Liễu Thần Phong sửng sốt một phen, hiển nhiên không dự đoán được đúng lúc mình nhìn trộm người ta thì vừa vặn bị bắt gặp, “Ta và ngươi có cừu oán gì? Hay nợ nần cái gì?” Hai hàng lông mày Liễu Thần Phong nhíu cùng một chỗ nhìn nam nhân đối diện, nàng vẫn luôn cảm giác được mình cùng nam nhân này không phải có một điểm chung là cùng quen biết Linh Trí, nhưng cụ thể là hai người còn có khúc mắc ở chỗ nào nàng lại không thể nào đoán ra.

“Không cừu, có nợ!” Đôi môi mỏng khẽ mở, nam nhân phun ra một đáp án khiến Liễu Thần Phong vô cùng kinh ngạc. Nói ra bốn chữ, hắn lại một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, chính là hai cánh môi kia không ý thức được hơi nhếch lên, làm ra một độ cong lạnh lùng vô cùng hoàn mỹ.

Trong phượng mâu Liễu Thần Phong hiện lên một tia mê mang, nhưng rất nhanh bị nàng đá ra khỏi đầu, đem nghi hoặc trong đầu trở thành hư không.

Nàng nhìn chăm chú nam nhân nằm nghiêng trên tháp thượng, ngón tay giấu trong tay áo không ngừng giật giật, rồi sau đó nàng tựa lưng vào vách xe ngựa, híp lại đôi mắt. Nhìn nàng giống như đang nghỉ ngơi, kì thực trong lòng đang không ngừng tính toán.

Xe ngựa màu đen không ngừng lắc lư đi xuyên qua rừng trúc, người đánh xe là Thượng Quan Lãnh Vũ, bên cạnh không có thêm bất cứ người hộ vệ nào khác, cả ba người cứ hướng một con đường núi mà đi. Xe ngựa đều không đi theo đường lớn, bọn họ chọn đi theo những con đường tắt hẻo lánh vô cùng.

Liễu Thần Phong đột nhiên mở to mắt, xuyên thấu qua màn xe nhìn cảnh trí xẹt qua hai bên đường. Nhìn thấy dãy núi cao vô cùng quen thuộc, đáy mắt Liễu Thần Phong lóe lên tinh quang, lại nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trước mắt, đuôi lông mày Liễu Thần Phong không tự giác được nhếch lên__Trời cũng giúp ta!

Đi vào chân núi, xe ngựa trực tiếp tiến vào một đường núi vô cùng uốn éo gập ghềnh. Liễu Thần Phong vén lên màn xa nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài toàn là vách đá, nàng lại cúi đầu nhìn bánh xe đột nhiên giật mình thấy gió lớn từng lát cắt qua da mặt nàng.

Cũng may nàng tránh né kịp lúc, ngoảnh đầu lại thì thấy nam nhân đang bắt lấy cánh tay của nàng, hắn vừa giúp nàng tránh thoát một lần bất cẩn này.

Nguy hiểm thật! Liễu Thần Phong nhíu mày, nhưng trên mặt không có một chút kinh hách nào, ngược lại còn toát ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, bởi vì trong nháy mắt nhìn ra ngoài kia nàng dĩ nhiên mơ hồ nhìn thấy bánh xe cách xa mặt đất.

“Muốn chết?” Nam nhân nắm chặt cổ tay Liễu Thần Phong, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

“Đằng vân giá vũ, nguyên lai không chỉ tồn tại trong truyền thuyết.” Liễu Thần Phong không chút để ý nói, nhưng mà ánh mắt nhìn bàn tay người kia chằm chằm, ngón tay người kia tinh tế thon dài, chọc cho tâm tư Liễu Thần Phong không nhịn được nhộn nhạo, “Bàn tay có thể đẹp như vậy, làm cho thân nữ tử ta đúng là ghen tị đấy!”

Liễu Thần Phong nhẹ giọng thở dài, sau đó liền cảm nhận được bàn tay hắn buông nàng ra, trong lòng nàng còn phát ra chút tiếc nuối. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cùng yêu nghiệt kia, suy nghĩ trong lòng Liễu Thần Phong nháy mắt tiêu tan không còn.

Đột nhiên lay động một cái, Liễu Thần Phong chưa kịp ngồi vững tư thế, cả người liền lao tới trước giường, mắt thấy mình sắp đè lên người nam nhân thì lập tức nàng bị một cỗ lực đạo trực tiếp bao vây lấy. Liễu Thần Phong chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ đẩy nàng va chạm lên vách xe, người vừa đập mạnh lên đó lại vừa vặn chạm vào miệng vết thương vừa mới khép miệng, bả vai Liễu Thần Phong run lên, nàng cũng không kêu đau, chỉ đơn giản thu liễm tinh thần của mình, dù sao ngày tốt đã đến, nàng không cần so đo thiệt hơn với hắn.

Tuy rằng đi đường núi nhưng lại không tiến vào trong Ngọc Ân tự như Liễu Thần Phong vẫn nghĩ, bọn họ đi đến một địa phương xa lạ vô cùng, xuống xe ngựa, Liễu Thần Phong nhìn quang cảnh mờ mịt xung quanh, cuối cùng nhìn một địa phương sương mù mờ mịt bao quanh phía trước.

Nam tử một thân hắc y dẫm trên đá vụn, trực tiếp đi vào trung tâm đám sương mù kia, lưu lại Thượng Quan Lãnh Vũ cùng Liễu Thần Phong ở ngoài.

Liễu Thần Phong nhìn đám sương mù kia đến thất thần, mà Thượng Quan Lãnh Vũ làm như rất nhàn rỗi rung rung chiết phiến. Nhìn Liễu Thần Phong đang thất thần kia, ngón tay hắn không tự động vuốt ve chiết phiến trong tay ngày càng mềm nhẹ, trên mặt hiện lên một đạo dị quang mịt mờ không rõ.

“Ngươi nghĩ cứ như vậy giết được ta?’ Sau một hồi lâu trầm mặc, Liễu Thần Phong đùa nghịch ống tay áo của mình, tùy ý hỏi Thượng Quan Lãnh Vũ.

Nàng tà tà liếc chiết phiến trong tay hắn, đuôi lông mày tràn ra tia âm ngoan không dễ dàng nhận ra.

Thượng Quan Lãnh Vũ mân khởi cánh môi, cố gắng che dấu sát ý ngày càng phát ra nồng đậm của chính mình, con ngươi âm trầm trừng Liễu Thần Phong, trong mắt hắn lúc này tràn đầy lệ khí.

Liễu Thần Phong có chút kinh ngạc nhìn biểu hiện quá khích của Thượng Quan Lãnh Vũ, nàng cười trào phúng, “Ta là một cái tiểu nữ tử, có thể ăn thiếu chủ nhà ngươi chắc?” Liễu Thần Phong nhíu mày, trong lúc nói chuyện bất tri bất giác nàng đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Thượng Quan Lãnh Vũ nhìn thân mình suy nhược của Liễu Thần Phong, nhìn hai gò má bệnh trạng trắng bệch của nàng, lại nhìn một đôi con người trong trẻo lạnh lùng nhưng sâu thẳm không thể nắm bắt, phát hiện Liễu Thần Phong đang cười cười mị hoặc với chính mình, lộ ra hai lúm đồng tiền kia thì trong nháy mắt không biết phản ứng như thế nào.

Ngón tay vừa động, Liễu Thần Phong chớp lấy thời cơ này, đột nhiên ném bột phấn vào mặt Thượng Quan Lãnh Vũ. Bàn tay vừa động, nàng cũng không quay đầu lại nhìn xem người kia có bị trúng độc hay không, ngay lập tức che lại mũi miệng của mình lui về sau.

“Ngươi…” Phản ứng của Thượng Quan Lãnh Vũ nhưng thật ra không chậm, động tác rất nhanh, nhưng đáng tiếc, hắn mất đi lợi thế chủ động của mình rồi. Bàn tay vung lên chiết phiến còn ở không trung, đáy mắt đã tràn ra một tia hoảng sợ cùng không dám tin.

Liễu Thần Phong hạ tay áo xuống, khẽ cười một tiếng, nàng không tiếng động đi tới người đã ngã xuống đất kia, “Yên tâm, dược này chỉ làm ngươi mê man một canh giờ mà thôi!”

Thượng Quan Lãnh Vũ vô cùng không cam lòng ngất đi. Lúc này Liễu Thần Phong mới thu liễm hơi thở đứng dậy, chạy vào trung tâm đám sương mù.

Càng đi về phía trước, hơi nước càng nhiều, sương mù càng dày đặc.

Lúc này trờ bắt đầu ngã về chiều, ánh nắng chiều đỏ tươi rơi xuống khắp bầu trời đại địa.

Cước bộ một lát, tầm mắt nàng bị một ôn tuyền hấp dẫn, dĩ nhiên ở đây có ôn tuyền! Liễu Thần Phong nhếch lên khóe môi, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh dị, ngọn núi này quả thực là ngọa hổ tàng long nha!

Nhưng nàng cũng không thưởng thức được bao lâu, Liễu Thần Phong lập tức cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm lao thẳng đến người mình. Liễu Thần Phong căn bản không có một chút cơ hội ra tay nào, cuối cùng cổ họng của mình lại phải hứng chịu tai ương!

Bất quá lúc này Liễu Thần Phong cảm thấy hô hấp của mình không có nhiều quá trở ngại.

Ngẩng đầu nhìn kĩ, đối diện nàng là một ngọc nhan xinh đẹp yêu nghiệt động lòng người, cái người này thản nhiên đứng lên ở giữa ôn tuyền làm cho Liễu Thần Phong có cảm giác muốn phun máu. Da thịt tựa như bảo ngọc trắng noãn co dãn, ở trên bề mặt làn da còn hiện lên ánh sáng oánh oánh, giọt nước tùy ý chảy xuôi dọc theo hai gò má trước, cũng ngực hắn, chảy xuôi xuống dưới…

Hô hấp Liễu Thần Phong có chút dồn dập, thân thể giống như bị người ta trêu chọc vậy, thế nhưng có phản ứng! Cũng may đối phương không phải trần chuồng đối diện nàng, dưới thân hắn còn mang tiết khố. Liễu Thần Phong âm thầm cúi mắt, trong ánh mắt đột nhiên lóe ra một mũi nhọn chớp động như ngọc lưu ly.

“Liễu Thần Phong!” Nam nhân hé mở cánh môi, tiếng nói lại có chút khàn khàn, hơi thở nguy hiểm như vậy chết tiệt làm người ta tim đập nhanh.

Hai gò má có chút nóng, Liễu Thần Phong ở trong lòng thầm mắng mình một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi vô cùng thần bí kia, “Bỏ tay ra!” Tay trái Liễu Thần Phong bắt lấy tay nam nhân, chẳng những không lùi mà còn phát lực công kích, cả người dính sát vào đối phương.

Tình huống cực độ bất ngờ, làm cho phượng mâu của nam tử lóe ra hàn quang vô cùng thần bí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương