Liễu Thần Phong nhìn kiệu liễn của ngừng ở nội điện, mọi người nhìn thấy nó giống như đều có phần kiêng dè, làm gì đều âm thầm tránh né khỏi đó, cỗ kiệu đen ngòm ở trong đám người quả thật rất chói mắt, thanh y nữ tử đứng bên cạnh thì nhìn về phía trước không chớp mắt, quanh người tản ra một cỗ hơi thở làm người ta không dám đến gần. Thu hồi tầm mắt của mình, Liễu Thần Phong lại ngồi lại chỗ cũ của mình, tựa tiếu phi tiếu nhìn vị trí trên đài cao kia, trải qua chuyện đột ngột như vậy, bầu không khí thoải mái vui vẻ ban đầu đã không cánh mà bay rồi.

“Sát tinh này sao lại trở lại?” Đang chìm trong suy nghĩ, bên tai đột nhiên nghe được một ít lời nghị luận theo gió bay tới, khẩu khí cực lực đè thấp, “Hắn không ở sơn trang biệt lập đó tĩnh dướng, chạy về kinh thành làm cái gì?”

“ngươi nói nhỏ một chút đi, nấu bị ác quỷ bên người hắn nghe được, cẩn thận cái mạnh của chính mình!” Người bên cạnh vội vàng che miệng của hắn, không ngừng vụng trộm nhìn về phía cỗ kiệu đề cao cảnh giác, phát hiện đối phương căn bản không nghe đến lời của mình mới dám thở ra một hơi: “Vẫn không dây dưa vào là tốt nhất! Ai…hắn chạy về đây thì những ngày thái bình của chúng ta coi như chấm dứt! Về sau cẩn thận chút, nhìn thấy hắn phải đi đường vòng…”

“Ai…thật sự đủ xui xẻo!”

“Được rồi, được rồi, xem ca múa kia kìa…”



Dực vương? Trong lòng Liễu Thần Phong nhưng là có chút bồn chồn, nàng chưa từng nghe có ai nhắc đến người xưng Dực vương này, những năm trước nàng du ngoạn các quốc gia trên đại lục này cũng chưa từng nghe nói ở Đông Việt quốc tồn tại một nhân vật như vậy! Tựa hồ mọi người đều cực kì kiêng dè hắn, rốt cuộc vì sao?

“Hoàng thượng, hay là nhìn một chút tài nghệ của các thế gia thứ nữ đi?”

Hoàng hậu liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi nủa hoàng quý phi, khóe môi lập tức gợi lên đường cong, cố ý nói ra nhũng lời thật ôn nhu đầy thâm ý.

Sau một màn ca múa sẽ đến lượt các nữ tử thế gia so đấu tài nghệ, đây có thể coi là truyền thống của các buổi yến tiệc. Cầm kì thư họa, mọi thứ đều có thể tỷ thí, hơn nữa nếu có người xuất sắc lọt vào trong mắt ‘xanh’ của hoàng thượng, không chừng có thể leo lên chức hoàng tử phi, trong lòng mọi người đều rõ ràng quy tắc này, cho nên âm thầm tự nhủ đêm nay phải trổ hết tài năng, h y vọng có thể một bước lên trời.

Liễu Thần Phong nhàm chán nhìn từng nhóm tiểu nữ khuê các tận tình khoe khoang chính mình trên vũ đài, một tay chống cằm không ngừng suy nghĩ, thái độ của hoàng đế Đông Việt đối với nàng hôm nay dường như có ẩn ý g đó, ánh mắt hắn đầu tiên nhìn nàng chính là hiện lên hai chứ đáng tiếc, đáng tiếc? Hắn tiếc cái gì, vì sao lại nói như vậy? Nàng cảm thấy có chút mờ mịt, trong lòng không tài nào nghĩ ra một đầu mối. Các quốc gia khác tiến lên chúc tặng thọ lễ, duy chỉ có Thương quốc không có người, nàng biết có người ám chỉ điều này với Kim Bồi, nhưng là phản ứng của hắn đều nằm ngoài dự đoán của họ.

“Nhiều năm như vậy, tài nghệ của mọi người cũng chỉ có như thế, thật nhàm chán!” Thân thể khổng lồ của Kim Bồi tựa vào trên giường, trên mặt còn mang theo tia hờn giận thản nhiên.

Hoàng quý phi liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái đầy châm chọc, sau đó thu liễm buồn phiền của mình nở nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền của mình: “Hoàng thượng!” Giọng nói nũng nịu ướt át làm cho người ta muốn nổi da gà: “Nghe nói nữ tử Tây Sở tài năng không quốc gia nào địch được, hôm nay may mắn có người ở đây, hay là làm cho mọi người mở khai nhãn giới có được không?” Đầu ngón tay của Hoàng quý phi như có như không đụng chạm vào lòng bàn tay của Kim Bồi.

Nghe xong lời này, trước mắt Kim Bồi đột nhiên sáng ngời: “Được lắm, một khi đã như vậy thì làm theo lời của ái phi đi, mời nàng lên trên đài!”

Sau khi Sở Mộng Hà nhận được tin tức, trong lòng liền nổi lên giận dữ, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục đối với nàng. Nàng đường đường là công chúa của một nước, thân phận tôn quý, thế nhưng muốn nàng lên đài khoe khoang tài nghệ, để cho đám người vô sỉ này xem xét. Sở Mộng Hà siết chặt khăn tay, răng nanh nghiến chặt đến mức cả người rung động, nàng không phải là chất nữ, dựa vào cái gì muốn đãi ngộ với nàng như vậy?

“Công chúa?” Tỳ nữ của nàng đứng ở bên cạnh không ngừng lo lắng nhìn nàng: “Tất cả mọi người đều đang nhìn chúng ta, làm sao bây giờ?”

Sở Mộng Hà hít một hơi thật sây, quay đầu đối diện với mấy vị hạt nhân Tây Sở, Sở Hạo Sơn đang lo lắng nhìn nàng, khẽ lắc đầu nói: “Ta không có việc gì, chúng ta là thịt bò đã nằm trên thớt, không còn lựa chọn!” Sở Mộng Hà đứng dậy, từng bước một đi về phía Kim Bồi.

Sở Hạo Sơn nắm chặt hai tay cơ hồ muốn nghiền nát chính mình, nhưng hắn có thể làm được cái gì, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện hết thảy đều bình an.

Sở Mộng Hà trời sinh đã muốn là tiêu điểm của mọi người, nhìn nàng một thân hồng y bó sát người, dáng người lung linh khêu gợi làm cho đám nam nhân không ngừng nhớ thương, mỗi bước nàng đi qua sẽ để lại một cỗ mùi hương thơm ngát mê người.

“Đại thọ của hoàng thượng, Hà nhi dâng lên một khúc ca múa, cung chúc hoàng thượng phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!” Thanh âm của nàng đều thanh thúy vô cùng, “Mong Hoàng thượng cho Hà Nhi lui xuống chuẩn bị!” Dứt lời liền có cung nữ tiến lên nâng nàng rời đi.

Liễu Thần Phong nhìn bóng dáng của Sở Mộng Hà, nàng có thể cảm nhận được nàng ta có bao nhiêu phẫn nộ cùng không cam lòng, nhưng vậy thì tính sao? Thế giới này chính là như vậy, kẻ yếu phải khuất phục kẻ mạnh!

Ánh mắt Kim Kì từ đầu tới cuối đều chưa từng rời khỏi bóng dáng hồng y kia, khóe môi dưới khăn che mặt của Liễu Thần Phong lại gợi lên một độ cong đầy tà tứ__Có khát cầu, có mong ước là tốt rồi, nếu không tuồng kịch đêm này diễn không hoàn mỹ!

Chính giữa vũ đài được người dựng lên một cái giá cao, trên giá cố định một đoạn giấy Tuyên thành cao khoảng năm thước, ở dưới còn đặt một cái bàn lớn, trên mặt bàn bày ra đầy đủ các loại thuốc nhuộm đủ màu.

Hết thảy mọi thứ được chuẩn bị xong, Sở Mộng Hà kéo theo một thân váy múa hồng ngạt, dáng người đường cong hoàn mỹ, khăn sa che đi nửa khuôn mặt kiều diễm càng làm cho người xem có một loại cảm giác điên hồn đảo phách. Trong nháy mắt mọi người dưới đài đều trở nên im lặng, vô số ánh mắt đều tập trung vào bóng dáng mỏng manh đứng trên đài.

“Hà Nhi bất tài, lại bêu xấu, nếu có gì không tốt, thỉnh cầu được tha thứ!” Sở Mộng Hà khách khí nói, trong lòng nàng lại âm thầm phẫn nộ, phẫn nộ vì những ánh mắt dơ bẩn kia đều đang nhìn chọng chọc vào thân thể của nàng, nàng nhìn một người béo ục ịch so với lợn còn muốn lớn hơn kia, trong dạ dày cuồn cuộn một trận.

“Chỉ có ca múa, không có âm nhạc, sẽ làm người ta chán nản!” Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên, sau đó chỉ thấy một bóng dáng lục sắc xuất hiện ở trên vũ đài: “Hoàng thượng, thần nữ tự mình tiến cử, nguyện vì Hà công chúa tấu khúc nhạc!”

Nữ tử không mời mà đến lập tức làm cho ánh mắt của mọi người ở đây sáng ngời lên.

Nhận ra bóng dáng trên đài là người nào, đuôi lông mày Liễu Thần Phong tràn ra một tia cười đạm, nghiêng đầu nhìn về phía Kim Kì, này thật thú vị khi phát hiện ra khuôn mặt động dục của hắn nháy mắt biến sắc… Liễu Thần Phong thoải mái phun ra một hơi: “Nhị hoàng tử, hôm nay ngươi cứ thưởng thức thật chậm rãi, cô nãi nãi đảm bảo đêm nay sẽ là một đem cả đời ngươi khó quên.”

“Lâu nay nghe danh Đông Việt quốc có ba đại tài nữ, hôm nay có thể gặp một trong số đó là vinh hạnh của Hà Nhi.” Sở Mộng Hà nhìn nữ tử đứng bên cạnh mình, cười nhẹ nói: “Một khi đã như vậy, thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn!”

“Vị này có phải đích nữ phủ Thừa tướng hay không, Tiễn Tiệp Hương nha, nghe nói thời gian trước nàng đột ngột mắc bệnh không rõ… Xem ra là hết bệnh rồi!” Hoàng hậu nghiêng người sang giải thích cùng Kim Bồi, âm thầm liếc mắt nhìn Hoàng quý phi một cái, tinh quang lưu chuyển: “Bản cung nhớ rõ muội muội từng nhắc tới, Nhị hoàng tử có hôn ước cùng một vị nữ tử, chính là cô nương này đi?”

“Trẫm nhớ ra rồi!” Không đợi Hoàng quý phi lên tiếng giải thích, Kim Bồi liền gật đầu, “Vậy hai người cùng nhau diễn khúc đi!”

Kim Kì hung hăng trừng mắt nhìn Tiễn Tiệp Hương ở trên đài, hận không thể trực tiếp trừng cho nàng cả người đầy lỗ thủng, không hiểu sao trong lòng hắn lại nổi lên dự cảm không lành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương