn rất giản dị.
Đây là món “Cá đù vàng luộc”.
“Luộc” là một cách chế biến rất phổ biến, người miền Bắc lúc tán gẫu thường hỏi nhau buổi tối ăn cái gì, luộc bắp cải, luộc cà tím, luộc đậu phụ, luộc cái lon.
Luộc có nghĩa là đun sôi, với người Trung Quốc thì bất cứ thứ gì cũng có thể đem đi luộc được.
Màu nước luộc cá đù vàng trong vắt, cá đù vàng nguyên con, ngoài vết khứa trên thân thì không bị nát chút nào, thoạt nhìn khiến người ta phải tấm tắc kinh ngạc.
Lấy đũa tách một miếng thịt cá rồi dùng thìa múc một ít nước canh, thịt cá mềm và tinh khiết, chất thịt tươi mới, không hề có mùi tanh, nước canh trong và đạm vị.
Húp thử một ngụm nước lèo lập tức cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng.
Không cần quá nhiều gia vị và kỹ thuật nấu nướng cầu kỳ, chỉ cần thịt cá đủ tươi ngon đã giúp món ăn trở nên tuyệt hảo.
Món tiếp theo là khoai tây xào xắt nhỏ, đây là một món ăn quen thuộc trong mỗi gia đình.
Nhưng càng là món ăn gia đình thì càng khó nấu, kỹ thuật xắt rau củ, cách nấu và độ lửa chính là mấu chốt để làm ra một món ngon.
Những sợi khoai tây được xắt đồng đều, vàng óng ánh giòn tan, cộng thêm vài lát tỏi và ớt khô càng khiến màu sắc thêm nổi bật.
Món này nhìn thì dễ làm nhưng không hề đơn giản chút nào.
Trần An Ni gắp một đũa lớn nhét vào miệng, giòn rụm, cay cay tê dại nhưng rất đưa cơm, tuy đơn giản nhưng rất sảng khoái ngon miệng.
Nhớ lại món khoai tây xào mình làm ở nhà, một là độ lửa không đúng ăn vẫn còn sống, hai là lửa quá lớn làm khoai tây vừa nát lại bở, có đôi khi trong lúc tay chân luống cuống còn nêm sai gia vị, hôm nay thì quá mặn ngày mai lại bỏ quá nhiều dấm chua.
Làm mười lần được một hai lần coi như tạm được đã rất tốt lắm rồi.
Mỗi người gắp được vài đũa lại ăn hết một bát cơm, cùng lúc đó nồi canh hầm ninh mấy tiếng cũng vừa xong, Lạc Anh bưng khay đến, bên trên là những cái bát nhỏ.
Mỗi người một bát canh, bữa cơm dần kết thúc.
Canh xương hầm củ từ, thanh phế nhuận phổi, là một phương thuốc bổ tốt trong mùa thu đông.
Trong bát nhỏ có một miếng sườn lợn, hai khúc củ từ và nước canh trong suốt.
Nước hầm xương trong veo, điểm một chút váng dầu mỏng và vài quả cẩu kỷ đỏ au ở giữa, múc một muỗng canh cho vào miệng, mùi canh thơm lừng, nóng hôi hổi trôi xuống bụng sưởi ấm dạ dày, khoan khoái dễ chịu.
Xương sườn hầm nhiều giờ mềm nhừ, cắn vào miếng sườn, phần thịt dễ dàng bị xé xuống rục vô cùng.
Củ từ vốn dĩ giòn tan giờ đây cũng rất dẻo, gần như tan ngay lập tức trong miệng, húp một ngụm nước dùng sẽ thấy ấm từ đầu lưỡi đến tận tim, mùa đông lạnh giá mà được uống một bát canh thế này thì thế gian còn điều gì tốt đẹp hơn.
“Thoải mái quá, ai nha, no chết tôi rồi.” Anh quay phim ngồi bên cạnh Thẩm Trạm ưỡn cái bụng căng cứng, mặc dù đã đến tuổi dễ thừa mỡ nhưng dáng vóc vẫn khá gầy, giờ phút này cái bụng nhỏ cũng phải phồng lên.
“Vợ tôi mà biết tôi ăn nhiều thế này chắc chắn sẽ nói ăn như vậy sớm muộn gì cũng béo ra.” Anh ta cười nói một câu.
Thẩm Trạm yên lặng uống canh, anh chỉ hận không thể ăn sạch các món Lạc Anh làm.
Có lẽ lúc mới gặp vẫn còn hoài nghi, hoài nghi chỉ trùng tên trùng họ, hoài nghi vẻ ngoài giống nhau, nhưng ăn xong bữa cơm này trong lòng Thẩm Trạm đã khẳng định chắc chắn.
Lạc Anh, đó chính là Lạc Anh.
Cô bước ra từ trong game cho nên mới hoàn toàn biết mất khỏi trò chơi.
Nhưng tại sao những người khác không có phần trí nhớ về cô, công ty game cũng thề thốt phủ nhận mà chỉ có một mình anh nhớ mãi.
Thẩm Trạm cũng không biết, trong lòng anh thậm chí còn có một tia mừng thầm đáng khinh.
Chỉ có anh biết cô, chỉ mình anh hiểu về cô.
“Lão Hạ, nói thật đi, tối nay chúng ta phải trả bao nhiêu tiền cho cái bàn này? Tôi cũng phải đưa gia đình tôi đến đây mới được.” Quay phim vươn qua Thẩm Trạm kéo ống tay áo Hạ Hiểu Phong.
“Bà chủ nói không có món nào đắt tiền, một bàn 888 tệ*, tôi cảm thấy giá này quá thấp.” Hạ Hiểu Phong nghiêm túc đáp.
(*) Khoảng 3tr2 tiền Việt.
“Rẻ vậy á?” Quay phim thật sự không thể tin, khẩu vị này, tay nghề này, 888 tệ?
Đích xác là không có món nào đắt tiền, không có bào ngư, tôm hùm, hải sâm, hay mấy thứ cao cấp như tuyết liên đông trùng hạ thảo.
Nhưng bây giờ một bàn tiệc nhỏ trong nhà hàng bình thường cũng sẽ có giá này, chưa kể mùi vị còn không bằng, không, căn bản không có cách nào so sánh, không thể đánh đồng!
“Chỉ riêng thịt kho Đông Pha kia, còn cả thịt bò nữa, nếu mà ở chỗ khác một món thôi đã 888 tệ, rẻ, thực sự quá rẻ.” Anh ta lắc đầu.
“Đây là mức giá hữu nghị bà chủ cho, thứ nhất nguyên liệu nấu ăn không đắt, thứ hai là muốn để mọi người ăn thử sau đó góp ý xem nên định giá nào tốt nhất.” Trần Lâm thong thả giải thích.
“Bữa sáng chị Lạc Anh nấu còn ngon hơn, chỉ bán có mười tệ thôi.” Bạn học Tiểu Hạ chu môi nói.
“Có Roujimo này, hoành thánh, sủi cảo, bánh nướng nhân thịt, bánh rán, đậu hũ non…” Cô bé bắt đầu đọc tên những món mình đã ăn gần đây.
“Còn bán cả bữa sáng?” Thẩm Trạm không kìm được hỏi.
Trong game bé ngỗng là ai chứ?
Lạc Anh chấp chưởng chức vị nữ quan đầu tiên trong Ngự Thiện phòng, dưới tay có vô số thuộc hạ, mỗi ngày nấu ăn đều là tiện tay làm, Hoàng Đế Hoàng Hậu muốn ăn cái gì còn phải xem tâm tình của cô.
Đến thế giới hiện đại lại phải bán bữa sáng, cô thiếu tiền sao?
“Đúng vậy, khu này là khu dân cư trong Ảnh Thị Thành, buổi sáng nhiều người ghé qua hơn, người ở đây đều nghĩ đây là tiệm bán đồ ăn sáng.
Bà chủ muốn mở phòng ăn riêng cổ truyền nhưng cô ấy lại lo lượng khách xung quanh không chịu nổi cái giá này, cho nên vẫn chưa hình thành được phương thức kinh doanh và mức giá, giờ ngoài chúng ta ra thì vẫn chưa ai biết bà chủ có thể nấu những món khác.”
“Thực ra giá cao cũng không thành vấn đề.” Phó đạo diễn nảy ra ý tưởng khi nhìn vài chỗ ngồi thưa thớt trong cửa tiệm.
“Đã không có người biết vậy thì đừng truyền ra, chúng ta cứ truyền miệng, không cho người ngoài biết, giống như thầy Thẩm đây muốn tới dùng cơm cũng không cần lo bị cẩu tử theo dõi, dứt khoát chỉ đưa người thân quen đến ăn.”
Thẩm Trạm bất ngờ bị kéo vào, có điều Phó đạo diễn đã nói trúng ý anh.
Thẩm Trạm thừa nhận anh có một chút ý niệm bỉ ổi, anh không muốn người khác phát hiện ra bí mật của cô, nhưng anh cũng hy vọng cuộc sống của Lạc Anh trôi qua tốt hơn.
Thật ra những gì phó đạo diễn nói cũng đánh trúng tâm tư của Hạ Hiểu Phong, anh ta cũng có ý nghĩ tương tự.
Mỗi người đều có tư tâm, nếu cửa tiệm của bà chủ không phải mở trong Ảnh Thị Thành mà là một chỗ khác, anh ta sẽ không nghĩ như vậy.
Người trong Ảnh Thị Thành là những ai? Một nửa giới giải trí!
Toàn bộ nhân viên công tác, diễn viên, diễn viên quần chúng, săn ảnh, đủ loại muôn hình muôn trạng đều tập trung ở đây.
Kể từ lúc đạt giải đạo diễn Kim Tượng, đôi khi dẫn người nhà đi ăn cơm đều có thể gặp được người tiến lên tự tiến cử, thật sự muốn ăn một bữa cơm ngon không gặp phiền phức.
Anh ta mới chỉ là đạo diễn, còn các diễn viên như Thẩm Trạm hay các ngôi sao lưu lượng đều phải cố gắng tìm phòng bao hay các nhà hàng tư nhân tương đối bí mật này nọ mới tránh được paparazzi chụp ảnh, tránh quấy rầy.
“Đúng thì đúng nhưng còn phải xem bà chủ nghĩ thế nào.” Tiền Văn Khuê cười ha hả góp lời.
Ngộ nhỡ bà chủ muốn mở một quán cơm gần gũi bình dị thì sao? Chủ yếu phụ thuộc vào ý tưởng kinh doanh của người ta.
Lạc Anh bưng món ăn cuối cùng lên bàn.
Những gì bọn họ vừa thảo luận cô đều nghe thấy, thật ra cô không có ý định phổ biến rộng rãi cho lắm, chẳng phải buổi sáng còn mở hàng ăn sáng đó sao?
Một loại đi theo con đường ổn định đại chúng, một loại đi theo con đường tiểu chúng cao cấp, giữa hai con đường cũng không có điều gì gây trở ngại.
“Anh Anh, vẫn còn món sao.” Trần An Ni than một tiếng.
“Ừ, món tráng miệng cuối cùng, bánh củ sen gạo nếp mật hoa quế.”
Trong chiếc đĩa sứ trắng thanh mảnh là bánh củ sen gạo nếp dẻo thơm màu hổ phách, mật cơm nếp đỏ tím rưới lên củ sen ngâm đường hấp dẫn vô cùng, lăn tăn vài bông hoa quế màu vàng kim rải rác trên bề mặt, trông thật hút mắt.
“Còn có món tráng miệng sau khi ăn, bà chủ thật chu đáo.” Một nam diễn viên khác cũng cười khẽ nhìn Lạc Anh.
Vỗn dĩ đều đã no bụng nhưng bây giờ dạ dày đột nhiên lại có một khoảng trống, vẫn có thể ăn!
Gạo nếp nhồi chặt lỗ củ sen, những lát củ sen được ngâm trong mật ngọt nồng đậm mùi hoa quế, hương thơm của hoa quế khiến người ta phải cử động ngón trỏ.
Cắn một miếng, nước mật thanh thúy mang hương vị ngọt ngào, gạo nếp dẻo trong lỗ củ sen mềm mại kéo dài, vừa miệng khác thường.
Hương hoa quế thơm ngào ngạt, nó gợi nhớ đến những bông hoa quế vàng rực rợp trời ngày thu, vừa ngọt ngào vừa xinh xắn.
Kết thúc bữa tối bằng một món tráng miệng thơm lừng, căng bụng ngọt lưỡi.
Ăn xong bữa tối mỹ vị không gì sánh được này e rằng trong mơ vẫn còn vương vấn dư vị thật lâu.
Thật sự quá no, quá thơm, quá đẹp, quá mãn nguyện.
Đồng sự trong đoàn làm phim đã có giao tình nhiều năm, giữa bọn họ không cần phải câu nệ hình tượng, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế.
“Hey, no đến nỗi không nhấc được chân.”
“Bà chủ vất vả, vất vả rồi, nấu nhiều món như vậy mau mau nghỉ ngơi đi.” Phó đạo diễn nhìn thấy Lạc Anh bưng ấm trà thì vội vàng nói.
Trong cửa tiệm nhỏ này chỉ có một mình bà chủ bận trước bận sau, vừa nấu vừa bưng bê, thật sự quá cực nhọc.
“Không sao, đây là trà táo gai mới pha, rất tốt cho tiêu hóa, mọi người ăn ngon miệng là được rồi.” Lạc Anh bưng trà táo gai nóng lên, nhoẻn miệng cười.
Trà lúa mạch trước bữa ăn để làm ấm dạ dày, trà táo gai giúp tiêu thực giảm ngấy.
Mọi người lập tức rót trà, không thể để bà chủ làm việc vô ích đúng không?
Màu sắc của trà táo gái đậm hơn trà lúa mạch, vị ban đầu hơi chua chua, sau đó là ngọt thanh, có điều chua chua ngòn ngọt vị nào cũng rất vừa miệng.
“Ợ…” Không biết là ai nhịn không được đánh một cái ợ thật lớn.
“Bữa tiệc hôm nay ăn quá sảng khoái!”
“Bà chủ, chúng ta phải liên hệ thế nào? Hai ngày nữa tôi muốn mang người nhà đến đây ăn, tôi cũng không thể tìm lão Hạ giúp hẹn cô được đúng không?” Phó đạo diễn bỗng nhiên vỗ đầu lên tiếng.
“Đúng đúng, chúng ta thêm WeChat nhé?” Những người khác cũng vội vàng gật đầu.
Lạc Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy chúng ta thêm Wechat đi, đến lúc đó mọi người muốn ăn món gì dễ nói hơn.”
Đoàn người phấn khởi rút điện thoại ra chuẩn bị quét mã, Trần Lâm bất đắc dĩ mở miệng: “Để lão Hạ phát danh thiếp của Anh Anh cho mọi người thêm vào, tôi sẽ gửi vào trong nhóm, từng người một quét không thấy mệt sao.”
Một câu đánh thức người trong mộng, Lạc Anh ngồi bên cạnh chấp nhận bạn tốt của một đám người.
[Thanh Phong], [Quay phim Đỗ Bưu], [Ánh sáng], [Không có đạo cụ tôi không làm được], [Thẩm Trạm].
Mỗi lần Lạc Anh gọi tên đều có người giơ tay lên, đọc xong cô có thể nhớ mặt người đó, trí nhớ của cô tương đối tốt, chỉ cần gặp qua một lần sẽ không dễ quên, đây là những kỹ năng đặc biệt được rèn luyện khi còn ở trong cung.
“Thẩm Trạm?” Giọng của Lạc Anh bất giác giương cao, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, tại sao người này ngay cả tên cũng giống y chang? Thật sự không có quan hệ gì sao?
“Là tôi…” Thẩm Trạm thiếu chút nữa thốt lên hai tiếng Anh Anh, may là còn kiểm soát được bản thân.
Nhìn thấy thông báo “Đối phương đã đồng ý bạn là bạn tốt…” Thẩm Trạm vui mừng khôn xiết, tên Wechat của Lạc Anh cũng là “Lạc Anh”, hình đại diện chỉ duy nhất một chữ Lạc.
Trần An Ni đang chọn hình đăng lên vòng bạn bè, Anh Anh làm món ăn tuyệt thế mỹ vị, hầu như không cần chỉnh sửa đã trông rất ngon mắt.
Những người khác cũng đăng lên vòng bạn bè hoặc gửi cho người thân, còn thần thần bí bí tỏ vẻ cần phải giữ bí mật vì vẫn chưa chính thức khai trương.
Hai bàn đồ ăn hôm nay cơ hồ bị càn quét sạch sẽ, chén bát trơn nhẵn, Trần Lâm đứng dậy hỗ trợ thu dọn cho vào máy rửa bát, nhiều như vậy e rằng phải rửa mấy lần.
Bát đĩa trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lạc Anh ngồi bên cạnh Trần Lâm và Tiểu Hạ nghe mọi người tán gẫu với nhau.
Thẩm Trạm ngẩng đầu lên nhìn cô, Lạc Anh đang vừa nói vừa cười khanh khách với Tiểu Hạ, khác hẳn vẻ ngạo nghễ của bức họa trong game.
Dưới ngọn đèn nhè nhẹ càng khiến cô trở nên chân thực và sinh động..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook