Đã một tháng trôi qua từ lúc Otis kết hôn với Quý Vô Tu, nhưng trên mạng vẫn không ngừng thảo luận về việc Quý Vô Tu có thể biến thành người.

Người ta đồn rằngQuý Vô Tu biến thành người hoàn toàn là do sức mạnh của tình yêu, là kỳ tích do nụ hôn tình yêu đích thực của Otis tạo nên!
Lời đồn này nghe có vẻ chính xác, rất nhiều người đều tin.

Nhưng Quý Vô Tu cũng không muốn giải thích chuyện này, dù sao việc này thật sự không tiện giải thích.

Hiện tại y chỉ muốn trải qua cuộc sống hạnh phúc với Otis mà thôi.

"Đang xem gì vậy?" Otis đi tới, trên tay bê trái cây mà Quý Vô Tu thích ăn, giọng nói đầy cưng chiều: "Đừng lúc nào cũng lười biếng trên sô pha như vậy."
Quý Vô Tu đúng lý hợp tình nói: "Không được, ý nghĩa tồn tại của chủng tộc gấu trúc chính là ăn ngủ, ngủ ăn, sau đó dựa vào vẻ đáng yêu được nhân loại nuôi."
Otis xoa xao trán, cục cưng nhỏ nhà mình cứ hay nói ra những lời kỳ kỳ quái quái như này: "Ngươi nghe ái nói, quả thực nói hươu nói vượn."
Quý Vô Tu tiếp tục tỏ vẻ: "Mấy nghìn năm trước gấu trúc luôn sống trong cuộc sống được con người cưng chiều, ta hiện tại chỉ noi theo tổ tiên của ta mà thôi."
Otis lại càng bất đắc dĩ: "Trong những tài liệu lưu truyền của chúng ta không có thông tin về gấu trúc."
Cho nên việc mà cục cưng nhỏ nói, hiển nhiên cũng không chính xác.

Quý Vô Tu lập tức thở phì phì: "Ta nói có liền có."
Otis lập tức nhượng bộ: "Được rồi, ngươi nói có liền có, ngươi là lão đại trong nhà, tađều nghe ngươi."
Đường đường là nguyên soái Otis, cứ như vậy đánh mất hết nguyên tắc và điểm mấu chốt trước mặt người yêu thích, hận không thể cưng chiều cục cưng nhỏ lên tận trời.

Nhưng tất cả mọi người đều đã quen với việc như vậy rồi.

Dù sao hai người thật sự rất yêu nhau.....!
Hu hu hu, thật hâm mộ.

"Lát nữa muốn ăn gì?" Otis hỏi.


Quý Vô Tu nằm, lười biếng nhìn điểm bán manh đang điên cuồng tăng lên từ khi mình biến thành người, ngáp một cái.

"Ta muốn ăn gì đó thanh đạm."
Otis nhíu mày: "Thời gian này ngươi có gì đó không ổn, lát nữa để Sói Đói tới nhìn xem."
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng: "Yên tâm đi, có thể là ta đang ngủ đông, có chút mệt mỏi, cảm giác lười biếng không muốn động, ngoài điều này ra ta đều khá ổn."
Otis ấn ấn mi tâm: "Vậy được rồi, nếu cảm thấy chỗ nào không khỏe, nhất định phải nói cho ta."
Quý Vô Tu lập tức tiến lại gần ôm Otis hôn một cái: "Ta yêu ngươi nhất."
Otis xụ mặt, nhưng khóe miệng lại không nhịn được hơi nhếch lên, trái tim cũng giống như pháo hoa nở rộ sáng ngời: "Vậy ta đi nấu cơm cho ngươi."
Nói xong liền tự nhiên đeo lên tạp dề, sau đó thành thạo bắt đầu thái rau nấu cơm.

Ban đầu khi mới nấu cơm hắn thấy rất lạ lẫm, thậm chí còn có chút luống cuống tay chân, đường đường nguyên soái ra trận giết địch chưa từng sợ hãi, cũng không hề luống cuống tay chân.

Nhưng một cái dao phay nho nhỏ, lại khiến hắn bối rối toát hết cả mồ hôi.

Nhưng theo thời gian trôi đi, số lần nấu cơm càng ngày càng nhiều, Otis bắt đầu trở nên càng thành thạo hơn, hoàn toàn có thể sử dụng dao phay một cách xuất thần nhập hóa, thái đồ ăn chỉ cần hắn muốn, là có thể đạt tới trình độ mỏng như cánh ve.

Quý Vô Tu lúc ấy còn khiếp sợ hồi lâu không nói nên lời, nhưng rất nhanh y liền bình thường trở lại, bởi vì y thật sự càng ngày càng hoài nghi Otis là đứa con của Thiên Đạo.

Nói cách khác, học thứ gì sao cũng nhanh như vậy, hơn nữa rõ ràng không có bàn tay vàng nhưng tốc độ trở nên mạnh hơn lại nhanh hơn cả mình.

Nhưng y cũng không hâm mộ, mà cảm thấy vô cùng tự hào, bởi vì người đàn ông ưu tú như vậy, là bạn lữ sẽ sống cùng mình suốt cả quãng đời còn lại.

Nhưng thời gian này đúng là có gì đó không ổn, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

"Tới ăn cơm nào." Otis mang thức ăn ra, gọi Quý Vô Tu qua.


Quý Vô Tu vừa rồi đã biến thành hình thú, có lẽ y đã quen duy trì hình thái này từ trước nên y cứ cảm thấy ở hình thú thì thoải mái hơn một chút.

Nhưng muốn ăn cơm tại bàn thì phải biến thành hình người mới được, dù sao hình thú rất khó sử dụng đũa một cách linh hoạt.

Quý Vô Tu mặc một bộ đồ cổ trang cực kỳ tiên khí mua từ hệ thống, nhất cử nhất động cho dù không cố tình làm ra cũng tràn ngập tiên khí.

Mỗi lần Otis đều vô cùng lo lắng vợ nhỏ của mình sẽ tự dưng hóa thành sương mù bay đi mất.

Cũng may mỗi lần đều chỉ là ảo giác.

Vốn dĩ Quý Vô Tu có hơi đói, dạo gần đây cũng không biết tại sao cứ hay đói không chịu được, nhưng khi y nhìn thấy một bàn thức ăn sắc hương vị đầy đủ, thì một cảm giác buồn nôn lại ập tới, quay đầu liền chạy vào phòng vệ sinh nôn khan một trận.

Ban đầu Otis đen mặt một giây, nhưng thấy cục cưng nhỏ nhà mình vội vàng chạy vào phòng vệ sinh nôn khan, cũng không rảnh mà lo cục cưng nhỏ nhà mình không cho mình mặt mũi, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác lo lắng.

Hắn vỗ vỗ sau lưngQuý Vô Tu, lên tiếng trách cứ: "Vừa rồi bảo ngươi đi khám bác sĩ với ta ngươi lại không muốn đi."
Lúc này Quý Vô Tu đang nôn khan, căn bản không có hơi sức đấu phản bác lời Otis nói, nôn ra một trận như vậy nhưng cũng không nôn ra được gì, đôi mắt thì lại ngấn nước, cảm giác tiên khí phiêu phiêu lập tức biến mất không còn gì.

Nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.

Lời trách cứ của Otis bỗng chốc không nói ra miệng được nữa, vội vàng đau lòng dỗ dành cục cưng nhỏ, sau đó lại nhanh chóng rót một chén nước cho cục cưng nhỏ súc miệng.

"Người cần đi bệnh viện kiểm tra với ta." Giọng nói Otis khá nghiêm túc, khiến Quý Vô Tu không thể từ chối, kỳ thực y cũng bắt đầu có chút luống cuống, liền đồng ý với Otis.

Trên đường đi tới phòng khám, Quý Vô Tu lo lắng sốt ruột: "Hệ thông, ngươi nói xem ta có phải sẽ chết không? Có phải ta bị bệnh không?"
Hệ thống hết chỗ nói vài giây: [Không thể nào, cho dù ngài muốn chết cũng không chết được.]
Quý Vô Tu ai oán nói: "Vậy sao dạo này ta cứ thích ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn nôn nữa."

Hệ thống: "......"
Cái này nó thật không biết.

Chờ tới khi đến phòng khám, quân y cũng đã sớm nhận được tin tức, lập tức cho Quý Vô Tu qua tiến hành kiểm tra toàn thân.

Nửa tiếng sau, quân y nhìn kết quả xét nghiệm trên màn hình ảo, khiếp sợ há hốc miệng: "Chuyện.....chuyện này không thể nào!"
Trang viên đều nghe nói hình như Quý Vô Tu bị bệnh, mọi người đều rất lo lắng, sôi nổi đứng ngoài phòng khám chờ đợi.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ giống như tam quan đều vỡ vụn của quân y, lập tức lo lắng đi lên dò hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ thật sự sinh bệnh sao?"
Hơn nữa còn là loại bệnh nan y thực đáng sợ?
Otis lập tức đi tới, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhưng mọi người đều biết hắn là người lo lắng cho Quý Vô Tu nhất trong đám người: "Kết quả xét nghiệm là gì?"
Quân y lấy lại giọng điệu: "Nguyên soái, Quý tiên sinh.....hình như có thai?!!!!"
Giọng điệu này rõ ràng ngay cả chính quân y cũng không tin.

Đừng thấy Quý Vô Tu có thể biến thành hình người lại có thể biến thành hình thú, nhưng dù sao hắn cũng là giống đực.

Đực thì làm sao có thai được!!!
Này......này......!
Mọi người há to miệng, bỗng chốc dời ánh mắt lên người Quý Vô Tu đang không ngừng đánh ngáp uể oải với quầng thâm treo trên mắt.

Thật......thật sự có thai?
Quý Vô Tu ngây thơ vài giây, cuối cùng trong cơn buồn ngủ mơ hồ nghe thấy quân y nói, lập tức giật mình tỉnh lại.

Cái gì?
Y cư nhiên có thai?
Một người đàn ông lại có thai???
Quý Vô Tu lập tức nói thầm trong lòng: "Hệ thống!!! Mau giải thích cho ta chuyện này là sao??"
Hệ thống cũng rất khiếp sợ, rất lâu sau đó sau mới nói: [ Thật sự mang thai? Tộc gấu trúc cư nhiên có sinh mệnh mới ra đời? Ta cần phải thông báo chuyện này cho bên trên mới được!]
Quý Vô Tu sửng sốt: "Bên trên gì? Ngươi mau nói rõ ràng cho ta."
Y bắt đầu cảm thấy bất an.


Hệ thống trấn an nói: [Đừng lo lắng, điều này không có bất cứ nguy hiểm gì đối với ngài, hơn nữa chuyện này vô cùng quan trọng.]
Quý Vô Tu vẫn không tin, nhưng hệ thống liên tục dặn dò y phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đông nghĩ tây.

Chỉ một lát sau, hệ thống nói: [Bên trên gửi tin tức cho ta, tổng hệ thống nói quốc vương và vương hậu hành tinh Panda sẽ tự mình tới đây gặp ngài.]
Quý Vô Tu: "!!!!"
Cái quỷ gì.

Hệ thống giải thích: [Chính là sinh vật trí tuệ của nền văn minh cao cấp hơn, không phải ngài biết rồi sao, ta cho rằng ngài đoán được.]
Quý Vô Tu: "Đó chỉ là ta nói dối để đối phó với câu hỏi của Otis mà thôi."
Hệ thống à một tiếng: [Điều này không quan trọng, quan trọng là ngài nói đúng rồi, là sự thật, ta là sản phẩm đến từ thế giới văn minh cao cấp hơn, nhưng nhiều vấn đề hơn nữa thì cần quốc vương và vương hậu hành tinh Panda tới mới có thể nói cho ngài.]
Quý Vô Tu lại lần nữa cẩn thận hỏi: "Chúng nó sẽ không tới đây bắt ta chứ? Hay là mang ngươi trở về?"
Hệ thống ở chung với Quý Vô Tu đã lâu, do dự hồi lâu mới mơ hồ lộ ra một tin tức nhỏ: [Kỳ thực ngay từ khi ngài sinh ra ta đã trói định với ngài rồi chứ không phải từ khi ngài xảy ra chuyện, hay nói cách khác, ta tương đương với trí não của ngài.]
Quý Vô Tu càng thêm suy sụp: "Nhưng ta chỉ nói bừa thôi mà!!!"
Hệ thống cũng thực bất đắc dĩ: [Nhưng ngài không nói dối, chỉ là trùng hợp đến mức hoàn toàn là sự thật.]
Quý Vô Tu mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại suy sụp lôi kéo Otis: "Nửa năm sau sẽ có sinh vật trí tuệ của văn minh cao cấp tới đây."
Otis hơi nhíu mày, mơ hồ đoán được gì đó: "Là đồng tộc của ngươi?"
Quý Vô Tu do dự hơi chột dạ nói: "Coi là vậy, ta cũng không chắc chắn, dù sao ta cũng vừa mới biết tin tức này, là trí não nói cho ta."
Câu nói cuối cùng kia cực kỳ chắc chắn.

Otis gật đầu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa năm sau, Quý Vô Tu nhìn cái bụng tròn vo của mình, không tiền đồ gặm cây trúc kẽo cà kẽo kẹt vang lên: "Không ngờ thứ này ăn cũng ngon phết."
Hệ thống vui mừng nói: [Vậy ngài ăn nhiều một chút, mấy thứ này đều là bên trên cố ý sai ta đổi miễn phí cho ngài, ngài phải ăn nhiều một chút mới được.]
Quý Vô Tu vừa ăn vừa hỏi: "Thì ra bên trên lại coi trọng ta như vậy?"
Hệ thống thần thần bí bí nói: [Quốc vương và vương hậu đều muốn tới đây, ngài nói có coi trọng hay không?]
Như vậy xem ra đúng là rất coi trọng.

Cũng không biết sinh vật trí tuệ hành tinh Panda có phải là một đám gấu trúc hay không, chỉ nghĩ thôi đã thấy máu mũi tuôn trào rồi.

==================.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương