Minh Cảnh khẽ run khóe môi.
Vừa rồi còn gọi hắn là Minh Cảnh, giờ liền gọi là A Cảnh?!
Minh Cảnh tiện tay ngắt vài lá thảo dược, nhét vào tay nàng, nói: "Ngươi kéo ta từ hồ lên, ta đưa ngươi thuốc cầm máu.

Chúng ta hòa nhau!"
Hăn nói, không chút lưu tình mà xoay người rời đi.
Hắn không muốn dây dưa với Kiều Nhân nữa, chỉ sợ kế tiếp nàng lại gọi hắn thành "Cảnh ca ca" mất thôi!
Nghĩ đến đây thì hắn rùng mình.
Kiều Nhân cầm lấy thảo dược, bám theo hắn.

“A Cảnh, đợi ta! Giờ cũng đã muộn, bá mẫu hẳn đang ở ngoài ruộng.


Ngươi qua nhà ta đi, ta nấu cơm cho ngươi ăn.

Ta nấu rất ngon!"
Minh Cảnh: "......"
Hắn nhớ Kiều Nhân và đại ca nàng nấu ăn đến chó cũng không thèm ăn!
Minh Cảnh nhanh chóng bước nhanh hơn.
Kiều Nhân chân ngắn không theo kịp, đến khi hắn về đến nhà, nàng đã bị bỏ lại phía sau.
Về đến nhà, Kiều Nhân thay quần áo sạch sẽ rồi vào bếp.

Dù xuyên không, nàng vẫn giữ lại được năng lực nấu ăn của mình.

Nàng vo gạo, nấu cơm, làm món canh mướp trứng gà, cải thìa xào tỏi cùng dưa leo xào lạp xưởng.
Sau đó, nàng chia thức ăn thành hai phần, một phần để trong nồi giữ ấm, còn một phần đựng vào hộp đồ ăn.

Cùng lúc đó, tại nhà Minh Cảnh.
Minh Cảnh đang đọc sách, bên cạnh là một đứa bé bốn năm tuổi rất đáng yêu.
Cô bé tên là Minh Thư, được Mộ Dung Linh nhặt về nuôi dưỡng.
"Ca ca, khi nào thì mẫu thân trở về? Thư Thư đói bụng!" Minh Thư lay tay Minh Cảnh, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm từ đâu đó bay tới.
Nghe muội muội nói, Minh Cảnh cũng cảm thấy đói bụng.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng sột soạt rồi liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đó là lỗ chó sau bụi cây nhỏ.
Một chiếc hộp gỗ được đẩy qua lỗ chó, rồi một thân hình nhỏ bé chui vào.
"Kiều Nhân?!" Minh Cảnh gần như nghiến răng nói.

"Ngươi chui lỗ chó vào nhà ta, còn biết xấu hổ không?"
Kiều Nhân cười tươi nhìn cô bé bên cạnh.

"Đại trượng phu phải biết tiến biết lùi! Hơn nữa Thư Thư đói bụng mà, lấp đầy bụng nàng mới là quan trọng nhất."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương