Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
-
Chương 2
Đường Ân giận đến nổ mắt: “Tôi… có thểi” “Anh có thể?” Nguyễn Thấm há miệng khoa trương, tràn đầy khinh thường: “Anh còn ở đây mạnh miệng à? Anh muốn khoe khoang tới khi nào? Tôi đã biết rõ anh từ lâu rồi, anh hoàn toàn không có tiền, ngay cả cơm cũng sắp ăn không nổi nữa. Anh chỉ là một tên nghèo hèn, hoàn toàn không hiểu tôi muốn sống cuộc sống thế nào. Anh hoàn toàn không biết chí hướng của tôi, anh chỉ là một con rệp trong vũng bùn thôi, anh cảm thấy anh có thể sao?” Đường Ân nghiến răng, tức giận đến trái tim điên cuồng đập nhanh.
“Rời khỏi đây ngay đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, sau này cũng đừng nói chúng ta có quen nhau…” Nguyễn Thấm lạnh lùng chỉ ra cửa trường học.
Trương Cường cười ha hả tiến lên, một bàn tay vỗ lên má Đường Ân, nhỏ giọng châm chọc: “Sao hả? Không phục à? Không phục cũng có cách gì đâu, ai bảo gia cảnh cậu bần hàn chứ? Ai bảo cậu không có tiền chứ? Tiền trong mắt chúng tôi chính là vạn năng, cậu biết không? Tôi có tiền, đêm nay tôi có thể chơi cô ta, cậu thì sao?” Đường Ân siết chặt tay, nhìn chằm chằm Trương Cường.
“Đừng trừng mắt với tôi, cậu cho rằng trừng tôi thì có tác dụng gì?” Trương Cường cười ha hả, lớn tiếng: “Đường Ân, tôi thấy sắc mặt của cậu cũng vàng lắm rồi kìa, đoán chừng mấy bữa chưa ăn cơm rồi đúng không? Nếu không cậu cứ quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi, tôi cho cậu mấy thẻ cơm nhé?” Đường Ân ngẩng đầu, lòng như tro tàn: “Không cần!” “Anh Trương, chúng ta đi thôi…” Nguyễn Thấm không thèm nhìn Đường Ân một cái, kéo tay Trương Cường đi ra ngoài cổng.
Trương Cường lại cười ha hả: “Các sinh viên xung quanh nhìn xem, vị này là sinh viên của trường đại học thành phố Giang bên cạnh, nhưng cậu ta chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả cơm cũng không ăn nổi, còn muốn hẹn hò với hoa khôi của ngành chúng ta, người như thế có phải cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga không?” Các sinh viên xung quanh đều đưa mắt nhìn sang, trên mặt cả đám đều mang vẻ khinh thường, thậm chí còn có người bắt đầu cười nhạo châm chọc.
“Sinh viên của đại học thành phố Giang đều không biết xấu hổ như vậy sao?” “Không có tiền còn hẹn hò cái gì? Loại người này cứ thích mơ mộng viển vông…” “Đúng thế, cậu nhìn dáng vẻ như tên trai bao của cậu ta đi, đúng là không biết tốt xấu, sao nữ thần Nguyễn Thấm có thể ở bên cậu ta được?” Trương Cường cười to rời khỏi, ôm Nguyễn Thấm trong lòng, lúc trước khi đi còn lớn tiếng nói: “Cục cưng, đêm nay chúng ta ra ngoài chơi cho vui nhé, anh giới thiệu mấy người bạn có tiền cho em quen. Nếu thời gian quá muộn thì chúng ta không về nữa, anh dẫn em đến một nơi tuyệt vời, chỉ có hai người chúng ta thôi…
“Ghét ghê!” Nguyễn Thấm hừ nũng nịu.
Đường Ân đứng tại chỗ nghe hai người nói chuyện xấu xa với nhau, trái tim như sắp vỡ tan.
Đây là bạn gái trong cảm nhận của mình? Đây là cô gái mình vất vả bảo vệ? Đây là người khiến mình bỏ đi hôn sự với nhà họ Mạnh sao? Một người phụ nữ vì mình không có tiền nên chọn ở bên người khác? Đường Ân cảm thấy hơi châm chọc, cảm thấy thế giới này đột nhiên trở nên rất xa lạ.
Vốn cho rằng mình đang theo đuổi tình yêu trong sáng nhất, lại không ngờ nó trở nên thất bại thảm hại chỉ vì tiền bạc, còn thua đến không còn chút danh dự.
Hạt mưa từ trên trời rơi xuống, lác đác rơi trên mặt Đường Ân, anh khó khăn lắm mới khiến mình bình tĩnh hơn, xoay người đi về đại học thành phố Giang.
Sau khi về thẳng ký túc xá, Đường Ân mở hộp tiết kiệm của mình, lấy ra rất nhiều tiền lẻ từ bên trong.
Có mười tệ, năm tệ, hai mươi,… Tờ tiền lớn nhất là năm mươi, nhỏ nhất là một tệ, cộng tất cả đống tiền lại với nhau có khoảng hai trăm tệ.
Đây là tiền mấy ngày nay Đường Ân tích góp lại, vốn có hơn ba nghìn, hôm nay vì mua một sợi dây chuyền cho Nguyễn ‘Thấm tốn hai nghìn tám, gồm cả bó hoa bị mình ném đi kia nữa, tháng này chỉ còn lại hai trăm tệ.
Cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, bạn cùng phòng Đinh Huyên xông vào từ ngoài cửa.
“Đường Ân, nghe nói Nguyễn Thấm chia tay với cậu?” Đường Ân mất mát gật đầu, cười khổ.
Đại học thành phố Giang và đại học Ngoại ngữ thành phố Giang kế bên nhau, e rằng chuyện đã xảy ra ở đại học Ngoại ngữ thành phố Giang khi nãy đã đồn tới đại học thành phố Giang rồi, cho nên Đinh Huyên biết chuyện này cũng không khiến Đường Ân thấy bất ngờ.
“Tôi đã biết cô ta không phải loại người tốt lành gì từ lâu rồi, cậu thắt lưng buộc bụng vì cô ta, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, mua quần áo mua đồ trang điểm cho cô ta, bây giờ bợ đỡ được kẻ có tiền lập tức dám cắm sừng cậu? Làm gì có chuyện tốt như thế? Bây giờ tôi muốn đi giết đôi nam nữ chó chết kial” “Không cần!” Đường Ân thở dài nói.
“Không cần? Sao cậu lại yếu đuối thế?” Đinh Huyên tức giận.
“Mấy nghìn tệ mà thôi, không tính là gì, hơn nữa mấy nghìn tệ mà có thể nhìn rõ một người cũng là chuyện tốt với tôi!” Đường Ân nói.
“Đường Ân…” Đinh Huyên siết chặt tay, tức giận nhìn chằm chằm Đường Ân.
Đường Ân lắc đầu, đáy lòng cảm thấy hơi ấm áp. Tuy Nguyễn Thấm phản bội tình cảm giữa bọn họ, nhưng người anh em Đinh Huyên này thật sự không còn lời gì để nói, nếu trong khoảng thời gian này không có lời an ủi của anh ấy, e rằng Đường Ân sẽ càng thê thảm hơn.
“Chia tay cũng tốt, sau khi chia tay sẽ không cần tiết kiệm tiền nữa, tối hôm nay chúng ta mang theo hai trăm tệ ra ngoài ăn một bữa ngon, tôi mời!” Đường Ân nhếch miệng cười.
“Cậu muốn bỏ qua cho đôi nam nữ chó chết kia như thế à?” Đinh Huyên trừng Đường Ân.
Đường Ân vẫy tay: “Không hề, sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận thôi! Nhưng nếu đã chia tay, tối nay chúng ta chúc mừng trước đã, đợi lát nữa ra ngoài ăn chút gì đó, tôi mời!” Đinh Huyên hơi lo cho Đường Ân, nhưng vẫn đồng ý: “Vậy cũng được, chỗ tôi còn có chút tiền, cậu lấy xài trước đi, tôi gọi điện thoại cho mấy anh em, đến lúc đó hẹn bọn họ ra ngoài luôn!” Trong lòng Đường Ân hơi cảm động, hít một hơi thật sâu, sờ điện thoại muốn gọi đi, nhưng không ngờ đúng lúc này điện thoại lại reo lên trước.
“Cậu hai, chú là Miêu Bách đây, hôm nay đúng lúc mở họp ở thành phố Giang…
Đường Ân nghe thấy âm thanh trong điện thoại, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Miêu Bách là trợ thủ đắc lực của ông cụ, nhiều năm qua vẫn có địa vị rất cao ở nhà họ Đường. Chủ yếu là bắt đầu từ khi Đường Ân còn nhỏ đã có tình cảm rất tốt với ông ấy, anh cũng không ngờ ông ấy lại có thể ở thành phố Giang! “Cậu hai, cậu sắp xếp một chút, đợi lát nữa chú đi qua đón cậu…” Đường Ân mừng như điên, vội vàng nhảy xuống giường, xoay người chạy ra ngoài.
Đinh Huyên nhìn thấy dáng vẻ xoay người chạy đi của Đường Ân, sợ tới mức hét to một tiếng: “Đường Ân, cậu làm gì thế? Các anh em đã sắp về rồi, bây giờ cậu còn đi đâu?” “Tôi đi ra ngoài một chuyến, bảo các anh em đợi ở phường Lan Quế, tôi sẽ đi qua ngay…” “Phường Lan Quế?” Đinh Huyên hoảng hốt, phải biết rằng phường Lan Quế là nhà hàng cao cấp gần khu đại học.
Nghe nói ăn một bữa cơm ở bên trong không thể thấp hơn mấy nghìn tệ, không ngờ Đường Ân lại hẹn ở nơi đó. Nhưng nghĩ đến Đường Ân mới bị phản bội, bèn cắn răng đồng ý, cùng lắm thì tháng sau cạp đất, cũng không thể khiến anh em khó chịu trong lòng được!
“Rời khỏi đây ngay đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, sau này cũng đừng nói chúng ta có quen nhau…” Nguyễn Thấm lạnh lùng chỉ ra cửa trường học.
Trương Cường cười ha hả tiến lên, một bàn tay vỗ lên má Đường Ân, nhỏ giọng châm chọc: “Sao hả? Không phục à? Không phục cũng có cách gì đâu, ai bảo gia cảnh cậu bần hàn chứ? Ai bảo cậu không có tiền chứ? Tiền trong mắt chúng tôi chính là vạn năng, cậu biết không? Tôi có tiền, đêm nay tôi có thể chơi cô ta, cậu thì sao?” Đường Ân siết chặt tay, nhìn chằm chằm Trương Cường.
“Đừng trừng mắt với tôi, cậu cho rằng trừng tôi thì có tác dụng gì?” Trương Cường cười ha hả, lớn tiếng: “Đường Ân, tôi thấy sắc mặt của cậu cũng vàng lắm rồi kìa, đoán chừng mấy bữa chưa ăn cơm rồi đúng không? Nếu không cậu cứ quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi, tôi cho cậu mấy thẻ cơm nhé?” Đường Ân ngẩng đầu, lòng như tro tàn: “Không cần!” “Anh Trương, chúng ta đi thôi…” Nguyễn Thấm không thèm nhìn Đường Ân một cái, kéo tay Trương Cường đi ra ngoài cổng.
Trương Cường lại cười ha hả: “Các sinh viên xung quanh nhìn xem, vị này là sinh viên của trường đại học thành phố Giang bên cạnh, nhưng cậu ta chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả cơm cũng không ăn nổi, còn muốn hẹn hò với hoa khôi của ngành chúng ta, người như thế có phải cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga không?” Các sinh viên xung quanh đều đưa mắt nhìn sang, trên mặt cả đám đều mang vẻ khinh thường, thậm chí còn có người bắt đầu cười nhạo châm chọc.
“Sinh viên của đại học thành phố Giang đều không biết xấu hổ như vậy sao?” “Không có tiền còn hẹn hò cái gì? Loại người này cứ thích mơ mộng viển vông…” “Đúng thế, cậu nhìn dáng vẻ như tên trai bao của cậu ta đi, đúng là không biết tốt xấu, sao nữ thần Nguyễn Thấm có thể ở bên cậu ta được?” Trương Cường cười to rời khỏi, ôm Nguyễn Thấm trong lòng, lúc trước khi đi còn lớn tiếng nói: “Cục cưng, đêm nay chúng ta ra ngoài chơi cho vui nhé, anh giới thiệu mấy người bạn có tiền cho em quen. Nếu thời gian quá muộn thì chúng ta không về nữa, anh dẫn em đến một nơi tuyệt vời, chỉ có hai người chúng ta thôi…
“Ghét ghê!” Nguyễn Thấm hừ nũng nịu.
Đường Ân đứng tại chỗ nghe hai người nói chuyện xấu xa với nhau, trái tim như sắp vỡ tan.
Đây là bạn gái trong cảm nhận của mình? Đây là cô gái mình vất vả bảo vệ? Đây là người khiến mình bỏ đi hôn sự với nhà họ Mạnh sao? Một người phụ nữ vì mình không có tiền nên chọn ở bên người khác? Đường Ân cảm thấy hơi châm chọc, cảm thấy thế giới này đột nhiên trở nên rất xa lạ.
Vốn cho rằng mình đang theo đuổi tình yêu trong sáng nhất, lại không ngờ nó trở nên thất bại thảm hại chỉ vì tiền bạc, còn thua đến không còn chút danh dự.
Hạt mưa từ trên trời rơi xuống, lác đác rơi trên mặt Đường Ân, anh khó khăn lắm mới khiến mình bình tĩnh hơn, xoay người đi về đại học thành phố Giang.
Sau khi về thẳng ký túc xá, Đường Ân mở hộp tiết kiệm của mình, lấy ra rất nhiều tiền lẻ từ bên trong.
Có mười tệ, năm tệ, hai mươi,… Tờ tiền lớn nhất là năm mươi, nhỏ nhất là một tệ, cộng tất cả đống tiền lại với nhau có khoảng hai trăm tệ.
Đây là tiền mấy ngày nay Đường Ân tích góp lại, vốn có hơn ba nghìn, hôm nay vì mua một sợi dây chuyền cho Nguyễn ‘Thấm tốn hai nghìn tám, gồm cả bó hoa bị mình ném đi kia nữa, tháng này chỉ còn lại hai trăm tệ.
Cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, bạn cùng phòng Đinh Huyên xông vào từ ngoài cửa.
“Đường Ân, nghe nói Nguyễn Thấm chia tay với cậu?” Đường Ân mất mát gật đầu, cười khổ.
Đại học thành phố Giang và đại học Ngoại ngữ thành phố Giang kế bên nhau, e rằng chuyện đã xảy ra ở đại học Ngoại ngữ thành phố Giang khi nãy đã đồn tới đại học thành phố Giang rồi, cho nên Đinh Huyên biết chuyện này cũng không khiến Đường Ân thấy bất ngờ.
“Tôi đã biết cô ta không phải loại người tốt lành gì từ lâu rồi, cậu thắt lưng buộc bụng vì cô ta, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, mua quần áo mua đồ trang điểm cho cô ta, bây giờ bợ đỡ được kẻ có tiền lập tức dám cắm sừng cậu? Làm gì có chuyện tốt như thế? Bây giờ tôi muốn đi giết đôi nam nữ chó chết kial” “Không cần!” Đường Ân thở dài nói.
“Không cần? Sao cậu lại yếu đuối thế?” Đinh Huyên tức giận.
“Mấy nghìn tệ mà thôi, không tính là gì, hơn nữa mấy nghìn tệ mà có thể nhìn rõ một người cũng là chuyện tốt với tôi!” Đường Ân nói.
“Đường Ân…” Đinh Huyên siết chặt tay, tức giận nhìn chằm chằm Đường Ân.
Đường Ân lắc đầu, đáy lòng cảm thấy hơi ấm áp. Tuy Nguyễn Thấm phản bội tình cảm giữa bọn họ, nhưng người anh em Đinh Huyên này thật sự không còn lời gì để nói, nếu trong khoảng thời gian này không có lời an ủi của anh ấy, e rằng Đường Ân sẽ càng thê thảm hơn.
“Chia tay cũng tốt, sau khi chia tay sẽ không cần tiết kiệm tiền nữa, tối hôm nay chúng ta mang theo hai trăm tệ ra ngoài ăn một bữa ngon, tôi mời!” Đường Ân nhếch miệng cười.
“Cậu muốn bỏ qua cho đôi nam nữ chó chết kia như thế à?” Đinh Huyên trừng Đường Ân.
Đường Ân vẫy tay: “Không hề, sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận thôi! Nhưng nếu đã chia tay, tối nay chúng ta chúc mừng trước đã, đợi lát nữa ra ngoài ăn chút gì đó, tôi mời!” Đinh Huyên hơi lo cho Đường Ân, nhưng vẫn đồng ý: “Vậy cũng được, chỗ tôi còn có chút tiền, cậu lấy xài trước đi, tôi gọi điện thoại cho mấy anh em, đến lúc đó hẹn bọn họ ra ngoài luôn!” Trong lòng Đường Ân hơi cảm động, hít một hơi thật sâu, sờ điện thoại muốn gọi đi, nhưng không ngờ đúng lúc này điện thoại lại reo lên trước.
“Cậu hai, chú là Miêu Bách đây, hôm nay đúng lúc mở họp ở thành phố Giang…
Đường Ân nghe thấy âm thanh trong điện thoại, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Miêu Bách là trợ thủ đắc lực của ông cụ, nhiều năm qua vẫn có địa vị rất cao ở nhà họ Đường. Chủ yếu là bắt đầu từ khi Đường Ân còn nhỏ đã có tình cảm rất tốt với ông ấy, anh cũng không ngờ ông ấy lại có thể ở thành phố Giang! “Cậu hai, cậu sắp xếp một chút, đợi lát nữa chú đi qua đón cậu…” Đường Ân mừng như điên, vội vàng nhảy xuống giường, xoay người chạy ra ngoài.
Đinh Huyên nhìn thấy dáng vẻ xoay người chạy đi của Đường Ân, sợ tới mức hét to một tiếng: “Đường Ân, cậu làm gì thế? Các anh em đã sắp về rồi, bây giờ cậu còn đi đâu?” “Tôi đi ra ngoài một chuyến, bảo các anh em đợi ở phường Lan Quế, tôi sẽ đi qua ngay…” “Phường Lan Quế?” Đinh Huyên hoảng hốt, phải biết rằng phường Lan Quế là nhà hàng cao cấp gần khu đại học.
Nghe nói ăn một bữa cơm ở bên trong không thể thấp hơn mấy nghìn tệ, không ngờ Đường Ân lại hẹn ở nơi đó. Nhưng nghĩ đến Đường Ân mới bị phản bội, bèn cắn răng đồng ý, cùng lắm thì tháng sau cạp đất, cũng không thể khiến anh em khó chịu trong lòng được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook